CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Úy Nhiên khó có thể tin mà chỉ chỉ chính mình, nam nhân cười gật đầu, tay cũng vươn ra. Vị trí hắn ta đứng vừa lúc chặn thân ảnh Đàm Xung , cậu không nhìn được biểu tình của Đàm Xung lúc này, nhưng là cậu biết, biểu tình của hắn khẳng định sẽ không tốt.
Nào có cha mẹ ở đây lại còn bị người khác muốn phương thức liên hệ bao giờ, còn là đồng tính. Kiều Úy Nhiên không biết, lúc cậu cùng Đàm Xung mắt đi mày lại, nam nhân vừa lúc cùng phương hướng với bọn họ. Trời xui đất khiến làm hắn ta hiểu lầm Kiều Úy Nhiên đang tán tỉnh mình.
Kiều Úy Nhiên lúng túng muốn chết, lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng cầu mong hắn ta nhanh rời đi.
Nhưng Kiều Hinh Ngữ ngồi cạnh lại trên dưới đánh giá nam nhân một phen, từ từ nói: "Không phải mày vứt mị nhãn với người ta sao? Như thế nào lại lúng túng như vậy?"
Đã không giúp thì đừng cản trở được không? Kiều Úy Nhiên hướng chị gái đưa mắt ra hiệu, ai lại cùng một cái người xa lạ vứt mị nhãn chứ, cũng quá tự mình đa tình.
Dù sao cũng là trường hợp công chúng, một đại nam nhân đứng bên cạnh đang có chút không  xuống đài được, mẹ Kiều cho rằng con trai của mình là đang ngượng ngùng, còn giúp nam nhân nói mấy câu: "Để người ta đứng vậy không tốt lắm nha."
Ý ngầm chính là không thích thì cùng lắm xong chuyện lại xóa phương thức liên hệ là được, không cần thiết làm người ta mất mặt mũi.
Một đám đều là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Kiều Úy Nhiên, cậu vẫn lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu nói chuyện, cũng không chịu cho người ta phương thức liên hệ.
Ngồi một bên xem Kiều Hinh Ngữ có điểm hận sắt không thành thép: "Khó trách mày đến bây giờ đều còn không có người yêu, túng thành như vậy, một chút đều không giống em trai tao."
Kiều Úy Nhiên càng buồn bực, mấy ngày hôm trước còn hung thần ác sát không cho cậu giới thiệu người yêu, hôm nay như thế nào lại giống như đổi tính, tiện đà nhỏ giọng lầm bầm: "Chị không phải không cho em giới thiệu người yêu sao?"
"Hắn lớn lên rất soái." Kiều Hinh Ngữ nhìn nam nhân, lại nhìn Kiều Úy Nhiên: "Mày đừng có không biết tốt xấu, lại còn giả vờ gần bùn mà không nhiễm mùi bùn với tao, nhanh cho đi."
Dứt lời, Kiều Hinh Ngữ nhân lúc cậu chưa chuẩn bị, trực tiếp đem điện thoại đoạt đi, đưa cho nam nhân trước mặt. Kiều Úy Nhiên vừa định duỗi tay lấy lại, từ phía sau nam nhân đã vươn ra một bàn tay, đem điện thoại đoạt đi.
Kiều Úy Nhiên ngửa đầu, đáng thương vô cùng mà nhìn chủ nhân của bàn tay: "Đàm Xung…"
"Này lại là ai vậy?" Cha mẹ cùng chị gái hai mặt nhìn nhau.
Đàm Xung đem điện thoại Kiều Úy Nhiên cất vào trong túi: "Cháu chào cô chú, chị gái, cháu là bạn trai của Kiều Úy Nhiên."
"Hửm?" Kiều Hinh Ngữ liếc mắt nhìn Kiều Úy Nhiên một cái: "Kiều Úy Nhiên, mày dám gạt chị mày?"
Kiều Úy Nhiên từ trên chỗ ngồi bắn lên, trốn đến phía sau Đàm Xung: "Còn không phải tại chị, không cho em cơ hội nói chuyện."
Khi nói chuyện, Kiều Úy Nhiên túm cánh tay Đàm Xung, hắn cũng cố ý đem cậu che ở phía sau. Kiều Hinh Ngữ không có tiếp tục ép buộc, nhìn hai người trong chốc lát: "Về sau tìm mày tính sổ."
Quay đầu lại cùng nói với nam nhân: "Anh tới chậm rồi."
Nam nhân nhún vai, lúc xoay người còn cố tình tạm dừng một chút, dư quang trên dưới đánh giá một phen so với hắn ta còn cao hơn nửa cái đầu, Đàm Xung, tươi cười trên mặt cũng thay đổi.
Không ai chú ý một cái người xa lạ, hiện tại lực chú ý cả nhà  Kiều Úy Nhiên đều ở trên người Đàm Xung. Nam nhân vừa đi, Đàm Xung liền bị Kiều Úy Nhiên ấn xuống chỗ ngồi giữa cậu cùng Kiều Hinh Ngữ.
Có câu nói này, Kiều Úy Nhiên yên tâm rất nhiều. Mang theo bạn trai ra mắt cha mẹ rất là ngượng ngùng, rõ ràng còn đang trong giai đoạn yêu đương, làm đến giống như là đang bàn chuyện cưới hỏi.
"Anh ấy kêu Đàm Xung, học cùng trường với con…" Kiều Úy Nhiên vặn vặn ngón tay, có chút nói không ra lời, hận không thể trực tiếp trốn mất.
Mẹ Kiều biết con trai mình dễ ở thời điểm mấu chốt rớt dây xích, lên tiếng tiếp chuyện: "Tới bao lâu rồi?"
"Cháu vẫn luôn đi theo mọi người."
Kiều Hinh Ngữ ở một bên chậm rãi lên tiếng: "Nhẫn nại còn khá tốt, khó trách tôi cứ cảm thấy cậu quen mắt, ra là vẫn luôn lắc lư ở xung quanh chúng tôi."
Trung gian cách một người là Đàm Xung, Kiều Hinh Ngữ muốn duỗi tay đánh đều với không tới, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên tránh ở phía sau Đàm Xung, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Ba mẹ Kiều Úy Nhiên cùng những cha mẹ khác không có gì khác nhau, cũng sẽ quan tâm đối tượng của con cái trong nhà làm gì.
Đàm Xung đối đáp trôi chảy, Kiều Úy Nhiên ngạc nhiên phát hiện, nhà Đàm Xung là làm ngành thuỷ sản, cậu chỉ cảm thấy nhà hắn có tiền, nhưng không nghĩ tới có tiền như vậy. Nghe thấy Đàm Xung đơn giản giới thiệu, đã loáng thoáng để lộ ra của cải phong phú.
"Nhà của chúng ta là làm gì?" Kiều Úy Nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Kiều Hinh Ngữ cười lạnh một tiếng: "Ba mẹ mày là công nhân bình thường, môn không đăng hộ không đối."
Kiều Úy Nhiên vừa nghe lời này liền không vui, vẻ mặt đưa đám nhìn Đàm Xung. Đàm Xung vỗ vỗ đầu cậu, ám chỉ cậu đừng nghĩ nhiều.
"Tiểu Đàm là người phương bắc sao? Lớn lên thật cao, tiểu tử nhìn rất có tinh thần." Đàm Xung loại con trai này ở người thế hệ trước tuyệt đối sẽ rất nổi tiếng, nhìn có thể gánh vác, dáng người lại cao lớn đĩnh bạt, đây mới là tiêu chuẩn "soái" ở trong mắt mẹ Kiều.
Đàm Xung tỏ vẻ hắn không phải người phương bắc, chỉ là ba hắn di truyền cho mà thôi.
Một phen giao lưu đơn giản xong, ba mẹ Kiều Úy Nhiên liền mời Đàm Xung đi cùng bọn họ, đừng tiếp tục che che dấu dấu.
Ăn cơm xong, Kiều Úy Nhiên giúp Đàm Xung đi lấy hành lý. Đàm Xung chính mình đi trả phòng trước.
Kiều Úy Nhiên một đường còn vì chuyện chính mình cùng Đàm Xung "thân phận" cách xa canh cánh trong lòng, cậu đem hành lý đều lấy về phòng. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Đàm Xung trở về, chỉ có thể nổi giận đùng đùng xuống lầu tìm. Mới đi đến thang máy, liền nhìn thấy Đàm Xung cùng nam nhân mới gặp lúc nãy đứng chung một chỗ.
Kiều Úy Nhiên lén lút tới gần, cậu tránh ở sau vách tường, dựng lỗ tai nghe nam nhân nói.
"Thật ngại quá, tôi không biết cậu là bạn trai của cậu ta, cậu sẽ không nổi giận đi? Tôi cũng không phải cố ý, tôi còn tưởng rằng cậu ta là hướng tôi nháy mắt ra hiệu đâu."
Nam nhân hàm nghĩa không rõ cười cười, mạc danh làm Đàm Xung không thoải mái, cái gì kêu hắn ta cho rằng Kiều Úy Nhiên là hướng hắn ta nháy mắt ra hiệu. Đàm Xung đang muốn đi, Kiều Úy Nhiên không biết là từ chỗ nào chạy ra, chắn trước mặt hắn.
"Anh làm gì nha! Anh nói chuyện sao có thể làm bộ trà xanh như vậy, bạn trai tôi bực mình hay không liên quan gì đến anh? Buồn bực cũng không cần phải anh dỗ? Anh là bị hồ ly tinh bám thân sao? Là nam nhân nào cũng muốn câu dẫn?" Kiều Úy Nhiên giống hệt con mèo nhỏ xù lông, bắn liên thanh như là súng máy, biểu thị công khai chủ quyền xong còn đẩy nam nhân ra, lôi kéo Đàm Xung rời đi.
Vào phòng, bình dấm chua trong lòng Kiều Úy Nhiên bị đánh nghiêng ngả, nghiễm nhiên đã quên mất, nam nhân là trêu chọc cậu trước.
"Anh sao lại để ý đến hắn? Anh cũng không quen biết hắn còn nói chuyện với hắn, anh có phải hay không cũng cảm thấy em không xứng với anh?" Kiều Úy Nhiên vô cớ gây rối.
Đàm Xung một phen kéo Kiều Úy Nhiên, làm cậu ngồi trên đùi mình: "Em  tức giận cái chứ?" Bị tiếp cận chính là Kiều Úy Nhiên, hắn cũng chưa tức giận đâu.
"Anh không thấy hắn âm dương quái khí sao, anh còn trả lời hắn." Kiều Úy Nhiên vừa định đứng lên, lại bị Đàm Xung đè lại.
"Anh nào có nói chuyện với hắn, anh một câu cũng chưa nói, em liền tới rồi."
Lúc này Kiều Úy Nhiên có chút để tâm chuyện vụn vặt: "Ý của anh là nếu em không tới, anh còn tính nói với hắn hai câu?"
"A." Đàm Xung không phải người giỏi cãi nhau, đặc biệt là trước mặt Kiều Úy Nhiên, hắn bij chọc nở nụ cười: "Em không tới anh liền trực tiếp đi rồi."
Kiều Úy Nhiên hiện tại chính là đang chọn nghe những gì không muốn nghe: "Anh còn cười? Anh cười nhạo em? Anh chính là cảm thấy em không xứng với anh!"
Này là khi nào nói? Đàm Xung giữ đầu Kiều Úy Nhiên: "Cái gì không xứng với anh, đừng nói hươu nói vượn."
Kiều Úy Nhiên thuận thế nắm áo thun trên giường chòng lên trên người Đàm Xung. Áo thun của cậu mặc ở trên người Đàm Xung thật sự quá nhỏ, cậu còn hùng hùng hổ hổ: "Anh mặc ní đàng hoàng cho em, anh phải có tự giác của người yêu, không được đi ra ngoài hái hoa ngắt cỏ."
"Không nói đạo lý là em, người kia còn muốn phương thứ liên hệ của em." Đàm Xung đại khái là không ý thức được, nam nhân lúc nãy hành động như vậy là muốn tiếp cận hắn.
"Anh thật đáng ghét! Em lại chưa cho hắn." Kiều Úy Nhiên nắm hai tai Đàm Xung, thật vất vả mới bắt được lúc Đàm Xung không chiếm lý, không thể lại làm Đàm Xung phản kháng. Cậu chột dạ chuyển đề tài: "Anh một chút cũng không khẩn trương, anh ra mắt ba mẹ em lại không khẩn trương, anh không để tâm tới em."
"Ai nói với em là anh không khẩn trương, tay anh đều ra mồ hôi." Nhìn thấy nam nhân tiếp cận Kiều Úy Nhiên hắn rất phẫn nộ, cảm xúc này đem khẩn trương lúc gặp gia trưởng che lấp hết.
Đàm Xung ôm Kiều Úy Nhiên ước lượng, tìm tư thế thoải mái cùng cậu hôn môi. Lúc đầu Kiều Úy Nhiên còn làm một bộ không tình nguyện, bị Đàm Xung nhéo mông xong liền thành thật.
Kiều ÚY Nhiên bị hôn mệt mỏi ghé vào vai Đàm Xung, ngón tay chọc ngực hắn: "Anh là muốn cùng em làm loại chuyện xấu hổ kia chứ gì."
"Em không muốn sao?" Thời điểm củi khô lửa bốc như vậy, Đàm Xung vẫn trước sau như một lãnh đạm.
Kiều Úy Nhiên ngửa đầu nhìn Đàm Xung một cái, một chân vòng qua hông hắn, hai người ngồi mặt đối mặt. Cậu không hề cảm thấy chút thẹn thùng nào, trực tiếp động thủ lột quần áo hắn: "Nghĩ nhiều quá, tới làm chết em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro