Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Dư An nhận được tin nhắn của anh trai hàng xóm, nói là nhà ông Lý để lại mấy ngày nay có vài người không biết là ai đi vào.

Lúc nhận được tin nhắn, Lộc Dư An đang ở trong phòng học bỏ hoang sau núi.

Nơi này không có người bên ngoài đến, hết thảy đều còn duy trì dáng vẻ trước đó, có đôi khi Lộc Dư An không muốn trở về Lộc gia.

Cậu sẽ dành thời gian để vẽ tranh ở đây. Trong phòng học bỏ hoang có một chồng bản vẽ thật dày của cậu.

Dư An hôm nay cũng không muốn trở về Lộc gia, nhận được tin tức cậu liền đi đến trước sân nhà ông Lý.

Tan học đã được một lúc, trên bầu trời nổi lên mưa nhỏ.

Sắc trời tối hơn rất nhiều.

Mưa xuân nhỏ vụn rơi vào người, ẩm ướt lại lạnh như băng.

Sân trường chỉ còn vài người lẻ loi che dù.

Cậu vốn cũng muốn đi, nhưng tiếng nức nở khiến cho cậu chú ý.

Trước bồn hoa trường học có một con chó đáng thương ngồi xổm trong mưa, một trận mưa đầu xuân, đối với những động vật nhỏ kia mà nói, không khác gì một thảm họa.

Lộc Dư An đang đối diện với con chó nhỏ, ánh mắt nó ướt át.

Cậu một tay che dù, mũ trùm đầu sau áo che mất hơn nửa khuôn mặt thiếu niên ở dưới bóng tối, chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn.

Động tác rời đi của cậu dừng lại một chút. Mặt ô hơi nghiêng, đem chó nhỏ che chở dưới ô của mình, Lộc Dư An thờ ơ nhìn trận mưa này, nhàm chán dùng ngón tay dính nước mưa ở trên bồn hoa đá cẩm thạch coi như bóng loáng phác họa đơn giản đường nét của chó nhỏ.

Đợi đến khi mưa tạnh, cậu mới đi đến nhà của ông Lý.

Lộc Dư An lo lắng thật sự có tên ăn trộm nào không có mắt trộm vào trúng cái nhà rách nát của ông Lý sao, trong nhà của ông đều là tranh rất quý giá, không thể bị phá hoại.

Mặc dù là ban ngày, nhưng ánh mặt trời cũng không chiếu vào hẻm nhỏ cũ nát âm u này, bên cạnh hẻm nhỏ hiện ra đầy những vũng nước bẩn hôi thối, trong nước bẩn màu xanh lá cây lờ mờ có thể nhìn thấy mấy cái kim tiêm trôi nổi, phía trên ruồi bọ bay vo ve.

Thôn Thành Trung tốc độ thay đổi rất nhanh, chỉ trong nửa năm không trở về, xung quanh hàng xóm cũng đã chuyển đi không ít.

Lộc Dư An ở cuối đường nhỏ, mà nhà ông Lý lại ở cái ngõ gần đấy.

Đầu ngõ vừa lắp đèn đường mới.

Mấy năm cấp hai, Vương Như bị Lý Phương Gia đánh rất tàn nhẫn, thân thể vẫn luôn không tốt. Lý Phương Gia cả ngày ở bên ngoài lăng nhăng, Nhạc Nhạc thời gian đó tình huống không khả quan, thường vô duyên vô cớ cắn người, cần phải có thuốc can thiệp. Những thuốc kia cũng cần phải chi rất nhiều tiền, cậu chỉ có thể lén tìm một ít công việc trông coi. Loại công việc này không cần đủ tuổi, thông minh là được.

Vừa tan học liền chạy qua bên kia, mỗi ngày về nhà đã là nửa đêm.

Trong khoảng thời gian đó, thường xuyên xảy ra nhiều vụ cướp bằng dao vào ban đêm, không có camera giám sát, cảnh sát cũng không có biện pháp gì.

Lộc Dư An cũng không cảm thấy là chuyện gì lớn, chỉ nhét dao gọt hoa quả vào cặp sách của mình.

Nhưng mỗi ngày cậu về nhà, đều thấy ông Lý chống gậy cầm đèn pin đứng ở đầu đường chờ cậu.

Cậu hỏi ông đã từng tuổi này muộn như vậy còn ở bên ngoài làm gì.

Lão Lý cứng cổ nói, trời quá nóng, ra ngoài hóng mát.

Về sau, cậu nhìn thấy ông dùng xe đẩy dựng một sạp tạp hóa nhỏ ở sân bóng rổ bán nước đá, cậu biết ông là vì cậu.

Mùa hè nắng chói chang, cậu đưa lão Lý chạy về nhà, tự mình đi thay ông bày sạp.

Lão Lý thật ra mắt không tốt lắm, ông có tật về mắt rất nghiêm trọng, gần như là mù, cho nên rất ít khi tự mình vẽ tranh.

Thỉnh thoảng tình trạng không tệ, vẽ ra tranh thủy mặc sơn thủy cũng là màu mực nồng đậm tích tụ, đen dày nặng nề.

Ông chủ cửa hàng ghét bỏ nhìn từ xa một mảnh tối om om không chịu trả giá cao.

Lộc Dư An vừa mới lên cấp hai đi bệnh viện hỏi về phẫu thuật khôi phục thị lực bao nhiêu tiền, cậu tính toán, chờ cậu làm việc vài năm, có thể gom góp đủ tiền. Nhưng không ngờ lão Lý  không đợi được tới ngày đó.

Khoảng thời gian lão Lý bệnh đến ngồi cũng ngồi không nổi, cậu dựa theo ý của ông đưa ông về nhà, ý thức ông đã không rõ lắm, một ngày cuối cùng, đột nhiên tỉnh táo, nhắc đi nhắc lại lời dặn dò, cậu quá hiếu thắng, sợ để cậu lại một mình, không có người thân chăm sóc.

Câu nói cuối cùng kia của ông, Lộc Dư An không biết rằng lão Lý đang hấp hối nên cũng không nghe thấy. thời điểm Lộc gia trở về tìm cậu, cậu chỉ do dự một buổi tối, liền theo bọn họ trở về. Cậu nghĩ ông ở trên trời nhìn thấy cậu có gia đình như vậy có thể an tâm một chút.

Cổng nhỏ trong sân đã bị khóa, khóa sắt lớn có lớp rỉ sét thật dày, đã lâu không có người ở.

Lộc Dư An thuần thục từ lỗ thủng bên tường nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống vườn hoa trong sân. Ông Lý rất thích trồng hoa, đáng tiếc thời điểm cuối cùng ông bệnh nặng, đã không chăm sóc được những bông hoa kia, cậu cố gắng học dáng vẻ chăm sóc cây của ông nhưng cậu không có thiên phú, hoa vẫn chết, chỉ còn lại có từng mảnh cỏ dại hoang vu.

Lộc Dư An nhìn chung quanh một chút, cũng không có dấu vết người lạ mới yên tâm. Nơi này quá bừa bộn, trước khi chuyển đến Lộc gia, cậu đã nhờ hàng xóm đến thăm thường xuyên. Khắp phòng ông đều là tranh không bán được cùng các loại màu khác nhau mà ông đã lừa Lộc Dư An làm, ngoài ra không có thứ gì đáng giá.

Hẳn là sẽ không có người đến trộm nhà của lão Lý.

Mặc dù là như vậy, Lộc Dư An vẫn đem những bức tranh kia của lão Lý cất đi, cửa phòng và cửa sổ đều khóa kỹ.

Trước khi đi Lộc Dư An suy nghĩ một chút vẫn là từ trong phòng lấy ra thạch anh azurite, màu đỏ carmine và các loại màu sắc mà cậu đã làm trước đó bỏ vào túi áo đồng phục, sửa lại bức tranh của mẹ cần dùng đến những thứ này. Mẹ cũng dùng màu tự nhiên để vẽ.

So với màu đang lưu hành trên thị trường, màu sắc tự nhiên thực sự bắt mắt và tươi sáng hơn, thời gian bảo quản cũng lâu hơn, chỉ là chế tác rất phức tạp, hiện tại ít có.

Bởi vì lão Lý vẽ tranh đều là dùng thuốc màu tự nhiên của chính mình, cho nên Lộc Dư An cũng biết một chút, đặc biệt là sau khi mắt ông càng lúc càng kém, phần lớn thuốc màu trong phòng đều do Lộc Dư An làm ra.

Lúc rời khỏi hẻm nhỏ, đầu đường đột ngột xuất hiện một chiếc Maybach màu đen sáng. Loại xe này hiếm thấy, ít nhất là Lộc Dư An sống ở chỗ này năm sáu năm cũng chưa từng thấy qua, bởi vậy không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đầu ngõ bốn thanh niên kiêu ngạo, thấy Lộc Dư An đi ra, hút thuốc, tay bỏ vào túi quần đi về phía cậu.

Dư An bị bao vây, ánh mắt thanh niên tóc vàng dẫn đầu đánh giá Lộc Dư An, đưa bao thuốc lá hỏi: "Lộc Dư An?"

Lộc Dư An bị bốn người vây quanh không có chút nào sợ hãi, trấn định tự nhiên cầm điếu thuốc, thuận tay tiếp lấy bật lửa nhưng không có hút, khói ở đầu ngón tay tùy ý tràn ngập, hỏi ngược lại: "Tiếu Vũ Tây tìm các người tới?"

Bốn người này từ lúc tan học đã đi theo cậu đến trong ngõ nhỏ, mới bị cậu bỏ lại, không nghĩ tới còn canh giữ ở bên ngoài. Ngoại trừ Tiếu Vũ Tây cũng không có ai kiên trì bền bỉ tìm cậu gây phiền toái như vậy.

Cậu nhìn cách ăn mặc của bọn họ, suy nghĩ một chút lại hỏi một câu: "Anh Trịnh đang trên đường tới à?" Anh Trịnh lăn lộn ở đây, đám lưu manh này ít nhiều đã nghe qua tên của hắn, anh trai hàng xóm vẫn giúp cậu chính là đàn em của anh Trịnh.

Lời này vừa nói ra, thanh niên tóc vàng không còn tùy ý như trước, ngược lại cẩn thận đánh giá Lộc Dư An hỏi: "Cậu cũng là bạn bè của anh Trịnh?" Anh Trịnh là người đứng đầu ở nơi này, bọn họ nhiều nhất chỉ ở xa xa nhìn qua vài lần.

Lộc Dư An không phủ nhận gật gật đầu, tóc vàng nhìn thanh niên đang mặc đồng phục học sinh trước mắt, trong lòng cũng có chút kiêng dè.

Trước kia loại học sinh trung học chưa từng trải đời này đều là quả hồng mềm, tùy tiện hù dọa một chút thì ngoan ngoãn giống như thỏ. Mà trước mắt rõ ràng cũng là đồng phục học sinh, lại trắng như đám con gái, nhưng quanh thân một chút cảm giác ngoan ngoãn cũng không có, tay trái cầm điếu thuốc một cách thờ ơ, vừa nhìn đã biết là một đứa nhóc cứng rắn.

Đôi mắt kia lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói chuyện còn giống như đã lăn lộn trong xã hội nhiều hơn cả bọn họ. Tóc vàng cũng không muốn gây phiền toái, suy nghĩ một chút rồi nói:"Em trai, nếu chúng ta đều là đàn em của anh Trịnh, nhưng cậu dù sao cũng hại bạn của người khác phải đi bệnh viện cấp cứu, bao nhiêu người không ưa cậu, chỉ cần cậu cùng anh em của tôi điện thoại nói xin lỗi, như vậy hôm nay tôi làm bỏ qua chuyện này coi như xong?"

Được rồi, Lộc Dư An vừa nghe đã biết Tiếu Vũ Tây bất bình thay Lộc Dữ Ninh.

Tóc vàng gọi điện thoại cho Tiếu Vũ Tây, nói đơn giản hai câu, thanh âm kiêu ngạo của Tiếu Vũ Tây từ trong điện thoại di động truyền ra.

Người khác sẽ bởi vì những video kia cảm thấy Lộc Dư An là vô tội, nhưng cậu ta không cảm thấy vậy, những điều trước đây Lộc Dư An đã làm với Dữ Ninh đều là giả sao? Lần này còn hại Dữ Ninh đi cấp cứu.

Tiếu Vũ Tây dương dương đắc ý: "Con mẹ nó Lộc Dư An, cậu cũng có hôm nay..."

Lời của cậu ta còn chưa nói xong, Lộc Dư An cúi đầu ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát, khinh miệt cười một cái, vung cặp sách ném về phía mấy người kia, chế giễu: "Tiếu Vũ Tây, cậu là đồ ngốc."

Một chọi bốn không phải là chuyện lớn gì, Lộc Dư An đã gặp qua nhiều người lợi hại hơn thế này.

Cuối cùng khi mấy người kia xám xịt ôm đầu chạy đi, Lộc Dư An chỉ bị thương nhẹ. Mấy năm nay cậu đánh nhau chưa từng thua trận nào, ngoài cậu ra, những người khác cũng không muốn sẵn sàng mạo hiểm tính mạng giống như cậu, hầu hết những bọn xã hội đen mà cậu gặp phải căn bản không biết cái gì là hung ác chân chính.

Lộc Dư An thở hổn hển ngồi dưới đất chẳng hề để ý lấy mu bàn tay lau máu khóe môi, đưa tay mới phát hiện bên trái vai có cảm giác đau đớn. Cậu đưa tay sờ một mảng ẩm ướt ấm áp mới phát hiện lòng bàn tay tất cả đều là máu, vai trái bị rạch một vết lớn bằng lòng bàn tay, máu thịt lộ ra.

Là vừa mới trong lúc đánh nhau không cẩn thận bị gậy sắt làm bị thương, không tính là nghiêm trọng.

Đầu hẻm bởi vì vừa mới đánh nhau lại một đống hỗn độn, gậy trúc ngổn ngang trên mặt đất, thùng rác cũng bị đá ngã vài cái.

Lộc Dư An đau đầu thở dài, chậm rãi khom lưng nhặt tàn thuốc vừa mới vứt xuống đất lên, ném vào miệng thùng rác trong ngõ nhỏ, nâng thùng rác bị đánh đổ dậy, sau đó đem sách vừa mới đập người bay loạn đầy đất nhét lại vào trong cặp.

Lần sau đánh nhau cậu không bao giờ dùng cặp sách ném người nữa, dọn dẹp lại phiền muốn chết.

Lộc Dư An mặt không chút thay đổi khom lưng chuẩn bị nhặt quyển sách cuối cùng lên.

Cửa sau Maybach răng rắc một tiếng bị đẩy ra, chủ xe cất bước xuống xe.

Lộc Dư An bất ngờ không kịp đề phòng mạnh mẽ đâm thẳng vào chủ xe Maybach, cậu vội vàng lui về phía sau, nhưng xui xẻo bàn chân lại bị trẹo, mất trọng tâm ngã về phía sau, cậu điều chỉnh trọng tâm cũng không kịp, mắt thấy bản thân sắp ngã sấp xuống đất.

Nhưng người bị đụng phản ứng rất nhanh chóng, bàn tay trái vững vàng bao lấy toàn bộ cổ tay cậu, nương theo lực đạo này chính là mùi hoa mộc nhàn nhạt trên người người đàn ông kia, Lộc Dư An phản ứng rất nhanh, lập tức cầm ngược cổ tay người nọ lui về phía sau đứng vững.

Nhiệt độ cực nóng theo làn da tiếp xúc truyền đến lòng bàn tay, sức lực của người nọ thật lớn, Lộc Dư An không chút do dự buông tay ra, cổ tay dùng sức giãy dụa, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay người nọ.

Hành vi của Lộc Dư An có chút quá khích. Nhưng cậu quả thật rất cảnh giác khi tiếp cận người lạ, sau khi ý thức được điểm này, cậu đã đặc biệt tìm mọi cách để vượt qua, bình thường có thể nhìn không ra, nhưng vào tình huống ngoài ý muốn này, cậu vẫn không khống chế được.

Người nọ nhận ra sự kháng cự quá mức của cậu, buông tay ra, nâng tay lên hướng Lộc Dư An ý bảo anh sẽ lui về phía sau một bước, chủ động kéo dãn khoảng cách với cậu.

Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng trên sống lưng chậm rãi thả lỏng xuống, đánh giá người nọ. Anh ta thoạt nhìn khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, rất cao, có thể bao phủ toàn bộ Lộc Dư An, bờ vai rất rộng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, dáng dấp đẹp mắt, mặc áo sơ mi màu trắng, nút áo lại cài đến phía trên cùng, trang phục đơn giản nhưng ở trên người anh lại vô cùng quý khí, toàn bộ con người gần như lạnh lùng cứng rắn lại sắc bén, khí chất giống như Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc.

Vừa nhìn đã biết là không giàu thì quý.

Lộc Dư An tiếp xúc với giới thượng lưu không nhiều lắm, bởi vậy không nhận ra anh là ai.

Lộc Dư An trong lòng bình tĩnh phán đoán. Ánh mắt cậu dần dần dời xuống, phát hiện trên cổ tay người đàn ông ngoài áo sơ mi có một vết xước màu trắng, giờ phút này đã sưng đỏ lên, là cậu vừa mới dùng sức quá mức, làm tay của anh bị thương.

Mạc Nhân Tuyết cũng đánh giá Lộc Dư An từ trên xuống dưới.

Thiếu niên tướng mạo xuất sắc, sáng sủa xinh đẹp, nhưng lông mày quá mức sắc bén khiến cho người đối diện có cảm giác xâm lược, vết sẹo trên mi mắt càng làm tăng thêm vẻ hung dữ, quả thực toàn thân đều viết đầy cụm từ "Không dễ chọc".

Nhưng nhìn kỹ một chút mái tóc đen cũng rất mềm mại, rải rác ở giữa trán, phối hợp với thời điểm giương mắt nhìn người lông mi dài như cánh bướm, lại có chút ý tứ nhu thuận nói không nên lời.

Mạc Nhân Tuyết cũng không để ý vết xước trên cổ tay mình, ánh mắt dừng ở trên vai trái Lộc Dư An, lông mày hơi cau lại. Anh và thiếu niên không thân cũng chẳng quen, nhưng ở trong nhà anh cũng có một đứa em trai cùng tuổi nghịch ngợm, bởi vậy nhẫn nại không ngừng nhìn thoáng qua.

Lộc Dư An theo ánh mắt của anh nhìn lại, kéo kéo đồng phục học sinh, vết thương dữ tợn bị cổ áo ngăn trở, cũng biết vừa rồi đúng là mình phản ứng quá khích, cổ tay người đàn ông sưng đỏ, cậu mím môi nói: "Xin lỗi."

Khí chất xung quanh người đàn ông, khiến Lộc Dư An thật sự không thích, luôn khiến cậu nhớ tới vài người bạn trong giới của Lộc Dữ Ninh.

Mạc Nhân Tuyết vui vẻ nhận lấy lời xin lỗi, hướng Lộc Dư An hỏi đường: "Cậu có biết nơi bán vật liệu mỹ thuật Chiếu Đức đi hướng nào hay không?" Anh coi thiếu niên như dân bản xứ sống trong ngõ nhỏ.

Nghe được mấy chữ tiệm tranh Chiếu Đức, Lộc Dư An nhướng mày.

Cậu đương nhiên là biết cửa hàng họa phẩm Chiếu Đức, trong cửa hàng tuy rằng bán các loại nguyên liệu thuốc màu tự nhiên, nhưng chủ yếu hơn là buôn bán tranh quốc họa, lão Lý từng bán mấy bức tranh cho cửa hàng kia, giá cả bị ép xuống rất thấp.

Ngoài ra cửa hàng kia còn kinh doanh mua bán tranh cổ văn vật.

Ở trong giới phú nhị đại học đòi văn vẻ coi tiền như rác còn rất có danh tiếng.

Là lão Lý  nói cho cậu biết, cửa hàng kia gần như toàn bộ đều là tranh giả, nhưng giá bán đi là dựa theo đồ cổ mà bán, không thì cũng là những tranh cổ không xác định được thật giả.

Lộc Dư An trên dưới do dự quan sát người trước mắt này, không thể nghi ngờ đã đem anh ta coi như một kẻ ngu ngốc nhiều tiền, Lộc Dư An chỉ phương hướng cho người nọ, môi khẽ nhúc nhích, vừa định nói gì đó điện thoại di động của người nọ vang lên, đầu dây bên kia nói cái gì, anh ta hỏi ngược lại: "Bức tranh kia là bản sao thời Tống?

Lộc Dư An mi tâm khẽ nhúc nhích, cậu không phải cố ý nghe, nhưng lão Lý đã nói qua mặc dù là tác phẩm Ngụy Tấn, nhưng hiện tại chỉ có bản sao đời Nguyên. Bản sao đời Tống so với bản sao đời Nguyên càng cũ hơn, cũng có ý nghĩa hơn.

Nhưng khi lão Lý nói với cậu về nguồn gốc của thuốc màu đã nói qua, toàn bộ do một loại sắc tố đặc thù như một màu cơ bản cấu thành, sắc tố này từ một loại quặng đồng làm ra, trong thời Tống đã không còn nữa, thị trường tuyệt đối không thể lưu hành, ở cuối triều Nguyên mới một lần nữa phát hiện loại khoáng thạch này.

Vậy một khi đã như vậy, bản sao đời Tống như thế nào lại ở đây?

Lão Lý đã từng nói qua, mặt hàng tranh cổ trong đó quá nhiều, ngay cả viện bảo tàng bày những tác phẩm truyền đời kia cũng không bằng.

Không ít trong số đó không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Người ngoài nghề muốn qua cửa này, tránh không được phải đóng chút học phí.

Càng là người có tiền, rơi vào cái bẫy này lại càng nhiều.

Cậu nhìn về phía người nọ bóng lưng bước nhanh rời đi, trong lòng ước chừng đã khẳng định người này phỏng chừng là muốn đóng học phí, đúng là coi tiền như rác.

Cậu giật giật miệng, muốn nói gì đó, nhưng...

Lời cậu nói sẽ có đáng tin sao?

Người đàn ông quay đầu lại ánh mắt vừa vặn đối diện Lộc Dư An, Lộc Dư An yếu ớt cúi đầu, đem sách giả vờ nhét vào trong túi, đợi đến khi cậu ngẩng đầu, người kia đã đi xa.

Lộc Dư An khịt khịt mũi, mùi thơm đáng ghét kia dường như vẫn chưa tiêu tan.

Mạc Nhân Tuyết kiên nhẫn nghe điện thoại bên kia nói xong mới buồn cười nói: "Hả? Bản gốc đời Tống? Mạc Thiên Thành, em lại đến chợ đồ làm loạn sao?"

Nói xong anh cúp điện thoại, đi về hướng thiếu niên chỉ.

Mạc Nhân Tuyết đến thay ông ngoại tìm kiếm người anh em đã thất lạc nhiều năm. Vị hoạ sĩ kia họ Lý, năm xưa bởi vì một ít hiểu lầm mà nhiều năm không liên lạc với ông ngoại, cho đến cách đây không lâu gửi một phong thư ủy thác, trầy trật nhiều nơi cuối cùng trải qua hai năm mới đưa đến tay ông ngoại.

Ông ngoại thân thể không bằng lúc trước, vừa nhìn thấy phong thư của cố nhân, kéo thân thể bệnh tật muốn đi Nam thành, bị anh khuyên ngăn. Bức thư bị hỏng một phần, địa chỉ của ông Lý và tên của người học trò đều không rõ ràng lắm, thành phố phía Nam rộng lớn như vậy, tìm một người nào có dễ dàng.

Anh vừa từ phòng đấu giá Châu Âu trở về, không dám nghỉ ngơi liền chạy tới Nam thành. Anh phái người tìm hồi lâu mới thấy ở bên trong một cửa hàng vật liệu vẽ nhìn thấy bức tranh rất quen thuộc của chú Lý.

Mạc Nhân Tuyết nhớ tới những gì anh vừa nhìn thấy trong ngõ nhỏ những người sống trong đây phần lớn là người di cư từ bên ngoài đến định cư ở Nam thành. Thay đổi rất nhiều, việc tìm người khó lại càng thêm khó.

Giữa lông mày anh không khỏi có tia u ám, cúi đầu mới phát giác trên ống tay áo có vết máu đỏ sẫm, là vừa rồi học sinh trung học kia để lại.

Anh nhịn không được nhìn lại.

Nhìn thấy ở đầu hẻm, cậu học sinh trung học kia đưa lưng về phía anh, bóng lưng đơn bạc, chống eo cúi đầu nhìn khoảng đất hỗn độn, cong thắt lưng chậm rãi nâng thùng rác vừa mới đổ lên.

Mạc Nhân Tuyết nhịn không được nghĩ lúc đánh nhau nhìn không ra lại ngoan như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro