Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Huấn sau cơn cuồng hoan tối qua mệt mỏi tỉnh dậy. Không phải sẽ thấy được khuôn mặt cùng nụ cười ôn nhu của Lại Quán Lâm hay sao? Sao lại thay bằng khuôn mặt đen sì sì như bốc khói tới nơi thế này??
Phác Chí Huấn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, vươn hai tay ôm lấy Lại Quán Lâm mà làm nũng - Ông xã..
-Hừ..
-Anh sao vậy?? - Phác Chí Huấn xoa xoa mắt, từ từ ngồi dậy
È hèm.. cũng dần dần biết được lý do rồi a~
-Haha.. cái này...em.. em..
-Xem ra em cũng rất có khả năng trang trí đúng không? Để xem nào... 'Lại Quán Lâm bỉ ổi'? 'Lại Quán Lâm vô liêm sỉ'? Còn có 'Lại Quán Lâm thực ra là tên biến thái'?
-Em.. chỉ là.. em đùa.. không phải như anh nghĩ đâu..
-Anh thực ra không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn chứng minh là, anh biến thái... chỉ với em..
Lại Quán Lâm nói xong lập tức đè Phác Chí Huấn xuống giường, tại môi cậu ra sức hôn
-Ô.. em sai rồi mà..
-A.. nga.. ông xã... tha cho em, em không dám nữa..
-Tất nhiên em sẽ không dám nữa. Nhưng phạt thì vẫn phải phạt
-Ô.. a... nhẹ một chút..a..
-Ông xã...a....
---
Phác Chí Huấn bị phạt đến nước mắt chảy ròng ròng. Thật là bút sa thì y chết a~
Hôn lễ của Lại Quán Lâm cùng Phác Chí Huấn được nhanh chóng tổ chức ngay sau đó
Hai người đi nghỉ tuần trăng mật 1 tuần ở Paris. Lại Quán Lâm tất nhiên muốn kéo dài chuyến đi, nhưng mà Phác Chí Huấn nói nhớ nhà với lại như vậy rất phung phí, Lại Quán Lâm còn cách nào khác là nghe lời bà xã thân yêu, xách hành lý trở về
-Mẹ, chị hai, An Nhiên.. tụi con về rồi
-Quán Lâm, Chí Huấn
Triệu Tình Như mỉm cười ôm Phác Chí Huấn một cái thật chặt
-Đi chơi có vui không?
-Rất vui a.. con có quà cho mọi người
Phác Chí Huấn nhanh chóng mang quà ra. Tới lượt của An Nhiên, con bé làm mặt hờn dỗi không muốn nhận
-An Nhiên, sao con không nhận quà của anh Chí Huấn?
-Ô.. con không muốn anh Chí Huấn làm mợ của con đâu. Con muốn kết hôn với anh Chí Huấn mà, sao cậu lại dành của con.. ô..
-Con bé này, ăn nói lung tung cái gì vậy hả?
-Anh Chí Huấn là của An Nhiên mà.. ô... anh Chí Huấn không thương An Nhiên
-An Nhiên ngoan nào, anh sao lại không thương An Nhiên a. Chỉ là An Nhiên còn nhỏ, chưa hiểu được cái gì là yêu cái gì là thương. Sau này khi An Nhiên lớn rồi, An Nhiên nhất định sẽ tìm được một người thật là yêu An Nhiên
-Anh Chí Huấn nói dối, sẽ không có ai đâu
-Sao lại không có chứ? Có rất nhiều người yêu thương An Nhiên nhiều hơn anh
-Anh Chí Huấn nói thật sao?
-Ừm, anh có bao giờ lừa An Nhiên đâu
-Oh.. vậy thì An Nhiên sẽ tìm một người giống hệt anh Chí Huấn, những người tính cách giống cậu, An Nhiên sẽ không thèm
-Con bé này
-Haha, được rồi. An Nhiên ngoan lắm
-Hai đứa cũng lên nghỉ ngơi đi, mẹ qua nhà hàng xóm đối diện một chút
-Hàng xóm? Con nhớ mẹ không thích nhà bên đó mà
-Mấy người đó dọn đi rồi, vừa có người mới chuyển đến.. ừm rất thân thiện..haha.. mẹ đi đây
Lại Quán Lâm cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhanh chóng đưa Phác Chí Huấn lên phòng để nghỉ ngơi.
Phác Chí Huấn đi đường xa về mệt mỏi muốn tắm một chút sau đó sẽ ngủ. Nhưng mà vừa tắm xong lại phát hiện Lại Quán Lâm đắp chăn nằm trên giường. Hướng cậu ánh mắt sắc lang a~
Phác Chí Huấn không còn cách nào khác đi lại phía giường, vén chăn qua một bên nằm xuống, lập tức bị Lại Quán Lâm áp chế
-Bà xã... - bàn tay luôn luôn không theo quy củ luồn vào áo choàng bông
Phác Chí Huấn cắn cắn môi nhìn Lại Quán Lâm, hai má bắt đầu đỏ lên, một lúc lại nói - Ông xã.. em.. em có thể gọi anh là cậu chủ được không?
-Được rồi, chỉ nốt hôm nay thôi đó
-Em biết mà...a..
Phác Chí Huấn một chân gác lên thắt lưng của Lại Quán Lâm, nơi tư mật không chần chừ bị xâm nhập, áo choàng bông bị vứt sang một bên
-Cậu chủ... ưm...
---
-30 vote cho 1 chap mới ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro