#03 Hẹn hò giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mikauzoran

Đôi lời từ tác giả:

Xin chào các bạn! Cảm ơn rất nhiều vì đã đón đọc bộ này. Tôi có một tác phẩm về CP AmuAzu khác dành cho bạn hôm nay, được đăng cho "Cuộc thi 5000" mới nhất của Poirot Café. Thực sự không có nhiều tình tiết trong fic này, mặc dù, nó có nhân vật Amuro trong đó. Tôi đã nghĩ khá nhiều về anh khi anh xuất hiện lần đầu trong anime/manga. Dù sao, tôi hy vọng bạn thích nó!

Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Nếu tôi sở hữu nó, sẽ có nhiều sự lãng mạn hơn là bí ẩn.

Bởi vì tôi luôn bị hút vào những điều bí ẩn. Tôi đã nói sự lãng mạn của tôi là đỉnh nhất!

***

Azusa mấy nay hành động thật kỳ lạ nhưng cô nghĩ rằng chắc chẳng có ai để ý nó.

Cô vẫn luôn nở nụ cười trên môi và vẫn vui vẻ như mọi ngày ở nơi công cộng... Nhưng khi cô ngồi một mình trong phòng nghỉ, lớp mặt nạ ấy mới được gỡ ra.  Nụ cười của cô vụt tắt và vẻ tuyệt vọng nhất hiện lên trong mắt cô.

Azusa nghĩ rằng không có ai để tâm điều ấy nhưng Amuro đã chú ý.

Những nhân viên khác ở Poirot dễ dàng bị lừa bởi hành động luôn vui vẻ của Azusa nhưng Amuro đã quen với việc đọc và phân tích mọi người.  Với công việc thám tử của mình, mọi người luôn nói dối anh hàng ngày. Và từ lâu, anh đã học được cách quan sát để tìm ra sự thật.

Lần đầu tiên anh cảm thấy có điều gì đó không ổn với cô nhân viên phục vụ này là khoảng một tuần trước đó. Và kể từ đó anh đã chú ý đến cô nhiều hơn.  Bây giờ anh vẫn đang quan sát và anh có thể thấy được những dấu hiệu của sự đau khổ trên khuôn mặt cô.

Có vẻ cô đã có một giấc ngủ không ngon và dùng lớp trang điểm để che đi những vết quầng thâm như gấu trúc. Đôi mắt của cô bình thường luôn long lanh và tươi sáng, nó trong veo như làn sóng mùa hè đầy sảng khoái. Nhưng đôi mắt ấy giờ trông đờ đẫn và mơ màng. Nụ cười của cô thường rất tự nhiên và không hề sượng nhưng hiện tại nó lại gượng gạo và cô có vẻ khá mệt mỏi.

Trông cô như thiếu đi nguồn năng lượng vậy.

Cô chỉ đang cố ép bản thân hành động như một cái máy và điều đó chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng.

Vì vậy, Amuro quyết định sẽ can thiệp.

Anh thực sự thích người đồng nghiệp này của mình và ngưỡng mộ cô vì là một người thực sự tốt như thế nào. 

Anh đã để mắt đến cô ngay cả trước khi anh nhận ra sự mệt mỏi và lo lắng của cô. Vì vậy, anh luôn biết về những điều nhỏ nhặt mà cô đã làm với xung quanh vì lòng tốt vô bờ.

Anh đã thấy cô đem về những con vật đi lạc và tìm nhà cho chúng. Cô còn dắt cả những đứa trẻ qua đường và giúp mang những đồ tạp hóa cho các bà mẹ đơn thân khi đang cố gắng ôm con trong khi cầm ô. Cô luôn giúp mang những túi đồ tạp hóa đó và tay kia thì dắt theo đứa bé còn lại. 

Amuro đã chứng kiến ​​cảnh Azusa ghé qua kiểm tra những người lớn tuổi mà gia đình đã quên mất họ. Và anh cũng đã được thấy cách cô đứng lên chống lại những tên lưu manh trên tàu cũng như những kẻ bắt nạt học sinh lớp dưới.

Azusa luôn cố gắng hết mình để có mặt cho bất cứ ai cần và đã đến lúc có người ở đó vì Azusa.

Vì vậy, vào thứ năm này, Amuro đã lên kế hoạch sắp xếp để giờ nghỉ của anh trùng với thời gian nghỉ của Azusa. Anh quay trở lại phòng nghỉ, nơi anh thấy cô trông có vẻ ngơ ngơ và mệt mỏi khi đang đọc một số tạp chí thời trang dành cho nữ.

Chỉ khi bị quan sát kỹ hơn, Azusa mới sử dụng mánh khóe cũ mèm đó để làm cho có vẻ như cô đang đọc một cuốn sách. Mà thực ra cô có một cuốn khác giấu trong cuốn đầu tiên.

Xem ra là một cuốn truyện tranh.

"Cuốn manga gì vậy?"

Anh hỏi, nghiêng người qua bàn để lén nhìn. Nó trông giống như cuốn YuYu Hakusho.

Anh khá thích nhân vật YuYu Hakusho.

Azusa nhảy dựng lên và vội vàng đóng cuốn tạp chí lại. Rõ ràng là cô đã quá mải mê suy nghĩ nên không để ý rằng anh đã bước vào.

"A-Amuro-san! Tôi chỉ..."

Cô nhìn xuống trang bìa tạp chí, cố để tìm kiếm điều để nói. 

"Nó...nó là một tạp chí...ừm...về thời trang."

Anh cũng rất phối hợp gật đầu. 

Nếu cô đã muốn giả vờ thì điều đó là tốt thôi. 

"Tôi hiểu rồi..."

Nhưng việc nào vẫn ra việc ấy.

"Nói đi, cô hiện tại có đang cảm thấy ổn không, Azusa-san? Gần đây trông cô có vẻ mệt mỏi."

Một tia hoảng hốt đã thoáng qua mặt cô nhưng rồi chiếc mặt nạ ấy vẫn được cô ngụy trang lên. 

"Ồ! Tôi ổn. Cảm ơn."

Cô vẫn cười vui vẻ...chỉ có điều nó nhìn như màn tuyết giả ở California vậy.

Chân mày của Amuro hơi nhíu lại nhưng anh quyết định không vạch mặt cô.

Có lẽ cô không cảm thấy thoải mái khi chia sẻ với anh chăng?

Họ không quá thân thiết và nếu đó là một vấn đề cá nhân, nhiều khả năng cô sẽ nói chuyện với một trong những nữ nhân viên khác hơn là Amuro.

Tuy nhiên...

"Xin...hãy cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm, Azusa-san."

Anh nhẹ nhàng nài nỉ. 

"Cô không cần phải nói về nó nếu như cô không muốn nhưng hãy biết rằng tôi ở đây nếu cô cần tôi, được chứ?"

Cô nhìn anh chằm chằm với vẻ thực sự ngạc nhiên khi anh cúi chào cô và quay đi.

...

Khoảng một tuần sau, vào buổi chiều, Amuro tình cờ đi dạo qua Công viên Beika (thực tế thì anh đang cố gắng lấy bằng chứng vợ của một khách hàng là một kẻ vụng trộm khi hẹn gặp nhân tình của cô ta ở đây). Ngay lúc này, anh đã thực sự bắt gặp cảnh tượng Azusa đang khóc.

Thay vào đó, cô đã lao vào người anh, có lẽ là do không muốn anh nhìn thấy giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.

"A-Amuro-san!"

Cô kêu lên, cố trấn tĩnh lại để nở một nụ cười.

"Tôi-tôi xin lỗi! Tôi...không thấy..."

Cô ngừng lại khi nghẹn ngào, biết rằng giả vờ thêm nữa cũng vô ích.

"Chào..." 

Anh lúng túng bước tới và dẫn cô đến một chiếc ghế dài cách lối đi một chút để họ có thêm một chút riêng tư.

"Tôi không sao đâu, Azusa-san. Không sao đâu."

Anh rút chiếc khăn tay và đưa cho cô, rồi anh yên lặng ngồi bên cạnh cô khi cô khóc.  Thỉnh thoảng, anh sẽ đưa ra những lời xoa dịu, trấn an cô. Và cuối cùng thì cô  cũng đủ bình tĩnh để kể về khó khăn của bản thân.

"Tôi cảm thấy như một đồ ngốc vậy."

Cô thở dài.

"Không hề."

Anh quả quyết. 

"Cô đã đóng đinh vai diễn này trong vài tuần. Việc chịu áp lực quá lớn là điều bình thường."

Cô lắc đầu. 

"Tôi đáng lẽ nên hạnh phúc nhưng..."

Anh cau mày nhưng để cô tiếp tục.

"Anh trai tôi sắp kết hôn." 

Cô nói như thể chính những lời nói đó là những mảnh thủy tinh cứa vào người mình.

"Vợ chưa cưới của anh ấy đúng là một phù thủy nhưng anh ấy không nhận ra điều đó vì anh ấy quá yêu cô ấy. Cô ấy rất xấu tính, là kẻ hai mặt và cô ấy bắt nạt tôi khi anh ấy không để ý."

Azusa giải thích thêm, lại rơm rớm nước mắt. 

"Tôi đã cố gắng rất nhiều để hòa hợp với cô ấy, để làm cho cô ấy thích tôi nhưng..."

"Cô đã nói với anh trai mình chưa?" 

Amuro nhỏ giọng hỏi.

"Làm sao tôi có thể nói với anh ấy rằng người phụ nữ anh ấy yêu thầm là một kẻ xấu xa chứ?"

Cô thở dài, chấm chấm nước mắt khi chúng lại bắt đầu.

"Làm sao có thể không nói cho anh ấy biết?" 

Amuro đã đáp lại. 

"Đó không phải là nghĩa vụ của cô với tư cách là em gái của anh ấy sao? Kết hôn là một trong những quyết định lớn nhất của đời người. Họ nên cùng san sẻ cả việc đó với đầy đủ mọi thứ bởi vì nếu không..."

Anh bỏ lửng câu nói, để cô có thể tưởng tượng hậu quả. 

Anh nhẹ nhàng nói tiếp:

"Tôi nghĩ sau này cô không nói ra sẽ càng làm đau lòng hơn cho mọi người. Tốt hơn hết là anh ấy nên được biết trước khi quá muộn vì tôi đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ không khá hơn chút nào đâu. Hôn nhân chỉ khiến con người thay đổi vì tệ hơn."

"Anh bi quan quá."

Azusa mím môi nhận xét. 

"Nhưng...tôi nghĩ anh nói đúng...ít nhất là về việc anh trai tôi cần biết. Tôi sẽ...tôi sẽ nói với anh ấy...bằng cách nào đó." 

Khuôn mặt cô nhăn lại với biểu cảm đầy bối rối, cho thấy rằng cô không biết mình phải làm thế nào để vượt qua.

Nỗi thống khổ của cô giống như mảnh đạn xuyên qua trái tim anh khi nó gợi lên hình ảnh một Akemi đau khổ khóc trên vai anh sau khi cô biết rằng "Maboroshi Dai" chỉ lợi dụng cô để vào được Tổ chức.

Amuro khi ấy chỉ nghĩ đó là một phụ nữ trẻ quẫn trí và không có cách nào để anh ngăn những giọt nước mắt đó.

Trừ khi...

"Cô biết mà."

Anh tùy tiện cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô. 

"Có thể là anh trai của cô quá ám ảnh với người phụ nữ này để nhìn rõ mọi thứ. Có thể nếu cô cho anh ấy tập trung vào điều gì khác, điều gì đó thực sự thu hút sự chú ý của anh ấy, anh ấy sẽ thức tỉnh và thấy rõ được chuyện gì đang thực sự xảy ra."

Azusa chớp đôi mắt tinh nghịch với anh, đầu từ từ nghiêng sang một bên:

"Kiểu như nào...nhỉ?"

Amuro cố gắng rời mắt khỏi vẻ dễ thương kia khi anh rụt rè đề nghị:

"Có lẽ...là lễ đính hôn của chính cô chăng?"

"Tôi chưa đính hôn nhé." 

Đầu cô nghiêng sang hướng khác.

"Ý tôi là cô nên giả vờ như mình đã đính hôn."

Amuro trả lời, ngọ nguậy một cách đầy khó chịu trên chiếc ghế đá lạnh lẽo.

"Nhưng nếu anh trai tôi muốn gặp vị hôn phu của tôi thì sao? Nó sẽ giống như lần tôi giả vờ có bạn trai vào năm lớp sáu."

Azusa thở dài, đặt khuỷu tay lên đầu gối và áp má vào lòng bàn tay khi cô thở dài một tiếng.

Amuro hắng giọng, tập trung hết sức để không đỏ mặt khi trả lời:

"Ý tôi đang muốn nói ở đây là cô nên giả vờ rằng tôi là chồng chưa cưới của cô. Một người có làn da rám nắng với màu tóc vàng kim và hơn cô gần bảy tuổi thì sao? Bất kỳ người anh trai nào cũng sẽ hoảng loạn. Nó đủ để khiến anh ấy sốc khi nhận ra điều gì thực sự quan trọng trong cuộc đời mình."

Azusa há hốc mồm và mặt cô đỏ bừng lên. Cô lắp bắp tận một phút trước khi có thể nghe ra điều mà cô muốn nói:

"Amuro-san...điều đó thực sự ổn chứ? Ý tôi là...nó sẽ là một sự bất tiện lớn..."

Anh lắc đầu khi quay lại nhìn vào mắt cô:

"Không hề. Một quý ông đích thực không bao giờ miễn cưỡng vì một quý cô..."

Và bên cạnh đó, Azusa cũng nuốt nước bọt khi cô nhìn vào đôi mắt xám đầy lạnh lùng của anh. Chúng mềm mại và ấm áp như lời mời gọi yêu cầu cô tin tưởng vào anh.

Cô lại nuốt nước bọt và giờ thì là một cái gật đầu. 

"Được rồi. Chỉ cần... nói cho tôi biết phải làm gì."

Anh mỉm cười, thả tay cô ra và vỗ vai cô một cái:

"Quả là một cô gái ngoan."

Chiếc đồng hồ được đặt nhắc cho bánh nướng xốp đã tắt, vì vậy, Amuro phải quay trở lại phía sau quầy, vạch ra một "kế hoạch chiến đấu" khi anh rời đi:

"Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta cần dành thời gian bên nhau và tìm hiểu nhau. Chúng ta cũng cần phải ghi lại chi tiết về việc chúng ta bắt đầu hẹn hò như thế nào, ai là người tỏ tình trước...đại loại như vậy. Nếu cô muốn, chúng ta có thể đi ăn tối cùng nhau sau giờ làm việc và sau đó thảo luận về nó."

Azusa cắn cắn môi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Lúc đầu, Amuro nghĩ rằng có lẽ lời đề nghị của anh sẽ khiến cô không muốn chấp nhận.

"Tôi thực sự không có đủ tiền mặt trong tuần này để đi ăn."

Cô thừa nhận, tiết lộ lý do lo lắng thực sự của mình.

Amuro nở nụ cười thích thú nhìn cô, lắc đầu khi lấy cái bánh nướng xốp ra khỏi lò. 

"Tôi sẽ mời cô nương đây."

"Ồ, tôi không thể để anh làm điều đó!" là câu trả lời ngay lập tức của cô.

"Tại sao không nhỉ? Tôi được coi là chồng chưa cưới của cô mà, phải không?" 

Amuro buông lời chọc ghẹo.

Azusa cau mày, bồn chồn không yên với chiếc khăn rửa bát. 

"Nhưng...anh không thực sự..."

"Giả vờ như tôi..."

Anh thúc giục. 

"Từ giờ cho đến khi anh trai của cô chia tay với người phụ nữ đó, hãy giả vờ rằng chúng ta thực sự đã đính hôn... Nếu không, tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể lừa được anh trai của cô."

Azusa lại cắn đôi môi một lúc trước khi gật đầu đồng ý. 

"Được rồi... Được rồi. Tôi sẽ giả vờ rằng... rằng anh là hôn phu của tôi."

"Tôi sẽ cố gắng xứng đáng với vinh dự đó."

Anh đáp lại với cái cúi đầu và nụ cười lôi cuốn như thường lệ.

...

Sau giờ làm việc, họ liền đi xuống phố đến một địa điểm nhỏ như cửa hàng ăn đồ Ý.  Amuro là một quý ông hoàn hảo, anh lịch thiệp giữ cửa và kéo ghế cho cô. Và điều đó giúp Azusa thư giãn một chút.  Cô đã cảm thấy thật tồi tệ vì thực sự chấp nhận lời đề nghị của đồng nghiệp và kéo anh vào chuyện gia đình của cô. Nhưng Amuro thực sự tốt bụng và ủng hộ cô đến mức cô bắt đầu cảm thấy rằng có thể chấp nhận sự giúp đỡ của anh.

"Vậy em nghĩ gì về nơi này cho buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta?"

Amuro hỏi sau khi họ đã xem qua menu và chỉ đợi phục vụ của họ quay lại.

Azusa giật mình và đáp lại:

"Buổi...hẹn hò đầu tiên của chúng ta á?"

Amuro nhún vai với một nụ cười ấm áp:

"Chắc chắn rồi. Ý tôi là, chúng ta đã đính hôn, phải không? Chúng ta đã có một cuộc hẹn đầu tiên, vì vậy...còn nơi này thì sao?"

Azusa vặn vẹo một chút, liếc nhìn quanh phòng và thấy chỗ vải buông đã phai màu nhưng trang trọng cùng những chai thủy tinh được trưng bày phía sau quầy bar, trước khi cô gật đầu đồng ý:

"Nó chắc chắn sẽ ổn."

"Và rượu cũng ngon nữa....Em có uống không?"

Cô cười nhạt, nơi khóe mắt có giật giật chút:

"Không. Không, em không..."

"Vậy thì họ có món tráng miệng ngon này."

Anh sửa lại, để ý phản ứng của cô nhưng chọn không phản hồi lại. 

"Tôi sẽ giới thiệu bánh cưới của Ý nhưng bánh cà rốt và spumoni của họ cũng rất ngon."

"Anh nói cứ như bồi bàn thật vậy."

Cô khẽ cười khúc khích, vẻ mặt ủ rũ trong vài giây trước đã biến thành nụ cười thường thấy.

"Tôi là người học nhiều mà." 

Anh nhún vai. 

"Là một người phải chi trả nhiều cho các khoản phí, vì vậy, tôi phải làm những công việc lặt vặt để kiếm thêm thu nhập... Điều đó có vấn đề gì không?" 

Anh nhìn cô dò hỏi.

Trán cô hơi nhíu lại. 

"Ý anh là gì?"

"Một khi chúng ta kết hôn...."

Anh giải thích và sau đó phải nhịn cười khi hai má cô lại đỏ ửng lên. 

"Nghe có vẻ như tôi là một kẻ không ổn định về tài chính và đó không phải là một điều kiện tốt để dựa dẫm cũng như là việc nuôi dạy con cái. Nhưng tôi chỉ muốn đảm bảo với em rằng mặc dù có thể hơi khó khăn về thời gian nhưng tôi thực sự rất đáng tin cậy về mặt tài chính."

"Có lẽ anh sẽ phải chứng minh điều đó với anh trai em."

Azusa cười khúc khích khi cô cố ngắn sự ngượng ngùng của mình:

"Anh ấy luôn muốn em kết hôn với một luật sư hoặc một bác sĩ."

Người phục vụ quay lại và nhận đơn của họ, chấm dứt đúng khúc đó của cuộc trò chuyện. Khi anh ta rời đi, Azusa đã đề cập tiếp câu chuyện.

"Vậy...chúng ta bắt đầu hẹn hò như thế nào?"

Cô cắn cắn môi khi yên lặng động não.

"Tôi bắt gặp em đang đọc YuYu Hakusho tại nơi làm việc vào một ngày nọ và chúng ta bắt đầu gắn bó với nhau vì cùng yêu thích đọc manga thì sao?"

Anh đề nghị.

Cô nở nụ cười bẽn lẽn, đưa tay lên xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. 

"Vậy là anh đã thấy rồi hả?...Không ra dáng quý cô cho lắm nhưng..."

"Tôi thích nói chuyện với một phụ nữ đọc manga hơn là tạp chí thời trang."

Anh nói.

"Em không nên quan tâm đến những gì được coi là phù hợp với một cô gái đâu. Không có đúng hay sai, chỉ có những gì em quan tâm."

Đôi môi cô hơi hé mở khi cô nhìn anh chằm chằm với vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Cô cười thật rạng rỡ. 

"Em thực sự thích rất nhiều loại manga shounen khác nhau. Có những thứ phổ biến như Fullmetal Alchemist và Gundam nhưng...em cũng thích một số thứ khá mơ hồ... Anh có...thích manga không, Amuro-san?"

"Tôi đam mê đọc những thứ đó."

Anh thừa nhận. 

"Chà, bây giờ thì không nhiều như trước đây khi tôi còn trẻ nhưng..."

Anh mỉm cười và hơi thay đổi dòng suy nghĩ. 

"Em đã bao giờ nghe nói về Tate no Yuusha no Nariagari chưa?"

Mặt cô như sáng bừng lên và họ háo hức thảo luận về bộ truyện. Cuộc trò chuyện dần chuyển sang chủ đề về D. Gray-man. Và từ đó, họ bắt đầu so sánh phiên bản manga và anime của Aono Exorcist và Soul Eater.  Nhìn chung, họ đã đồng ý rằng manga có vẻ "ngon" hơn cả món súp và salad của họ được phục vụ.

Khi Amuro về đến nhà vào đêm hôm đó, sau khi để Azusa ở căn hộ của cô, anh đi tắm và bắt đầu chuẩn bị đi ngủ. Hầu hết các đêm, anh luôn cố gắng để đi vào giấc ngủ lúc chín giờ để có thể dậy lúc ba giờ sáng và tập thể dục theo thói quen, trước khi mở quán cà phê lúc bình minh ló dạng. Khi lấy một chiếc khăn tắm ra khỏi tủ, anh tình cờ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, một nụ cười hạnh phúc tự nhiên nở trên môi anh.

Anh cau mày trước sự lạ lùng này.

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối anh nở một nụ cười vô tư và mãn nguyện như vậy...

Dù sao nó cũng là một nụ cười chân thật. 

Anh đã thường xuyên khoác lên mình một chiếc mặt nạ hạnh phúc nhưng...đã lâu rồi anh mới thực sự cảm thấy hạnh phúc như thế này.

Anh khịt mũi khi nhìn đi chỗ khác, cởi bỏ quần áo và bước vào phòng tắm. Anh cố không suy nghĩ khi làn nước nóng xuyên qua lưng anh. Nhưng những ký ức về buổi tối hôm đó với Azusa, bao gồm nụ cười và điệu cười của cô, nét mặt của cô, ánh mắt của cô, không biết từ đâu cứ liên tục chạy qua đầu anh.

Với một tiếng thở dài, anh chấp nhận sự thật rằng thật tuyệt khi được trò chuyện thực sự với ai đó lần đầu tiên sau nhiều tháng. Anh luôn bị cuốn vào công việc đến mức hiếm khi có thời gian để làm những gì mình thích và lần gần nhất anh đi chơi với "bạn bè" dưới bất kỳ hình thức nào là chơi game trực tuyến. Công việc của anh đòi hỏi sự cô lập và gần đây nó thực sự khiến anh phát điên.

Thật tuyệt khi được nói chuyện với Azusa.

Đó là một buổi hẹn hò đầu tiên đầy tốt đẹp...mặc dù chỉ là một buổi hẹn hò giả.  Và thực tế là nó không thực sự làm phiền anh.

Bước ra khỏi phòng tắm, anh lắc lắc đầu để nước bắn ra khắp nơi. Thật không may, cái lắc đầu không giúp anh xóa bỏ suy nghĩ về ngày hẹn hò với Azusa. Anh cần phải làm gì đó để có thể lấy lại được tâm trí của mình.

Anh vội mặc quần áo và ngồi xuống bàn làm việc với chiếc máy tính xách tay của mình. Một trò chơi cần sự khéo léo như Liên minh huyền thoại sẽ làm được điều đó...

Hy vọng là vậy. 

Và anh đã gặp may! 

"Rei", một trong những "người bạn" trực tuyến mà anh thường chơi cùng đã tham gia.

"Rei" là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Gundam, người thường chơi đường rừng và là một tay thiện xạ. Amuro không chắc "Rei" là nam hay nữ nhưng anh nghiêng về giả thuyết rằng "Rei" là một người đồng tính nam hoặc một cô nàng tomboy, có lẽ đang học cao học về kinh doanh vào lúc này. Dù bằng cách nào, "Rei" là một đồng đội giỏi của đội, thông minh, vững vàng và đáng tin cậy.

Anh hay cô luôn luôn vui vẻ khi làm việc cùng nhau.

Chỉ là..."Rei" đã out trong suốt ba tuần qua.

Amuro đã gửi cho "Rei" một tin nhắn, hỏi xem dạo này thế nào và liệu có muốn đấu một trận không.

"Rei" sau đó có rep lại:

"Này. Lâu rồi không gặp, Zer0. Xin lỗi. Tôi vừa có một số việc gia đình. Tôi có thể chơi một ván nhưng tôi phải nghỉ sớm vì ngày mai tôi phải làm việc từ sáng sớm."

Một ván rồi thành hai, rồi ba và cuối cùng, Amuro cứ thế đi làm trong vẻ mệt mỏi vào sáng hôm sau.

Một giờ sau, Azusa mới đến, vừa ngáp vừa đổ đầy nước nóng vào bình.

Nhận thấy Azusa đang ngủ gật và cái bình sắp tràn, Amuro đi tới và nhanh chóng lấy lại. 

"Cẩn thận."

Anh nhẹ nhàng khuyên, lấy bình nước từ tay cô. 

"Em sẽ làm bỏng chính mình mất."

Cô vội nhảy dựng lên và đỏ mặt vì sơ suất của mình. 

"Xin lỗi, Amuro-san." 

Cô ngoan ngoãn cúi đầu. 

"Cảm ơn vì đã trông chừng em."

Anh đặt bình xuống và quan sát cô. 

"Làm thế nào mà em vẫn vậy thế?" 

Cô vẫn trông vậy, vẫn không phải là con người hoạt bát thường ngày của mình nhưng không còn phải chịu đựng sự lo lắng thường trực nữa. 

Cô chỉ đơn thuần là trông thiếu ngủ.

"Em không sao, nhờ anh." 

Cô trao cho anh một nụ cười biết ơn rạng rỡ bất chấp vẻ xám xịt cùng đôi mắt mệt mỏi. 

"Ý em là em vẫn lo lắng về cuộc hẹn của chúng ta với anh trai em vào tuần tới nhưng hôm nay em hơi buồn ngủ vì thức khuya quá. Xin lỗi đã làm anh lo lắng."

"Miễn là em ổn." 

Anh mỉm cười ấm áp với cô, lắc đầu với sự trìu mến khi quay lại đổ bột bánh cupcake.

...

Chủ nhật hôm đó, họ lại cùng nhau ăn trưa và bước ra ngoài ăn ở một cửa hàng bánh sandwich nhỏ gần góc phố. Azusa nói một cách đầy hào hứng về việc Sword Art Online đã làm trái tim cô xốn xao như thế nào, cũng như Madoka Magic được nhắc trước khi cuộc trò chuyện chuyển hoàn toàn thành bàn về các ban nhạc rock của Mỹ.

Ai có thể đoán được rằng ACDC và Led Zeppelin đang ở ngay con hẻm nhà Azusa?

"Gần đây em cũng bắt đầu thích Pink Floyd."

Cô tâm sự một cách đầy bí ẩn, hếch mũi lên khi cười và xoay ống hút trong ngón tay.

Cô trông vô cùng đáng yêu...nhưng cô chưa bao giờ nghe nói về Barclay James Harvest.

"Tôi có rất nhiều điều để nói cho em."

Amuro thở dài, cắm tai nghe vào điện thoại và bắt đầu đưa một bên cho cô.

...

Tối thứ Hai, họ lại rủ nhau đi ăn kem và đó là lúc anh nhận ra một bí mật, thậm chí còn gây sửng sốt hơn về cô gái mà anh đang miễn cưỡng nảy sinh tình cảm hơn cả tình bạn.

"Vì vậy, chúng ta đã nói chuyện rất nhiều về những sở thích của nhau như âm nhạc, sách, các bộ manga và phim hoạt hình."

Cô bắt đầu khi liếm thử vị kem caramen muối biển của mình.

"Nhưng chúng ta không thực sự nói về sở thích thật. Ý em là...anh làm gì trong khoảng thời gian rảnh rỗi hạn chế của mình? Conan-kun đã từng đề cập rằng anh chơi quần vợt rất giỏi nhưng..."

Cô nhìn anh với đôi mắt xanh rực rỡ đầy mong đợi, điều đó hiệu quả hơn bất kỳ trò tra tấn nào mà anh từng phải chịu để moi bí mật.

"Chà, như em đã đề cập, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi nhưng may mắn thay, chơi game online không tốn nhiều thời gian."

Anh tình nguyện nói với một cái nhún vai đầy thờ ơ.

Đôi mắt cô mở to trước điều này. 

"Anh chơi những trò chơi gì?" 

Cô hỏi với một cảm giác gấp gáp đến kỳ lạ.

"Chà, tôi từng chơi World of Warcraft nhưng gần đây chủ yếu là Liên minh huyền thoại." 

Anh tùy tiện liếm một ít kem bạc hà của mình và hy vọng rằng mình trông không như trẻ con.

Thật khó để ăn kem một cách đàng hoàng.

Một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt của cô trước tin này và cô đã cười:

"Thật sao?! Em cũng vậy đấy! Em đã chơi Liên minh được khoảng ba năm rồi. Nickname của anh là gì? Thỉnh thoảng chúng ta nên chơi cùng nhau!"

Amuro chớp chớp mắt. 

Bởi vì Azusa chơi trò chơi online.  Mỗi lần nói chuyện với cô gái này, anh đều phải bất ngờ về cô. Cô không giống người đồng nghiệp mà anh nghĩ rằng mình biết chỉ hai tuần trước. Nó thực sự làm cho cô hấp dẫn hơn tất cả.

"Zer0."

Anh đáp. 

"Viết hoa chữ z với số 0 thay cho chữ o."

Niềm vui vụt tắt khỏi khuôn mặt cô ngay lập tức và để lại một cái nhìn đầy hoài nghi. Cô nuốt nước bọt. 

"Em là Rei."

Cô thì thầm.

Anh chớp chớp mắt lần nữa trong sự hoài nghi. 

"Ồ."

Cả hai ngồi đó trong sự im lặng đầy kinh ngạc. Bởi vì họ vô tình là bạn trong hai năm qua, thậm chí trước khi họ gặp nhau với tư cách đồng nghiệp.

"Thật trùng hợp nhỉ?" 

Cô khẽ cười khúc khích. Điều cô thực sự muốn nói ở đây là "định mệnh" mới đúng.

"Yeah."

Anh đáp, bắt đầu thay đổi suy nghĩ về "định mệnh". Anh vẫn mút cây kem của mình trước khi quay sang hỏi:

"Em còn chơi trò chơi nào khác không? Em đã bao giờ thử Warframe hay Halo chưa?"

...

Tuần tiếp theo luôn tràn ngập những cuộc "hẹn hò" hàng ngày nhằm kéo "cặp đôi" lại gần hơn với hy vọng thực sự đánh lừa được Enomoto Sugihito. Thời gian bên nhau của họ đã dẫn đến nhiều khám phá như việc thích lướt sóng của Amuro và nguyện vọng mở quán cà phê của riêng Azusa. Azusa hơi thất vọng về việc Amuro không quan tâm đến các môn thể thao có khán giả.

"Anh không thực sự là người Nhật nếu anh không xem sumo và bóng chày."

Và Amuro thấy mình hơi mất hứng thú với tình yêu phim kinh dị của Azusa.

"Tôi chỉ không phải là một fan hâm mộ của các đoạn có máu me." 

"Nhưng máu me mới là phần hay nhất!" 

"Và nó không thực tế lắm." 

"Bởi vì anh không có trí tưởng tượng."

Và cả sự ngưỡng mộ của cô đối với đấu vật đeo mặt nạ...

"Em biết đó là giả, phải không?" 

"Em có thể phải hủy bỏ hôn ước này. Đơn giản là em không thể kết hôn với một người đàn ông không biết thưởng thức nghệ thuật."

Khám phá nổi bật nhất là khi họ nói về quá trình trưởng thành và gia đình của họ. Azusa kể lại cho anh nghe về tuổi thơ hạnh phúc của cô. Cô đã luôn ở cùng với mẹ, cha và anh trai mình. Nó khiến cô luôn cảm thấy may mắn, mặc dù, họ không nhất thiết phải có nhiều tiền. Cô luôn được động viên và ủng hộ họ.

Amuro thực sự ngạc nhiên với việc anh có thể thành thật với cô mà không ảnh hưởng đến danh tính của mình hoặc là liên quan đến sự an toàn của cô.

"Tôi chưa bao giờ có một gia đình thực sự. Tôi không nhớ rõ cha mẹ mình, vì vậy...tôi không biết họ đã chết hay họ đã bỏ rơi  tôi hay..."

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, anh nhanh chóng nói thêm:

"Nhưng không sao. Tôi chưa bao giờ thực sự...tôi không biết mình đã bỏ lỡ điều gì nên đó chưa bao giờ là vấn đề lớn cả. Tôi chưa bao giờ là người đắm mình trong đó cả." 

"Đừng lo lắng. Tôi luôn có những người an ủi. Mọi người đón nhận tôi và đối xử với tôi như cháu trai, vì vậy...mặc dù tôi chưa bao giờ có một gia đình thực sự nhưng tôi vẫn có những người ủng hộ mình. Đôi khi điều đó thật khác thường và thực sự cô đơn nhưng tôi nghĩ rằng hóa ra mình vẫn ổn. Tôi học cách dựa vào chính mình và không quan tâm người khác nghĩ gì về mình."

Cô cười âu yếm nhưng ánh mắt vẫn đầy bi thương.

"Em rất vui. Anh thực sự rất mạnh mẽ, Amuro-san. Em sẽ không thể sống sót như thế."

Anh nảy ra một ý:

"Này, Azusa-san? Em vẫn còn liên hệ với bố mẹ mình sao? Nếu vậy, tại sao không nhờ họ giúp đỡ với vị hôn thê của anh trai mình?"

Nụ cười của cô nhạt đi khi ánh mắt cô nhìn xuống đĩa của mình.

Cô choáng váng đầu. 

"Cha mẹ em...đã qua đời. Khi em còn học trung học. Họ...đó là một tai nạn lái xe khi say rượu nên..."

Không cần suy nghĩ, anh với tay qua bàn và nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nắm chặt và xoa xoa nó bằng ngón tay cái của anh. 

"Tôi xin lỗi. Tôi...tôi không..."

Cô siết chặt tay anh lại và ngước nhìn anh, mỉm cười đầy buồn bã. 

"Không sao đâu. Đôi khi hơi khó khăn, nhưng...em không sao."

Anh cắn cắn môi và thổn thức, cố gắng nghĩ ra một chủ đề nhẹ nhàng hơn để họ nói chuyện.

Không có gì ngạc nhiên khi cô rất buồn về việc vị hôn thê của anh trai mình chia rẽ tình anh chị em. Anh trai cô là gia đình duy nhất cô còn lại.

"Hãy kể cho em nghe một câu chuyện vui thời thơ ấu của anh đi."

Azusa nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, tự mình khôi phục lại sự nhẹ nhàng.

Anh mỉm cười và tiếp thu, vẫn nắm tay cô.

...

Cuối cùng, tối thứ Bảy cũng đến và đã đến lúc thuyết phục anh trai của Azusa rằng họ yêu nhau say đắm.

Amuro không nghĩ rằng anh sẽ gặp quá nhiều khó khăn vì anh thực sự có tình cảm với Azusa. Bản thân anh chưa "yêu"ai bao giờ nhưng...anh đã say mê cô mất rồi. Anh thích bầu bạn với cô, ngưỡng mộ và tôn trọng cô như một người bạn gái thực sự. Nếu công việc của anh không phải là trở ngại không thể vượt qua giữa họ thì anh đã rất muốn tán tỉnh cô thật rồi.

Cô là một người bạn đời lý tưởng. Thật không may, với công việc của mình, anh hiện không thể có mối quan hệ với cô như anh muốn. Điều đó không an toàn cho cả hai người và có vẻ như anh không thể giải thích tình hình cho cô và yêu cầu cô hãy chờ đợi....

Liệu có thể không?

Ngay khi Sugihito đến, cuộc dò xét bắt đầu.

Amuro buộc mình phải giữ đúng tính cách, với một cánh tay ôm chặt lấy "vị hôn thê" của mình khi Sugihito hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

Amuro đã làm phần việc của mình, kể cho anh rể tương lai của mình tất cả về việc họ đã gặp nhau như thế nào qua trò chơi online, mặc dù, cả hai đều không biết điều đó cho đến gần đây và sau đó, họ gặp lại nhau tại Poirot.

Azusa cũng giải thích thêm về việc "Tooru-san" đã nhìn thấy cô đọc manga vào một ngày tại nơi làm việc và sau đó, anh đã hỏi cô về một cuộc hẹn tại nhà hàng Ý tuyệt vời này. 

Trong câu chuyện của mình, cô luôn thi thoảng nhìn "người đồng phạm" của mình một cách đầy trìu mến.

Amuro và Azusa mỉm cười khúc khích với nhau như một đôi tình nhân ngốc nghếch ngoài đời thực.

Họ thực sự đang rất ăn ý khi thay phiên nhau kể lại những lời thú tội đầy ngẫu hứng của mình và cả lời cầu hôn của Amuro. Nét mặt và ánh mắt của họ, cách họ cười, đỏ mặt khi chạm vào nhau, tất cả đều rất đáng tin cậy.

Sugihito nhìn chằm chằm Amuro nhưng nam diễn viên dày dạn kinh nghiệm này vẫn có thể dễ dàng nhảy qua vòng gửi xe của người anh trai. Chủ yếu là vì anh không thực sự hành động.

Khi bữa ăn kết thúc, Sugihito thở dài đầy thất bại và lần lượt nhìn em gái mình cùng Amuro một cách khó khăn. 

"Được rồi. Em thắng. Rõ ràng là anh ấy yêu em, Azusa. Và rõ ràng em cũng phát cuồng vì anh ấy, vì vậy...hãy kết hôn. Hãy hạnh phúc. Ít nhất một trong số chúng ta sẽ như vậy."

Sự ăn mừng trong lòng Azusa đột ngột dừng lại trước những lời đó. 

"Onii-chan, ý anh là sao? Anh không hài lòng với Nakamura-san à?"

Sugihito chậm rãi lắc đầu. 

"Tuần trước, ngay sau khi anh nói chuyện với em vào thứ Tư, anh đã bắt quả tang cô ấy lừa dối và đã chia tay."

Anh thừa nhận, nhìn xuống đôi tay mình đầy đau khổ. 

"Đó là lý do tại sao anh đã làm như vậy vào thứ Sáu khi em nói với anh rằng em đã đính hôn. Anh đã lo lắng rằng có thể anh chàng đó chỉ đang chơi đùa với em và đặc biệt là vì nó diễn ra quá nhanh." 

Anh nhìn lên Amuro với vẻ xin lỗi. 

"Xin lỗi, Amuro-san. Bây giờ tôi có thể thấy rằng cậu là một chàng trai tốt và cậu thực sự sẽ chăm sóc em gái tôi, vì vậy...tôi hy vọng cậu có thể tha thứ cho cách tôi đã hành động cho đến bây giờ."

"Đừng lo."

Amuro trấn an, đưa tay ra và bắt tay Sugihito. 

"Xin lỗi khi đã nghe chuyện buồn riêng tư của anh."

Mọi thứ hơi khó xử khi họ ra thanh toán và sự im lặng vẫn kéo dài ngay cả sau khi Sugihito chia tay họ ở bãi đậu xe.

Khi họ leo lên xe của Amuro, Azusa thở dài, cào tay vào tóc.

"Em rất xin lỗi về điều này, Amuro-san. Em không thể tin rằng em đã lãng phí quá nhiều thời gian của anh mà không có gì. Em cảm thấy thực sự tồi tệ."

"Đừng,"

Anh dịu dàng dỗ dành. 

"Bởi vì nó không lãng phí."

Cô ném cho anh một cái nhìn tò mò.

"Tôi đã rất vui."

Anh thừa nhận. 

"Tôi muốn hiểu rõ hơn về em, vì vậy..."

Cô gật đầu. 

"Ừ. Em cũng vậy. Em sẽ bỏ lỡ việc đi chơi mỗi ngày."

"Ừ."

Anh thở dài cùng với sự mâu thuẫn.

Sự im lặng giữa họ bắt đầu khi cả hai đều tự hỏi "Bây giờ thì làm sao?"

Azusa là người lên tiếng trước.

"Anh biết đấy, anh trai em thực sự rất giỏi đọc vị người khác. Việc anh ấy bị lừa dối bởi Nakamura-san vì anh ấy yêu cô gái đó nhưng...chúng ta không nên lừa anh ấy." 

Giọng cô trầm xuống. 

"Em...không lừa được anh ấy. Anh ấy đã nhìn thấu em và tình cảm của em dành cho anh nên..."

Cô lo lắng nhìn anh, tay và giọng nói đều run rẩy. 

"Em chỉ tự hỏi liệu có lẽ anh ấy cũng không nhìn thấu được tình cảm thực sự của anh dành cho em chăng?"

Cô nuốt nước bọt.

Đôi mắt anh mở to trong sự ngạc nhiên thực sự. 

"N-Nếu anh ấy làm được thì sao?"

Cô mỉm cười đầy ranh mãnh khi giọng anh vỡ òa, niềm vui trào dâng trong cô. 

"Vậy thì...em hỏi anh có thực sự muốn làm bạn trai của em không và vẫn tiếp tục đi chơi với nhau?"

Amuro chỉ do dự một lúc trước khi quyết định đồng ý.

Anh cúi xuống và hôn lên đôi môi cô. 

"Và tôi sẽ nói có."

Anh thì thầm với một nụ cười ranh ma.

THE END.

--------------------------------------------

📌 Bản dịch thuộc về 桃花开

DO NOT REPOST trên mọi hình thức😌

#Mon

🦊🦊🦊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#ngan