CÂU CHUYỆN AI DỜI CHỖ PHO MÁT CỦA TÔI RỒI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CÂU CHUYỆN AI DỜI CHỖ PHO MÁT CỦA TÔI RỒI?

ФФФ

Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất xa xăm, có bốn nhân vật tí hon chạy qua suốt một mê

cung tìm kiếm pho mát để nuôi thân và làm cho mình hạnh phúc.

Hai nhân vật chuột tên là "Khụt khịt" và "Hối hả" và hai nhân vật người tí hon - nhỏ như

chuột nhưng có dáng vẻ và hành động rất giống con người hôm nay. Tên họ là "E hèm" và "ư

hừm".

Vì kích thước nhỏ bé của họ khó mà nhận ra bọn họ đang làm gì. Nhưng nếu nhìn kỹ,

người ta có thể khám phá ra những điều cực kỳ đáng ngạc nhiên!

Hàng ngày chuột và người tí hon dùng thời gian vào việc tìm món pho mát đặc biệt của

riêng mình trong mê cung.

Các chú chuột: Khụt khịt và Hối hả, chỉ dựa vào bộ óc giản đơn của loài gặm nhấm, nhưng

có bản năng tuyệt vời, để tìm thứ pho mát khó gặm mà chúng thích, như loài chuột thường thích.

Hai chàng tí hon: E hèm và Ư hừm, dùng trí thông minh của mình, tràn đầy niềm tin và

cảm xúc, tìm một loại pho mát rất khác - với chữ P viết hoa - thứ mà họ tin sẽ khiến họ thảy hạnh

phúc và thành công.

Dù người tí hon vốn khác hẳn chuột, họ cũng có điểm gì đó chung: sáng sáng, mỗi người

mặc bộ quần áo chạy bộ và đi giày vào, rời những căn nhà nhỏ bé và chạy đua vào trong mê cung

tìm kiếm món pho mát ưa thích của mình. Mê cung là một mê hồn trận những hành lang và các

buồng trống, có buồng chứa pho mát tưởi ngon, nhưng cũng có những xó xỉnh tối đen và những

ngõ cụt không dẫn tới đâu cả. Thật là một nơi dễ khiến người ta lạc lối.

Dẫu sao, đối với những ai tìm ra lối đi của mình, mê cung chứa đựng những bí mật cho

phép họ hưởng một cuộc sống tốt hơn. Những chú chuột, Khụt khịt và Hối hả, dùng phưởng

pháp mò mẫm đởn giản để tìm pho mát. Chúng chạy xuống một hành lang, và nếu nơi đó rỗng

tuếch thì chúng đổi hưởng và chạy xuống hành lang khác. Chúng nhớ những hành lang không

chứa pho mát và nhanh chóng chạy sang những khu vực mới.

Khụt khịt thường dùng cái mũi tuyệt diệu của nó đánh hơi ra hướng đại thể có pho mát, còn

Hối hả nhất định sẽ phi nhanh về phía trước. Chúng lạc đường, đúng như bạn nghĩ, chạy nhầm

hướng và thường đâm sầm vào tường. Nhưng sau một lát chúng cũng tìm ra lối đi của mình.

Giống như lũ chuột, hai chàng tí hon, E hèm và Ư hừm, cũng dùng khả năng suy nghĩ và

học hỏi từ những kinh nghiệm đã qua của họ. Tuy nhiên, họ dựa vào bộ não phức tạp của mình

để phát triển những phưởng pháp tìm pho mát tinh vi hơn.

Đôi khi họ làm được, nhưng cũng có lúc những niềm tin và những cảm xúc con người đầy

uy lực của họ vượt lên cản tầm nhìn sự vật của họ. Điều đó làm cuộc sống trong mê cung thêm

phức tạp và thêm thách thức.

Dù sao thì tất cả bọn Khụt khịt, Hối hả, E hèm và Ư hừm đều phát hiện ra, theo cách riêng

của mình, cái mà họ tìm kiếm. Một ngày kia, mỗi người bọn họ tìm ra loại pho mát riêng của

mình ở cuối một hành lang tại Trạm pho mát P.

Sau đó, sáng sáng, lũ chuột và các chàng tí hon mặc đồ chạy bộ hướng về phía Trạm pho

mát P. Chẳng bao lâu sau mỗi kẻ trong bọn thiết lập lộ trình riêng của mình. Khụt khịt và Hối hả

tiếp tục dậy sớm mỗi ngày chạy đua xuyên qua mê cung, luôn luôn theo cùng một tuyến đường.

Khi tới đích, lũ chuột cởi giày ra, buộc lại với nhau và đeo lên cổ như thế chúng có thể vớ

được giầy nhanh chóng nếu cần lại lần nữa. Rồi chúng thưởng thức món pho mát.

Ban đầu E hèm và Ư hừm cũng chạy đua về phía Trạm pho mát P hàng sáng để thưởng

thức những miếng pho mát mới ngon lành đang đợi họ. Nhưng chẳng mấy chốc, một lịch trình

khác được thiết lập cho các chàng tí hon.

E hèm và Ư hừm mỗi ngày dậy muộn hơn một chút, mặc quần áo thong thả hơn một chút

và tản bộ đến Trạm pho mát P. Xét cho cùng, họ biết bây giờ pho mát ở đâu và biết cách đi tới

đó. Họ không biết pho mát từ đâu ra hoặc ai đã bỏ chúng vào đó. Họ chỉ cho rằng nó nhất

định ở đó. Sáng sáng, ngay khi E hèm và Ư hừm tới Trạm pho mát P, họ thu xếp ổn định và làm

như đang ở nhà vậy. Họ treo quần áo chạy lên, cởi giày ra và xỏ đôi dép đi trong nhà vào. Giờ

đây họ trở nên khoan khoái với việc đã tìm ra pho mát.

"Thật tuyệt vời", E hèm nói. "Ở đây có đủ pho mát cho tất cả chúng ta mãi mãi." Hai chàng

tí hon cảm thấy hạnh phúc và thành công, và nghĩ rằng bây giờ họ đã được đảm bảo.

Chẳng bao lâu sau E hèm và Ư hừm coi pho mát mà họ tìm thấy ở Trạm pho mát P là pho

mát của họ. Đó là một kho pho mát rộng đến nỗi cuối cùng họ chuyển nhà đến ở gần hơn và thiết

lập quan hệ giao lưu với xung quanh.

Để tạo cho bản thân cảm giác giống như ở nhà, E hèm và Ư hừm trang trí các bức tường

bằng những câu châm ngôn và thậm chí còn vẽ hình pho mát xung quanh những bức tranh khiến

họ mỉm cười. Một bức viết:

Hạnh phúc là Pho mát, là ý nghĩa của cuộc sống chúng ta

Đôi khi E hèm và Ư hừm rủ bạn bè ghé thăm đống pho mát ở Trạm pho mát P rồi chỉ vào

đó mà nói một cách tự hào "pho mát ngon tuyệt, nhỉ?" Có khi họ chia cho bạn bè một ít mà cũng

có khi không.

"Chúng ta xứng đáng với pho mát này", E hèm nói. "Rõ ràng là chúng ta đã phải lao động

đủ lâu dài và vất vả để tìm ra chúng." Chú ta bốc một miếng pho mát tưởi ngon lên nhấm nháp.

Sau đó, như thường lệ, E hèm thấy buồn ngủ.

Hằng đêm, các chàng tí hon lạch bạch đi về nhà, no căng pho mát và mỗi sáng họ tự tin trở

lại để ăn thêm.

Chuyện cứ vậy diễn ra khá lâu.

Không bao lâu sau sự tự tin của E hèm và Ư hừm dần trở thành tính ngạo mạn vì thành

công. Chẳng mấy chốc họ trở nên yên tâm tới mức thậm chí không để ý xem chuyện gì đang xảy

ra.

Thời gian trôi đi, Khụt khịt và Hối hả tiếp tục theo lề thói của chúng. Chúng đến sớm mỗi

buổi sáng rồi đánh hơi, rồi bới tìm, rồi chạy cuống lên xung quanh Trạm pho mát P, kiểm tra nơi

đó xem liệu có gì thay đổi so với ngày hôm trước không. Sau đó chúng mới ngồi xuống nhấm

nháp món pho mát.

ФФФ

Một buổi sáng chúng tới Trạm pho mát P và phát hiện ra chẳng còn pho mát. Chúng không

ngạc nhiên. Từ khi Khụt khịt và Hối hả để ý thấy nguồn cung cấp pho mát ngày càng ít đi, chúng

đã được chuẩn bị cho cái điều không thể tránh khỏi này và theo bản năng chúng biết phải làm gì.

Chúng nhìn nhau, cởi đôi giày mà chúng đã buộc với nhau và quàng quanh cổ một cách

tiện lợi xuống, xỏ vào chân và thắt dây lại.

Lũ chuột không phân tích quá mức sự việc.

Đối với loài chuột, cả vấn đề lẫn lời giải đáp đều đởn giản. Tình hình ở Trạm pho mát P đã

thay đổi. Cho nên Khụt khịt và Hối hả quyết định thay đổi.

Cả hai con chuột nhìn ra ngoài mê cung. Rồi Khụt khịt hếch mũi lên đánh hơi và ra hiệu

cho Hối hả, người dẫn đường chạy xuyên qua mê cung, trong lúc Khụt khịt ráng hết sức chạy

theo sau. Chúng mau chóng bỏ đi tìm pho mát mới.

Cùng ngày hôm ấy, nhưng muộn hơn, E hèm và Ư hừm tới Trạm pho mát P. Họ đã không

để ý đến những thay đổi nhỏ đã xảy ra mỗi ngày, thành ra họ cứ cho rằng pho mát nhất thiết phải

ở đó.

Họ không được chuẩn bị cho điều mà họ thấy.

"Cái gì! Không có pho mát à?" E hèm hét lên. Chú tiếp tục la thét "Không có pho mát à?

Không có pho mát sao?" cứ như thể nếu chú ta hét đủ to thì ai đó sẽ bỏ pho mát trở lại.

"Ai dời chỗ pho mát của tôi rồi?" Chú hò la.

Sau cùng, hai tay chống nạnh, mặt đỏ gay, chú thét lên bằng giọng cao chói lói "Thế là

không công bằng!" Ư hừm thì chỉ lắc đầu không tin. Cả chú cũng mong tìm thấy pho mát ở Trạm

pho mát P. Chú đứng đó một hồi lâu, cứng người lại vì sửng sốt. Chú hoàn toàn không chuẩn bị

cho điều này.

E hèm đang thét lên điều gì đó nhưng Ư hừm không muốn nghe. Chú không muốn đối đầu

với sự việc trước mắt nên chú buông xuôi tất cả.

Thái độ của bọn tí hon chẳng hay ho hoặc có ích gì mấy nhưng có thể thông cảm được.

Tìm ra pho mát thật chẳng dễ dàng gì, và điều đó có ý nghĩa quan trọng với hai chàng tí

hon nhiều hơn là việc có đủ ăn hàng ngày.

Tìm ra pho mát là cách những chàng tí hon đạt được cái mà họ nghĩ là họ cần để được sung

sướng. Họ có những ý kiến riêng của mình về ý nghĩa của pho mát đối với họ, tùy theo thị hiếu

của từng người.

Đối với một số người, tìm được pho mát là có những món đồ vật chất. Đối với những

người khác thì đó là có được sức khoẻ lành mạnh, hoặc tăng thêm cảm giác khỏe mạnh về tinh

thần.

Đối với Ư hừm, pho mát chỉ có nghĩa là cảm giác an toàn, một ngày nào đó có một gia đình

thân yêu và sống trong một ngôi nhà ấm cúng ở hẻm pho mát Dày.

Với E hèm, pho mát là có một miếng pho mát Lớn đứng đầu các thứ khác và sở hữu một

ngôi nhà lớn trên đỉnh Đồi pho mát Camembert.

Vì pho mát quan trọng đối với họ, hai chàng tí hon dành một lúc lâu để cố quyết định xem

phải làm gì. Tất cả những gì họ nghĩ ra chỉ là cứ nhìn mãi xung quanh Trạm không pho mát P

xem liệu pho mát có thực sự hết hẳn không.

Trong lúc Khụt khịt và Hối hả nhanh chóng hành động thì E hèm và Ư hừm cứ tiếp tục e

hèm và Ư hừm.

Họ nguyền rủa mãi sự bất công. Ư hừm bắt đầu thấy suy sụp. Điều gì sẽ đến nếu ngày mai

cũng không có pho mát ở đó? Chú ta đã lập bao nhiêu kế hoạch tưởng lai dựa trên số pho mát

này.

Hai chàng tí hon không thể tin nổi. Làm sao lại xảy ra điều này được cở chứ? Không một ai

cảnh báo họ cả. Như vậy là không công bằng. Đó không phải là cách mà người ta trông chờ sự

việc xảy ra.

E hèm và Ư hừm về nhà tối đó với cái bụng đói và cảm giác chán nản. Nhưng trước khi họ

đi Ư hừm viết lên tường:

Miếng Pho mát càng quan trọng thì người ta càng muốn giữ nó

Hôm sau E hèm và Ư hừm rời khỏi nhà và trở lại Trạm pho mát P một lần nữa, nơi bọn họ

vẫn hy vọng, bằng cách nào đó, tìm thấy pho mát của họ.

Tình cảnh vẫn không thay đổi, món pho mát không còn ở đó nữa. Hai chàng tí hon không

biết phải làm gì. E hèm và Ư hừm chỉ đứng đó, bất động như hai pho tượng.

Ư hừm nhắm tịt mắt và bịt chặt tai lại. Chú ta chỉ muốn dừng tất cả mọi thứ lại. Chú ta

không muốn hiểu rằng nguồn cung cấp pho mát đã mỗi ngày một ít đi. Chú ta tin rằng nó đột

nhiên biến hẳn.

E hèm phân tích đi phân tích lại tình huống rồi rốt cục bộ não phức tạp của chú cứ bám

chặt lấy niềm tin to lớn. "Tại sao người ta lại làm điều này với tôi" chú ta gặng hỏi. "Điều gì đang

thực sự diễn ra ở đây nhỉ".

Cuối cùng, Ư hừm mở mắt ra, nhìn quanh rồi bảo "À mà này, Khụt khịt và Hối hả đâu rồi

ấy nhỉ? Cậu có nghĩ là chúng biết điều gì đó mà ta không biết không?"

E hèm nhạo báng "Chúng thì biết cái gì cở chứ?"

E hèm nói tiếp "Chúng chẳng qua chỉ làn hững con chuột. Chúng chỉ phản ứng lại sự việc

xảy ra. Chúng ta là người tí hon. Chúng ta thông minh hơn lũ chuột. Chúng ta phải có khả năng

suy luận ra điều này".

"Tớ biết là chúng ta thông minh hơn." Ư hừm nói, "nhưng vào thời điểm này chúng ta

chẳng có vẻ gì là đang hành động thông minh hơn cả. Sự việc quanh đây đang thay đổi, E hèm ạ.

Có thể chúng ta cần phải thay đổi và phải làm một cách khác đi." "Tại sao chúng ta lại phải thay

đổi?" E hèm hỏi "Chúng ta là người tí hon. Chúng ta đặc biệt. Cái trò này không được xảy ra cho

chúng ta. Hoặc nếu có xảy ra, ít nhất chúng ta cũng phải có lợi gì chứ."

"Tại sao chúng ta lại phải có lợi gì?" Ư hừm hỏi.

"Tại vì chúng ta có quyền," E hèm khẳng định.

"Có quyền làm gì cở?" Ư ham muốn biết.

"Chúng ta có quyền đối với pho mát của chúng ta"

"Tại sao"

"Bởi vì chúng ta không gây ra cái chuyện này," E hèm nói. "Một ai đó đã làm điều này và

chúng ta phải kiếm được gì đó từ việc này."

Ư hùm đề xuất, "Có lẽ chúng ta nên thôi phân tích tình huống mãi thế này mà đởn giản là

đi mà tìm món pho mát Mới."

"Ồ không," E hèm cãi. "Tôi sắp đi đến tận cùng của vấn đề rồi."

Trong khi E hèm và Ư hừm vẫn còn đang cố quyết định phải làm gì thì Khụt khịt và Hối hả

đã bon bon trên con đường của chúng. Chúng chạy sâu hơn vào trong mê cung, chạy lên chạy

xuống các hành lang, tìm kiếm pho mát ở mỗi Trạm pho mát mà chúng có thể tìm thấy.

Chúng chẳng nghĩ về điều gì khác ngoài tìm kiếm pho mát Mới. Chúng chẳng tìm được gì

cho đến khi cuối cùng chúng chạy vào một phần của mê cung, nơi trước đó chúng chưa tới bao

giờ: Trạm pho mát M.

Chúng kêu ré lên vì vui sướng. Chúng có được thứ mà chúng hằng tìm kiếm: một nguồn

pho mát Mới dồi dào.

Chúng khó mà tin được vào mắt mình. Đây là cái kho pho mát lớn nhất mà lũ chuột từng

thấy trên đời.

Trong lúc ấy, E hèm và Ư hừm vẫn còn quay trở lại Trạm pho mát P đánh giá tình hình.

Các chú còn đang đau khổ vì chuyện không có pho mát. Các chú trở nên nản chí, giận dữ và đổ

lỗi cho nhau về tình huống hiện thời.

Thỉnh thoảng Ư hừm thoá nghĩ đến các bạn chuột của chú, Khụt khịt và Hối hả, và băn

khoăn không biết họ có tìm được tí pho mát nào chưa. Chú tin rằng họ đang rất vất vả vì việc

chạy xuyên qua mê cung thường vô cùng bấp bênh. Nhưng chúng cũng hiểu rằng đó dường như

là lối thoát duy nhất.

Đôi khi Ưm hừm tưởng tượng Khụt khịt và Hối hả tìm ra pho mát Mới và đang thưởng

thức nó. Chú nghĩ tới việc chú mà ra ngoài phiêu lưu một chuyến trong mê cung và tìm ra món

pho mát tươi ngon thì thật tốt biết bao. Chú gần như nếm được mùi vị của món đó.

Càng hình dung việc bản thân tìm ra và thưởng thức món pho mát mới rõ ràng bao nhiêu

thì chú càng thấy rõ mình phải rồi khỏi Trạm pho mát P bấy nhiêu.

"Chúng ta đi thôi!" bất thình lình chú kêu lên.

"Không", E hèm đáp ngay. "Tớ thích ở đây. Ở đây thật dễ chịu. Đó là điều tớ biết rõ. Hơn

nữa ngoài kia nguy hiểm lắm".

"Không, không nguy hiểm đâu," Ư hừm cãi. "Trước đây chúng ta đã chạy qua nhiều phần

của mê cung thì bây giờ chúng ta có thể làm lại một lần nữa."

"Tớ đã trở nên quá già để làm điều đó rồi," E hèm nói. "Vả lại tớ em rằng tớ không thích

thua cuộc và biến mình thành trò hề. Cậu có thế không?"

Nghe câu nói đó, nỗi sợ hãi thất bại lại trở lại và hy vọng tìm thấy món pho mát mới lại héo

tàn.

Thế là hàng ngày hai chàng tí hon tiếp tục cái việc mà họ đã làm trước đây. Đến Trạm pho

mát P, không tìm thấy pho mát, rồi trở về nhà cùng nỗi lo âu cà chán chường của mình.

Họ ráng phủ nhận cái điều đang xảy ra, nhưng thấy khó ngủ hơn, hôm sau thấy ít sinh lực

hơn và trở nên cáu kỉnh.

Ngôi nhà của họ không còn là nơi êm ấm như xưa nữa. Hai chàng tí hon khó ngủ và gặp

những cơn ác mộng về việc không tìm thấy tí pho mát nào.

Nhưng hàng ngày E hèm và Ư hừm vẫn trở lại Trạm pho mát P và chờ ở đó.

E hèm nói, "Cậu ạ, nếu chúng mình làm việc tích cực hơn chắc chúng mình sẽ thấy thực sự

không có gì thay đổi nhiều lắm đâu. Món pho mát chắc chắn ở đâu đây thôi. Có lẽ chúng trốn

đằng sau bức tường kia."

Ngày hôm sau E hèm và Ư hừm trở lại cùng với đồ nghề. E hèm giữ cái đục cho Ư hừm

nện búa cho tới lúc khoét được một lỗ trên bức tường của Trạm pho mát P. Họ nhìn kỹ bên trong

nhưng không thấy pho mát.

Họ thất vọng nhưng vẫn tin rằng mình có thể giải quyết được vấn đề. Thế là họ lại đến sớm

hơn, ở lại lâu hơn, làm việc nỗ lực hơn. Nhưng sau một thời gian, tất cả những gì họ có được chỉ

là một cái lỗ rộng hoác trên tường.

Ư hừm bắt đầu nhận ra sự khác nhau giữa tính tích cực và tính hiệu quả.

"Có thể," E hèm nói "Chúng ta chỉ phải ngồi đây mà xem điều gì sẽ xảy ra. Chẳng chóng

thì chầy họ sẽ phải bỏ pho mát lại vào đây."

Ư hừm muốn tin vào điệu đó. Thế là hàng ngày chú ta về nhà nghỉ rồi lại trở lại Trạm pho

mát P cùng với E hèm một cách miễn cường. Nhưng pho mát không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Đến lúc này thì hai anh chàng tí hon yếu lả đi vì đói và căng thẳng. Ư hừm mệt mỏi vì chờ

đợi tình cảnh của họ được cải thiện. Chú bắt đầu nhận thấy họ càng ở yên trong cái tình cảnh

không pho mát này bao nhiêu thì họ sẽ càng khốn khổ bấy nhiêu.

Ư hừm biết họ đang mất đi lợi thế của mình.

Cuối cùng, một ngày kia Ư hừm bắt đầu cười nhạo bản thân.

"Ư hừm ởi là Ư hừm, nhìn chúng ta này. Chúng ta cứ làm đi làm lại mãi những việc giống

nhau mà lại tự hỏi tại sao sự việc lại không khá lên. Nếu không phải là lố bịch thì cũng thật đáng

buồn cười."

ФФФ

Ư hừm quả không thích cái ý tưởng phải chạy xuyên qua mê cung lần nữa, vì chú biết mình

sẽ bị lạc và chú không biết nơi chú có thể tìm thấy dù chỉ một chút pho mát. Nhưng Ư hừm phải

cười sự ngớ ngẩn của mình khi chú nhận ra đã để sự sợ hãi làm gì mình.

Chú hỏi E hèm, "Chúng ta để giày chạy của mình ở đâu rồi nhỉ?"

Phải mất một lúc lâu họ mới tìm ra giày vì họ đã quẳng béng chúng đi khi họ tìm thấy pho

mát của họ ở Trạm pho mát P, cứ nghĩ rằng họ sẽ chẳng bao giờ còn cần tới chúng nữa.

Lúc E hèm thấy anh bạn mình xỏ đôi giày vào chân, chú ta nói, "Cậu thực sự không định

chạy ra ngoài mê cung một lần nữa đấy chứ? Tại sao cậu không đợi ở đây với tớ cho đến khi

người ta bỏ pho mát trở lại?"

"Bởi vì sẽ không có chuyện đó đâu," Ư hừm nói. "Tớ cũng không muốn thừa nhận điều đó,

nhưng bây giờ tớ nhận ra rằng người ta sẽ không bao giờ bỏ món pho mát ngày xưa trở lại đây

nữa. Đến lúc phải tìm pho mát Mới rồi."

E hèm cãi, "Nhưng giả dụ như không có pho mát ở ngoài kia thì sao? Hoặc thậm chí có,

nhưng cậu không tìm thấy thì sao?"

"Tớ không biết," Ư hừm nói. Chú đã hỏi bản thân mình những câu hệt như vậy quá nhiều

lần rồi và lại cảm thấy những nỗi sợ hãi đã giữ chân chú nguyên tại chỗ.

Chú tự hỏi "Nơi nào mình có nhiều khả năng tìm ra pho mát hơn - ở đây hay trong Mê

cung?"

Chú vẽ một bức tranh trong đầu. Chú thấy mình mạo hiểm đi ra ngoài Mê cung với một nụ

cười trên môi.

Dù cảnh tượng đó khiến chú sửng sốt, nó cũng làm chú cảm thấy dễ chịu. Chú thấy mình

thỉnh thoảng bị lạc trong Mê cung, nhưng tin chắc cuối cùng chú nhất định tìm thấy pho mát Mới

và - tất cả những gì tốt đẹp đi cùng với nó ngoài đó. Chú thu hết can đảm lại.

Thế rồi chú dùng trí tưởng tượng vẽ ra bức tranh khả dĩ đáng tin nhất - với những chi tiết

hiện thực nhất - cảnh chú tìm ra và thưởng thức mùi vị của món pho mát Mới.

Chú tưởng tượng bản thân đang ăn pho mát Thụy Sĩ với những lỗ lấm chấm bên trong, pho

mát dày màu cam tươi và pho mát Mỹ, pho mát Mozzarella của ý và pho mát Camember mềm

mại tuyệt vời của Pháp, và...

Rồi chú nghe thấy E hèm nói điều gì đó và sực nhận ra họ vẫn đang ở tại Trạm pho mát P.

Ư hừm nói, "E hèm ạ, đôi khi sự vật thay đổi và chúng không bao giờ trở lại như cũ nữa.

Lần này có vẻ là một trong số những lần như vậy. Đời mà! Cuộc sống luôn biến động. Và chúng

ta cũng nên như thế."

Ư hừm nhìn người bạn đồng hành hốc hác của mình và cố nói cảm tưởng của mình với cậu

ta, nhưng nỗi sợ hãi của E hèm đã trở thành sự giận dữ và chú ta nhất định không nghe.

Ư hừm không định tỏ ra thô lỗ với bạn, nhưng chú phải bật cười vì cả hai bọn họ trông thật

ngớ ngẩn.

Khi sắp sửa ra đi, Ư hừm bắt đầu cảm thấy nhanh nhẹn hơn, nhận thức rõ rằng cuối cùng

chú đã có khả năng cười nhạo bản thân mình, cho qua mọi chuyện và tiếp tục tiến tới.

Ư hừm cười và tuyên bố "Đến lúc vào Mê cung rồi!"

E hèm không cười mà cũng chẳng đáp lời.

Ư hừm nhặt một hòn đá nhỏ, sắc và viết một ý nghĩ nghiêm túc lên bức tường để E hèm

suy gẫm. Thậm chí Ư hừm còn vẽ, theo thói quen, một bức tranh pho mát xung quanh câu đó, hy

vọng nó sẽ giúp E hèm mỉm cười, bớt ưu phiền và lên đường tìm kiếm pho mát Mới. Nhưng E

hèm không muốn nhìn bức tranh. Bức tranh viết:

Nếu không thay đổi thì người ta có thể bị đào thải

Nếu không chịu đi tìm thì sẽ không bao giờ có miếng Pho mát mới

Rồi Ư hừm thò đầu ra và nhìn vào mê cung một cách lo âu. Chú nghĩ tới việc chú đã đẩy

bản thân vào tình cảnh không pho mát này như thế nào.

Chú đã tin rằng có thể không có tí pho mát nào trong mê cung, hoặc giả chú sẽ không tìm

thấy nó. Những niềm tin đáng sợ như thế làm tê liệt và giết chết chú.

Ư hừm mỉm cười. Chú biết E hèm đang băn khoăn, "Ai dời chỗ Pho mát của mình nhỉ?"

nhưng Ư hừm lại tự hỏi, "Sao mình không đứng lên mà đi theo pho mát sớm hơn?"

Khi khơi hành vào trong mê cung, Ư hừm ngoái lại nhìn nơi chú vừa rời khỏi và cảm thấy

sự êm ấm ở đó. Chú cảm nhận được rằng mình đang bị lôi kéo trở lại mảnh đất quen thuộc cho

dù có lúc chú đã không tìm được pho mát ở nơi này.

Ư hừm trở nên áy náy và băn khoăn không biết liệu chú có thực sự muốn đi vào trong mê

cung không. Chú viết một câu châm ngôn lên bức tường trước mặt rồi nhìn chằm chằm vào đó

một lúc:

Người ta sẽ làm gì nếu không e ngại?

Chú ngẫm nghĩ về điều đó.

Chú biết đôi khi sợ hãi cũng có cái tốt. Khi người ta lo ngại sự việc đang trở nên tồi tệ nếu

người ta không làm điều gì đó, thì sự lo ngại có thể thúc đẩy người ta hành động. Nhưng sẽ

không tốt khi người ta lo ngại tới mức không làm được gì cả.

Chú nhìn về phía bên phải của mình, phía mê cung mà chú chưa bao giờ đặt chân tới và

cảm thấy sợ hãi.

Thế rồi chú hít một hơi thật sâu, rẽ phải vào mê cung và bước đi một cách thong thả vào

nơi chưa từng biết đến.

Trong khi cố tìm ra lối đi cho mình, thoạt đầu Ư hừm lo rằng có lẽ chú đã chờ đợi quá lâu

ở Trạm pho mát P. Đã bao lâu nay chú không ăn tí pho mát nào, đến nỗi bây giờ chú rất yếu.

Điều đó khiến chú tốn nhiều thời gian hơn và vất vả hơn bình thường trong việc đi qua mê cung.

Chú quyết định rằng bao giờ có cở hội lần nữa, chú sẽ rời khỏi nơi yên ấm mà thích ứng với thay

đổi mau hơn. Điều đó sẽ khiến mọi việc thêm dễ dàng.

Rồi Ư hừm nở một nụ cười yếu ớt bởi chú nghĩ "Thà muộn còn hơn không".

Suốt dăm bảy ngày kế tiếp, Ư hừm tìm thấy một ít pho mát ở đây đó, nhưng chẳng chỗ nào

được lâu bền. Chú đã hy vọng tìm đủ pho mát để đem về cho E hèm và động viên bạn cùng đi

vào trong mê cung.

Nhưng Ư hừm vẫn chưa thấy đủ tự tin. Chú phải thừa nhận chú thấy bối rối trong mê cung.

Mọi thứ có vẻ đã thay đổi từ khi chú ở đây lần sau cùng.

Chỉ vừa nghĩ rằng mình đang tiến tới thì chú đã lạc trong những hành lang. Có vẻ như chú

cứ tiến tới hai bước thì lại lùi lại một bước. Đó là một thử thách! Chú phải thừa nhận rằng trở lại

mê cung, săn tìm pho mát hoàn toàn không tồi tệ như chú vẫn e sợ trước kia.

Thời gian trôi qua, chú bất đầu tự hỏi liệu việc chú mong đợi tìm được pho mát Mới có

thực tế không. Chú băn khoăn không biết chú có ăn một miếng quá sức mình không. Rồi chú

cười, nhận ra mình chẳng có gì để mà nhai lúc này.

Hễ bắt đầu thấy nản lòng thì chú lại tự nhắc mình rằng việc chú đang làm, khổ sở như lúc

này đây trên thực tế còn tốt hơn nhiều so với việc ở mãi trong tình thế không pho mát. Chú đang

nắm quyền kiểm soát chứ không đơn thuần là để sự việc tình cờ xảy đến với mình.

Rồi chú tự nhắc bản thân rằng nếu Khụt khịt và Hối hả có thể tiến lên thì chú cũng thế!

Sau đó, khi Ư hừm xem xét lại sự việc, chú nhận ra rằng pho mát ở Trạm pho mát P không

biến mất sau một đêm như chú vẫn tin tưởng. Lượng pho mát ở đó trong thời gian cuối đã ngày

một ít đi, và số còn lại đã trở nên cũ kỹ. Vị không còn ngon nữa.

Thậm chí pho mát Cũ đã nổi mốc, mặc dù chú đã không nhận ra. Dẫu gì chú cũng phải

thừa nhận rằng nếu muốn, chú đã thấy trước được điều đang xảy ra. Nhưng chú đã không thấy.

Bây giờ thì Ư hừm nhận thức rõ rằng sự thay đổi chắc chắn sẽ không khiến chú ngạc nhiên

nếu chú luôn quan sát điều đang xảy ra và nếu chú lường trước thay đổi. Có lẽ đó là điều mà

Khụt khịt và Hối hả vẫn làm.

Chú quyết định từ giờ trở đi sẽ thường xuyên cảnh giác hơn. Chú sẽ trông chờ thay đổi xảy

đến và tìm kiếm thay đổi. Chú nhất định sẽ tin vào những bản năng gốc của mình để cảm nhận

khi nào thì thay đổi sắp xảy ra và sẵn sàng thích ứng với nó.

Chú dừng lại nghỉ một lát và viết lên bức tường của Mê cung:

Phải thường xuyên quan sát kho Pho mát để biết khi nào nó không dùng được nữa

Sau một khoảng thời gian chừng như khá lâu không tìm thấy pho mát, cuối cùng Ư hừm đi

ngang qua một Trạm pho mát khổng lồ có vẻ đầy hứa hẹn. Nhưng khi vào bên trong, chú cực kỳ

thất vọng vì khám phá ra rằng Trạm pho mát trống rỗng.

"Cái cảm giác trống rỗng này đã xảy đến với mình quá thường xuyên," chú nghĩ. Chú cảm

thấy dường như tuyệt vọng.

Ư hừm đang mất hết sức mạnh cở thể. Chú biết mình bị lạc và sợ sẽ không sống sót nổi.

Chú nghĩ đến việc vòng trở lại và quay về Trạm pho mát P. ít ra, nếu chú làm điều đó, và nếu E

hèm vẫn còn ở đó, thì Ư hừm sẽ không cô đơn. Thế rồi chú tự hỏi mình một lần nữa câu hỏi mọi

khi "Mình sẽ làm gì nếu mình không sợ hãi?"

Ư hừm cho rằng chú đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình, nhưng chú lại lo sợ thường xuyên

hơn mức mà chú muốn thừa nhận, ngay cả chỉ là tự thừa nhận với bản thân. Không phải lúc nào

chú cũng biết chắc chú lo sợ điều gì, nhưng trong tình trạng ngày một yếu đi, giờ đây chú biết

đơn giản là chú sợ việc đi tiếp một mình.

Ư hừm không biết nhưng chú đang tụt lại vì chú vẫn còn bị đè nặng bởi những niềm tin

đáng sợ của chính mình. Ư hừm tự hỏi không biết E hèm đã đi chưa hay cậu ta vẫn còn đờ người

ra vì những nỗi sợ hãi của chính mình. Thế rồi Ư hừm nhớ lại những lần mình cảm thấy hạnh

phúc nhất trong mê cung. Đó là lúc chú di chuyển liên tục.

Chú viết lên bức tường, biết rằng điều này là một lời nhắc nhở bản thân cũng như là một

dấu hiệu cho anh bạn E hèm, hy vọng là thế, đi theo:

Đi theo những con đường mới sẽ giúp tìm thấy những miếng Pho mát mới

Ư hừm nhìn xuống cái ngõ nhỏ tối đen và thấy sợ hãi. Cái gì ở đầu đằng kia? Nó có trống

rỗng không? Hay tệ hơn, có những nguy hiểm đang ẩn nấp không? Chú bắt đầu tưởng tượng ra

đủ thứ loại kinh hoàng có thể xảy đến với mình. Chú khiến bản thân sợ chết khiếp.

Thế rồi chú cười nhạo mình. Chú nhận ra những nỗi sợ hãi đang khiến sự việc tồi tệ hơn.

Cho nên chú làm điều mà chú nhất định sẽ làm nếu không sợ hãi. Chú tiến vào một hướng mới.

Vừa chạy xuống cái lối nhỏ tối tăm, chú vừa bắt đầu mỉm cười. Ư hừm chưa nhận thức rõ,

nhưng chú khám phá ra điều ấp ủ linh hồn chú. Chú đang không suy nghĩ gì nữa mà tin tưởng

vào thứ ở phía trước mặt, cho dù chú không biết chính xác đó là thứ gì.

Ư hừm rất ngạc nhiên thấy mình càng ngày càng thích thú. "Tại sao mình tại thấy thích thế

nhỉ?" chú tự hỏi. "Mình không có tí pho mát nào mà cũng không biết mình đang đi đâu."

Ngay lúc ấy, chú biết tại sao chú cảm thấy thoải mải.

Chú lại dừng lại để viết lên tường:

Khi vượt qua sự sợ hãi của chính mình, sẽ không cảm thấy bị trói buộc nữa

Ư hừm nhận ra chú đã bị giam cầm bởi nỗi sợ hãi của chính mình. Tiến theo một hướng

mới đã giải phóng cho chú.

Bây giờ chú cảm thấy làn gió mát đang thổi trong vùng này của mê cung và làm tỉnh cả

người. Chú hít sâu vài hơi và thấy cử động hăng hái hơn. Một khi vượt qua được nỗi sợ hãi chú

lại thấy dễ chịu hơn.

Đã lâu Ư hừm không cảm thấy như thế này. Chú hầu như đã quên mất đi tìm niềm vui thì

thích thú đến thế nào.

Để mọi sự thêm tốt hơn, một lần nữa Ư hừm bắt đầu vẽ một bức tranh trong trí tưởng

tượng. Chú thấy mình trong một cảnh hiện thực vĩ đại, ngồi giữa một đống các loại pho mát mà

mình ưa thích - từ pho mát dày đến pho mát mềm của Pháp! Chú thấy mình ăn nhiều loại pho

mát mà mình thích, và chú khoái điều mà chú tưởng tượng. Rồi chú hình dung cảnh mình sẽ tận

hưởng tất cả những mùi vị tuyệt vời của chúng.

Càng hình dung rõ trong trí tưởng tượng cảnh mình thưởng thức pho mát Mới chừng nào,

việc đó càng trở nên hiện thực và đáng tin chừng nấy. Chú có thể cảm nhận được rằng chú sắp

tìm ra nó.

Chú viết:

Tưởng tượng ra những miếng Pho mát mới - ngay cả khi chưa tìm thấy - sẽ giúp dẫn

đường tới Pho mát mới nhanh hơn

Ư hừm nghĩ mãi về cái mà chú sẽ đạt được thay vì nghĩ về cái mà chú sắp mất đi.

Chú băn khoăn không hiểu tại sao chú luôn cho rằng một thay đổi nhất định dẫn đến điều

gì đó tồi tệ. Bây giờ thì chú nhận ra rằng thay đổi có thể đưa tới điều gì đó tốt đẹp.

"Tại sao mình không nhận ra điều này từ trước nhỉ?" chú tự hỏi.

Rồi chú chạy qua mê cung một cách khỏe khoắn và nhanh nhẹn hơn rất nhiều. Chẳng bao

lâu chú phát hiện ra một Trạm pho mát và thấy nôn nóng vì chú để ý thấy những mẩu nhỏ pho

mát Mới gần cửa vào.

Đó là những loại pho mát chú chưa từng thấy bao giờ, nhưng trông rất ngon. Chú nếm thử

và nhận ra chúng ngon tuyệt. Chú ăn gần hết những mẩu pho mát Mới có ở đó rồi đút một ít vào

túi quần để ăn sau và có thể để chia với E hèm. Chú bắt đầu phục hồi sức khỏe.

Chú bước vào Trạm pho mát một cách cực kỳ hồi hộp. Nhưng việc nhận ra nó rỗng tuếch

làm chú mất hết tinh thần. Ai đó đã ở đây và chỉ để lại vài mẩu pho mát Mới.

Chú nhận thức rõ rằng nếu chú đi sớm hơn, chắc hẳn chú đã tìm thấy rất nhiều pho mát

Mới ở đây.

Ư hừm quyết định trở về và xem liệu E hèm có sẵn sàng tham gia với chú không.

Trong khi lần theo dấu chân mình, chú dừng lại và viết lên tường:

Càng nhanh chóng bỏ kho Pho mát cũ, càng sớm tìm ra kho Pho mát mới

Một lát sau Ư hừm quay lại Trạm pho mát P và tìm thấy E hèm. Chú mời E hèm ăn những

miếng pho mát Mới, nhưng bị từ chối.

E hèm đánh giá cao thiện chí của bạn chú ta nhưng nói, "Tớ nghĩ tớ sẽ không thích pho mát

Mới. Đó không phải là cái tớ từng ăn. Tớ muốn pho mát của chính tớ quay trở lại và tớ sẽ không

thay đổi cho đến khi có được những gì tớ muốn."

Ư hừm chỉ lắc đầu thất vọng và bất đắc dĩ trở lại một mình. Trở lại chỗ xa nhất mà chú đã

đến trong mê cung, chú đã mất bạn, nhưng cũng nhận thấy chú thích cái mà mình đã khám phá

ra. Ngay cả trước khi tìm thấy cái mà chú hy vọng sẽ là một nguồn cung cấp lớn pho mát Mới,

nếu có, chú đã biết rằng điều làm chú hạnh phúc không chỉ là có pho mát.

Chú hạnh phúc khi chú không phải chạy với nỗi sợ hãi. Chú thích việc mà chú đang làm

bây giờ.

Hiểu được điều này, Ư hừm không cảm thấy yếu đuối như khi chú còn ở Trạm pho mát P

không có pho mát nữa. Chỉ cần nhận thức rõ rằng không được để cho nỗi sợ hãi làm mình dừng

lại và biết phải tìm một hướng mới đã ấp ủ và cho chú sức mạnh. Bây giờ chú cảm thấy rằng chỉ

còn là vấn đề thời gian trước khi chú tìm thấy cái mình cần. Thực ra, chú cảm thấy đã tìm ra

những gì mà chú đang tìm rồi. Chú mỉm cười khi nhận ra:

Khi nhận thấy có thể tìm và thưởng thức Pho mát mới người ta sẽ thay đổi hành động

của mình

Ư hừm một lần nữa nhận ra, giống như chú đã nhận ra một lần trước đây rằng, điều mà

người ta sợ không bao giờ tồi tệ như người ta hình dung. Nỗi sợ hãi mà người ta để cho hình

thành trong đầu mình ghê gớm hơn hoàn cảnh thật.

Chú đã từng lo sợ sẽ không bao giờ tìm thấy pho mát Mới đến nỗi thậm chí không muốn

bắt đầu đi tìm. Nhưng từ khi bắt đầu cuộc hành trình chú đã tìm thấy đủ pho mát trong những

hành lang giúp chú đi tiếp. Bây giờ chú mong đợt tìm thấy nhiều hơn. Chỉ nhìn trước thôi đã thấy

hứng thú rồi.

Suy nghĩ cũ của chú đã bị những nỗi lo lắng và sợ hãi của chú làm vẩn đục. Chú đã từng

nghĩ về chuyện không có đủ pho mát, hoặc không có nó nhiều như chú muốn. Chú đã từng nghĩ

nhiều về cái có thể sai lầm nhiều hơn là về cái có thể đúng.

Nhưng chuyện đã thay đổi từ khi chú rời Trạm pho mát P.

Chú đã từng tin rằng pho mát se không bao giờ bị dời chỗ và rằng thay đổi không phải là

việc làm đúng.

Bây giờ chú nhận ra thay đổi liên tục diễn ra là điều tự nhiên, bất kể người ta mong chờ nó

hay không. Sự thay đổi có thể làm người ta ngạc nhiên chỉ khi người ta không mong đợi nó và

không tìm kiếm nó.

Khi chú nhận ra mình đã thay đổi những niềm tin, chú dừng lại viết lên tường:

Lưu ý tới những thay đổi nhỏ sẽ giúp thích ứng tốt hơn với thay đổi lớn

Ư hừm vẫn chưa tìm thấy pho mát: nhưng khi chạy xuyên qua Mê cung, chú đã suy nghĩ về

điều chú đã học được.

Bây giờ Ư hừm nhận thức được rằng những niềm tin mới của chú đã được những cách cư

xử mới khích lệ. Chú đang cư xử khác lúc chú cứ quay mãi về cái trạm không pho mát ấy.

Chú biết khi người ta thay đổi điều mình tin, tức là người ta thay đổi việc mình làm. Người

ta có thể tin rằng sự thay đổi sẽ gây thiệt hại cho mình và cường lại nó. Hoặc người ta có thể tin

rằng tìm ra pho mát Mới sẽ giúp họ, và nắm chặt lấy sự thay đổi.

Tất cả phụ thuộc vào điều mà người ta chọn để tin.

Chú viết lên tường:

Người ta có thể chú hơn đến việc đơn giản mọi sự việc, để linh động và có phản ứng

nhanh chóng.

Ư hừm biết giá chú đối phó với sự thay đổi nhanh hơn và rời bỏ Trạm pho mát P sớm hơn

thì chú đã ở trong hoàn cảnh khá hơn. Chú sẽ cảm thấy mạnh hơn về thể xác và tinh thần và chú

có thể đưởng đầu tốt hơn với thách thức tìm ra pho mát Mới. Thực ra, giá chú trông đợi sự thay

đổi hơn là mất thì giờ từ chối cái điều thay đổi đã xảy ra rồi thì hẳn bây giờ chú đã tìm thấy nó.

Một lần nữa chú lại dùng trí tưởng tượng và tự thấy mình tìm ra và đang nhấm nháp pho

mát Mới. Chú quyết định đi sâu thêm vào những phần chưa biết của Mê cung, và tìm ra một ít

Phó mát ở đây đó. Ư hừm bắt đầu lấy lại được sức mạnh và lòng tin của mình.

Nghĩ lại về nơi chú đã ra đi, Ư hừm hài lòng là chú đã viết lên tường ở rất nhiều nơi. Chú

tin rằng nó sẽ dùng làm dấu cho E hèm đi theo qua suốt mê cung, nếu cậu ta chọn cách rời khỏi

Trạm pho mát P.

Ư hừm chỉ hy vọng chú đang đi đúng hướng. Chú suy nghĩ về khả năng E hèm sẽ đọc Chữ

Viết TAV Trên Tường và tìm thấy đường đi của chú.

Chú viết lên tường điều mà chú đã nghĩ một thời gian:

Người ta không cần phức tạp hóa vấn đề để làm rối trí mình với những suy nghĩ sợ

hãi.

Bây giờ, Ư hừm đã không nghĩ đến quá khứ nữa và đang thích nghi với hiện tại.

Chú tiếp tục đi qua mê cung với sức mạnh và tốc độ lớn hơn. Và chẳng bao lâu sau nó đã

đến.

Khi có vẻ như chú sẽ mãi mãi ở trong mê cung thì cuộc hành trình của chú - hay ít nhất là

một phần trong hành trình của chú - kết thúc nhanh chóng và hạnh phúc.

Ư hừm đi dọc theo một hành lang mới, rẽ qua một góc, và thấy pho mát Mới ở Ga pho mát

M!

Khi vào bên trong, chú giật mình bởi những gì mình nhìn thấy. Nguồn cung cấp pho mát vĩ

đại nhất mà chú từng được thấy chất cao khắp nơi. Chú không nhận ra tất cả những gì chú thấy,

vì có một số loại pho mát mới đối với chú.

Rồi chú băn khoăn trong giây lát không biết đó là sự thật hay chỉ là trí tưởng tượng của

chú, cho đến khi chú thấy hai người bạn cũ Khụt khịt và Hối hả.

Khụt khịt chào mừng Ư hừm bầng một cái gật đầu còn Hối hả vẫy chân. Những cái bụng

bé nhỏ mập mạp của chúng cho thấy chúng đã ở đây một thời gian.

Ư hừm nhanh chóng chào hỏi và cắn ngaymỗi loại pho mát mà chú thích một miếng. Chú

cởi giày ta, cột dây lại với nhau và treo lên cổ phòng khi chú lại cần chúng. Khụt khịt và Hối hả

cười. Họ gật gù tán thưởng. Rồi Ư hừm nhảy bổ vào pho mát Mới. Khi đã ăn no đến chán, chú

lấy một mẩu pho mát tưởi giở lên chúc mừng: "Hoan hô sự thay đổi!"

Trong khi thưởng thức pho mát Mới, chú ngẫm nghĩ về những điều chú đã học.

Chú nhận ra rằng khi sợ thay đổi chú đã bám chặt vào ảo tưởng về pho mát Cũ thực ra đã

không còn nữa.

Vậy thì cái gì đã làm chú thay đổi? Có phải là nỗi sợ bị đói đến chết không? Ư hừm mỉm

cười khi chú nghĩ chắc hẳn nó đã giúp ích.

Rồi chú cười và nhận ra chú đã bất đầu thay đổi ngay khi học được cách cười chính bản

thân và cười điều chú làm sai. Chú nhận ra cách thay đổi nhanh nhất là cười những hành động

ngớ ngẩn của chính mình - thế là người ta có thể không nghĩ đến nữa và tiến lên nhanh chóng.

Chú biết chú đã học được một một điều có ích về việc tiến lên phía trước từ những người

bạnchuột của mình, Khụt khịt và Hối hả. Họ sống đởn giản. Họ không phân tích quá mức và

phức tạp hóa quá mức sự vật. Khi hoàn cảnh thay đổi và pho mát bị dời đi, họ thay đổi và đi theo

pho mát. Nhất định chú sẽ nhớ điều đó.

Ư hừm cũng đã dùng trí óc phi thường của chú để làm điều mà người tí hon làm tốt hơn

loài chuột.

Chú hình dung ra bản thân - trong chi tiết hiện thực - tìm ra vài điều tốt hơn - tốt hơn nhiều.

Chú chỉ trích những sai lầm mà chú đã làm trong quá khứ và dùng chúng để lập kế hoạch

cho tưởng lai của mình. Chú biết rằng người ta có thể học đối phó với sự thay đổi:

Người ta có thể lưu ý những dấu hiệu thay đổi nhỏ để rồi từ đó chuẩn bị tốt hơn cho

những thay đổi lớn có thể xảy ra.

Người ta có thể nhận thấy rõ hơn nhu cầu để cho mọi chuyện đởn giản, trở nên linh hoạt, và

hành động nhanh.

Người ta không cần phức tạp hóa vấn đề quá mức hoặc tự làm mình rối lên bầng những

niềm tin sợ hãi. Người ta có thể nhận biết khi những thay đổi nhỏ bắt đầu để được chuẩn bị tốt

hơn cho thay đổi lớn có thể đang đến.

Chú biết chú cần thích nghi nhanh hơn, vì nèúngười ta không thích nghi đúng lúc, người ta

có thể cũng hoàn toàn không thích nghi gì hết.

Chú đã phải thừa nhận rằng kẻ cản trở thay đổi lớn nhất nằm trong chính bản thân con

người ta, và rằng không có gì tốt hơn cho đến khi người ta thay đổi.

Có lẽ điều quan trọng nhất, chú đã nhận ra rằng luôn có pho mát Mới ở đâu đó dù cho

người ta có nhận ra nó vào một lúc nào đó hay không. Và rằng người ta sẽ được thưởng nó khi

người ta vượt qua nỗi sợ hãi và thích thú mạo hiểm.

Chú biết có vài nỗi sợ phải được tôn trọng, vì nó có thể giữ cho người ta tránh khỏi nguy

hiểm thật sự. Nhưng chú đã thấy rõ hầu hết nỗi sợ của chú đều phi lý và đã ngăn cản không cho

chú thay đổi khi cần.

Có lúc nào đó chú đã không thích nó, nhưng chú biết sự thay đổi té ra tưởng không hay mà

lại hóa hay vì nó dẫn chú tìm ra pho mát tốt hơn.

Thậm chí chú còn tìm ra một phần tốt hơn trong con người mình.

Khi Ư hừm nhớ lại những điều đã học được, chú nghĩ về bạn E hèm của chú. Chú rự hối

không biết E hèm có đọc được câu châm ngôn nào mà Ư hừm viết lên tường ở Trạm pho mát P

và khắp Mê cung không.

E hèm đã quyết đinh bỏ đi và tiến lên chưa nhỉ? Cậu ta đã đi vào Mê cung và khám phá

điều có thể làm cho cuộc sống của cậu ta tốt hơn lên chưa nhỉ?

Hay E hèm vẫn còn e hèm vì chắc tu ta sẽ không thay đổi?

Ư hừm nghĩ đến chuyện quay lại Trạm pho mát P xem có thể tìm thấy E hèm không - cứ

cho là Ư hừm có thể tìm ra đường quay lại đó. Nếu chú tìm ra E hèm, chú nghĩ mình có khả năng

cho cậu ta thấy cách thoát khỏi tình thế khó khăn của cậu ta. Nhưng Ư hừm thấy rõ rằng chú đã

cố làm cho bạn mình thay đổi rồi.

E hèm phải tìm ra cách riêng của cậu ta, vượt qua dược sự yên ấm đang có và nỗi sợ hãi

của cậu ta. Không một ai khác có thể làm việc đó thay cậu ta, hay thuyết phục cậu ta được. Bằng

cách nào đó cậu ta phải thấy được lợi ích của việc thay đổi bản thân.

Ư hừm biết chú đã để lại dấu vết cho E hèm và cậu ta có thể tìm thấy đường, chỉ cần cậu ta

đọc Chữ Viết Tay Trên Tường.

Chú xem lại và viết ra bản tóm tắt những điều đã học được lên bức tường lớn nhất của

Trạm pho mát M. Chú vẽ một miếng phó mát lớn xung quanh tất cả những suy nghĩ sáng suốt mà

chú nhận thức được, và mỉm cười với những điều mình đã học.

THAY ĐỔI XẢY RA

Người ta cứ dời chỗ pho mát

ĐOÁN TRƯỚC THAY ĐỔI

Sẵn sàng bị pho mát dời chỗ

GIÁM SÁT THAY ĐỔI

Ngửi pho mát thường xuyên để biết nó bị mốc

NHANH CHÓNG THÍCH NGHI VỚI THAY ĐỔI

Càng sớm rời bỏ pho mát cũ, ta càng sớm có thể được hưởng pho mát mới

THAY ĐỔI

Đi theo pho mát

HÃY THÍCH NGHI VỚI SỰ THAY ĐỔI

Hãy thưởng thức sự mạo hiểm và mùi vị pho mát mới

HÃY SẴN SÀNG THAY ĐỔI NHANH CHÓNG VÀ THÍCH NGHI VỚI NÓ NHIỀU

LẦN

Người ta cứ dời chỗ pho mát

ФФФ

Ư hừm nhận ra chú đã hành động khác xa khi còn ở chung với E. hèm ở Trạm pho mát P,

nhưng chú biết mình sẽ dễ dàng trượt trở lại nếu chú trở nên quá yên tâm. Vì vậy mỗi ngày chú

đều xem xét kỹ Trạm pho mát M xem tình hình pho mát của mình ra sao. Chú sẵn sàng làm bất

cứ việc gì có thể để tránh không bị bất ngờ với thay đổi thình lình.

Dù Ư hừm vẫn còn một nguồn cung cấp pho mát lớn, chú thường ra ngoài, đi vào mê cung

và thám hiểm những vùng mới để theo dõi những gì đang diễn ra quanh mình. Chú biết nhận

thức được những khả năng lựa chọn thực tế thì an toàn hơn là tự cô lập trong sự sung túc của

mình.

Rồi, Ư hừm nghe thấy có tiếng động trong mê cung. Khi tiếng động lớn hơn lên, chú nhận

ra có ai đó đang đến.

Có thể nào là E hèm đang đến không? Có phải cậu ta đang rẽ vào không? Ư hừm cầu

nguyện và hy vọng - như chú vẫn làm nhiều lần trước - rằng có lẽ, cuối cùng, bạn chú rốt cuộc đã

có thể...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro