Chương 15 H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không chỉ cầm tay đơn giản, cô còn thể hiện thú tính hơn là chen tay vào dưới quần lót tôi mà đùa giỡn bên ngoài, hoa huyệt cách lớp quần, cô rút mạnh mẽ, khiến cho một mảng ướt đẫm dưới đũng . Tôi vì chỉ muốn trêu chọc cô chốc lát, nhưng không ngờ mình đây là thử sức với đá.

Mọi người trên bàn nói chuyện phiếm rộn rã, không những đầy đủ mà còn có cả ông thâm tuổi ngồi đấy, thực sự không kìm nổi nữa, tôi rút lui, xin cô cho giơi cờ đầu hàng. Gương mặt vì chịu đựng mà nhăn nhó, môi ngậm chặt không dám hở vì sợ sẽ vô ý rơi ra tiếng rên kiêu người nghe.

Ai kêu trời cho tôi một thân thể nhạy cảm?.

Tôi không thèm nhìn cô, trong người bây giờ chỉ còn lửa dục nặng nề, khó chịu mà đứng lên khỏi bàn ăn sốn sáo.

" Cháu đi vệ sinh lát!!! ".

Được ông gật đầu, tôi mới dám ra ngoài trong đầu chỉ còn ý niệm mau lên, không chịu nổi nữa.

Cô cũng chẳng yên người đôi mắt như lửa thiêu mà nhìn bóng hồng vừa biến mất, bản thân cũng rất muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này mà nuốt tôi một ngụm vào bụng, cô nhìn mỹ vị trên bàn mà nhuếch môi lạnh.

Ta không thèm ăn các ngươi, ta ăn tiểu Hoa còn ngon hơn.

Nếu thức ăn mà biết đáp lời cô thì tôi sẽ ra dạng này.

Ta chính là không thèm ngự tỷ như ngươi ăn. Ta khẳng định ta ngon hơn Hoa Hoa của ngươi nha! Không tin nghĩ ta nói vô căn cứ thì thử một ngụm xem.

Nhưng suy cho cùng, cô đâu có rảnh đôi co với thức ăn!

Tôi vừa từ nhà vệ sinh đi ra, lắc lắc tay ẩm ướt. Vừa đi ra đến cửa, cả thân hình nhỏ bé liền rơi vào vòng tay quen thuộc. Nhưng tính cũng có chút hỏa ngục hốt.

Khơi dậy dục vọng tôi xong, em lại dám bỏ trốn! Thật là từ trước tôi nuông chiều quá mức, chiếm tiện nghi của tôi không có chỗ nói tới.

Tôi chiếm tiện nghi? Thực ngược ngạo có tổ chức của cô, tôi đuổi theo không kịp. Chính tôi bị cô chiếm tiện nghi sấp mặt mà còn chưa lời nào gọi là tố cáo.

" Không..... ưm.... Aaaaa "

Cô mạnh mẽ chế trụ môi tôi, những lời sắp nói đều bị cô ngậm vào miệng. Môi lưỡi cô nóng bỏng truyền hơi ấm cho lưỡi tôi, tôi nhắm tịt mắt mà ôm eo cô, nhưng lại nhớ ra, cô sao rời khỏi bàn lâu được?.

Không đựơc! Lão bà nhà tôi chẳng phải để ý cô lắm sao?

Đầu óc kích động mà bừng tỉnh, nhưng lúc tôi mạnh bằng cô? Môi kề sát như vậy, trên cơ bản chẳng thể phát ra tiếng. Nhưng lại bị nhiệt huyết của cô lan ra nhà nhanh chóng chìm vào u mê cô tạo ra.

" Aaaaa.... ưm....aaaa.. "

Cắn vậy mà cắn tôi, đến cảm nhận được hương vị nồng nồng tanh tanh của máu, nhưng dư vị lại nhanh chóng biến mất.

Phạt không tập trung.

Tay cô lại không yên phận mà lại lần xuống , càng ánh mắt tôi càng nhìn xung quanh mà ngăn lại.

Nơi này không được đâu!

Nếu em sợ thì đến phòng em cư lại đi tôi không ngại lạ phòng.

Lạ phòng? Cái này là nói ra tôi sợ mới thích hợp.

Trời đổ mưa, sấm chớp dày đặt như muốn ủng hộ cô mà mưa dữ dội. Thấy cô cứ giả vờ quyết định năng nặc về nhưng mưa lớn như vậy không thể nào đâu!.

Mưa đến độ con đường ngoài kia một mù, sao nhìn rõ đường mà định hướng. Thế là cô nán lại đêm nay.

Dì thu được lệnh dọn phòng cho khách mà tiếp cô. Cô cũng ngoan ngoãn vào phòng mà nằm, tôi cũng trở về phòng mình nhưng lại khóa trái của đề phòng con mắt cứ lao liếc ra cửa mộc mà dòm. Cứ luôn bồn chồn mãi trong lòng.

Tối khuya.

Tiểu Hoa, mở cửa cho tôi.

Cô gõ cửa  tiếng trầm thấp cũng vàng lên nối tiếp. Tôi sợ cô sẽ đánh thức người khác mà nói nhỏ vọng ra.

" Sao còn chưa ngủ ".

Em đừng ác như vậy, máy điều hòa nhiệt phòng tôi hỏng mất rồi lạnh chết tôi mất, em nỡ để tôi chịu cóng? Tiểu Hoa, em có tâm chút đi, dù sao nói ra tôi cũng là khách của em đấy. Đây là cách đối với khách sao?.

" Khách nào mà đòi vào phòng của chủ ngủ cơ chứ? Chắc là khách lạ cơ nhỉ ".

Chẳng phải tòan bộ đều mới thay sao? Sao lại có chuyện hỏng hóc?.

Vì theo tôi nhớ, Trần gia hàng năm đều thấy máy điều hòa nhiệt thường xuyên, chuyện này chưa xảy ra bao giờ. Đó là do tính chu đáo của ông tôi mà ra thôi, ông sợ nhất là hỏng hóc nên ông cứ lỡ xa mà thay đi thay lại.

Em quản được lúc nào nó họat động và lúc nào nó hỏng hả? Mở cửa mau!.

" K.. không ".

Em không mở đúng không?.

Suy nghĩ chút nhưng lại nhanh dứt khóac.

Nhất quyết.

Được, tôi phá cửa.

Khoản đã, cho cháu chút tý suy nghĩ lại chứ... sau lại nó để dì bên ngoài, mở chứ!!!!.

Gương mặt tôi vì sợ hãi mà tím ngắt, phá cửa sao? Cô định làm dậy chuồng cọp sao? Dù sao cứng rắn với cô chả có lợi ích gì, cứ nghe lời từ đầu đi cho lành.

...

Đừng quên follow và vote cho mình nha 🌻🐰.






-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro