Chương 2 : Ngày Đầu Làm Việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau ...

Nó lướt nhìn bảng làm việc của nó , toàn liên quan đến việc chăm sóc , quản lí hắn , nếu không phải do nó phải kiếm tiền đóng học phí thì có lẽ đã bỏ đi lâu rồi . Đi tìm phòng hắn mà cứ như mò kim đáy bể vậy , nó cứ lạc hết phòng này đến phòng nọ và cuối cùng cũng đến được nơi cần đến . Nó tựa lưng vào tường và đứng nghỉ một chút trước khi bước vào và đánh thức " tên lười " kia dậy .
Cốc....Cốc....cốc..
Nó nhẹ nhàng gõ cửa . Không có tiếng động đắp trả , nó lại gõ lần nữa , kết quả vẫn vậy . Lấy hết can đảm mở cửa phòng hắn. , quả nhiên như nó suy đoán , hắn vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ấm của mình . Nó tiến lại gần , đưa tay lay nhẹ người hắn nhưng hắn vẫn nhắm nghiền đôi mặt lại , nằm im thin thít , nó sững sờ trước vẻ đẹp hoàn mĩ của hắn ( LyLy : Họ kết nhau ồi ! 😚😚😚) , chợt hắn đưa tay kéo nó xuống . Nó không kịp phản ứng thì nằm ngay bên cạnh hắn rồi . Mặt đối mặt , nó đoán khoảng cách này chỉ khoảng 1-2cm mà thôi, đỏ mặt, nó quay đi hướng khác . Hắn vòng tay ôm nó vào lòng , tim nó bỗng đập loạn xạ . Đây là lần đầu tiên nó để cho một người con trai ôm nó như vậy .
Cạch .....cách cửa phòng hắn mở ra , bà Phương bước vào . Nó vội vàng đẩy hắn ra nhưng không thể thoát khỏi hắn được , bà Phương nhìn thấy thì chạy đến , kéo nó ra khỏi hắn .
- Aiz.....mẹ đúng là ... - hắn mở mắt nói nắm lấy tay nó

- Con lại giở thói đó nữa rồi ! - bà Phương nghiêm khắc nói

- Mệt quá , cô ấy là người hầu của con , nên con có quyền sai bảo cô ta ! - hắn lạnh nhạt nói

- Đấy mà là sai bảo à ! Mẹ mà vào chậm một chút thì con sẽ làm gì Tiểu Tuyết hả ? - bà Phương tức giận nói

- Làm gì thì kệ con ! Mệt người ! - hắn nói rồi đi làm VSCN

Nó ngơ ngác đứng nghe cuộc nói chuyện giữa Bà Phương và hắn , khuôn bà hiện rõ một vài nét ưu phiền . Căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ , bà Phương quay sang , nhìn nó rồi mỉm cười .

- Nếu con bác làm gì cháu thì đừng ngại mà nói cho bác biết , biết chưa ? - bà nhẹ nhàng nói như một người mẹ dặn dò đứa con nhỏ của mình

- Vâ.......vâng ạ ! - nó lễ phép nói
Bà Phương mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng , hán đũng bước ra ngoài trong bộ đồng phục trường , nó ngẩn người nhìn hắn không chớp mắt , quả thật hắn rất đẹp troai , một vẻ đẹp lãng tử xen lẫn chút huyền bí cùng với sự lạnh lùng khiến hắn trở nên quyến rũ hơn .

- Bộ bị tôi quyến rũ hay sao vậy ? - hắn bước đến bên nó , thì thầm vào tai

- Hả .....à .....thì  sắp muộn rồi , ta đi học không là trễ giờ đấy , cậu chủ !- nó đỏ mặt quay sang hướng khác

- Vậy cô không tính thay đồ à ? - hắn nói

- CHẾT RỒI !!! - nó nói rồi chạy như tên lửa về phòng
Nó lục lục , tìm tìm nhưng không thấy bộ đồng phục trường ở đâu , nó sực nhớ ra là bà Phương mới chuyển trường cho nó nhưng chưa đưa nó bộ đồng phục nào cả . Chợt cửa mở , hắn bước vào , trên tay cầm đồng phục trường . Nó mừng rỡ chạy đến

- Cậu chủ , có thể cho tôi lấy bộ đồng phục không ạk ?- nó lễ phép nói

- Không - hắn tỉnh bơ đáp lại

- Đi mà cậu , cậu đưa tôi đi , sắp trễ giờ rồi ! - nó nhìn hắn bằng cặp mắt mèo con tội nghiệp

- Nhắm mắt vào đi !- hắn ra lệnh

Nó nhắm mắt vào mà trong lòng tò mò không biết hắn định làm gì . Hắn đưa tay mình ra , năm lấy tay nó rồi kéo đi

- Cậu chủ , cậu đưa tôi đi đâu vậy ? - nó la hét

- Trật Tự đi ! - hắn lạnh băng nói

Hắn kéo nó đi tầm 1-2 m thì dừng lại và cho nó ngồi trong khi mắt vẫn nhắm nghiền . Trong lòng không khỏi lo lắng nhưng rốt cuộc nó cũng ngồi , chỗ nó ngồi khá ướt và trơn trượt ( LyLy : M.n nghĩ nó sẽ ngồi ở đâu vậy ?? 😜😜😜)

- Mở mắt ra đi ! - hắn nói
Nó từ từ hé mắt ra , trước mắt nó là một căn phòng tắm và nó đang ngồi dưới......sàn nhà !!!!!!! Hán vứt bộ đồng phục cho nó rồi đi ra ngoài . Sao 10 p' " tân trang " lại , nó cũng bước ra trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người

Sau một hồi ngẩn ngơ , hẳn lấy lại phong thái và bước ra xe , cô cũng lẽo đẽo đi theo hắn ra xe , cả hai cùng đến trường .

Trên đường đi .....................( LyLy: Chắc chắn ai cũng thích đoạn này cho coi ) ( Đó là suy đoán của Ly nhá )

- Nếu có ai hỏi cô là gì của tôi , thì cứ bảo là NGƯỜI YÊU , biết chưa ?- hắn nói

- HẢ ? TẠI SAO CHỨ ? - nó sốc nặng khi nghe thấy hai chữ NGƯỜI YÊU

- Cô dám cãi lời tôi? - hắn quay đang nhìn nó

- Hứ ! - nó giận dỗi quay đi , nếu hắn không phải cậu chủ của nó thì nó đã tát cho hắn một cái rồi ! 😤😤😤





END CHAP 2 NHƯ MỌI KHI NHỚ VOTE VÀ COMMENT CHO LY HEN !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro