41. Những ngày sau đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo nội dung: Có H nhưng xàm, lâu rồi mình mới viết, các bạn thông cảm nếu có sai sót nha.
———————-

Anh yêu em.

Cô sụt sịt mũi, nước mắt ngắn nước mắt dài đua nhau chảy trên gò má ửng hồng đôi chút núng nính. Cô chẳng buồn để tâm đến cặp kính cày cộm như đít chai đã tuột xuống mũi tự lúc nào, ừ thì dân công nghệ mà, cửa sổ tâm hồn có thể hơi quáng gà tí nhưng tâm đảm bảo sáng, mắt thì sưng húp thế kia song bàn tay quen thói chưa lúc nào vì thị lực yếu mà từ bỏ việc ngưng bấm điện thoại được.

"Xem điện thoại nhiều hư mắt"

"Anh xem, mắt em còn gì để sửa được nữa không?"

Yoriichi cãi không lại cô, đúng hơn là chưa bao giờ có nửa câu trái ý. Anh hơn cô năm tuổi, khoảng cách thế hệ nói lớn không lớn, mà nhỏ cũng không hẳn. Nhưng trái ngược với những người đàn ông biết dùng lời yêu chiều bạn gái, Yoriichi thuộc tuýp dùng hành động để chứng minh. Mọi hành động anh làm đều có ý nghĩa nhất định, tuy đôi lúc có chút khó hiểu, nhưng những sự quan tâm nhỏ nhặt và tinh tế đến từ Yoriichi lúc nào cũng khiến cô điêu đứng.

Anh mím môi, song lại nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chặp vào mắt đối phương như một con báo đang chờ linh dương xấu số tách đàn. Cô cũng nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng thầm oán thán thị lực chết dẫm, toàn bộ vẻ đẹp trai của người cô yêu đều giống như một tuyệt tác bị phá hỏng, hình ảnh cùng màu sắc cứ bị nhòe nét, mờ mờ ảo ảo khiến cô phải nheo mắt lại, đôi tay chồm lên tiến đến gần người đàn ông của mình hơn.

"Yoriichi, trả em kính và điện thoại"

"..."

"Yoriichi?", cô nhướn mày, khẽ nâng tông giọng vốn hơi chói của mình lên một chút cốt để lôi cái tên người yêu lắm lúc bần thần của cô ra khỏi mớ bòng bong kia. Khẽ phồng má giận dỗi, cô tiếp tục bò ra thành giường, tới chỗ đương sự đang nắm giữ cặp kính và điện thoại của mình, bất ngờ nhoài người ra giành lại đồ của mình. Nhưng hiền lành không có nghĩa là ù lì chậm chạp, Yoriichi chính là bậc thầy về phản xạ, ở trường cao trung Kimetsu chưa từng có đối thủ. Điện thoại và kính chớp mắt đã ngoài tầm với của cô, còn cô thì ở trong tầm với của anh, nói đúng hơn là đổ người nằm gọn trong lòng anh. Yoriichi khẽ xiết nhẹ eo cô, ánh mắt bình thản nhìn xuống gương mặt thiếu nữ đập thẳng vào ngực mình, tay chân bất lực cục cựa mà chẳng làm gì được.

"Nè nè, trả em ma-"

Cô câm nín, đôi mắt vô dụng của T/b dường như cảm thấy độ chói ánh mặt trời chẳng ăn nhằm gì với khoảnh khắc mà cô vô tình bắt gặp lúc này. Yoriichi của cô đang cười. Không phải là kiểu cười ha hả như mấy thằng cha bạn học của cô, mà là kiểu cười mỉm hiền hiền của mấy em trai cấp hai ấy. Dù rất nhanh sau đó mọi chuyện trở lại như cũ, nhưng cô thề là cô đã thấy khóe miệng kia chắc chắc đã có nhếch lên.

"Lại đi, Yoriichi"

"Lại gì cơ?", Yoriichi nghiêng đầu hỏi.

Lại giả ngu à, cô thầm mắng, lòng tiếc thôi rồi vì không kịp lấy điện thoại ra chụp được khoảnh khắc đáng giá ngàn vàng. Cô bĩu môi, rồi vươn tay ra nhéo nhéo, kéo căng khóe miệng tội nghiệp của Yoriichi, mè nheo bắt anh cười lại lần nữa cho bằng được mới thôi. Nhưng Yoriichi vẫn trước sau như một, hai tay nhẹ nhàng luồn dưới cánh tay cô xốc lên dễ như bỡn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô với tâm thái cực kì ổn định giống hệt như lúc huấn luyện kiếm ở võ đường cho tụi nhỏ.

"Như mèo ấy"

"Có anh như mèo ấy, người yêu gì mà lạnh lùng với nhau quá vậy". Cô ỉu xìu ra mặt, nản chí gỡ nhẹ hai bàn tay đầy vết chai sạn của đối phương, toan nhẹ nhàng tuột xuống.

"...Này? Anh có cho em đi không đấy?"

Cô nhăn mặt dùng sức gỡ tay anh ra, lực tay không lớn, nhưng kiên cố tựa gọng kìm khó bỏ. Yoriichi đột ngột chuyển dời một tay xuống eo cô rồi giật mạnh về phía mình, cả cơ thể bé nhỏ của thiếu nữ bất thình lình va chạm với vòng ngực rắn chắc, vạm vỡ. Đùi anh chèn giữa chân cô, cảm giác chạm được vào phần thịt mềm mại phía trên bất thình lình khiến Yoriichi chợt giật nảy, bàn tay cứng ngắc yên vị trên phần gần xương cụt đối phương không dám nhúc nhích. T/b cũng bị phản ứng bất ngờ của Yoriichi dọa, đầu óc như bị sương mờ che phủ, nhất thời cũng chỉ biết im lặng vòng tay bíu chặt lấy cổ của đối phương, cả khuôn mặt ửng đỏ như cà chua chín nẫu.

Bầu không khí chợt trở nên lúng túng.

"Em đừng giận". Yoriichi khẽ mở lời, nhẹ nhàng nới lỏng gọng kìm để cô có thể lách người ra nhưng vị trí bàn tay thì vẫn yên vị tại chỗ.

"Có ai giận anh đâu"

Cô cười thầm trong lòng, đúng ra lâu rồi không trêu chọc anh người yêu khiến cô có chút ngứa ngáy muốn giở trò giận dỗi vu vơ. Cặp chân mày thanh mảnh khẽ nhăn nhẹ, cô phồng má, quay mặt đi không thèm nhìn lấy người kia một lần.

"T/b..."

"Không. Em đã nói là đâu có gi-"

Cằm cô bất ngờ bị Yorrichi xoay lại, một nụ hôn kiểu Pháp đột ngột khiến cô không kịp trở tay, nước mắt sinh lý tự động đong đầy khoé mắt. Những lời chưa được nói hết đều bị nuốt vào họng, cô nhắm tịt mắt đưa tay tuyệt vọng kéo phần lưng áo đến nhăn nhúm, hai chân vòng qua hông rắn chắc của anh bất lực đạp lung tung trong không khí vô tình khiến phần dưới của cô cọ xát nhiều hơn vào đùi trên săn chắc.

Cô hơi sợ.

Không phải là chưa từng hôn Yoriichi, nhưng kiểu hôn mạnh bạo này cả hai đều rất ít khi thực hiện. Đa phần là vì lúc này cô sẽ vinh hạnh được thấy một "Yoriichi" hoàn toàn khác.

Cuồng nhiệt và âm ỉ.

Yoriichi âm thầm mở mắt quan sát bạn tình đang run rẩy dưới sức yêu mãnh liệt, tiếng rên rỉ chôn trong vòm họng như một loại thuốc kích thích khiến cơ thể anh bắt đầu nảy sinh phản ứng. Nụ hôn vừa dứt, chưa để cô kịp lấy lại nhịp thở, hai tay anh đã nhanh chóng luồn qua bắp chân xốc cô lên để vứt xuống chiếc giường êm ái ngay bên cạnh.

"A..."

Yoriichi nằm đè lên thân thể người con gái dưới thân, những ngón tay chai sần nhẹ nhàng lướt nhẹ qua đường cong ẩn hiện dưới bộ cánh giản đơn mà chỉ ít phút nữa thôi sẽ nằm vương vãi dưới sàn. Chiến thần của trường Kimetsu, người thầy lãnh đạm nổi tiếng không ham hư vinh nhục dục hiện giờ đang gần như sắp điên đảo vì thân thể một người con gái. Đôi mắt anh lang thang trên từng vị trí cơ thể, giữa những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng dè dặt, tim anh như muốn nổ tung vì hưng phấn.

Anh liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.

"T/b", Yoriichi thấp giọng gọi, như một mệnh lệnh.

Vài phút nữa thôi.

"T/b"

Anh dụi dụi đầu vào hõm cổ cô rồi khẽ thở, đôi bàn tay to lớn đã nổi lên dưới lớp vải áo hoodie của cô

"Ưm...Yoriichi"

Đôi môi hồng chỉ dám khe khẽ thỏ thẻ vào tai khiến từng sợi lông tơ trên cơ thể Yoriichi dựng đứng. Với sức trai trẻ vượt trội, sẽ chẳng hề khó khăn cho anh nếu muốn đè cô ra làm ngay tại chỗ bất cứ khi nào anh muốn. Làm gì có chiến thần không ham mê nhục dục nào ở đây, Yoriichi cơ bản cũng chỉ là một người đàn ông, mà đã là đàn ông thì ai chẳng muốn được triền miên cùng người phụ nữ của đời mình trong đêm dài cơ chứ. Yoriichi muốn tiến xa hơn nữa, muốn thật nhanh hoà làm một với cô nhưng lại sợ bị ghét, thành thử ham muốn có lớn đến cỡ nào chăng nữa cũng chỉ dám hôn môi kiểu Pháp.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

"T/b, cho anh được không?"

Yoriichi nhẹ nhàng cọ mũi vào đối phương, đôi mắt hơi mờ đục bởi dục vọng đắm đuối ghi nhớ từng đường nét trên mặt em, anh nhẹ nhàng hôn trán, hôn mí mắt, hôn má và trượt xuống môi em. Cho anh nhé, Yoriichi liên tục lặp lại giữa những tiếng thở, như là van xin một vị thánh thần phương nào đấy hãy cứu vớt mình ra khỏi vũng lầy nhục dục.

Nếu lỡ cô không cho?

Cũng chẳng sao đâu, bởi Yoriichi vẫn sẽ mãi trân trọng và yêu người thương của anh cho đến hết kiếp. Yoriichi đợi mãi chẳng thấy lời hồi đáp, đôi mắt chớp lại rồi nhẹ nhàng mở ra, mỉm cười nhìn thiếu nữ mặt mày đỏ ửng bởi kích thích.

Phải rồi, người yêu anh sợ đau biết nhường nào.

"Không sao, nếu em không m-"

"Đồ ngốc". Cô ngắt lời anh, gương mặt nhăn lại, tuy vẫn cố tỏ ra cứng rắn nhưng những đầu ngón tay đang khẽ run trên tấm áo sơ mi lại không thể qua mắt được Yoriichi.

Em sẽ từ chối, đúng chứ?

"Nhớ nhẹ nhàng với em đấy"

Cô vòng tay quàng qua gáy anh, rướn người nhắm tịt mắt áp mạnh môi mình vào đối phương, răng cô cắn lấy môi dưới, không quá đau, nhưng cũng đủ để ra tín hiệu cho người kia biết rằng bạn tình đã mong mỏi đến mức nào. Yoriichi sững người trong mấy giây, nhưng cũng rất nhanh phối hợp, bàn tay mò mẫm sau lưng nhẹ nhàng gỡ móc áo ngực, ngực áo sơ mi trắng bung ra vài nút tham lam cọ xát vào bầu ngực mềm mại trắng hồng tựa bột bánh. Tiếng loạt xoạt gấp gáp cùng tiếng áo quần thi nhau rơi phịch xuống sàn đến khi cả hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau trên chiếc giường êm ái. Yoriichi từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng, mọi dấu hiệu cơ thể, từ cái nhíu mày nhẹ của cô, cho đến đôi môi e thẹn không dám bật tiếng rên vì khoái cảm, tất cả đều được anh âm thầm ghi nhớ.

Ngày hôm nay là ngày Yoriichi muốn nhớ suốt đời, không phải vì đây là ngày cô trao anh trinh tiết, mà chỉ một thoáng thôi, tựa như anh đã nhìn thấy một người phụ nữ có gương mặt giống hệt em với trang phục cổ xưa của cả thế kỷ trước cũng từng nói lời yêu như thế.

"Nói yêu em đi, Yoriichi"

"Anh yêu em, T/b"

"Anh thương em không?"

"Thương lắm..."

Hôm nay, ngày mai, và cả những ngày sau đó nữa.

Yoriichi vẫn sẽ luôn trân trọng em, như cách mà anh đã từng trong tiền kiếp.
——————-
Giữ gìn sức khỏe để học tốt nha các bạn iu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro