Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Tô Văn bảy tuổi, người nhà đưa cậu đến trường học của Thẩm Quân. Lúc đầu Thẩm Quân sợ cậu không quen, cứ đến giờ ra chơi là chạy đến ngoài lớp tìm cậu chơi. Cũng may là giáo viên và bạn học đều quan tâm đến Tô Văn, ngoại trừ cậu dễ ngại ngùng thì không còn gì phải lo lắng  nữa. Tan học Thẩm Quân sẽ đến trước cửa lớp đón cậu, cả hai cùng về nhà, anh còn giúp cậu học bài.

Sau khi Tô Văn lên họ cấp hai, Thẩm Quân phát hiện có gì đó sai sai.

Ngày Tô Văn biết mình có thể học trường mà Thẩm Quân từng học, cậu chạy đi tìm anh. Thẩm Quân đang nói chuyện với ba mẹ Tô, Tô Văn vừa nhìn thấy anh vội phi đến túm lấy tay áo anh, rồi buông ra bắt đầu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện.

[ Anh Thẩm Quân, em lại được học trường của anh nè.]

Thẩm Quân kéo cậu ngồi xuống ghế, xoa xoa đầu cậu: " Ngày hôm nay anh mới biết, bạn học nhỏ à."

Mẹ Tô cười cậu: " Được học cùng trường với anh tiểu Quân vui như thế hả."

Tô Văn lúc này không xấu hổ, gật gật đầu, dường như sợ  như vậy vẫn không đủ, cậu cười tươi ra hiệu với ba mẹ rằng mình rất vui. Sau đó cậu nghiêng đầu hỏi Thẩm Quân:

[ Anh ơi, anh còn giữ đồng phục không ạ? Em có thể mặc thử một lát không?]

" Vẫn còn, nhưng phải để anh tìm lại đã."

Tô Văn lôi kéo anh muốn về phòng tìm đồng phục, mẹ Tô gọi hai người lại: " Ăn cơm xong rồi hẵng tìm. "

Tô Văn lắc đầu một cái, lại nhìn sang Thẩm Quân, trên mặt tràn đầy vẻ tủi thân oan ức.

Thẩm Quân bất đắc dĩ mỉm cười, nói với mẹ Tô: " Cô à, con dắt em ấy đi tìm đồng phục nhanh thôi rồi sẽ xuống liền."

Sau đó anh đưa Tô Văn về phòng tìm đồ. Tô Văn ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ anh tìm đồ, một lát sau, Thẩm Quân tìm được đồng phục đưa cho cậu, Tô Văn cầm lấy bộ quần áo chạy về phòng mình. Đợi một lúc mà vẫn không thấy cậu bước ra , Thẩm Quân bèn bước đến trước cửa phòng cậu gõ cửa: " Anh có thể vào không?"

Hai phút sau anh mới nghe được động tĩnh, Tô Văn mở hé cửa, lộ đầu ra ngoài.

"Làm sao vậy? Thay đồng phục xong chưa? Để anh xem một chút."

Tô Văn suy nghĩ một chốc mới kéo cửa ra , Thẩm Quân mới phát hiện thì ra Tô Văn chỉ mặc chiếc áo  khoác học sinh, áo quá lớn, che kín hai đùi của cậu, đôi chân trắng nõn của cậu lộ ra hoàn toàn như đang mặc vấy .

Tô Văn cười ngốc nghếch nói với anh: [ Đồng phục của anh Quân to quá, lúc nãy em mặc thử quần còn bị tụt cơ, em đang thay quần khác.]

Thẩm Quân ngẩn người nhìn cậu, Tô Văn thấy anh không phản ứng gì, giơ ống tay áo dài rộng khua khoắng trước mặt anh, Thẩm Quân mới lấy lại tinh thần.

" Em thay đồ đi. Khi nào nhập học trường sẽ lấy số đo làm đồng phục sau."

Tô Văn gật đầu , vào phòng thay đồ, đưa trả quần áo đồng phục lại cho Thẩm Quân, hai người mới xuống lầu ăn cơm.

Đêm hôm đó Thẩm quân nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Tô Văn mặc đồng phục học sinh của anh. Anh nằm mơ, Vẫn là hình ảnh Tô Văn mặc đồng phục học sinh, bị anh đè trên tường hôn môi. Tới khi Tô Văn không thở nổi mặt đỏ bừng anh mới buông tha thả cậu ra,lại từ từ mở khóa kéo áo khoác. Từng tất da thịt trắng nõn nà mịn màng lộ ra, anh cuối đầu hôn xuống từng chút một.Anh ngẩng đầu nhìn cậu nhóc đang run rẩy, phát hiện Tô Văn đỏ mắt nức nở, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu bị người ta bắt nạt.

Âm thanh báo thức lúc này vang lên. Thẩm Quân rời giường dọn dẹp, anh cầm đồng phục ngày hôm qua bị anh ném trên ghế treo cẩn thận lại vào tủ quần áo, lúc này mới tìm quần lót mới đi tắm rửa.

Xuống lầu ăn cơm, lúc này chỉ còn có một mình Tô Văn ngồi trên bàn ăn, ba mẹ Tô ăn xong bữa sáng đã đi làm từ sớm, anh bước đến xoa đầu  Tô Văn nói chào buổi sáng. Tô Văn cười tươi, kéo ghế bên cạnh mình giúp anh ngồi.

Thẩm Quân hỏi cậu: " Ngày hôm nay là ngày đầu tiên em là học sinh cấp hai, có cảm thấy căng thẳng không? Có muốn anh tới xem em không?"

Tô Văn lắc đầu một cái : [ Không cần đâu! Em lớn rồi , nhưng mà em muốn anh đón em tan học. Có được không anh!"

Thẩm Quân  nở nụ cười trên môi đáp: " Được rồi, ăn nhanh nào, tới trường sớm một chút, anh dẫn em đi tìm phòng học."

Đến trường Thẩm Quân dẫn cậu đi tìm phòng học , lại dặn cậu nếu có chuyện gì thì nhắn tin cho anh, anh nhất định sẽ chạy nhanh đến.

Tô Văn mỉm cười gật đầu để anh yên tâm, Thẩm Quân mới trở về trường cấp ba.

Hai người lại trở về sinh hoạt như trước đây, Thẩm Quân tan học sẽ đến trường đón Tô Văn về nhà cùng. Trường cấp ba thường sẽ tan học muộn hơn, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bài tập chờ Thẩm Quân đến đón. Trên đường về, Thẩm Quân hỏi chuyện ngày hôm nay ở trường của cậu, giáo viên dạy có dễ hiểu không, bạn bè đối xử với cậu có tốt không, Tô Văn đều vui vẻ dùng ký hiệu trả lời anh.

Mỗi ngày trôi qua vô cùng tốt đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro