5.3 Ghen tuông cao thâm của Tại Hưởng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau Tại Hưởng nói mấy câu nghe như rất có lý nhưng trên thực tế toàn là nói bậy bạ khiến Ngô Kiều triệt để từ bỏ tâm tư vào bộ phận quan hệ xã hội, sự việc xem như đã giải quyết, lúc ra khỏi thang máy, Chung Quốc đang ôm giấy tờ còn đang suy nghĩ lung tung, Tại Hưởng đẩy đầu cậu xuống: "Đừng cản đường anh."

"Anh rốt cuộc đang làm gì, vừa nãy đó là con gái của Ngô tổng sao, em cảm thấy cô ta đột nhiên đổi ý thật là kỳ lạ." đối với truy hỏi của Chung Quốc, Tại Hưởng vân đạm phong kinh đáp: "Anh sẽ kêu thư ký của Phó Thúc đem sự việc sau khi sắp xếp xong thì trực tiếp gửi cho em."

"Anh tự mình nói cho em càng tiện hơn đó!" bây giờ Tại Hưởng ngược lại không che giấu và nói lãng cho qua, để tránh Chung Quốc tìm ngọn nguồn, anh đều chọn dùng phương thức làm việc kêu thư ký truyền đạt sự việc, rõ ràng hai người ở chung một chỗ, còn phải thông qua thư ký mới có thể biết người yêu mình đang làm gì, Chung Quốc cảm thán vận mệnh bi thương. cậu đột nhiên nhớ lại cảnh vừa rồi thấy được, nhớ đến vẻ mặt của Ngô Kiều, lùi về sau một bước,không thể nào tin hỏi: "Anh, anh chắc không phải là dùng mỹ nam kế chứ!"

"Mặt lớn thành như vậy, không dùng phí lắm."

"Rốt cuộc có người tự luyến thế nào mới có thể nói ra lời không xấu hổ này hả, hơn nữa cách làm của anh quá đáng khinh rồi!" Chung Quốc kích động muốn bay lên, bị Tại Hưởng dùng tay ấn giữ lại, anh đem tay lau lau lên áo Chung Quốc: "Đáng khinh sao, anh nhớ vị họ Mạch nào đó, ban đầu vì muốn làm ủy viên học tập, kêu anh dùng khuôn mặt đi kiếm phiếu bầu." Chung Quốc trên mặt không còn vẻ khinh thường nữa: "Thật là, chuyện lâu năm rồi anh nhớ rõ như vậy làm gì, mau đem tay lau sạch áo em đi." Tại Hưởng đang muốn vào văn phòng, Chung Quốc lại kêu anh lại: "Nhưng cô ta thật sự thích anh thì làm sao?"

"Đã giải quyết rồi." câu phía sau của Tại Hưởng giống như đang lẩm bẩm: "Cách của Quý Mộng ngược lại rất thuận tiện."

"Anh còn muốn bao nhiêu người hận anh tận xương tủy hả!"

Chung Quốc đưa giấy tờ xong quay về, Chu Cường đã đứng trong bộ phận quan hệ xã hội, lúc thì nghi ngờ Tại Hưởng dùng cách đáng khinh, lúc thì lại kêu Tại Hưởng đem nội dung cá cược thay đổi, Chung Quốc không tránh khỏi đồng tình cùng ông ta, cậu rất nhiều lần là nạn nhân của Tại Hưởng ăn hiếp nên tiến lên an ủi Chu Cường: "Giám đốc Chu, anh trước tiên nguôi giận."

"Ngô Kiều đã quyết định muốn vào bộ phận quan hệ xã hội, ngay cả thông báo cũng đưa xuống rồi, tiếp theo không hiểu thế nào lại đột nhiên đổi ý, khẳng định có nguyên nhân gì đó, thành bại giữa đàn ông phải quang minh chính đại mới đúng chứ!"

"Có lẽ trong đó có gì đó hiểu lầm khiến cô ta đổi ý, phải không, Tại Hưởng." Chung Quốc để tay trên cánh tay của Chu Cường, muốn để Tại Hưởng cũng khuyên Chu Cường vài câu, xong thì để Chu Cường rời đi, lúc cậu quay đầu nhìn sang Tại Hưởng, cả người đều kinh hoảng, Chung Quốc xuất hiện ảo giác muốn chết, dường như phía sau Tại Hưởng xuất hiện đầu mãnh thú đang nhào tới phía hai người Chung Quốc và Chu Cường.

"Đừng hỏi tôi, tôi còn đang suy nghĩ chuyện khác." Tại Hưởng đứng cách hai mét diện vô biểu tình nói, Chung Quốc đột nhiên vô cùng muốn biết Tại Hưởng nói chuyện khác là chuyện gì, về phương diện này Chu Cường vẫn kém hơn so với Chung Quốc vẫn tiếp tục để ý chuyện đánh cược: "Không quan tâm nói thế nào, chuyện muốn tôi đi lừa tình cảm của con gái lão tổng, tôi không thể nào..." lúc ông ta nhìn sang Tại Hưởng cũng xuất hiện ảo giác giống như Chung Quốc, vì thế không cách nào nói tiếp được.

"Anh không phải là bây giờ thua cược rồi muốn hối hận em như không có chuyện gì xảy ra sao, anh không phải chứ, giám, đốc, Chu." anh nhấn từng chữ từng chữ khiến âm thanh rất khủng bố, Chu Cường tức giận gì cũng không có: "Tôi, tôi cũng không nói như vậy, chỉ là..."

"Chỉ là?" Tại Hưởng đang nói chuyện cùng Chu Cường, nhưng ánh mắt anh lại nhìn vào tay Chung Quốc đang để trên cánh tay của Chu Cường.

"Tôi vẫn đang suy nghĩ..."

"Suy nghĩ là ý gì, tôi nghe không hiểu, ý của anh lẽ nào là người thua cược còn có quyền suy nghĩ coi chấp nhận hay không sao, nếu như thật sự như vậy, vậy lãng phí thời gian của mọi người đánh cược là vì cái gì." Chu Cường bị ép đến không còn cách nào từ bỏ: "Tôi biết rồi!" bỏ lại câu đó thì ông ta tức giận bỏ đi, người bộ phận quan hệ xã hội hú hét vui vẻ, náo nhiệt thảo luận, tay Chung Quốc vẫn duy trì tư thế vừa nãy, cứng nhắc giơ ở không trung.

Lẽ nào, hay là, hoặc là Tại Hưởng đang ăn giấm chua của Chu Cường?

"Họ Tuấn kia, tôi quan sát cậu rất lâu rồi, vẫn cảm thấy cậu giống như nội gián của bộ phận kinh doanh phái tới."

Quách Bình tán thành đầu tiên: "Tôi cũng cho là như vậy, giúp bộ phận kinh doanh nói cũng thôi đi, cùng giám đốc Tào bộ phận kinh doanh lén lén lút lút không biết đang nói gì, cùng giám đốc Chu là dáng vẻ tình cảm rất tốt." người khác cũng nhanh chóng theo Quách Bình đưa ra bằng chứng Chung Quốc là nội gián, bên trong rất loạn, thậm chí còn có người nói Chung Quốc trên người xăm hình của bộ phận kinh doanh, gia nhập vào nhóm hắc ám.

"Mấy người đừng có càng nói càng khoa trương đi!!"

"Xem ra lần này phải từ từ, từ từ xử lý cậu, đến văn phòng của tôi."

Mấy ngày trước lúc Tại Hưởng nói về nhà sẽ từ từ xử lý mình, mình đã mất sạch sức sống cùng sức chiến đấu của cái mông, lần này Tại Hưởng lại nói thêm một lần "từ từ", sẽ không chết chứ, mình và mông mình sẽ không chết chứ. Mắt thấy Tại Hưởng vào văn phòng kéo rèm cửa xuống, Chung Quốc không ngừng lùi về sau, quay người muốn chạy, bị Cao Sảng và Phùng Phi Mông túm lại: "Muốn đi bộ phận kinh doanh cầu cứu sao, không cho cậu cơ hội đó đâu, để Tại Hưởng xử lý cậu."

"Mấy người căn bản không hiểu đâu, mau buông tay!"

"Uổng công bọn tôi xem cậu là đồng nghiệp, đối xử với cậu tốt như vậy, cậu vậy mà lại phản bội chúng tôi."

"Mấy người lúc nào đối xử tốt với tôi, tôi là bộ phận quan hệ xã hội và bộ phận kinh doanh chung sống hòa bình mới..."

"Chúng tôi không nghe lời nói dối của cậu." mọi người đều là xem náo nhiệt không ngại to chuyện, đem Chung Quốc giống như phạm nhân áp giải đến văn phòng của Tại Hưởng, đóng cửa lại, vỗ vỗ tay quay lại vị trí của mình tiếp tục làm việc. Chung Quốc vừa muốn mở cửa, tay bị túm lại, không kịp mở cửa, tránh không kịp, làm gì cũng không kịp liền bị Tại Hưởng ôm lại đè lên tường.

"Tại..."

"Ngậm miệng lại." anh đem cà vạt của Chung Quốc tháo xuống, tay để sau gáy Chung Quốc thô lỗ hôn môi, Chung Quốc giờ này phút này chỉ quan tâm một chuyện: "Đừng làm nhăn quần áo của em."

"Không phải kêu em ngậm miệng sao, xem ra lần trước vẫn chưa giáo huấn đủ, lần này ghi nhớ cẩn thận cho anh." Chung Quốc bị cởi áo khoác từ xương ngón tay của Tại Hưởng rơi xuống đất: "Như vậy quần áo sẽ bị dơ." rất nhanh Chung Quốc liền bị cởi sạch sành sanh, ban ngày ban mặt Chung Quốc ở trong văn phòng khỏa thân cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn nói chuyện, muốn mắng chửi nhưng toàn bộ đều bị Tại Hưởng nuốt vào miệng, anh trực tiếp ôm cậu, hai chân Chung Quốc tìm không được chỗ dựa chỉ có thể túm lấy eo Tại Hưởng, quần áo của anh đang tiếp xúc với da thịt mình, lưng có thể cảm nhận được lạnh lẽo của bức tường, Tại Hưởng không biết chỗ nào móc ra gel bôi trơn, mở nắp ra, đem cả chai đều trút lên tay.

Thật không hiểu sức lực cơ thể anh từ đâu, chỉ cần một tay cũng đã túm được lưng cậu, một tay thì mở khóa quần, đem gel bôi trơn bôi vào nơi đã sớm căng cứng, Chung Quốc nghe thấy ánh phát ra tiếng hô hấp trầm thấp lại tràn đầy dục vọng, cũng chỉ là âm thanh mà thôi đã khiến cho dục vọng của Chung Quốc cũng bị khơi mào, hai tay anh đều đặt trên mông mềm mịn của Chung Quốc, sau đó thả ra, chuẩn xác tìm thấy hang động, Chung Quốc suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Giây tiếp theo của mỗi lần đều là giây phút ấn tượng sâu nhất, địa phương chật hẹp bị khách nhân lòng tham vô đáy xâm nhập, chiếm cứ tất cả vị trí, mặc sức phá hủy toàn bộ. Chung Quốc cắn môi dưới, không dám phát ra tiếng, tay túm chặt góc của tủ giấy tờ, muốn giảm trọng lượng ép xuống, Tại Hưởng lại không có cho cậu cơ hội này, anh giống như dã thú ra đòn chí tử. Trong phòng làm việc hai người đều không nói chuyện, Tại Hưởng cúi đầu vịn eo Chung Quốc, chỉ chuyên tâm một chuyện, mà Chung Quốc nghiêng đầu quan tâm rất nhiều chuyện, cậu khống chế không phát ra âm thanh, còn sợ bên ngoài có người gõ cửa, còn có rất nhiều chuyện...nhưng, cho dù không có tiếng nói chuyện, âm thanh khác cũng đã đủ khiến người xấu hổ đến không biết chui vào đâu.

Phạm Thiếu Quân lấy tay chống lên má nhìn cửa phòng làm việc: "Chung Quốc vào lâu lắm rồi, hay là đi xuống lầu nhìn xem coi có thi thể bị ném xuống không." Phùng Phi Mông cũng nhìn cửa phòng làm việc: "Nên giáo huấn cho tốt chút, cậu ta ám hiệu với bộ phận kinh doanh không phải một, hai lần rồi, quan hệ với giám đốc Tào xem ra cũng không đơn giản."

"Nhưng quan hệ của giám đốc Tào và Hưởng cũng không phải là quan hệ đối địch."

"Lẽ nào trong đây có bí mật to lớn gì đó mà chúng ta không biết?" Sau khi Quách Bình nói xong, tự mình cười trước: "Gần đây phim truyền hình xem quá nhiều rồi, không tự chủ mà...haha."

"Hưởng có thể có bí mật gì, nếu theo như anh nói vậy, anh ấy với giám đốc Quý cũng có bí mật lớn."

"Cùng Vương tổng cũng có, hahaha."

"Ai đi nghe lén xem Tại Hưởng mắng Chung Quốc thế nào đi." Phùng Phi Mông đề nghị, mọi người đồng loạt nhìn sang Phạm Thiếu Quân, Phạm Thiếu Quân thân mang trọng trách vừa đứng dậy, cửa phòng làm việc mở ra, Chung Quốc giống như mất hồn, tinh thần chán nãn, hữu khí vô lực trở lại chỗ ngồi trước bàn làm việc.

"Chung Quốc, cậu bị giáo huấn không nhẹ ha."

"Chung Quốc, này, Chung Quốc." Quách Bình đẩy đẩy đầu Chung Quốc, cậu không chút phản ứng, Quách Bình quay sang mấy người khác nói: "Đã đứt hơi rồi." Chung Quốc thần trí rời rã chỉ nghĩ một chuyện, nghe người ta từng nói làm tình là dưỡng sắc đẹp, bây giờ Chung Quốc muốn nói thế gian biết, trong thời gian bình thường làm tình nhiều lần tuyệt đối là muốn giết người mà!

Về tới nhà Chung Quốc liền hỏi Tại Hưởng: "Tại Hưởng, em nói anh có phải là đang ăn giấm của em và giám đốc Chu không."

"Em đang kể chuyện cười nước nào vậy, đi nhà vệ sinh tiểu tự soi chính mình đi, nhân vật nhỏ, gián nhỏ, JJ nhỏ, mông nhão." đây căn bản không giống trình độ độc miệng của Tại Hưởng bình thường, anh ấy còn có thể mắng ra mấy lời âu trĩ hơn sao, xem ra anh ấy chắc chắn là không muốn thừa nhận chuyện ăn giấm, đây có tính như là thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần không.

"Em mông nhão cũng là bị thông!" Chung Quốc sau khi đáp lại tiếp tục cảm thấy khó hiểu hỏi: "Tại sao là giám đốc Chu, em với giám đốc Chu bình thường tiếp xúc cũng không nhiều lắm mà."

"Em còn lo là không có nhiều thời gian tiếp xúc sao?"

"Anh biết em không phải là có ý đó, theo lý thì tiếp xúc giữa em và đám Quan Châu, sư phụ nhiều hơn, em thật sự không hiểu logic ghen tuông cao thâm của anh."

"Em nói ai ăn giấm, JJ nhỏ."

"Được, được, được, không phải ăn giấm, vậy anh tại sao nhìn giám đốc Chu không thuận mắt."

"Cho nên em thừa nhận mình JJ nhỏ rồi."

"Anh có thôi đi không!"

Tại Hưởng lấy máy tính bảng, dùng một tay gối đầu, qua một lúc mới dùng âm lượng nhỏ nhất nói: "Hai người là cùng một loại người." Chung Quốc càng không hiểu: "Có thể dùng lời mà não em có thể hiểu mà nói không?"

"Tự nghĩ cho anh."

"Em đã rất khách khí rồi, anh còn dữ với em!" Chung Quốc tức giận nằm sấp lên vị trí còn trống trên sofa, học động tác yoga, hít sâu rồi thở ra, nghe nói mấy động tác này có thể giữ đầu óc thanh tỉnh, sau đó cậu làm tới giới hạn chịu đựng của cơ thể vừa la đau vừa hoàn thành một chuỗi động tác yoga,ánh mắt Tại Hưởng nhìn Chung Quốc đã không giống như nhìn sinh vật trên trái đất nữa: "Em đang làm gì."

"Trước khi suy nghĩ làm động tác yoga sáng nay Phạm Thiếu Quân vừa dạy cho em."

"Anh bây giờ lấy thân phận cấp trên ra lệnh cho em từ bỏ." Tại Hưởng trên mặt lộ ra biểu cảm ở công ty mới có, Chung Quốc la lên: "Đừng có đột ngột chuyển thân phận!" cậu dứt khoát từ bỏ, ôm sofa chìm vào suy nghĩ, Tại Hưởng nói mình và giám đốc Chu là cùng loại người, lẽ nào là chỉ mình có khí chất giám đốc...chắc vậy...không thể nào chứ, lúc tiếp xúc với giám đốc Chu chỉ có trong công việc, hiểu biết về anh ta cũng có giới hạn, chỉ biết anh ta làm việc nghiêm túc, đâu ra đấy, đối với công việc loạn thất bát tao thái độ không vừa mắt, đụng đến liền giáo huấn người ta một trận, lúc Chung Quốc ví dụ ra, mới như hiểu rõ mọi chuyện, tính cách giám đốc Chu nóng nảy tuy rằng không giống mình, nhưng cậu và giám đốc Chu đều kiên cường, nghiêm nghị như nhau, cương trực công chính, căm ghét cái ác, quang minh lỗi lạc, không thô không tục. Một chuỗi câu thành ngữ Chung Quốc dùng để tả bản thân phía sau Tại Hưởng chắc chưa hề nghĩ tới.

Chung Quốc đổi tư thế, nằm nghiêng, tiếp tục nghĩ: vậy Tại Hưởng đang lo lắng sao, mình và giám đốc Chu cùng một loại người vậy thì sẽ có tiếng nói chung rất nhiều, sợ mình bất giác bị Chu Cường hấp dẫn, tìm được nhiều tiếng nói chung, anh ấy đã rất không khách khí với Chu Cường từ lúc mình vừa vào công ty rồi, Tại Hưởng nhìn người rất chuẩn, quả nhiên sau đó Chu Cường đối với mình có ý thích. Chung Quốc chống đầu nói chuyện lần nữa với Tại Hưởng: "Xem như em và Chu Cường đều là đồng đội chính nghĩa, nhưng tuyệt đối sẽ không thể nào phát triển thành loại quan hệ như anh nghĩ." Tại Hưởng tận lực đem mấy từ đồng đội chính nghĩa xem như không nghe thấy, cắn răng nói: "Lão tử chưa từng nghĩ qua hai người sẽ phát triển loại quan hệ khác."

"Vậy anh..."

"Nhìn thấy hai người ở chung là lão tử liền không thoải mái, đáp án này em hài lòng chưa."

"Làm sao có thể hài lòng!" trong lòng Chung Quốc đã phủ đầy ánh mặt trời, cậu cảm thấy bộ dáng bây giờ của Tại Hưởng rất đáng yêu, quan tâm một người mới sẽ xuất hiện dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, hóa ra không phải mỗi mình mới có. Cậu quên hết tất cả tính kể chuyện cười cho Tại Hưởng: "Nếu như em và giám đốc Chu là cùng loại người, vậy phải là em ăn giấm mới đúng chứ, anh sẽ thích anh ta, cũng có khả năng thích Chu Cường." cậu thật không nên đắc ý đến quên trời, nếu không cũng không bị xử lý một trận hung hăng.

Có người len lén càng yêu Tại Hưởng rồi, Chung Quốc tuyệt đối không chính miệng thừa nhận đó là mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro