Chương 4 "Thực hiện kế hoạch (1)"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Long trong bộ dạng mắt nhắm nghiền, nói trong mơ màng: "Được rồi, em không quên đâu, mọi kế hoạch đã chuẩn bị sẵn sàng."

Mộc Mộc rón rén bước đi như một tên trộm, để cho Tiểu Long ngủ tiếp.

Trời vừa sáng, khi mặt trời ló những tia nắng đầu tiên. Trên chiếc ghế đá, cạnh quán cà phê gần công ty Nam Phong, Mộc Mộc đang gật gù như nhiều ngày rồi chưa được ngủ. Bỗng tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên đánh thức cơn ngủ say của cô. Mộc Mộc giật mình tỉnh dậy, đã đến năm giờ năm mươi phút sáng. Cô đang ngó nghiêng quan sát thì thấy Nam Phong bước vào quán cà phê. Mộc Mộc đưa mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, canh đúng y một phút kể từ lúc Nam Phong bước vào quán. Vừa đúng thời gian, cô đứng dậy và xông thẳng vào quán, cố đưa ánh mắt liếc nhìn về phía bàn thu ngân, đã thấy được mục tiêu. Cô bước đến một cách tự nhiên như không hề giả trân rồi gọi món: "Cho tôi một cà phê đen nóng không đường."

Nam Phong chỉ là có chút tò mò nên nhìn qua. Tất nhiên Mộc Mộc biết đó là ai nên cũng đưa ánh mắt qua để bắt được ánh mắt của Nam Phong: "Sao con rồng nhỏ viết như thật vậy ta? Phải về hậu tạ thêm mới được."

Nam Phong có chút nhướng chân mày vẻ khó hiểu: "Em nói gì?"

Mộc Mộc chợt tỉnh ra, nở nụ cười nhẹ để khỏa lấp cái câu hào sảng trước đó: "Em có nói gì đâu, em đã nói ra hay sao? Anh vừa mới nghe thấy em nói à?"

Sau khi buông vài câu ngụy biện rồi Mộc Mộc nói tiếp: "Ủa anh Nam Phong, anh đi làm sớm vậy à? Anh còn nhớ em không?"

Nam Phong thoạt nhìn đã nhớ ra, nhưng vờ như đang cố lục lọi suy nghĩ của mình để nhớ lại: "À, à để anh nghĩ xem. Đúng rồi, em là chị của Tiểu Long phải không? Chỗ này khá xa trọ em sao em uống cà phê ở đây sớm thế?"

"Dạ em có chút việc nên đi ngang qua đây. Hôm nay cảm thấy may mắn vì được gặp anh."

"May mắn sao? Em có nói quá không vậy?"

Mộc Mộc không vội trả lời Nam Phong mà đứng hình nghĩ thầm: "Không được, không được, phải kết thúc câu chuyện ở đây thôi, đây chỉ là tình huống gợi nhớ thôi, nếu tiếp tục nói chuyện mình sẽ bị lộ mất, sơ hở là cả kế hoạch hôm nay đổ vỡ mất."

Mộc Mộc vừa cười vừa cố nói câu tạm biệt: "Dạ, dạ, thôi em có việc đi trước nha anh, tạm biệt anh."

Nam Phong hơi ngớ người cũng không hỏi gì thêm: "Tạm biệt em."

Vừa ra khỏi quán cà phê, Mộc Mộc liền tức tốc chạy đến gốc cây gần chỗ ngã tư theo kế hoạch đã vạch ra. Không khí trong lành của buổi sáng, mọi người đi bộ tập thể dục gần đó, tâm thái họ rất từ từ và thoải mái chỉ có Mộc Mộc là trong lòng như lửa đốt: "Chết rồi, mình quên hỏi Tiểu Long nhận dạng bà nội rồi, phải điện nó ngay thôi."

Lẩm bẩm rồi cô vội vội, vàng vàng lấy điện thoại ra gọi, trong lúc chưa nghe Tiểu Long trả lời, dòng suy nghĩ lung tung cứ chạy dọc trong đầu cô: "Thôi nào, thôi nào, nhấc máy nào Tiểu Long, không lẽ nó ngủ chưa dậy hay sao ta?" Cô vừa dứt suy nghĩ thì đầu dây bên kia cũng nhấc máy, một giọng nói bình thản và tốc độ khá nhanh: "Em đây, bà nội mặc bộ đồ thể thao màu trắng sọc đen, tóc ngắn tém, màu bạc nha chị. Thằng bạn em thì mặc bộ đồ trời đất này không ai không nhận ra nó, bộ thể dục hồng dạ quang. Được rồi còn lại chị tự lo liệu theo kế hoạch nhé." Điện thoại chỉ còn lại tiết tút tút trong khi Mộc Mộc chỉ kịp mở mồm nhưng chưa phát ra được âm thanh nào, cũng không hỏi thêm được câu nào.

Mộc Mộc có chút hụt hẫng và giận nhẹ với cái thái độ của đứa em: "Thật là, đúng là thằng em vô tình, cũng không thèm chúc mình may mắn." Dứt suy nghĩ cô liếc đảo tìm kiếm ngó nghiêng, liếc đến ngã tư, đã thấy hồng dạ quang xuất hiện, liếc nhìn về hướng quán cà phê thấy Nam Phong đang đi gần đến, một số người đang đứng đợi đèn xanh qua đường.

Mộc Mộc xem tình hình đã đến thời điểm, nhanh nhảu chạy đến gần bên áo hồng dạ quang, bắt chuyện nhưng đầu và mặt vẫn giữ ở tư thế nhìn thẳng như hai người xa lạ: "Bạn của Tiểu Long phải không? Chị là chị của Tiểu Long đây."

Hồng dạ quang tỏ ra chuyên nghiệp, mặt hướng về trước, đi thẳng vào vấn đề: "Mục tiêu đến chưa chị?" Mộc Mộc cũng nhanh nhảu đáp: "Mục tiêu đang ở phía sau, là anh chàng đẹp trai mặc bộ vét xám ấy." Cô vừa nói dứt lời thì hồng dạ quang đã lùi về phía sau và tránh đi.

Đèn giao thông đã chuyển xanh, Mộc Mộc cố vượt nhanh lên phía trên tiếp chuyện với bà nội: "Bà để cháu đưa bà sang đường nhé?" Bà lão nhìn ngó nghiêng, không thấy đứa cháu của bà đâu: "Ừ, bà cảm ơn cháu nhiều." Thế là Mộc Mộc đã êm xuôi dắt bà lão qua đường.

Từ phía sau cách một khoảng xa xa, Nam Phong nhìn thấy cô gái áo xanh quen quen, cố rướn mắt nhìn thêm, anh đã nhận ra Mộc Mộc. Thấy cô ấy đang dắt bà lão qua đường, Nam Phong không tiện làm phiền, chỉ nở một nụ cười nhạt, thầm nghĩ: "Cô ấy cũng khá tốt bụng nhỉ."

Vậy là Mộc Mộc thuận lợi vượt qua kế hoạch. Tiếp đến sẽ là kế hoạch cô gái diệt cướp giúp cụ già.

Mộc Mộc vừa dắt bà nội qua khỏi đường thì nháy mắt với hồng dạ quang đã chờ sẵn bên đường, sau đó cô ba chân bốn cẳng chạy nhanh qua đường tắt để đến cổng công ty Nam Phong. Vừa đến khu vực gần cổng, Mộc Mộc vô cùng kinh ngạc khi thấy bà nội và hồng dạ quang đã đứng gần đó, thầm nghĩ: "Trời! Hồng dạ quang có phải dùng cổng không gian không, em ấy còn bỏ xa mình luôn, hi hi, nhân sự của Tiểu Long quả nhiên là có chất lượng."

Lại một lần nữa hồng dạ quang lảng đi chỗ khác để bà nội bơ vơ, tất nhiên là cùng với túi xách mà hồng dạ quang đã chuẩn bị. Mộc Mộc chăm chú quan sát đã nhìn thấy tên diễn vai cướp. Đúng sáu giờ hai mươi lăm phút, mọi thứ đã sẵn sàng, Nam Phong cũng vừa đến cổng.

Tên cướp phóng tới vô cùng thuần thục và chuyên nghiệp giật túi xách của bà nội. Bà nội hốt hoảng la lên đồng thời cánh tay bà chỉ về hướng tên cướp: "Cướp cướp cướp." Tiếng la thất thanh của bà nội đã làm Nam Phong chú ý. Vừa dứt tiếng la, Mộc Mộc lao tới như một mũi tên bay, đuổi theo tên cướp đồng thời hét lớn: "Tên kia đứng lại." Nam Phong thấy vậy cũng chạy theo sau giúp một tay. Từ phía sau, Nam Phong kinh ngạc khi nhìn thấy Mộc Mộc làm một cú bay lên đạp tên cướp, như một cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp cổ trang.

Sau đó là tiếng la của Mộc Mộc: "Á." Mộc Mộc đã đo đường. Kế hoạch đã thất bại do cú đá trật của Mộc Mộc, giờ trên khuôn mặt cô chỉ còn lại sự tiếc nuối. Nam Phong chạy đến hơi khựng bước chân, đưa ánh mắt nhìn Mộc Mộc như muốn hỏi thăm cô. Mộc Mộc không để ý đến bản thân đã bị thương, gấp rút chỉ chỉ ngón tay về hướng tên cướp: "Em không sao, anh nhanh đuổi theo đi." Nam Phong lướt qua không nhìn lại.

Giờ đây Mộc Mộc ngồi dưới đất, nhìn vào cái chân đang chảy máu của mình mà vô cùng luyến tiếc: "Ôi, kế hoạch của mình toang rồi, giờ còn bị thương nữa, mình đúng là tệ quá, uổng cho công của Tiểu Long." Cô ngồi suy nghĩ hồi lâu thì cảm giác cánh tay được ai nắm lấy đỡ lên từ phía sau, bên tai là giọng nói ấm áp: "Em ổn không? Bị thương rồi, ở đây gần văn phòng của anh, để anh xử lý vết thương giúp."

Mộc Mộc quay lại nhìn, ra là Nam Phong, mặt cô buồn bã, bất giác buột miệng mà nói ra: "Dạ cảm ơn anh, em không sao, vết thương nhiêu đây ăn thua gì đâu anh, chỉ tiếc là kế hoạch toang rồi."

Nam Phong lại nhướng đôi chân mày, mặt khó hiểu: "Sao? Em nói sao? Kế hoạch gì toang?"

Mộc Mộc nhận thấy bản thân hơi lố nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố biểu hiện kiểu như chưa có gì xảy ra: "Dạ, à không có gì, em nói vu vơ thôi, anh đem trả túi xách cho bà cụ giúp em nhé, em có việc bận nên đi trước ạ."

"Em có việc thì đi trước đi." Nam Phong nói. Mộc Mộc đi rồi Nam Phong vẫn nhìn theo bóng cô ấy cho đến khi nó nhỏ xíu.

----------

Sau những pha hành động kịch tính của mình nhằm theo đuổi tình yêu, nhưng bất thành, Mộc Mộc cố lê những bước đi chậm rãi như không còn sức lực, về đến nhà trưng ra bộ mặt buồn bã: "Tiểu Long thất bại rồi, cú đạp vào tên cướp không trúng nên chị đã bị té, cuối cùng Nam Phong là người lấy được túi xách."

Mặt Tiểu Long vờ bình tĩnh: "Em biết rồi, bạn em điện báo tên cướp là bạn nó, bị đánh bầm mặt rồi, biết ngay chị thất bại mà. Lúc nghe kế hoạch sao tự tin lắm mà, chả trách bình thường không lo tập thể dục, một cú đá cũng không làm được."

Mộc Mộc mếu máo như muốn khóc: "Em còn nói chị nữa, tên cướp em chọn chạy nhanh quá chị mới không đá trúng."

Tiểu Long gằn giọng, dành một cái liếc mắt xéo sắc cho chị mình: "Còn lý do lý trấu, bạn em nó nói thằng cướp về than là chị chạy quá chậm, nó vừa chạy vừa đợi chị, nó tự thấy diễn xuất nó tệ hơn, vì không có tên cướp nào chạy chậm như nó, mãi đợi chị mà nó bị đánh bầm mặt đó."

"Được rồi tại chị, chị xin lỗi, giờ làm sao đây?" Mộc Mộc nói trong điệu bộ hối lỗi.

Đến lúc này nhìn bộ mặt vừa buồn, vừa mếu máo của chị mình, Tiểu Long không thể chịu nổi mà cười phá lên: "Ha ha ha, ha ha ha, chị đúng là vụng về mà, bụng mập quá chạy không nổi mà nhảy lên cũng không nổi nữa, có cần em làm cho cái chuồng ở trong đó luôn không, ha ha ha, ha ha ha."

Sau khi cười cợt chị mình thì Tiểu Long quay trở lại bộ mặt nghiêm túc: "Giờ kể lại tình huống cho em đi, để em phân tích mà còn lên phương án khác."

Mộc Mộc giống như thể đã chờ đợi câu nói này của Tiểu Long từ ngàn năm trước, chỉ cần Tiểu Long hạ lệnh liền nói như gió: "Ba la, ba la, ba la... Vậy đó, câu chuyện là thế đó."

Tiểu Long đưa ngón tay lên mân mê cằm mình, vẻ trầm tư suy nghĩ. Trong khi ánh mắt Mộc Mộc thì vẫn dán chặt vào mặt Tiểu Long đang chờ đợi những câu phân tích. Tầm năm phút suy nghĩ, Tiểu Long bắt đầu phân tích: "Theo như câu chuyện chị kể thì không có gì không ổn cả, tuy không bắt được cướp, không thể hiện được sự ngầu lòi, nhưng chị đã bị thương, vì thế có thể nói chị là người sẵn sàng hi sinh bản thân vì người khác. Có khi còn ăn điểm hơn kế hoạch. Ổn rồi, đừng buồn nữa. Vui lên cuối tuần thực hiện kế hoạch tiếp theo. Em đi ra ngoài tí."

"Em đi đâu đó?" Mộc Mộc hỏi.

"Thì đi hậu tạ các diễn viên đã diễn cùng chị đấy."

"Ờ, đi về sớm nhé, không được uống rượu đó."

"Chị không phải lo, cơ thể em em tự biết cách bảo vệ, chiều em đi làm luôn, trưa chị đừng chờ em, chị bị thương rồi chiều nghỉ luôn đi, mai hãy đi làm."

Mộc Mộc vào phòng, bản thân vẫn chưa buông được chuyện mình làm kế hoạch thất bại, khuôn mặt buồn bã, miệng cứ lẩm bẩm: "Để mình nhớ kỹ lại, lúc đó là Nam Phong có vẻ cũng quan tâm mình, định xử lý vết thương cho mình, mình ngại quá mà từ chối, nghĩ lại sao mình ngu quá. Thôi vậy cũng có thu hoạch rồi. Tiểu Long nói đúng, mình phải tin Tiểu Long chứ, phải vui lên thôi, hi hi, sao vết thương không đau tí nào nhỉ?" Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, ngước lên nhìn chằm chằm trần nhà và nằm bất động, như rằng cảm xúc đã dừng lại ở thời điểm này.

----------

Buổi trưa ở công ty, Tiểu Long vừa ăn cơm xong, chưa kịp uống ngụm nước thì có tin nhắn đến, là tin nhắn của Nam Phong: "Tiểu Long tí cậu lên phòng tôi nhé."

Cốc cốc cốc là tiếng gõ cửa phòng Nam Phong

Tiếng Nam Phong vọng ra: "Vào đi."

Tiểu Long từ từ mở cửa bước vào, từ đằng xa đã chủ động hỏi trước: "Dạ anh gọi em có chuyện gì không?"

"Sáng nay chị em có bị ngã giờ đã đỡ chưa?" Nam Phong hỏi.

"Dạ không có gì, chị ấy về em không thấy chút gì đau đớn cả, anh yên tâm."

"Ủa, mà sao anh gặp chị ấy?" Nam Phong tỏ ra không hề hay biết gì, đúng là chị em ruột có khác.

Nam Phong cũng bình thản đáp, có chút niềm vui nhỏ trên khuôn miệng anh: "Khi sáng, anh vừa đến công ty thì thấy chị em bắt cướp như hiệp sĩ á mà, rất tiếc là hiệp sĩ bị thương, cướp thì xổng mất."

Tiểu Long mặt cười gượng, đưa tay lên gãi gãi đầu: "À dạ, chị ấy hay vụng về như vậy đấy, anh quên đi nha."

"Không, anh thấy dễ thương mà." Là câu nói có lẽ là nửa đùa nửa thật của Nam Phong.

Tiểu Long có chút ngạc nhiên nhưng cũng không muốn tiếp chuyện thêm: "Không còn gì nữa em ra làm việc tiếp nhé?"

"Được rồi, em làm việc đi."

----------

Tối đến, khi Tiểu Long về thì Mộc Mộc đã chực sẵn trước cửa như một tên nô bộc trung thành, nở nụ cười đầy nịnh bợ: "Anh ấy có hỏi gì chị không? Có không?"

Tiểu Long thì vẫn cái biểu cảm lạnh lùng ấy: "Chị muốn biết lắm à?"

Ánh mắt đầy mong mỏi của Mộc Mộc đang nhìn Tiểu Long như muốn cầu xin: "Tất nhiên rồi, cả ngày nay chỉ đợi mỗi em về."

Có chút xiêu lòng với ánh mắt chị gái, Tiểu Long đành trả lời: "Có tin vui cho chị rồi, anh ấy hỏi thăm chị."

"Còn gì nữa không? Còn không?"

"Hết rồi, nhiêu đó là đã thành công lắm rồi, tham lam quá đó."

"Ờ, thì tại chị làm vỡ kế hoạch nên hơi lo."

"Em đi ngủ đây, buồn ngủ quá, mai em phải tăng ca cho dự án game Cuộc Chiến Sinh Tồn đang gấp." Thế là Tiểu Long bỏ đi ngủ một mạch, không cho Mộc Mộc hỏi thêm câu nào.

Sau khi nghe tin vui từ đứa em trai, Mộc Mộc càng hạnh phúc trong lòng, trằn trọc trên giường khó ngủ. Lăn qua, lăn lại, ngồi dậy rồi nằm xuống, cũng không hết cái cảm giác bồn chồn của mình. Rồi bỗng cười nhẹ, có lẽ là cô đang tự mình tưởng tượng ra khuôn mặt của Nam Phong nên mới bất giác cười hạnh phúc như vậy. Tâm trạng cô cứ lâng lâng như thế, mãi cho đến hơn một tiếng sau mới có thể chìm vào giấc ngủ.

----------

Giữa trưa nắng, khoảng tầm mười hai giờ, trên chiếc ghế đá ngay bờ sông, cạnh công ty Nam Phong là một tên đàn ông, hắn ngồi nói chuyện với một tên đeo kính râm vẻ thần bí. Thấy Nam Phong từ phía xa đi về hướng công ty. Hắn vội tách ra khỏi tên kính râm, sau đó thì vào công ty, đi phía sau Nam Phong chừng vài mét. Hắn chính là Thái Huy là lập trình viên cùng phòng với Tiểu Long.

Hai người vào chung thang máy, hắn chào Nam Phong nhưng anh chỉ cười xã giao và không mấy để ý, cũng không nhận thấy sự bất thường nào của biểu cảm trên gương mặt hắn. Vừa vào đến phòng mình, nhấc điện thoại bàn lên, Nam Phong vẻ không vui lắm: "Tiểu Long, vào phòng anh tí."

Tầm hai phút sau Tiểu Long lên phòng Nam Phong, cửa không đóng nên cứ thế bước vào: "Anh gọi em có gì không ạ?"

Nam Phong tỏ thái độ hơi tức giận: "Dự án anh giao cho cậu tới đâu rồi? Anh thấy trễ dự án hơi lâu rồi."

"Dạ anh cho em thêm vài ngày, đến thứ bảy này em sẽ hoàn thành ạ."

"Được rồi cậu làm đi, thứ bảy anh có chuyện lên công ty nên cậu có thể gặp anh."

Tiểu Long vui ra mặt liên tục nói: "Cảm ơn anh Nam Phong, anh là người sếp đẹp trai nhất em từng gặp, trái tim anh ấm áp như trái tim của một người mẹ, nụ cười của anh sáng như ánh mặt trời, khi anh cười thì chỉ cần nhìn thôi cũng làm mọi cô gái mê đắm, có thể gọi anh là một nụ cười giết bao thiếu nữ, thân hình anh thì..." Đến đoạn này thấy Tiểu Long hơi nhiễm phong thái của chị gái rồi nhỉ.

Tiểu Long chưa kịp miêu tả về thân thể. Mồm vẫn đang mở ra, chuẩn bị cho những câu ca tụng tiếp theo thì bị Nam Phong chặn lại: "Thôi thôi thôi, cậu dừng ngay bài ca tâng bốc sếp của cậu đi, tôi đã nghe quá nhiều rồi."

"Dạ em phắn ngay đây." Nói rồi Tiểu Long chuồng ra khỏi phòng một cách nhanh chóng.

Nam Phong nhìn theo Tiểu Long mà nở nụ cười, có chút gì đó vui khó tả trên gương mặt, dường như những lời tâng bốc vừa rồi đang dần ăn sâu vào não anh ấy.

----------

Phía trong phòng, Mộc Mộc đang tập trung làm việc thì chuông điện thoại reo lên. Mộc Mộc cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Tiểu Long: "Em đã gài được anh Nam Phong rồi, kế hoạch sẽ thực hiện như dự kiến nhé, chiều thứ bảy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro