Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ tư, mẹ Thẩm gọi điện cho Thẩm Quân nói cuối tuần sẽ tới nhà họ Tô, nhắc hắn không cần về nhà.

Chiều thứ sáu, ba mẹ Thẩm tới nhà họ Tô, Thẩm Quân đang ngồi ngắm Tô Văn vẽ tranh. Tô Văn  thích kí họa, cậu vẽ rất rất nhiều tranh về Thẩm Quân, vẽ lại hết những dáng vẻ, thần thái của hắn. Trước đây cậu chỉ dám vẽ lén lút, bây giờ người thật hàng thật đang ở ngay trước mặt, cậu có thể thoải mái mà vẽ.

Tô Văn bị Thẩm Quân ôm vào ngực, đành dừng tay. Thẩm Quân bắt đầu tiếp quản chuyện công ty, hầu như tối nào cũng bận rộn trong phòng làm việc, Tô Văn cũng ngoan ngoãn ngồi một bên làm chuyện của mình. Hai ngày trước cậu ngồi cùng hắn, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của hắn, cảm hứng dâng cao, tìm giấy bút vẽ người yêu đang cúi đầu làm việc, tới giờ vẫn chưa xong hoàn toàn.

"Mũi của anh cao đến thế à?" – Thẩm Quân sờ sờ mũi mình, hỏi.

Tô Văn quay người lại, cẩn thận nhìn ngắm Thẩm Quân, dựa vào hắn sát hơn, trả lời.

【 Ừm ~ Hình như phải cao hơn chút nữa! 】

Dưới lầu có tiếng đón khách, hẳn là ba mẹ Thẩm tới rồi. Thẩm Quân giúp Tô Văn thay đồ rồi xuống dưới.

Trên cầu thang trải thảm dày chống trượt, mọi người đang nói chuyện trong phòng khách không để ý tới hai người đang đi xuống. Vừa đi tới khúc quanh, Tô Văn bỗng dừng lại.

"Anh Tô, chúng tôi tới đây hẳn anh chị cũng đoán được lý do rồi. Nhiều năm này hai nhà chúng ta cũng coi như thân thiết như người một nhà, lần này chúng tôi muốn hủy bỏ hôn ước của Tiểu Quân. Chúng tôi thực sự rất cảm ơn anh chị năm ấy đã cho chúng tôi vay năm triệu, trong thẻ này đủ ba mươi triệu, ngoài phần lãi, số còn lại là tâm ý của chúng tôi." – Ba Thẩm nói, đặt một tấm thẻ lên bàn.

Ba mẹ Tô là người hiền lành, lúc trước đưa ra yêu cầu kết hôn họ cũng biết Thẩm Quân chịu thiệt, nhưng nhìn Văn Văn nhà mình, họ thực sự mong thằng bé có một người cùng nó trải qua những ngày tháng sau này, nhất thời không biết phải làm sao.

Mẹ Thẩm nhìn hai người, nói thêm: "Tiểu Quân ở đây rất tốt, thực sự rất cảm ơn hai người đã giúp chúng tôi chăm sóc thằng bé. Thằng bé cũng rất quý hai người, hay là hai người nhận thằng bé làm con nuôi đi, Tiểu Quân là người có trách nhiệm, sau này chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Văn."

Ba mẹ Thẩm đưa con tới đây cũng rất áy náy, mấy năm này họ liều mạng làm việc, gây dựng công ty ngày càng tốt. Họ chỉ mong Thẩm Quân có thể tự do yêu đương, cưới một cô gái mà hắn thích, có thể sinh một đứa con, bình yên sống nốt quãng đời còn lại.

Tô Văn nghe thấy lời của ba mẹ Thẩm, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cậu sợ Thẩm Quân nhìn thấy, vội vàng cúi đầu muốn chạy về phòng, lại bị Thẩm Quân túm lại, kéo đến trước mặt hai bên cha mẹ.

Thẩm Quân gọi ba mẹ mình một tiếng "Ba, mẹ", rồi quay sang nhìn ba mẹ Tô, thấp giọng nói: "Cô, chú, tiền trong thẻ này cô và chú cứ coi như một phần sính lễ, xin hãy giao Văn Văn cho cháu, đợi em ấy đủ hai mươi tuổi chúng cháu sẽ đi đăng kí kết hôn."

Ba mẹ Thẩm nghe hắn nói vậy kinh ngạc vô cùng, định nói gì đó lại bị hắn ngắt lời: "Ba mẹ, hai người về trước đi, con sẽ nói chuyện này với ba mẹ sau."

Rồi hắn quay sang nói với ba mẹ Tô: "Cô chú à, chuyện hôm nay hơi vội, nhưng kết hôn với Văn Văn vốn là kế hoạch quan trọng trong cuộc đời cháu, chờ cháu nói chuyện với ba mẹ xong hai nhà sẽ bàn bạc kĩ hơn, cháu đưa Văn Văn về phòng trước."

Ba Tô gật đầu, chờ Thẩm Quân đưa Tô Văn lên phòng rồi tiễn ba mẹ Thẩm về.

Tô Văn trầm mặc ngồi bên giường, lấy tay lau sạch nước mắt, nhìn người trước mặt, cậu tránh né ánh mắt của hắn, ra hiệu.

【 Anh Quân, em hiểu ý của cô chú, anh xứng đáng ở bên người tốt hơn em.】

Nói xong, trong lòng lại càng đau hơn, Tô Văn không nhịn được lại rơi nước mắt, có lẽ quá mức đau lòng, cậu bắt đầu khóc nấc lên, nấc mãi không ngừng được.

Thẩm Quân thở dài, rút khăn giấy trong ngăn tủ, ngồi xổm trước mặt Tô Văn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu. Hắn đứng lên xoa xoa đầu cậu, bảo bối của hắn sao lại ngoan thế này, ngoan tới mức khiến hắn đau lòng.

Thẩm Quân bất chợt bế bổng cậu lên, Tô Văn giật mình ôm chặt cổ hắn. Một tay Thẩm Quân đỡ lưng cậu, một tay đỡ mông cậu, ngồi xuống giường, để cậu ngồi trên đùi đối mặt với mình.

Thẩm Quân lau nước mắt cho cậu: "Anh phải làm gì với em bây giờ? Em không nói được, buồn tủi chỉ biết trốn đi khóc một mình thôi."

Tô Văn lắc đầu, cậu muốn nói không phải, nhưng cậu lại không biết phản bác thế nào.

Thẩm Quân vuốt lưng cậu, dịu dàng nói: "Đừng khóc, Ninh Ninh à, tin anh. Chuyện này anh sẽ giải quyết, em đừng nghĩ linh tinh. Anh thích em, thực sự rất thích em, anh phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu đây? Anh chỉ muốn một mình em thôi. Lát nữa anh về nhà một chuyến, em ngoan ngoãn chờ anh trở về, được không."

Tô Văn gật gật đầu.

"Em phải tin tưởng anh! Văn Văn ngốc này." – Thẩm Quân khẽ mắng yêu cậu.

【 Em chỉ là.... Không tin mình. 】

"Em là người tốt nhất, cho nên em chỉ có thể là của anh! Là cô dâu nuôi từ bé của một mình anh! Chẳng lẽ em muốn kết hôn cùng người khác?"

Tô Văn ngẩng đầu, lắc đầu lia lịa phủ nhận. Cậu không muốn kết hôn cùng người khác.

"Được rồi, anh bế em đi rửa mặt, không cho nghĩ linh tinh nữa. Em phải ngoan ngoãn đợi anh về, nghe chưa?"

Tô Văn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đến tối Thẩm Quân trở về, ăn cơm xong Tô Văn kéo hắn về phòng, căng thẳng nhìn hắn.

Thẩm Quân cười cười, kéo cậu ngồi lên giường, một tay bóp bóp má cậu: "Em căng thẳng cái gì?"

【 Chú với dì nói thế nào? 】

"Họ nói gì không quan trọng, người muốn kết hôn với em là anh."

【 Quan trọng chứ! Họ là ba mẹ anh mà, cực kì quan trọng!】

"Ba mẹ đồng ý rồi, đợi em đủ tuổi chúng ta đi đăng kí luôn, được không?"

Tô Văn gật đầu, chủ động chui vào lòng Thẩm Quân làm nũng.

Một tuần sau là sinh nhật Tô Văn, hai nhà cùng ăn một bữa cơm, tặng quà. Hai bên cha mẹ nói chuyện vui vẻ vô cùng.

Thẩm Quân tặng cậu một món quà trưởng thành, là chiếc đồng hồ giống hệt chiếc cậu từng tặng hắn vào sinh nhật mười tám. Tô Văn nhận ra cái này, hôm nay Thẩm Quân còn cố ý đeo chiếc mà cậu tặng trước mặt ba mẹ hai bên, Tô Văn ngượng ngùng để hắn đeo đồng hồ cho mình, đỏ mặt cảm ơn.

Ăn tối xong, Thẩm Quân vào phòng Tô Văn, đưa cho cậu món quà chính thức.

Là một đôi nhẫn tình nhân kiểu dáng basic, hắn đeo một chiếc lên ngón áp út của Tô Văn, hôn mấy cái lên đó: "Thế này em sẽ không chạy được nữa."

Tô Văn cũng đeo chiếc còn lại cho Thẩm Quân, hôn nhẹ một cái.

【 Em không thèm chạy!】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro