HÀN THẦN THÁM VÀ BẠC ĐẠI THẦN HỘI NGỘ (Full)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày xuân ấm áp, gió mát hiu hiu, thời tiết rất đẹp khiến mọi người thoải mái. Nhưng vừa ra ngoài lại gặp ngay án mạng, thì cũng có chút cảm giác hơi bị "đau trứng" mà.

Tô Miên mang đôi găng tay da đen mỏng, ngồi xuống quan sát vết thương của người chết. Hàn Trầm cũng mang một đôi găng tay khác, xem xét tất cả vết tích đồ vật trong phòng. Vài cảnh sát nín thở tập trung đứng bên cạnh, kéo dây phong tỏa.

Đây là một tiểu khu nằm ở khu phố sầm uất. Cho nên án mạng được phát hiện rất nhanh, cảnh sát gấp rút đến hiện trường, cũng thu hút rất nhiều người vây quanh nhìn xem. Vốn là Hàn Trầm cùng Tô Miên đi dạo ở cửa hàng gần đó, nơi này cũng không phải là khu vực trực thuộc quản lý của họ, nhưng bị thu hút qua đây. Đa số cảnh sát đã nghe qua uy danh của hai người họ, bây giờ thấy họ ra tay, đương nhiên là cầu còn không được ấy chứ.

Tô Miên cùng với Hàn Trầm trao đổi ánh mắt, gật gật đầu. Hàn Trầm cởi đôi găng tay, khoanh tay nghiêng người dựa vào khung cửa, liền nói: "Kẻ tình nghi khoảng từ 25 đến 40 tuổi, cao 170 đến 175 cm, nặng từ 60 đến 70 kg, thuận tay phải. Máu của người chết vẫn chưa khô, chứng tỏ án mạng vừa mới xảy ra trong vòng một giờ. Kẻ tình nghi có thể cải trang thành nhân vật có lông như chú hề , động vật, trà trộn vào trong các cửa hàng. Hắn ta có hung khí đặc biệt, làm việc rất cẩn trọng ... Ngay lập tức thông báo cho đội của các bạn, triển khai tìm kiếm thảm len trong phạm vi các tòa thương mại, đông thời chú ý bảo vệ an toàn cho mọi người..."

Cảnh sát vẫn đang sửng sờ. Hàn Trầm lạnh nhạt nói: "Thế nào?" Tô Miên cũng nhếch mày nhìn theo.
Một vị cảnh sát nói: "Hàn cục trưởng, vừa rồi cũng có hai vị thần thám qua đây, kết luận cũng giống y chang như anh vừa nói... cho nên chúng tôi mới kinh ngạc."
Tô Miên: "Hả?"
Tay Hàn Trầm gõ nhẹ: "Họ có nói rõ thân phận không?"
Cảnh sát lắc đầu: "Không có, họ chỉ đưa ra thẻ công tác. Người đàn ông nói rất nhanh, thực ra chúng tôi còn chưa nghe rõ, nên chuyện anh ta nói, chúng tôi vẫn chưa kịp phản ứng, ha ha... Nhưng anh cũng nói như vậy, chúng tôi ngay lập tức thông báo cho đội sắp xếp hành động truy lùng..."

"Nói rất nhanh?" Tô Miên lặp lại câu đó, ánh mắt phát sáng. Hàn Trầm nhìn ánh mắt cô lại hỏi: "Anh ta còn nói cái gì nữa?"
Một cảnh sát khác suy nghĩ rồi nói: "Anh ta còn nói: Kẻ tình nghi có triệu chứng căng thẳng, mắc chứng sợ hãi đám đông, chỉ cần quan sát kĩ càng, thì có thể tìm ra hung thủ. Đúng rồi, anh ta còn nói: 'Hey, quá giỏi rồi. Lại là một kẻ vô tổ chức có năng lực giết người, hệ số độ khó đạt được bằng 0.' Nói thực , chúng tôi nghe còn chưa hiểu... "

Không cần phải nói nhiều nữa, Hàn Trầm cười cười, không tiếp tục hỏi. Tô Miên kéo tay anh đi: "Đi thôi, Bạc đại thần nhất định còn chưa đi xa đâu, em muốn đi chào!"

Truy bắt tội phạm tất nhiên là do cảnh sát khu vực phụ trách, hơn nữa chỉ là một vụ án rất dễ dàng, hai người họ thực sự không cần bận tâm. Khi Hàn Trầm bị Tô Miên kéo ra đến cửa, đi xuống lầu, lại quay sang kéo tay cô, lanh nhạt nói: "Không cần, chúng ta đi đường khác."
Tô Miên không vui: "Sao vậy? Lẽ nào anh không muốn chào đại thần à!" Hàn Trầm liếc mắt nhìn cô, đúng là phụ nữ, em thực sự chẳng hiểu tâm lý đàn ông gì cả, chồng của em chính là đại thần, hệ thống cảnh sát có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Em lại chạy theo sùng bái một gã đàn ông khác.

"Ha..." anh cười cười. "Kẻ thô lỗ đó à? Từ bé đến lớn anh chưa từng làm bạn với người thô lỗ."
Tô Miên trợn to mắt. Rõ ràng là nói như thần tượng của cô! Hơn nữa ai đó thực sự nói khoác mà không biết ngượng, ai nói bên cạnh anh không có kẻ lỗ mãng? Chẳng phải Châu Tiểu Triện còn tồn tại đó sao? Hừ!

Cũng không quản người đàn ông trước mặt là nhân vật có ảnh hưởng quan trọng trong hệ thống cảnh sát, cô thò tay véo tai anh, vừa vặn vừa nói: "Anh không được phép nói thần tượng em như vậy!"
Nhưng sở trường Hàn Trầm giỏi nhất là gì nào? Đó chính là giở thói lưu manh. Nhân lúc quanh đó không có người, nắm ngược tay cô lại, kéo vào trong ngực, bắt đầu cắn tai, cắn cho đến khi gò má cô đỏ rực, ngoan ngoãn yên trong ngực anh. Sau đó nói nhẹ: "Em nhìn cái váy đó xem, còn muốn đi mua không? Em quên lần trước gặp Bạc Cận Ngôn rồi sao, cứ theo chúng ta, bày ra bộ dạng sâu xa khó lường. Em đi dạo còn thích đưa theo một đứa trẻ à, suy nghĩ đi nào."

Tô Miên mặc dù sùng bái Bạc Cận Ngôn, nhưng nghĩ cũng phải. Bạc Cận Ngôn là một người bất luận đi đến chỗ nào, cảm giác tồn tại cũng đều siêu cấp mãnh liệt. Chỉ là biến thành cuộc hẹn bốn người, đoán chừng tất cả mọi người sẽ phải vây quanh anh ấy. Hàn Trầm lại nóng nảy như vậy, thảo nào không hợp.
Do đó gật đầu: "Được rồi." lại lắc đầu một cách thương tiếc: "Lần sau em gửi mail cho anh ấy cũng được. Thực ra đại thần không phải là người chỉ nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn, anh ấy thích nhất là trả lời mail, lần trước em viết thư nhờ anh ấy giúp một vấn đề về tâm lý học, anh ấy trả lời em trọn ba trang đó. "

Hàn Trầm chẳng ừ hử gì cả, ôm cô tiếp tục hướng ra ngoài. Chỉ giống như là vô ý quay về phía sau liếc mắt đến một nơi gần đó, đi xa.

Cách đó hơn trăm mét.

Bạc Cận Ngôn hai tay đút trong túi quần vest, đôi mắt thon dài nhìn về hình ảnh của hai người họ, biểu tình trên khuôn mặt như cười như không.
Giản Dao vừa mới gọi điện thoại cho đội cảnh sát, giải thích tỉ mỉ một lần nữa những phác họa của Bạc Cận Ngôn, đảm bảo chắc chắn kẻ tình nghi khó trốn thoát khỏi thiên la địa võng. Vừa tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, thì trông thấy biểu tình của anh.

"Sao thế?" cô hỏi.
"Ha......" anh lạnh nhạt trả lời, "Không thể không nói, ánh mắt người đàn ông của Tô Miên phải xem lại rồi, như thế mà không thấy chúng ta."

Giản Dao liếc nhìn bóng dáng hai người họ, cũng giống như Tô Miên, vui vẻ nói: "Chúng ta mau đuổi theo, đi chào hỏi họ."
Bạc Cận Ngôn vẫn bất động, mỉm cười nói: "Vội cái gì, thưởng thức biểu tình tiu nghỉu như mất đồ của họ xem."
Giản Dao: "Tiu nghỉu như mất đồ? Tại sao chứ?"
Bạc Cận Ngôn: "Rất rõ ràng đấy thôi, lấy năng lực suy luận không sai biệt lắm của cái người Bắc Kinh đó, rất nhanh sẽ biết tin về hiện trường vụ án, chúng ta cũng đến đó. Bây giờ nếu hai ta không đi qua đó, chắn chắn họ sẽ cực kỳ mất mát. Cho nên bây giờ, gấp rút tìm đến đó trước. Ha...đương nhiên, anh cũng không để bụng phải xuất hiện trước mặt họ, bị họ ngưỡng mộ bám theo đâu, đi thôi. "
Giản Dao: "......" Thực ra cô rất muốn nói rằng, nhìn hai người họ rõ ràng rất ngọt ngào vui vẻ, không giống như bộ dạng đang mất mát đâu.

Hàn Trầm ở phía xa, thực ra đã nghe được động tĩnh ở đằng sau, cũng đoán được bốn người cuối cùng rồi cũng đụng mặt nhau. Thật ra, vừa rồi chính là anh cố ý...ném Bạc Cận Ngôn ra sau lưng.
Mà Bạc Cận Ngôn nắm tay Giản Dao đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại: "Đợi đã."

Giản Dao ngước mắt nhìn anh.
Anh đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vài cái lên tai cô. Động tác thân mật khó chịu tột cùng, chỉ cắn tai Giản Dao cũng phiền, nhỏ tiếng hỏi: "Anh làm gì vậy?" đột nhiên như thế....

Cô ấy không nhìn thấy đông tác nhỏ giữa Tô Miên và Hàn Trầm. Bạc Cận Ngôn cầm tay cô một cách kiên định: "Đi thôi, đi chào hỏi một chút."
Đây có phải sự thật dễ dàng nhìn thấy không? Loại chuyện ân ái ưu tú này, Bạc tiên sinh tuyệt đối sẽ không thua người đàn ông khác.

・Tác giả có lời muốn nói:
- Tại sao là lần nữa gặp nhau, bởi vì lần đầu họ gặp nhau đã viết trong sách xuất bản "Người đẹp làm nhân".
- Không dám nói bừa, nhưng những sự kiện xảy ra trong câu chuyện nhỏ này, lão Mặc tuyệt đối là người đầu tiên trong giới sáng tác đó, ha ha ah!

[Hết]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro