Câu Chuyện Tình Đầy Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dương đình quyết sưu tầm(*nguyên chấn hiệp*)

Trang len dinh nui trang ta

Anh thhuong em that hay la thuong choi

Trang len dinh nui choi voi

Anh thuong em that thuong choi lam gi

CÂU CHUYỆN TÌNH ĐẦY NƯỚC MẮT

những chiếc lá vàng vẫn lác đac rơi ngoài hiên.Trong cái khoảnh khắc ko gian vắng lặng ấy có 1 đôi trai gái vẫn ngồi đấy, ngồi đấy mà ko ai nói với ai câu nào? 1 sự im lặng đáng sợ. 1 lúc sau cô gái lên tiếng:" Sao sao anh vẫn im lặng mãi vậy anh ngẩng đầu lên nhìn em đi. Anh à! chả nhẽ anh ko còn yêu em nữa sao.Điều gì đã làm anh thay đổi nhanh vậy.Anh trả lời em đi. em muốn nghe câu trả lời thật tự đáy lòng anh. Anh còn yêu em nữa ko?trong lòng cô gái vẫn mong manh hy vọng rằng anh sẽ trả lời là có.Nhưng tiếng ko thốt ra từ miệng chàng trai nó làm tim cô nhói đau. cô có cảm giác như chính anh đang bóp nghẹt sự sống trong cô vậy.Cô buông người xuống, người cô như rã rời ra.Cô buồn và đau đớn. cô ôm mặt khóc.Đôi mắt long lanh những giọt nước mắt lăn dài trên má.Cô băn khoăn tự hỏi và trách mình:"Em đã làm gì sai?em đã làm gì có lỗi với anh sao? tại sao vậy kia chứ?Mới hôm nào anh còn nói yêu em cơ mà? tại sao? tất cả là tại sao hả anh? tại sao anh kiếm cớ tránh mặt em rồi nói ko còn yêu em nữa? có đúng là em đã sai hay ko?hay........ em đã yêu nhầm người.........anh...... sao anh ko nói gì cả? sao bây giờ anh cứ im im thế......... em hiểu rồi đó chỉ là cái cớ để anh xua đuổi em đúng ko?

-"Không......... ko phải như thế"chàng trai lớn tiếng, giọng anh át cả cơn gió vừa ập tới.Mặt anh tái đi vì 1 cơn đau trong cái cơ thể nhỏ bé này.Giường như anh muốn quỵ xuống buông xuôi tất cả nhưng có cái gì đó đã níu anh lại với cuộc sống.Chợt giật mình bởi câu hỏi của cô gái:"Thế thì tại sao tại sao hả anh? em muốn có 1 lời giải thích rõ ràng đi.Trong lòng anh. anh ko biết mình phải nói sao? biết nói gì đây cho cô hiểu.Nhìn cô khóc trong lòng anh đau quặn thắt.Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt điển trai của anh. Anh nói với 1 giọng từ tốn:Kem a'! mọi chuyện đềi không như em nghĩ đâu.Đến 1 lúc nào đó rồi em sẽ hiểu.Em đừng coi anh là người như vậy.Anh lúi húi viết cái gì đó, đưa cho cô gái và nói:"Chiều nay anh phải rời khỏi nơi này, bức thư này anh viết cho em để em hiểu. Hãy đọc nó khi anh rời khỏi nơi này.Thôi anh đi đây, mình sẽ ko còn gặp lại nhau nữa đâu.Em cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé.Nói rồi chàng trai vội quay bước.Anh đã ra đi rất thanh thảnkhi bước đi rời khỏi nơi này, rời bỏ mối tình đầu và người con gái anh yêu mãi mãi.

gió bắt đầu thổi mạnh hơn. cô r về trong lòng đau quặn thắt. Cô lê từng bước chân thật nặng nề.Cô đi giữa lòng người vui nhộn mà thấy mình lạc lõng biết dường nào. về tới căn phòng nhỏ cô đã lao vào phòng khóc thật to.Anh đi rồi, em còn lại đây với những gì? 1 thân xác tiều tuỵ, 1 tâm hồn trống rỗng.Em chẳng phải sỏi đá mà cũng chẳng phải là thứ vô tri vô giác.Anh ra đi anh ra đi thật rồi.Mãi mãi ko quay lại.Mãi mãi em như 1 kẻ mất linh hồn, em như 1 kẻ đánh mất sự sống và ko bao giờ có 1 ngày vui nào nữa. cô nhâm nhi 2 câu thơ:

giọt nước mắt xanh xao màu cỏ đắng

em nghẹn ngào vò nát trái tim em

cô chợt nhớ đến lá thư mà anh đã zuiz vào tay cô và cô mở ra đọc:

"kem!khỉ con! tình đầu dấu yêu!

cho anh đc gọi 3 tiếng thiêng liêng ấy. caíu tên của em và là của riêng anh.Nó gợi anh nhớ về em.Nhớ đến khung trời kỉ niệm.

chắc em hận anh lắm phải ko? anh biết anh đã có lỗi rất nhiều với em và ko biết phải làm sao đây để đc em tha thứ. Kem ạ Từ rất lâu rồi anh đã nhận ra là:" anh yêu em"anh yêu em nhiều lắm và bây giờ cũng vậy.Anh yêu em rất nhiều.Em hính là cô gái mà anh hằng mơ ước.Nếu em chết anh cũng sẽ chết theo em vì vậy anh sẽ ko buồn nếu chuyện ấy xảy ra.

nếu có 1 ai đó hỏi anh rằng:"Trong cuộc đời này, điều gì làm anh oán hận và nuối tiếc nhất.Anh sẽ ko ngần ngại khi trả lời rằng:"Điều mà anh oán hận nuối tiếc nhất đó là ko đc ở bên em đc che chở, mang hạnh phúc đến cho em và..........Nếu có 1 phép mầu huyền diêụ nào đó ban cho anh cả thế gian này anh lập tức khước từ ngayngoại trừ thế gian mà tôi đc ban đó chính là em.Có cả thế gian làm gì khi thế gian ấy ko phải là thứ mà anh mong đợi yêu thương nhất.

Em biết đấy.Anh ko có cuộc sống đúng theo nghĩa của nó. với anh nó thật khó khăn.Hằng đêm khi thiếp đi anh luôn lo rằng mình sẽ ko tỉnh dậy.Nhưng khi ra khỏi mộng rồi anh lại sợ sệt ko biết mình còn sống đc ngày hôm nay nữa ko.Em có nghĩ rằng anh sợ chết ko? Cái chết ư? Đã có lúc anh muốn nó đến thật nhanh để chấm dứt cuộc đời đau khổ này.Anh thật tàn nhẫn khi bắt em ở lại 1 mình.Vậy đấy, anh ko sợ chết đâu, nhưng anh lại rất sợ phải xa em.Đã bao lần anh đối mặt với tử thần và anh định buông xuôi tất cả nhưng cái ý nghĩ ấy níu lấy anh vực anh dậy, giúp anh tiếp tục tồn tại.Anh sống đc đến ngày hôm nay là 1 kì diệu rồi nhưng nó chẳng còn đc bao lâu nữa đâu em ạ. Rồi khi anh chết đi em sẽ ra sao đây? nghĩ đến đó anh buồn lắm.Em là 1 người sống sâu sắc.Nhưng chính cái sâu sắc ấy lại làm anh khó xử và anh ko yên lòng nó sẽ làm cho em khổ đau nhiều.Anh nghĩ người tạo ra định mệnh đã ko gật đầu đồng ý cho chúng ta yêu nhau.Tuổi 28 nó ko bao giờ đến với anh như anh đã từng mong đợi, cái tuổi mà cái nhẫn đính hôn sẽ nở hoa trên tay em.Bởi nó là thứ trang sức mà thượng đế đã ban tặng cho người con gái anh yêu.Còn giờ đây em hãy quên anh đi hãy làm quen với cuộc sống ko có anh bên cạnh.Em có làm đc ko Kem.Anh quyết định đến 1 nơi thật xa em đừng tìm anh và cũng đừng buồn nhé! từ nơi ấy anh sẽ dõi theo em mỗi ngày. hãy sống cho thật tốt nhé!còn anh , anh muốn mình mãi chìm trong giấc mộng.Anh và em giữa cánh đồng đầy hoa cúc vàng.Anh và em tay trong tay nhưng bay trên cánh đồng đầy hoa cúc ấy.Anh nói những lời yêu thương em ngã trong vòng tay.Anh đón nhận hương tình mật ngọt hạnh phúc tràn đầy trong mắt em và giấc mộng tuyệt vời ấy sẽ kéo dài mãi mãi.Cám ơn em vì những điều kì diệu em đã làm cho anh.Dù giờ đây anh như cánh chim mỏi mệt nơi tha phương nhưng anh mãi mang bên mình mối tình đầu uyên lãng và đầy những kỉ niệm kia.

thân ái: ĐẠI DƯƠNG CỦA EM!

Cô buông lá thư xuống.Cô oà khóc nức nở cô bàng hoanmgf trong nỗi giận hờn.Những khuc mắc trong lòng cô như có lời giải đáp. Tại sao chứ:Tại sao? anh ko chịu hiểu em.Anh có biết rằng anh vô tâm lắm ko? em đâu cần anh làm thế.Tại sao anh ko cho em nói 1 lời xin lỗi. Tại sao ko để em sống nốt quãng đời còn lại bên anh.Anh đâu có biết là em cũng chỉ còn 1 chút ít thời gian vì căn bệnh của mình.Rồi đây em sẽ ra sao khi ko có anh. trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.

Trời đã tối hẳn, những cơn gió vẫn tiếp tục đùa giỡn với đóng lá khô........ bỗng đâu 1 chiếc lá vô tình khẽ rơi vào lòng bàn tay cô gái.......... nó vừa mới lìa cành............" Con xin thượng đế hãy cho người con yêu thêm sức mạnh để tồn tại. để quay về vơi con. con nguyện hy sinh tất cả" cô gái cầu khẩn và lại 1 lần nữa cô đã hy vọng cô vẫn ngồi như thế ngồi rất lâu rồi cô cũng quay bước vào phòng ,cô ko hề hay biết có 1 vì sao vừa băng qua bầu trời......... ngôi sao của niềm hi vọng............

1 CÂU CHUYỆN TRÀN ĐẦY NƯỚC MẮT KO AI ĐỌC MÀ KO BẬT KHÓC VÌ NÓ(nỗi đau của 1 tình yêu đẹp nhưng ko có duyên phận)

Mai em đi ko biết trời có nắng

Có mây che trên suốt quãng đường dai'

Những đám cỏ vừa xanh trở lại

Hương cúc vàng thổi nhẹ qua vai

Anh ở lại với phố phường đầy bụi

Tiếng chim vui thôi hát ở đầu hè

Chỉ có đám rêu xanh ngoài khung cửa

Và sương chiều lãng đãng dưới vòm me

Em đi rồi bụi ngâu đâu còn thơm nữa

Chậu cúc vàng cũng úa ngoài hiên

Mảnh sân cũ ngập tràn hoa thiên lý

Như 1 hôm sóng nước bỏ xa thuyền

Vui buồn ấy em đi qua đành vậy

Nhớ hay quên anh chớ có bận lòng

Nắng chiều đã nhạt dần ngoài sân cỏ

Và nhạt dầncùng nỗi nhớ mong manh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro