Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu cảm thấy may mắn vì chính mình đời trước không thông đạo lý đối nhân xử thế, vô tri vô giác, nên mới không giống giờ phút này bị tổn thương, trong lòng chỉ có tràn đầy cảm kích.

Nhưng lần này Lộc Dư An sẽ không cảm kích nữa, cậu thậm chí lười lãng phí miệng lưỡi để giải thích, cả người ghé vào trên ghế, lười nhác tựa cằm vào lưng ghế gỗ thông: "Ồ, Lộc Dữ Ninh lại làm mất bình xịt rồi sao?"

Lộc Dư An vẫn không rõ ràng lắm, vì cái gì mà thứ quan trọng như vậy, Lộc Dữ Ninh luôn luôn quên, trong ấn tượng của Dư An, chuyện này xảy ra không dưới ba bốn lần. Tất cả mọi người Lộc gia đều có thói quen mang theo bình xịt bên người. Nhưng cậu không có, cậu không muốn làm bảo mẫu cho Lộc Dữ Ninh thì có gì sai.

Lộc Chính Thanh ngược lại sửng sốt, không ngờ Dư An không nói về mình, còn tìm nguyên nhân thuộc về Ninh Ninh. Ông đã xem camera lúc Ninh Ninh cầu cứu có đập cửa phòng Dư An thật lâu, thậm chí ngay cả bình hoa lớn ở cửa cũng bị đập vỡ, động tĩnh lớn như vậu nhưng Dư An vẫn không mở cửa.

Sao có thể không nghe thấy chứ?

Trước kia chuyện của Ninh Ninh và Dư An, ông luôn cảm thấy là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, nhưng ông tuyệt đối không nghĩ tới Dư An lại làm ra loại chuyện này.

Ông đại khái biết vì sao, bởi vì cách đây không lâu Lộc Dư An đánh nhau với giáo viên thực tập, Ninh Ninh vừa vặn đi qua, sau đó Ninh Ninh lựa chọn nói ra sự thật, là Dư An động thủ trước, điều này cũng làm cho sự tình ầm ĩ, Dư An bị buộc nghỉ học ở nhà.

Lộc gia từ trước tới nay đều tôn sư trọng đạo, ông chưa từng nghĩ tới con trai mình sẽ làm chuyện như vậy, đối với giáo viên không hề tôn trọng, thậm chí sau đó ngay cả giải thích cũng lười, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.

Tuy rằng nam giáo viên thực tập một lần nữa truyền đạt ý tứ bảo người ta không muốn so đo với học sinh, chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng mà......

Cho dù vậy chuyện này cũng không thể cứ nhẹ nhàng buông xuống như vậy. Ông vẫn để cho Dư An ở nhà suy ngẫm lại chính mình, chỉ là thật không ngờ lòng ghi hận của Dư An mạnh như vậy, lại thấy chết mà không cứu Ninh Ninh.

Lộc Chính Thanh trong lòng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ông nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Dư An.

Thiếu niên trên người toàn là máu chặn người trong hẻm nhỏ, không chút để ý một cái đầu nhuộm tóc đỏ giẫm ở trong nước bùn, nước bùn bắn tung tóe lên màu gạo trắng đồng phục của thiếu niên, ngõ nhỏ bên ngoài có mấy học sinh cầm thanh thép cách cậu ba bốn bước không dám tới gần, mà ông thì lướt qua những người đó, cùng thiếu niên đối diện.

Ánh mắt Dư An còn chưa thoát khỏi vụ bạo lực vừa rồi, lạnh như băng gần như một con dã thú, tàn nhẫn nằm ngoài quy tắc xã hội.

Trong nháy mắt ánh mắt hai người giao nhau, ông dời tầm mắt đi.

Trong đầu chỉ còn lại một ý niệm – Dư An không hề giống mẹ cậu chút nào.

Trên đường từ bệnh viện trở về, ông vẫn luôn suy nghĩ là ông làm sai chỗ nào, vì sao Dư An luôn bài xích Ninh Ninh, thậm chí chọn dùng loại thủ đoạn có thể nói là ti tiện này.

Dư An tuy thất lạc từ nhỏ, nhưng cậu cũng chưa từng chịu khổ sở gì, sau khi được cứu từ dưới nước lên đã được mẹ nuôi thu nhận, sau đó theo mẹ nuôi bắt đầu cuộc sống gia đình, cha nuôi của cậu tuy rằng không phải là người tốt, nhưng cũng có một công việc ổn định, ông đã gặp mẹ nuôi của Dư An, là một người phụ nữ rất dịu dàng hiểu biết.

Dư An hết lần này tới lần khác không có chút nào giống mẹ nuôi của cậu, ngược lại từ chỗ cha nuôi học được rất nhiều tập tính không tốt.

Nhưng ông đối với đứa con trai tìm về sau này luôn không biết làm thế nào, nếu như là Ninh Ninh hoặc là Vọng Bắc làm chuyện xấu như vậy, ông nhất định sẽ không nương tay trừng phạt bọn họ, thậm chí dùng tới hình phạt thể xác cho đến khi bọn họ nhận sai, nhưng là Dư An, ông lại có cảm giác xa cách không thể làm gì, suy nghĩ cũng càng nhiều.

Cha con bọn họ khách khí hơn là thân mật. Giáo dục của Dư An hơn mười năm trước đã lưu lại trên người cậu quá nhiều dấu vết, muốn sửa chữa cũng không phải một ngày.

Lộc Chính Thanh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn không trách cứ, chỉ uyển chuyển: "Con và Ninh Ninh đều là người của Lộc gia. Các con phải chăm sóc lẫn nhau".

Hai cha con cũng không có tiếng nói chung gì, xấu hổ hàn huyên vài câu.

Lộc Chính Thanh trước khi rời đi, giống như thờ ơ quay đầu hướng Lộc Dư An thương lượng: "Dư An, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho ba, thành tích ở lớp 1 con phải đuổi kịp có chút vất vả, đối với con cũng không tốt. Có nên đổi lớp khác hay không, chờ khi nền tảng vững chắc ba lại sắp xếp cho con trở lại lớp 1?"

Ông có thể không truy cứu Dư An, nhưng ông cũng là cha của Ninh Ninh, cũng cần bảo vệ an toàn cho Ninh Ninh.

Mà Lộc Dư An lúc trước cùng giáo viên thực tập làm loạn thành như vậy, tách bọn họ ra là quyết định tốt nhất.

Lộc Dư An ngồi trên ghế vẫn cúi xuống rốt cục ngẩng đầu lên, lông mi dày khẽ rung động: "Được"

Lời Lộc Chính Thanh còn chưa nói nghẹn ở trong cổ họng, kinh ngạc nhìn về phía Dư An. Không nghĩ tới Lộc Dư An bình tĩnh đồng ý như vậy. Đừng trách ông nghĩ nhiều, Dư An biểu hiện ra sự cố chấp kinh người trong tất cả những chuyện liên quan đến Ninh Ninh, phàm là Ninh Ninh có thứ gì, cậu cũng liều lĩnh muốn, thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn đoạt lấy, loại chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần. Lớn là phòng ở, nhỏ là quần áo của Dữ Ninh.

Trong lớp cũng như vậy, rõ ràng thành tích của mình so với Ninh Ninh kém khá xa, lại quyết tâm muốn vào chỗ học sinh ưu tú, chủ nhiệm lớp đã uyển chuyển nói qua rất nhiều lần.

Dư An không chỉ không học tập, thậm chí còn có rất nhiều mâu thuẫn với học sinh và giáo viên trong lớp.

Nhưng chân chính làm cho Lộc Chính Thanh hạ quyết tâm lại là lúc này đây.

Ông không thể lại để cho Dư An cùng Ninh Ninh một lớp, ông không biết Dư An còn có thể làm ra chuyện gì. Lúc đó dì giúp việc vừa vặn về tới, nhưng lần sau thì sao? Thần sắc Lộc Chính Thanh có chút phức tạp: "Ba sẽ bảo thư ký Đỗ mau chóng sắp xếp cho con."

Ông đã đạt được mục đích của mình.

Nhưng Lộc Chính Thanh cũng không vui vẻ, trên mặt ông mệt mỏi càng sâu, trong lòng khó hiểu, Lộc Chính Thanh dời mắt khỏi Dư An, không được tự nhiên quay đầu, há miệng, như là muốn bù đắp áy náy: "Dư An, trong trường có gì không thích hợp con cứ nói với ba, ngày mai chuyển lớp, ba sẽ đi cùng con..."

Chỉ tiếc ông còn chưa nói xong, quản gia ngoài cửa vội vàng ngắt lời: "Lộc tiên sinh, lịch trình của hoạ sĩ Dương tạm thời được dời lại, hôm nay ngài ấy sẽ đến. Ngài xem chúng ta có nên tổ chức tiệc sớm hay không?"

Hoạ sĩ Dương là trụ cột vững vàng giới mỹ thuật trong nước, viện trưởng Đại Học Mỹ Thuật Bắc Kinh, họa sĩ đại diện cho phái Thanh Tráng, tranh vẽ nhiều lần ở nước ngoài bán ra với mức giá cao kỷ lục, mấy năm nay có tin tức tiết lộ, hoạ sĩ Dương muốn thu nhận một đệ tử để dạy dỗ, truyền nghề.

Không ít người nghe tin mà hành động, không chỉ bởi vì địa vị của thầy Dương càng vì ông là đại đệ tử của quốc thủ sư phụ Nhan . Tranh của sư phụ Nhan đều được coi là quốc lễ tặng cho nguyên thủ nước khác khi đến thăm Trung Quốc, tranh vẽ được trưng bày ở bảo tàng nghệ thuật, là một nhân vật huyền thoại, đệ tử trải rộng toàn bộ nước Mỹ, có thể trở thành đệ tử của ông đúng là tiền đồ vô lượng.

Lộc Dữ Ninh từ nhỏ đã có thiên phú trong việc vẽ tranh, tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng.

Lộc Chính Thanh, Lộc Vọng Bắc cũng muốn dự tính cho Lộc Dữ Ninh, mà nhà Lộc phu nhân và nhà hoạ sĩ Dương có quen biết, sau khi biết được thầy Dương không lâu sau sẽ lần đầu tiên mang quốc bảo truyền đời "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" đến triển lãm lưu động ở Nam thành trước thời hạn, Lộc Vọng Bắc nhờ quan hệ của ông ngoại mời được thầy Dương tới nhà làm khách, hi vọng dựa vào cơ hội này để Lộc Dữ Ninh trở thành học trò của ông.

Lộc gia trên dưới đều đặc biệt coi trọng, Lộc Dữ Ninh gần đây đều nhốt mình trong phòng vẽ tranh. Ai ngờ vào thời điểm quan trọng xảy ra chuyện nằm viện, hoạ sĩ Dương còn đẩy nhanh lịch trình.

Quản gia vội vàng bổ sung: "Hình như là bởi vì "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" được quyên tặng."

Lộc Chính Thanh lập tức hiểu được, "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" được mệnh danh là tác phẩm đỉnh cao của tranh sơn thủy trong nước, gần như mọi người dân Trung Quốc đều biết về bức tranh này.

Từ khi ra đời đã xuất hiện vô số lần ở các triều đại văn nhân trong quá khứ, cùng huyết mạch văn hóa Hoa Hạ gắn liền với nhau, mặt trên lại càng có vô số chữ khắc và tái bút của đế vương, đại văn hào. Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong chiến tranh cận hiện đại bị chiến hỏa tổn hại, chia thành ba phần. Trong đó bức trên được coi là bảo vật trấn bảo được cất giữ tại Bảo tàng Quốc gia, bức giữa, bức cuối bị mất ở bên ngoài không biết tung tích, thời gian trước bức thứ hai lại bất ngờ xuất hiện trong buổi đấu giá mùa xuân của phòng đấu giá Bang Hãn Tư Châu. Kho báu quốc gia hàng thập kỷ cuối cùng cũng có cơ hội đoàn tụ, quốc gia cực kỳ coi trọng, ủy thác hoạ sĩ Dương ra mặt hòa giải bằng nhiều cách, không tiếc trả giá để quốc bảo về nước.

Ngay cả Vọng Bắc cũng giật dây giúp hoạ sĩ Dương trong chuyện này, mới nối lại quan hệ đã đứt đoạn nhiều năm.

Cũng may "Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ" cuối cùng thành công được tập đoàn đầu tư tác phẩm nghệ thuật lớn nhất châu Á Mạc Thị - đứa cháu trai cả Mạc Nhân Tuyết dùng phương thức quyên góp, trả ngược về bảo tàng Nam thành. Mặc dù sự việc đã kết thúc, nhưng việc quyên góp thì chắc chắn cần một người có đủ thân phận chủ trì để thể hiện sự coi trọng của quốc gia, cháu trai trưởng Mạc thị - Mạc Nhân Tuyết cũng là cháu trai của sư phụ Nhan, hoạ sĩ Dương là đệ tử của ông ra mặt cũng là điều hợp lý.

Trách không được hoạ sĩ Dương muốn sớm đến Nam thành.

Lộc Chính Thanh nhất thời bận rộn, làm sao còn để ý vừa rồi đối với Dư An có chút quan tâm, lập tức nghĩ đến con trai út đang ở bệnh viện, nhíu mày hỏi: "Ninh Ninh đâu?"

"Tiểu thiếu gia biết tin tức này lập tức từ bệnh viện về nhà." Quản gia đau lòng thở dài một tiếng.

Quả nhiên! Lộc Chính Thanh vội vàng quay sang nói với quản gia: "Ninh Ninh sao có thể từ bệnh viện trở về? Nó không quan tâm đến thân thể của mình nữa sao".

Ông đi tới cửa, mới nhớ lại vừa rồi cùng Dư An còn chưa nói xong, xoay người nhìn về phía Lộc Dư An trong phòng có chút áy náy: "Dư An ... ba trước ..."

Lộc Chính Thanh nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Thiếu niên ngồi trên ghế cúi thấp đầu, rõ ràng đang thất thần, cũng không quan tâm ông nói gì.

Lộc Chính Thanh đột nhiên ý thức được, cảm giác kỳ quái vẫn quanh quẩn trong lòng là cái gì. Lúc trước ông nói chuyện với cậu, đứa nhỏ này mặc kệ đang làm chuyện quan trọng cỡ nào, đều sẽ lập tức đứng lên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mình, hai mắt đen láy rõ ràng mở to, trong mắt đều là bóng dáng của mình, không chứa nổi những thứ khác.

Cố gắng đem mỗi một câu mình nói đều nhớ kỹ.

Nhưng hôm nay......

Đứa nhỏ từ đầu tới cuối đều không có đứng lên.

Lộc Chính Thanh gương mặt cứng ngắc, nửa câu sau đột nhiên nói không nên lời, mím chặt môi, không tự chủ nắm chặt tay, im lặng xoay người bước nhanh xuống dưới lầu, phảng phất phía sau có một cơn sóng ngầm đang dâng lên.

"Lộc tiên sinh?" Quản gia nghi hoặc nhìn Lộc Chính Thanh thất thần, không khỏi quay đầu nhìn Lộc Dư An.

Trong ấn tượng của ông, Dư An thiếu gia dường như luôn mang tính công kích, sẽ làm cho người ta lo lắng người bên cạnh cậu sẽ bị gai nhọn quanh thân cậu làm bị thương, hiếm khi toát ra vẻ yếu thế như hôm nay. Thiếu niên mệt mỏi nằm sấp trên ghế, cằm gác trên lưng ghế, rõ ràng là tư thế lười nhác, đường cong sống lưng dưới áo sơ mi thiếu niên lại thẳng tắp, như là rõ ràng đã trải qua đủ loại mệt mỏi cũng không chịu buông lỏng ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, động vật hoang dã có tính cảnh giác rất cao với kẻ thù của mình.

Quản gia hiếm khi do dự, đối với đứa nhỏ không thích nói chuyện này, có chút thương hại. Nhìn kỹ, hai má cậu bé đỏ lên bất thường, giống như là đang sinh bệnh?

Nhưng nhìn dáng vẻ Lộc tiên sinh đối xử với con trai - hẳn là không phải chứ?

Nếu bị bệnh, sao Lộc tiên sinh lại không biết? Nhưng khi người quản gia xoay người rời đi, vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất đóng cửa cho Lộc Dư An.

"Mặc kệ như thế nào, tình trạng này đều cần phải nghỉ ngơi đi."

Sau khi Lộc Chính Thanh rời đi, Lộc Dư An cẩn thận suy nghĩ một chút.

Kiếp trước Lộc Chính Thanh không lâu sau cũng cùng cậu đề cập qua chuyện chuyển lớp.

Trên danh nghĩa là cậu theo không kịp, cậu khi đó làm sao có thể nguyện ý. Thứ nhất là cậu đã là học sinh lớp 11, cuối cùng đã thích ứng với phương thức giảng bài của thầy giáo, cậu luôn cảm thấy mình cố gắng hơn một chút, một ngày nào đó có thể cách cha con Lộc gia gần hơn. Cho nên cuối cùng huyên náo rất không vui.

Sau này Lộc Dữ Ninh được nhân vật có tiếng trong giới mỹ thuật thu làm học trò, việc học không theo sát được, Lộc Chính Thanh mời cho Lộc Dữ Ninh gia sư ở nhà học tập, ông cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Thì ra Lộc Chính Thanh bắt đầu từ lúc này, đã không muốn để cho cậu tới gần Lộc Dữ Ninh. Cũng tốt, cậu cũng ghét Lộc Dữ Ninh.

Vì chướng mắt, có thể nhìn không thấy, cậu cầu còn không được. Nhớ tới kiếp trước cuối cùng bệnh chết, trước những ký ức thống khổ, cậu thần sắc ảm đạm, thân thể tuy rằng không tính là tốt, nhưng cũng không kém.

Bởi vậy cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị bệnh chết sớm. Sau đó tự mình nghĩ lại, thời điểm ở cùng Lộc gia gây ra nhiều chuyện không vui nhất, thân thể của cậu đã có dấu hiệu không thoải mái, chỉ là toàn bộ tâm tư của cậu đều ở Lộc gia, làm chậm trễ thời cơ trị liệu tốt nhất.

Lộc Dư An gửi một email cho chú luật sư mẹ để lại. Khi cơ thể mẹ ngày càng yếu đi thì đã nghĩ đến khả năng bà không đợi được đứa con trai yêu dấu nhất trở về, trước khi chết, bà cắn răng chịu đựng, sau đó sắp xếp từng việc một, bao gồm cả tài sản của mình,ủy thác cho bạn tốt là luật sư thành lập tài khoản tiết kiệm để lại cho con trai út.

Có số tiền này cho dù về sau là kẻ vô tích sự cũng sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc.

Kiếp trước sau khi cậu trưởng thành từ Lộc gia dọn ra ngoài, chú luật sư liên lạc với cậu, giúp cậu kế thừa tài sản. Vì có một khoản này, cậu cũng không vì tiền chữa bệnh mà rầu rĩ, thậm chí còn dùng số tiền này sắp xếp tốt cho Vương Như và Nhạc Nhạc, nhờ họ chăm sóc con mèo cam ngu ngốc kia.

Mà hiện tại cậu muốn chuẩn bị sớm, kế thừa tài sản, gửi email xong, Lộc Dư An lại lập tức đặt lịch hẹn hôm nay đi kiểm tra sức khỏe.

Trước khi ra cửa, toàn bộ Lộc gia đều bận rộn vì hoạ sĩ Dương còn chưa đến, cậu nhớ rõ lần này Lộc Dữ Ninh thành công được nhận, nội dung tiểu thuyết mơ hồ lưu lại trong đầu cậu viết, chuyện này là một bước ngoặt trọng đại trong cuộc đời Lộc Dữ Ninh, cậu ta bởi vì một bức tranh được thầy Dương chọn trúng, mang đến thành phố khác dốc sức truyền dạy.

Từ bước ngoặt này, Lộc Dữ Ninh chính thức bước vào trong mắt các bậc thầy trong giới quốc họa, hơn nữa dựa vào ưu thế người gặp người thích, trong giới quốc họa phát huy tài năng, được các cậu ấm cô chiêu bao vệ, còn gặp được tình yêu đích thực.

Nhưng mà, chuyện này cùng cậu có quan hệ gì? Không thèm để ý đến cha con Lộc gia, Lộc Dữ Ninh cũng không có bất cứ quan hệ gì với cậu.

Chẳng qua kiếp trước cậu bởi vì chuyện chuyển lớp cùng Lộc Chính Thanh náo loạn rất không thoải mái, cũng vì chứng minh bản thân, cậu chuyển đến ký túc xá trường, bởi vậy cũng chưa từng gặp qua hoạ sĩ Dương.

Cậu thật ra cũng biết vẽ tranh tuy không có nghiêm túc học qua nhưng khi ông cụ Lý còn sống luôn thích giữ cậu lại để vẽ tranh.

Sau khi trở lại Lộc gia, cậu cũng thử cùng Lộc Chính Thanh đề cập qua muốn chính thức học vẽ tranh.

Đại khái là Lộc Chính Thanh hiểu lầm cái gì, chỉ uyển chuyển giải thích hiện tại các thầy giáo có yêu cầu rất cao chỉ nhận học sinh mình thích, ông chỉ có thể tìm cho Lộc Dư An thầy vỡ lòng của Lộc Dữ Ninh.

Nhưng ông thầy kia dường như cũng không muốn dạy cậu, tính tình không tốt lắm. Thấy Lộc Dư An vừa động bút, liền khịt mũi coi thường nói quốc họa phải có thiên phú, không phải người nào thích cũng có thể học, chỉ ném cho Lộc Dư An mấy quyển họa phổ, liền mặc kệ không nói tới.

Sau đó ông ta cười nhạo Lộc Dư An, nói ông Lý cho cậu những thứ đều là con đường không chuyên, không đáng nhắc đến, Lộc Dư An không nhịn được phản bác, đem bức tranh của thầy giáo kia soi mói không đáng một đồng, bị đuổi ra khỏi phòng học, sau đó dứt khoát không có đi học nữa.

Cho đến khi Lộc Chính Thanh tìm được cậu hỏi cậu vì sao bỏ dở nửa chừng, cậu chỉ hời hợt nói với Lộc Chính Thanh mình chỉ tùy tiện vẽ tranh chơi đùa.

Lộc Chính Thanh cũng không hỏi đến chuyện vẽ tranh của cậu nữa.

Lộc Dư An không chú ý, trên bàn học của cậu, vài tờ giấy ký họa từ góc ngăn kéo lấy ra bay qua cửa sổ đang mở rơi xuống vườn.

Người làm vườn cắt tỉa cành du dưới lầu, khom lưng nhặt lên ba tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy vẽ chỉ có vài nét mực đơn giản, trông có vẻ lộn xộn. Miệng hắn lầm bầm nói: "Đây là cái gì?"

Người quản gia lại gần nhìn, khẳng định nói: "Là tranh của tiểu thiếu gia, có thể là bị gió thổi xuống, đưa cho tiểu thiếu gia là được"

Tầng ba chính là phòng vẽ tranh của tiểu thiếu gia, thường xuyên có bản thảo bị gió thổi xuống, người hầu tập mãi thành thói quen, mỗi lần như thế thì thả trở về là được.

"Chúng ta nên hỏi tiểu thiếu gia một chút đi? "Người làm vườn chần chờ," Tôi ..."

"Nghe tôi nói không sai đâu. "Quản gia lắc đầu rút bức tranh trong tay người làm vườn, khẳng định nói:" Trong nhà chỉ có tiểu thiếu gia vẽ tranh, ngoại trừ tiểu thiếu gia còn có thể là của ai?" Nói xong liền đem bức tranh hướng phòng vẽ tranh tầng ba mang đi, trước kia cũng có một tình huống như vậy từng xảy ra.

Tiểu thiếu gia thích ngắm nhìn bức tranh của mình, nhưng có đôi khi quá hứng thú, sau khi vẽ xong, liền tiện tay đặt ở chỗ cũ, bởi vì người giúp việc Lộc gia bọn họ ngày đầu tiên tiến vào đã được thông báo qua, bất kể nơi nào nhìn thấy tranh của tiểu thiếu gia, đều phải thả về phòng vẽ cho cậu ta.

Người làm vườn bất ngờ không kịp đề phòng bị rút bức tranh đi, thấy quản gia đã đi rồi, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng ... nhưng cửa sổ phòng vẽ tranh của tiểu thiếu gia rõ ràng đóng rất chặt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro