# 1 Starts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tớ có lẽ luôn là cậu, người mà đến bây giờ vẫn luôn kiên trì, cố gắng bám rễ trong trái tim không hề lớn của tớ. Cậu quá lì lợm hay do tớ hâm hấp, cố chập muốn giữ cậu trong lòng. Tớ, một con bé ngu ngốc khi chỉ vì ba dòng chữ viết vội của cậu trong một bài kiểm tra còn dang dở mà thương nhớ cậu suốt 3 năm trời. nó dang dở như mối tình giữa tớ và cậu vậy, mà cũng chẳng thể gọi là mối tình đâu nhỉ khi nó bắt đầu không có lời tỏ tình và kết thúc không một lời chia tay.

          Tớ luôn nhớ về những năm tháng ấy, tớ là một con bé ngốc và cậu cũng là một cậu bé chả thông minh gì. Tớ và cậu trải qua những năm tháng ấy bằng sự ngây thơ,hồn nhiên nhất của tuổi học trò. Nó tự nhiên như mặt trời mọc đằng Đông, lặn ở đằng Tây vậy. Tớ cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ mà tớ không ngờ lại có trong cuộc đời không song gió của mình .

           Dong dài vậy thôi chứ tớ với cậu cũng chả lỡn mợn vậy đâu, chắc do tâm trạng nó hơi bị dào dạt khi vửa đọc xong một cuốn ngôn tềnh ấy mà . Tớ - một con nhóc hết sức bình thường ( nhưng không tầm thường đâu à nha ^-^) sinh ra tại một vùng quê như bao vùng quê khác trên đất nước VN, đến tuổi thì đi học, học xong lên lớp. Hồi tiểu học tớ cũng chả quen cậu, chỉ biết tên cậu và biết là học cùng khối thôi, khi lên đến lớp năm tớ chỉ nhớ mang máng là được chọn vào cùng đội tuyển HSG của trường. Trong lớp tớ là một con nhỏ bình thường không thể bình thường hơn, tớ không dám dơ tay phát biểu dù biết đáp án trong khi cậu thì cứ gọi là "hơi bị" hăng hái đấy. Mỗi lần bị gọi lên bảng là tim tớ đập như muốn nhảy ra ngoài, chả biết hồi đó sao mình nhát thế, ngay cả bắt chuyện với một bạn mới cũng không dám (tụi mình học các lớp khác nhau).

            Hồi tiểu học tớ cũng quậy phết đó. Giờ học là 1h45' mới vào lớp nhưng tớ toàn đi từ 12h mẹ có hỏi thì bảo là đi tập văn nghệ. Tớ cùng lũ bạn thám hiểm con đê đầy cỏ dại, cùng nhau chêu chó xong chạy tốc đít trong các kho thóc cũ hay dong duổi trên những con đường không có điểm cuối. Cứ thế những năm tháng tiểu học trôi qua trong " bình lặng".

            Lên cấp hai, khối của tôi có chia lại lớp, tôi học cùng cậu, lớp C (chỗ tôi không chia theo học lực mà chia theo làng). Năm học lớp 6, tôi với cậu có quan hệ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè cùng lớp không hơn không kém. Mỗi khi kiểm tra học kì xong lên lớp khong học bài là chúng tôi lại túm năm tụm ba chơi carô, cậu ấy toàn chạy sang chỗ tôi chơi mặc dù cậu ngồi cuối dãy ba còn tôi ngồi giữa dãy một. Năm học này trôi qua cũng chẳng có j để kể, có lẽ bạn thấy câu chuyện của tôi quá nhàm chán phải không nhưng sự thật nó là vậy đó, không có những tình huống giật gân, không có những lời nói hoa mĩ , nó bình dị như chính chủ nhân của nó vậy.

             Lớp 7 học kì một mọi chuyện vẫn nhàm chán như con gián vậy đó. Nhưng sang học kì hai, cô chủ nhiệm cho cả lớp đổi chỗ . Khi đó tôi nhớ rất rõ là mình cũng là một trong những người được cô giáo gọi lên để sắp xếp chỗ ngồi của cả lớp nhưng chả hiểu ma xui quỷ khến thế nào tôi lại được xếp chung với cậu âý ở bản cuối cùng dãy ba (đó là hai chỗ trống cuối cùng của lớp).Có thể gọi là duyên số không nhỉ. Bây giờ tôi cũng chả còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó ra sao nữa, chắc cũng chỉ bình thường như ngồi với bất kì ai trong lớp mà thôi.

                                                                                                        ---SD---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro