Cậu Chủ Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu nhân vật chính:

Phương Ngân (nó): papa vừa mất, ở với mama và e gái nhưg ngân sách gia đình hạn hẹp nên ra ở riêng, hiện đang học lớp 11 và đang tìm việc làm tự nuôi sống bản thân. Sở hữu thân hình nhỏ con nhưg rất mạnh mẽ.

Duy Khoa ( hắn): đẹp trai, ngang ngược, thay pồ như thay áo, đang học lớp 10 và là con trai cưng của chủ tịch tập đoàn ABC bên Mĩ, sống với mama, còn papa thì lâu lâu mới về thăm nhà.

CHAP 1

Con Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó:

- Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko?

- Ừk, tui đang tìm

- Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao?

- Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui

- Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui

- Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao.

- Ừk!

Chiều hôm sau.......

- Trời! nhà gì mà to thế nhỉ?

Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa:

- Cô tìm ai?

- Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ?

- Phải, cô tìm ông chủ àk?

- Dạ.....

- Vậy mời cô vào nhà

Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì :

- Chào cháu!

Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó

- Dạ! cháu chào bác!

- Mời cháu ngồi

Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu.

- Cháu là bạn của Ngọc fải ko?

- Dạ! Cháu đến mún xin việc ạk

- Ừk!_

Ông bác lướt nhìn nó, rồi nói:

- Cháu học hành như thế nào?

- Dạ, 10 năm đều học sinh giỏi ạ

Ông bác mĩm cười, lấy ra 1 tờ giấy:

- Đây là bản hợp đồng, nếu cháu đọc thấy hợp ý thì kí vào đây.

Nó cầm lấy tờ giấy , đọc và sau 15p nó đặt bút kí vào kí vào tờ giấy.

- Vậy khi nào thì cháu đi làm đc ạ?

- Ngày mai!

- Dạ! mai cháu sẽ đến. Thưa bác cháu về.

- Ừk!

Đôi chút về bản hợp đồng nhé:

* tiền lương: 3tr / tháng

* việc cần làm: dạy học cho cậu chủ, là giúp việc riêng của cậu chủ

* thời gian làm: 13h => 20h, ngày chủ nhật từ 6h => 19h

* hợp đồng sẽ bị hủy nếu: tùy từng trường hợp

* thời hạn của hợp đồng: 1 năm từ khi hợp đồng được kí kết

Reng...reng...reng. Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Con Ngọc khều vai nó:

- Bà xin việc chưa?

- Xin rùi!

- Được nhận ko?

- Được_ nó mĩm cười

- Ừk! Chúc mừng bà nhé, mà cẩn thận với cái thằng nhóc đó nha

- Thằng nhóc nào?

- Cậu chủ của bà đó

- Hả? Sao fải cẩn thận zới nó? chỉ là 1 thằng nhóc thui mà!

- Nó nhỏ hơn mình có 1 tuổi àk.

- Nhưng...........

- Rùi bà sẽ bik, tui nói bà ko hỉu đâu, thui tui về đây

- Nhưng.................

Con Ngọc chạy vụt mất, để nó ở lại với dấu hỏi to đùng..........

***

Trên đường về nhà trọ, nó cứ suy nghĩ lung tung, nó lê lết từng bước nặng nề trên vỉa hè, cũg tại con Ngọc mà bây giờ nó lo lắng thế này đây, ko bik cuộc đời nó sau này sẽ như thế nào nữa, nó lại thở dài. Đầu óc nó đang rối bời , thì ...:

- Em! Đi với a ko?

Một thằng con trai, khuôn mặt có vẻ non nớt ( nó nghĩ thế), đang kè kè bên nó trên chiếc SH ( hắn đó ), nó liếc nhìn :

- Hỏi ai thế?

- Anh hỏi em đó!

- Đi với anh làm gì?_nó nhăn mặt

- Đi chơi hay đi đâu anh chở, ai lại để ng đẹp đi bộ bao giờ_ hắn mĩm cười

- Cảm ơn nhưg tôi ko cần_ nó làm mặt lạnh và quay đi

- Em ko đi àk?

-......._nó ko thèm trả lời

- Hey! làm gì mà chảnh wá zậy?_hắn khó chịu

- Cảm ơn! tôi vậy đấy!_ nói xong, nó đi vào 1 con hẽm, vừa đi nó vừa quay lại xem hắn có đi theo ko, nhưng thật may, hắn ko đi theo, nó thở phào nhẹ nhõmvà đi thẳng ra ngoài, nhưg..:

- Chào em!

- Trời! _ nó giật mình

- Em định chơi trốn tìm với anh hả cưng?

Hắn đúng là dai như đĩa, còn tìm cách đón đầu nó nữa chứ, mặt nó đỏ lên 1 phần vì nắng, 1 phần vì tức giận, 1 phầnlà chẳng còn nhìu thời gian để đến chổ làm đúng giờ. Nó hét toáng:

- Tránh ra coi! Bộ rãnh lắm hả?

Hắn nựng nhẹ má nó:

- Làm gì mà dữ wá zậy em?

Nó tức đến phát điên, nó gồng mình, đạp 1 phát vào xe hắn, chiếc xe nằm nghiêng wa 1 bên ( công lực mạnh thật), hắn chẳng kịp nói gì thì nó đã chạy mất rùi, hắn dựng xe lên , lầm bầm:

- Được lắm nhóc con! xem em tránh tôi đc bao lâu

Hắn cười nhếch mép và vòng xe chạy thẳng về nhà. Còn nó thì đã về đến nhà an toàn, nó thầm tự khen rằng nó rất dũng cảm.

* * *

1 PM.....

Nó đứng trước cửa nhà ông chủ, cái tay nó run run nhấn lên cái chuông. Ngày đầu tiên đi làm sao mà run thế ko bik. Người đàn bà tròn trĩnh hôm wa ra mở cửa:

- Chào cô!

- Dạ! chào bác!

- Từ hôm nay cô là người giúp việc riêng của cậu chủ đúg ko?

- Dạ!

- Vậy cô vào nhà đi, tôi có 1 vài chiện mún nói zới cô

- Dạ!

Nó bước vào nhà và theo chân bà bác xuống bếp, bà bác mĩm cười:

- Tôi là Phúc! ** nuôi của cậu chủ, tôi hỉu rõ cậu chủ hơn bất ai, cô là ng giúp việc riêng của cậu chủ nên cần phải thận trọng, đã có bao nhiêu ng làm giúp việc riêng cho cậu chủ nhưg chưa đc 1 tuần thì đều xin hủy hợp đồng. Cậu chủ ko phải ng đơn giản đâu.

- Dạ! cảm ơn bác đã nhắc nhở !

- Thôi! cô lên phòng cậu chủ đi, cậu ấy chưa bik là có ng giúp việc mới đâu nên giới thiệu cẩn thận nhé. Có cần gì thì cứ nói tôi.

- Dạ! Vậy phòng cậu chủ ở đâu ạ?

- Cô đi lên cầu thang, phòng ở tầng 2 là phòng của cậu chủ

- Dạ! Cảm ơn bác

Nó đi theo lời sự hướng dẫn của bà ** vừa đi nó vừa suy nghĩ đến lời nói của bà ** và cả lời nói của con Ngọc nữa, tại sao ai cũk nói nó nên cẩn thận zới cái thằng nhóc đó chứ . Nó đứng trước căn phòng ở tầng hai, nó gõ cửa, đợi mãi mà chẳng thấy ai mở cửa nó làm liều mở cửa và bước vào:

- Trời ơi!

Cảnh vật huy hoàng đập vào mắt nó, căn phòng rất rộng nhưg cũk rất bừa bộn, khắp căn phòng toàn là wần áo đc vứt lung tung, từ dưới sàn đến nóc tủ, nơi nào cũk là wần áo, nếu nhìn kĩ sẽ thấy sách vỡ cũk chung số phận nằm dưới sàn ( bừa bộn wá):

- Kinh khủng wá! tại sao lại có ng ở dơ thế nhỉ?

Nó liếc nhìn chiếc giường gần đó, có 1 thằng con trai đang nằm trên đó , chiếc giường cũk dc phủ đầy 1 số đồ lung tung, dưới giường là vài chiếc gối , giày dép để tùm lum, điện thoại cả 2,3 chiếc cũk nằm dưới đất lun. Nó tiến gần đến thằng nhóc đang ngủ, nó lay lay:

- Ê! Dậy đi!

- ................. thằng nhóc im lặng

- Ê! ............. đang lay thì thằng nhóc trở mình, nó nhìn rõ dc khuôn mặt của thằng nhóc. Nó lầm bầm:

- Cái mặt này wen wen nhỉ?

Nó vò đầu, bứt tóc cố nghĩ xem thằng nhóc này là ai, 5p sau nó giật mình và vội vàng chạy ra khỏi phòng:

- Ko! Ko thể nào! Chắc mình nhìn nhầm ng rùi, ko phải là hắn đâu........

Nó đứng bên ngoài suy đi nghĩ lại, 15p sau nó quyết định trở lại phòng để nhìn kĩ khuôn mặt hơn, nó mở cửa ra và...:

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Người nó như đóng băng khi thấy hắn đang đứng trước mặt nó, một cái cốc đầu rõ đau:

- Cô làm gì mà la to thế hả?mà cô là ai mà vào nhà tôi?

Nó im lặng. hình như hắn ko nhận ra nó, nó định mở miệng đnh1 trống lãng thì hắn lên tiếng:

- Hình như cô em phải ko?

- Cô em nào?_ nó giả vờ ngây ngô

- Sao bik nhà anh mà wa tìm vậy?

- Bị khùng hả? nói gì ko hỉu gì hít_ nó típ tục giả ngây

- Thôi đi! em làm như anh bị mất trí nhớ ko bằg, anh còn thù em lắm đấy! dám đạp xe anh hả?

- Tui đâu có bik mấy ng đâu_ nó cố gắng biện minh

Hắn im lặng, ko nói với nó nữa, hắn đứng ngay cầu thang, kêu to:

- Vúuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!

* * *

Tiếng kêu làm bà ** giật mình, bà chạy nhah lên lầu, thở hổn hển:

- Có gì vậy cậu chủ?

Hắn chỉ tay vào nó, làm mặt lạnh:

- Sao lại cho ng này vào nhà hả?

- Đây là ng giúp việc mới! tên Ngân

Khuôn mặt hắn thay đổi 180 độ:

- Thế àk! vậy ** xuống dưới đi!

Bà ** xuống dưới, để lại nó với hắn, nó run run, nó sợ hắn sẽ đánh nó hay làm gì nó, đang suy nghĩ lung tung thì hắn bỗng nựng má nó:

- Ko ngờ em và anh có duyên nhỉ?

- Ai thèm có duyên với mấy ng!

- Nhưg chẳng phải em là ng giúp việc riêng của anh còn gì?

- Tui còn là cô giáo của mấy ng nữa đó!_ nó cười đắc chí

- Cô giáo ák?_ hắn tỏ vẻ ngạc nhiên

- Ừk! Cô giáo đấy!

- Bộ em lớn tuổi hơn anh hả?

- Chứ sao! 1 tuổi lun đó_ nó lại cười chế diễu hắn

- Có 1 tuổi thôi àk! chẳng nhằm nhò gì với anh đâu em!

- Sao mấy ng lì thế hả? tui lớn tuổi hơn phải gọi tui bằng chị chứ!

- Ủa? anh là chủ hay em là chủ vậy hả? anh mún kêu bằg gì là quyền của anh

- Ờk......thì......thì......

Nó ấp úng, bí thế rùi, tìm cách đảo ngược tình thế thui. Nó đánh trống lãng:

- Giờ tui nên làm gì đây?

Hắn bật cười, hắn định ghẹo nó thêm vài câu nữa nhưg trông mặt nó bây giờ bí thế lúm rùi, nên hắn cho wa, hắn chỉ tay vào phòng:

- Dọn phòng giùm anh đi!

Nó nhìn vào phòng và hét lên:

- CÁI GÌ? tui phải dọn cái chuồng heo này hả?

- Em vừa nói cái gì đó hả?_ hắn nhăn mặt

- Ko có gì!

Nó miễn cưỡng lê lết vào phòng hắn, cái phòng vừa rộng lại nhìu đồ đạc, bụi bặm, nó ko hỉu sao cái nhà to như thế này mà chỉ có mình bà ** ngoài ra thì chẳng còn ai là ng giúp việc cả, nên cái phòng của hắn mới kinh khủng như thế này đây. Nó gôm tất cả wần áo thành 1 đống, sách vở thành 1 đống, trông nó vất vả lúm, còn hắn thì ngồi trên giường xem tivi, nó nhìn thấy hắn là tức điên lên nhưng chẳng làm gì được hắn ( tội nghiệp). Nó lụm mấy cái gối bỏ lên giường sẵn tay nó quăng mấy cái gối vào lưng hắn:

- Em làm cái gì vậy?_ hắn quay lại nhăn mặt nhìn nó

- Sorry nhá! ai bỉu mấy ng ngồi đó lùm gì?

- Em cố tình ném vào ng anh phải ko?_ hắn bực bội

- Đâu có đâu! sao toàn nghi oan cho tui thế

Hắn ấm ức way lên coi tivi típ, còn nó thì cười đắc chí, nó way lại nhìn núi đồ của hắn, nhăn mặt:

- Ê! giờ tui nên làm gì với đống đồ này đây?

- Thì giặt chứ làm gì! có vậy cũk hỏi.

- Nhưng nhìu thế này làm sao giặt hết?

- Cái đó là chiện của em đâu liên wan gì đến anh!_ hắn trả lời vô tâm

Nó gằn giọng, tức tối:

- Vậy giặt đồ ở đâu?

- Ở tầng hầm đó!

- Cái gì?_ nó hét toáng

- Mún bk tầng hầm ở đau thì hỏi bà ** đó! đừng có hét lên như thế nữa, điếc tai lúm

Nó vùng vằng ôm một đống đồ lê thê lết thết bước ra khỏi phòng và oạch.....:

- Ui da!

Nghe tiếng la, hắn chạy ra coi:

- Cái gì vậy?

Hắn hoảng hốt khi thấy nó nằm dài trên sàn nhà, wần áo thì nằm mỗi thứ 1 nơi, tay nó ôm đầu, miệng thì la lên oai oái:

- Em bị làm sao vậy?_ hắn lo lắng

- Tại đạp lên đồ của mấy ng đó

- Ai bỉu ôm đồ ko gọn gàng làm gì? xem nào có sao ko?

- Tui ko sao!_ nó đứng dậy gom đồ lại và ôm xuống nhà

- Có cần anh giúp ko?

- Ko cần! công tử như mấy ng thì giúp được ai_ nó bực bội

Nó ôm đồ xuống nhà, tướng đi khập khiễng có vẻ rất đau:

- Em có sao ko?

- Đã nói là ko sao mà! sao hỏi dai thế!

Hắn chạy xuống bếp kiu bà **:

- ** ơi! giặt giùm con đống đồ mà Ngân đang ôm nha!

- Ừk!

Hắn way lại chổ nó:

- Em để đồ đó cho ** giặt đi!

- Sao vậy?

- Hỏi nhìu wá! đi theo anh

Hắn kéo nó đi, để lại đống đồ cho cho bà **:

- Mấy ng đem tui đi đâu vậy hả?

Hắn kéo nó xuống phòng y tế của nhà hắn ( trùi! nhà mà cũk có phòng y tế lun). Hắn kêu lên:

- Chị Hương ơi! Coi giùm em nhỏ này bị gì vậy?

Hắn đẩy nó vào phòng, nó tỏ vẻ lo lắng:

- Định làm gì tui vậy?

- Đây là bác sĩ của nhà anh, em đừng lo

Nó lo lắng nhìn chị Hương, chị ấy mĩm cười:

- Xem nào! em đau chổ nào?

Nó chỉ vào cái chân, nó ứa nước mắt, 1 phần vì sợ, 1 phần vì đau. Chị Hương nhấn nhấn vào chân nó, nó la lên:

- Đau!_ Nó òa khóc

Hắn vỗ vào lưng nó:

- Nín đi! Sao lúc nãy chịu đựng giỏi lúm mà

Nó chẳng nói gì, chỉ bik khóc mà thôi. Sau 1 lúc xem xét chị Hương cho kết luận:

- Cô bé bị bong gân rùi! Nhưg ko sao đâu sẽ lành sớm thui

Chị Hương wấn băng cố định cho nó, rồi dặn nó hạn chế đi lại để vết thương mau lành.Thế là hum đó nó được về sớm, còn dc hắn chở về nữa. Ngày đầu tiên làm việc nó lại biến thành thương binh.

- Mai em ko phải đi làm đâu!

- Ko đi làm lấy gì ăn!

- Anh ko trừ lương đâu, chân cẳng vậy đi làm cái gì!

Nói xong hắn chạy mất lun, để nó lại với sự bất ngờ," tại sao hắn wan tâm cho mình thế nhỉ?"

* * *

11h30" PM

Nó lăn wa lăn lại trên chiếc giường nhỏ, sau khi học bài xong thì nó ko thể nào ngủ đc, trong đầu nó cứ hiện lên hình bóng của hắn, nhữg cử chỉ hồi chìu của hắn khiến nó rung động rùi àk?. Nó tự hét lên trong suy nghĩ " ko thể nào" nó lắc lắc cái đầu cho mọi suy nghĩ tan biến, nó nhắm tịt mắt lại, nó ôm chặt gối ôm, bây giờ ko gian trở nên tĩnh lặng, tiếng tích tắc của đồng hồ đưa nó vào giấc ngủ 1 cách nhẹ nhàng........................

******

6 AM

RENG......RENG.....RENG.........

Nó khua tay đẩy cái đồng hồ vô duyên xuống đất, nó lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở nó nhảy xuống giường và....:

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!_ nó hét

Nó nhảy tưng tưng bằng 1 chân ( ai bảo ngu! chân bị đau mà nhảy như khỉ) nó suýt xoa:

- Trùi ui! đau wá!

Nó lê từng bước vào phòng vệ sinh, 15p sau nó bước ra với đồng phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, tất cả đã sẵn sàng cho 1 ngày mới. 6h30" là vào học rùi, mà chân nó thì bị đau ko thể nào đi nhanh đc, nó lê lết ra khỏi nhà trọ, way mình khóa cửa, nó lầm thầm:

- Kỉu này trể học mất thui!

Nó đi cà nhắc ra ngoài đường, cố gắng đi nhanh cho kịp giờ học, trông nó tội nghiệp lúm, bỗng:

TIN......TIN......TIN......tiếng còi xe của ai đó vangvlên sau lưng, nó way lại, là hắn đó:

- Chào em! Chân sao rùi?_ hắn mĩm cười

- Chân tui ko sao cả!_ nó gằn giọng

- Có cần anh chở đi học ko?

- Ko cần! Tui đâu dám làm phiền mấy ng!

- Ko cần àk? Vậy thui anh đi nhé!

Nghe hắn nói vậy nó chợt nghĩ đến cái cảnh bị cô giám thị " nả" cho 1 trận vì đi học trễ thì nó bik bây giờ ko phải lúc để làm giá, nó hạ giọng:

- Ê! vậy chở tui đi đc ko?_ nó ngượng đỏ cả mặt

- Lúc nãy ko cần mà! _hắn cười nham hiểm

- Nhưg bây giờ thì....... cần, ko chở nữa àk?_ nó lo sợ

Nhìn mặt nó xìu xuống, hắn bật cười:

- Thôi lên đi! nhìn em mắc cười wá

- Tui mắc cười vậy đấy!

Vừa nói nó vừa leo lên xe, nếu ko hắn đổi ý thì coi như xong, hắn đưa nó chiếc nón bảo hiểm:

- Đội vào đi! Ôm chặt lấy anh nghe chưa!

Nó ko nói gì, im lặng đội nón vào, nó ko thèm ôm hắn " ai mà thèm ôm cái thằng hách dịch này chứ", chiếc xe phóng nhanh trên đường, với tốc độ đó khiến nó mún xỉu trên xe lun, nhưg nó vẫn cương quyết ko ôm hắn, nó chỉ bám chặt vào chiếc áo của hắn thui, ko nắm vào áo hắn thì té ngửa ra sau mất. Chiếc xe dừng lại trước trường nó, bây giờ nó mới thắc mắc tại sao hắn bik trường nó:

- Sao bik trường tui hay zậy?

- Trường này cũk là trường của anh mà, bộ ko nhìn đồng phục của em và anh giống nhau hả?

Giờ nó mới nhận ra là nó và hắn học cùng trường, đúng là oan gia ngỏ hẹp, đi đâu cũk đụng mặt nhau, nó xuống xe:

- Cảm ơn! _ nó đáp lạnh lùng rồi way đi

Hắn cũk chạy đi gửi xe, mỗi ng một ngã........

******

2 tiết đầu trôi wa tẻ nhạt, vào lớp ai cũk ngó cái chân wấn băng của nó, nó làm lơ như ko có chiện gì xảy ra, giờ ra chơi, ngoài hành lang bỗng ồn ào, nó tò mò nhìn ra cửa sổ, nó nhận ra ng đang là tiêu điểm của sự ồn ào đó là Phong, anh chàng hot boy của trường, lớn hơn nó 1 tuổi, anh ấy là ng mà đám con gái ai cũng mún có, nhưng nó thì ko, nó thôi ko nhìn ra ngoài nữa, mắt nó lại típ tục dán vào mấy công thức toán:

- Chào em!

Một tiếng nói vang lên trước bàn nó, nó ngước lên nhìn, là anh Phong, nó ngạc nhiên:

- Ơh.........

- Anh là Phong! nghe nói chân em bị đau àk?

Nó dáo dác nhìn xung quanh, mọi ng đang nhìn nó, nhất là mấy đứa con gái, nhìn nó bằng ánh mắt kinh hoàng, nó lo lắng nhưngcũk mạnh dạn trả lời:

- Chân em bị đau thì có liên wan gì đến anh ?

- Anh....anh.....anh thik em!_ Phong đỏ mặt

- CÁI GÌ?_ nó sock thật rùi

Bây giờ nhữg con mắt kia như ăn tươi nuốt sống nó, có nhỏ đứng ko nổi, có nhỏ còn xỉu tại chổ, nó ko hề thik Phong nhưg nó phải làm sao đây, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

- Em đã .... đã .... có bạn trai rùi!_ nó làm liều nói dối

- Vậy àk! _ Giọng Phong pùn hẵn

- Em xin lỗi!

- Nhưg anh mún gặp bạn trai của em, anh mún bik bạn trai của ng anh iu là ng như thế nào!

- HẢ?_ Nó hét lên, nó bik mình sắp phải đối mặt với chính sự nói dối của mình, nó hít sâu:

- Chiện đó em sẽ sắp xếp sau.....

- Ừk! Chừng nào anh chưa gặp bạn trai của em thì anh sẽ típ tục theo đuổi em_ Phong cương quyết

Nói xong Phong bước ra khỏi lớp để lại cho nó sự lo lắng, mọi ánh mắt đổ dồn về nó, rùi nó bik lấy đâu ra bạn trai đây, nó vò đầu bứt tóc, nó mún thời gian way lại để nó tìm cách từ chối khác nhưng đã wá muộn rùi

* * *

Nó lang thang trước cổng trường, trời thì đang chuyển mưa, chân nó thì nhức lúm, đầu nó thì đang rối như mớ lòng bong, nó đang định đi về nhà trọ thì....bộp.....bộp.....1 giọt, 2 giọt, trời mưa rùi, nó hoảng hốt định chạy vào trướng trú mưa nhưng cổng trường đã đóng rùi, nó đứng ngoài cổng trường, mưa càng ngày càng to, ng nó ướt sũng, nó im lặng nhìn dòng ng đang hối hả tìm nơi trú mưa, nó thu mình vào một góc, nó cuối mặt xuống, nó òa khóc lên, tự nhiên bây h nó bổng nhớ pa nó vô cùng, lúc pa nó còn sống, pa nó thường chở nó đi học về trên chiếc xe đạp nhỏ, nhữg ngày mưa như zậy, pa nó ko bao h để nó ướt như thế này, tuy nhà nghèo nhưg có pa bên cạnh đối với nó rất hạnh phúc, nhưng bây h thì....... nổi cảm xúc đang dâng trào thì........

- Em! sao lại ngồi đây?

Nó ngước lên nhìn, là hắn, ng hắn cũg ướt nhẹp, nó vội lau dòng nước mắt đang nhòa với nước mưa:

- Sao mấy ng lại ở đây?

- Nhìu chiện wá! lên xe anh chở về!

- Nhưng...........

- Nhanh lên! Mưa to hơn rùi kìa

Nó im lặng, vội leo lên xe hắn, chiếc xe rồ ga và phóng nhanh trog màn mưa trắng xóa............ chiếc xe dừng lại trước nhà hắn:

- Sao ko chở tui về nhà?

- Nhà anh gần hơn nhà em với lại trời mưa to wá, em cứ vào nhà đi, hết mưa anh chở về

Nó chạy vào nhà, nó đang lạnh lúm, bờ vai nó run run, hắn thấy vậy liền kéo nó lên phòng hắn, hắn lôi ra trong tủ 1 cái áo thun và cái wần thể thao, đưa cho nó:

- Em thay vào đi

- Hả? tại sao tui phải mặc cái này?

- Bộ em mún bị bệnh hả?_ hắn gắt

- Nhưg..... đây là đồ của mấy ng mà làm sao mà mặc?

- Thì cứ mặc đi, còn đỡ hơn bị bệnh!

Nó miễn cưỡng cầm lấy đồ:

- Thay ở đâu?

Hắn chỉ vào phòng vệ sinh:

- Vào đó mà thay

Nó lê cái ng ướt nhẹp vào phòng vệ sinh. 5p sau, nó bước ra với pộ đồ wá khổ, áo thì rộng thùng thình, wần thì dài nhìn vướng víu lúm:

- Cái này lùm sao mà đi đây?_ nó nhăn nhó nhìn hắn

- Thì cứ ngồi im đi, có ai bắt em đi lại đâu, nhưg mà nhìn cũg dễ thươg lúm

- Dễ thươg cái đầu mấy ng ák!

Nói xong nó leo lên giường hắn, nó lấy trong cặp ra mấy cuốn sách, nó ngồi đó và đọc sách:

- Sao em tự nhiên thế?

- Tự nhiên cái gì?

- Lên giường con trai mà ko thấy ngại hả?

- Thì mấy ng kiu tui ngồi im, mà trog phòng ngoài cái giườg có thể ngồi dc thì còn chổ nào ngôi dc nửa đâu, ko lẽ bắt tui ngồi dưới đất

- Ờh ...... thì....... thì ngồi đó đi

Hắn bí thế òi, nó thầm cười và típ tục đọc sách nhưg có ai bik rằng trog đầu nó đang nghĩ đến việc gì ko? nó đang tìm cách làm sao có bạn trai để đối phó với Phong, nó thẩn thờ nhìn trang sách đầy chữ, khiến hắn tò mò:

- Em bị làm sao vậy?

..... Nó im lặg, nó có nghe hắn nói gì đâu....

- EM!_ hắn hét lên

- Hả?_ nó giật mình

- Có nghe anh nói gì ko?

- Nói cái gì?

- Em bị sao vậy?

Có gì đó lóe lên trog đầu nó, nó quyết định nhờ vả hắn:

- Chiện là ............_ nó kể hết câu chiện giữa nó và Phong cho hắn nghe và mog hắn làm bạn trai giả của nó

- HẢ?_hắn hoảng hốt

- Đi mà năn nỉ mấy ng ák

- ......... hắn trầm tư suy nghĩ và nói:

- OK! nhưg với 1 điều kiện.....

Thấy hay chưa ^^ mún post típ hook :-p

* * *

Nó im lặng suy nghĩ, nếu điều kiện hắn ra mà nó ko thực hiện đc thì nó sẽ bị Phong lật mặt, nó bế tắc thật rùi, nó ko còn sự lựa chọn nào cả, nó hít sâu:

- Nói đi! điều kiện gì?

- Đơn giản lúm! chỉ cần mỗi khi anh cần em là em phải có mặt ngay và em phải dọn wa ở chung zới nhà anh. ok?

- CÁI GÌ? như zậy mà đơn giản hả?

- Đơn giản mà!_ hắn thản nhiên

- Koooooooooo! cho điều kiện khác đi

- Em ko thik thì thui, tìm ng khác làm bạn trai giả đi

- Nhưng...............

- Nhữg lúc cần em mà ko bik em ở đâu thì em dọn wa nhà anh ở cho tiện. đúng k

- Nhưng tui là con gái mà, sao lại wa nhà con trai ở đc, làm phiền gia đình anh lúm_ nó cố từ chối đk của hắn

- Có gì đâu mà làm phiền, mẹ anh thì đi ra tiệm suốt ( mẹ hắn là chủ tiệm thời trang danh tiếng đó nha) pa thì cả năm mới về nước 1 lần, ở nhà chỉ có mình anh, bà ** zới chị Hương y tế thui

- Nhưng.............

- Em là giúp việc của anh mà, ở nhà anh cũg đâu có sao.mà anh cũg ko lấy tiền ở đâu!

- Nhưng wa nhà mấy ng rùi tui ngủ ở đâu?

- Nhà anh rộg mà em cứ lo! Thế nào? ok?

Nó im lặng, rùi khẽ gật đầu, nó đag bế tắc lắm, nó cần giải quyết chiện anh Phong, với lại ở nhà hắn thì nó sẽ có tiền tiết kiệm đem về cho mẹ, nó bỗg thấy chính nó đang lợi dụng hắn, nhưg trong sâu thâm tâm nó thì ko hề có ý gì với tiền tài nhà hắn cả.

Thế là ngay ngày hum đó nó dọn tất cả đồ đạc wa nhà hắn, mẹ hắn có về nhà và chấp nhận cho nó ở trog căn phòng nhỏ, trên tầng hai gần phòng hắn, mẹ hắn có vẻ quý

nó lúm.

********

6h PM

Nó bước ra khỏi giường, hum nay chân nó gần như đã lành rùi, ko còn nhức nhìu nữa, nó bước vào phòng vệ sinh và 10p sau nó đi ra với bộ đồng phục chỉnh tề như mọi ngày, nó bước ra khỏi phòng, bắt đầu từ hum nay nó sẽ ở nhà hắn, nó khẽ bước ra ban công, hít thở cái ko khí trog lành của buổi sáng, bỗng nó nghe giọng của hắn la oai oái trog phòng, nó chạy lại:

- Cái gì vậy?_ cái cửa phòng mở toang, nó nhìn vào trong

Cảnh tượng huy hoàng chưa kìa hắn đang nằm tên giường, tay thì đẩy bà ** ra, mắt nhắm tít, miệng thì cứ la lên:

- ** ra ngoài đi! con đag ngủ mà!

Thì ra bà ** đánh thức hắn dậy để đi học, nhưg hắn thì còn mún nướng đây mà. Bà ** lặng lẽ bước khỏi phòng, thấy nó bà ** liền nhờ vả:

- Cô kêu cậu chủ dậy giùm tôi đc ko? tôi kêu hoài mà cậu chủ ko chịu dậy!

Nó mĩm cười:

- Cứ để đó cho con!

Nói xong nó bước vào phòng hắn, bà ** an tâm xuống lầu, nó lay lay hắn:

- Wey! dậy đi nhóc con!

- Để yên cho con ngủ đi **_ hắn vùi đầu vào chăn

- Ai là ** của mấy ng!_ vừa hét lên, nó vừa đánh lia lịa vào ng hắn

Hắn bật dậy, hét toáng:

- Làm gì mà đánh tui dữ zậy?

Nhìn hắn bây h mắc cười lúm, mắt nhắm mắt mở, đầu tóc thì xù như tổ wạ, nó cười phì:

- Dậy đi! ko đi học hả?

- Em dám đánh anh hả bx?_ hắn cười đểu

- Ai là bx của mấy ng? mún chết hay sao mà nói năg lug tug wá zậy?_ nó la lên

- Ủa? hình như hum wa có ai nhờ tui làm ng iu mà

- Nhưg đó chỉ là trước mặt ng khác thui

- Thì..........

- Ko thì thiết gì hết! dậy đi! nhanh lên!_ nó quát

Hắn leo xuống giường, cuối cùng hắn cũg dậy, nó hoàn thành nhiệm vụ, nó bước xuống nhà dưới. Sau 20p ăn sáng và chờ hắn sửa soạn ( con trai mà cứ như con gái ák)

Hắn chở nó đi học, chiếc xe dừng trước trườg, nó vừa bước xuống xe thì đã bắt gặp ngay ánh mắt của bao nhiêu ng đang đổ dồn về phía nó và hắn, nó đã nổi tiếng sau cái vụ từ chối anh Phong. Hắn vừa rời nó để đi gửi xe thì có 1 đám con gái bu lại nó, một con nhỏ tát hẳn vào mặt nó 1 bạt tai đau điếng:

- Con wỷ kia! mày định làm cho bọn trai đẹp bám lên mày hết hả?

- Mấy ng........_ nó ôm mặt, mắt nó long lên vì tức giận

- Mày mà còn mún sốg thì im lặg đi nếu ko thì đừng trách bọn tao ác độc

Nó im lặng một hồi để kìm nén cơn giận nhưg xem ra vô ích rùi, nó hít sâu và hét lớn:

- Mấy ng là cái thá gì mà tui phải sợ?

- Mày.................

Con nhỏ đó khua tay..... bốp...... nó nhắm tịt mắt lại nhưg sao lại ko thấy đau nhỉ?nó mở mắt ra, nó giật mình khi thấy ng lãnh bạt tai đó cho nó là anh Phong:

- Anh có sao ko?_ nó hoảng hốt

- Anh ko sao!

- Con nhỏ đó anh đừng thik nó, nó láo lúm!_ con nhỏ đánh nó đag cố biện minh

Anh Phong đẩy nó ra sau lưng, rùi nhìn con nhỏ đánh nó:

- Mấy cô bị gì vậy? tui có wen mấy cô àk? tui thik ai là chiện của tui, liên wan gì đấn mấy cô!_ anh Phong nói có vẻ rất giận

Cùng lúc đó hắn chạy đến:

- Chiện gì vậy?

Nó ko nói gì, nhưg nhìn năm dấu tay lằn trên mặt nó thì cũg đủ để hắn hỉu ra mọi chiện:

- Ai đánh em?_ hắn lo lắng

- Ko có gì!

Nói xog nó chạy nhanh vào trườg, nước mắt nó bỗng rơi, tại sao mọi chiện lại trở nên phức tạp như thế này, rùi ngày tháng sau này của nó sẽ như thế nào đây.......

* * *

Nó chạy vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhấm nhem nước mắt, nó trở thành tiêu điểm của cả lớp, thế là suốt buổi học nó học trong sự im lặg và rối bời, nó ko thể nào chú tâm vào bài học được. Nó cứ nghĩ tới anh Phong và con nhỏ đánh nó, nó đã làm gì sai nhỉ?............ko bik mọi chiện sao rùi nhỉ?................

RENG....RENG....RENG...... tiếng chuôg kết thúc buổi học vang lên, sau khi chào giáo viên nó liền đi nhanh ra khỏi lớp, bước chân của nó như đang tránh né ai đó, nó đi khỏi trườg, rồi hòa vào dòng người đôg đúc, nó ko mún để hắn chở nó về, nó mún tránh né khỏi sự rắc rối. Nó bước chậm rãi trên đườg giữa buổi trưa nắg mà nó đâu hề bik ở trường đang có ng cuống cuồng tìm nó đâu, là hắn đó, hắn lo cho nó lúm, chính hắn cũk ko bik tại sao hắn lại wan tâm nó như zậy nữa. Hắn lo lắng, chạy khắp nơi tìm nó, rùi hắn chạy về nhà thì thấy nó đang đứng trước cổng nhà:

- Sao em về mà ko đợi anh?_ hắn lo lắng

- Thì tui thik đi bộ ko dc àk?_ nó đanh đá

- Vậy về lâu chưa mà sao ko vào nhà?

- Về lâu rùi nhưg tui...... ngại

- Ngại cái gì? lúm chiện wá, zô nhà đi

Suốt ngày hum đó đầu óc nó cứ suy nghĩ lung tung, nó tò mò mún hỏi hắn sau khi nó bỏ đi có chiện gì xảy ra ko nhưng nó sợ hắn sẽ hỏi nguyên nhân nó bị đánh nên nó làm đành thôi ko hỏi, nó dạy hắn học mà đầu óc cứ đi du lịch:

- Bài này lùm sao hả?_ hắn chỉ tay vào bài tập toán

-......... nó im lặg

- EM! _ hắn hét

- Gì?_ nó giật mình

- Em làm sao vậy? hum nay em lạ lúm

- Tui có sao đâu! mà kiu tui có gì ko?

- Àk! chỉ anh bài này đi

Nó khẽ tự đánh nhẹ vào đầu mình cho mọi suy nghĩ biến mất, nó típ tục chỉ hắn làm bài nhưg bây h thì đến lượt hắn, hắn ko thể nào tập trung dc khi nó cuối xuống ngang tầm mắt hắn, mái tóc thoang thoảng mùi thơm, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt long lanh, giọng nói ấm áp của nó làm mặt hắn đỏ bừng, bổng nhiên hắn mún chiếm đoạt nó, mún nó là của riêng hắn.( tham lam thế nhỉ?). Nó thì vẫn ko để ý đến hắn, cứ thao thao bất tuyệt mấy công thức toán:

- Hỉu chưa?

- Gì?_ hắn giật mình khi thấy nó nhìn hắn với khoảng cách ngắn

- Tui hỏi là mấy ng hỉu chưa?

Hắn bối rối, hắn có nghe gì đâu mà hỉu, hắn bik nếu nó còn ở trog phòng hắn nữa thì sẽ có chiện ko hay xảy ra, ngay lập tức hắn đứng dậy:

- Hỉu, hỉu rùi, em ra ngoài đi, anh mún tự làm bài

- Thì tui đứng đây, có gì mấy ng ko hỉu thì hỏi tui

- Ko cần đâu! em ra ngoài đi

Vừa nói hắn vừa đẩy nó ra ngoài, nó hơi ngạc nhiên nhưg nó cũk bước ra ngoài, nó bước vào phòng đầu óc ko khỏi liên tưởng đến ngày mai sẽ có chiện gì xảy ra, còn hắn thì đang nằm lăn lóc trên giường, mặt mũi đỏ hết trơn. Bật mí xíu nhak. Thật ra từ ngày hắn vừa mới bước zào trườg này thì hắn đã chú ý đến nó, nhưg lúc đó hắn đang wen zới ng khác nên ko wan tâm đến nó, cho đến khi mới chia tay zới pồ thì hắn bắt nó trên đường, tiện thể liều lĩnh làm wen lun ( hắn hám gái thật).Nhưg hắn chỉ mún làm wen chơi thui nhưg hình như đến thời điểm này thì hắn có tình cảm zới nó rùi.......

* * *

6AM......một ngày mới lại đến.......

Như mọi ngày nó leo xuống giường, vệ sinh cá nhân, kiu hắn dậy, ăn sáng và cùng hắn đi học. Đến trường mà mắt nó cứ liếc ngang liếc dọc, ko pik có ai đang dòm ngó nó ko nhỉ? thì nó vẩn là tiêu điểm của mọi ng thui, đi với 1 ng đẹp trai như hắn lại được anh Phong hotboy của trường thik thì làm sao ng khác ko nhìn đc. Nó rụt rè bước vào trường thì bị hắn nắm lại, nói nhỏ:

- Em cứ bình thường đi, ko cần rụt rè như zậy đâu, hum nay chẳng ai dám đụng tới em đâu!

- Nhưng.........

- Bye em!

Nói xong hắn chạy đi gửi xe mất tiu, hắn đúng là làm ng khác tò mò mà.

Có ai tò mò hum wa đã xảy ra chiện gì ko? Một xíu hồi tưởng nhak:

Sau khi nó chạy đi, hắn đã nắm cổ anh Phong với nổi tức giận đang dâng trào:

- Rốt cuộc là chiện gì vậy hả?

Anh Phong ko nói gì, chỉ vào mặt con nhỏ đánh nó, hắn liền chuyển hướng sang con nhỏ đó:

- Cô đánh Ngân àk?_ hắn gằn giọng

- Tui.....tui....._ mặt nhỏ đó tái mét lun

- Cô mà còn mún yên ổn ở trog cái trường này thì tránh xa Ngân ra đi_ hắn đanh giọng, nghe dữ lúm lun

- Tui pik rùi.....

Nói xong con nhỏ đó cùng mấy đứa khác chạy đi trong sự sợ hãi, hắn có tiếng wạy phá trog trường, nên mấy nhỏ đó phải nể thui....và sau đó thì hắn hiên ngang bước vào trường để mặc anh Phong đang đứng nhìn hắn zới dấu hỏi to đùng" thằng nhóc đó là ai nhỉ?"Kết thúc hồi tưởng......

*******

Nghe lời hắn nói nó vừa an tâm vừa nghi ngờ gì đó, nó bước vào trường, mong mọi sự bình an.......

Giờ ra chơi, nó đag lầm bầm ôn lại mấy bài thơ để kt văn thì anh Phong lại xuất hiện ngoài cửa lớp, nó như mún chui xuống đất, nó ko mún gặp anh Phong nữa.....

- Anh mún gặp Ngân 1 lúc_ Phong nói với 1 bạn nữ trong lớp

Bạn nữ đó chẳng nói gì, way lại nhìn chằm chằm về phía nó, ra hiệu cho Ngọc đang ngồi kế bên kêu nó:

- Bà Ngân! anh Phong kiu bà kìa!_ Ngọc khều vai nó

Nó ngước lên nhìn anh Phong và đứng dậy đi ra chổ anh Phong:

- Có gì ko?_ nó lạnh lùng

- Em ko thik anh nhưg anh và em vẫn là bạn đúng ko?

- Thì sao?

- Anh mún mời em tối nay đi ăn tối zới anh

- Tùy anh thui!

- Vậy tối nay anh sẽ đến nhà rước em nhé, cho anh địa chỉ đi!

Nó thoáng bối rối nhưg rùi cũg lấy lại dc bình tĩnh:

- Ko cần rước đâu! em tự đi đc

- Ừk! vậy 6h tại nhà hàng Red, anh sẽ đợi em

- Ừk!

Nó bước vào lớp, ăn tối àk? xem ra cũg hay đấy, nó lại nghĩ lung tung rùi, nó ko thể nào bị anh Phong làm cho độn lòng dc

4PM

Nó chạy sang phòng hắn, trên tay ôm đống bài sách bài tập:

- Mở cửa coi_ nó hét lên

- Cái gì vậy?

- Học bài thui

- Sao hum nay học sớm zậy?

- Lúm chiện! _ nói xong nó chạy vào phòng hắn

- Ê! làm cái gì vậy?

- Học bài chứ làm gì? vào đây học nhanh lên!_ nó ra lệnh

Hắn nhăn mặt khó hỉu nhưg rùi cũng nghe lời nó vào học, nó cho hắn làm 1 đống bài tập:

- Làm đi!

Hắn im lặng làm bài, trong đầu hắn thì ko khỏi nghi ngờ nó.......... 1h30" sau......

- Làm xong chưa?_ nó hỏi hắn

- Chưa!

- Làm gì mà lâu wá zậy?

- Thì làm bài chứ làm gì?

- Thôi! đưa tui coi

- Nhưg chưa làm xong mà

Nó ko nói gì cả, kéo tập hắn về phía nó, nó dò wa dò lại:

- Đc rùi! hum nay nghỉ ở đây nhé

Nói xong nó gôm hết tập sách về phòng, để hắn lại với muôn vạn thắc mắc, mọi hum nó rất đúng h, học lúc nào cũg đúng 2tiếng rưỡi mới nghỉ nhưg sao hum nay lại ......

6 PM

Nó mặc cái áo thun với cái wần kaki, đầu tóc gọn gàng, nó chạy nhanh xuống dưới nhà, bắt taxi và biến mất nhanh trong hoàng hôn, hắn nhìn nó từ hành lang mà tò mò chạy theo, nó lạ thật đó

Mún post nữa hook ^^ tks đi

* * *

Hắn rồ ga phóng nhanh theo chiếc taxi mà nó đang ở trên đó, chiếc SH lướt nhanh trên mặt đường, như có gì đó hối thúc sự tò mò của hắn..... Chiếc taxi dường lại trước nhà hàng Red, nó bước xuống và đi vào nhà hàng, hắn nhanh chóng gửi xe và bước theo nó, hắn dõi theo nó. Tim hắn tự nhiên nhói lên khi thấy nó cười với ai đó( là Phong đó). Hắn mún đi ra khỏi nhà hàng ngay lập tức nhưg hắn nghĩ gì đó và ngồi lại ở một cái bàn cách xa bàn nó nhưg ngồi ở đây có thể nhìn thấy nó rõ nhất, hắn sợ ngồi gần thì nó sẽ thấy hắn.......

10p, 15p, 20p, hắn ngồi đó vừa ăn vừa nhìn nó và Phong, hắn ăn nhưg ko thể nào ngon miệng đc khi thấy nó và Phong cứ cười cười nói nói, rồi hắn bổng làm rơi chiếc đũa khi thấy Phong đang nhóm ng về phía nó, tay Phong chạm mặt nó, hai mắt nhìn nhau, tim hắn tự nhiên thấy đau lúm, một nổi đau như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy, hắn đứng bật dậy trả tiền và chạy nhanh về phía nó và Phong:

- Mấy ng đang làm cái trò gì vậy?_ hắn gằn giọng, mắt hắn đỏ lên

Nó và Phong ngơ ngác, nó lên tiếng:

- Làm gì vậy? sao mấy ng lại ở đây?

- Tui hỏi là em và ng này đang làm gì vậy?

- Anh Phong mời tui đi ăn tối ko dc àk?

" Phong àk? chẳng phải ng này thik em sao? em nói với anh là em ko thik hắn mà, tại sao lại ở đây với hắn chứ"hắn thầm nghĩ

- Nhưg em và ng này vừa làm gì xong?

- Có làm gì đâu! anh Phong chỉ phủi hạt cơm dính trên má cho tui thui

Hắn bổng trở nên thay đổi sắc mặt, mặt hắn giản ra, hắn đang nghĩ gì vậy nhỉ? hắn ghen àk? Còn anh Phong thì đơ mặt ra, chẳng pik nói gì, hắn hỏi nhỏ nó:

- Ai vậy?[IMG]http://img.***************/zingforum/skin/images/smilies/KhiCon/monkey20.gif[/IMG]

Nó bổng giật mình, nó có nên nói hắn là bạn trai của nó ko? tự nhiên bây h thì nó thì ko mún nói ra cái sự lừa dối đó nữa, nhưg nó chưa kịp mở lời thì hắn trả lời thay nó lun:

- Tui là bạn trai của Ngân đó! còn anh là ai?

- Hả?_ nó hết sức ngạc nhiên

Phong khẽ mĩm cười, 1 nụ cười bùn bả:

- Vậy àk? Anh là Phong

Nó lặng ng đi khi thấy Phong cười, nó ko hề bik Phong đang rất bùn

- Em........_ nó khẽ lên tiếng

- Em ko cần nói gì đâu, anh hỉu mà_ Giọng Phong trở nên bùn hẳn

Hắn nhìn thấy ở nó vẻ mặt bối rối, hắn nghĩ rằng nó đã thik Phong rùi," anh thik em và anh sẽ ko làm mất em đâu" nghĩ là làm, hắn nắm tay nó:

- Tui mượn Ngân xíu nha!

Nói xong hắn lôi nó ra khỏi nhà hàng để Phong lại với nổi bùn vô tậ

* * *

Hắn nắm chặt tay nó, lôi đi, hắn dừng lại bên chiếc xe của mình:

- Lên xe đi!_ hắn nhìn nó, ra lệnh

- Mấy ng là cái gì vậy? mún bắt tui đi đâu?

- Anh nói là em lên xe đi! nhanh lên

- Tui ko lên! mấy ng làm gì đc tui

Sau một lúc giằng co, hắn nói gì nó cũg cãi lại,mặt hắn bắt đâu biiểu lộ sự tức giận, tay hắn siết chặt cổ tay nó, lôi mạnh nó về phía hắn, mặt sát mặt, khoảng cách wá gần, hắn thì thào bên tai nó:

- Em bướng wá rùi đấy!

Mặt nó đỏ lựng, nó vội đẩy hắn ra, nó vùng vằng cánh tay:

- Thả tui ra đi! đau wá!

Bây h hắn mới để ý rằng hắn đang siết chặt tay nó, hắn vội thả ra tay ra, một dấu lằn đỏ chói hiện ra trên cổ tay nó:

- Anh xin lỗi!

- Ko cần xin lỗi đâu! tui về đây!

- Anh chở em về!

Nó ko nói gì, leo lến xe hắn, ngồi sau xe mà mắt nó cứ ứa nước mắt, nó khóc vì cái gì nhỉ?

Chiếc xe dừng lại trước nhà, nó chạy lên phòng, nó ngồi trong đó một lúc, cảm thấy sự ngột ngạt đang bao wanh mình, nó đứng dậy, đi ra lan can, nó tận hưởng cái ko khí trong lành của buổi tối, hắn thấy nó liền đi ra đứng kế bên và hướng mắt nhìn nó:

- Làm gì mà nhìn tui hoài zậy?

- Anh.....anh.......thik...em!

- Hả? cái gì?

Mặt hắn đỏ lên, hắn xoay mặt wa hướng khác:

- Ko có gì!_ hắn nói với giọng bùn bả

- Khoan đã! mấy ng thik tui àk?

- Anh.......ừk........

- Tui.........

- Em ko phải nói đâu, em thik Phong phải ko?

- Hả? Đâu có đâu

- Thui! anh bik mà! ko cần dấu đâu

- Ko có mà! Tui chẳng thik ai cả

- Vậy em có thể chấp nhận anh ko?

- Điên àk?

Hắn lặng ng đi sau câu trả lời của nó, ko bik hàm ý trong câu nói của nó là gì, nhưng rùi hắn lại nắm tay nó, ghé miệng sát tai nó thì thào:

- Em ko chấp nhận anh nhưg anh sẽ khiến em phải iu anh đó nhóc.

- Cái gì?

Mặt nó đỏ lên, nó lùi ra xa hắn, nó vung tay nó ra khỏi tay hắn:

- Nằm mơ đi! còn lâu tui mới thik mấy ng!

Hắn nhếch mép, cười với nó:

- Để coi! ai bik đc!

Nói xong hắn đi thẳng vào phòng, còn nó thì cái mặt cứ ngu ra, chẳng hỉu gì cả.

* * *

11 PM

Nó cứ lăn wa lăn lại trên giường, hắn thik nó ư? khó tin wá, có khi nào hắn chọc ghẹo nó ko? nó có nên típ tục cái wan hệ bạn trai giả gì đó nữa ko, đầu nó rối như tơ vò, rồi bổng nó nhớ đến mẹ, ngày mai là thứ 7 đc nghỉ học nó sẽ về thăm mẹ để đầu óc đc khuây khỏa...........

................................................

6AM

Nó thức dậy, vệ sinh cá nhân, dọn vài thứ cần thiết vào chiếc balô nhỏ, chuẩn bị cho hành trình về nhà. Cũng đã gần 1 tháng rùi từ khi pa nó mất nó ko về nhà, tiền tiết kiệm cũg đc kha khá nên nó mún đem về cho mẹ.

Nữa tiếng sau nó xách balô và chạy xuống bếp:

- ** ơi! Hum nay cho con nghỉ phép 1 bữa nha

- Cô đi đâu àk?

- Dạ! con về thăm mẹ

- Ừk! thế cậu chủ đã bik cô đi chưa?

- Dạ chưa! nên con nhờ ** nhắn lại với cậu chủ là sáng mai con sẽ về sớm

- Đc rùi! cô đi đi, cẩn thận nhé

- Dạ! cảm ơn **!

Nó vui mừng chạy đi, nó leo lên xe bus mà lòng vui như mở hội, chọn 1 chổ ngồi bên cửa sổ, nó dựa vào chiếc ghế tận hưởng làn gió mát phả vào mặt. Nhà nó ở ngoại ô thành phố, cũg ko xa lắm đi xe bus thì mất 15p thui, vậy mà hùi đó nó đi học đc pa chở trên chiếc xe đạp, dù mỗi lần đi học mất cả nữa tiếng nhưg pa nó vẫn chở nó đi, sao tự nhiên mún way lại ngày đó wá.......Chiếc xe dừng lại tại 1 xóm nhỏ. Nó đi dọc theo con đường nhỏ sát cánh đồng. Gío dịu nhẹ len wa mái tóc. Về tới nhà rùi, một căn nhà nhỏ đơn sơ có hàng rào cây hắc ó bao wanh, trước nhà có lũ trẻ đang chơi nhảy dây, một con bé dáng nhỏ nhắn đang vẽ gì đó trên mặt đất, là em gái của nó đó, nó kêu lên:

- NGA!

Con bé ngước lên, con bé nhìn nó rùi chạy nhanh vào nhà, con bé vừa chạy vừa la to:

- Mẹ ơi! chị hai về! chị hai về!

Nó khẽ mĩm cười, nó chạy vào nhà, ôm chầm lấy con em nó:

- Nhớ chị hai ko?

- Nhớ chứ!_ con bé bẽn lẽn

- Mẹ đâu?

- Mẹ nằm trong buồng đó

Nó bước vào buồng, mẹ nó đang nằm trên tấm phản nhỏ, khẽ mĩm cười khi thấy nó:

- Con về rồi àk?

- Dạ!

Nhìn thấy mẹ mà khóe mắt nó cay nồng, mẹ ốm hơn rất nhìu, gầy guộc hẵn. Mẹ lại bị bệnh viêm phổi, nó thương mẹ lúm, con em nó cũg ốm tong ốm teo, nó lôi ra từ chiếc balô một phong bì nhỏ:

- Con có tiết kiệm đc ít tiền, mẹ cầm đi!

- Con làm cực khổ sao ko lấy mà sài

- Ko có cực khổ đâu mẹ, con làm gia sư nên mẹ cần lo cho con đâu

Nó ko dám nói mình làm giúp việc sợ mẹ nghĩ ngợi này nọ cho là nó làm cực khổ

- Ừk!

Mẹ nó cầm lấy tiền mà sót thương cho nó, nó mĩm cười rồi lên nhà trên thắp nhang cho pa, miệng nó nhẩm nhẩm" ba ơi! ở trên trời phù hộ cho mẹ mau hết bệnh nha pa" Nó gạt đi hàng nc mắt đa lăn dài trên gò má, rồi đi xuống bếp:

- Nga ơi! đi chợ với chị ko?

- Dạ có!

Thế là 2 chị em dắc nhau ra chợ, một bó rau muống, vài con cá rô đồng, thế là đủ cho 1 bữa ăn đạm bạc. Nó và con em về nhà lay hoay dưới bếp, 15p sau đã có cơm canh thơm phức cả căn nhà. Nó cùng mẹ và con vừa ăn vừa ôn lại nhữg kỉ niệm ngày xưa.

Cùng lúc đó, tại ngôi nhà to đùng nào đó, đang có 1 ng nổi trận lôi đình:

- CÁI GÌ? nghỉ phép mà ko nói gì với tui hết vậy trờihắn hét lên trước sự chuyển lời của bà **

- Cô ấy về thăm mẹ, cậu chủ thông cảm đi_ bà ** nài nỉ

- Thôi đc rùi! con ra ngoài 1 lát đây, chiều tối con mới về nên ** ko cần nấu cơm cho con đâu

" Em đi mà ko xin phép anh, dc lắm, em về rồi pk tay anh" hắn lầm bầm, rồi leo lên chiếc SH iu quý phóng nhanh đến wán bar của nhà bạn hắn để nguôi cơn thịnh nộ

* * *

10 PM

Tại wán bar Windy, hắn ngồi trong một góc tối, tay cầm chai rượu, miệng thì cứ lãm nhãm " em về đây rùi bik tay anh" hắn say rùi, hắn ngồi ở bar từ trưa tới h, thằng Quân (bạn hắn) cứ đi ra đi vào khều tay nó:

- Tối rùi may ko định về hả?

Hắn quơ quơ chai rượu trước mặt, mắt thì mở hé:

- Tao ko về!

- Mày mún nằm ở đây lun hả?_ thằng Quân nhăn nhó

- Kệ tao! tao trả tiền là đc chứ gì?

- Mày say rùi! về đi!

- Mày đuổi tao đó hả?

- Trời! rốt cuộc cái gì làm cho mày ra như vậy hả?

- Ko là cái gì hít

Hắn nói rùi nằm dài trên ghế sofa, lăn đùng ra ngủ, thằng Quân chỉ bik nhìn hắn rùi lôi hắn vào phòng của Quân:

- Mày nằm ở đây đi! mai rùi về!

Hắn mở hé mắt nhìn Quân, mĩm cười rùi nhắm mắt lại, hắn ngủ rùi, hắn bị gì vậy nhỉ? hắn có làm lớn vần đề lên ko? nó chỉ đi có 1 ngày mà hắn tưng tửng như thế àk? rõ là hắn bị vần đề rùi.

Còn nói đến nó thì.........

- Chị hai! ngủ chưa?_ bé Nga nói nhỏ vào tai nó

- Chưa! em chưa ngủ àk?

- Em ngủ ko đc?

- Sao vậy?

- Em nhớ pa......

- ..................

Nó im lặng, trở mình, ôm chặt lấy con em bé nhỏ, con em nó đang khóc, nó cũng khóc, 2 chị em nó nằm trên giường thút thít, nó khẽ lau nước mắt:

- Thui ngủ đi! khẽ thôi! mẹ dậy bây h!

- Dạ.....

2 chị em nó ôm lấy nhau, cố ko khóc nữa, rùi chìm dần vào giấc ngủ. Cách đó 1 khoảng mẹ nó nằm trên giường cũng đang cố lau đi dòng nước mắt, mẹ nó thương 2 chị em nó lúm, bà cũng chẳng ngờ pa nó lại mất sớm như thế, phải chi pa nó còn sống thì nó cũng đâu phải xa nhà......

.............................................

6 AM

Nó đã thức dậy từ rất sớm, nó xuống bếp nấu lại phần cơm nguội tối wa, ra chợ mua vài qủa trứng, sau 10p đồ ăn sáng đã đc nấu xong, nó leo lên giường, lay lay con em:

- Dậy đi! sáng rùi kìa

- um...m....m

Con em vẫn còn lưu luyến giấc ngủ, ngồi dậy, dụi dụi con mắt:

- Mẹ dậy chưa chị hai?

- Mẹ đang ngủ, em kêu mẹ dậy hay chị kêu đây?

- Để em cho..

Nói xong con pé nhảy xuống giường, leo wa giường mẹ:

- Mẹ ơi!

Mẹ nó trở mình, rồi ngồi dậy, mẹ nó mĩm cười với 2 chị em rùi bước xuống giường, em nó cũng lon ton chạy theo mẹ, còn nó thì lên nhà trên thắp nhang cho pa. Đốt nén nhang, cầm trên tay miệng nó nhẩm nhẩm:

- Xíu nữa con đi rùi, tháng sau con sẽ về, con nhớ pa nhìu lắm, pa ở trên trời phù hộ cho gia đình mình bình an nha pa

Nó cắm nén nhang lên chiếc bát để trên bàn thờ. Sau buổi ăn sáng đó, nó đeo balô lên vai:

- Con đi nha mẹ!_ nó ngậm ngùi

- Ừk! đi đường cẩn thận nha con

- Dạ! mẹ ở nhà mạnh khỏe

Con em nó thì cứ bấu chặt tay vào vạt áo của nó, mắt rưng rưng:

- Chị hai đừng đi!

- Chị hai đi rùi tháng sau chị về đem wà về cho em_ nó xoa đầu con em

- Nhưng em ko mún chị hai đi đâu_ con em òa khóc

- Thui! ngoan nào! Đừng có khóc, chị hai hứa sẽ về mà

- Hay chị hai cho em đi theo chị hai nhak

- Ngốc àk! ở nhà mà thay chị lo cho mẹ chứ

Con bé dần buông tay, ko nắm vào áo chị nó nữa, mặt con bé bùn rười rượi, nó rảo bước ra khỏi nhà:

- Con đi đây!

Nói xong nó chạy ra ngoài đường lớn đón xe bus, cuộc chia tay kết thúc trong nước mắt, leo lên xe mà lòng nó cứ thấy tội con em, sao mà thương con em nó wá.....

* * *

Về đến nơi rùi, nó đi bộ trên vỉa hè, bây h cũng đã 7 h sáng rùi, ngày chủ nhật nên đường phố đông đúc hẵn, vừa bước đến cổng nhà hắn, nó đã thấy bà ** đi đi lại lại trước cổng, nó mĩm cười:

- Con chào **!

- Cô về rùi đấy àk!

- Dạ! mà ** ra đây đứng chi vậy?

- Cậu chủ đi cả ngày hôm wa đến h chưa về, tôi gọi cho cậu chủ nhưng đt ko liên lạc đc.

- Hả? cậu chủ có chơi thân với ai ko?

- Làm sao mà tôi bik đc?

- Thế bà chủ bik chưa?

- Gọi cho cậu ko đc là tôi báo bà ngay, bà lo lắng cho cậu lắm nhưg chẳng bik làm gì.

- Sao ko báo công an ạk?

- Mất tích chưa đủ 24 tiếng mà.

- Vậy bà chủ đâu?

- Bà chủ lo cho cậu đến phát ốm, đang nằm ở trong nhà đó

Nó chạy nhanh lên phòng bà chủ, nó gõ cửa:

- Vào đi!

Nó bước vào, tự nhiên nó lo lắng cho hắn wá, ko bik hắn có bị làm sao ko nữa, nó ngồi kế bên bà chủ:

- Bà khỏe chứ ạ?

- Tôi ko sao

- Bà có bik cậu chủ thường hay chơi thân với ai ko?

- Nó có nhìu bạn lắm, làm sao mà tôi nhớ.

- Bà đã gọi cho ng thân chưa?

- Tôi gọi hết rồi, chẳng ai bik nó đang ở đâu cả

- Cậu chủ sẽ ko sao đâu, bà đừng lo

- Uhm

Nói rồi nó chạy xuống nhà, nó ngồi ngoài hiên, chờ hắn về.....1tiếng.....2 tiếng.....3tiếng...... chẳng thấy ai về cả, nó nản lòng, nhấc máy định gọi báo công an thì......

PIN......PIN........

Tiếng còi xe wen thuộc wá, nó nhìn ra ngoài, là hắn, nó chạy ùa ra mở cửa và ......

- Đi đâu mà hôm wa đến h ko về nhà hả? pik mẹ cậu lo cho cậu lắm ko? đt thì gọi ko liên lạc đc, cậu định làm cho bao nhiu ng phải lo lắng nữa hả?

Hắn đứng ngây ra đó, cái mặt ngu khỏi chê, hắn trố mắt nhìn nó:

- Em làm chị hai của anh hùi nào vậy?

Nó pk mình đã đi hơi bị xa, tìm đường way lại thui, nó đánh trống lãng:

- Vào nhà thăm mẹ cậu đi, mẹ cậu lo cho cậu mà bệnh lun rùi đó

Nghe tới mẹ bị bệnh là hắn chạy 1 mạch vào nhà:

- Mẹ ơi! con về rùi nè_ hắn lay lay mẹ hắn

Mẹ hắn mở mắt nhìn hắn:

- Con đi đâu vậy?

- Con đi wa nhà bạn, chơi vui wá nên ngủ wên.

- Mẹ gọi cho con sao ko bốc máy?

- Điện thoại hết pin mà mẹ. thui mẹ ngủ đi

- Ừk

Nói rùi hắn đi xuống nhà tìm nó, nó đang phụ bà ** dọn dẹp nhà cửa, thì bị hắn lôi ra ngoài sân:

- Làm cái gì vậy? thả tui ra coi! _ nó hét toáng

- Hôm wa em đi đâu hả?

- Hôm wa tui về thăm mẹ, tui có nói với ** rùi mà

- Sao ko nói trước cho anh hả?

- Tại....tại.....tui wên

- Cố ý wên chứ gì?

- Làm gì có, wên thật mà

- Hay em đi với thằng nào ?

- HẢ? nói cái gì vậy?

- Em còn định dấu tôi àk? em đi với ai wa đêm rồi mún dấu nên nói về thăm mẹ chứ gì( ng gì mà đa nghi wá)

Nó tức đến sôi cả máu.......BỐP......... một bạt tai lên mặt hắn, nó dồn hết sức mà hét lên, mặc kệ cho ai nghe thấy:

- TÔI KO PHẢI HẠNG NG ĐÓ. CẬU ĐỪNG CÓ MÀ XEM THƯỜNG TÔI NHƯ THẾ.

Nói rồi nó bỏ chạy, nó chạy ra ngoài, nó bật khóc, ko ngờ nó lại bị ng khác lăng mạ như vậy. Còn hắn thì cứ đứng ngây ra, hắn nói gì sai à? hắn chợt nhận ra hắn ko nên đứng đây, hắn chạy theo nó, vừa ra tới cổng hắn đã thấy bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần phía xa, hắn chạy theo, mong nó chịu đứng lại nghe hắn nói..................

* * *

Nó chạy đi trong cái nắng gay gắt của buổi trưa, nó khóc, nó ghét hắn, nó ghét những lời mà hắn nói ra, nó ko phải loại ng đó, mà hắn cái thá gì mà dám nói nó như thế chứ? Nó ngồi gục trong một ngõ hẽm vắng ng, nó ngồi đó và khóc, nhìn nó thật đáng thương.

Còn hắn thì cứ chạy đi tìm kiếm nó, hắn hối hận vì những gì mình đã nói ( ai bảo ngu) hắn chạy đi khắp nơi, hắn vô tình chạy wa ngõ hẽm mà nó đang ngồi, hắn ko thấy nó ngồi ở đó, rồi hắn lại chạy đi những nới khác, hắn đi khắp nơi.

2 PM

Trời đã chiều, cái nắng cũng dịu đi, nó ngồi đó cũng mấy tiếng rùi, nó chán nản đứng dậy, nó bước đi, nó đi ra bờ sông ( ra đó lùm gì nhỉ?) nó nhớ lại lời pa nó nói khi còn sống " Khi nào con bùn thì hãy ra bờ sông, lụm những viên sỏi, dùng hết sức lực và ném xuống sông, lúc đó con sẽ thấy tâm hồn mình thanh thản hơn rất nhìu".

Bờ sông đang ở trước mặt nó, nó lụm những viên sỏi và ném mạnh xuống sông, nó nhìn wanh, xung wanh ko có ng, thế là nó hít 1 hơi thật sâu, hét to:

- DUY KHOA! TÔI GHÉT CẬUUUUUUUUUU!!!

Nó ngồi phịch xuống đất, lại típ tục lụm sỏi và ném thì bỗng một giọng nói wen thuộc vang lên sau lưng nó:

- Anh xin lỗi!

Giọng nói ấy ấm áp và sâu lắng, nó bik đó là ai mà, nó ko thèm way lại nhìn, nó làm thinh và típ tục ném sỏi xuống sông, miệng thì cứ lầm bầm " đồ xấu xa, đáng ghét"

- Anh xin lỗi!

Cái giọng nói ấy lại vang lên, nó bắt đầu cảm thấy bực bội, nó vẫn làm thinh, lần này nó ko cầm từng viên sỏi mà ném, nó cầm cả nắm to, ném xuống sông, những viên sỏi thể hiện cho sự tức giận của nó đã đến cực đỉnh

- Em định ném hết sỏi xuống sông à?_ hắn ghẹo nó ( có bị gì ko trời? bây h mà còn ráng ghẹo nữa)

Nó phát điên lên với hắn, nó đứng dậy hét to hết mức có thể:

- ỪK! TUI ĐỊNH NÉM CẢ CẬU XUỐNG SÔNG ĐẤY! LÀM ƠN ĐỂ TUI YÊN ĐI.

Hắn bắt đầu thấy hoảng, có lẽ là nó ghét hắn lúm rùi, hắn thấy lo lắng khi thất mắt nó sưng húp, bờ vai nó run lên vì tức giận, hắn đến gần bên nó:

- Anh xin lỗi! anh bik anh đã nghĩ lầm về em............

Ngắt ngang lời hắn, nó way đi :

- Tui ko cần lời xin lỗi của cậu đâu, hum nay tôi sẽ ko làm ng giúp việc hay gia sư gì cho cậu nữa. Tui sẽ ra ngoài ở, tui xin cắt đứt hợp đồng.

- Em! anh xin lỗi!

Hắn biết mình sắp mất đi ng mà hắn iu rùi, hắn wá ngu ngốc khi nói ra những lời đó, bây h xin lỗi đúng là muộn màng wá rùi.

Nó làm lơ lời hắn nói và bỏ đi, trời cũng dần kéo mây đen rùi, trời lại sắp mưa, nó tranh thủ đi về nhà hắn dọn dẹp đồ rồi đi tìm nhà trọ mà ở chứ ko tối nay lại ở ngoài đường mất. Hắn cứ lẻo đẻo theo nó, luôn miệng nói xin lỗi nhưg nó chẳng thèm nói gì.

tHẾ thÔi đà :-p

* * *

- Em! đừng đi mà! anh xin lỗi!

Nó làm lơ lời hắn, nó gom tất cả wần áo bỏ vào chiếc vào balô, nó mún đi ra khỏi cái nhà này, nó ko mún nhìn thấy hắn nữa, nó ghét hắn, nó đâu là gì của hắn mắc mớ gì hắn lại nói nó như vậy. Nó đứng dậy, xách chiếc balô đi ra khỏi phòng.

- Em đừng đi mà!_ hắn nắm nhẹ tay áo nó

- Thả tui ra đi!_ nó lạnh lùng

- Anh xin lỗi!

Nó đi thẳng ra khỏi phòng, nó bước xuống lầu đã thấy mẹ hắn đang ngồi ở phòng khách, nó khẽ cuối đầu chào bà :

- Thời gian wa đã làm phiền gia đình bà, cháu xin cắt đứt hợp đồng.

Bà liếc nhìn hắn, hắn bắt gặp đc ánh mắt mẹ đang nhìn mình hắn liền nhìn bà lắc đầu lia lịa, tỏ ra ko mún nó phải đi. Bà như hỉu đc ý của con trai cưng, bà liền nhìn wa nó:

- Cô mún cắt đứt hợp đồng thật àk? có lí do ko

- Dạ! cháu ko mún làm giúp việc cho cậu ấy nữa

- Cô vừa làm đc nửa tháng, cô phải bồi thường cho chúng tôi đó

- Nhưng trong hợp đồng đâu có nói đâu ạ

- Bây h thì có rùi đấy, nếu cô làm đc 1 tháng thì lúc đó cô nghỉ ko cần bồi thường đâu.

Nó cảm thấy như mình đang bị dồn vào đường cùng vậy, rõ ràng bà chủ đang cố ý giúp hắn giữ nó lại mới nói đến cái chiện bồi thường đó. Nó phải làm sao đây, bỗng hắn lên tiếng:

- Em có thể làm thêm nửa tháng nữa, có đc ko?

Nó bik bây h mà đi thì sẽ mất nhìu tiền để bồi thường, mà nó thì tiền ko có , tiền dành dụm đc thì đưa cho mẹ hết rùi, nó khẽ lên tiếng:

- Nếu cháu làm thêm nữa tháng nữa cháu có thể nghỉ việc mà ko phải bồi thường chứ ạ?

- Ừk!_mẹ hắn khẽ mĩm cười

- Vậy cháu sẽ làm nữa tháng nữa

Nó sẽ làm cho xong nữa tháng còn lại, trong thời gian này nó sẽ chỉ làm việc nhà thui, ko ở bên cạnh hắn nữa... ý nghĩ của nó bị dập tắt khi mẹ hắn lên tiếng:

- Nữa tháng này cô phải làm cho con trai tôi đứng đầu bảng trong kì kiểm tra tháng và phải làm cho nó bỏ cái thói lì lợm đi.

- HẢ? Cháu.......

- Nếu cô ko làm đc thì tháng này cô sẽ ko có tiền lương và phải bồi thường nữa.

Mặt nó tái đi theo từng lời nói của mẹ hắn, còn hắn thì cứ cười mĩm, hắn iu mẹ hắn lúm, mẹ hắn đang tạo đk cho nó đc gần hắn mà.

- Cháu bik rùi ạ!

Nó vừa dứt lời hắn liền cầm lấy chiếc balô của nó đi 1 mạch lên lầu, nó hoảng hốt chạy theo hắn. Mẹ hắn nhìn theo 2 ng mà lắc đầu cười mĩm, bà lầm bầm:

- Mẹ tạo đk cho con hết mức có thể rùi đó cậu con trai của mẹ

Hắn bỏ cái balô vào phòng nó, hắn đi ngang wa nó, thì thào vào tai nó:

- Ko đc giận anh nữa, nghe chưa?

Nó định chu mỏ lên cãi thì đã hắn đã đi xuống lầu mất rùi. Tại sao hắn cứ ra lệnh cho nó thế nhỉ? " tui ghét cậu! còn lâu tui mới tha thứ cho cậu" nó cứ tự nói 1 mình như thế, còn hắn thì đang âu yếm mẹ hắn dưới nhà:

- Con iu mẹ lúm

- Con thik con bé đó đúng ko?

- Dạ......con......_ mặt hắn đỏ ửng

- Mẹ bik mà, ko cần mắc cỡ đâu, mà con đừng nên ghen như vậy chứ, con bé đó chưa là gì của con mà

- Mẹ nghe thấy àk?

- Ừk! tội nghiệp con bé

- Con bik rùi, con sẽ ko như vậy nữa đâu

- Nếu mà con bé còn đòi cắt hợp đồng thì mẹ ko giúp con nữa đâu, ráng mà trong nữa tháng này làm con bé nguôi giận đi

- Dạ! con bik rùi! iu mẹ nhìu nhìu

Nhìn hắn cứ như còn nhỏ lúm ák, nũng nịu như em bé, vì là con cưng nên mẹ hắn chỉ bik cười xòa, giúp đỡ hắn đằng sau thui, mẹ hắn cũng quý nó lúm mà

* * *

6 AM

Nó thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy ngon, tối wa nó thức khuya để học bài, leo lên giường thì lại nghĩ lung tung. Chuẩn bị xong tất cả để đi học, nó xách cái cặp chạy nhanh xuống lầu:

- Con chào **!_nó cười tươi

- Chào cô! _ bà ** cười nhìn nó

- Dạ! Chào ** con đi học

- Sao cô đi học sớm vậy? Cô ko đi cùng cậu chủ àk?

- Dạ ko ạk! con ko mún làm phiền cậu chủ đâu.

- Ừk!

- Vậy con đi nha! có gì ** kiu cậu chủ dậy dùm con nhak!

- Ừk! mà cô ko ăn sáng àk?

- Con lên trường ăn cũng đc. Thui! con đi nhak!

- Ừk! cô đi cẩn thận!

- Dạ!

Nói rùi nó chạy nhanh ra ngoài, nó dạo bước trên vỉa hè, buổi sáng ko khí thật trong lành, nó thik đi bộ để tận hưởng cái trong lành chứ ko hề thik bị gió tạt mạnh vào mặt như nhữg lần hắn chở nó đi học. Nói là ko mún làm phiền cậu chủ nhưng thật ra nó chẳng mún cái cậu chủ đáng ghét đó chở đi xíu nào. Đi với hắn chẳng khác nào chuốc họa vào thân.

Nó bước vào lớp, mọi ánh mắt ko đổ dồn vào nó nữa, nó thầm cầu nguyện cho mọi sự bình an, nó khều vai Ngọc:

- Xuống cantin ko?

- Ừk!

Nó chơi thân với Ngọc hơn từ ngày nó về làm ở nhà hắn, nó quý Ngọc lúm. 2 đứa tung tăng xuống cantin, Ngọc khẽ lên tiếng:

- Công việc của bà nay sao rùi?

- Bình thường thui! nhưng tui ko ưa gì cái thằng nhóc đó cả

- Thì tui nói trước với bà rùi mà, thằng ko có hiền đâu

- Nó cứ toàn xưng anh zới tui trong khi đó nó nhỏ hơn tui một tủi, nghe mà phát bực

- Kệ nó đi! nó đc chiều chuộng từ nhỏ rùi, hùi đó nó có chị hai, thì nó hiền queo àk! nó sợ chị hai nó lúm

- Zậy chị hai nó đâu? tui đâu có thấy!

- Chị hai nó theo pa wa Mĩ làm, rùi bị tai nạn, wa đời rùi.

- Trùi! vậy hả?_ nó kinh ngạc

- Ừk! kể từ đó, chẳng ai dám nhắc đến chị hai nó nữa, ai mà nhắc là nó nổi cắu lên, trông kinh lắm

- Và nó lì lợm, wạy phá như bây h cũng sau khi chị hai nó mất hả?

- Ừk! Bị kích động đó mà

Câu chiện về chị hai hắn làm nó thấy có gì đó buồn mang mắc trong lòng, ko ngờ hắn cũng có chị hai, lúc đầu nó cứ tưởng hắn là con 1, sao tự nhiên thấy thương hắn wá, nếu chị hai hắn còn sống thì hắn đâu có là ng như vậy.

Nguyên buổi học nó cứ suy nghĩ về hắn, dạo này nó kì lúm, cứ hay nghĩ đến hắn thui, nó ko thể nào thik hắn đc, phải làm sao để mang cái suy nghĩ nó thik hắn bỏ vào thùng rác càng nhanh càng tốt.

Ra về rùi, nó tung tăng bước ra khỏi trường, nó cố gắng dẹp tất cả các suy nghĩ wa 1 bên, vừa bước đc 1 đoạn thì......

- Á! _ nó hét lên

Hắn chạy xe chặn ngay trước mặt nó, hắn nắm chặt tay nó, mặt hắn nhăn lại,có vẻ rất tức giận:

- Sao hùi sáng em ko đợi anh hả?

- Kệ tui!_ nó gắt lại

- Em......! hắn xiết chặt tay nó

- Đau! thả tui ra coi

- Anh ko thả! lên xe! NHANH!_ hắn ra lệnh

Nó tức đến sôi máu, nó chưa nguôi giận chiện hắn chữi nó, bây h lại thêm cái chiện vô duyên này nữa, nó thik đi bằng gì hay với ai là chiện của nó, mắc mớ gì đến hắn đâu:

- KO! tại sao mấy ng cứ pắt tui làm theo ý của mấy ng hoài zậy hả?

- Vì anh là cậu chủ của em, nghe chưa hả?

Cái chữ "cậu chủ" bay thẳng vào tai nó, hắn là cậu chủ của nó, phải nghe lời hắn àk? Nó ghét cái chữ cậu chủ đó, nhưng vì sự bình yên của nữa tháng còn lại, chỉ nữa tháng nữa thui nó sẽ tìm công việc khác. Nó lặng lẽ leo lên xe hắn, mặt nặng như wả ta trăm kí, nó phùng mang trợn mắt, nhìn lưng hắn ( sao ko nhìn đằng trước mà nhìn đằng sau nhỉ?) Nó lầm bầm " ng gì đâu mà đáng ghét, tui mà là mẹ cậu, tui cho cậu ăn cả chục kí " bánh tét" mỗi ngày, xem cậu có dám ngang ngược nữa ko[IMG]http://img.***************/zingforum/skin/images/smilies/KhiCon/monkey53.gif[/IMG]"

- Em nói gì vậy hả?

- Có nói gì đâu_ nó giật mình

- Dám nói xấu anh là bik tay anh

- Ai thèm nói xấu mấy ng

- Ai bik đc..........

Hắn rồ ga, chiếc xe phóng nhanh trên mặt đường.....Đằng xa, ở 1 góc khuất, 1 ng lầm bầm:

- Thì ra em và thằng đó chỉ là cậu chủ và giúp việc thui àk? Vậy anh ko ngại, đem em về bên anh đâu

* * *

2 PM

Nó đứng trước cử phòng hắn, 1 tay mở cửa, 1 tay ôm cả chồng sách nâng cao, nào là toán, văn, lý, hóa,........đủ thứ hít lun, nó bước vào:

- HẢ?_ nó hét lên ngặc nhiên, tay dụi dụi mắt, ko thể tin nổi

Cảnh tượng huy hoàng chưa kìa, hắn đang nằm trên giường, hình như là đang ngủ, nhưg điều đó làm nó ngạc nhiên, điều làm nó ngạc nhiên là phòng hắn hum nay sạch sẽ đến mức lạ thường, ngoài ra 1 ng ko bao h học bài như hắn, mà hắn lại ngủ kế bên cuốn bài tập toán, cây bút để kế bên vẫn chưa đóng nắp. Có nhìn nhầm ko nhỉ? Nó định lay hắn dậy nhưg thấy hắn ngủ ngon wá nên thôi, nó lầm bầm " cho 15p đó, ngủ đi, đồ hách dịch" Nó đến gần bên hắn, nó bắt gặp cảnh tượng đang ngủ của hắn." Ko ngờ cậu cũng đẹp đó chứ" ( trước h ai cũng thấy hắn đẹp, có mình nó ko nhận ra thui). Mái tóc ngắn phủ xuống, đôi mắt to, lông mi rậm,..... bỗng mặt nó đỏ lên, cái gì vậy? nó tự cốc vào đầu mình, nó ko có thik hắn, nó đi nhanh ra ngoài, miệng cứa nói nhảm" tui ghét cậu, tui ghét cậu" ( Đang lừa dối bản thân đây mà)

- AI ZÔ PHÒNG TUI ĐI RA MÀ KO ĐÓNG CỬA ZẬY HẢ?_ hắn hét lên

Nó đứng ở ngoài giật mình, nó nép bên cửa, nhìn vào bằng ánh mắt hơi sợ hãi

Ánh mắt của hắn liền hướng về nó:

- Em phải ko?

- Tui... tui... tui ra ngoài lấy sách nên wên_ nó làm liều nói xạo

- Em vào đây làm gì?

- Đến h học rùi! tại thấy mấy ng ngủ nên tui..........

- Sao hum nay học sớm vậy?

- Thì bà chủ nói phải làm cho mấy ng đứng đầu bảng trong kì kiểm tra tháng này mà

- Thui đc rùi! học thì học

Hắn đứng dậy, ngồi vào bàn học, miệng còn ngáp ngủ, tự nhiên sao bây h nó thấy hắn khác lúm, lạnh lùng hơn rùi, hắn lạnh nhạt với nó hẳn, lại dữ hơn nữa chứ, lạ wá.

Nó lấy bài tập ra cho hắn làm, nhưg trong lòng thì cứ nghĩ lung tung cả lên:

- Em ra ngoài đi! để anh tự làm đc rùi

- Sao vậy?

- Anh mún tự mình làm bài, ko hỉu anh sẽ kiu em vào

- Ừk!

Nó lặng lẽ bước ra, cái gì vậy nhỉ? rõ ràng hắn lạnh lùng hơn thật rùi, nó đã wen với 1 ng luôn wan tâm đến nó, lun bắt buộc nó làm theo, lun mún nó ở bên cạnh. Hắn khác wá

Cái cửa phòng đóng lại, hắn gục mặt xuống bàn " cách mày chỉ tao sao khó làm thế chứ"

Hắn nói gì vậy nhỉ? way lại wá khứ tìm hỉu thui.........

Sáng khi đi học hắn đã kể cho thằng Quân ( bạn chí cốt của hắn) nghe về tất cả nhữg gì giữa hắn và nó, thằng Quân mạnh miệng cho rằng nó thik hắn, theo như 1 thằng tình trường như Quân cách giải quyết khá đơn giản " Mày cứ lạnh lùng vào, đừng chú ý đến e ấy nữa, tao bảo đảm nữa tháng sau e ấy sẽ ko chịu nổi mà nói thik mày cho coi" Thế là hắn thực hiện như đúng kế hoạch của thằng Quân bày ra nhưg xem ra vở kịch " Ng lạnh lùng" này khó mà trình diễn 1 cách hoàn hảo khi hắn ko hề bik rằng mình đang có đối thủ vô hình.

* * *

9 PM

- Mệt wá!_ nó vừa than vừa nằm dài trên bàn học của mình

Nguyên buổi chiều mệt mỏi với hắn, hắn cứ bắt nó ra ngoài mà cứ 10p lại gọi vào hỏi bài, nó đòi ở trong phòng với hắn để có gì chỉ bài cho tiện đỡ mắc công chạy ra chạy vào nhưg hắn một mực ko chịu, hắn cứ đuổi nó ra ngoài ( đóng kịch dỡ òm, nhưg mà nó vẫn ko nhận ra mới hay chứ) Tối đến, ăn xong nó lại lên lầu lôi xấp bài tập ra chỉ cho hắn, một ngày xoay vòng vòng bên hắn, nó mệt lữ.

Nó đứng dậy, vươn vai, khua tay múa chân cho đỡ mệt, rùi ngồi lại vào bàn học, học bài thui...........

11 PM

Nó bây h chẳng khác nào con ma, mắt thì mở hết lên, tay chân thì ko thể cử động nổi, pùn ngủ wá rùi, nó lê cái thân mệt mỏi lên giường, vừa chạm giường nó lăn đùng ra ngủ, làm như thiếu ngủ lâu lắm rùi ák! ..........

******************

6 AM

Nó mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nó vươn người:

- Sáng rùi àk? nhanh thế nhỉ?_ nó lãm nhãm

Hình như nó ngủ chưa đã hay sao ák? tội nghiệp chưa? nó đi vscn, bước ra khỏi phòng vệ sinh với đầu tóc, đồng phục đã gọn gàng nhưng miệng thì vẫn còn..... ngáp ngủ ( ng gì mà ham ngủ thế) Nó thấy hơi mệt trong ng, mọi hôm nó đâu có sao đâu, chắc hôm wa dạy cái thằng nhóc đáng ghét đó nên hum nay mới như vậy, hắn học gì mà nó nói hoài ko hỉu, chậm hỉu thấy sợ lun. Nó xách cặp và mệt mỏi bước ra khỏi phòng

- TRỜI! _ Nó giật mình, tỉnh ngủ lun

Hắn đang đứng trước phòng đợi nó:

- Đi học thui!

Hắn nói có bấy nhiu thui rùi bước nhanh xuống lầu, còn nó thì cứ đứng ngu ra, hum nay trời mưa hay bão táp nhỉ? hắn dậy sớm hơn nó. Trời ơi! cái gì vậy nhỉ? thật lạ lùng. Ko phải lúc suy nghĩ, nó chạy theo hắn:

- Ko ăn sáng àk?_ nó khều vai hắn khi hắn đang lấy xe

- Ko!_ hắn lạnh lùng

- Sao vậy?

- Ko mún ăn! thui lên xe đi

Nó im lặng leo lên xe, hắn khác wá, mọi hum lúc nào cũng ăn sáng rùi mới đi học, hắn bị gì vậy nhỉ?

Chiếc xe lướt nhanh trên mặt đường, rùi dừng lại trước trường, nó chẳng nói gì, leo xuống xe, hắn cũng im lặng phóng đi gửi xe, hắn lại khác, lần nào chở nó đến trường hắn đều nói tạm biệt với nó mà, sao hắn khác wá vậy. Nó bắt đầu ko wen cách đối xử lạnh nhạt của hắn, nó thik hắn như lúc trước hơn, " có khi nào mình thik thằng nhóc đó ko nhỉ?" lại cái ý nghĩ đó, " ko bao h" thầm nghĩ rùi nó chạy thẳng vào trường

* * *

Nó bước vào lớp đầu óc ko khỏi suy nghĩ về hắn, nhưng vừa bước đến chổ ngồi của mình thì..... nó thấy hơi sợ, ánh mắt của ng đó đang nhìn nó, ng đó đang ngồi ở chổ nó, cái chân của ng đó đang gắc lên bàn nó, ng đó là ng mà nó ko mấy chú ý nhất trong lớp, nó chỉ pik đơn giản ng đó là đàn anh chị thui, nó đã từng chứng kiến wa vài vụ đánh nhau trước lớp của ng đó và mấy anh lớp 12. Nói túm lại ng đó là ng nó ko hề mún dính líu tới, đang hoảng hốt thì.....RẦM..... tiếng đập bàn của ng đó làm nó giật nảy mình, tiếng nói trầm đến rợn ng, tiếng nói trầm nhưng đanh ko hề ấm áp:

- Sao hum nay đi học trể vậy? pik tôi đôi đợi em lâu rùi ko hả?

- Tui....tui....mà đợi tui có gì ko?_ nó lo sợ

Hắn chỉ tay vào cuốn tập để trên bàn, mĩm cười:

- Chỉ tôi bài này đi! cả lớp ko ai bik làm cả?

- HẢ?..................ừk

Đơn giản thế thui àk? mà ng đó đi hỏi bài ưk? có nghe lầm ko nhỉ? nó nhìn xung wanh lớp, ai nấy đều kinh ngạc và hoảng hốt, học sinh cá biệt mà lại chăm học vậy àk? xỉu....

Giới thiệu xíu về ng đó nhak!

Hoàng Minh: cậu chủ của tập đoàn giày dép KTM nổi tiếng lừng lẫy, đẹp trai, hắn có chiếc răng khểnh khiến nhìu nàng nghiêng ngả khi hắn cười, ăn chơi, wậy phá là nghề của ng này, hắn thường xuất hiện ở các wán bar và những trận đi bão, là ng khá ít nói, bạn gái của hắn thì đếm ko xuể nhưng bật mí xíu nhé, bạn gái thì nhìu nhưng ng hắn thầm thương lại là nó đó, hắn bik tất cả về nó, từ chiện Phong thik nó, cả chiện nó là ng giúp việc của Khoa. Hắn đang âm mưu biến nó thành ng của hắn. Cái gai và cũng là vật hắn ghét nhất chính là Khoa.

Nói vậy đc rùi, từ từ sẽ hỉu thêm về ng này thui.

Way lại truyện thui nào!!!

- Minh ko hỉu chổ nào?

Hắn chỉ vào cái bài tập đó, trùi! đúng ngay cái bài hum wa nó vừa mất cả đêm để giải ra, nó hí hửng chỉ bài cho hắn mà ko hề bik hắn đang nhìn nó bằng cặp mắt sâu lắng, như mún nuốt tươi nó vậy ( ax, có nói wá ko nhỉ? )

- Hỉu chưa?_ nó cười nhìn Minh

- Ừk! nhưg chưa hỉu lúm

- Thui! vào học rùi! có gì tui chỉ sau cho

- Ừk!

Nó cứ cười như thế mà ko hề bik gì cả, cả lớp ai cũng thấy lạ, nhất là con Ngọc, nhỏ đó hình như đã thấy lờ mờ đc sự việc rùi, nhưg để xem chiện xảy ra sao đây.

Một ng iu nó đang lạnh lùng để nó thừa nhận t/c của nó dành cho hắn. Một ng mún nó là của riêng mình có cả 1 kế hoạch lớn để nó thuộc về ng đó. Một ng ngây ngô chẳng hỉu gì, chỉ lun nghĩ đơn giãn. Một ng thấy đc cái gì đó đằng sau, sâu xa và mún chờ đợi sự diễn biến. Câu chiện đã bắt đầu rắc rối rùi đây

* * *

RENG....RENG....RENG......

Ra chơi rùi, sau tiết văn căng thẳng, cuối cùng cũng đc giải tỏa, nó thở phào nhẹ nhõm, nó khều vai Ngọc:

- Cantin ko?

- Ừk!

Thế là 2 đứa tung tăng xuống cantin, chọn 1 chổ ngồi kế bên cửa sổ khá thoáng, con Ngọc khẽ cười:

- Ăn gì để tui mua?

- Mua giùm tui ổ bánh mì nhák! sáng h đói wá rùi

- Ừk!

Ngọc cầm tiền từ tay nó rùi đi thẳng vào đám ng đông nghịt đang chen chút kia, nó nằm gục lên bàn, bùn ngủ wá. Nó lại bùn ngủ, cái ngày gì thế này ko bik, đang lim dim, đôi mắt gần như nhắm tít thì........BỤP.......chưa kịp mở mắt nhưg nó cũng có thể đoán ra ai đó vừa đập cái gì lên bàn, nó ngóc đầu dậy, ui trời! là Minh, Minh nhìn nó, mặt nhăn lên:

- H này còn ngủ àk?

- Tui....tui....tui ngủ thì.....kệ tui_ nó lắp bắp

Minh ko nói gì, ngồi xuống ghế, cái chân vô duyên kia lại gác lên bàn, Minh để quyển tập lên bàn, tay chỉ vào 1 bài tập lí:

- Chỉ tôi bài này!

- ....................

Nó chẳng dám nói gì chỉ nhìn theo cái ngón tay của Minh. Cái bài tập này đúng là khó, nhưg đối với nó chỉ mất 5p là xong, thế là nó thao thao bất tuyệt cách giải bài, còn Minh thì có nghe gì đâu, Minh cứ nhìn nó thui vì mục đích của con ng này ko phải là hỏi bài mà chỉ là lấy cớ ở gần bên nó thui:

- Hỉu ko?

- Ừk!

Cùng lúc đó con Ngọc đi lại, thấy Minh và nó đang ngồi cùng nhau, sự nghi ngờ càng tang dần ( con này làm nhà tiên tri đc đó) Ngọc tiến đến:

- 2 ng thân nhỉ?

- Đâu có đâu, Minh chỉ hỏi bài tui thui!_ nó cười tươi

Minh nhìn Ngọc cười nữa miệng, rùi đứng lên, Minh đi 1 nước ko 1 lời cảm ơn cho nó, rõ ràng là ng vô duyên. Nó cầm ổ bánh trong tay Ngọc rùi kéo Ngọc lên lớp. Ở phía xa, trong góc khuất của cantin, một đôi mắt âu yếm nhìn nó, miệng ng đó khẽ cất lên " Anh iu em" . Pik ai ko? Hắn đó, giả vờ lạnh lùng rùi lại âu yếm nhìn nó từ xa, hắn ko hề phát hiện Minh là đối thủ của mình, hắn có thấy Minh ngồi chung với nó nhưg hắn chỉ nghĩ đơn giản Minh là bạn bè của nó thui, th2 cũng đúng thui, bây h bỉu hiện của Minh cũng đâu có gì khác 1 ng bạn đâu.

******************

Ra về rùi! nó bước ra khỏi trường, Hắn đứng đó đợi nó kìa, nó tiến lại gần, nhìn hắn nó cười tươi, nhưg hắn chẳng thèm cười lại với nó, lạnh lùng đưa cho nó chiếc nón bảo hiểm rùi im lặng way đi, Nó cũng ko mấy ngạc nhiên, nó lẳng lặng leo lên xe, sao tự nhiên nó mún khóc wá, sao hắn lại lạnh lùng với nó như vậy chứ.

Một ng từ đằng xa dõi theo chiếc xe của nó và hắn, một nụ cười nữa miệng khẽ nở trên môi, ng đó leo lên xe và chạy theo chiếc SH vừa phóng đi.................( ng đó khỏi nói thì mọi ng cũng bik là ai rùi phải ko? )

* * *

Về đến nhà, nó leo xuống xe mở cửa, hắn chạy thẳng vào nhà, rùi đi thẳng vào trong, ko thèm nhìn nó lun.

Chiếc xe của Minh cũng dừng lại ở gần đó, ánh mắt hướng về phía nó và hắn, ánh mắt ấy như mún nuốt trọn cả 2 con ng kia " là ng giúp việc thì nhất thiết phải ở chung nhà sao? " thầm nghĩ rùi hắn rồ ga, phóng đi mất

**************

Một tuần sau..........

Một tuần wa Minh cứ kè kè bên nó, ko hỏi bài thì cũng kiếm cớ này nọ, cứ giờ ra chơi là Minh xuất hiện bên nó, khiến cho nhìu ng hỉu lầm. Còn nó thì vẫn ngu ngơ như thế, nó còn coi Minh là 1 ng bạn tốt vì Minh thường hay mua kẹo hay nước cho nó như 1 lời cảm ơn sau nhữg lần chỉ bài, nó bắt đầu cảm mến ng bạn này nữa chứ ( chắc bị khùg rùi )

- Xuống cantin ko?_ Minh cười nhìn nó

- Ừk!

Nó vẫn tươi cười chấp nhận lời mời của Minh như mọi khi, nó chọn 1 cái bàn ở vị trí khá thoáng, Minh đem đến 2 chai nước trái cây, nó cười nhận lấy 1 chai nước từ Minh :

- Cảm ơn! mà sao Minh tốt với tui vậy?

- Thì em chỉ tôi làm bài thì tôi trả lễ! vậy thui!

- Trùi! có gì đâu! bình thường thui mà!

- Ừk! mà em có bạn trai chưa?

- Hả?

- Trả lời đi!

- Tui...tui...tui....

Nó thoáng bối rối khi bỗng dưng hình ảnh của hắn hiện lên trong đầu nó, chẳng lẽ nó thik hắn thật rùi àk? ko thể nào! Nó lấy lại bình tĩnh:

- Ko trả lời đc ko?

- Có phải cái thằng hay chở em đi học ko?

- Ko phải! ko pao h! mà hỏi chi vậy?

- Em có coi tui là bạn ko?

- Có chứ!

- Tui có việc mún nhờ em, em sẽ giúp tôi chứ?

- Nói thử xem!

- Thứ 7 tuần này là sinh nhật của em trai tôi, 2 tháng trước tôi có hứa với nó ngày sinh nhật của nó thì tôi sẽ đem bạn gái về giới thiệu với nó và bạn bè của tôi, nhưg hiện h tui chưa có bạn gái...... vậy nên..... tui mún nhờ em.....

- Hả? bạn gái giả àk?

- Tôi ko ý gì đâu! chỉ là giả thui, rùi kiếm cớ tuyên bố chia tay sớm là đc mà!

- Nhưg...............

- Em giúp tôi đi! tôi thất hứa với thằng em nhìu rùi! thêm lần này nữa chắc nó ko tha cho tôi đâu!

- Nhưng mà ..................

- Thui! nếu em ko mún thì tôi ko ép_ hắn tỏ vẻ bùn bả đứng dậy

- Khoan đã! nghiêm túc chứ?

- Tôi ko rãnh đùa giỡn với em đâu!

- Ừk! vậy.......tui sẽ giúp Minh nhưg với 1 đk

- Đk gì?

- Sẽ phải tuyên bố chia tay sau ngày sinh nhật của em trai lâu nhất là 1 tuần.

- Em ko thik làm bạn gái tôi àk!

- Chỉ là giả vờ nên tui ko mún kéo dài làm gì!

- Ừk! tùy em!

Nói rùi hắn bỏ đi, trên môi nở lên 1 nụ cười hết sức đểu, đoạt đc bước đầu của mục đích rùi mà. Còn nó chỉ nghĩ đơn giản tất cả là giả vờ nên chẳng lo lắng gì cả.

Ở phía xa, tron góc khuất của cantin, vẫn có 1 ng nhìn nó, hắn bắt đầu thấy lo lắng đến sự xuất hiện của ôg anh kia, hắn có nên típ tục lạnh lùng , hay trở lại là con ng trước đây để giữ chặt nó bên hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy nên điều tra từ nhữg ng xung wanh nó, để làm rõ mọi việc

******************

10 PM

Hắn leo lên giường, cầm chiếc phone, dò đi dò lại ở danh bạ, " đây rùi! tưởng là xóa mất rùi chứ! " là số của Ngọc, chị họ của hắn, cũng chính là ng giới thiệu nó đến nhà hắn làm đó, hắn chỉ pk là Ngọc học cùng khối 11 với nó chứ có pk Ngọc và nó chơi thân đâu:

- Alô! nhóc có rãnh ko vậy? tự nhiên gọi h này àk!_ Con Ngọc cằn nhằn

- Bà có pk Ngân ko? Ngân học ở 11a3 đó

- Chị nhóc mà nhóc gọi bằng bà hả?

- Trời ạk! nói đi! pk Ngân ko?

- Pk! chị học lớp đó mà!

- Vậy bà có pk dạo này hay có thằng nào lẽo đẻo theo Ngân ko?

- Pk! Là thằng Minh

- Thằng đó thik Ngân phải ko?

- Hình như vậy!

- Thằng đó là ng như thế nào?

- Chị ko rõ nhưg ko phải ng tử tế cho lắm. Mà làm gì hỏi dữ vậy? nhóc thik Ngân àk?

- Sao bà pk?

- Bí mật!

- Bà nói đi!

- Thui ngủ đi! chị bùn ngủ rùi! mún hỏi gì về Ngân và Minh thì hỏi chị, chị làm wân sư cho, paiz!

Nói xong con Ngọc cúp máp cái rụp, hắn ngồi đó, mặt đơ lun, hắn có đối thủ rùi!!!

* * *

Như cái chớp mắt, hum nay đã là ngày thứ 6 rùi. Ngày mai là ngày nó chính thức làm bạn gái giả của Minh, nó cảm thấy lo lắng và mất tự tin, hum nay ở trường nó bắt gặp đc ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn nó ở cantin trường lúc nó đang ngồi nói chiện với Minh, nó thấy hắn là mĩm cười ngay, nhưg hắn thì ko, một cái nhìn băng giá, thế thui, rùi hắn way đi xem như chưa nhìn thấy nó, sự hụt hẫng trong nó trở nên dâng trào, càng ngày hắn càng lạnh lùng với nó. Tại sao chứ? nó dường như ko thể chịu nổi nữa, ở nhà thì chẳng nói chiện với nhau ngoại trừ nhữg lúc chỉ bài, lên trường có gặp nhau cũng xem như ng xa lạ. Bây h hắn ở trong lòng nó đang ở vị trí nào chính nó cũng ko rõ, là 1 thằng nhóc lém lĩnh, 1 cậu học trò, 1 cậu chủ ngang ngược hay..........ng....nó thik..... đầu nó rối như mớ lòng bong, nó ko hề mún thừa nhận rằng nó đã bắt đầu thik hắn vì đơn giãn là điều đó sẽ ko thể xảy ra.......

Chiều nay nó có buổi hẹn với Minh, Minh sẽ dắc nó đi mua vài thứ cần thiết cho ngày mai, vậy chiều nay buổi học giữa nó và hắn sẽ kết thúc sớm, hình như nó ko mún như vậy..........

2 AM

Như mọi ngày buổi học đã bắt đầu, nó bước vào phòng hắn, vẫn cứ như thế, hắn vẫn ngủ mặc dù nó đã nhắc hắn nhìu lần là phải dậy sớm để học bài, nó tiến đến gần hắn, lay nhẹ:

- Dậy học bài!

Hắn vẫn cứ ngủ say sưa như thế, nó lay thêm lần nữa:

- DẬY HỌC BÀI NÈ!

Nó hét lên, hắn dần mở mắt, tay dụi dụi đôi mắt đang còn lim dim, hắn nhìn nó rùi bước đến chổ bàn học, ko nói gì, hắn lấy cuốn tập ra rùi nhìn nó, nó hỉu đc rằng hắn đang đợi nó đưa bài tập cho hắn, nó lặng ng " chẳng lẽ cậu nói 1 tiếng với tui ko đc sao? " thầm nghĩ chứ ko dám nói nên lời, nó đặt cuốn vở bài tập lên bàn, rùi khoanh tròn nhữg bài tập cho hắn. Cứ như thế 1 tiếng....2 tiếng....trôi wa, trời đã về chiều, 5h nó sẽ đến chổ hẹn gặp Minh, đã 4h rùi, nó ngồi gần lại hắn:

- Đưa tập cho tui kiểm đi!

Hắn đẩy cuốn tập về phía nó, mọi khi nếu mà nghĩ sớm hắn sẽ nằng nặc hỏi lí do, nhưg bây h thì ko, hắn cứ im lặng như thế. Nó kiểm bài xong rùi bước ra khỏi phòng hắn, nó về phòng chuẩn bị cho buổi hẹn. Còn hắn, ngồi trong phòng, nước mắt tự nhiên trào ra, hắn cảm thấy cứ như vậy mãi thì hắn chết mất, 2 ng gần nhau nhưg sao trái tim lại ở xa wá, hắn lại dại khờ nghĩ rằng nó thik Minh, hắn ko mún phá vỡ hạnh phúc của nó, hắn iu nó nên hắn quyết định đứng ở đằng sau chúc phúc cho 2 ng, hắn sẽ chúc phúc nhưg ko ý định rút lui, hắn vẫn sẽ cố gắng dành nó lại trong 1 ngày ko xa

2 con ng này đúng là ngốc hết chổ nói, nếu iu nhau thì cứ nói thẳng đi, dễ òm, chỉ cần nói lên tiếng lòng của mình thì mọi thứ sẽ đc giải tỏa, cứ như vậy thì còn nhìu chiện rắc rối sẽ xảy ra đây!

* * *

5 PM

Nó bước ra khỏi nhà, đón taxi, chiếc taxi phóng nhanh đến wán cafe Teddy, nơi mà nó và Minh đã hẹn trước, vừa mở cửa xe nó đã thấy Minh đứng trước wán chờ nó:

- Chào cô nương!_ Minh mĩm cười ( ui! xinh zai lúm nhak )

- Chào Minh!_ nó mĩm cười đáp trả

- Chúng ta đi lun nhé!

- Ừk! nhưg đi đâu trước bây h?

- Chuyện đó em ko fải lo! lên xe đi!

- Ừk!

Nó leo lên chiếc Vespa màu đen đc dán những hình ảnh rất đáng iu, nhìn vào thì ko ai nghĩ chủ nhân của nó là con trai cả, chiếc xe phóng nhanh trên mặt đường và dừng lại trước 1 shop thời trang phải nói là rất lớn:

- Trời!_ nó ngạc nhiên

- Sao vậy?

- Vào đây làm gì? nó to wá!

- Trời! thì em cứ vào đi!

Minh để chiếc xe lại cho chú bảo vệ và đẩy nó vào trong:

- Em cứ chọn chiếc váy nào mà e thik đi!

- Hả? Nhưng..........

- Cứ chọn đi! đừng ngại!

Minh đẩy nó wa gian phòng toàn là đồ dự tiệc, Minh ra hiệu kêu chị nhân viên lại:

- Làm phiền cô chọn cho cô nhóc này 1 bộ váy nhé!

- Vâng!

Trả lời Minh xong chị ấy way wa nhìn nó, 1 cái nhìn tổng wát, sau đó chị ấy lấy ra vài bộ váy rất dễ thương:

- Mời chị thử đồ !

Nó im lặng đi theo chị nhân viên, Minh cũng ra ngồi ở ghế sofa trước phòng thử đồ chờ nó. Một lúc sau nó bước ra với chiếc vấy đầu tiên. Minh ngước lên nhìn nó, khẽ lắc đầu, Minh cho là già hơn tủi. Chiếc váy thứ 2 thì Minh cho là wá hở hang. Đến chiếc thứ 3 thì .........trùi ui! nhìn kìa, 1 nàng công chúa, chiếc váy màu hồng sữa, đc đính đá 2 bên tay áo, váy dài đến đầu gối, phần váy bên dưới phồng to, nhìn cute lắm lun. Minh vừa nhìn xong mặt liền đỏ ửng lên, anh chàng liền mĩm cười chấp thuận, nhìn nó trông xinh wá mà. 2 ng ra wầy tính tiền, nó mún xỉu khi nhìn thấy cái hóa đơn:

- 700 ngàn cơ àk? thui! ko lấy nữa đâu!_ nó nắm tay áo Minh lay lay

- Ko sao đâu! nhìn em xinh là đc rùi!

- Nhưng đắt wá!

- Ko sao mà! Mình đi thui!

Nói rùi Minh kéo nó đi ra khỏi shop, leo lên xe Minh chở nó đi vào 1 nhà hàng:

- Ăn tối nhé!

- Ừk!

Nó mĩm cười nhìn Minh. Minh thật tốt và chu đáo, 2 ng ngồi ăn tối, họ trò chiện với nhau rất nhìu, và tất nhiên sau cuộc trò chiện này, Minh càng pk rõ hơn về nó, nó kể với Minh mình là 1 cô giúp việc do gia đình khó khăn, nói nhìu lắm, hầu như là tất cả nhữg gì đã xảy ra, nhưg nhữg đìu đó Minh đã đìu tra hết rùi. Nó nói cho Minh nghe về nó đơn giản vì nó coi Minh là bạn tốt, Nó cũng bik d0c chút ít về Minh, gđ Minh giàu có nhưg chỉ về vật chất thui, Minh rất khi ở nhà vì Minh ko thik gđ mình.

9 PM

Chiếc xe vi vu trên đường, 2 ng họ phóng xe khắp trung tâm thành phố, rùi bỗng chiếc xe phóng nhanh, nó giật mình nắm lấy áo của Minh, tự nhiên hình ảnh này làm nó nhớ đến lần đầu tiên hắn chở nó đi học, hắn cũng phóng nhanh như thế này, đi với Minh nhưg hắn vẫn cứ lun lẵng vẵng trong đầu nó. 9h30" Minh chở nó về theo chỉ dẫn của nó ( khỏi chỉ cũng bik ) :

- Thui ! có gì tối mai gặp lại!_ Minh nhìn nó mĩm cười

- Ừk!

- Mai tôi sẽ đến rước em! Ngủ ngon!

- Ngủ ngon!_ Vừa nói Minh vừa đưa túi đồ cho nó

Nó bước xuống xe định đi thẳng vào nhà thì:

- Ngân!

Minh gọi nó, nó way lại, nó wá ngạc nhiên, một nụ hôn nhẹ lên trán nó:

- Tôi về đây! pipi

Nói rùi Minh phóng nhanh trước khi nó hoàng hồn, tay nó sờ lên trán, đôi mắt cứng đờ chẳng bik nhìn đi đâu, Minh hôn lên trán nó là ý gì nhỉ? Nó khẽ lắc đầu rùi đi vào nhà xem như chưa có gì xảy ra.

Trên ban công hắn đã thấy tất cả, hắn ngồi gục xuống " chẳng lẽ anh mất em thật rùi àk? " Nước mắt hắn bỗng rơi, những giọt nước mắt mặn đắng lăn trên khuôn mặt hắn. Thật tội nghiệp wá đi

* * *

Nó bước vào phòng mà ko hề bik ở căn phòng gần đó đang khóc vì nó, nó thay đồ và leo lên giường, nó cảm thấy mệt mỏi, tại sao bây h nó lại hay suy nghĩ đến hắn như vậy chứ? biết là chỉ còn 3 tuần nữa nó sẽ ko phải gặp hắn nữa nhưg hắn chiếm trọn tâm trí nó, nó chẳng còn tâm trạng suy nghĩ đến nụ hôn lúc nãy của Minh, nó để mặc cho nụ hôn ấy đi vào dĩ vãng. Nó ôm chặt chiếc gối ôm, rùi chìm vào giấc ngủ........ Còn hắn cũng nhẹ lau nước mắt, hắn cố lừa dối bản thân nhữg gì lúc nãy hắn thấy chỉ là ảo tưởng, hắn leo lên giường nhắm chặt đôi mắt, phải cố wên thui..........

8 AM

Ánh nắng của buổi sáng rọi vào căn phòng nhỏ của nó, nó bật dậy :

- Trể học rùi!

Nói rùi nó lật đật chạy nhanh vào nhà vệ sinh, 10p sau nó bước ra, đồng phục gọn gàng, nó xách cặp chạy nhanh xuống lầu:

- Thưa ** con đi học!_ vừa nói nó vừa chạy ra cổng

- Cô ơi! hôm nay thứ 7 mà!_ bà ** chạy theo nó

- Hả?

Nó đứng ngu ng ngay trước cổng, " ờh ha! hum nay thứ 7 mà" nó đỏ mặt vì mắc cỡ, nó cuối đầu đi thẳng vào nhà ( trùi ui! wê wá) nó bị đãng trí hay sao ák! Nó bước vào phòng khách thì thấy hắn đang ngồi kế bên cái laptop mà cứ cười sặc sụa, hình như lúc nãy hắn đã thấy bộ dạng ngu ngốc của nó, nó phùng má tiến đến gần hắn:

- Cười gì đó hả?

- Ko có gì!

Nói rùi hắn ôm cái laptop đi lên lầu vừa đi hắn vừa cười nữa chứ, nó tức lắm nhưg chẳng làm đc gì. Đúng rùi 6h chiều nay là sinh nhật em trai Minh, nó chạy nhanh lên phòng thay đồ và chạy nhanh xuống lầu:

- ** ui! con đi ra ngoài 1 xíu nhak!

- Ừk! cô đi cẩn thận

Nó đi ra ngoài, nó đến tiệm wà lưu niệm, nó đi sinh nhật phải mua wà chứ, nó chọn 1 wả cầu tuyết trông xinh lúm nhak, món wà đc gói 1 cách cẩn thận. Xong xuôi nó đi 1 mạch về nhà......

***************

2PM

Như mọi ngày, đến h dạy học cho hắn, nó bước sang phòng hắn, hum nay hắn ko ngủ ngư mọi hum, hắn ngồi vào bàn chờ nó từ trước. Thấy hắn nó mĩm cười nhưg hắn thì vẫn đơ cái mặt lanh tanh ra, hình ảnh hum wa Minh hôn nó hiện ra, hắn mún nhảy bổ vào ng nó hỏi cho kĩ sự việc nhưng hắn làm ko đc, hắn cũng chẳng mún làm rối chiện lên, hắn ngồi đó làm bài, 1 tiếng........2 tiếng......... ko gian yên lặng, hắn chợt hé môi cất tiếng:

- Em có thik anh ko? ( her her! hỏi vô duyên dậy cha nội)

- Tui............tui............thui đưa tập đây tui kiểm_ nó đánh trống lãng

- Em có ng mình thik rùi đúng ko?

Nó im lặng một lúc rùi lấy cuốn sách bài tập trên bàn đi thẳng ra ngoài:

- chiện đó là chiện của tui ko cần cậu hỏi!

Nó bước nhanh để dấu đi đôi má đỏ ửng, nếu nó ở trong đó thì nó cũng chẳng pik trả lời sao nữa.

5 PM

Hắn phóng xe ra khỏi nhà, nó đứng nhìn theo hắn mà chỉ bik tiếc nuối, nó sợ lúc nó nói ra điều đó thì hắn sẽ cười vào mặt nó, hắn lạnh lùng với nó chẳng phải là hắn hết thik nó rùi sao? Ko suy nghĩ nữa, nó bước vào phòng chuẩn bị để đi dự tiệc sinh nhật với Minh

6 PM

Tiếng còi xe bấm liên tục trước nhà, nó chạy vội xuống......Wa! nhìn kìa! công chúa xuất hiện! nó bới tóc cao, có trang điểm nhẹ bằng cây son bóng, đi chiếc giày búp bê mà hằng ngày nó đi học nhưng nhìn xinh lúm nhak

- Em xinh lúm!

- Cảm ơn!

- lên xe đi

Nó leo lên xe Minh, chiếc xe phóng nhanh đến 1 căn biệt thự khá lớn, có hồ bơi và khoảng sân rất rộng, Minh dẫn nó vào đám đông, Minh dẫn nó đén 1 đám ng đang đứng đó. tụ lại 1 nhóm khá nhìu ng, một giọng nói vang lên:

- Anh hai kìa!

Mọi ánh mắt hướng về phía nó và Minh, một cậu nhóc chắc nhỏ hơn nó khoảng 1 tuổi, cười chào nó:

- bạn gái anh hai đó hả?

- Ừk! _ Minh khẽ cười ngượng

- Chào em!_ nó mĩm cười nhìn cậu nhóc đó

- chào chị dâu! chị xinh lúm đó

- cảm ơn em!

Minh way về phía mọi ng, tay cầm mic :

- Cảm ơn mọi ng đã đến dự sinh nhật của em trai tôi và nhân đây tôi xin giới thiệu đây là..........

Đúng vào lúc đó, nó lướt thấy hắn đang nhìn nó bằng ánh mắt đỏ hoe, tại sao hắn lại ở đây chứ, hắn ghé miệng nói gì với ng bạn đứng kế bên rùi đi mất, linh cảm ko tốt nó liền bỏ mặc đám đông chạy theo hắn............

* * *

Nó chạy ra khỏi đám đông khiến cho mọi ng ngạc nhiên, ng ngạc nhiên và tức giận nhất là Minh, chưa kịp giới thiệu gì đã chạy mất tiu, Minh ko bik là nó chạy đi đâu nên cũng chạy theo nó.........

Nó chạy theo hắn đến cổng thì thấy hắn đã leo lên xe và chạy mất hút. Nó ngồi gục trước cửa, nó ko mún hắn nghĩ nó thik Minh vì ng nó thik chính là ........ hắn, nó khóc òa, nó hối hận, nó tự trách móc bản thân tại sao lại thừa nhận tình cảm này wá trể chứ. Bỗng 1 bàn tay chạm nhẹ lên bờ vai run run của nó:

- Em ko sao chứ?_ Minh lo lắng

- Tui.....ko .....sao....._ nó nói ko nên lời

- Tại sao e lại chạy ra đây?

- ...........................

Nó im lặng vì hiện giờ nó chẳng mún nói gì, điều nó thắc mắc là tại sao hắn lại có mặt ở đây. Nó lau nhẹ hàng nước mắt:

- Tui xin lỗi! Tui về trước nhé!

- Sao vậy?

- Chắc tui ko thể giúp Minh đc rùi! Tui đã có ng mình thik nên ko thể giả làm bạn gái của ng khác đc, xin lỗi nhé!

Nó nói 1 lèo trước sự ngạc nhiên của Minh :

- Có phải em thik thằng nhóc hay chở em đi học ko?

- Điều đó Minh ko cần wan tâm, tui về đây!

Nói rùi nó lẳng lặng bước đi, mặc kệ cho Minh đứng sau lưng nó ngơ ngác, rùi Minh đi theo nó:

- Để tôi chở em về!

- Ko cần đâu! tui mún đi 1 mình

- Vậy tôi đi với nhé!

- Minh vào dự tiệc với mọi ng đi!

- Ko! Tôi mún đi với em

Nó chẳng mún đôi co với Minh nữa, kệ cho Minh đi theo nó. Nó dạo bước trên đường với bộ đồ đó còn đi với ng đẹp trai như Minh khiến cho nhìu ng ko khỏi ngoái nhìn. Đầu óc nó bây h rối tung lên. Hắn đang ở đâu nhỉ? nó sợ hắn ghét nó, ...............Đến nhà rùi! Nó định bước vào nhà thì bị Minh kéo lại:

- Em ghét tôi àk?

- Ko!

- Vậy em ....... làm ........ bạn gái tôi đc ko?

- Tui đã nói là tui ko giúp đc Minh trong chuyện làm bạn gái giả mà

- Ko! ý tôi nói là bạn gái thật ấy!

- Tui......... xin lỗi! tui có ng mình thik rùi!

- Tôi sẽ là ng bạn trai tốt, em chấp nhận tôi đi!

- Tui xin lỗi!

Bỗng hắn dằn mạnh nó vào tường:

- Cái thằng đó có gì hơn tôi chứ? em nói đi! NÓI!

Nó giật mình, lần đầu tiên nó thấy Minh như vậy, đúng là 2 ng ko ai hơn ai nhưg nó ko hỉu sao trong lòng nó hắn vẩn chiếm trọn diện tích, nó phải giải thik sao với Minh đây? Chính nó cũng ko ngờ Minh thik nó:

- Tui xin lỗi_ nó ngẹn ngào

- Đừng có xin lỗi nữa! Em nói đi!

- TUI KO BIK! _ nó hét lên, nước mắt chảy dàn dụa

Bỗng Minh ép sát nó vào tường, đặt môi Minh lên môi nó, wá hoảng sợ, nó đẩy mạnh Minh ra nhưg càng đẩy Minh càng nắm chặt nó, nụ hôn của Minh con hổ đang giằng xé con mồi vậy, nó làm liều cắn vào môi Minh, Minh giật mình, đẩy nó ra:

- Á! Em dám cắn tôi àk?

Nó dơ tay...........BỐP.................dấu 5 ngón tay của nó hiện rõ lên mặt Minh, nó lấy tay chùi nhẹ vết máu của Minh trên miệng, nó way đi. Có ai ngờ ko? Đời đúng là k thương nó mà, hắn đứng đó cách đó ko xa nhìn thấy tất cả, nó vừa nhìn thấy hắn lièn chạy đến chổ hắn tìm sự giúp đỡ nhưng thứ nó nhận đc từ hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng như tạt sự nghi ngờ vào mặt nó, hắn rồ ga và chạy mất, chẳng lẽ hắn ko nhận ra là nó cần sự giúp đỡ từ hắn, chẳng lẹ hắn ko thấy nó tán Minh, nó gục xuống như mất hết sức lực, nó phải làm sao đây? Minh nhìn nó sót xa, Minh tiến gần bên nó:

- Tôi xin lỗi!

- Minh làm ơn tránh xa tôi ra đi! để tôi yên đi!

Minh im lặng bước đi, trong lòng Minh đang hết sức tức giận " chỉ vì thằng nhóc đó mà em đối xử với tôi như vậy àk? Để xem em làm sao khi thằng nhóc đó ko còn trên đời này nữa" nụ cười đầy nham hiểm nở trên môi của Minh

***************

Hắn vừa chạy trên đường vừa cầm điện thoại gọi cho Quân:

- Alô! gọi tao có gì ko?_ Quân

- Hum nay có trận bão nào ko? tao mún đi!

- Có! tao tưởng mày bỏ rùi chứ?

- Bão ở đâu?

- Đường XY, tao đang ở đây nèk!

- Đợi tao đi! tao ra liền!

Hắn phóng xe nhanh, hắn mún mọi hình ảnh hắn vừa nhìn thấy biến mất, hắn ko mún thấy nó nữa, ko ngờ nó và Minh lại hôn nhau trước mặt hắn, hắn như bất lực, hắn có thấy nó tát Minh nhưg biết đâu đó chỉ là đóng kịch khi nó thấy Hắn ở đó.

Trận bão này cũng có cả sự góp mặt đám ng của Minh và Minh nữa........ trận bão thật ác liệt, tiếng xe gầm rú, hắn lao như bay trên đường, bất ngờ một chiếc xe vượt lên xe hắn, một cú đá vào xe hắn....... mất tay lái, chiếc xe ngã ào xuống mặt đường, lê thêm đoạn dài, hắn bị chà xuống đường và bị chiếc xe đè lên, máu chảy rất nhìu, thằng Quân thấy vậy vội vã chạy lại chổ hắn :

- Khoa! mày ko sao chứ?

- Ngân....t..a..o.....m..ún...g..ặp.....Ngâ..n!

Nói rùi hắn lịm đi và bất tĩnh, vài phút sau chiếc xe cấp cứu ập tới, đám đông giải tán, mọi ng có bik ai đã hại hắn ko? Minh là ng chủ mưu...........

* * *

Chiếc xe cấp cứu lao như bay vào bệnh viện, thằng Quân ngồi trên xe cấp cứu ko ngớt lo sợ cho hắn, hắn thở nhẹ từng đợt, sức sống của hắn bây h trở nên mong manh. Hắn đc đưa vào phòng cấp cứu, thằng Quân ngồi gục ở ngoài, lôi điện thoại trong túi wần, hắn gọi cho ai đó:

- Điều tra cho tao thằng nào gây sự trong trận bão hồi nãy! nhanh lên đó!

- Dạ!_ giọng nói bên kia

Thằng Quân cúp máy rùi chạy nhanh ra ngoài, đón taxi, Quân nhớ đến lời nói của hắn, hắn mún gặp nó......... chiếc xe dừng lại trước nhà hắn, Quân vừa xuống xe đã thấy nó ngồi ở ngoài đường, nước mắt giàn giụa, thấy nó Quân liền chạy đến bên nó:

- Bạn là Ngân đúng ko?

- Tui........ừk......bạn là ai?

- Tui là bạn của Khoa, bạn đi với tui một chút đc ko?

- Đi đâu?

- Khoa bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện...........

Nghe tới đó như sét đánh ngang tai, nó như mất hết sức lực, nó nắm chặt áo Quân:

- Cho tui gặp Khoa đi! cậu ấy có sao ko?_ nó hoảng hốt

- Tui ko bik! Bạn lên xe đi!

Chiếc xe chở nó và Quân chanh nhanh đến bệnh viện, nó chạy ào vào phòng cấp cứu:

- Khoa đâu? _ nó nhìn Quân với đôi mắt đỏ hoe

- Đang ở trong đó! đừng lo lắng! đợi đi

- Nhưg mà sao Khoa lại bị tai nạn chứ?

- Tui chỉ bik là nó đi bão rùi bị ng ta gây sự thui àk!

- AI? Ai đã gây sự chứ?_ nó tức giận gào lên

- Tui ko bik!

Đúng lúc đó cửa phòng cấp cứu mở ra, ôg bác sĩ bước ra:

- Ai là người thân của Nguyễn Duy Khoa?

Nó nhảy ào vào ôg bác sĩ:

- Cháu ạk! Khoa có sao ko ạk?

- Mặc dù chưa tỉnh nhưng cậu ấy đã khỏi cơn nguy hiểm, chúng tôi vẫn chưa chắc chắn là cậu ấy có bị để lại di chứng gì ko, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Nó như đc giải thoát, nó thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy chừng nào cháu có thể vào thăm cậu ấy đc ạk?

- 1 tiếng nữa là có thể vào thăm cậu ấy! vậy bây giờ cô sẽ đi với tôi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy chứ?

- Dạ!

Nói rùi nó khều tay Quân:

- Tui đi làm thủ tục cho Khoa nhak!

- Ừk! đi đi

Quân từ nãy đến h chỉ cầm đt rùi im lặng thui, Quân đã bik ai là ng hại Quân rùi, Minh là ng hay tới wán bar nhà Quân mà, Quân thầm cho ra 1 kế hoạch trả thù cho Khoa " rùi mày phải trả giá cho những gì mày đã làm"

* * *

Sau khi làm thủ tục, nó way lại phòng cấp cứu, nhưng lúc đó thì nó ko thấy Quân đâu nữa, cũng ko suy nghĩ nhìu, nó đi thẳng vào phòng thăm hắn. Cảnh tượng hắn nằm trên giường với nhìu vết thương, chân tay wấn băng trắng mà lòng nó đau xót gấp vạn lần sự đau đớn của hắn. Nó ngồi kế bên giường bệnh, nhìn hắn mà nước mắt cứ trào ra, nó phải làm sao đây khi hắn cứ nằm bất tỉnh ở đó, tay nó chạm nhẹ lên bàn tay wấn băng của hắn, miệng như mún nói gì đó nhưg ko cất đc nên lời.............

Còn Quân sau khi pik đc ng hại thằng bạn chí cốt đang ở wán bar của mình Quần liền vội vã đến wán bar tìm cách xử lí Minh. Bar Windy hum nay đông khách hơn mọi ngày rất nhìu, vừa bước tới cửa, có 1 ng liền chạy ra thì thào vào tai Quân :

- Anh hai! bên trong đa số là ng của Hoàng Minh đấy ạk! anh hai cẩn thận nhak!

- Tao bik rùi! mày kiu cho tao vài kon gà xinh vào! nhanh lên!

- Chi vậy anh hai?

- Mày nhìu chuyện wá! làm nhanh đi!

- Dạ!

Quân bình thản bước vào, anh ngồi ở phía xa wan sát đám ng đang uốn ** giữa sàn, một lúc sau :

- Anh hai! mấy ng này đc chứ?

Quân ngước lên nhìn mấy kon gà mà anh vừa kêu, đứa nào cũng xinh, mặc đồ khá gợi cảm và chân dài, Quân khẽ gật đầu rùi thì thầm vào tai chúng:

- Mấy e chắc cũng pik anh Hoàng Minh đúng ko?

- Dạ pik chứ ạk! Anh ấy hay đến đây mà!_ một con nhỏ trong đám nhanh nhẹn đáp

Quân rút trong túi áo ra 1 mẩu giấy trắng đc cuộn tròn:

- Tốt! mấy e bỏ thứ này vào rượu của hắn rùi anh sẽ bo thêm cho!_ Quân nheo mắt nhìn mấy nhỏ

- Dạ! e pik rùi!

Nói xong mấy nhỏ đó rủ nhau ra phía Minh, làm theo như đúng kế hoạch Quân bày ra, điều khiến ta ngạc nhiên là sự trả thù của Quân hết sức con nít, thứ đc wấn trong mẩu giấy đó ko phải là thuốc lắc hay thuốc độc gì cả, nó đơn thuần chỉ là thuốc xổ loại cực mạnh thui ( thằng này ác zậy mà con nít cái gì? )

Rùi sau đó thì mọi ng tự bik anh Minh nhà mình bị tào tháo dí như thế nào rùi đó, keke. Đáng đời! nhưng chừng đó chưa làm Quân hả dạ, anh còn định sẽ cho hắn vài cú suốt ngoạn ngục hơn nữa.

Còn nó thì đã ngủ gục bên cạnh hắn, bàn tay nó vẫn nắm nhẹ bàn tay hắn, như nói lên nó mún hắn ở bên nó mãi vậy

* * *

Đã 1 ngày rùi hắn vẫn chưa tỉnh, hắn cứ nằm im trên giường, nhìn hắn mà nó chỉ bik khóc mà thui, nó sợ hắn sẽ ngủ mãi như thế thì nó chết mất. Nó đã ngồi bên hắn cũng đúng 1 ngày rùi, dù có ai bắt nó đi đâu thì nó cũng nhất quyết ngồi lì bên hắn.

5 PM

Ngày chủ nhật dần trôi wa, nó cứ nhìn hắn như thế, từ hôm wa đến h vẫn chưa có gì vào bụng, nhưg nó ko thấy đói, nó chạm tay vào khuôn mặt hắn, bất chợt, cửa phòng mở ra, là mẹ của hắn, nó hoảng hốt rút tay lại:

- Chào bà!

- Cô chưa về àk?

- Dạ.........

Hôm wa Quân đã nói cho mẹ hắn pik là hắn pị tai nạn, mẹ hắn lo lắng đến phát xỉu, bà có ghé thăm hắn vào buổi trưa, nhưg có chút chiện nên thăm đc 1 chút rùi bà đi ngay

- Thôi! cô về tắm rửa, ăn cơm đi! Tôi trông Khoa cho

- Nhưg.....

- Tôi pik cô lo cho con trai tôi nhưg cô cũng cần để ý đến bản thân 1 chút chứ!

- Dạ! Vậy cháu về đây! tối cháu sẽ lên

- Ừk!

Nói xong nó buồn bả ra về, nó lo cho hắn lúm, nó chỉ mún ở bên hắn thui, nhưg bik sao giờ, mẹ hắn nói cũng đúng, nó phải nên d0ể ý đến bản thân nữa, nếu nó bệnh thì chẳng còn sức lo cho hắn mất. Nó bắt taxi rùi về nhà. Nhanh như chong chóng, ăn cơm, tắm rửa, tất cả chỉ như cái chớp mắt, nó lên phòng tranh thủ coi vài bài tập trùi, nó chỉ coi có 1 chút nhưg ko hỉu sao ngồi vào bàn là mấy bài toán cuốn nó ngồi chặt vào lun, lúc nó nhìn lên đồng hồ thì đã 10h tối, trể như vậy thì nó ko thể nào lên bệnh viện thăm hắn đc nữa, ngồi thẩn thờ đc 1 lúc, nó bước wa phòng hắn, căn phòng rộng bây h lại càng rộng hơn khi ko có hắn, bây h nó mới nhận ra hắn wan trọng với nó như thế nào, leo lên giường hắn, nó ôm chặt chiếc gối ôm, nó thấy nhớ hắn, mặc dù mới nhìn thấy hắn ở bệnh viện, những giọt nc mắt lại rơi, môi nó mấp máy " Tôi thik cậu "

rùi dần dần nó chìm sâu vào giấc ngủ..................

********************

Sáng nay nó thức dậy với đôi mắt thâm wần, do hôm wa khóc nhìu wá mà, nó nhận ra mình đanh ngủ trong phòng hắn, may mà ko có ai pik. Nó vội vã bước xuống giường và nhanh chóng ra khỏi phòng hắn, nó về phòng vscn, rùi xách cặp đi học như ngày thường. Hum nay ko ai chở nó đi học, sự trống vắng của hắn lại làm nó nhớ hắn nhìu hơn, bước vào lớp đầu óc nó ko thôi nghĩ đến hắn, chợt đảo mắt nhìn wanh lớp, hum nay Minh ko đi học, như vậy cũng khỏe, nó cũng ko mún đối mặt với Minh nữa, nó ko ghét Minh nhưng Minh làm nó hoảng sợ, nó cũng ko hề pik rằng ng hại hắn chính là Minh.

Thời gian đối với nó bây h sao lại chậm chạp thế, đợi mãi cuối cùng cũng ra về, nó chạy ù về nhà thay đồ rùi đón taxi chạy vào bệnh viện thăm hắn. Mở cửa phòng, trong phòng ko có ai ngoài hắn, mà cũng trưa rùi chắc mọi ng đi ăn cơm, nó nhìn hắn, hắn vẫn nằm im lặng trên giường như thế, bất chợt, như ko đìu khiển đc chính mình, nó đặt 1 nụ hôn nhẹ lên trán hắn, nói khẽ:

- Mau tỉnh nhé! Tỉnh dậy để tui còn nói đìu wan trọng với cậu nữa chứ.

Trùi ui! có ai pik gì ko? thật ra hắn đã tỉnh rùi đó, hắn chỉ giả vờ nhắm mắt lại khi thấy nó bước vào thui, hắn thoáng ngạc nhiên khi nó hôn lên trán hắn, càng ngạc nhiên hơn khi nó kêu hắn mau tỉnh dậy. Hắn khẽ mĩm cười, một nụ cười bí ẩn, chẳng ai có thể nhìn thấy. Còn nó, chạm tay nhẹ lên đôi môi hắn, cười nhí nhảnh:

- Cậu mà ko tỉnh là cậu bik tay tui

Nói rùi, nó đặt nhẹ môi mình lên môi hắn, một nụ hôn thoáng wa chỉ trong phút chốc nhưng cũng đủ làm hắn hạnh phúc đến nhường nào, hắn vẫn im lặng như thế cho tới lúc mẹ hắn bước vào:

- Cô bến rùi đấy àk?

- Dạ!

- Thằng Khoa tỉnh rùi đó, nhưg chắc nó đang ngủ, cô ko cần lo lắng nhìu cho nó nữa đâu.

Nghe tới đó, mặt nó đỏ ửng, cùng lúc đó hắn cũng mở mắt tỉnh dậy, hắn nhìn nó, giả vờ làm mặt lạnh:

- Em tới đây làm gì?

- Tui.....tui............

Thấy hắn tỉnh dậy mẹ hắn cũng đi ra ngoài, cố tình để lại ko gian riêng cho 2 đứa. Hắn khẽ cười nhìn nó:

- em wan tâm cho anh àk?

- Tui.....tui....thik.....

- Thik cái gì?

- Tui.....cậu......

- Hả? em nói gì vậy? anh ko hỉu

- Tui....... ko có gì! tui ra ngoài đây

Bất chợt, hắn nắm lấy bàn tay nó, kéo nó vào lòng:

- em có chuyện mún nói với anh mà, sao lại ra ngoài chứ?

Mặt nó bổng nóng ran, nó lắp bắp:

- cậu...cậu nghe hả?

- Hì!_ hắn chỉ cười bí hiểm như thế

- Cậu........ dám lừa tui hả?

Vừa nói nó vừa lấy gối đanh lia lịa vào ng hắn:

- A! đau

La lên rùi hắn ôm bụng, nằm gục xuống giường, nó vội vã vồ vào ng hắn:

- Tui xin lỗi! ko sao chứ?

- Em chơi ác wá!

- Có sao ko?_ nó lo lắng

- Hì! nhìn mặt em kìa

- Tui ko giỡn đâu nhak!

Nói rùi nó bực bội đứng dậy, hắn vội vã nắm tay nó:

- anh xin lỗi! anh thik em!

- Thui! ko giỡn nữa!

- Anh nói thật mà! nhưg em thik ng khác rùi đúng ko?

- Hả? điên àk!

- Chứ ko phải em đang wen Minh àk?

- Điên vừa thui! Tui và cậu ta ko có gì cả! đừng có mà nói lung tung

- Vậy em chấp nhận anh đc ko?

- tui............._ mặt nó đỏ lên

Hắn im lặng nhìn, rùi way mặt đi:

- Em ko mún nói thì thui! em về đi!

Nó vội vàng quàng lấy cổ hắn, nói nhỏ:

- em thik anh!

Hắn chỉ cười mĩm rùi hôn nhẹ lên môi nó,Trùi hạnh phúc wá đi

* * *

Ngày hum nay nó bước vào lớp mà trong lòng cứ lâng lâng khó tả, nụ hôn của hắn vẫn còn vương vấn đâu đây, đang ngồi mơ màng thì..........RẦM............ một tiếng đập bàn đến ghê rợn, là Minh, Minh nhìn nó bằng ánh mắt như mún ăn tươi nuốt sống:

- Tôi hỏi em thêm lần cuối! Em có chấp nhận làm bạn gái của tui ko? ( ax! đang tỏ tình hay hăm dọa vậy?)

Lúc đầu nó thấy hoảng sợ nhưg rùi nó lấy lại bình tĩnh, nó ko làm gì sai nên nó cũng ko sợ, đôi mắt hiền lành ngày nào của nó giờ đây trở nên mạnh mẽ và sắc đá, nó giương đôi mắt ấy nhìn Minh:

- Tui đã nói là tui có ng mình thik rùi mà!

- Vậy là em ko chấp nhận tôi chứ gì? Rùi em phải hối hận vì những gì em nói

Nó phớt lờ lời nói của Minh rùi đi thẳng ra khỏi lớp, để Minh đứng đó với sự tức giận tột cùng..............

Suốt buổi học Minh cứ nhìn nó chằm chằm, còn nó thì chẳng có tâm trạng gì nghĩ đến Minh cả lúc nào đầu nó cũng chỉ có hình bóng hắn thui, có lẻ hắn đã là 1 phần của nó ko thể nào rời xa đc......

RENG....RENG........RENG..............

Vừa nghe tiếng chuông nó đã chạy ào ra khỏi trường, nó thật sự mún gặp hắn, nhưng vừa bước ra đến cổng nó đã bị 1 đám thanh niên vây lấy và tra hỏi, 1 thằng trong đám ng đó tến đến gần nó, nựng nhẹ má nó:

- Con bé này có gì mà anh hai thik dữ vậy nhỉ?_ vừa nói thằng đó vừa nhìn về đồng bọn cười khanh khách

- Mấy ng làm cái gì đó hả? Tránh ra coi!

- Anh ko tránh! Em làm gì đc anh hả?

- Mấy ng mún gì hả?

- Đơn giản lúm! chỉ cần em chấp nhận anh hai Minh làm bạn gái thì tụi anh ko làm phiền em đâu!

Nghe tới đây thì nó cũng hiểu rõ ra mọi chiện, nó ko ngờ Minh lại dùng biện pháp này để ép nó wen với Minh. Nó can đảm ngước lên đối mặt với bọn thanh niên:

- KO BAO GIỜ!

Nói rùi nó lấy hết sức lực kiếm chổ luồn lách ra khỏi đám ng này nhưg vì nó wá nhỏ pé làm sao mà thoát khỏi đc, chỉ một cánh tay của 1 ng nào đó trong đám ng kia thì đủ để nhấc bỗng nó lên rùi, nó bắt đầu cảm thấy sợ, xài võ miệng thui, nó hít 1 hơi sâu:

- Quân ơi! cứu tui!

Thì ra nó vừa thấy Quân đi ngang wa đó, vừa nghe tiếng gọi thằng Quân liền chạy lại :

- Tụi bây làm cái gì đó hả?_ thằng Quân làm mặt hình sự, nói to

- Tao làm gì là chiện của tụi tao. liên wan gì đến mày?_ một thằng khác trong nhóm phá lên cười

Quân hít 1 hơi thật sâu định nói lên gì đó thì 1 thằng khác trong nhóm thì thào gì đó, rùi 1 thằng lên tiếng :

- Mày nhớ đó! rút!

Rùi cả đám dắc nhau chạy mất tiu, Thằng Quân thì cười ha hả:

- Bạn có sao ko?

- Tui ko sao! mà sao bạn chưa nói gì mà pọn nó...........

- Hì! tui có pk gì đâu

Thật ra cái thằng lúc nãy thì thào với đám ng đó từng là đàn em của Quân, cái thằng đó nó pk rõ Quân là đàn anh của cả 1 băng nhóm lớn nên đâu có ngu mà đụng vào, mắc công làm to chiện thì có mà chết..................

* * *

3 PM

Sau khi nó về nhà, tranh thủ học xong bài nó lại bắt taxi lên bệnh viện thăm hắn, nhưng nó đâu có pik đằng sau nó đang có 1 ng theo dõi đâu ( là Minh đó) Minh ko pik cái hắn đang sống hay chết nên đi theo coi.........

Nó mở cửa phòng, trong phòng chỉ có hắn, hắn đang ôm cái laptop thì ngước lên nhìn nó, nó đỏ mặt :

- Đang làm gì đó?

- Đang chơi game, em chơi ko?

- Ko thèm! chơi mấy cái đó có gì đâu mà ai cũng thik nhỉ?

- Em thử chơi đi! zui lúm đó

- Thui chơi đi, tui ko chơi đâu

Đang tươi cười bỗng nghe nó xưng bằng " tui " hắn nghiêm mặt lại :

- Cái gì mà "tui" chứ?

- Thì sao?

- Phải kêu bằng anh chứ!

- Vô duyên! nhỏ tủi hơn tui mà đòi hỏi gì hả?

- Nhưng em là ng iu của anh, phải nghe lời anh chứ!

- Bộ là ng iu thì phải kiu bằng anh hả?

- Ừk! phải pk nghe lời chứ!

- KO BAO GIỜ! đừng có mà mơ_ nó chu mỏ lên cãi cho bằng đc

- Ko kêu thì thui, ng gì đâu mà ngang bướng_ hắn vừa nói mắt vừa dán vào màn hình

- Ê! nói ai ngang bướng đó hả?_ nó lại gần hắn, đánh nhẹ lên vai hắn

- Á! ĐAU!_ Hắn hét lên

- Đừng có mà xạo! lừa tui đc 1 lần thui, ko lừa đc lần 2 đâu!_ nó lườm mắt nhìn hắn

- Anh đau thật mà, em cứ đánh lung tung, anh chưa lành hẳn đâu

- Thật ko đó! để tui coi! có sao ko?_ nó lo lắng

- Kaka! em dễ tin ng wá

- Anh................

Chỉ nói đc mỗi chữ đó, bực mình nó vùng vằng định đi tra ngoài thì bị hắn kéo lại, nó ngồi gọn trong lòng hắn:

- Em vừa nói gì đó! nói lại anh nghe đi!

- Nói gì?_ nó ngây ngô

- Anh vừa nghe em kêu anh bằng "anh" mà

- Làm gì có!_ ( hố rùi má ơi )

Nó bik mình lỡ miệng nên kiếm cách chuồn chứ ko lại bị hắn tóm lại tra hỏi thì chết, nó đứng bật dậy, chuẩn bị chạy đi thì bị hắn kéo lại, đặt 1 nụ hôn nhẹ lên má nó

- Anh iu em! nhóc con!

Từng chữ của câu nói đó đọng lại trong lòng nó, nghe sao mà hạnh phúc wá, nó cười nhìn hắn rồi cuối sát vào tai hắn, thì thào:

- Tui cũng iu cậu nhìu lúm đó!

Mặt nó đỏ lên, lấy hết can đảm, nó mạnh dạn hôn lên môi hắn rùi way đi:

- Im lặng! chơi game típ đi! đừng nói gì nữa, đừng nhìn tui, đừng hỏi tui gì hít..........

Nó mắc cỡ đó mà, ngại chết đc, nó ngồi nhìn hắn chơi game mà ko hỉu sao trái tim nó cứ đập liên hồi, nó wá iu hắn rùi............

Ở ngoài cửa, có 1 chứng kiến toàn bộ cảnh thân mật giữa 2 ng, Minh tức điên lên nhưg ko nói đc gì " Thằng đó chưa chết àk? Minh này mà lại thất bại trước cái thằng nhóc con đó sao? " Minh đang định lập lên 1 kế hoạch khác để hảm hại hắn thì bổng 1 bàn tay lạnh toát chạm vào vai Minh, giật mình Minh way lại, là anh Quân nhà mình đây mà, Quân làm bộ mặt thân thiện, giả nai:

- Sao ko vào thăm Khoa mà lại đứng đây vậy " kẻ ám sát"

Quân nhấn mạnh từng lời, Minh thấy lạnh cả ng. Biết mình bị lộ rùi, chẳng làm đc gì Minh đánh trống lãng:

- Nói gì vậy tôi ko hỉu?

- Còn cố tình ko hỉu àk? ng gì mà mau wên thế!

- Thì ko hỉu thì nói ko hỉu!

- Vậy sáng nay đàn em của anh lên trường làm gì mà đông thế, trong đó còn có đàn em cũ của tui nữa đấy_ Quân vẫn làm khuôn mặt tươi tười.

Minh như biết đc mình đang đụng vào ổ kiến lữa, sẵn tiện gây sự lun, Minh nhìn Quân rồi đanh giọng:

- Lên hăm dọa Ngân đấy! Mày có ý kiến gì àk?

- Anh mắc cười thật đấy, toàn thik gây sự thui, có ngon thì đụng vào tụi tui đi rùi anh đừng trách tui ác độc

- Mày đang hăm dọa tao đấy àk?

- Kaka! Quân này từ nhỏ đến lớn chưa bik hăm dọa là gì! nói là làm thui!

Nghe tiếng nói bên ngoài, nó tò mà bước ra nhìn, nó khá bất ngờ khi thấy Minh và Quân đang nói chiện, ko khí căng thẳng, nó bước ra lại càng căng thẳng hơn, nó nhìn Minh với ánh mắt căm thù vì nó vừa nghe đc cuộc nói chiện, dù chỉ là 1 ít nhưg đủ để nó hiểu ra mọi chiện,.........BỐP.............1 bạt tai đau điếng nó tặng cho Minh, còn Quân thì giật cả mình khi thấy nó tát Minh, Quân ko ngờ nó lại hành động như vậy. Nó hét lớn:

- MINH LÀM ƠN TRÁNH XA CUỘC ĐỜI CỦA TUI ĐI, TUI KO NGỜ MINH LẠI LÀ LOẠI NGƯỜI ĐÓ!

Nói rùi nó bật khóc, nó chạy vào phòng và khóc nức nở, hắn vừa thấy nó khóc thì hoảng hồn:

- Em sao vậy? sao lại khóc hả?

Nó ko nói gì chỉ khóc vậy thui, hắn nhìn ra ngoài cửa, thấy thằng Quân đang đứng ngoài đó, hắn cố gượng bước ra ngoài, dù chân hắn vẫn còn rất đau:

- Cái gì vậy?

- Mày khỏe chưa mà ra đây?

Thấy sự hiện diện của Minh, hắn cũng hơi lo lắng, nhưg rồi thằng Quân chêm vào:

- Ra đây mà nhìn mặt ng hại mày àk

- hả? thì ra là............

Hắn chưa kịp nói gì thì một giọng nói wen thuộc vang lên đằng sau lưng:

- Oh! sao mà đông vui thế!

Là con Ngọc đây mà, ng đi cùng nó ko ai khác mà là Phong ( đây là nguyên nhân mà phiphi chưa nói gì về Phong đây) Sau khi tưởng nó đã có bạn trai, Phong tuyệt vọng và trong lúc đó Phong nhận đc sự an ủi từ Ngọc, vậy là cả 2 thành 1 cặp... keke ( wên chưa nói cho mọi ng pik)

- Oh! Có cả Minh cơ àk! chưa bỏ cuộc àk?

- Nói gì vậy bà nội! _hắn nhìn Ngọc ngu ngơ

- Tự hỉu đi! nhỏ bạn tui đâu rùi!

- Đang ở trong đó đó_ hắn chỉ tay vào phòng

- Ừk!

Nói rùi Ngọc kéo Phong vào giới thiệu vs nó, bên ngoài Minh cảm thấy xấu hổ và bỏ đi, thằng Quân thì cười ha hả, mãn nguyện wá mà, hắn thì đi vào phòng dỗ dành nó, còn con ngọc thì chẳng hỉu mô tê gì nhưng cũng chạy ào vào dỗ nó, còn Phong thì hỉ nhìn nó, mặc dù đã wen Ngọc nhưg Phong vẫn coi Ngân là ng mà anh thầm iu suốt bao lâu..................

* * *

Hum nay là ngày hắn ra viện cũng là ngày kết thúc tháng cuối cùng làm việc của nó. Nó bùn lúm, nó mún ở bên hắn lâu hơn, nó ko mún nghỉ việc xíu nào hít, nhưng bik sao jờ? đã nói thì phải làm thui..... Còn Minh thì từ ngày đụng độ ở bệnh viện Minh cũng ko nói chiện với nó nữa, cả 2 trở về cuộc sống như lúc trước, mỗi ng 1 thế giới, nó cũng vậy, gặp Minh thì cũng xem như chưa bao h là bạn, cả 2 làm lơ nhau như chưa hề wen pk. Xem ra Minh cũng pk xấu hổ, cũng còn là ng có lương tâm, Minh bik mình nên dừng lại ( dù ko dừng lại thì cũng ko xen vào giữa 2 ng họ đc đâu)

3 PM

Bin......bin..........bin.................

Nghe tiếng còi xe, nó chạy ra mở cửa. Là hắn, hắn về rùi kìa, nhìn hắn nó cười tươi:

- Chào mừng cậu về nhà!

- Gì mà "cậu" chứ, phải gọi bằng.......

Ko để hắn nói hết câu nó trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt nói lên sự đe dọa, vì sao vậy nhỉ? đơn giản thui, mẹ hắn đang đứng kế bên mà. Nó vẫn tưởng mẹ hắn ko pik chiện 2 đứa nhưng thật ra bà lại là ng pk rõ nữa là khác. Hắn như hỉu đc ý nó, hắn mĩm cười, xoa đầu nó:

- Pk rùi! Người gì mà dữ wá!

Nó ko thèm nhìn hắn, nó cuối đầu chào mẹ hắn rùi chạy thẳng lên phòng.

Một ko gian tĩnh lặng, nó nhìn wanh căn phòng nhỏ của nó, nó dọn dẹp đồ đạc, đang gấp wần áo bỏ vào balô thì ko hỉu sao nước mắt nó lại rơi, nó nằm dài lên giường....Đúng rùi! chỉ chút xíu nữa thui nó sẽ phải rời khỏi căn nhà có nhìu kỉ niệm giữa nó và hắn, nó mún thời gian chậm lại để nó đc ở bên hắn nhìu hơn, nhưg đó chỉ là sự mơ ước mà thui. Bỗng.....cạnh......tiếng mở cửa, nó nhanh tay lau đi nước mắt:

- Em đang làm gì vậy?

- Tui có làm gì đâu!

- Vậy sao wần áo lại lung tung như thế này?

- Thì đang dọn đồ

- Dọn đồ làm gì?

- Thì đến lúc phải đi rùi!

- Đi đâu?_ mặt hắn ngu ra

- Thì đi là đi chứ đi đâu!_ nó bắt đầu thấy bực

- Mà đi đâu chứ?_ mặt hắn đã ngu lại càng ngu hơn

- Cậu đang giả nai đó hả?

- Giả nai gì?

- TRỜI ƠI! CÓ THẬT LÀ CẬU KO BIK KO VẬY?_ nó tức jận hét lên

- Em nói gì anh ko hỉu?

- Hum nay là ngày cuối cùng của tháng rùi, tui ko còn ở đây nữa, nhớ nhưa hả?

- Àk! anh nhớ rùi_ hắn thản nhiên

- Thui! ra ngoài đi cho tui dọn đồ!

- Ai cho em đi?

- Ơ?..........._ Nó ngu lun

- Anh chưa kiểm tra tháng mà, lúc kiểm tra anh đang nằm trong bệnh viện nên chưa bik đc kết wả mà

- Là..à..à...sao?

- Mẹ anh ko cho em đi đâu nhóc ạk!

- Nhưng............

- Bộ em mún đi lúm hả?

- Ko có!

- Vậy thì tốt! thui, dọn đồ vào đi cô nương!

Trong lòng nó bây h như nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài thì lạnh tanh àk, nó cắm cuối dọn đồ, còn hắn thì chỉ nhìn nó cười thui, đúng là nó ngây thơ wá mà ( Ngu thì có, chứ ngây thơ cái gì trời)

* * *

1 tháng sau..............

Sau 1 tháng, dày công tu luyện, tra tấn, nhồi nhét, làm đủ thứ trò trên trời dưới đất, cuối cùng kì kiểm tra tháng củahắn cũng có kết wả mĩ mãn, hắn đừng đầu cả lớp. Mẹ hắn là ng vui mừng nhất, đến nổi làm cả buổi tiệc để đãi nó lun, mẹ nó cũng đã nói chiện với nó, bà rất wý nó, bà cũng nói lun là bà bik chiện giữa 2 đứa lâu rùi, nên nó có thể ở lại nhà hắn mà ko cần đi đâu cả. Ngày diễn ra buổi tiệc, buổi tiệc còn có cả Ngoc, Phong và Quân nữa, toàn là bạn thân thui

- Bác thật sự rất cảm ơn con! ( thay đổi cách xưng hô rùi àk? )_ mẹ hắn tươi cười nói

- Dạ! ko có gì đâu ạk

Còn hắn thì cứ im re nhìn thằng Quân cười tủm tĩm mãi, hắn wá mãn nguyện với những gì mình đang có mà. Mọi ng đang vui vẻ thì bỗng.........BIN..........BIN.............BIN......

Ai vậy nhỉ? khách àk? Hắn chạy ra mở cửa, một ánh mắt wen thuộc bước ra nhìn hắn..............là pa hắn............. pa hắn về nước rùi, hắn ôm chầm lấy pa, xa nhau lâu wá, nên nhớ đó mà, hắn chạy vội vào nhà:

- Mẹ ơi! pa về kìa!

Mọi ánh mắt đều hướng ra cổng, vẫn giản dị, thanh lịch như mọi khi, pa hắn mĩm cười với mọi ng:

- Chào mọi ng! hum nay là gì mà đông vui thế?

Ối! một cái hôn ngọt ngào lên má của mẹ hắn dành cho pa hắn ( jà rùi mà ...........) bà tươi cười nhìn chồng:

- Ông xã bik sao ko? Thằng Khoa nhà mình đứng nhất lớp đó ôg ạk!

- Đứng nhất về cái gì?_ pahắn tỏ vẻ ngạc nhiên

- Kì kiểm tra tháng này đó, toàn nhờ công sức của con pé Ngân đấy!

Ánh mắt vui mừng của pa hăn nhìn wa nó:

- Đúng là ta ko nhìn nhầm ng mà! cảm ơn cháu nhé!

- Dạ ko có gì đâu ạk! chỉ là việc mà cháu phải làm thui mà

Rùi bổng mẹ hắn ghé vào tai pa hắn thì thào gì đó......:

- CÁI GÌ?_ pa hắn hét lên

Cả ko gian trở nên ngột ngạt, khó tả, ông ngước mặt nhìn nó và hắn:

- Ta cấm 2 đứa iu nhau! rõ chưa hả?

Nói rùi ông tức giận, bỏ vào nhà, nó thì vẫn chưa hoàng hồn lại đc........wá sock..........nó nhìn hắn, nước mắt chảy dài, wá đau đớn, tình iu của nó và hắn ko đc hoan nghênh, nó bỏ chạy, chính nó cũng ko bik tại sao nó lại bỏ chạy nữa, đau khổ wá, con Ngọc thấy vậy vội vàng chạy theo nó, còn hắn cũng đứng thần ng ra, " ko đc iu nhau là sao chứ?" tức giận hắn làm liều chạy lên lầu nói chiện vs pa, mẹ hắn thấy vậy cũng đi theo, rốt cuộc cái ngày vui vẽ lại trở nên như thế này đây.................Phong và Quân nhìn nhau nhưng rùi chẳng pk làm gì...........................

*************

Ở trong phòng pa mẹ hắn:

- Ta ko chấp nhận tc của 2 đứa, ta nói vậy thui, con tự hỉu và ra ngoài đi.

- Ko! con chỉ iu 1 mình Ngân thui, pa đứng pắt ép con

- Nhưng con đã có đính ước vs ng khác rùi

- HẢ?.............Nhưg con ko wan tâm, con chỉ pk con iu Ngân thui

- Mày.............

.........BỐP............Một cái tát khá đau, pa hắn đã ko kiềm nổi đc cơn tức giận mà đánh hắn, điếng ng, nhưng hắn vẫn hét to, mẹ hắn đứng ngoài cửa củng phải giật mình:

- CON CHỈ IU MÌNH NGÂN THUI, KO MỘT AI CÓ THỂ THAY THẾ ĐÂU

Nói rùi hắn chạy về phòng, hắn cố ko khóc, đây là lần đầu tiên pa hắn đánh hắn, wá ngở ngàng, wá giật mình, hắn như mún phát điên lên, chỉ vì cái đính ước wái wỹ kia mà hắn và nó bị chia rẽ " nhưg con đã nói, pa sẽ ko ép buộc đc con đâu"

Mẹ hắn thấy vậy cũng phát hoảng, pà chạy vào nhìn chồng bằng ánh mắt đăm đăm..................

- Đính ước gì? sao tui ko pik, hay là ôg ko thik con pé Ngân?

- Tui......tui......

- Ôg thôi đi! đừng có cái kỉu con nít đó nữa, tôi sẽ ko cho thằng Khoa thik ai ngoài con Ngân đâu, ôg đừng có cản trở chúng nó nữa

- Nhưng con pé đó ko xứng vs thằng Khoa nhà mình

- Chứ ngày xưa tui cũng giống con pé đó, gia cảnh cũng nghèo, thế nhưg sao ông lại thương tui? pa mẹ ông cũng ngăn cấm nhưg ông có nghe lời họ ko? ông nói thử tui xem?

- Thui! thui đc rùi! ko cản trở nữa, đừng tức giận như vậy mà ( sợ vợ có bằng chứng nhận lun )

- Ông nhớ đó! cản trở chúng nó thì đừng trách tui độc ác

- Pik rùi! đừng giận nữa

Mẹ hắn ko nói gì, đi thẳng wa phòng hắn báo tin vui:

- Khoa ơi! mẹ nèk! mở cửa đi con

Hắn chạy ra mở cửa:

- Có gì vậy mẹ?

- Pa con ôg ấy ko cản trở 2 đứa nữa đâu, đừng pùn nữa, cười lên đi con trai cưng

- Thật hả mẹ?_ hắn cười tươi sung sướng

- Thật chứ!

Hắn ôm chầm lấy mẹ hắn, xiết chặt lấy bà:

- Con iu mẹ nhất trên đời

- Ừk! pik rùi! tui đi kiu Ngân về đi, chắc nó đang bùn lúm đó

- Dạ!

Nói rùi hắn chạy nhanh xuống nhà, ôm chầm lấy 2 thằng bạn:

- Pa tao ko nói gì rùi! đi tìm Ngân thui

- Ừk!_ Phong và Quân đồng thanh đáp

*****************

Ở một wán cafe Ghita:

- Thui! đừng pùn nữa! nín đi!

- Ba Khoa ko thik tao!

- Thui! ko sao đâu!

Bỗng điện thoại của Ngọc reo lên:

- Alô! gì vậy Khoa?

- Ngân có ở cùng pà ko?

- Có! mà sao rùi?

- Đang ở đâu vậy?

- Cafe Ghita

- Đc rùi tui tới liền!

Hắn cúp máy rùi cả đám kéo nhau đến cafe Ghita, ....... vừa thấy hắn con Ngọc ngoắc tay ra hịu:

- Sao rùi?_ con Ngọc tò mò

Hắn ôm lấy nó, tay lau nhẹ hàng nc mắt của nó:

- Nín đi! ba anh ko nói gì rùi! khóc oài! xấu bây h

- Thật hả?_ nó ngạc nhiên nhìn hắn

- Ừk!

Nó nhìn hắn.......lại khóc........giọt nước mắt hạnh phúc tràn ra, hạnh phúc wá đi!

****************

6 năm sau

Nó bây giờ đã là 1 pà chủ trẻ của 2 shop thời trang lớn, còn hắn thì đã lập 1 chi nhánh từ công ti của gia đình ở Việt Nam, chuyện tình của họ kéo dài đến 6 năm cơ đấy, tuy trong thời gian đó có khá nhìu rủi ro đến vs họ

*****************

- Nhanh lên đi, hôn lễ sắp bắt đầu rùi, cô dâu chú rễ chuẩn bị hết chưa?_ mẹ hắn luống cuống

- Xong hết rùi, bà chủ đừng có lo_ bà ** ân cần

Tèn...ten....tén.....ten...................

Hôn lễ đã đc tiến hành, cô dâu bước vs bộ sarê trắng toát, trông nó bây giờ như 1 nàg công chúa, còn hắn là 1 chú rể lịch thiệp và rất chi là đẹp trai. Chú rể đón lấy tay cô dâu từ pa chú rể, cả 2 trao nhau lời hẹn ước và nụ hôn ngọt ngào chứng minh cho tình yêu của 2 đứa...........

Nhỏ em và mẹ của nó cũng chuyển vào nhà hắn ở, tại nhà rộng mà ít ng nên mẹ hắn ngỏ ý mún như vậy............

Cuộc sống từ đây của họ sẽ trở nên ấm áp và hạnh phúc hơn

HAPPY END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro