Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Dư An dừng bước, nhìn về phía ông lão.

Ông lão nhìn chằm chằm chủ tiệm, cũng không chú ý động tĩnh bên này.

Ông chủ chỉ lo bán tranh, đầu cũng không ngẩng lên thuận miệng nói: "Lý Nguyệt Phùng? Nghe quen quen hình như tôi từng nghe nói qua..."

"Không lâu trước đây học trò của tôi mua ở cửa hàng các ông "Thượng Lâm Xuân Sắc", ông chủ còn nhớ rõ không?" Ông lão hưng phấn cầm gậy chống kích động nghiêng về phía trước, vội vàng bổ sung.

Ông chủ lập tức nhớ tới chuyện kia.

Người mua bức tranh "Thượng Lâm Xuân Sắc" rất hào phóng, giá cả lại cao, nhưng cũng yêu cầu ông đi hỏi thăm những điều về Lý Nguyệt Phùng.

Ông lấy tiền giúp người mua đi khắp nơi hỏi, thế nhưng người bán hàng phụ trách thu tranh năm đó ở Chiếu Đức Trai đều đã qua đời, người biết Lý Nguyệt Phùng cũng không nhiều, lăn qua lộn lại cũng chỉ tìm được người đã gặp Lý Nguyệt Phùng vài lần, ông chủ chỉ cho rằng là người thích tranh của Lý Nguyệt Phùng, cho nên muốn tìm hiểu tình huống của họa sĩ.

Ông vội vàng gọi nhân viên lại đây.

Nhân viên kia vò đầu nói: "Tôi cũng gặp qua họa sĩ Lý vài lần, nếu không phải《 Thượng Lâm Xuân Sắc 》 là tôi cùng sư phụ nhập kho, tôi thật không biết Lý Nguyệt Phùng mà các ngươi nói chính là họa sĩ Lý.

Anh ta dừng lại, đem toàn bộ trí nhớ nói ra: "Ông Lý à, người này tính tình kỳ lạ, không thích nói chuyện với người khác, thân thể cũng không được tốt, cặp mắt kia mỗi năm lại càng mù mờ hơn."

Cụ già run rẩy nói: "Cậu nói mắt ông ấy không nhìn thấy?"

Nhân viên thổn thức nói: "Đúng vậy, lại nói tiếp ông ấy rất đáng thương, một thân một mình sống khổ không nơi nương tựa, tranh cũng không có người mua, mấy năm trước tôi thấy ông ta một mình đẩy xe ở cửa tàu điện ngầm và sân bóng rổ bán chút tạp hóa, hai năm nay không thấy nữa, cũng không biết hiện tại thế nào."

"Không thể nào!" ông già phản bác gần như ngay lập tức ông không thể tin những gì mình nghe thấy.

Dương Xuân Quy và cháu ngoại chưa bao giờ nói qua những chuyện này.

Trong sư môn ông yêu thương nhất là Lý Nguyệt Phùng, trong thế hệ này là người có tư chất xuất chúng nhất, làm sao có thể khốn khổ đến như vậy?

Sao lại tình nguyện làm những chuyện này cũng không chịu về nhà chứ.

Lý Nguyệt Phùng kém ông gần 20 tuổi, mặc dù nói là đàn em, nhưng do một tay ông nuôi lớn, cũng coi như con trai.

Lý Nguyệt Phùng tức giận rời đi mấy chục năm, ông liền nóng ruột nóng gan mấy chục năm. Trời nam biển bắc, chỉ cần có tin tức ông liền lập tức đi tới.

Mỗi khi nhớ đến đàn em, ông luôn nghĩ bằng vào tài hoa kia cũng sẽ không quá kém, chỉ có như vậy ban đêm ông mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Từ khi nhận được thư, hận không thể lập tức chạy tới Nam thành, thế nhưng thân thể già yếu không cho phép, ông nghe được khẩu khí quanh co của con cháu, nghe ra còn có điều giấu diếm, rốt cuộc kiềm chế không được, gạt tất cả mọi người đến Nam thành, không nghĩ tới lại nghe được tin tức này.

Chỉ là trong nháy mắt, Nhan sư phụ như mất đi tinh thần, thân thể đều còng xuống, ngón tay cầm gậy chống hơi hơi run rẩy, môi mấp máy nhiều lần, mỗi lần đều bởi vì trong lòng tràn đầy chua xót mà hỏi không được, cuối cùng ông khép mắt lại, đem đáy mắt ướt át chậm rãi bức trở về, mới hỏi: "Vậy ông ấy thoạt nhìn có được như ý hay không?"

"Như ý? Tôi không phải ông Lý, tôi cũng không biết được." Cậu nhân viên thổn thức không thôi, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Nghe sư phụ nói, ông Lý mấy năm trước thu được một cậu bé thiên phú tuyệt hảo, thương yêu vô cùng, mỗi ngày dẫn theo bên người, xem đứa nhỏ như cháu trai của mình. Tuổi già có đứa nhỏ như vậy, coi như là có chỗ an ủi."

Nhan lão thật lâu không nói gì.

Đúng rồi, đàn em tính tình quật cường cả đời, chưa bao giờ cầu xin ai, có thể gửi đi phong thư kia, người học trò kia đối với ông ấy mà nói chắc chắn cực kỳ quan trọng. Có người như vậy làm bạn sẽ không đến mức cô độc.

Ông cuối cùng cũng có một tia vui mừng.

Nhân viên bán hàng nhịn không được hỏi: "Ông biết hoạ sĩ Lý sao?"

Nhan lão hồi lâu mới mở miệng, thanh âm già nua nói: "Không biết, chỉ là thích "Thượng lâm xuân sắc" của ông ấy thôi."

Dương Xuân Quy cùng cháu ngoại trăm phương ngàn kế gạt ông những thứ này, ông cũng coi như cho bọn họ vừa lòng không biết cũng không lo.

Chờ tìm được đàn em, ông nhất định phải hỏi sao lại nhẫn tâm như vậy, nhiều năm tin tức hoàn toàn không có, nhận hết khó khăn cũng không chịu về nhà.

Tất cả Lộc Dư An đều nghe thấy.

Đây là lần đầu tiên sau hai năm lão Lý qua đời, cậu nghe được tên của ông.

Cậu mới phát giác, ông tựa hồ chưa bao giờ rời khỏi cậu, giọng nói và nụ cười của ông vẫn hiện lên trước mắt. Cậu đi cùng ông Lý một đoạn đường vì sao lại không thể đi cùng cậu nữa. Lộc Dư An nhìn về phía ông lão ánh mắt đều ôn nhu hơn rất nhiều, có người còn thích tranh ông Lý vẽ, ông ở dưới suối vàng cũng coi như được yên lòng.

Đột nhiên, một tiếng kêu từ phía ông lão truyền đến.

Ông chủ đưa bức tranh cho sư phụ Nhan, lúc ông lão tiếp được nhất thời không cẩn thận, đụng phải bình nước mực đang mở nắp đen nhánh.

Nước mực bắn lên trên bức tranh, giấy Tuyên Thành màu trắng trong nháy mắt đã bị vết mực nhuộm một khối lớn, tuy rằng kịp thời lấy ra nhưng hình ảnh đã bị che đi gần hết. Ông cụ Nhan tiếc hận than nhẹ một tiếng, bảo ông chủ vẫn cất bức tranh vào trong hộp gấm.

Ông mua một bức tranh hoa bìm bìm vào mùa xuân, trên hàng rào leo một đám hoa bìm bìm, trong tranh vài con bướm, nhẹ nhàng nhã nhặn, hoa bìm bìm nghiên lệ xinh đẹp, nhìn sơ qua chỉ có hai loại màu sắc: Cốt Loa Tử và Yên Chi Hồng, nhìn kỹ từ tím đến đỏ nhưng lại có hơn mười loại sắc độ, màu sắc nhiều nhưng không lộn xộn, dùng màu táo bạo lại thành thạo, bút pháp linh động rất giống phong cách của ông năm xưa, nhưng lại không mất đi lịch sự tao nhã của mình.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông đã nhận ra đây không phải là bức tranh của mình.

Ông quả thật rất thích, mới dùng giá cao mua lại.

Bị mực làm bẩn, quả thực đáng tiếc.

Động tĩnh bên kia làm Lộc Dư An sửng sốt, cậu vừa mới chỉ nghe được ông chủ bịa chuyện bức tranh kia là tác phẩm của Nhan sư phụ, cũng không có nhìn thấy toàn bộ bức tranh kia, lúc này cậu nhìn qua mới phát hiện đó là tác phẩm mà lúc mình vừa mới đi theo ông Lý đầu vẽ ra.

Khi đó Lý Nguyệt Phùng thị lực vẫn tạm được, phong cách vẽ vẫn tuấn dật như xưa, có thể cố định bán đi một ít, có lần, người bạn của ông tới cửa chọn tranh, bức tranh này của cậu liền nhân tiện bị mua đi, không nghĩ tới nhiều năm sau mới gặp lại.

Nhưng...

Lộc Dư An nhíu mày, bình mực kia vốn để rất xa, nếu không là có người cố ý lấy tới, căn bản đụng không được

Quả nhiên, lúc tính tiền, giá bức tranh kia so với giá ban đầu nhiều hơn một con số 0.

Ông chủ chỉ định giao dịch một lần rồi thôi, nói như đinh đóng cột: "Nhất định là ngài nghe lầm, giá cả vẫn luôn như vậy vừa rồi ngài trả cũng chỉ là tiền đặt cọc thôi."

"Vốn ngài không mua còn chưa tính, nhưng là hiện tại tranh đều bẩn một mảng lớn, bán không được, ngài không lấy nữa sao được?"

Bức họa này mấy ngày hôm trước từ trong kho hàng lấy ra, không rõ thu ở đâu, hẳn là cũng không biết tên họa sĩ, nhìn màu sắc đẹp. Ông ta đoán mò thuận miệng báo giá, không nghĩ tới thật đúng là có người coi tiền như rác mà mua.

Sau khi bán ra liền cảm thấy hối hận, giá cả nói quá thấp. Nhìn ông cụ hào phóng như vậy, giá cả cao hơn một chút cũng sẽ quay lại mua.

Bởi vậy liền làm ra chuyện này.

Lộc Dư An thật sự nhịn không được đi tới, tay trái đè hộp gấm của ông chủ lại nói: "Ông chủ, vậy ông bán tranh giả thì tính thế nào?" Cậu vốn không muốn quản, nhưng ông lão kia đặc biệt thích tranh Lý Nguyệt Phùng vẽ, cũng coi như là tri âm.

Huống chi ông chủ còn đang dùng tranh của mình giả danh lừa bịp.

"Tranh giả? Cậu đừng nói bậy!" Ông chủ thề thốt phủ nhận "Đây là tranh Nhan sư phụ mà tôi thu được!"

"Nhan sư phụ? Bức tranh này rõ ràng là tôi vẽ." Lộc Dư An không chút nể tình vạch trần, cậu lật đến mặt sau được đóng khung, mở ra một góc, chỉ vào chữ "An" phía trên nói: "Ông xem chữ An này chính là tôi viết."

Nghe được lời này của Lộc Dư An.

Ông cụ Nhan không khỏi nhìn qua, không nghĩ tới người vẽ tranh lại là đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ đã có khả năng nắm bắt màu sắc lão luyện như thế, thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Mắt thấy không thể chống chế, Chiếu Đức Trai bị tất cả mọi người nhìn tới, ông chủ quanh co nói: "Vậy cậu bán cho tôi, chính là bức tranh trong cửa hàng của tôi."

Mọi người vây xem có người lên tiếng: "Lời này không sai, nhưng rõ ràng là bức tranh của cậu thanh niên này, sao lại biến thành bức tranh cũ của Nhan sư phụ?"

"Kia kia kia... đó là tôi nhìn lầm rồi!"

"Bức tranh đẹp của tôi bị các người phá hủy!" Ông chủ đỏ mặt chơi xấu.

Dính mực làm sao bán ra được!

"Trừ phi cậu có thể làm cho vết mực này không nhìn thấy, bằng không tôi sẽ không đồng ý trả lại tiền."

Lộc Dư An không muốn tranh luận với ông ta: "Nếu vết mực không nhìn ra nữa, ông đồng ý trả lại tiền đúng không?"

Lộc Dư An không nói khoác, đem bức vẽ trải đều lên bàn.

Trên bàn trước bình phong của Chiếu Đức Trai đặt một ít bút mực và thuốc màu cho người ta dùng thử.

Bởi vì thời gian dài không có sử dụng qua, bút mực cũng không được tốt, đầu cán bút lông cừu đen đều có vài chỗ xẻ, dùng cũng là loại mực khói thông bình thường nhất, thiếu niên kéo tay áo lên. Cậu tiện tay cầm bút lông cừu đen thử màu, trực tiếp vẽ lên giấy Tuyên Thành.

Màu mực của bức tranh thủy mặc được chia làm năm màu thanh, nhạt, nặng, đậm, cháy, sự khác biệt trong đó chính là tỷ lệ giữa màu và nước.

Nhưng màu mực đen dưới ngòi bút của thiếu niên lại không chỉ có năm loại biến hóa này, trong tay cầm hai cây bút, một cái cọ nước, một cái bút mực, bút mực nước đan xen, màu mực chỉ cần nhìn sơ qua đã có hơn mười loại cấp độ.

Nhan sư phụ nhìn cũng không khỏi hơi xuất thần, ánh mắt lộ ra vẻ thán phục, nghiêm túc đánh giá thiếu niên đối với màu sắc thật sự quá mẫn cảm, người vẽ tranh bình thường có thể đem năm loại màu vẽ có trình tự đã là không tệ rồi, mà thiếu niên vung bút nhìn thoáng qua hơn mười loại.

Nhiều loại màu sắc đậm nhạt rõ ràng, đan xen có chủ đích.

Thiếu niên ở chung quanh khối mực điểm vài nét, nhìn như thờ ơ, lại chậm rãi phác họa ra một con mèo, mèo đen giương nanh múa vuốt, màu mực đậm nhạt đều không giống nhau vẽ ra bộ lông rậm rạp.

Người mua xung quanh đã bị cậu hấp dẫn tụ lại đây.

Màu mực bị ô nhiễm trong tranh đã sớm nhìn không ra dấu vết ban đầu, lá hoa trong tranh một lần nữa bị màu sắc nhuộm lên, chỉ chốc lát sau mực đã dùng hết.

Lộc Dư An đang chuẩn bị mài mực, ngẩng đầu lên, liền thấy ông lão đã mài mực cho cậu, tỉ mỉ đánh giá tranh của mình.

Mực của ông luôn cho vừa đủ, hai người phối hợp thế nhưng lại đặc biệt ăn ý.

Cậu không phân tâm, đem mèo con vẽ xong trong một lần, mỗi một nét bút trong lúc đó đều không dừng lại, vô cùng vừa phải, thiếu niên lúc vẽ tranh tự mang theo ngạo nghễ đã tính toán kỹ càng, cả người phảng phất đều toát lên một tầng hào quang nhàn nhạt.

Nhan lão càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, ông vốn đã hài lòng với bức tranh của thiếu niên, vừa mới bổ sung thêm vài bước càng nhìn ra năng lực khống chế toàn cục, tựa như đông đảo học sinh của ông, đều cực kỳ xuất sắc.

Ngắn ngủi không quá vài phút cũng đã hoàn thành.

Chỉ thấy sau khi vẽ xong, mèo đen trong bụi hoa lười biếng nằm rạp trên mặt đất, vươn móng vuốt bắt hồ điệp, bút mực phác họa mèo đen đơn giản, lại linh động dị thường, lười biếng mà khí phách, cùng toàn bộ hình ảnh hòa thành một thể, nhìn không có chút không hòa hợp nào.

Người vây xem, nhịn không được trầm trồ khen ngợi.

Thiếu niên đưa bức tranh cho ông chủ hung dữ nói: "Trả lại tiền!"

Ông chủ ấp úng không nói lời nào.

Khách hàng cũ bắt đầu mua đồ từ thế hệ của cha ông chủ cười nói: "Sao lại không trả? Nói là một bức tranh mới cũng không thành vấn đề."

Khách hàng nơi này đều là họa sĩ lâu năm, nhìn không quen tác phong của ông chủ mới, mà thiên phú của thiếu niên cũng thật sự làm cho người ta ngưỡng mộ, đây là con cái nhà ai dạy ra một đứa nhỏ xuất sắc như vậy, bọn họ làm sao không nghe được tin tức gì.

Có thần đồng chi danh Lộc Dữ Ninh ở trước mặt cậu cũng sẽ trở nên lu mờ.

Ông chủ thấy có quá đông người, không dám tái phạm khiến nhiều người tức giận như vậy, vội vàng bảo bọn họ rời đi.

Lộc Dư An từ trong đám người chen ra, cậu liền nhìn thấy ông lão đứng cách đó vài bước.

Thấy ông cầm bức tranh không khỏi có chút giật mình.

Không phải đã nói không cần mua sao? Chẳng lẽ ông chủ lại ép mua ép bán?

Nhan lão nhìn thấy thiếu niên có thiên phú như vậy, vốn tâm tình trầm thấp cuối cùng tốt hơn một chút nói: "Tranh con vẽ ta thật sự rất thích, không nỡ để lại cửa hàng liền mua luôn."

"Con yên tâm, ta dùng giá gốc, tranh của con đáng giá bao nhiêu, con mèo của con dùng phương pháp dựng hình đặc biệt của Triệu Xương đời Tống hiện tại thất truyền, tính ra vẫn là ta kiếm lời."

Những thứ khác không nói, chỉ riêng ứng dụng màu sắc thuận buồm xuôi gió của thiếu niên, tranh đã đáng với cái giá này.

Mà khả năng sử dụng màu sắc của thiếu niên thật sự làm cho ông kinh ngạc.

Lộc Dư An chưa bao giờ được người ta khen trắng trợn như thế , hơi đỏ mặt nói: "Cảm ơn." Khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười.

Nhan lão nhịn không được hỏi: "Phương pháp dựng hình Triệu Xương đời Tống là ai dạy con?"

"Là con tự tìm ra. "Lộc Dư An sợ lão nhân không tin, vội vàng giải thích, "Phương pháp của con chỉ là thoạt nhìn giống mà thôi."

Nhan lão trừng to mắt, đem vẻ mặt hồn nhiên của thiếu niên thu vào mắt, dường như đối với thiếu niên mà nói ông hoàn toàn không cảm thấy có cái gì đặc biệt. Nhưng mà sự thật cũng không phải là như thế, trong truyền thừa nhiều năm của quốc họa, đã có rất nhiều kỹ xảo thất truyền, vì đem những kỹ xảo này khôi phục, những họa sĩ đứng đầu như bọn họ tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.

Trong lòng ông thở dài một tiếng, nếu không phải ông tuổi tác đã cao, không có sức lực lại dạy dỗ học trò thiên phú tốt như vậy. Ông nhất định phải giữ lại người tài năng như vậy ở bên cạnh.

Bên trong Chiếu Đức Trai.

Tiếu Vũ Tây nhìn Lộc Dư An vừa mới vẽ đến xuất thần, thần sắc phức tạp.

Cậu ta luôn cảm thấy ông già đi theo bên người Lộc Dư An rất quen mắt, đột nhiên trong đầu cậu ta vừa hiện lên một cái tên, cầm lấy điện thoại di động lật lật, sau đó khẳng định suy đoán của mình.

Ông lão kia thế mà lại là Nhan sư phụ!

Cậu ta chen ra khỏi đám người, đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Nhan lão cùng Lộc Dư An rời đi , cậu ta hơi hơi mở to mắ

Lộc Dư An sao lại ở cùng một chỗ với Nhan lão? Bọn họ ở Chiếu Đức Trai còn rất quen thuộc? Chuyện gì đã xảy ra? Lộc Dư An lại đang có ý đồ gì?

Cậu ta biết Dữ Ninh gần đây đang cố gắng trở thành học sinh của họa sĩ Dương. Lộc Dư An có phải cố ý tiếp cận Nhan lão hay không? Muốn từ đó khiêu khích? Cậu ta ma xui quỷ khiến chụp một tấm ảnh, gửi cho anh Bắc.

Vừa mới gửi xong, cậu ta lại nhịn không được nhớ tới ở Chiếu Đức Trai, Lộc Dư An tay cầm bút mực, mọi người nhìn về phía cậu.

Ánh mắt cực kỳ hâm mộ khâm phục, cậu ta không khỏi nắm chặt lòng bàn tay mình.

Người vừa rồi có phải là Lộc Dư An mà cậu ta quen biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro