Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Sao? Con sẽ về sớm hơn dự định sao?
-....
-Được được, mẹ sẽ không nói với Chí Huấn
-....
-Cái thằng này, mẹ bắt nạt Chí Huấn hồi nào hả?
-....
-Được rồi..
Bà Lại thở dài tắt điện thoại, bà cũng đâu phải thuộc kiểu mẹ chồng khó tính gì đâu? Cái thằng Quán Lâm đó, về nhà sẽ chết với bà...
~~~
Tối đến, Phác Chí Huấn mang tâm trạng buồn rầu ngồi vào bàn ăn. Cả ngày hôm nay cậu chủ không có gọi về a. Có phải cậu chủ gặp được mấy cô nàng xinh đẹp khác rồi quên cậu luôn rồi không??
-Chí Huấn?
-Chí Huấn??
-Dạ... - Phác Chí Huấn giật mình suýt nữa đánh rơi đũa - Bà chủ gọi con
-Con mệt chỗ nào sao??
-Con... con không sao
Phác Chí Huấn vừa định mở miệng hỏi hôm nay Lại Quán Lâm có gọi hay không nhưng mà chưa kịp thì bà Lại đã lên tiếng
-À, thằng quán Lâm lúc trưa có gọi về
-Thật sao bà chủ?? Cậu chủ... cậu chủ có khỏe không??
-Nó thì đau bệnh gì a. Nhưng mà..
-...... - Phác Chí Huấn dự cảm có điều gì đó không tốt lành
-Chắc nó sẽ về muộn hơn dự định Phác Chí Huấn vừa nghe xong cơm nuốt cũng không vô. Ngồi thở dài thở ngắn
-Anh Chí Huấn mệt sao?? - An Nhiên từ khi nào đã rời ghế chạy đến cạnh Phác Chí Huấn, bàn tay nhỏ sờ sờ tráng cậu
-Anh không có mệt, chỉ là ăn không vô
-Anh Chí Huấn, anh đừng lo, cậu ở bên nước ngoài luôn cũng được a. An Nhiên sẽ chăm sóc anh, cậu mà về, sẽ tiếp tục giành anh Chí Huấn với An Nhiên
-Ngày kết hôn của chúng ta, An Nhiên sẽ không mời cậu, cậu đáng ghét lắm. Anh cũng muốn vậy đúng không??
-À... ừ... - Phác Chí Huấn khó khăn trả lời, muốn khóc cũng không được mà cười cũng không xong, không biết nếu Lại Quán Lâm sau khi nghe xong những lời này sẽ thành ra dạng gì a???
-Anh lên phòng nghỉ một chút, An Nhiên ăn cơm tiếp đi
-Dạ~~ An Nhiên sẽ ăn nhiều để lớn nhanh còn cưới anh Chí Huấn nữa
. Phác Chí Huấn không biết nói thêm gì, đành xin phép đi lên phòng trước. Mà cậu vào phòng cậu chủ a, cậu không muốn bị An Nhiên tra tấn nữa đâu
Phác Chí Huấn coi cái gối ôm là cái bộ mặt đáng ghét của cậu chủ, ra sức hết đấm rồi đá, bao nhiêu tức giận thì trút hết lên. Đáng ghét, đáng ghét, về nhà cậu sẽ cho một trận
Lại Quán Lâm
Phác Chí Huấn mắng chửi mệt mỏi, nhanh chóng thay quần áo rồi chui vào ổ chăn. Nói tức giận nhưng vẫn nhớ ai kia nước mắt mãnh liệt tuôn xuống. Trong giấc mơ vẫn thấy bóng hình anh, khóe môi nhẹ cong lên chìm sâu vào giấc ngủ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro