Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------------

_ BaekHyun ah! Nhớ chiều nay đi nhá!

_ Ok! Chiều nay lại nhà tớ nha.

_ Ok!

BaekHyun mỉm cười và chạy lên lớp trên, nơi có người yêu đáng ghét của mình ở đó. Anh là sinh viên năm ba khoa Kinh tế trong khi cậu là sinh viên năm hai khoa ngữ văn. Ở trường cậu, khoa của hai người đối lập nhau về mọi chuyện và luôn có sự ganh đua nhau giữa các sinh viên của hai khoa. Tuy nhiên, người yêu của cậu lại là sinh viên ngành Quản trị kinh doanh, và lại còn là học trò cưng của các thầy cô nữa. Cậu thật sự hãnh diện khi nói về người yêu của mình và cậu biết anh cũng vậy.

_ Đoán là ai?- BaekHyun mỉm cười và che kín mắt Yunho lại bằng ngón tay thon dài của mình.

_ Một tên xấu xí nhất thế giới!

Chàng thanh niên mỉm cười và chạm nhẹ vào tay BaekHyun trước khi kéo cậu vào lòng. BaekHyun thật sự rất thích che mắt anh và lúc nào cũng giận khi anh gọi cậu là tên xấu xí nhất thế giới. Tuy nhiên, anh lại thích gọi cậu bởi nickname đó. Đúng! Cậu là tên xấu tính xấu nết nhất thế giới, cậu luôn ghen tuông và nhõng nhẽo với anh nhưng anh lại không thể giận được. Chỉ vì mỗi khi nổi giận, cậu lại ôm anh vào lòng và thưởng lên môi anh một nụ hôn nhẹ. Với gương mặt hối lỗi như thế thì làm sao anh giận cậu cho được.

_ Anh thật không đi đám cưới của Heebon sao?

_ Anh bận mà cưng! Với lại Heebon cũng là bạn em, không phải bạn của anh. Anh đi thì hơi thừa đấy!

_ Nhưng anh là bạn trai em! Anh nỡ bỏ em đi một mình sao?

_ Nhõng nhẽo!

ChanYeol cười khì khi véo mạnh mũi của BaekHyun khiến cậu la oai oái vì đau. ChanYeol là chuyên gia tra tấn cậu bằng những trò cấu véo đó, anh thích nhất là véo mũi và má cậu, cậu không còn nhỏ nữa mà. Sao anh lại đối với cậu như con nít thế kia, cậu hoàn toàn không thích chút nào cả.

_ Hình như anh không thích việc còn đi học mà kết hôn nhỉ?- BaekHyun hỏi khi nhìn đống bài tập của anh.

_ Không! Học ra học, học rồi thì kết hôn không ai cấm cả. Đang đi học mà cưới thì thời gian đâu mà lo học hành. Anh chúa ghét như thế.

_ Vậy... Nếu em nói chúng ta cưới nhau đi, anh cũng không chịu?

_ Ừh! Anh không chịu. Anh sẽ cưới em khi anh đảm bảo rằng bản thân anh có thể chăm sóc em về cả vật chất lẫn tinh thần. Tình yêu không chỉ nói là yêu nhau mà làm nên tất cả được. Bọn chuyên văn của tụi em luôn mơ mộng là mái nhà tranh hai quả tim vàng, còn đối với bọn kinh tế tụi anh thì thêm nữa. Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng cùng với ao nước lã đấy! Ha ha ha ha...

_ YA! Đụng chạm nghề nghiệp đấy!

_ Anh xin lỗi mà...

BaekHyun không vừa ý chút nào. ChanYeol luôn như thế, anh luôn là một người thực tế đến quá đáng. Cái gì cũng tiền tiền tiền và tình yêu luôn xếp thứ hai. Anh luôn bảo cuộc sống có tốt thì tình yêu mới vững bền được. Đồng ý rằng như thế nhưng có cần anh lúc nào cũng nhắc tới tiền trước mặt cậu không? Cậu ghét thực tế như anh. Cậu thích cái gì đó lãng mạn và mơ mộng, cậu thích anh giống như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã đến bên cậu. Nhưng đó là giấc mơ. Mà... giấc mơ đó không bao giờ là sự thật cả, ChanYeol sẽ không bao giờ có thể lãng mạn như thế nhưng sao cậu cứ mãi yêu con người này nhỉ? Duyên số chăng?

_ Suy nghĩ gì thế? Lại mơ anh là hoàng tử àh? Đi ăn cơm thôi. Sắp đến giờ anh đi làm thêm rồi.

_ Dạ! Ông cụ non.

BaekHyun lườm ChanYeol một cái rách mắt rồi cũng đi theo anh đến canteen để ăn cơm. BaekHyun mặt ngoài thì giận ChanYeol nhưng bên trong lại yêu không kể xiết. ChanYeol thật là một người chăm chỉ, anh chưa bao giờ chơi bời quá đáng khiến cậu phải buồn cả. Xa nhà nhưng anh chưa bao giờ khiến họ phải bận tâm, ngay cả tiền học phí cũng tự mình anh trang trải. Anh nói gia đình anh đã đủ vất vả để nuôi anh ăn học rồi, anh đã lớn và anh sẽ sống trên đôi tay của mình. Khác với một cậu ấm như BaekHyun . Cậu luôn được bảo bọc và che chở, chưa có điều gì cậu muốn mà bố mẹ không đáp ứng. Kể cả việc sống một mình. Cậu muốn tự lập và điều đầu tiên là không cùng sống chung với gia đình nữa. Cậu vẫn nhớ ngày đó mẹ đã khóc nhiều như thế nào khi con trai mình dọn ra ở riêng. Họ đã mua cho cậu một căn nhà nhỏ với đầy đủ tiện nghi cần có. Cậu vui vì điều đó

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro