Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người nắm tay về nhà, ba mẹ Tô đang xem TV trong phòng khách, nhìn thấy Tô Văn ôm một bó hoa hồng to thì tự hiểu hai người vừa làm gì.

Ba Tô không nói gì, mẹ Tô lại ôm mặt khóc nấc lên, kích động chạy ra ôm Tô Văn. Thẩm Quân cầm hoa, Tô Văn ôm mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà. Ba Tô cũng ở bên khuyên nhủ bà, đến khi bình tĩnh lại rồi, bà nói với hai người: "Tại mẹ mừng quá, hai đứa mau vào phòng khách đi."

Ba Tô ôm mẹ Tô, Thẩm Quân đặt hoa lên bàn ăn rồi mới nắm tay Tô Văn ngồi xuống đối diện ba mẹ Tô.

Hắn trịnh trọng nhìn hai người: "Cô chú, hôm nay cháu đã cầu hôn Văn Văn. Cháu hi vọng hai người có thể yên tâm giao Văn Văn cho cháu, cả đời này cháu sẽ yêu thương, chăm sóc em ấy."

Ba Tô gật đầu, mẹ Tô vẫn còn nghẹn ngào: "Tiểu Quân, lúc cháu còn nhỏ cô chú ép cháu đến đây là không đúng, cô luôn thấy có lỗi với cháu. Là tại chú và cô không chăm sóc Ninh Ninh tốt, hại thằng bé chịu khổ, lại ích kỷ ép cháu chăm sóc Văn Văn. Bây giờ nhìn hai đứa như vậy, cô thực sự rất vui. Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã yêu thương thằng bé. Cô biết cháu đối xử với Văn Văn rất tốt, cô và chú có thể yên tâm rồi."

Ba Tô tiếp lời: "Tiểu Quân, hôm nay chú trịnh trọng giao Ninh Ninh cho cháu, thân làm ba, chú hi vọng hai đứa chung sống hòa thuận, hạnh phúc. Nhiều năm nay chú bận công việc, cháu đã thay chú chăm sóc thằng bé chu đáo. Bây giờ hai đứa có thể vui vẻ ở cùng nhau, chú thực sự rất cảm ơn cháu."

Thẩm Quân cười: "Cảm ơn hai người đã đồng ý giao Văn Văn cho cháu. Hai người yên tâm, cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt. Tuần sau là sinh nhật Ninh Ninh, cháu định đưa em ấy đi đăng kí luôn, hôm đó cháu cũng muốn hai nhà cũng gặp mặt, bàn chuyện hôn sự, được không ạ?"

Mẹ Tô: "Đương nhiên là được! Hôm ấy cô chuẩn bị một chút, chúng ta cùng ăn ở nhà."

Thẩm Quân gật đầu nói thêm: "Cô chú à, cháu định đưa Văn Văn ra ở riêng. Cháu đã mua một căn nhà gần công ty rồi, sắp tới chúng cháu sẽ chuyển ra đó."

Mẹ Tô hơi không muốn, ba Tô vỗ nhẹ tay bà: "Đúng rồi, hai đứa kết hôn thì nên ở riêng, sống chung với ba mẹ thì không hay lắm. Nhà gần công ty cũng tiện, nhưng cuối tuần cháu nhớ đưa Văn Văn về nhà chơi."

Thẩm Quân: "Nhất định rồi ạ, Văn Văn chắc chắn sẽ nhớ hai người."

Hai người về phòng, Tô Văn tháo chiếc nhẫn mà Thẩm Quân tặng vào sinh nhật mười tám xuống, tháo luôn cả chiếc trên tay Thẩm Quân. Cậu đặt chúng lên bàn, tìm một hộp trang sức nhỏ, bên trong là hai sợi dây chuyền trơn bằng bạc. Cậu cẩn thận luồn nhẫn vào dây chuyền, một chiếc đeo lên cổ mình, chiếc còn lại đeo lên cổ Thẩm Quân.

Được người lớn đồng ý, đến ngày sinh nhật của Tô Văn, hai người dắt nhau đến cục dân chính. Mặc dù đã đi rất sớm nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều đôi tình nhân đang đứng xếp hàng chờ đăng kí. Đành chờ thôi, ai bảo Tô Văn sinh vào đúng ngày 20 tháng 5 chứ.

Thẩm Quân nắm tay Tô Văn xếp hàng, hắn cúi đầu nói nhỏ: "Đăng kí rồi em sẽ thành người của anh đó, em có muốn đổi ý không?"

【 Em không muốn! 】 Tô Văn vô cùng nghiêm túc lườm hắn.

Thẩm Quân nhẹ giọng cười, Văn Văn của hắn sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Cười cười nói nói một lúc đã đến lượt. Hai người cùng ra ngoài, trên tay là tấm chứng nhận đỏ thắm. Thẩm Quân đưa của mình cho Tô Văn: "Cho em giữ hết."

Tô Văn vui vẻ nhận lấy, tươi cười cất chúng vào trong balo. Cậu sợ chúng bị nát nên cẩn thận cất trong ngăn cuối cùng, xác nhận không bị cái gì đè lên hay làm nát mới đeo balo lên vai.

Hai người vừa định về nhà, có một bà cụ đến hỏi đường. Thẩm Quân chỉ đường cho bà, nhưng người già không nhớ được, Thẩm Quân đành tự đưa bà đi, dặn Tô Văn đứng yên chờ hắn.

Tô Văn gật đầu, ra hiệu cho hắn biết không cần vội, cậu sẽ ngoan ngoãn đứng đợi hắn.

Tô Văn ngồi trên ghế đá gần đó, lướt weibo đợi Thẩm Quân. Lướt một lúc, cậu chợt nghĩ tới gì đó, mở danh bạ đổi tên của Thẩm Quân. Hai người đã đăng kí kết hôn, là chồng chồng hợp pháp, anh Quân bây giờ là chồng cậu rồi đó nha.

Tô Văn xóa hai chữ "Bạn Trai" đi, đổi thành "Ông Xã". Đổi tên xong, cậu ôm điện thoại cười cười, hài lòng vô cùng. Nhưng lúc cậu đổi tên quá chăm chú, không để ý ông xã cậu đã nhìn ngắm cậu từ nãy.

Thẩm Quân vờ như không có gì, ngồi xuống cạnh Tô Văn: "Em đợi lâu không, chúng ta về nhà thôi, ba mẹ vừa gọi anh."

Tô Văn nhanh chóng đứng lên:【Vậy chúng ta mau trở về đi.】

"Đừng gấp, đi nào."

Hai người nắm tay trở về nhà họ Tô, hai bên cha mẹ đang ngồi trong phòng khách, đã bàn xong chuyện kết hôn của hai người rồi. Thấy hai người về, mẹ Tô nhanh chóng gọi cả nhà cùng ăn cơm, ăn xong rồi bàn tiếp.

Ăn tối xong, đường ai nấy đi, Thẩm Quân đưa Tô Văn về căn nhà nhỏ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro