Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau,Đằng Hàn Mạc trở về cũng là lúc Nguyệt Dao Dao chẳng thể đi nổi,cô chỉ nằm trên giường người nóng bừng

Đằng Hàn Mạc là do nhớ cô gái nhỏ của mình quá liền muốn qua xem sao.Có phải hắn đã hơi nặng lời hay không?

Vừa bước tới cửa phòng Nguyệt Dao Dao thấy không đóng cửa Đằng Hàn Mạc có linh cảm không tốt đẩy cửa vào thì đúng ngay cô gái nhỏ của anh nằm trên giường ngọ nguậy lấn tấm mồ hôi

Đằng Hàn Mạc bất an đưa tay lên sờ vào gò má của cô.Sao lại nóng thế này?

Nguyệt Dao Dao trong mơ hồ cầm chặt tay Đằng Hàn Mạc

"Cậu...em không...làm...tin...em "Nguyệt Dao Dao vừa nói vừa khóc khuôn mặt lúc này chẳng thể không đáng thương

Đằng Hàn Mạc không nói gì,hắn thở dài toán đứng lên gọi bác sĩ nhưng ai ngờ Nguyệt Dao Dao kéo tay áo hắn,càng khóc to trong mơ hồ

"Huhu em...xin lỗi " Cô cứ lặp đi lặp lại

Đằng Hàn Mạc rờ khắp người cô càng ngày càng nóng thế này

"Ngoan.Đừng làm rộn " Đằng Hàn Mạc vén mái tóc của cô ra đồng thời bấm số điện thoại

" Bác sĩ Ưu ông đến ngay biệt thự cho tôi " Đằng Hàn Mạc giọng đầy hối thúc

"Vâng...vâng cậu " Bên đầu giây bên kia giọng vô cùng sợ hãi

" Tôi cho ông 5 phút nhanh tới đây " Đằng Hàn Mạc vì lo cho con mèo nhỏ của mình nên càng tống to

5 phút sau

Bác sĩ Ưu có mặt tại Đằng gia ông vội vãi vào khám cho Nguyệt Dao Dao,cả nhà ai nấy đều lo lắng cho con bé nên đứng trước cửa phòng

"Thưa cậu.Cô gái này là do làm việc quá sức, ăn uống không đều lại hay suy nghĩ dẫn đến suy nhược cơ thể.Tuần trước tôi đã dặn phải nghỉ ngơi chăm sóc kĩ càng sao bây giờ lại " Bác sĩ Ưu cất đồ nghề xong liền đứng lên báo cáo

"Tuần trước?" Đằng Hàn Mạc nhíu mày

"Vâng.Tuần trước tôi có đến đây khám cho cô gái này một lần "Bác sĩ Ưu tỏ vẻ khó hiểu

"Thôi được rồi ông để thuốc lên bàn mau về đi " Đằng Hàn Mạc xoa xoa vầng thái dương

Cùng lúc đó Bà Ái Châu và ông Cố Tiêu vừa trở về nhà nghe thấy một cô hầu kể lại sự tình liền chạy ngay lên phòng của Nguyệt Dao Dao

" Tất cả mọi người mai đi làm việc.Đừng đứng trước cửa phòng con bé " Bà Ái Châu hét lên khi thấy mọi người đứng trước cửa phòng Nguyệt Dao Dao

Mọi người liền tản ra,bà Ái Châu đi nhanh lại ngay giường của Nguyệt Dao Dao vuốt tóc của cô

"Haizz con bé này " bà thở dài cũng không đoái ngoài gì đến sự hiện diện của Đằng Hàn Mạc đang ngồi đó

"Thôi về phòng để con bé nghỉ ngơi " ông Đằng Cố Tiêu vỗ vào bà

Bà Ái Châu đứng dậy,rời phòng không quên dặn Đằng Hàn Mạc và dì Trương chăm sóc Nguyệt Dao Dao

Đến giữa khuya sau khi Nguyệt Dao Dao đã giảm sốt Đằng Hàn Mạc thay khăn và đắp chăn cho cô sau đó hắn trở về phòng làm việc của mình

Đằng Hàn Mạc bất giác đưa tay vớ lấy điếu thuốc hít một hơi sau đó lại phà một làn khói trắng đứng trước cửa sổ

Dao Dao ngốc nghếch tại sao lại không biết chằm sóc bản thân như vậy chứ.Mèo con của anh thật sự không làm những việc đó sao? Trong lúc mớ cũng sợ mình hiểu lầm như thế.Nhưng mà dù mèo con có làm thì mình cũng không cần nặng lời đến như vậy.Hay là do mình quá hồ đồ không suy xét kĩ càng...

Tối hôm đó Đằng Hàn Mạc chợp mắt một tí rồi sáng sớm hôm sau đi sang phòng của Nguyệt Dao Dao coi tình hình như thế nào.Cô đã bớt sốt rồi

Đằng Hàn Mạc yên tâm rời đi đến công ty

Buổi trưa hôm ấy khi đang đứng trứơc cửa sổ ngắm cảnh thì Vương Uyển Thy lại đến.Đằng Hàn Mạc rất kiềm nén cơn tức giận.Thối tha,dám đụng đến phụ nữ của anh lần này đến lần khác

Vương Uyển Thy đi vào phòng liền vòng tay ôm Đằng Hàn Mạc từ phía sau khiến Đằng Hàn Mạc vô cùng kinh tởm

"Hàn,hôm nay em muốn qua nhà anh ăn cơm có được không " Ả ỏng ẹo hỏi

"Tôi bận "Đằng Hàn Mạc vi vu điếu thuốc

" Bận thì bận cũng phải về ăn cơm chứ " Vương Uyển Thy nói tiếp

" Tôi bận xem mấy cảnh diễn của cô " Đằng Hàn Mạc nhíu mày tỏ vẻ tức giận

Vuỗng Uyển Thy một phần do quá sợ hãi buông tay mình ra nhưng lại giữ bình tĩnh trở lại

" Anh...có ý gì.Em đã làm gì chứ?" Ả ta trợn mắt ngạc nhiên

"Cô làm gì thì phải biết chứ. Lần trước chính là cô tự tra lại đùn đẩy qua Dao Dao.Còn nữa lần trước cô cố tình lái xe tông phải cô ấy." Đằng Hàn Mạc tức giận quay người lại nhưng hành động rất thanh tao nhã nhặn

"Anh nói gì vậy?Em không hiểu " Vương Uyển Thy giả vờ

"Được cô không hiểu tôi liền làm cho cô hiểu "Đằng Hàn Mạc nắm chặt cổ tay của cô ta đi lại bàn làm việc chỉ vào chiếc laptop đang mở đoạn video

"Không...không thể nào "Vương Uyển Thy ấp úng lùi ra sau

" Cô tưởng nhà tôi không có lắp camera sao.Khốn khiếp " Đằng Hàn Mạc rống to

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh