Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Quân hơi tức giận, nằm trằn trọc trên giường, giận Tô Văn sao lại dễ dàng đẩy anh ra ngoài như thế. Anh bắt đầu lo sợ Tô Văn không thích mình, nhưng rõ ràng buổi chiều anh đã thăm dò, phản ứng của Văn Văn chắc chắn là có cảm giác với anh. Thế nên, anh mở điện thoại nhắn tin cho Tô Văn.

Anh Thẩm Quân: Ninh Ninh, em có biết cô gái kia nói gì với anh không?

Nhắn xong hắn nhìn chằm chằm điện thoại, đợi hơn ba phút mới thấy đối phương trả lời.

Bảo bối: Em không biết.

Anh Thẩm Quân: Em ấy tỏ tình với anh, muốn yêu đương với anh.

Một lát sau, điện thoại hiển thị đối phương đang nhập... Anh đợi rất lâu mới thấy một tin nhắn ngắn ngủi.

Bảo bối: Anh có muốn quen chị ấy không?

Anh Thẩm Quân: Em muốn anh yêu đương với người khác sao?

Tô Văn đọc tin nhắn, không biết trả lời thế nào. Cậu gõ gõ "Anh có thích chị ấy không?", rồi xoá đi gõ lại "Sao anh Quân lại hỏi em?", rồi lại xoá hết đi. Tô Văn biết mình thích anh Thẩm Quân, anh   lúc nào cũng dịu dàng với cậu, hay cười với cậu, thích xoa xoa đầu cậu, người như thế không thích sao được.

Nhưng mà, "Anh Thẩm Quân, em chỉ mong anh hạnh phúc." Cậu gửi tin nhắn, vội vàng nhắn thêm "Anh, hôm nay em hơi mệt, em ngủ trước đây. Anh ngủ ngon nha~~."

Hai người cùng nhau lớn lên, Thẩm Quân hiểu cậu quá rõ, thái độ của Tô Văn thế này chắc chắn không bình thường. Anh nhẹ nhàng đi tới phòng Tô Văn, rón rén mở cửa phòng. Đúng như dự đoán, trong phòng tối đen như mực nhưng có thể nghe tiếng khóc thút thít. Anh thở dài, đứa nhóc ngốc này rõ ràng không nỡ lòng bỏ lại còn đẩy hắn ra ngoài. Tô Văn khóc quá mức chuyên tâm nên không nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Quân bật đèn lên, tiếng thút thít kia cũng ngừng lại. Hắn nhìn cục chăn tròn tròn góc giường, đi tới vén chăn lên, biết rõ còn hỏi: "Sao lại khóc? Không phải em buồn ngủ à?"

Tô Văn không nghĩ rằng Thẩm Quân sẽ tới phòng mình, giật mình quên cả khóc. Nhưng cậu không muốn ngẩng đầu, cho dù Thẩm Quân biết cậu đang khóc, Tô Văn cũng không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.

Thẩm Quân nhìn người nằm lỳ trên giường không phản ứng, bất đắc dĩ ôm người lên chân mình. Tô Văn cảm thấy đầu óc của chính mình đã dừng hoạt động rồi, không biết phải phản ứng thế nào trong tình huống đột ngột này. Cậu chớp mắt nhìn Thẩm Quân, nước mắt đọng trên hàng mi dài khẽ rung rung, cậu không biết đôi mắt đỏ ửng của mình trong mắt Thẩm Quân là dáng vẻ đáng yêu quyến rũ mà hắn thích nhất, không thể cưỡng lại được.

Thẩm Quân một tay ôm cậu, một tay rút khăn giấy giúp cậu lau nước mắt: "Tại sao khóc? Em vẫn chưa trả lời anh."

【Anh Thẩm Quân muốn quen chị kia sao? 】

"Em muốn anh yêu đương cùng người khác sao?" – Thẩm Quân gằn giọng, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Không được nói dối."

Tô Văn nhìn Thẩm Quân, do dự một chút mới chậm rãi lắc đầu, lắc xong lại xấu hổ cúi đầu.

"Lắc đầu là có ý gì?" – Ngày hôm nay Thẩm Quân nhất quyết không buông tha cậu.

Tô Văn vẫn cúi đầu không có động tác, nhưng Thẩm Quân rất có kiên trì với cậu, cậu không trả lời, Thẩm Quân sẽ chờ cậu trả lời.

Một lúc lâu sau Tô Văn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nắm chặt hai tay. Thẩm Quân biết cậu đang tự cổ vũ mình, nhìn thẳng vào cậu. Quả nhiên, Tô Văn từ từ buông tay ra, cắn môi dưới, dùng ngôn ngữ kí hiệu:

【Không muốn anh Quân yêu chị ấy.】

"Tại sao không muốn?"

【Anh Thẩm Quân, xin lỗi.】

Câu trả lời này khiến hắn hơi khó hiểu.

"Tại sao lại xin lỗi?"

【Xin lỗi anh Quân, em đã nói sẽ cho anh được tự do, nhưng mà em lại lén lút thích anh, em biết em ích kỷ, không muốn buông anh ra. Xin lỗi anh. Nhưng nếu như anh thích người khác, em sẽ... 】

Tô Văn chưa nói xong đã bị Thẩm Quân ngắt lời, Thẩm Quân biết cậu muốn nói gì. Chắc chắn cậu định nói mấy câu kiểu 'em sẽ không cưỡng ép anh, không ích kỷ giữ anh lại, em muốn anh được hạnh phúc bên người anh yêu'. Hắn không muốn nghe, thế nên hắn hôn lên môi Tô Văn, nhẹ nhàng mút một cái. Tô Văn giật mình quên cả hô hấp, hai tay đông cứng giữa không trung, quên mất mình định nói gì. Đầu óc cậu trống rỗng, trừng mắt nhìn người trước mặt, hai người gần đến mức cậu không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của người kia đang phả lên mặt mình.

Thẩm Quân không vội vã hôn sâu hơn, bởi vì đứa nhỏ ngốc của hắn hình như không biết thở nữa rồi. Hắn dừng hôn, kề sát bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Văn Văn, thở đi em."

Tô Văn lúc này mới có phản ứng, há miệng thở dốc, chờ cậu bình tĩnh rồi Thẩm Quân lại hôn thêm một cái.

"Văn Văn, anh không muốn nghe em nói xin lỗi, anh rất vui vì Văn Văn cũng thích anh."

"Văn Văn, em có đồng ý yêu đương cùng anh không?"

Tô Văn đầu nhanh hơn não gật gật đầu, sau đó phản ứng lại nhanh chóng lắc đầu. Cậu biết ba mẹ mình và ba mẹ Thẩm Quân có ước định với nhau, cậu biết anhQuân là người rất có trách nhiệm. Cậu không muốn anh Quân ở bên cậu vì trách nhiệm, như thế là bất công với anh Quân.

"Tại sao lại lắc đầu?"

【 Anh , em không hề coi anh là chồng nuôi từ bé, đúng là em thích anh, nhưng em không muốn anh vì chịu trách nhiệm mà ở bên em.】

Thẩm Quân nở nụ cười: "Văn Văn ngốc của anh, không phải vì anh là chồng nuôi từ bé của em, cũng không phải vì trách nhiệm, ước hẹn gì đấy mới muốn kết hôn với em." – Hắn kề sát bên tai cậu, nói: "Anh thích em, bởi vì em là Tô Văn của anh. Nếu em không muốn anh là chồng nuôi từ bé của em, thế Văn Văn làm cô dâu nuôi từ bé của anh có được không?"

Nói xong hắn mổ mổ vành tai cậu, vô cùng hài lòng nhìn hai tai dần đỏ bừng lên.

Tô Văn bị Thẩm Quân ôm trong ngực, không chỗ có để trốn, chỉ có thể đâm đầu vào lồng ngực hắn. Cậu không dám cử động, Thẩm Quân biết đứa nhỏ của mình thẹn thùng, không dám trêu cậu nữa. Ai ngờ, đứa nhỏ ngốc này lại trịnh trọng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro