Unconditionally

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Asahi gặp Đẩu trong một trời nhá nhem khi đang trên đường về, khuôn mặt em lem luốc, thân hình gầy rộc, có vẻ như nhiều ngày rồi em chưa được ăn gì. Như có điều gì đó thôi thúc đứa trẻ 12 tuổi, Asahi liền bảo bác tài dừng lại, quản gia liền hiểu ý xuống xem tình hình, sau đó liền đưa Đẩu vào trong xe. Trong quãng đường về nhà, Asahi chẳng buồn lên tiếng hay liếc nhìn cậu bé rụt rè kia.

Nói về Đẩu, em mồ côi cha mẹ từ nhỏ, chỉ biết sống lay lắt nay đây mai đó. Người ta cho gì em ăn đó, người ta bảo em làm gì em làm đó. Nhưng mấy ngày nay chẳng có ai sai bảo em cả, bụng thì đói meo cả lên, chỉ biết chui vào trong xó, co mình chờ đợi. Ấy thế mà, lại có chiếc xe dừng lại, từ trong xe bước xuống một bác, trông có vẻ giàu có lắm. Bác ấy hỏi em có muốn về nhà người ngồi trong xe kia làm việc không, khẽ đưa mắt nhìn theo hướng bác quản gia chỉ. Người đó đang tựa đầu vào cửa sổ nhìn mông lung, thật sự rất đẹp, hệt như một bức tranh. Ánh mắt em sáng lên, liên tục gật đầu như sợ mình sẽ không được nhận. Tốt quá rồi, thế là bây giờ em không sợ đói, sợ rét nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà người đó, nhưng mà cái này đâu được gọi là nhà, phải là tòa biệt thự mới đúng. Mãi ngắm nhìn khung cảnh này nên em va vào người đằng trước lúc nào không hay. Ngước nhìn người phía trước, em cảm thấy chút sợ hãi, liền cúi đầu nhìn vào mũi bàn chân người nọ.

"Sau này em ấy sẽ là người hầu của con, bác quản gia lưu tâm em ấy giúp con nhé!"

Asahi ngồi xuống, cố nhìn khuôn mặt đang cúi gằm kia, cậu nở nụ cười

"Em tên là gì?"

"E-em tên Đẩu ạ" - Nói xong Đẩu ngước lên nhìn thấy người đó đang cười, lại cúi đầu nhìn dưới đất.

"Được rồi, từ nay em hãy gọi ta là cậu Ba Quang."

"Vâng, thưa cậu Ba."

Asahi được sinh ra trong một gia đình giới thượng lưu, vườn tược bạt ngàn, cậu là đứa con trai duy nhất của gia tộc Hamada, từ nhỏ đã được dạy dỗ để sau này kế thừa sản nghiệp.

Nói rồi, Asahi đi mất, để lại Đẩu và bác quản gia. Thấy thế, bác quản gia lại gần em, dặn dò em vài thứ:

"Nếu cậu chủ đã nhận con về thì con sẽ được ăn ở nhưng nếu đi theo cậu chủ, thì mấy ngày này con phải theo ta học một số quy tắc, cậu chủ không thích người lề mề đâu."

Mấy ngày nay, em thực sự rất bận, ngoài học các quy tắc em còn phải học thói quen của cậu chủ, để em có thể phục vụ cậu chủ thật tốt. Hôm nay là ngày cuối cùng em học xong, bác quản gia đưa em một bộ quần áo mới, và dẫn em đến trước thư phòng thật lớn. Khi cánh cửa mở ra, em thấy cậu chủ đang nằm dài trên bàn làm việc, dáng vẻ mệt mỏi của cậu hệt như một con mèo lười đang nằm sưởi nắng.

"Đến rồi sao? Lại đây nào. Sau này em sẽ vất vả lắm đấy, mong em sẽ là người có thể khiến ta có thể tự hào, Đẩu."

Dù chỉ là đứa trẻ 12 tuổi, nhưng từ nhỏ đã sớm tiếp thu những kiến thức, những tinh hoa tư nước ngoài nên trông Asahi lại giống như một người trưởng thành hơn, một người luôn phải cố gắng hoàn hảo hơn mỗi ngày. Kể từ ngày đó, Đẩu không bao giờ bắt gặp lại nụ cười hiền của cậu chủ nữa, nhìn thấy bóng dáng cô đơn từ phía sau của cậu chủ, em lại càng quyết tâm cố gắng trở thành cánh tay phải, có thể khiến cậu chủ tự hào về em nhiều hơn.

Ngày hôm nay không thấy cậu chủ đâu, em đi tìm thì thấy một đám người xấu xa đang vây quanh cậu chủ. Như có lửa giận trong người, em lập tức gạt đám người đó qua một bên, tay dang ra đứng chắn trước mặt Asahi.

"Này, mấy người kia! Có biết đang chọc vào ai không hả?"

"Là ai đi nữa, thì chỉ là một đứa không ai chơi cùng thôi" - Đứa con trai trạc tuổi Đẩu lên tiếng

"Nói cho biết, mấy đứa tụi bây đụng nhầm người rồi đấy, đây là cậu chủ của ba mẹ bọn bây đấy, cứ ở nhà chờ ba mẹ tụi bây bị đuổi việc đi." - Nói xong, Đẩu quét mắt từng đứa một khiến bọn chúng khiếp vía, vội vã chạy khỏi nơi đó. Xử lí lũ nhóc đó xong, Đẩu liền quay lại nhìn Asahi, người nãy giờ chỉ biết cúi đầu.

-"Cậu Ba, cậu không sao chứ?" - Đẩu vừa nói, vừa đỡ cậu chủ đứng dậy nhưng chỉ đứng dậy một chút đã thấy cậu nhăn mặt, một bên chân co lên. Đẩu ngồi xuống xem xét "Cậu bị bong gân rồi, để em cõng cậu chủ về".

Mặc dù Đẩu nhỏ hơn Asahi 3 tuổi, nhưng vóc dáng lại cao lớn hơn Asahi rất nhiều nên lúc cõng cậu chủ, Đẩu cảm thấy như mình có thêm một đứa em vậy. Dọc đường về nhà, cỏ cây hoa lá mọc chen chúc lẫn nhau, gió thổi những lọn tóc của Asahi khẽ cọ vào gò má hốc hác của Đẩu. Đẩu quyết tâm rồi.

"Cậu Ba, cả đời này em sẽ luôn bảo vệ cậu Ba"

Kể từ đó, Đẩu không rời khỏi cậu chủ mình nửa bước, bất kể cậu chủ có mặt ở nơi nào cậu đều ở bên cạnh. Thoắt cái, Asahi đã 22 tuổi, còn Đẩu vừa trải qua tuổi 18, bây giờ đây Asahi đã trở thành người nắm giữ toàn bộ sản nghiệp, còn Đẩu đã trở thành cánh tay đắc lực của Asahi, cùng Asahi tham gia đàm phán nhiều thương vụ. So với ngày xưa, Đẩu chỉ có bộ quần áo của người làm thì giờ đây Đẩu cùng cậu Ba sánh vai, mặc bộ suit, là những người trưởng thành. Một lớn, một nhỏ, khiến người ngoài nhìn tưởng 2 người là 1 đôi. Sau cái ngày bị lũ nhóc đó bắt nạt, cậu chủ cũng không dây dưa hay làm khó dễ gì tụi nó nữa, cậu bắt đầu lạnh lùng hơn, cố gắng trau dồi hơn nữa để trở thành người thừa kế hoàn hảo. Có lẽ cậu hiểu được, mình không thuộc về những đứa trẻ đó, sức nặng kì vọng của gia tộc đè lên đôi vai cậu thực sự rất lớn. Hôm nay lại phải đến buổi tiệc rượu nhạt nhẽo đầy đám con gái vây quanh, phận làm tôi tớ, Đẩu chỉ có thể đứng nhìn cậu chủ mình cười nói qua lại với đám ong bướm này.

Vừa đỡ cậu chủ chân đi xiêu vẹo, vốn đã có chút hơi men trong người, lên giường nghỉ ngơi. Đẩu cho người lấy một cái khăn ướt để lau mặt cho Asahi. Vừa lau mặt vừa để Asahi nằm lên đùi mình như những lần say rượu khác.

"Đẩu này, em có vui không?"

"Cậu chủ vui, thì em cũng vui".

"Đẩu này, em còn nhớ rõ họ tên của mình không?"

"Cha mẹ em mất từ sớm, em chỉ nhớ được mình tên Ôn Đẩu".

"Ôn Đẩu, cái tên thật đẹp. Từ giờ khi không có ai, em gọi ta là Quang nhé, có được không?"

Ôn Đẩu hơi giật mình, nhìn lại cậu Ba của em, khẽ cười mỉm "Chỉ cần cậu chủ vui, em sẽ gọi"

"Đẩu, em có vui không?"

"Em vui ạ".

Asahi lặp đi lặp lại câu hỏi đó nhiều lần cho đến khi cậu chìm hẳn vào giấc ngủ.

Em biết cậu chủ thay đổi như vậy có lẽ là vì em. Từ cái hôm em đỡ thay cậu phát đạn vào cánh tay trái, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu trước khi lịm đi. Sau đó em thấy cậu chủ bắt đầu uống rượu nhiều hơn, tham gia các buổi tiệc xã giao, vờn qua vờn lại với đám con gái kia nhiều hơn. Có lẽ vì đã ở bên nhau nhiều năm nên em hiểu cậu chủ cảm thấy như thế nào khi để người bên cạnh lâm vào nguy hiểm. Những điều này không cần nói ra bởi vì cả hai đều hiểu họ đang nương tựa vào nhau, vì nhau mà cố gắng. Nhưng mà Đẩu có khó chịu không? Tất nhiên là có. Chẳng biết từ lúc nào em lại có tình cảm đặc biệt với cậu chủ mình. Em biết chứ, thứ tình cảm này không thể nói ra, càng nên đem chôn nó thật sâu , vì em biết vị trí mình ở đâu, nếu có thể em chỉ muốn từ phía sau ngắm nhìn cậu chủ của em một cách lặng lẽ.

Cũng như mọi lần say, em lại lấy khăn ướt lau mặt cho cậu chủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lau xong em lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của Asahi, em thầm thì "Ước gì, Quang biết được là em thương Quang rất nhiều". Một lúc sau khi Đẩu rời đi, Asahi mở mắt nhìn về hướng cửa đã đóng chặt từ lâu "Cứ trải qua những ngày tháng như này, là may mắn của anh rồi"

Hôm nay Đẩu có công việc cần giải quyết lúc về đã nghe tiếng phu nhân vọng ra từ thư phòng cậu Ba.

"Con nên nhớ đây không chỉ là tình cảm cá nhân của riêng con mà còn là vinh nhục của gia tộc, không còn nhiều thời gian đâu. Đây là mệnh lệnh không phải ta và con đang thỏa thuận"

Đẩu mở cửa bước vào thì nghe thấy cậu chủ lên tiếng "Con biết rồi, mẹ mau về nghỉ ngơi đi"

Trước khi rời khỏi, phu nhân quay lại thâm trầm nhìn Đẩu, em chỉ biết cúi đầu chào lại. Không khí bỗng nhiên trầm xuống, hẳn bây giờ cậu chủ có rất nhiều trăn trở. Dạo gần đây em có nghe phong phanh được phu nhân đã sắp xếp để cậu chủ lấy con gái của một chính trị gia người Pháp. Sản nghiệp càng lớn thì càng dễ dính đến chính trị. Vì để lo cho cả gia tộc này phu nhân cũng không còn cách nào khác.

"Đẩu này, em có vui không?"

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, em ngước nhìn, khó hiểu trước câu hỏi của cậu chủ.

"Dạ? Tất nhiên nếu cậu chủ vui vẻ thì em cũng vậy". Được nhìn cậu chủ mỗi ngày thôi là em đủ vui rồi.

Asahi lại không nói gì chỉ quay ra thông báo chiều nay sẽ đi gặp vị hôn thê kia và Đẩu không cần phải đi theo.

Sáng hôm sau em nghe người làm nói lại tối hôm qua khi cậu chủ trở về đã nôn rất nhiều nhưng lại không cho gọi em tới, được một lúc thì lên giường nằm nghỉ.

Cũng từ đó, em ít xuất hiện với cậu chủ hơn, tần suất cậu đi gặp người vợ sắp cưới kia nhiều hơn. Chuyện gì đến rồi cũng đến, phu nhân cho người mời em đến dinh thự.

"Hẳn là cậu cũng biết được vì sao ta mời cậu đến đây. Asahi nói sẽ chịu kết hôn với điều kiện từ nay không được can dự gì đến cuộc sống của nó nữa. Việc gì đã làm thì phải làm cho trót, cậu hiểu ý ta nói chứ?"

"Phu nhân yên tâm, Cậu chủ là người đã cưu mang con, con nhất định sẽ không cản trở tiền đồ của cậu chủ. Con đã sắp xếp xong công việc, đúng ngày cậu chủ cưới con sẽ ra chi nhánh nước ngoài để tiếp tục công việc"

"Rất tốt, tốt lắm, cậu đúng là đứa bé hiểu chuyện, ta cũng không làm khó cậu nữa. Ngày mốt là ngày Asahi đám cưới, mong cậu hãy giữ lời"

Đẩu nắm chặt bàn tay làm móng tay cứa vào lòng bàn tay đến tứa máu, khôi phục dáng vẻ, Đẩu nói:

"Cũng không còn sớm, con về đây, phu nhân nghỉ ngơi đi ạ"

Đẩu cúi đầu chào rồi đi ra. Ra đến xe, Đẩu mới không chịu được nữa, ngã khuỵu xuống đất, cảm giác như ai đó đang bóp chặt trái tim này vậy, thật đau đớn. Không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh đến vậy.

Nguyên ngày hôm sau, Đẩu dường như tránh mặt cậu Ba, em không muốn thấy mặt cậu chủ để rồi đau lòng thêm nữa. Chỉ cần ngày mai nữa thôi, là mọi chuyện sẽ kết thúc. Em ngước lên trời nhìn những đám mây cũng như ngăn không cho giọt nước mắt nào chảy xuống. Tối đến, em ngồi xếp hành lý thì nghe thấy tiếng giày chạy xộc đến phòng em, là cậu Ba. Nhìn quần áo xộc xệch, cà vạt lệch hẳn một bên, người đầy mùi rượu, giờ đây gương mặt cậu hằn lên vẻ giận dữ, chắc cậu đã nghe được chuyện từ phu nhân.

"Bây giờ em vui rồi chứ? Em có vui không?" - Cậu chủ gần như hét lên

"Cậu chủ..."

"Tại sao... Tại sao lại như vậy? Em không tin ta sao, Đẩu? Em không tin ta sao?" - Cậu chủ vừa hét vừa đập phá đồ đạc xung quanh, còn em chỉ biết đứng nhìn. Cậu đi tới ôm Đẩu, vùi mặt vào hõm cổ em, em có thể cảm nhận được chất lỏng âm ấm đang thấm ướt áo mình.

"Em đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời mà. Đồ dối trá. Em nói đi, em cũng biết ta thương em nhiều đến nhường nào mà. Em nói đi, sao em nhẫn tâm vậy?" - Asahi gào lên

Bây giờ, Đẩu cũng không biết nói gì vì em cũng đã khóc rồi. Em vừa thương cho số phận mình, vừa trách tại sao ông trời lại cho em một tình yêu bi kịch đến thế. Rõ ràng hai người yêu nhau nhưng không thể đến với nhau. Rồi cả hai cứ vậy ôm nhau khóc.

Được một lúc, Đẩu gỡ đầu cậu chủ ra khỏi vai em, ôm mặt cậu chủ, nhẹ nhàng nói:

"Quang à, Quang cũng biết em thương Quang nhiều lắm mà đúng không?" - Đẩu lén lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

"Nhưng mà Quang à, đã đến lúc rồi, đến lúc buông bỏ đoạn tình cảm này rồi, cả em và Quang" - Giọng em hơi run run

"Không phải ta nói sẽ có cách sao" - Ánh mắt của Asahi toát lên đầy vẻ đau đớn khiến cho Đẩu không thể nhìn vào, em sợ khi nhìn vào em sẽ không đành lòng mất.

"Quang, nhìn em này. Người ta nói khi tình yêu khắc cốt ghi tâm thì kiếp sau vẫn tìm thấy nhau đấy. Kiếp sau chúng ta yêu nhau nhé, Quang có tin em không?

Asahi không nói gì, khẽ gật đầu nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn

"Không khóc nữa" - Đẩu bắt đầu rơm rớm rồi, cổ họng nghẹn đắng, giọng bắt đầu khàn đi, lại lau nước mắt cho cậu chủ.

"Ngày mai là chú rể rồi còn khóc gì nữa, khóc nữa sẽ sưng mắt mất, cậu chủ nằm ngủ chút nhé, để em quạt cho cậu chủ giống như ngày xưa nhé" - Đẩu vừa khóc vừa cố gắng nở nụ cười

Đỡ cậu chủ lên giường, em lại quạt cho cậu chủ giống như ngày xưa mỗi khi cậu khó ngủ. Cho đến khi cậu chủ của em chìm vào giấc ngủ, Đẩu vội vàng thu dọn hành lý, đi ngay trong đêm, vì em biết em không thể chờ đến sáng mai được rồi.

"Em biết thật ích kỉ nhưng em không thể nào chứng kiến anh làm lễ với bất kì ai hết. Chúc anh một đời an yên"

"Kiếp sau ta sẽ lại yêu nhau"

"Tạm biệt Quang của em"

Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt của người đang nằm trên giường kia

"Xin lỗi em rất nhiều, Đẩu của ta"

------------------------------------------------------

"Cậu Ba, cả đời này em sẽ luôn bảo vệ cậu Ba"

"Đẩu này, em có vui không?"

"Ôn Đẩu, cái tên thật đẹp. Từ giờ khi không có ai, em gọi ta là Quang nhé, có được không?"

"Kiếp sau ta sẽ lại yêu nhau"

"Tạm biệt Quang của em"

"Xin lỗi em rất nhiều, Đẩu của ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro