Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người đều đã về, trời đã về đêm, Mai vẫn còn thao thức, tại sao cô phải cứ níu kéo cái tình cảm này nhỉ? Là do cô ngốc hay là cô đã yêu anh quá nhiều? Mọi thứ, mọi hình ảnh về Nam cứ ám mãi trong tâm trí cô, cô biết Nam chỉ coi cô như một người chị gái mà thôi, nhưng cô không coi Nam như một đứa em trai mà coi anh như một người yêu của mình. Tình cảm này cô luôn luôn dành cho Nam, nhưng đáp lại cô cũng chỉ nhận được một trong những thứ tình cảm hững hờ nhất! Yêu-Thương-Ghét-Đau. Mai không biết bây giờ, tại nơi đây, trong trái tim này, đang phải gặp cái thứ tình cảm nào nữa. 

oOo Sáng hôm sau oOo 

Mai đến trường cùng nó, hắn và Vũ. Vẫn là cái lớp mặt nạ giả tạo đó, khiến cho mọi người vẫn nhầm tưởng, trường học vẫn ồn ào đến tấp nập. Cả bốn người bước vào lớp trong ánh mắt ngưỡng mộ cùng một chút gì đó ghen tị. Mai nhìn Nam rồi khẽ nở một nụ cười chào, nhưng đáp lại nụ cười đó chỉ là những sự hững hờ vô tâm. Mai im lặng rồi trở về chỗ của mình. Tối nay, mọi thứ sẽ được sáng tỏ........... 

Tiết học trở nên im ắng, lạnh nhạt rồi kết thúc một cách mệt mỏi! 

oOo Về oOo 

Mai, nó và hắn cùng đi đến điểm hẹn tối qua, nó lấy máy ra rồi gọi cho ai đó. Mai thì nhâm nhi ly cafe trong lòng lo lắng không biết có nên tiếp tục hay dừng lại. Hắn thì im lặng nhìn ra hướng nào đó xa xăm. 

Rào............................. 

Chợt một cơn mưa to, bất chợt đổ xuống, Mai và nó ngạc nhiên, còn hắn vẫn im lặng. 

-Chán trời! Tự dưng mưa!-nó cúp máy, thở dài 

Hắn im lặng rời chỗ đi ra ngoài, một lúc sau mưa tạnh, hắn quay vào và theo sau hắn là VŨ!!!! 

-HẢ?!!-nó và Mai hét lên 

Vũ quay mặt đi hướng khác, cố tỏ ra không có chuyện gì, hắn đưa Vũ vào chỗ 

-Có khách!-hắn lạnh nhạt nói rồi gọi một cốc cafe đen 

Nó và Mai ''thân thiện'' nhìn ''ông khách''mới vào

Tất cả mọi người đều đã về, trời đã về đêm, Mai vẫn còn thao thức, tại sao cô phải cứ níu kéo cái tình ảm này nhỉ? Là do cô ngốc hay là cô đã yêu anh quá nhiều? Mọi thứ, mọi hình ảnh về Nam cứ ám mãi trong tâm trí cô, cô biết Nam chỉ coi cô như một người chị gái mà thôi, nhưng cô không coi Nam như một đứa em trai mà coi anh như một người yêu của mình. Tình cảm này cô luôn luôn dành cho Nam, nhưng đáp lại cô cũng chỉ nhận được một trong những thứ tình cảm hững hờ nhất! Yêu-Thương-Ghét-Đau. Mai không biết bây giờ, tại nơi đây, trong trái tim này, đang phải gặp cái thứ tình cảm nào nữa. 

oOo Sáng hôm sau oOo 

Mai đến trường cùng nó,hắn và Vũ. Vẫn là cái lớp mặt nạ giả tạo đó, khiến cho mọi người vẫn nhầm tưởng, trường học vẫn ồn ào đến tấp nập. Cả bốn người bước vào lớp trong ánh mắt ngưỡng mộ cùng một chút gì đó ghen tị. Mai nhìn Nam rồi khẽ nở một nụ cười chào, nhưng đáp lại nụ cười đó chỉ là những sự hững hờ vô tâm. Mai im lặng rồi trở về chỗ của mình. Tối nay, mọi thứ sẽ được sáng tỏ........... 

Tiết học trở nên im ắng, lạnh nhạt rồi kết thúc một cách mệt mỏi! 

oOo Về oOo 

Mai, nó và hắn cùng đi đến điểm hẹn tối qua, nó lấy máy ra rồi gọi cho ai đó. Mai thì nhâm nhi ly cafe trong lòng lo lắng không biết có nên tiếp tục hay dừng lại. Hắn thì im lặng nhìn ra hướng nào đó xa xăm. 

Rào............................. 

Chợt một cơn mưa to, bất chợt đổ xuống, Mai và nó ngạc nhiên, còn hắn vẫn im lặng. 

-Chán trời! Tự dưng mưa!-nó cúp máy, thở dài 

Hắn im lặng rời chỗ đi ra ngoài, một lúc sau mưa tạnh, hắn quay vào và theo sau hắn là VŨ!!!! 

-HẢ?!!-nó và Mai hét lên 

Vũ quay mặt đi hướng khác, cố tỏ ra không có chuyện gì, hắn đưa Vũ vào chỗ 

-Có khách!-hắn lạnh nhạt nói rồi gọi một cốc cafe đen 

Nó và Mai ''thân thiện'' nhìn ''ông khách''mới vào Còn Vũ thì lo lắng khi nhìn thấy ánh mắt ‘’thân thiện’’ đó, Vũ chắc rằng sắp tới sẽ có những việc đáng tiếc xảy đến với mình. Nhưng đáp lại sự lo lắng của Vũ thì chỉ là những ánh mắt hững hờ của nó và Mai cùng với sự vô tâm của hắn khiến cho Vũ thở phào nhẹ nhõm, Vũ lại gần và ngồi xuống cạnh nó, nó ghé sát tai Vũ 

-Lần sau mà thế nữa thì biết chuyện gì rồi đó nhé!-nó thì thầm 

-Ư….ừ…..-Vũ sợ hãi lấp bắp nói 

Cửa quán lại mở ra, nhưng người bước vào quán lại là Nam, tất cả mọi người không ai nói với ai, bỏ đi để lại nó và Mai ở đó, nó đặt cho Mai một bông hoa nhỏ rồi tươi cười vẫy tay gọi Nam đến, Nam vui vẻ bước lại gần rồi chợt sững lại khi nhìn thấy người đang ở đối diện nó. Khuôn mặt vui vẻ biến mất thay vào đó là những sự lạnh nhạt đến vô tình. 

-Hai người nói chuyện đi, công việc của tôi đến đây là kết thúc!-nó nở một nụ cười rồi bỏ đi 

Nam lạnh nhạt ngồi đối diện Mai, không biết tại sao nhưng khoảng cách giữa hai người bây giờ rất rất lớn, cứ như cả hai chỉ là những con người xa lạ không hề quen biết nhau. I

-Lâu rồi mới gặp nhỉ?-Mai ngập ngừng lên tiếng, phá bỏ không gian tĩnh mịch 

-Chắc là lâu…..-Nam gật đầu lấy ly cafe từ người phục vụ lạnh nhạt trả lời Mai 

-Tại sa…………..-Mai ngập ngừng nói rồi thôi 

-Tại sao?Tại sao chị vẫn ở đây hả?-Nam nói, giọng hơi gắt 

-Vì……….tôi không thể xa cậu được!-Mai ngập ngừng 

-KHÔNG THỂ XA TÔI! Hờ…Từ giờ chị làm diễn viên được rồi đó! Chị tưởng tôi là thằng ngốc hay sao? Chị đến đây, trêu đùa tôi, để tôi tổn thương rồi chị bỏ đi, bây giờ lại quay lại nói rằng không thể rời xa tôi!-Nam nhếch môi cười nhạt 

-Kh…..không phải! Tôi có lý do riêng!-Mai ngập ngừng, lúng túng nói 

-Lý do riêng?! Buồn cười! Chị vì lý do riêng mà khiến cho một người phải chịu đựng sự đau khổ?-Nam nhếch môi 

Mai im lặng không nói gì, đúng là trong cái chuyện này Mai cũng có lỗi nhưng không phải là Nam không có lỗi, Nam cứ nói như là trong chuyện này chỉ có một mình Nam là người bị tổn thương mà không hề để ý đến cảm xúc của người khác 

-Nếu không có chuyện gì thì tôi về đây!-Nam nói rồi bỏ đi 

Mai nắm lấy tay Nam, cứ như không muốn Nam ra đi vậy, Nam đứng im, không nói, không khí im ắng đến nghẹt thở bao trùm lấy mọi người, những người trong quán dần dần đi ra ngoài hết. Nam dứt tay Mai ra rồi lạnh nhạt bước đi, bỗng một vòng tay được ôm lấy Nam, chặn lại những bước chân của Nam. 

-Nhóc à, chị yêu nhóc! Làm người yêu nhau nhé?-Mai ôm lấy Nam, khẽ nói 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro