câu chuyện chuyển mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hoàn toàn không có ý niệm về chuyện mùa về cho tới khi thấy con mèo Zorba không còn làm biếng nằm im lìm suốt ngày trên bậu cửa sổ nữa mà cuộn tròn chui rúc trong chăn. Sáng nay Khánh đưa cho tôi cái khăn ống to xụ, bảo tôi quàng vào vì trời đã chuyển mùa
    Khánh học cùng lớp với tôi. Tôi rất quý cậu ấy bởi sự chân thành, trầm tĩnh àv cảm giác được che chở. Có lẽ mọi thứu sẽ cứ bình lặng như thế nếu như tuần trước vào sinh nhật tôi, cậu ấy không lời thích tôi. Nhưng từ đó đến nay, tôi chẳng biết trả lời như thế nào.
     Tôi và Khánh vẫn cứ lưng chừng như vậy. Cậu ấy không giấu giếm sự quan tâm, vẫn cứ lặng lẽ cạnh bên chờ đợi câu trả lời cảu tôi. Hàng trăm lần tôi tự hỏi:" Tôi có thích cậu ấy không?"và câu trả lời của tôi luôn không thay đổi:" Có ". Luôn có một nổi hoang mang vô hình len lỏi vào tim tôi. Nó khiến tôi  không thể gật đầu đồng ý, cũng chẳng thể dứt khoát từ chối.
Mùa Đông đã thực sự chảy qua kẽ tay, khi mỗi hơi thở ngưng đọng ngay trước mắt, tưởng như những bông tuyết vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Tôi lững thững một mình chờ xe buýt. Trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ giá có thể gom lại những băn khoăn này rồi đông cứng chúng lại và quẳng vào một chốn xa xăm nào đó hay không.
    Xe buýt mãi không tới. Những cơn gió vẫn quẩn quanh từng đợt, khiến tôi phải đút hai tay co ro vào trong túi áo. Khánh từ đâu đạp xe tới, gọi tôi:
   -Muộn rồi, lên xe tớ chở về!
   - Ơ không. Xe buýt sắp tới rồi mà.
   - Không tới đâu, chuyến tiếp theo cũng phải gần 30 phút nữa. Cậu không định học ca chiều à.
    Lưỡng lự một hồi, tôi đồng ý để cậu ấy chở về. Tôi lặng im nhìn mái tóc cậu ấy bay trong gió, tấm lưng vững chãi và rộng cảu cậu ấy và tự hỏi vì sao tôi chưa thể cho phép mình nhận lời.
   Khi vào nhà, tôi có cảm giác có điều gì đó thôi thúc tôi phải cho cậu ấy câu trả lời.Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định sẽ cho cậu câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#halo