cậu chủ và gã lưu manh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1 :

Hắn sống cùng với ba mẹ hắn ở đây khi hắn còn nhỏ rồi . Mặc dù là gia nhân trong nhà , nhưng gia đình chủ đối xử với gia đình hắn rất tốt cứ như là người trong nhà . Và ba mẹ hắn cũng thế , luôn phục tùng cho gia đình chủ rất tốt - hơn cả những người hầu cận trong tiểu thuyết Pháp . Ở dưới một mái nhà , hắn biết đc ông bà chủ . Họ là người rất tốt , rất quan tâm cho gia đình của hắn và cả hắn nữa .

Tuy nhiên , với nó thì hắn hoàn toàn mù tịt . Rất ít khi nào hắn chạm mặt nó , chỉ có những khi nó ra ngoài với ông bà chủ thì hắn mới nhìn thấy nó thôi . Từ nhỏ nó đã thắc mắc là tại sao lại có 1 đứa trẻ kì lạ như thế , hầu như nó không bước ra khỏi nhà . Mà chẳng biết là nó có bước ra khỏi phòng không nữa ấy chứ . Ngoài bố mẹ nó thì chỉ có mẹ hắn là cả ngày vào chăm sóc cho nó từ việc ăn , việc uống , ... Tất cả hình như đều thực hiện ngay tại phòng nó thì phải . Ban đầu nhìn cái dáng dấp của nó , hắn cứ tưởng chỉ là 1 đứa nhóc nhỏ hơn hắn cả 5 tuổi ấy chứ . Nhưng tới khi nghe mẹ hăn nói rằng nó với hắn bằng tuổi nhau thì mới bất ngờ . Sau đó hắn cũng rất tò mò muốn tìm hiểu về nó , nhưng đều bị mẹ nó cấm . Khu vực của phòng nó cấm gia nhân vào trừ mẹ hắn - nên muốn tìm hiểu cũng rất khó . Nhưng cũng không khó để hắn biết tại sao nó "bé con" như thế . Những phần ăn mà mẹ hắn đem cho nó , nó đụng chưa tới 1/2 trong khi hắn phải ăn gấp đôi thế .

Chỉ là thắc mắc bình thường thôi , và hắn cũng chẳng quan tâm lắm tới việc của nhà nó . Chỉ cần họ tốt với gia đình nó là đủ và nên hắn cũng chẳng nghĩ tới việc sau này sẽ gặp gỡ , nói chuyện , làm bạn với nó ... Vì hắn chẳng thích cái vẻ yếu đuối của nó .

Cho đến 1 ngày .

- Mẹ ! Con .....

- Chuyện gì vậy con trai ? - Mẹ nó hỏi nó .

- Con .... muốn ... đi học !

Mẹ nó bất ngờ :

- Đi học ? Chẳng phải con đang học tại nhà đó sao ?

- Nhưng mà ... trong sách nói ....

Nó ậm ừ 1 tý rồi nói tiếp :

- Sách nói là .... đi học mới có .... bạn .... Vui !

Mẹ nó cũng muốn cho nó đi học , có bạn có bè cho vui lắm chứ ... nhưng khổ nỗi , cái tính của nó ngây ngô quá , đã quen có người chăm sóc từ bé , ngay trong nhà đây thôi mà nó còn đi lạc thì làm sao mà tiếp xúc đc với xã hội phức tạp bên ngoài ? Chưa kể , vào trường học ở bên ngoài - chắc chắn nó sẽ bị ức hiếp - nó làm sao mà chống cự đc chứ . Nên bà nhất quyết để nó học tại gia . Bà từ chối :

- Con à ! Đi học ở ngoài phức tạp lắm - không vui như con nghĩ đâu !

- Có .... mà mẹ ! Sách .... nói là ....

- Không đc ! mẹ quyết rồi ... con sẽ học gia sư tại nhà !

Nó đứng yên một hồi , thở dài rồi bước đi lên phòng . Mẹ nó nhìn theo dáng con mình thất vọng mà buồn . Phải chi nó nhanh nhạy 1 tý thì bà đã cho nó đi học như những đứa trẻ bình thường khác rồi . Nghĩ cũng tội nghiệp , đây là lần đầu nó xin xỏ bà 1 điều gì đó mà bà lại không đáp ứng đc cho nó . Chắc nó buồn lắm , nhưng biết làm sao bây giờ , bà vừa định bước lên phòng tìm nó an ủi thì đã thấy nó đứng trước mặt bà . Bà cũng chẳng ngạc nhiên mấy . Nó là thế đấy , ở nhà này 10 mấy năm mà còn bị lạc , không dám lên phòng 1 mình . Không phải do nó không nhớ đường về phòng mình , mà là lúc đi nó quên mất là nó phải đi đâu . Thế là lạc . Bà cầm tay nó rồi nói :

- Để mẹ dẫn con lên phòng .

- Mẹ ... ơi !

- Gì thế con ?

- Con muốn ... đợi ba ... về !

- Ừ ! Thì đợi ba về .

Rồi nó ngồi nhẹ nhàng xuống ghế salon , lật cuốn sách đang cầm trên tay ra xem . Tội nghiệp cho nó ! Từ nhỏ tới giờ nó chỉ biết làm bạn với sách vở . Mẹ nó cũng ngồi đó mà ngắm con mình . Vẫn như mọi lúc nó đọc sách - say sưa và chú tâm hết mức . Ngồi mãi một lúc thì ba nó về . Thấy nó ngồi đọc sách trên ghế , ông rất ngạc nhiên ... Bình thường thì khi đi làm về ông thường ghé lên phòng để thăm nó , thế mà bây giờ điều ngược lại đang diễn ra trước mắt ông . Chắc là phải có việc gì đặc biệt lắm đây !

Nó đang đọc sách , quay sang thì thấy ba nó vừa đi làm về . Nó chạy ra đón ba nó :

- Ba ... đi làm về !

- Ừ ! Ba vừa về ! Sao con không ở trên phòng mà đọc sách !

- Con .... đợi ba ... về ăn cơm chung

- Vậy à ? Rồi , bây giờ ba con ngồi chơi với nhau 1 tý

- Dạ đc ...

Mẹ nó ngồi dậy đi vào bếp dặn vú nuôi của nó dọn cơm - dọn luôn phần cho nó vì hôm nay nó ăn cùng 2 ông bà . Vú nuôi nghe thế cũng rất ngạc nhiên - thường ngày lúc nào bà cũng dọn đồ ăn thức uống lên phòng cho nó ăn , thế mà hôm nay nó lại đòi ăn tối cùng với bố mẹ dưới phòng cơ đấy . Bà vừa dọn cơm mà vừa mừng thầm vì sự thay đổi tích cực của nó .

----------------------------------------------------

- Hôm nay thật là xúi quẩy !

Vừa đạp xe hắn vừa lầm bầm trong miệng thế . Chẳng là hắn vừa bị cô người yêu phát hiện ra hắn lăng nhăng nên bên kia đã đề nghị chia tay - chia tay thế thôi chứ hắn chẳng buồn . Hắn có yêu thương cô nàng kia tý nào đâu ? Chẳng qua cô ta là hotgirl trong trường nên hắn quen cho có uy thế mà . Việc hắn thấy xui xẻo là vừa ăn 2 con 0 của 2 môn Sử , Địa kìa . Rồi bị cô chủ nhiệm bắt làm bản kiểm điểm cho cái tội lười học . Ba mẹ mà biết thì hắn chết mất - tuần trước vừa mới hứa với 2 ông bà là sẽ chăm chỉ học hành lại cho đàng hoàng ... thế mà bây giờ .

Về tới nhà - thật ra là nhà nó , hắn mở cổng dắt xe vào . Cái nhà này chán chết đi đc ! Giờ này thì chắc ông bà chủ đang ăn cơm , mẹ hắn thì đang lo cho cái thằng công tử bột trên kia ... còn ba hắn thì chắc đang hối thúc dịch vụ làm vườn tới nhổ cỏ hoặc đang tỉa lại mấy chậu cây cảnh . Cất xe xong , hắn bước qua phòng khách .

1 điều lạ là bình thường giờ này thì phòng khách làm gì có người , thế mà bây giờ ông chủ lại ngồi đọc sách cho 1 thằng nhóc trắng toát nào đó nghe . Hắn rất lấy làm ngạc nhiên , mặc dù có gặp qua cậu chủ nhà này rồi - nhưng đó là chuyện của vài năm về trước kìa , làm sao hắn nhận ra đc kia là nó - cậu chủ của hắn chứ .

Hắn khẽ cúi đầu chào ông chủ rồi bước vào trong bếp , mẹ hắn đang loay hoay dọn chén bát và các món ăn ra bàn . Hắn đoán là bà đang dọn cơm , sẵn tiện đang thắc mắc hắn hỏi mẹ lun :

- Cái thằng nhóc trắng như ma ngoài kia là ai thế mẹ ?

- Cái thằng này ! Ăn với chẳng nói ... cậu chủ đấy !

- Hả ?

Hắn ngạc nhiên mà há hốc cả mồm ra ... Hắn nhớ cũng có lần hắn cũng gặp cậu chủ của cái nhà này rồi , nhưng đó là vài năm về trước kìa , mặc dù không ấn tượng nhiều nhưng hắn vẫn nhớ đc là "cậu chủ" của hắn có cái vóc dáng cực kì "nhỏ bé" ... nhưng bây giờ , vài năm sau ... cái vóc dáng ấy cũng chẳng khác trước là mấy . Nó hỏi tiếp mẹ :

- Mà bình thường con nhớ nó có bao giờ xuống nhà đâu ?

- Thì hôm nay cậu xuống ăn cơm với ông bà chủ

- Thế còn lạ hơn nữa ! Chẳng phải ngày nào mẹ cũng đem thức ăn lên cho nó sao ? Chẳng biết hôm nay giở chứng gì mà xuống đây ăn nữa không biết !

- Mẹ cũng như mày ! Ngạc nhiên lắm ! Mà mày ăn nói cho cẩn thận đấy , phải gọi là "cậu" chứ "nó này" , "nó nọ" mẹ cho mày ăn đòn đấy .

- Xời ! Mẹ là vú của nó chứ con có phải vú của nó đâu mà bắt con gọi là cậu . Thôi con về phòng đây !

Hắn vươn vai 1 cái rồi đi về phòng . Vừa bước ra gần cửa thì hắn cảm thấy hắn va nhẹ vào cái gì đó . Nhìn xuống thì thấy cái đứa trắng toát đang ngồi 1 đống trước mắt hắn - thì ra hắn va vào nó , mà va nhẹ thế cũng té nữa . Đúng lá cái đồ yếu đuối . Thấy nó lôm côm ngồi dậy vất vả quá , hắn cuối xuống ẵm thốc nó lên . Rồi bỏ đi . Chợt có cái gì đó nắm áo hắn :

- Này ... Xin lỗi .... tôi đi chứ !

Thì ra là cái thằng nhóc ấy đòi xin lỗi . Hắn nhoẻn miệng cười chế giễu :

- Tôi có làm gì mà phải xin lỗi ?

- Anh ... va vào người ... tôi .... làm ....

Nghe nó nói cứ như là đánh vần vậy . Hắn bực dọc nói :

- Làm ... làm gì hả ? Tôi có làm gì cậu đâu ? Tự dưng bắt người ta xin lỗi ! Thật là ngớ ngẩn !

- Ơ ... tôi ...

- Tôi , tôi cái gì ? Buông áo ra cho tôi còn đi chứ !

- Nhưng ... anh chưa ....

Nó vừa nói vừa rơm rớm nước mắt - chả là nó định vào nhà ăn nói với vú là hôm nay nó muốn ăn món nào đó dễ nhai để ăn đc nhiều 1 tý - Nó muốn gây bất ngờ cho bố nó ý mà . Vừa lật đật đi vào thì gặp cái "anh khổng lồ" này ... Hắn quát làm nó sợ quá . Mặc dù sợ nhưng nó đọc sách là làm người khác ngã phải xin lỗi , nên nó mới "đòi công lý" đó chứ . May sao lúc này vú nuôi của nó - mẹ hắn bước ra .

- Này Hiếu ... Mày làm gì cậu chủ thế hả ?

- Con có làm gì đâu !

Thấy vú , nó núp ra sau lưng vú ngay , nó nói :

- Anh ấy .... va vào con ... mà ... không chịu ....

Hắn cắt ngang :

- Không chịu cái gì hả đồ mách lẻo ?

- Cái thằng trời đánh kia , mày có im không đi hả ?

Mẹ hắn quát lên làm hắn im bặt sau đó bà cúi xuống hỏi nó :

- Thằng này nó làm gì cậu ?

- Anh ấy ... va vào con ... mà ... không xin lỗi !

- Ra vậy ! Để vú bắt nó xin lỗi con ! Chịu không ?

- Dạ ....

Bà quay qua hắn ra hiệu bắt hắn xin lỗi nó . Hắn lắc đầu không chịu . Bà tới nhéo tai hắn kéo tới trước mặt nó :

- Xin lỗi cậu đi !

- Oái đau quá mẹ ơi ... Rồi , rồi xin lỗi xin lỗi .... cậu chủ !

Hắn xin lỗi xong thì mẹ hắn mới bỏ tay ra . Hắn quay đi về phòng , vừa đi vừa xuýt xoa ... Hôm nay là ngày gì mà xui thế không biết , vừa đi 1 đoạn thì hắn lại bị níu áo . Lại là nó :

- Cái gì nữa hả ?

- Ơ .... Cái anh mặc ... là đồng phục .... phải không ?

- Chứ cậu nghĩ là cái gì ? Bộ cậu không đi học sao mà không biết đồng phục ? À ! Phải rồi ... tôi quên mất là hình như cậu chỉ biết ru rú trong phòng !

Mặt nó thoáng buồn . Nó buông áo hắn ra . Thôi không hỏi nữa , nó chạy vào trong phòng ăn . Chạy 1 đoạn thì nó ngã , nó lôm côm bò dậy thật vất vả . Rồi chạy tiếp vào trong ấy . Hắn nhìn theo mà phì cười , hắn nghĩ "cái thăng này thộn thật - chẳng làm nên đc trò trống gì đâu" . Hắn đi về phòng hắn , quăng cái cặp lên bàn học , không thay quần áo mà lăng ra giường ngủ lun .

-----------------------------------------------------

Nó nhớ lại lời mà "anh khổng lồ" kia nói ! Nó buồn , nó có muốn thế đâu , tại vì từ nhỏ nó đã bẩm sinh yếu đuối lại hay bệnh tật nên nó chẳng đc ra ngoài nhiều - chứ nó có muốn đâu ? Chính vì không muốn cứ ở nhà mãi nữa nên nó xin mẹ cho đc đi học . Vì mẹ không chịu nên nó đã suy nghĩ ra cách là "nó sẽ thuyết phục bố" . Nó biết là bố chiếu nó lắm , nó phải cố găng xin bố bắng đc . Vì thế nên nó mới phải cố gắng bày ra cái màn "ăn cơm" này . Sau khi nhờ vú làm thêm món thịt bằm để dễ nhai , nó rất tự tin là cái hôm nay nó sẽ ăn nhiều .

Bữa tối ....

Đúng là nó chưa nghĩ tới trường hợp này - do vui mừng vì con trai ăn cơm chung nên ba mẹ nó thi nhau gắp đồ ăn cho nó - toàn là mấy món khó nuốt . Nó quay mặt cầu cứu vú , nhưng bà vú có biết đâu , lại muốn nó ăn nhiều cho chóng lớn nên bà ra hiệu cho nó ăn ! Quay lại nhìn tô cơm đầy ắp đồ ăn , nó thở dài ngao ngán , nhưng mà để đc đi học nó đành cố vậy . Thế là nó lao vào ăn . Cố lắm nó mới ăn hết tô cơm của nó . Ba mẹ và vú của nó thấy thế vui lắm , lần đầu họ thấy nó ăn nhiều vậy . Ba nó nói :

- Con của ba hôm nay ăn giỏi lắm ... Thích gì ba thưởng cho !

Nghe tới đó , mắt nó sáng lên liền , nó hỏi :

- Thật chứ ba ?

Đoán đc ý đồ của nó , mẹ nó định cản ba nó , tiếc là đã muộn . Ba nó hứa

- Ừ ! Gì ba cũng chịu

- Ba ... cho con đi học ... ở trường học đi ba .

Nghe tới đây , mắt ba của nó cũng sáng rực rỡ :

- Con nói con muốn đi học à ?

- Dạ ! Ba ... cho con ... đi học nha ba !

- Tất nhiên !

Ba nó rất vui khi nghe nó nói thế . Ông cũng rất muốn con trai ông đc đi học bình thường cho nó cứng cáp trưởng thành ! Ông gật gù đồng ý ngay . Bỗng ông nghe lạnh gáy , mẹ nó đang lườm ba nó . Ông biết ngay là bà không muốn cho nó đi học . Nhưng ông lại muốn thế , và cũng đã hứa với nó . Làm sao bây giờ ? Nếu ông đồng ý thì ông sẽ chết với mẹ của nó . Thật là nan giải . Mẹ nó phản đối :

- Mẹ nói rồi ! Con là sao mà đi học đc hả con ?

- Đc ... mà mẹ !

- Con yếu ớt thế này lại hay lạc đường , trường học thì rất là phức tạp ! Con lại bỡ ngỡ không quen biết ai ... nhỡ gặp phải bạn xấu thì sao hả con .

- Ơ ...

Nó chưa biết phải nói gì nữa thì bóng dáng của hắn thấp thoáng trước phòng ăn đang ngoắc mẹ hắn . Chẳng là mọi hôm bữa cơm của gia đình nó diễn ra rất nhanh , chỉ có 2 ông bà chủ thôi mà . Hôm nay lạ có thêm nó nữa , nên diễn ra lâu hơn - thật ra là rất lâu . Mẹ hắn thì mãi lo nhìn nó ăn mà quên mất việc dọn cơm cho cha con hắn . Vừa thấy hắn , ba nó cười ngay , ba nó gọi hắn vào :

- Hiếu vào đây cháu !

Hắn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra , chỉ muốn gọi mẹ hắn đem cơm cho hắn ăn , thế mà . Mẹ hắn ra dấu cho hắn vào . Hăn bước vào phòng .

- Ngồi đi cháu !

Hắn keo ghế ngồi xuống đối diện gia đình nhà chủ . Ba nó bắt đầu chuyện :

- Cháu này ! Chú có việc muốn hỏi cháu .....

- Ông chủ muốn hỏi gì ạ ?

- Cháu cứ gọi ta là chú đc rồi !

- Dạ !

- Chú biết cháu với con chú cùng tuổi với nhau . Mà cháu thấy đấy , thằng con chú nó yếu ớt thế này nên từ nhỏ cô chú cho nó học tại gia . Mà bây giờ nó lại đòi đi học ở trường , cô chú cũng muốn thế . Nhưng mà ngại là nó thế này vào đó chẳng ai lo cho , nhỡ nó bị ức hiếp nên chú muốn cho nó học chung với cháu , có gì cháu lo lắng cho nó giúp chú đc không ?

- Cháu cũng không biết nữa .

- Có cháu khỏe mạnh thế thì còn ai dám ức hiếp con của chú nữa ! Cháu chỉ việc trông chừng khi nó ở trong trường thôi . Việc đưa đón chú sẽ nhờ tài xế đưa cả 2 đi học . Đc chứ cháu ?

Hắn nghĩ thầm trong đầu : "Nếu mà nó đi với hắn thì tất nhiên sẽ không bị ức hiếp ! Hắn là trùm trường mà , đánh nhau không chê vào đâu . Nhưng mà cái khoảng lo cho nó thì hắn hơi ngại với lại hắn ghét mấy đứa "thộn" như thế lắm" . Vừa định từ chối thì lại có người níu áo hắn . Tiếp tục là nó :

- Anh ... đồng ý đi ... tôi muốn đi ... học lắm !

Nhìn cái mặt nó thảm thương thật . Hắn đang nghĩ tới cái viễn cảnh "Đại ca" của trường mà đi "chăm" cho một thằng oắt thế nà thì mất mắt hắn lắm . Hắn quyết từ chối , vừa định quay sang trả lời ông chủ thì hắn thấy bộ mặt sát khí của mẹ hắn . Bà rất vui khi nghe nó nói là muốn đi học , bà chăm nó từ nhỏ nên thương nó không thua gì con bà ... Bà rất muốn nó đi học như bao đứa trẻ bình thường khác để mà chững chạc hơn và bà không để cho thằng con "hổ báo" của mình dập tắt cái mong muốn đó . Bà ra hiệu cho hắn đồng ý , hắn lắc đầu . Bà tiếp túc ra hiệu là "Nếu không đồng ý thì bà cắt lun tiền tiêu vặt và cho hắn nhịn đói lun" - bà biết hắn rất sợ chiu này của bà . Thấy thế hắn sợ quá quay sang ông chủ :

- Dạ ! Cháu đồng ý .

Mặt ba nó mừng như muốn khóc , còn mẹ nó thì tức giận bỏ lên lầu . Nó vui lắm , nhưng thấy mẹ giận thế , nó cũng lo . Nó chạy tới chỗ ba nó :

- Ba ơi .... mẹ .....

- Ừ ! Ba biết rồi . Để ba lên nói chuyện với mẹ cho !

- Dạ !

Ba nó quay sang nói với hắn :

- 2 ngày nữa chú sẽ sắp xếp cho thằng Huy vào học chung trường , chung lớp với cháu ! Cháu cố gắng giúp cô chú !

Hắn miễn cưỡng nhận lời :

- Dạ !

- Tốt lắm !

Nói rồi ba nó đi lên lầu . Hắn thở dài ngao ngán , tự dưng lại gán thêm cái của nợ này , phiền chết đc ! Nhưng thôi , tính sau , hắn đang đói bụng , hắn gọi mẹ :

- Mẹ ơi ! Dọn cơm cho con ăn đi chứ

- Rồi có ngay đây ông tướng ! Ra gọi ba mày vào ăn luôn .

- Khi nãy ba nói phải đi ra ngoài mua trà rồi , tý sẽ ăn sau .

- Ừ !

Hắn ngồi gác chân lên bàn đợi mẹ hắn dọn cơm lên . Lại có ai níu áo hắn . Khỏi cần quay lại hắn cũng biết là nó :

- Lại chuyện gì nữa đây ?

- Tặng ... anh nè ... Cám ơn !

Nó dúi vào tay hắn 1 cây kẹo mút dâu . Hắn cầm lấy mà nghĩ thầm " Đúng là cái đồ con nít" . Định quay sang trêu nó 1 tý thì nó đã chạy lại gần mẹ hắn :

- Vú ơi ! Con .... muốn lên ... phòng !

- Để vú dẫn con lên .

Thế là mẹ hắn dẫn nó lên phòng , để lại hắn ngồi đó vò đầu bứt tai vì chưa đc ăn cơm . Hắn ăn đỡ cây kẹo mà nó tặng .

Cây kẹo có vị ngọt .

Chap 2 :

Bắt đầu từ ngày đó , cả gia đình nó và cả gia đình hắn nháo nhào lên chuẩn bị mọi thứ . Ba nó thì liên lạc với hiệu trường trường X - trường của nó , xin cho nó vào học , mà phải còn học chung lớp và ngồi kế bên hắn nữa kìa . Ngoài ra , ông cũng sắp xếp thêm vài việc nữa - để đảm bảo an toàn cho nó như đã đứa với mẹ nó . Còn mẹ nó và mẹ hắn thì tất bật lo quần áo , sách vở , cặp sách cho nó . Ba hắn thì vì mọi người bận bịu quá nên ông quán xuyến giúp việc nhà , lo luôn công việc hằng ngày của ông nên rất vất vả .

Riêng hắn thì đc nghỉ học trong 2 ngày , mà cũng chẳng sung sướng gì đâu , hắn phải ngồi nhà mà học thuộc cái list dài đăng đẳng về mấy cái món ăn mà nó ăn đc , thói quen của nó , ... do mẹ hắn ghi ra và yêu cầu hắn phải nhớ . Đọc xong cái list đó , hắn nhảy từ bất ngờ này đến bất ngờ khác . Nào là "sợ tối , không mang đc vật nặng , ăn uống phải hợp vệ sinh , dễ nhai , hay lạc đường .... " . Hắn thầm nghĩ "Ngay cả chó còn tự tìm đc về nhà chủ , thế mà thằng này ... Nhưng thôi , nó là chủ mà ..." . Nhưng hắn vẫn tức , thế này thì khác nào hắn thành vú nuôi của nó - đám đàn em trong trường mà biết đc thì còn mặt mũi nào chứ ? Cũng chỉ tại thằng dở hơi bỗng dưng đòi đi học .

Về phần nó , ngoài việc ăn ngủ và chờ đc đi học thì nó chẳng phải làm gì cả . Thật ra nó cũng muốn giúp mọi người lắm chứ nhưng khổ nổi chẳng ai cho nó giúp gì cả , nên nó cứ ngồi ở mép cầu thang ấy xem mọi người lu bu công việc đi qua đi lại . Mà kể từ ngày nó đụng mặt hắn , rồi khi biết cả 2 cùng tuổi , nó cũng muốn xuống dưới nói chuyện với hắn làm . Đủ thứ chuyện , nào là đi học vui không , hắn có nhiều bạn không , ... Nhưng khổ nổi , nó sợ "anh không lồ" ấy quá . Phải chi có vú thì may ra , đằng này vú với mẹ thì lo đủ thứ chuyện . Hôm nọ ngồi mép cầu thang , nó thấy hắn đi ngang qua , vừa định đứng dậy xuống nói chuyện với hắn thì nó đã thấy hắn nhìn nó không mấy thiện cảm rồi , thế là sợ quá , nó ngồi im lun .

Cứ thế mà 2 ngày trôi qua ....

Đêm trước ngày đi học :

Hôm nay mẹ nó ngủ chung với nó , ngày mai là ngày nó đi học , lẽ ra cái việc này đã phải diễn ra từ rất nhiều năm trước rồi , thế mà hôm nay ... Ngày mai là con bà phải đi học rồi , nó học lớp 11 cơ đấy . Mẹ nó vẫn còn giữ cái tâm trạng lo lắng :

- Con à ? Hay ngày mai khoan đi học nha con ! Ở nhà với mẹ thêm 1 ngày nữa !

- Nhưng mà ... con ... muốn đi học !

- Cả 2 cha con đều như nhau . Đi học , đi học , rồi bỏ mẹ ở nhà buồn thế này . Con đi học mẹ lo lắm .

Nó cố gắng nói lưu loát và vụng về an ủi mẹ nó :

- Con đi học ngoan mà mẹ !

- Mẹ biết là con rất ngoan , nhưng mẹ lo con bị đám bạn trong trường ức hiếp kìa !

- Không sao ... đâu mẹ ... có "anh khổng lồ" mà ?

- Ý con là thằng Hiếu đó hả ?

- Dạ !

- Anh gì hả con ? Nó bằng tuổi con , gọi Hiếu là đc rồi !

- Dạ ... Hiếu !

Bà cười cho cái ngốc của con mình , sao mà nó khờ quá . Nhắc đến thằng Hiếu , bà đỡ lo cho nó hơn , dù sao bà cũng biết hắn cũng "nhất quỷ nhì ma" , đi với hắn thì con bà còn bị cái gì đe dọa đc nữa ? Nhưng mà bà đâu ngờ là hắn mới chính là mối đe dọa nguy hiểm của nó chứ . Ừ thôi ! Cũng phải cho thằng bé vươn xa chứ , đâu thể ở nhà với mẹ thế này đc . Đi học rồi nó sẽ trưởng thành hơn . Bà quay sang nó :

- Thôi ngủ sớm đi con , ngày mai còn đi học .

- Dạ !

Nói rồi nó nhắm nghiền mắt lại và ngủ , trong lòng vẫn háo hức một niềm vui .

Sáng hôm sau :

Cả nhà thức dậy từ rất sớm , mẹ hắn thì lo sẵn đồ ăn sáng cho mọi người , ba mẹ nó thì chuẩn bị quần áo , sách vở cho thật tươm tất . Ba hắn thì chuẩn bị xe sáng sẽ đưa cả nhà hắn và nó tới trường - Chả là mẹ hắn cũng muốn xem lần đầu nó đi học ấy mà . Mọi người thì phấn khởi , háo hức , còn hắn thì uể oải , chán nản . Từng tuổi này mà còn phải bị ba mẹ đưa đến trường sao ? Chưa kể không vì nó thì hắn đã tới trường sớm ăn sáng , đàn đúm với đám bạn của hắn rồi . Vấn đề lớn nhất là mẹ hắn bắt hắn 1 cái áo trắng rộng thùng thình , nhìn cứ như 1 ông già vậy , hắn từ chối thì mẹ hắn giở ngay chiu cũ . Haiz ! Chả là bà muốn hắn ăn mặc cho nghiêm túc một tý đó mà - nhưng với hắn thì đây không phải là 1 tý .

Thế là 6 con người cùng ăn sáng và cùng tới trường , hôm nay hắn đc đi ké xe hơi . Mà hắn có thích thú gì ? Hắn là thế đấy , tuy phá phách , hay đánh nhau nhưng rất là tự trọng , cái gì không phải là của hắn , hắn nhất quyết không dùng tới . Thế là xe chạy tới gần trường , hắn xin xuống xe và dặn mọi người khi về cứ đón hắn và nó ở đây , hắn sẽ dẫn nó ra . Ban đầu mọi người không chịu nhưng ba hắn biết rõ tính hắn nên đã nháy mắt ra hiệu với hắn , thấy thế hắn mới an tâm đi từ từ tới trường .

Vừa tới quán nước gần trường , đám đàn em đã ngoắc hắn :

- Đại ca !

Thấy đám đàn em , hắn vui thấy rõ , đi với đám quỹ này vui hơn nhiều , còn lẩn quẩn với thằng nhóc kia mệt chết đc . Đám đàn em kia hỏi :

- Sao 2 ngày nay đại ca nghỉ học thế ?

- Ờ nhà tao có chuyện tý đó mà !

- Tụi em cứ tưởng là đại ca bị con Nhung bỏ - Shock quá nên nghỉ học chứ !

- Ôi dào ! Thằng Hiếu này mà lụy vì gái à ? Chúng mài xem thường đại ca của chúng mày quá đấy . Không có Nhung thì còn Mai , Hương , ... tha hồ cho tao lựa chon đấy .

- Đại ca quả là ghê gớm !

- Hà hà hà .... tao mà !

Trong khi hắn huyên thuyên đủ thứ với đám bạn của hắn , nó và ba mẹ nó vào phòng hiệu trưởng sắp xếp việc học cho nó ! Thế là thỏa mãn mọi yêu cầu - chung lớp , ngồi cạnh hắn . Thế là ba mẹ nó tạm biệt nó mà đi về giao nó lại cho thầy hiệu trưởng - Mẹ nó vẫn còn luyến tiếc không muốn về nhưng cũng bị ba nó dẫn theo .

Còn lại mình nó . Trước cửa phòng hiệu trưởng từng đám học sinh tụm ba tụm bảy nhìn nó . Nhiều đứa trầm trồ khen nó dễ thương - nhất là cái nước da trắng của nó , đám còn lại thì chê con nít quá - đi học mà còn nhờ ba mẹ dẫn tới . Riêng nó , lần đầu bị nhiều người nhìn ngó vậy nên nó hơi run với ngại nữa . Ngồi 1 hồi , tiếng chuông reng lên , đám học sinh kia cũng về lớp . Một hồi sau thầy hiệu trưởng dẫn nó từ từ lên lớp mà ba nó yêu cầu cho vào học - lớp hắn . Sau khi đc giới thiệu là học sinh mới một hồi , thầy hiệu trưởng dẫn nó vào . Cả lớp kể cả cô giáo chủ nhiệm cũng phải ngạc nhiên vì cái vóc dáng của nó . Chỉ có một người không ngạc nhiên lắm là hắn . Đúng như sự sắp xếp , nó đc ngồi cạnh hắn ... vừa vào chỗ ngồi , đám bạn xung quanh đã hỏi nó đủ thứ và quan trọng hơn là tụi nó đều gọi nó là em :

- Em học lớp 11 à ? Em mấy tuổi ?

- Em dễ thương quá

- Sao em trắng quá vậy ?

- .....

- ..........

Nó rất muốn trả lời hết đống câu hỏi đó mà khổ nổi nó nói chậm quá , vừa định trả lời câu này thì người khác đã hỏi câu khác rồi . Thấy nó khốn đốn với đám bạn xung quanh , hắn giải vây cho nó :

- Này ! Tụi bây trật tự giùm ! Ồn ào quá !

Cả đám sợ hắn nên quay ngoắt lên liền , nó thì chưng hửng nhìn sang hắn . Tụi trong lớp tiếp tục lào xào về nó cho đến khi chuông reng báo tiết Toán đến . Đây là tiết học mà hắn thích nhất , vì hắn học khá nhất môn Toán mà . Thầy Toán bước vào , hôm nay là tiết giải bài tập , thầy cho 1 loạt bài tập lên bảng và yêu cầu các học sinh lên giải bài . Cả đám nháo nhào xung phong lên giải bài , có cả hắn nữa ... Nhưng tụi nó đều tránh bà cuối ra , bài đó khó nhất mà . Thầy giáo cũng biết chuyện đó , vì đó là dạng Toán nâng cao rất khó , thầy ra bài toán đó chỉ là để tý nữa sẽ giải cho đám học sinh lấy làm mẫu .

Thế nhưng , cả lớp lại 1 phen bất ngờ , nó từ từ bước lên bảng , cầm phấn và đang giải bài toán đó . Nó viết khá lâu nhưng cuối cùng cũng giải đc bài toán . Thầy giáo cũng hết hồn , đây đâu phải loại Toán là 1 học sinh bình thường có thể làm ? Nó về chỗ trong ánh mắt thán phục của đám bạn cùng lớp . Nó ngại lắm , ai cũng nhìn chăm chăm nó .

Khi thầy vừa nói là nó đã giải đúng thì cả lớp vỗ tay rầm rầm , mấy đứa xung quanh tán thưởng nó :

- Em giỏi quá !

- Nhóc này giỏi thật ! Cho nựng 1 cái nào ?

- Nhỏ mà có võ đấy !

- ......

Nghe đám bạn khen nó , nó khoái chỉ cười . Hắn nhìn nó chăm chú vì đó là lần đâu hắn thấy nó cười - nó cười dễ thương lắm ! Từ đó nó đã đc bạn bè và thầy giáo chú ý hơn . Nó ngồi học trong lớp xong 2 tiết đầu .

Giờ ra chơi ...

Hắn thì có nhiệm vụ là ở trên lớp trông chừng nó , nhưng mà hắn chẳng muốn thế tý nào . Hắn muốn xuống kia đá cầu với đám bạn kìa , ngồi ở đây có nước mà chán tới chết mất . Hắn cầm hộp sữa đưa cho nó :

- Uống đi ! Mẹ tôi dặn đưa cậu uống đấy !

Nó cầm lấy hộp sữa và uống . Hắn dặn thêm :

- Ngồi yên đây nhá ! Đừng đi đâu cả ! Tôi xuống kia chơi 1 tý rồi lên lại ngay ...

- Tôi cũng ... muốn ... xuống ... đó !

- Cho xin đi ! Cậu mà có chuyện gì thì tôi tiêu với mẹ đấy ! Chưa kể nếu nhỡ bị gì thì liệu ông bà chủ có cho cậu đi học tiếp không hả ?

Nó nhìn hắn , nhìn lại hộp sữa , lại nhìn hắn rồi cuối mặt xuống , nó nhìn lại hắn rồi gật đầu . Nó chẳng muốn nghỉ học đâu ! Lần đầu đi học nó cảm thấy vui lắm ! Nó còn muốn tiếp tục đc học nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn ngồi trên lớp vậy !

Thoát đc "cục nợ" , hắn chạy 1 mạch xuống sân chơi . Hắn với đám bạn cùng chơi trò đá cầu thường ngày . Hắn đá giỏi lắm , đám bạn chẳng ai đá lại , đám con trai thì ra sức mà thắng hắn . Còn đám con gái thì ngồi đó mà ngắm hắn . Ngắm rồi lại trầm trồ hết mức có thể . Chơi 1 lúc thì mệt , cả đám ngồi xuống băng ghế đá nghỉ mết . Một đứa trong đám hỏi hắn :

- Hiếu này ! Mày biết gì về thằng nhóc ngồi kế mày không ?

Hắn giả vờ :

- Không ! Sao tao biết đc ...

Đám con gái ngồi gần đó hùa theo :

- Tụi này muốn hỏi nó làm thế nào mà da trắng thế !

Hắn nhoẻn miệng cười rồi thầm nghĩ "Suốt ngày ru rú ở nhà thì không trắng mới là lạ" . Rồi tiếp đó là cả đám ngồi cứ bàn về nó . Ngồi 1 lúc chán quá cả đám lại vào căn-tin trường ăn uống , tán phét . Ngồi chơi 1 hồi , hắn mới nhớ ra là hắn chưa làm bài tập Lý , tiết tiếp theo là tiết Lý rồi ... lần này mà vi phạm thêm 1 vụ bê bối học tập nào nữa thì sẽ chết mất . Hắn bỏ đám bạn lại mà chạy lên lớp . Vừa mới bước vào lớp , vừa định tới bàn lấy tập ra chép thì hắn phát hiện ra :

Nó không có ở trong lớp ......

Chap 3 :

Rồi ! Rắc rối rồi đây , vừa mới đi một tý mà nó đã chuồn đi đâu thế này ? Hắn khổ sở vò cái đầu rối như tổ quạ của hắn rồi hớt ha hớt hải chạy xuống căn tin . Hắn ra lệnh cho đám đàn em đi tìm nó , không tìm đc thì có nước mà nhừ xương với hắn . Nghe thế đám kia sợ quá nháo nhào lên tìm vòng vòng sân trường . Nhưng tìm mãi mà cũng không thấy nó , hắn lại ra lệnh đi tìm tiếp từng ngóc ngách ở sân trường nhưng cũng chẳng thấy nó đâu . Hắn tức giận quát :

- Grư ...! Đám chúng mày bao nhiu người thế mà không tìm đc thằng nhóc đó à ?

- Tụi em tìm kĩ lắm rồi mà không thấy

- Tìm lại một lần nữa đi !

- Thật sự là tụi em tìm nát cả sân trường mà có thấy nó đâu ?

Đang tức giận lại rối trí hắn điên lên đấm gãy cả cái bàn nhựa . Không tìm đc nó thì hắn chết mất , ông bà chủ và mẹ hắn đã giao cho hắn nhiệm vụ này mà chỉ vì 1 phút mê chơi , hắn để lạc mất nó . "Mà cái thằng ôn con này , ông đã bảo mày ngồi im trong lớp thế mà lại chạy đi đâu không biết ! Tìm đc mày , ông cho 1 trận" . Ngồi 1 lát để hạ hỏa thì hắn nghe tiếng chuông di động reng :

- Alo

Bên đầu dây kia nói gì đó mà hắn thở phào nhẹ nhõm , hắn ra lệnh cho đám đàn em rút đi . Riêng hắn thì đứng dậy tức tốc chạy về lớp . Thằng "ôn con" kia đang ngồi tại bàn ! Hắn tức giận tới đập mạnh xuống bàn :

- Này ! Đã bảo là ngồi im trên đây sao lại đi đâu thế hả ?

Nó sợ quá chẳng nói gì đc . Hắn tiếp tục tra hỏi :

- Lúc nãy mày đi đâu thế hả ? Làm tao tìm hụt cả hơi .

- Ơ ...

- Nói nhanh lên đi !

Hắn đang chờ nó trả lời thì có ai đó nói :

- Tao dẫn nó xuống sân chơi cho thoáng !

Hắn quay lại . Thì ra là thằng Kim - quái thật ! Đi với ai không đi mà lại đi với đứa hắn ghét nhất . Chẳng là Kim là "đối thủ" của hắn - đúng nghĩa về từ đối thủ . Cả 2 đứa nó đều ngang tàng như nhau , đc nhiều con gái thích nhưng hắn nhỉnh hơn thằng kia về mặt đánh nhau nhưng ngược lại về học hành thì hắn thua xa Kim . So sánh công bằng thì thằng Kim hơn hắn , nên vì thế hắn chẳng ưa thằng này tý nào ! Hắn bước tới chỗ thằng Kim :

- Ai cho mày dẫn nó đi ?

- Tao dẫn bạn tao đi chơi cũng phải xin phép mày à ? Thế mày là gì của Huy mà cấm tao ?

Huy , Huy cơ đấy ! Hắn nghĩ trong đầu "Tao còn chưa gọi nó bằng tên thì một thằng bạn trong giờ ra chơi như mày đã gọi tên thân mật thế rồi đó à ?" .

- Tao cấm mày đụng tới nó đấy ?

- Mày lấy quyền gì hả ?

- Mày muốn đánh nhau à ?

- Tao sợ mày chắc !

Thế là thằng nhào vô óanh nhau . Thật ra việc thì nhỏ cỏn con nhưng mà chúng nó là thế , có cơ hội là xáp vào đánh nhau u đầu mẻ trán . Nó nhìn 2 đứa kia óanh nhau mà sợ lắm , nó lay mấy thằng bạn ngồi sau nó :

- Cản ... họ ... đi

Tụi kia không những không cản mà còn cỗ vũ thêm nồng nhiệt hơn . Nó lật đật chạy ra định cản thì hắn lôi thằng Kim ra đẩy mạnh một cái , chẳng may trúng phải nó . Nó ngã ra đất . Thấy thế hắn dừng lại không đánh Kim nữa , cả 2 thằng đều chạy tới chỗ nó . Thằng Kim hỏi nó :

- Có sao không Huy ?

- Không ... sao ....

Hắn quát :

- Tao bảo mày tránh thằng Huy ra cơ mà ?

- Không tránh thì sao ?

- Tao đánh cho mày chết

- Ngon thì đánh hiệp nữa , tao chưa thua đâu ....

Thế là cả 2 đứa kia nhào vào đánh nhau tiếp để mặc cho nó lôm côm bò dậy . Đánh 1 hồi thì giám thị lên , lôi cả 2 đứa xuống phòng giám thị . Nó ngồi dậy định chạy theo , thấy nó vừa định bước ra khỏi lớp , hắn quay lại :

- Bước vào trong lớp ngay ! Tý tao lên mà không thấy là no đòn !

Nó tiu nghỉu quay về chỗ ngồi của mình chờ tiết học tiếp theo và cả hắn nữa .

----------------------------------------------------------------------

Phòng giám thị ...

Thương tích cả 2 cũng chẳng mấy nghiêm trong , chắc là do cả 2 đứa đều quen đánh nhau quá rồi . Thầy giám thị hỏi :

- Chuyện là thế nào ? Ai gây sự trước !

Cả 2 đứa nó cùng đồng thanh :

- Là nó ! Nó tìm mọi cách để đánh nhau với em !

- Rốt cuộc là đứa nào ?

- Là nó !

2 đứa nó lại đồng thanh . Rồi cả 2 quay sang lườm nhau và bắt đầu cãi vả . Thằng Kim nói trước :

- Mày làm mà không chịu nhận à ?

- Tao cảnh cáo mà mày không nghe thì là do mày chứ gì nữa ?

- Hèn thế !

- Mày thì dũng cảm gì mấy mà nói tao !

- Cái đồ đàn bà !

- Mồm mép như mày thì là đàn ông chắc ! Ngon ra đánh trận nữa cho biết thằng nào là đàn ông !

- Sợ gì mày chứ !

...Bốp...Bốp

2 cú gõ đầu như trời giáng vào đầu 2 đứa nó . Thấy giám thị quát :

- Hai em chẳng xem tôi ra gì cả ! Ngày mai mời phụ huynh lên đây cho tôi !

Nói xong thầy rút 2 cái thư mời ra đưa cho 2 đứa nó , 2 thằng cầm thư mời 1 hồi rồi nhìn nhau , chúng nó lại đồng thanh :

- Thầy ơi tha cho con 1 lần đi thầy !

Thầy giám thị mỉm cười . Biết mà , vụ việc của 2 đứa này ông giải quyết nhìu rồi - đúng là 2 đứa nó không sợ trời , sợ đất thật nhưng mà sợ bị mời phụ huynh lắm . Chỉ cần mời phụ huynh là tụi nó im thin thít - cũng may là ông theo chủ nghĩa cầu hòa - lần nào ông cũng bắt tụi nó giảng hòa hết - không thì mời phụ huynh ! Ông nói :

- 2 đứa mày bắt tay ôm nhau làm hòa đi rồi thầy tha cho không mời phụ huynh nữa !

Bất đắc dĩ 2 đứa chúng nó phải bắt tay ôm nhau như mấy lần trước . Hắn lăm lăm đe dọa nhỏ :

- Tao nói rồi đấy ! Mày mà còn dẫn thằng kia đi đâu nữa thì chết với tao !

- Có ngon thì ra tay đi !

Thằng Kim mỉm cười đắc chí ! Như là nó vừa đạt điều gì nó mong muốn vậy . Xong xuôi mọi việc , thầy giám thị cho 2 đứa về lớp . Nhưng mà phải tay trong tay về lớp cho nó "có vẻ thân mật" kìa ! Hắn thì rùng mình khi mà phải "tay trong tay" với cái đứa mà hắn ghét nhất . Còn thằng Kim thì quay sang trêu hắn :

- Mình vào lớp thôi "bạn hiền" !

- Mày bỏ tay ra đc rồi đấy .

Hắn vừa dứt lời thì nghe tiếng động từ đằng sau :

- E Hèm ....

Híc ! Thầy giám thị đi theo 2 đứa lên tận lớp . Thế là hắn phải bất đắc dĩ nắm tay thằng Kim đi vào lớp . Cả lớp thấy 2 đứa nó nắm tay đi vào thì phá lên cười . Đây không phải lần đầu nhưng cái cảnh này ai thấy mà chẳng buồn cười . 2 kẻ thù lại nắm tay thân mật đi vào lớp thế kia . Thằng Kim kéo hắn tới bàn của nó , thả tay hắn ra , Kim nói với nó :

- Lúc nãy Huy ngã có đau không ?

- Không ... hết đau rồi ... !

Hắn bực mình :

- Mày nghe nó nói chưa ? Hết đau rồi ! Về chỗ đi !

Thằng Kim chào nó rồi hí hửng về chỗ :

- Lần sau Kim dẫn Huy xuống sân chơi nữa nha !

- Ừ ... cám ơn ... Kim !

Thằng Kim vừa về chỗ , hắn đã vồn vả nói với nó :

- Lúc nãy mày làm tao hết cả hồn ! Nhỡ lạc rồi sao hả ? Phải nói với tao 1 tiếng chứ

- Tại ... Kim nói .... chỉ đi một tý .... thôi mà ... với lại ... Huy cũng muốn xuống sân chơi !

- Thôi đc rồi ! Lần sau để tao dẫn mày đi !

- Kim ... dẫn cũng đc mà ? Kim ... tốt ... lắm !

- Tao biết ! Nhưng mà như vậy thì vẫn không an tâm , mày mà có chuyện gì , tao bị mấy ông bà ở nhà giết chết mất !

- Ừ ... nhưng lần sau ... cho Kim theo với ! Huy với Kim ... lúc nãy ...

- Rồi rồi ! Sao cũng đc ! Mà nè ....

- Sao ... ?

- Chuyện lúc nãy tao đánh nhau , mày không đc nói cho người ở nhà biết đấy ! Nghe chưa ?

Nó gật nhẹ . Hắn thấy thế an tâm xoa đầu nó :

- Ngoan !

Thế là hắn tranh thủ mượn vở bài tập Lý của nhỏ kế bên mà hí hoáy chép , còn nó thì rất vui vì hôm nay nó đã có 1 người bạn mới - ngoài hắn - Kim .

---------------------------------------------------------------------

Giới thiệu nhân vật mới

Tên : Kim

Tuổi : bằng 2 đứa kia , học lớp 11

Điểm mạnh : Đánh nhau ( thua Hiếu ) , Học ( thua Huy ) - Tóm lại là Kim có đủ điểm mạnh của 2 đứa trên kia nhưng đều thua ...

Điểm yếu : Hiếu , Huy ( sau này sẽ rõ ) , ba - mẹ , .... khá giống với Hiếu trừ việc học

Là nhân vật quan trọng thứ 3 sau truyện . Đối thủ của Hiếu , 2 đứa nó chỉ cần 1 lý do nhỏ là có thể xáp vào đánh nhau - Còn chuyện sao tụi nó lại "thù hằn" nhau thì sau này mình sẽ bật mí

Chap 3,5 : ( Bonus thêm )

Mới chỉ có 3 nhân vật xuất hiện đưa chap này lên thì mất hay ... nhưng mà ngày mai có hẹn đàn đúm nên ....

----------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay lại thế ... Nó lại bị đòn , mà chịu thôi , cái đó là nó tự nguyện mà . Dù có bị thế nào đi nữa nó vẫn muốn đc gần anh ! Nhớ lúc trước , nó với anh thân thiết lắm chứ .

Nhớ lại lúc trước :

-----------------

Hôm nay là ngày đầu tiên nó vào cấp 3 , nó còn bỡ ngỡ lắm . Ba đưa đến trường , nó bước vào mà mắt nhìn láu liên xung quanh . Nó đi 1 hồi rồi ghé 1 ghế đá ngồi xuống . Cái ghế dưới 1 cây phượng cao , tán xòe rộng nên ngồi thích lắm . Ngồi 1 lúc thì 1 tên con trai khác bước tới cái ghế đá đối diện nó , hắn để cặp xuống mà gối đầu lên rồi ... ngủ . Thật là bê tha hết sức , ở nhà ngủ chưa đã sao mà tới trường vẫn ngủ ! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại , hắn đẹp trai thật , tương cao ... Nó biết nó kì lạ từ nhỏ rồi - thích chơi với con gái mà lại ham ngắm trai đẹp . Nó cứ ngồi đó nhìn hắn ngủ ... Mãi ngắm thì nó giật mình .

- Này ! Làm gì mà nhìn tao hoài thế thằng kia ?

Nó luống cuống một lúc rồi bình tĩnh đáp trả :

- Tao nhìn mày khi nào ? Tao nhìn ....

Chưa kịp nói tiếp thì nó thấy 1 cái gì rớt xuống đùi nó , nó nhìn xuống ! Trời ơi ......... Con Sâu . Nó sợ quá hét toáng lên :

- Á á á á á á á Sâuuuuuuuuuuuuuuuuu

Hắn chạy tới bịt mồm nó lại , tay còn lại nhặt chiếc lá rồi bóc con sâu ra khỏi chân nó :

- Haiz ! Có một con sâu nhỏ xíu mà mày cũng la um sùm ! Cái đồ chết nhát !

- Sao mài dám nói tao chết nhát hả ?

- Sợ 1 con sâu mà không chết nhát chứ là gì ?

- Ai nói mày tao sợ ? Chẳng là tao mừng vì thấy con sâu đó thôi ! Lâu lâu tao hứng thú ! Mày cùi bắp quá , chẳng biết đc cái cao hứng của tao đâu

Nó nghênh mặt lên nhìn hắn . Hắn đưa con sâu lại gần nó :

- Đây ... mày hứng tiếp đi !

Thấy con sâu trước mặt nó la hoảng lên . Lần này nó la còn to hơn cả lần trước ! Hắn nghĩ thầm "Thỏ đế mà đòi ra oai với ông à ?" . Hắn hăm he nó :

- Sao ? Chịu là sợ chưa ? Hay là đợi tao bỏ vào áo mới chịu nhận là sợ ?

- Tránh ra !

- Cái đồ chết nhát !

Hắn cười ha hả , vứt con sâu , búng mũi nó 1 cái rồi bỏ đi . Nó ngồi lại đó là lòng hậm hực , sao lại có loại người vô duyên như thế chứ . Rồi nó cũng tập trung xếp hàng vào lớp ... loay hoay 1 hồi , hắn thấy nó đứng kế bên . "Chẳng lẽ thằng này học chung lớp với mình ?" . Mãi suy nghĩ , nó nghe tiếng hù dọa :

- Sau lưng mà có sâu kìa !

Thế là nó la ầm lên , nhảy tưng tưng như đứa khùng . Cả đám xung quanh quay lại nhìn nó , mãi mới biết là nó bị hắn lừa . Nó quê lắm , mới ngày đầu mà đã làm trò cười cho mọi người . Còn hắn thì ngây người ra vì không ngờ nó phản ứng như thế ! Nó quay qua trừng mắt nhìn hắn . "Tức thật ! Cái thằng trời đánh này ! " . Hắn nhìn nó đắc ý . Miệng cứ rù rù :

- Sâu ... sâu ....

Nó điên tiết quay qua đạp vào chân hắn . Lần này tới lượt hắn ôm chân mà la oai oái . Đám học sinh xung quanh lại quay qua nhìn hắn cười ! Hắn quê chết đi đc . Thế là 2 đứa nó lườm nhau . Hắn đe dọa :

- Mày chết với tao !

- Chết tao cũng phải kéo mày theo !

- Mày ngon !

Nó không đáp lại nữa , vì nó cũng hơi hơi sợ , thằng kia to con thế ... đánh với nó thì chết mất . Nó tuy nhìn cũng cao ráo nhưng mà nó biết nó không mạnh như hắn đc đâu ! Vừa ngày đầu đi học mà đã dính bao nhiêu là chuyện ! Chuông báo giờ lên lớp ! Nó đi nhanh lên lớp mà tránh hắn . Nó chọn 1 chỗ ngồi khuất để hắn không nhìn thấy nó . Tâm lý của các bạn lớp 10 là thích chọn mấy chỗ sáng để mà tiện cho việc học . Chính vì thế mà chẳng ai ngồi cạnh nó cả . Xui sao cho nó ! Hắn lại tìm thấy và ngồi ngay chỗ của nó ! Rồi ... xui tận mạng . Hắn lăm le :

- Tính núp hả con ?

- Ai mà thèm núp mày !

- Sợ thì xin lỗi đi tao tha cho ...

- Mơ hả ?

- Đc ! Ra về tao đánh mày tơi tả cho mà biết !

Nó tức giận đập bàn đứng dậy :

- Đây ngon mày đánh đi ! - Vừa nói nó vừa xắn tay áo lên

Hắn nói nhỏ :

- Mày im koi , có gì tý thì về tao đánh

- Không ! Mài ngon thì đánh ở đây đi ! Không có tý nữa gì hết !

Cả lớp nháo nhào lên nhìn 2 đứa nó . Hắn thấy thế liền kéo nó ngồi xuống :

- Rồi ! Rồi ! Tao không đánh nữa !

Chẳng phải hắn sợ gì nó đâu . Mà hắn nghĩ là ngày đầu đi học mà lùm xùm mấy chuyện đánh nhau thì mẹ hắn giết hắn mất - hắn vốn sợ mẹ . Còn về phần nó . Trong bụng nó mừng như trẩy hội - cái kế hoạch làm cao của nó thành công ngoài dự đoán . Hắn thua nó rồi ! Nhưng mà thắng thua với hắn thì đc gì ! Dù sao hắn cũng đã ngồi đây , thôi thì bỏ qua hận thù , làm bạn với nhau sau này còn giúp nhau học nữa chứ :

- Ê mày tên gì ?

- Hỏi chi vậy ?

- Thì ngồi chung , ít ra cũng phải biết tên chứ , chẳng lẽ mày tao thế này hoài à ?

- Có sao đâu ?

Bốp

Nó gõ đầu hắn 1 cái , cái loại người gì thế hả trời ! Hắn xoa đầu nhìn nó :

- Mày điên hả ?

- Ai bảo mày nó chuyện không đàng hoàng ?

- Gì ?

- Tên gì ?

- Đ*o nói ! - hắn xổ nho

- Không nói thì thôi vậy ! Tao tên Kim ... sau này cứ gọi tao là Kim

- Rỗi hơi , ai hỏi đâu mà nói

Bốp

Nó gõ thêm 1 cái nữa .

- Phép lịch sự tối thiểu mà mày cũng không hiểu à ?

- Này này ! Thấy tao nhịn mà làm tới à ? Tao đánh đấy !

- Hừ ! Chẳng thèm nói chuyện với mày nữa !

Cô giáo chủ nhiệm và lớp , cô sinh hoạt cho đám học sinh ở dưới nghe về những điều cần thiết khi nhập học . Vốn là 1 học sinh ngoan - nó ghi chép lại cẩn thận trong khi cái thằng kế bên thì ngồi gật gù như muốn ngủ . Thôi kệ nó ! Sau khi dặn dò xong , cô điểm danh cả lớp . Tới tên "Trần Đinh Hiếu" thì hắn "Dạ ! Có" nên nó mới biết đc tên hắn . Nó khẽ cười mỉm . Rồi cũng đến lượt nó "Nguyễn Hoàng Kim" . Nghe tên nó hắn cười khúc khích :

- Tên mày nghe sến quá . Hoàng Kim , Hoàng Kim , Hoàng Kim ...

Bốp

- Không đc nhạo báng tên tao ...

Hắn tiếp tục ngồi xoa đầu và im luôn , có lẽ mặt nó lúc này dữ quá ! Sau khi sinh hoát xong , cả lớp ra về . Về tới nhà , nó cứ nhớ tới chuyện hồi sáng gặp hắn là nó cười khúc khích như điên vậy !

Kể từ đó , mặc dù vẫn còn hay gây gỗ nhưng nó và hắn cũng có thể gọi là đôi bạn học tập tốt rồi . Nó thì nhất nhì lớp , còn hắn thì tuy kết quả hơi tệ nhưng vẫn không bét lớp - 1 phần là do nó hối thúc hắn học bài . Thân thì cũng thân , hắn vẫn chở nó đi học mà !

Một hôm nọ :

- Ê tụi mày ! Thằng Kim đứng nhất lớp ấy ! Nhìn cái mặt chảnh ch* của nó tao thấy ghét quá !

Ra là đám học sinh quậy trong lớp bàn luận về nó . Chuyện là do đứng nhất lớp nên nó đc cô giáo chủ nhiệm cất nhắc lên làm lớp trưởng thế cho đứa ban đầu - một thằng học chẳng ra gì , muốn làm cán sự lớp cho oai ấy mà . Rồi cô còn giao cho nó kiểm bài tập , khảo bài cho mấy đứa học sinh yếu - quậy . Do cái tính nghiêm khắc của nó nên mấy đứa này ghét nó lắm .

- Cái mặt nó chảnh thật !

- Hay mình đập nó đi !

- Sao ? Sao ?

- Đánh hội đồng thằng Kim đi !

- Thôi đi mày ! Nó mà mách cô là tiêu đời cả lũ !

- Trùm bao bố rồi oán nó !

- Ừ ha ! Ra về đi ...

Thế là tụi này lên kế hoạch . Ra về , tụi nó giả vờ không hiểu bài nên nhờ nó ở lại giảng cho ! Đợi trời cũng gần tối ( chú thích : lớp 10 trường này 1 số lớp học buổi trưa ) tụi nó sẽ ra tay .

Hắn thì đang đợi nó dưới sân mà nôn cả ruột , làm gì mà ham giảng bài quá vậy ? Trời thế này mà còn chưa chịu về ! Mà lạ thật , đám kia tự nhiên chăm lên hẳn . Khả nghi quá , thế là hắn đi lên lầu tìm nó .

Đám trên này cũng vờ thả cho nó về , đến 1 góc cầu thang tối , một đứa trong đám tụi nó đã núp sẵn , chụp nó và bao . Đám kia cầm mấy cây gỗ toan đánh nó thì hắn tới , nhào vào đánh cho cả đám kia 1 trận . Gì chứ đán nhau thì hắn giỏi lắm , hồi lớp 9 một mình hắn mà đánh tan tác cả 1 bọn thì xá gì đám này . Đánh xong đám kia , hắn mở bao ra cho nó . Thấy nó khóc hu hu mà tội nghiệp , đám kia sẽ chết với hắn , vừa quay lại định xử lý tụi kia thì tụi nó 3 chân 4 cẳng chạy hết rồi . Ngày mai tụi này chết với hắn , nó thì cứ ngồi đó mà khóc - chắc là sợ lắm !

- Thôi mày nín đi ! Đừng khóc nữa !

Nó không trả lời chỉ dụi mắt .

- Đứng dậy đi , còn về nữa ! Trễ rồi !

- Ừ

Nó đứng dậy lủi thủi theo sau hắn . Hắn lấy xe đạp ra rồi chở nó về nhà . Trên đường đi , nó nói với hắn :

- Hôm nay không có Hiếu ! Kim bị tụi nó đánh chết mất !

- Hừ ! Chẳng qua tụi nó thấy ghét nên tao đánh thôi , còn mày coi như ăn may đc tao cứu vậy ! Mà tự dưng xưng tên làm tao nổi da gà quá !

- Thì người ta đang nhẹ nhàng mà lị !

- Ghê quá mày !

Nó đùa với hắn :

- Cho ôm cái coi !

- Liệu hồn nha mày ! Đừng có mà manh động đó !

- Hứ ! Người hôi rình ai thèm ôm ! Kim đùa đấy !

Nói rồi nó cười ha hả ! Hôm nay xém chết mà nó vui lắm ... hắn bảo vệ nó , che chở cho nó . Tim nó đang đập rộn ràng - nó thích hắn mất rồi . Hắn thì sao ? Chắc không có chuyện đó đâu ! Nhưng mà nó đâu biết là cái đứa ngồi trước cũng đang đỏ mặt ?

Về tới nhà nó !

Nó quay đầu xe định đi về thì nó cản lại :

- Chờ chút ....

- Gì nữa mày ?

Nó tháo cái nhẫn kiểu đang đeo ra , cầm tay nó và đeo vào - mà lại đeo ngay ngón áp út nữa chứ .

- Tặng Hiếu đấy !

- Ờ ờ ... đẹp đó !

- Nhớ giữ cho cẩn thận đó ! Mất là chết với Kim !

- Biết rồi ... thôi về đây !

Hắn đi về mà luôn miệng huýt sáo , thỉnh thoảng lại nhìn xuống chiếc nhẫn dưới tay

Chap 3,75 : ( Bonus - tiếp theo chap 3,5 )

--------------------------------------------------------------------------

Tối đó nó mất ngủ . Nghĩ lại , lúc đó nó bạo thật , việc làm kia của nó khác nào là tỏ tình chứ . Cũng may hắn là hắn nhận cái nhẫn , lỡ mà bị trả lại , chắc nó độn thổ mất . Nhưng hắn nhận , nó cảm thấy vui lắm . Nó ôm gối mà cười 1 mình .

Hắn về đến nhà thì bị ba mẹ xạt cho 1 trận vì tội đi học về trễ , mấy bài ca này hắn nghe quen tay quá rồi , chỉ sợ là mẹ phạt nhịn đói và cắt tiền tiêu vặt thôi . May quá ! Hắn lẻn xuống nhà bếp lấy cơm ăn rồi về phòng tắm . Hắn ngắm mãi cái nhẫn mà nó tặng hắn , chẳng biết sao mà hắn cũng thấy thích thích . Nghĩ lại cái mặt nó mếu máo khóc hắn thấy buồn cười ... Rồi cái lũ kia , ngày mai sẽ biết tay hắn .

Chẳng biết bao giờ mà hắn thành vệ sĩ của nó ...

Ngày hôm sau :

Hắn chỉ mặt từng thằng hôm qua âm mưa đánh nó và gọi tụi nó ra ngoài :

- Tui mày gan nhỉ ? Dám đánh thằng Kim cơ đấy !

- Không phải đâu ! Tại Kim nó nghiêm quá làm tụi này mấy lần bị cô trách , mời phụ huynh nên tụi này mới ...

- Thế hôm nay tao ....

Hắn chưa kịp nói hết lời thì nó bước ra , nó nói với hắn :

- Thôi tha cho tụi nó đi ! Dù sao tụi nó cũng chưa đánh đc Kim mà !

- Tha gì mà tha ... phải cho tụi nó một trận mới chừa .

Nghe hắn nói thế đám kia sợ quá chạy tới núp sau lưng nó :

- Kim ơi ! Cho tụi này xin lỗi nha , tại Kim gắt gao quá ...

- Thôi mà Hiếu ! Tụi nó biết lỗi rồi tha cho tụi nó đi

Hắn nhẹ giọng :

- Tha cũng đc ! Mà từ này tụi mày dám đụng tới thằng Kim thì tao cho tơi tả cả đám .

- Dạ dạ !

Thế là cả đám vào lớp ngồi . Đc một lúc thì đám kia kéo qua bàn của hắn và nó . Hắn hỏi :

- Chuyện gì nữa đây ?

1 đứa trong đám nói :

- Hiếu ... tụi này ... Ơ .....

- Có gì nói mau ....

- Tụi này muốn Hiếu làm đại ca của tụi này !

Hắn nghe thế khoái chí cười ha ha . Nó ngồi bên cạnh của cười theo . Đúng là cái đồ trẻ con , nghe đc tôn lên làm đại ca là khoái chí ! Hắn đáp :

- Đc ... Đc ... Từ này tao kết nạp tụi bây làm đàn em .

Hắn quay qua nó :

- Sao mày ? Làm đàn em tao luôn chứ ?

- Khùng ! Ai mà thèm ....

- Hừ ! Thôi , kiên nể mày học giỏi , tao cho mày đứng dưới tao đấy .

- Đã nói là không thèm mà !

Hắn phớt lờ nó , quay sang nói với đám đàn em vừa kết nạp :

- Tụi mài chào Nhị ca đi !

- Dạ ! Chào nhị ca !

Thế là cả đám cười giòn giả cả lớp . Băng nhóm của hắn cũng nổi tiếng lắm , đánh nhau ầm trời với bọn lớp khác . Trong có 2 tháng mà đám trong trường đã tôn nó lên làm đại ca . Còn đám con gái thì mê tít thò lò vì trong nhóm 2 anh thủ lĩnh rất là đẹp trai .

Riêng nó , từ sau khi vụ việc bị trùm bao bố kia . Nó quyết phải mạnh mẽ hơn nên đã xin đi học võ , mặc dù không đánh nhau như đám của hắn nhưng cơ thể nó cũng bắt đầu cứng cáp hơn nhiều !

Hai đứa nó trải qua quãng thời gian mà nó gọi là "Hạnh Phúc" . Nó cứ muốn "Hạnh Phúc" này kéo dài mãi mãi . Nó muốn đc ở bên hắn , gần gũi hắn như thế này chẳng bao giờ rời xa . Nó muốn hắn mãi đeo chiếc nhẫn của nó trên tay . Rồi sẽ có ngày nó nói nó thích hắn !

Cái ngày đó cũng đến .... Nhưng không phải theo cách mà nó muốn

14/02 năm đó ....

- Cha cha ... đại ca nhận đc nhiều chocolate quá !

- Tụi mày ăn không ? Tao cho đấy ! Tao không hảo ngọt !

- Thôi ! Tụi em đâu dám ăn ! Tụi em mà ăn thì đám con gái nó xé xác tụi em mất !

- Thôi tao đem vào cho thằng Kim ăn vậy !

Nói rồi hắn đem cả đống chocolate vào cho nó , nó thì đang phải lo làm sổ điểm cho cô nên không để ý lắm . Hắn để cả đống chocolate trước mặt nó :

- Ăn đi !

- Ở đâu mà nhiều thế ?

- Đám có gái cho đấy !

- Sướng nhá !

- Ừ ! Ăn giùm đi !

- Thôi ! Kim cũng còn 1 đống chưa giải quyết nè !

Nó chỉ vào cái bịch nhỏ kế bên nó , cũng toàn là chocolate ... Hắn thở dài ngao ngán :

- Chẳng biết bày vẻ cái trò này làm gì nữa ! Thôi mày cầm lấy hết đi , đem về mà cho em mày ăn !

- Kim làm gì có em ?

- Ờ ha ! Tao quên ! Thì mày cho ai cũng đc ! Tao chẳng ăn đâu !

Nói rồi hắn bỏ lại cho nó cái đống chocolate của hắn rồi bỏ đi ! Nó nhìn theo mà cười 1 mình . Nó cũng rút trong hộc bàn nó 1 thanh chocolate , hôm nay nó sẽ tặng hắn và nó sẽ nói hết ! Nó chuẩn bị kỉ lưỡng lắm , biết hắn không thích chocolate ngọt nên nó đã mua chocolate đắng ! Tiếp tục làm sổ , vừa làm vừa cười - nó đâu hay chỉ lát nữa thôi , nó sẽ không còn cười đc như thế nữa !

- Chúc mừng đại ca nha !

- Đại ca đúng là có phước ...

- ......

Nó ngồi trong lớp mà nghe đám đàn em chúc mừng hắn inh ỏi ! Chuyện gì thế nhỉ ? Tý phải hỏi hắn mới đc ! Hắn kia rồi ! Vẻ mặt hớn hở lắm ! Chắc phải là chuyện gì vui lắm đây ! Hắn bước tới bàn , ngồi mạn xuống ghế , miệng cười đắc thắng . Nó hỏi hắn :

- Có chuyện gì mà Hiếu vui vậy ?

- À ! Để tao kể mày nghe ! Lúc nãy con Ngọc - hotgirl 10C2 ấy , nó mới tặng chocolate cho tao !

- Thế à ? - Nó thấy hơi chột dạ .

- Còn nữa mày ! Nó muốn tao làm người yêu của nó !

Nghe tới đây cả người nó nóng lên . Nó điên mất ! Nhưng nó vẫn cố giữ bình tĩnh mà hỏi tiếp :

- Thế Hiếu có đồng ý không ?

- Ừ ... thì tụi đàn em nói con này là hotgirl , quen nó đc tiếng nên tao đồng ý rồi !

Nghe đến đây thì nó đứng cả người ! Người nó yêu bây giờ là người yêu của kẻ khác rồi ! Nó phải cố lắm mới kềm đc nước mắt ! Nó còn chưa nói với hắn là nó thích hắn kia mà . Nhưng bây giờ nó cũng chẳng còn tâm trí đâu nữa . Nó nói nhỏ :

- Ừ ! Chúc mừng Hiếu !

- Hahahaha ừ ừ ! Thôi tao ra tiếp với tụi nó đây !

Nó nằm gục xuống bàn cắn răng mà khóc ! Nó thất vọng ghê gớm , chưa nói đc lời yêu với hắn ! Nó đau buồn nhìn bóng hắn vui vẻ đang khoe "chiến tích" với đám kia ! Nó thất bại , thất bại hoàn toàn ! Nó lấy thanh chocolate đã chuẩn bị cho hắn ra ... ăn .

Vị Đắng !

Kể từ ngày đó hắn chính thức có người yêu - một cô bạn xinh đẹp tên Ngọc . Nó thì dần dần rời tránh mặt hắn , nó viện đủ lý do để có thể tránh hắn , không đi học chung với hắn nữa . Hắn cũng thắc mắc là tại sao nó cứ tránh hắn thế . Tuy là vậy nhưng nó vẫn còn niềm an ủi là hắn vẫn còn đeo chiếc nhẫn của nó trên tay !

Vài ngày sau .....

Vẫn như những ngày trước , không còn không khí tươi vui nữa mà thay vào đó là 1 sự im lặng lạnh người . Hắn bước vào lớp , tới bàn và chào nó :

- Chào mày !

- Ừ !

Chỉ thế thôi , hắn bỏ cặp sách xuống rồi ngồi yên đó ! Như mọi ngày , 2 đứa không nói chuyện với nhau nữa , hắn thì huyên thuyên với đám đàn em , còn nó thì cứ cúi đầu và sách vở . Chợt nó nghe đám đàn em trầm trồ :

- Chà ! Cái nhẫn của đại ca đẹp quá !

- Ừ ! Con Ngọc tặng đấy !

- Đeo cả ngón áp út nha đại ca !

Nghe tới đó nó giật mình quay lại ngay ! Cái vị trí mà bình thường cái nhẫn của nó vẫn nằm trên đó , bây giờ đã thay bằng chiếc nhẫn khác . Nó thật vọng lẫn giận dữ , nó kéo áo hắn . Hắn ngạc nhiên quay sang hỏi :

- Gì thế mày ?

- Cái nhẫn đâu ? Nhẫn Kim tặng Hiêu đâu ?

- À cái đó hả ? Tao để ở nhà rồi ! Ngọc nó nói là đeo nhẫn của nó đi vì .....

Hắn chưa kịp nó hết thì nó đã tát vào mặt hắn 1 cái . Nó giận quá không còn kiềm đc bản thân nữa . Hắn bị tát , bất ngờ lắm , mất mấy phút hắn mới định thần lại đc !

- Mày điên hả ?

- Ừ ! Tao điên rồi đấy !

Thế là nó nhào vào đánh hắn , hắn bực tức quát :

- Này ! Mày mà không thôi đi tao không nhịn đâu đấy !

Nó chẳng nói chẳng rằng chỉ nghiến răng đánh hắn . Tức giận quá hắn vùng dậy xô ngã nó , nó ngã đau lắm - mà lòng nó còn đau hơn kìa ! Hắn đánh nó rồi ! Hắn chẳng còn quan tâm tới nó nữa ! Thấy nó ngã , hắn cuống cuống tới đỡ nó :

- Mày không sao chứ ?

- Tránh ra !

- Tao lỡ tay ....

- Tao nói mà tránh ra ! Từ này tao không bạn bè gì với mày nữa hết !

Hắn cũng điên lên ! Hắn quý nó vậy mà nó lại nói thế với hắn ! Rôi lại tự dưng đánh hắn nữa chứ ! Tức quá hắn quát lại :

- Mài nói thế thì đừng bạn bè gì nữa hết !

Đám đàn em chạy tới vuốt tức cho cả 2 bên , đứa thì khuyên "nhị ca" , đứa thì vuốt "đại ca" . Nhưng đã muộn , giữa 2 đứa nó bây giờ là một khoảng trống rồi !

Hắn và nó bây giờ đường ai nấy đi ! Thù ghét nhau ra mặt ( cũng không hẳn là thù ghét ) - chỉ đợi cơ hội là đánh nhau . Cả cái bang hội cũng thế , chia 2 theo cả 2 đứa nó .

Sau này , nó tiếc lắm ! Nếu không vì 1 phút nóng giận thì bây giờ đã không ra thế này ! Nó cũng biết là hắn chẳng thương yêu gì Ngọc , chẳng qua đám đàn em khích quá nên hắn mới đồng ý ! Vậy thôi ! Nhưng đã muộn ... Ước gì thời gian quay lại , nó sẽ nói nó thích hắn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khuog