Chương 28: Đối thủ tình trường xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào phòng, cô vẫn còn giữ cái cảm xúc hạnh phúc lúc nãy, cũng vì cái cảm xúc đó mà bao nhiêu chuyện xui xẻo hôm nay cũng không làm cô mệt mỏi. Cô chạy nhanh lại chỗ Tiểu Long đang ngồi, cô sáp sáp tới người Tiểu Long vừa nói: "Chị về nè, hôm nay kể cho em nghe buổi hẹn hò xui xẻo của chị nè, nghe không? Nghe không?"

Tiểu Long quay sang nhìn cô trong vòng một giây rồi quay mắt vào màn hình, giọng lạnh lùng: "Không có hứng thú, em đang bận cho dự án đây, đừng có lải nhải quanh em, tắm rồi đi ngủ đi."

"Không nghe thôi, bữa sau không thèm kể cho nghe nữa đâu." Mộc Mộc có chút giận nhẹ.

Tiểu Long chả thèm quan tâm, càng lạnh lùng hơn: "Cứ thế đi." Thật ra trong lòng Tiểu Long thừa biết chị mình sẽ không thể nào nhịn kể được. Một hay hai ngày gì nữa chị ấy cũng sẽ lôi ra để kể thôi.

Không miễng cưỡng nữa cô đành phải tránh xa đứa em để nó chuyên tâm làm việc, mặc dù có chút buồn nhẹ nhưng cũng không sao, vì hôm nay được ở bên Nam Phong cả ngày và đã có với nhau những kỷ niệm đẹp, những kỷ niệm vui, những kỷ niệm mà cả đời này khó có thể nào quên được.

----------

Nam Phong về đến nhà, tắm mình dưới vòi sen nhớ về những khoảnh khắc cùng với Mộc Mộc. Đặc biệt là nụ hôn dưới đường đến giờ vẫn chưa phai, thậm chí anh trẻ con đến mức che lại chỗ má mà cô đã hôn, không để nước bám vào và quyết không để nó bị ướt. Đúng là đàn ông khi yêu, ai rồi cũng trở nên trẻ con hơn.

----------

Sáng hôm sau, vẫn trong niềm hạnh phúc chưa nguôi, Nam Phong lên công ty. Đến sảnh công ty, anh không hiểu về những ánh mắt lạ lẫm nhân viên dành cho anh, nhưng anh cũng không mấy quan tâm, vừa vào phòng thì Tiểu Bảo tức tốc chạy vào cầm theo tờ tạp chí, hắn hỏi giọng có chút trách móc: "Hôm qua anh làm gì mà để bị đưa lên báo thế này?" Nam Phong cũng có tiếng trong giới làm game nên đã bị những tay săn ảnh bắt gặp hẹn hò, do đó đã đưa anh lên mặt báo ngồi.

Nam Phong vô cùng bình tĩnh trước thái độ của Tiểu Bảo, anh cầm tờ báo lên đọc tiêu đề: "Giám đốc công ty game Phong Lan và người yêu bé nhỏ." Vừa đọc anh vừa cười mỉm, trong mắt anh không có gì là lo lắng hay khó chịu cả, anh ngước lên nhìn Tiểu Bảo nói ra những điều mà Tiểu Bảo nghi hoặc: "Đúng vậy, anh đã hẹn hò với Mộc Mộc hôm qua, báo đưa lên vầy chắc anh khỏi cần thông báo nhỉ?"

Tiểu Bảo ngạc nhiên nhưng cũng không quên khen ngợi, chúng mừng và ca tụng: "Mới hôm nào bị cô ấy chối từ mà giờ đã bên nhau rồi sao? Chúc mừng anh, Mộc Mộc mà có được người yêu như anh là phúc ba đời của cô ấy rồi, tìm được anh khó như hái sao trên trời, hái trăng dưới nước."

Nam Phong nghiêm nghị nhìn Tiểu Bảo: "Cậu làm sai chuyện gì rồi à?"

Trên gương mặt Tiểu Bảo toát lên nụ cười nịnh bợ: "Làm gì có chuyện gì đâu, chẳng qua là hôm qua em có vào phòng anh và lỡ làm rơi bể mô hình anh yêu thích, giờ đây nỗi niềm hối lỗi dâng trào trong em như suối nguồn, không có từ ngữ nào mô tả được sự hối hận trong em, nay chỉ xin anh một thỉnh cầu nho nhỏ là bỏ qua cho cái mạng hèn mọn này." Vừa nói hắn vừa bấu víu hai bàn tay mình, vẻ vô cùng hối lỗi chỉ thiếu mỗi cái rơi nước mắt nữa thôi.

Nam Phong điềm tĩnh đáp: "Chẳng qua cũng chỉ là một mô hình thôi, tình nghĩa chúng ta bao lâu nay cậu nghĩ tôi vì một mô hình mà làm gì cậu hay sao?"

Nghe đến đoạn này đôi mắt Tiểu Bảo cảm động đến rưng rưng: "Anh thật là..." Hắn chưa kịp nói Nam Phong đã ngắt lời với giọng điệu lạnh lùng: "Cậu đi chà toi lét một tuần cho tôi."

Đôi mắt Tiểu Bảo giờ này chỉ còn lại sự đáng thương, giọng nói thì nhỏ dần, nhỏ dần: "Dạ, em sẽ làm ngay." Nói rồi hắn quay đi trong bộ dạng yếu ớt.

----------

Phía bên Game Of Life (tên công ty game Mộc Mộc làm việc), trong căn phòng yên tĩnh chỉ mình Hàn Cảnh ngồi trên chiếc ghế vẻ trầm tư. Bỗng cô trợ lý hớt hải chạy vào, có thể nói nhìn vào khó mà phân biệt được đâu là đầu và đâu là ngực cô ta, cặp mông cô ta có thể làm đầy cả một cái thau giặt đồ cỡ lớn, đó là cô trợ lý bốc lửa mà hắn ta vừa tuyển được, cô ta hối hả đặt trước mặt Hàn Cảnh cuốn tạp chí nói về tin tức của Nam Phong .

Hắn không cử động cơ thể chỉ liếc nhìn tờ tạp chí, đặc biệt chú ý đến cô gái trong ảnh, trong đầu lóe lên suy nghĩ: "Không ngờ gu của Nam Phong lại tầm thường đến thế." Một nụ cười khinh bỉ trên khuôn miệng hắn.

Hắn cầm tờ tạp chí lên, cố nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra cô gái ấy là Mộc Mộc, trong đầu hắn chợt nghĩ ra ý định: "Ái chà lần này mình sẽ cho hắn ta thua cả trên thương trường lẫn trên tình trường. Với sự giàu có và hơn hết là vẻ điển trai của mình có thể dễ dàng đánh gục cô gái nhỏ bé ấy. Rồi hắn ta sẽ phải khóc thét lên vì đau đớn." Vừa suy nghĩ mà bất giác hắn cười thành tiếng, càng thể hiện sự biến thái trong giọng cười của hắn.

Cô trợ lý cũng có phần e sợ, cô thầm nghĩ: "Không lẽ hắn ta bị bệnh gì hay sao?" Cô ta cố gọi hắn: "Giám đốc, giám đốc, giám đốc." Sau ba hồi gọi như thế mới giúp hắn ta thoát khỏi cơn mộng mị điên khùng.

Trong một phút tỉnh lại Hàn Cảnh dường như muốn thực hiện ngay kế hoạch của mình, rõ là đầu óc hắn cũng nhanh nhẹn ra phết mới có thể đứng vững trong giới game để đọ sức cùng Nam Phong.

Hắn đưa tay ra hiệu cho cô trợ lý ra ngoài, sau đó hắn gọi điện xuống phòng thiết kế: "A lô gọi Mộc Mộc lên phòng tôi tí."

Chỉ mới tầm một phút mà Mộc Mộc đã xuất hiện tại cửa phòng hắn, đứng trước miếng ăn, nguồn sống của mình thì cô nhanh như một con sóc thần. Cô tiến vào phòng hắn: "Dạ giám đốc gọi em có việc gì ạ?"

Hắn không thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói như ra lệnh: "Lại ngồi chỗ bàn kia ghi ra các thông tin sau cho tôi."

Mộc Mộc vẫn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời hắn lại ngồi vào bàn. Hắn bắt đầu nói:

"Thứ nhất. Món ăn cô thích, đồ uống cô thích, thể loại phim cô thích xem, địa điểm du lịch cô thích đi, nếu được tặng quà cô sẽ thích món quà gì?

Thứ hai. Ngoại hình và tính cách của người con trai cô thích. Cô muốn một màn tỏ tình như thế nào?

Ghi ra hết cho tôi, đây là cuộc khảo sát cho dự án game hẹn hò mới của tôi, muốn dùng suy nghĩ của cô để làm bản demo (bản chạy thử)."

Mộc Mộc không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục viết cho xong những yêu cầu khó hiểu của hắn.

Hắn trưng ra bộ mặt tự mãn nói chuyện trong lúc cô đang ghi: "Chắc hẳn cô đang nghĩ tôi đang để ý và muốn tán tỉnh cô chứ gì? Thật nực cười, để tối về khép đôi mi gầy rồi mơ mộng đi nha. Cô bỏ ngay cái ý nghĩ muốn có được tôi đi." Hắn vẫn nói thao thao trong khi Mộc Mộc không hề có biểu hiện gì.

Mộc Mộc bình thản đáp: "Dạ em biết rồi, em làm sao giám nghĩ thế, người hoàn hảo như sếp chỉ có những cô gái hàng cực phẩm mới có thể môn đăng hộ đối."

Hắn hèn đến mức còn không dám thừa nhận chuyện mà hắn sắp làm với Mộc Mộc nữa, mà chung quy lại Mộc Mộc có phải kiểu hắn thích đâu, chỉ là một công cụ cho cuộc chiến giữa hắn và Nam Phong mà hắn tự nghĩ ra. Cho đến lúc chết thì hắn cũng không bao giờ biết yêu bất cứ ai ngoài chính hắn.

Hắn lạnh lùng đáp: "Cô biết thế là tốt. Nếu ghi xong rồi thì về phòng được rồi."

"Dạ sếp." Mộc Mộc đứng dậy đi một hơi mà không muốn nhìn lại.

Cô vừa về đến phòng, Thanh Hoa và Ni Ni đã chực trước cửa phòng như chó chờ chủ, hai vẻ mặt trông đợi đến phát cuồng.

Thanh Hoa cướp lời hỏi trước: "Có chuyện gì không em? Có gì nóng không? Sao lại gọi em lên?"

Mộc Mộc cười nhẹ đáp: "Không có gì đâu, mọi người cứ sốt sắng, chỉ là hỏi một vài thông tin phục vụ cho game mới thôi, không có gì đáng nói."

Cô vừa dứt lời, hai cô đồng nghiệp cảm thấy không có tin gì để hóng, vẻ mặt không quan tâm bỏ về chỗ ngồi, coi nhau như những kẻ xa lạ.

Mộc Mộc ngồi xuống trầm tư suy nghĩ: "Nếu là trò chơi tình yêu chắc hẳn sẽ có phân tích về mặt cảm xúc người chơi, cho nên khả năng cao sẽ đem mình ra làm chuột bạch đây, mình phải hờ trước để không bị bỡ ngỡ."

Mộc Mộc cảm thấy không ổn lắm nên vội nhắn ngay cho Nam Phong: "Anh có tin em không?"

Cô nhận lại tin nhắn của Nam Phong trong vòng ba nốt nhạc: "Đương nhiên anh tin em rồi."

"Được rồi, anh hứa là những ngày sắp tới nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng phải tin em nhé, anh hứa đi."

"Anh hứa, mà có chuyện gì sao em?"

"Không có gì, em chỉ muốn chắc chắn thôi, anh làm việc đi." Kèm theo dòng tin nhắn là ba trái tim đỏ tươi.

Nam Phong cũng không ngại gửi lại một nụ hôn gió sau khi nhận được ba trái tim bất thường của cô.

----------

Tiếng chuông tan làm réo lên, Mộc Mộc hớt hải chạy về như đang có điều gì gấp rút, về đến phòng tìm ngay Tiểu Long, áp sát vào người mặt cô tỏ ra nghiêm trọng.

"Tiểu Long, chị có chuyện muốn bàn, em nhất định phải giúp chị, nếu không chị sẽ rơi vào bể khổ, tình duyên đứt đoạn, dày xé tâm can, tinh thần tổn thương, sự nghiệp sụp đổ."

Tiểu Long mặt cau có hình như đang có gì đó bị áp lực trong công việc: "Có gì chị nói mau đi, em cho chị mười phút thôi."

Tiểu Long Vừa dứt lời thì Mộc Mộc thao thao bất tuyệt kể lại. Kể xong thì cô buồn và lo lắng ra mặt: "Giờ chị đang nghi mình sẽ bị trở thành chuột bạch, chị phải làm sao?"

Tiểu Long cau mày, suy nghĩ thận trọng: "Chuyện này hơi căng nhưng theo ý em, giám đốc của chị sẽ trực tiếp tham chiến đó, dù hắn không trực tiếp tham chiến thì hắn cũng là ban giám khảo, trước tình hình này chị phải cân nhắc cẩn thận thái độ cũng như hành động của mình. Theo em nghĩ thì chị phải làm sao để hắn không bị mất mặt và đặc biệt phải tâng bốc hắn đúng theo cái tính tự luyến vô tội vạ của hắn. Chị hiểu không?"

Mộc Mộc gật gù khi nghe Tiểu Long phân tích rồi hỏi cụ thể hơn: "Chị hiểu, ý em là chị hành động và nói ra những lời tốt đẹp nhất để hắn vui lòng, mà có khi qua vụ này được hắn tăng lương luôn ấy nhỉ. Quá hay đi Tiểu Long, quả nhiên em là tuyệt nhất."

Nói rồi cô đứng dậy gấp gáp vào phòng: "Thôi chị vào phòng suy nghĩ một số ca từ hay ho đây."

----------

Về phía Nam Phong khi màn đêm buông xuống, chìm trong không gian lắng đọng, lúc này anh chợt nhớ lại tin nhắn của Mộc Mộc khi chiều. Anh ngờ ngợ về điều gì nên lôi ra đọc lại: "Không hiểu sao cô ấy lại nhắn như này nhỉ? Chắc không có gì đâu, tại mình nghĩ quá nhiều thôi, cô ấy vẫn luôn kỳ lạ như thế." Suy tư hồi lâu anh cũng không nghĩ nữa.

-----------

Quả không ngoài dự đoán, sáng sớm Mộc Mộc vừa bước chân vào hành lang công ty, một người đàn ông lịch lãm trong bộ vét xám, mắt đeo cặp kính giả cận, đầu tóc gọn gàng, nở một nụ cười mê lòng người, trên người hắn toát lên khí chất lạnh lùng và thông minh. Không ai khác chính là Hàn Cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro