Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ cưới của hai người kéo dài gần nửa năm mới tổ chức. Nguyên nhân không phải do họ mà do hai nhà đều là doanh nhân có tiếng tăm, lễ cưới nhất định phải chuẩn bị kĩ càng nhất.

Thực ra Thẩm Quân và Tô Văn đều không để ý đến việc đám cưới có long trọng hay không, hai người đều thích một đám cưới đơn giản, tổ chức trong nhà thờ, mời người nhà hai bên và vài người bạn thân quen. Trước sự chứng kiến của những người thân thiết, hai người cùng đọc lời thề làm bạn một đời một kiếp, vậy là đủ.

Nhưng ba mẹ hai bên lại đồng lòng không theo, nhất định phải tổ chức thật long trọng.

Thẩm Quân cũng để người lớn lo toan việc này, hắn và Tô Văn cứ nghe theo họ là được, đỡ phải lo lắng chuẩn bị các thứ. Thế nên, nửa năm này, trong khi ba mẹ bận công bận việc, bận chuẩn bị đám cưới thì đôi tình nhân lại rảnh rỗi yêu đương mặn nồng.

Tô Văn tự thiết kế thiệp mời, trên bìa ngoài là ảnh cưới của hai người.

Ngày cưới đã đến, cả hai cùng đến khách sạn trang điểm, thay đồ.

Khách mời có người nhà hai bên, có những người bạn tốt của cả hai, có cả đối tác làm ăn.

Không gian rộng rãi, lễ cưới bày trí tinh xảo long trọng, trước sự chứng kiến của quan khách, hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường, Tô Văn không nói được, cậu dùng ngôn ngữ kí hiệu đọc lời thề.

Cha xứ tuyên bố hai người đã là chồng chồng chính thức, cả hai lưu luyến hôn môi rồi đeo nhẫn cho đối phương.

Xong xuôi đã đến xế chiều, cuối cùng hai người trở về ngôi nhà nhỏ của mình.

Cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, ôm nhau nằm trên giường chợp mắt một lúc.

Buổi tối Thẩm Quân không cho dì giúp việc đến đây làm cơm mà tự tay làm một bữa đơn giản, cả hai cùng ăn rất vui vẻ.

Vốn dĩ đã là chồng chồng hợp pháp hơn nửa năm rồi, nhưng bây giờ cử hành lễ cưới khiến hai người có lại cảm giác mới mẻ khi mới kết hôn.

Đôi tình nhân trẻ dính lấy nhau, ôm ấp hôn hít mãi cứ như không bao giờ là đủ.

Ngay trước khi củi khô bốc lửa, Thẩm Quân dừng lại khiến Tô Văn hơi thất vọng.

Nhưng ngay sau đó cậu biết được nguyên nhân.

Thẩm Quân ôm hắn trở về phòng ngủ, trên giường bày một chiếc hộp lớn, không biết hắn để lên từ lúc nào. Thẩm Quân ra hiệu để cậu mở ra.

Tô Văn đi tới mở nắp hộp, bên trong là một bộ quần áo ở nhà trắng.

Tô Văn hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Thẩm Yến Quân.

"Là quà anh tự chuẩn bị cho mình, em thay nó được không?" 

Tô Văn lại càng không hiểu, hắn tự mua quà cho mình tại sao lại bắt cậu phải thay?

Nhưng Tô Văn vẫn ngoan ngoãn cầm bộ quần áo lên, lúc này cậu mới phát hiện nó là bộ quần áo liền thân hình con thỏ.

"Văn Văn, em có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, em cũng mặc bộ đồ hình con thỏ lông xù xù thế này. Lúc đó em nhỏ xíu, rụt rè sợ anh, cực kì giống con thỏ nhỏ. Tiếc là sau đó em không còn mặc nó nữa, bây giờ mặc cho anh ngắm, được không?"

Tô Văn đương nhiên không từ chối, thực tế cậu chưa từng từ chối Thẩm Quân. Lúc cậu ôm quần áo vào phòng vệ sinh chợt thấy một củ cà rốt bằng cao su bên dưới hộp.

Chẳng lẽ hắn thật sự coi cậu là thỏ? Hắn muốn cậu cầm cà rốt nhảy nhảy nhót nhót mua vui?

Tô Văn không để ý lắm, vẫn vô tư đi thay quần áo, cậu không biết rằng lát nữa mình sẽ bị củ cà rốt này dằn vặt phát khóc.

Thực ra cậu vẫn còn rất ngây thơ nên không phát hiện bộ đồ này không bình thường chút nào. Thay đồ xong ra ngoài, Thẩm Quân đang ngồi trên giường nghịch củ cà rốt kia.

Thẩm Quân vẫy tay gọi Tô Văn, cậu ngoan ngoãn đi tới. Thẩm  Quân đặt cà rốt xuống, ngắm nhìn vợ yêu mặc đồ con thỏ rồi kéo mũ cho cậu. Hai tai dài rủ xuống hai bên, hắn ghé vào tai cậu thầm thì: "Văn Văn của anh thật đáng yêu."

Tô Văn tò mò, chẳng lẽ Thẩm Quân thích cậu mặc đồ con thỏ như vậy sao? Nếu thế cậu có thể mặc cả ngày cho hắn ngắm.

Ngay sau đó cậu hối hận rồi.

Thẩm Quân ôm cậu hôn môi, bàn tay luồn ra sau nhẹ nhàng hất lên. Mông Tô Văn đột nhiên mát mẻ, lúc này cậu mới phát hiện phần đuôi là vải rời, có thể xốc lên, đây không phải quần áo ở nhà! Chẳng trách khi nãy Thẩm Quân nói cậu không cần mặc quần lót, cậu thấy bộ này kín đáo nên cũng nghe theo.

Bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.

Thẩm Quân xoa xoa mông cậu, ngón tay luồn vào kẽ mông, sờ nên miệng huyệt đóng kín. Không có bôi trơn nên nơi đó hơi khô khốc, Tô Văn co mông muốn chạy.

Thẩm Quân đột nhiên rời đi, Tô Văn phân vân không biết có nên tránh khỏi hắn hay không.

Thẩm Quân cầm cà rốt, đổ bôi trơn lên nó rồi quay về cạnh Tô Văn: "Văn Văn, vừa nãy em không biết cái này dùng để làm gì đúng không? Bây giờ em sẽ biết."

Tô Văn lắc đầu, cậu không muốn biết, cậu đã đoán được rồi.

Một tay Thẩm Quân ôm lấy Tô Văn, một tay nhấn lên nút trên củ cà rốt, nó bắt đầu chấn động. Tô Văn hoảng sợ định chạy lại bị hắn ôm thật chặt.
"Văn Văn, mỗi một bé thỏ đều có một củ cà rốt của riêng mình."

Lục Gia Ninh muốn nói cậu không muốn, cậu không phải thỏ, cậu không cần cà rốt rung!

Nhưng mà Thẩm Quân lúc này càng lộ ra vẻ bá đạo, hắn đâm mũi cà rốt vào miệng huyệt của Tô Văn, động tác chậm rãi vô cùng. Cà rốt rung dính đầy bôi trơn chọc lên nếp nhăn kín kẽ, không cần Thẩm Quân ra tay, nó tự lắc lư lắc lư nhích vào trong, tự mở rộng miệng huyệt chật hẹp. Thẩm Quân ấn mạnh một cái, cà rốt chui tọt vào, Tô Văn giật mình nhũn cả chân. Cậu chưa từng chịu cảm giác như thế này, cà rốt rung khiến cậu ngứa ngáy khó chịu, chân đứng không vững. Thế mà Thẩm Quân còn ác ý nhấn thêm một nút, cà rốt rung lắc dữ dội hơn, Tô Văn không chịu nổi lắc đầu, ôm tay hắn cầu xin. Cậu nắm lấy bàn tay đang giữ cà rốt của hắn định kéo ra nhưng thân thể lại mềm nhũn run rẩy theo nhịp rung của cà rốt, yếu đuối dựa vào hắn, cơ thể hai người dính sát vào nhau.

Dục vọng nóng rực của Thẩm Quân cũng phồng lên đòi ra ngoài, chọc vào bụng Tô Văn. Cậu bị kích thích đỏ cả mắt, Thẩm Quân vờ như không thấy cậu đang cầu xin mà cầm cà rốt rút ra cắm vào. Tô Văn bị bắt nạt chẳng mấy đã bắn súng đầu hàng.

Thẩm Quân hôn môi cậu, rút cà rốt ném sang một bên. Tô Văn mệt lả người, suýt ngã sấp xuống. Thẩm Quân ôm cậu lên giường.

Trước mặt Tô Văn, hắn từ từ cởi quần áo ném lên phía trên đầu cậu. Hắn không cởi đồ của Tô Văn mà sờ mó cậu cách lớp vải vóc, dịu dàng hôn cậu. Tô Văn vừa bắn lại đứng thẳng lên, đè vào người Thẩm Quân.

Thẩm Quân xoa lên nó qua lớp vải bông, tay còn lại sờ nắn sau mông cậu.

Đóa hoa vừa bị cà rốt chọc mở, bây giờ bị hắn chạm nhẹ đã run rẩy đóng lại.

Hắn đặt một chiếc gối dưới eo cậu, gác hai chân cậu vòng quanh eo mình, hôn nhẹ lên tai cậu: "Bảo bối, anh vào đây."

Nói xong thì hắn dọng cả cây vào trong, không cho người yêu nghỉ ngơi nửa giây đã thúc hông như đóng cọc, còn cố ý dán môi lên mặt cậu, thấp giọng hỏi hắn thoải mái hay cà rốt thoải mái hơn.

Tô Văn rên rỉ không ngừng, cậu muốn cắn mạnh lên vai hắn cho hắn biết mình đang tức giận. Nhưng môi vừa chạm lên cậu đã không nỡ, chỉ cắn nhẹ một cái, cảm giác ngưa ngứa khiến Thẩm Quân coi như một loại tình thú chứ không phải bé thỏ của hắn đang tức giận.

Hắn hôn Tô Văn một cái: "Bảo bối sao lại ngoan thế hửm."

Nói xong lại chuyên tâm đâm chọc nơi nhạy cảm của cậu khiến cậu thở dốc mấy tiếng, đứt quãng khóc lóc. Tô Văn thực sự không hiểu, rõ ràng anh Quân bình thường dịu dàng với cậu, tại sao khi lên giường lại hung ác như thế chứ.

Thẩm Quân đòi cậu ba lần, mãi đến nửa đêm mới kết thúc.

Lần cuối cùng, Tô Văn không chịu đựng nổi mà ngất xỉu. Thẩm  Quân ôm cậu đi tắm, thay đồ rồi thỏa mãn ôm cậu ngủ.

Lần này hắn ra tay hơi ác, hơn 12 giờ trưa Lục Gia Ninh vẫn còn mê man, Thẩm Quân dành đánh thức cậu dậy ăn lót dạ.

Bị đánh thức, Tô Văn động đậy một chút đã đau nhức cả người. Nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, trong lòng cậu bốc lên một ngọn lửa giận be bé.

Cậu giận dỗi quay lưng về phía Thẩm Quân.

Dùng hành động biểu đạt sự tức giận.

Thẩm Quân tự giác biết lỗi, xuống giường đi đến trước mặt Tô Văn, hắn ngồi xổm xuống vuốt nhẹ mũi cậu, giọng điệu chân thành áy náy: "Xin lỗi bảo bối, tối hôm qua anh không khống chế được."

Thực ra không phải, hắn cố ý. Hắn thích nhìn Tô Văn bị hắn bắt nạt đỏ mắt mà khóc, bất lực mà không làm gì được hắn. Đây có lẽ là tính xấu nhất của hắn.

Tô Văn vốn nhẹ dạ, thấy Thẩm Quân yếu thế, ngọn lửa giận be bé kia tiêu tan hơn nửa, cậu dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi hắn:【 Tại sao mỗi lần làm việc này anh lại dữ như vậy!】

Thẩm  Quân hôn lên trán cậu: "Xin lỗi bảo bối, ngoại trừ trên giường, anh nhất định sẽ không để em rơi nửa giọt nước mắt."

Thẩm Quân nói như thế, Lục Gia Ninh triệt để mềm lòng, cậu suy nghĩ thật lâu mới miễn cưỡng nói một câu:【Anh xấu lắm! 】

Đứa nhỏ này, mắng người cũng không biết.

Suy nghĩ một chút cậu lại bổ sung:【Lần sau không được bắt nạt em thế nữa, nếu không ... 】

Cậu nghĩ mãi cũng không biết nên uy hiếp hắn thế nào.

Thẩm  Quân hỏi cậu nếu không thì sao.

Tô Văn nghĩ nghĩ một chút:【Nếu không em sẽ giận thật đó!】

Thẩm Quân bật cười, sao bảo bối của hắn lại đáng yêu như vậy chứ.

"Chồng nhà người ta mắc lỗi sẽ bị phạt ngủ trong phòng làm việc, Văn Văn có muốn phạt anh không?"

Tô Văn lắc đầu:【Giường trong đó cứng lắm, ngủ không thoải mái, bình thường anh đã làm việc vất vả rồi, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. 】

Thẩm Quân cười càng hạnh phúc, bảo bối của hắn quá ngoan, Tô Văn ngoan ngoãn này là của một mình hắn, thật tốt quá.

Thấy Tô Văn không tức giận, hắn nhanh chóng giúp Tô Văn xoa xoa eo, ôm cậu đi rửa mặt, lại ôm ra ngoài ăn cơm.

Tô Văn vẫn rất ngại ngùng, nhưng dì giúp việc đã quen rồi, cười cười bắt chuyện rồi nhanh chóng dọn cơm cùng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro