9.2 Bên cạnh em vẫn là anh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Chung Quốc vừa đứng trên mặt đất thì toàn thân cảm thấy đau xót, cậu hôm qua chắc không phải là ngủ mất, mà là ngất xỉu, cậu nhìn Tại Hưởng đang ngủ ngon lành trên giường, chỉ có một ý niệm, sau này phải quan sát thời gian hợp lý, tuyệt đối sẽ không thể để tên mãnh thú này đói quá lâu, nếu không anh ấy sẽ đem mình ăn đến ngay cả xương cũng không còn.

Còn tính hôm nay đi phòng gym, Chung Quốc ngay cả đi một bước cũng thấy đau, sự không thể theo kế hoạch chỉ có thể để sau, hôm nay thì ở nhà nằm một ngày, thỉnh thoảng học cách sống của Tại Hưởng. Chung Quốc nằm sấp trên sofa, mở tivi lên, xem hơn mười phút, Tại Hưởng thức dậy, anh ấy ngay cả áo khoác cũng mặc xong dường như chuẩn bị ra ngoài.

"Anh đi đâu?"

"Ra ngoài."

"Em đương nhiên biết anh đi ra ngoài, em là hỏi anh ra ngoài làm gì."

"Ra ngoài lái xe."

"Kim Tại Hưởng!" Chung Quốc lớn tiếng nói cảm thấy cổ họng đêm qua đã rên rỉ quá độ.

"Em nằm đó làm gì, mặc áo khoác vào."

"Em cũng phải đi?" Chung Quốc không động, phát ra âm thanh không tình nguyện, cảnh tượng hai người ngoài ý muốn khác với bình thường, Chung Quốc quả thật không muốn ra ngoài: "Em không đi, anh giúp em mua chút đồ về đi."

"Anh đêm nay không về, bận đi ngoại tình." Tại Hưởng nói xong liền đóng cửa, Chung Quốc đứng dậy gào lên với cái cửa: "Anh đợi em chút!" cậu vội vàng tiện tay túm lấy áo khoác, vừa mặc vừa chạy ra.

Lúc lái xe đến mục tiêu, Chung Quốc kinh ngạc, phía trước căn nhà gỗ đã chất đống đủ loại vật liệu và công cụ, nói thật thì, lúc Tại Hưởng nói muốn tự tay sửa căn nhà gỗ, Chung Quốc cho rằng anh ấy chỉ là nói nói mà thôi.

"Anh không phải là làm thật chứ."

"Vừa đúng lúc có thời gian."

Chung Quốc chỉ Tại Hưởng: "Không phải vấn đề anh có thời gian hay không, anh lại không phải học ngành này, cũng không có kinh nghiệm phương diện này, nói sửa là sửa sao." Tại Hưởng không phải là nhân vật toàn năng trong hoạt hình, Chung Quốc không tin anh là thiên tài không thầy tự thông, Tại Hưởng nhún nhún vai: "Lên mạng tra liền có thể hiểu."

"Hiểu không được! Chúng ta vẫn nên mời người chuyên nghiệp đi."

"Anh không muốn người là đụng chỗ này." Tại Hưởng nhàn nhạt nói, Chung Quốc không khuyên ngăn nữa, thử dùng cách giải thích khác: "Không bằng suy nghĩ trong những người chúng ta quen biết có ai học thiết kế chuyên nghiệp không, có thể hỏi bọn họ rốt cuộc là làm sao." Chung Quốc suy nghĩ, nghĩ đến một người, cậu nhớ đến hình như Thạc Trấn học ngành thiết kế chuyên nghiệp, có điều so với tìm Thạc Trấn thì không bằng lên mạng tra, với trí tuệ của cậu ấy mà có thể thi lên cấp ba đã khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ rồi, thành tích của cậu ấy đoán chừng là gian lận, ai nếu như dám ở căn nhà Thạc Trấn thiết kế, người đó chắc là cảm tử quân.

Trong một thành phố khác, Thạc Trấn vẫn còn đang ngủ đột nhiên hắc xì, cậu ngồi dậy nhìn quanh bốn phía: "Ai ở sau lưng chửi mình! Là tên quỷ thiếu đạo đức nào! Nhất định là Chung Quốc, có thể sớm như vậy đã bắt đầu mắng chửi người ngoài Chung Quốc ra thì không còn ai khác nữa!" Thạc Trấn vùi vào gối đầu. Chung Quốc chê bai Thạc Trấn đồng thời vẫn đang trộm vui Thạc Trấn chắc là đang ngủ vùi, tên ngốc đó nhất định cái gì cũng không biết.

Tại Hưởng hai tay đặt trong túi áo kiểm tra bên ngoài căn nhà gỗ, thỉnh thoảng dùng chân đá nhẹ nơi đã thủng, Chung Quốc nhìn chằm nhất cửa nhất động của Tại Hưởng, cảm thấy dáng vẻ anh ấy giống như một khách quan sát cao quý. Sau khi kiểm tra xong, Tại Hưởng từ trong xe xách ra máy tính bảng và giấy bút, trực tiếp đem máy tính bảng đặt trên mui xe, một tay lướt máy tính bảng, một tay trên giấy nhanh chóng tính toán gì đó.

"Ở đây có mạng?"

"Đêm qua đã đem những tư liệu cần thiết tải xuống xong rồi." anh ấy vẫn đem lực chú ý đặt trên việc tính toán, tùy ý trả lời. Chung Quốc quan sát gương mặt nghiêng Tại Hưởng, biểu cảm trên mặt anh là thứ Chung Quốc say mê, chuyên chú lại tùy ý, anh ấy làm sao mà đem biểu cảm như vậy hợp chung một chỗ, đến nay đối với Chung Quốc mà nói vẫn là một câu đố.

"Có gì em có thể giúp không?"

"Hỏi phí lời, mang em đến chính là để em làm việc."

"Em cũng không ngờ tới anh là không nỡ rời xa em nên mới mang em tới đây!" nghe thấy đáp án một chút cũng không khách khí, Chung Quốc đáp lại. Cậu vừa nãy ngồi trên xe cũng nghĩ tới, Tại Hưởng là vì không nhẫn tâm để mình ở nhà một mình mới...ảo tưởng hoàn mỹ chống đỡ không được bao lâu.

"Trước tiên là dựng lều đơn giản, em tìm một nơi khô ráo tí."

"Dựng lều làm gì?"

"Em chỉ cần ngậm miệng lại làm việc."

"Bây giờ không phải ở công ty, em cũng không phải cấp dưới của anh, anh nói chuyện tốt nhất khách khí chút, miệng là của em, em muốn nói làm sao thì nói thế đó." Chung Quốc nói chuyện cũng không cảm thấy có bao nhiêu khách khí, Tại Hưởng vẫn quay lưng với Chung Quốc, hời hợt nói: "Vậy thì em sai rồi, miệng của em là của anh."

"Mới...mới không phải!"

"Cả người em đều là của anh, có ý kiến sao?"

"Đương nhiên có, không muốn nói chuyện với anh nữa, em phải làm việc." Chung Quốc miệng phản bác không đúng với lòng. Cậu trước tiên tìm được một nơi hợp lý, đem đá và cây gỗ trên mặt đất dùng chân dịch qua chỗ khác, cho đến khi chỉnh lý đến trình độ hài lòng, cậu bắt đầu dùng sức lực dựng lên khung. Tại Hưởng nhìn cậu một cái: "Chung Quốc." âm thanh của anh quá nghiêm túc, Chung Quốc ngừng lại: "Sao vậy?"

"Đứng ở đó không được động đậy?"

"Tại sao?"

"Có con rắn ở phía sau em."

Chung Quốc toàn thân đều căng cứng, cậu không hề nhúc nhích, cũng không dám quay đầu lại nhìn mặt đất, sợ kinh động con rắn, cậu nhỏ tiếng cầu cứu Tại Hưởng: "Phải làm sao, là rắn độc hả, em chưa bao giờ bị cắn, không có kinh nghiệm, nó sẽ cắn em sao, em vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng, anh đừng chỉ đứng ở đó, mau gọi cấp cứu đi!"

"Đợi cắn rồi gọi, đừng để người ta chạy uổng công một chuyến."

"Anh nói là lời người nói sao, đợi lúc bị cắn đã không kịp nữa rồi!" Chung Quốc vội đến chảy mồ hôi lạnh, Tại Hưởng tay phải ngừng một lúc, đem bút ném đến bên cạnh máy tính bảng, xem ra đã tính xong rồi, anh cởi áo khoác ném lại vào trong xe, thay áo, đi đến trước khung đỡ: "Ngây ra làm gì, túm một đầu kia."

"Nhưng, rắn..."

"Rắn đã đi rồi." nhìn thái độ không quan tâm của Tại Hưởng, Chung Quốc lúc này mới hoài nghi: "Có rắn là gạt người đúng không!"

"Đương nhiên là gạt người rồi, tình hình thời tiết bình thường này làm gì có rắn, em cũng thật là ngốc đến đáng thương."

"Em, em đương nhiên biết chuyện này, chỉ là đột nhiên không phản ứng được."

"Bình thường đi xem bách khoa toàn thư nhiều chút, gia tăng chút thường thức." Chung Quốc vừa há miệng, Tại Hưởng lại nói: "Cái khung này cũng không phải là một mình em di chuyển, vừa không có thường thức vừa thích tự đề cao bản thân, em rốt cuộc có bao nhiêu khuyết điểm." từ lời nói độc ác của anh, Chung Quốc vẫn là tìm được manh mối, anh ấy đại khái là không muốn để mình bị thương.

"Anh không thể dùng cách khác sao!"

"Cái gì."

"Không gì." cho dù xem như nói ra Tại Hưởng tuyệt đối cũng không thừa nhận, Chung Quốc không muốn lãng phí nước bọt, cậu dựng một đầu kia của khung, đem khung chuyển đến nơi lúc nãy đã quét sạch xong, lúc kéo khung được một nữa, Tại Hưởng kêu Chung Quốc ngừng lại, anh đem vải phủ lên khung, tìm vị trí chuẩn rồi dán chặt băng dán lên. Tầm nhìn của Chung Quốc không cách nào từ trên người Tại Hưởng rời đi, cùng lúc ở công ty không hề giống nhau, anh ấy làm những việc cần sức lực xem ra vừa xa lạ vừa động lòng người, ngón tay thon dài của anh dính bụi bẩn, cổ tay áo cũng dơ, lồng ngực Chung Quốc phập phồng, nuốt nước bọt, tâm trí cậu như phụ nữ trung niên đói khát ong phim người lớn nhìn thấy thợ sửa chữa trẻ tuổi.

"Được rồi, mở ra."

"Ừm." Chung Quốc nhận được chỉ lệnh, vô cùng phối hợp.

Lều tránh mưa nắng bên ngoài dựng xong, Chung Quốc vỗ vỗ tay: "Tiếp theo còn phải làm gì?" cậu bị Tại Hưởng trước mắt triệt để hút mất hồn, quên mất đêm qua bị làm đến chua xót, thay và đó lại là hưng phấn. Cậu trước giờ đều là một mình quét dọn vệ sinh, một mình làm việc bình thường, mà Tại Hưởng nếu không ngồi trên sofa thì cũng nằm trên sofa, bây giờ dường như xuất hiện kỳ tích, cậu và Tại Hưởng cùng nhau hoàn thành một việc, một việc mà Tại Hưởng sẽ không làm.

"Đem đồ đạc bên trong có thể dọn ra thì dọn ra hết."

Chung Quốc vừa gật đầu vừa cởi áo khoác ra treo trên một cành cây không xa. Mất trọn buổi trưa, hai người mới chuyển xong, không phải là do đồ đạc quá nhiều, mà là có vài đồ gia dụng phải tháo rời ra mới có thể chuyển ra ngoài. Chung Quốc mệt đến thở hổn hển, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, cậu toàn thân trở nên dơ, bụng đói kêu mãi, miệng cũng khát, bị Tại Hưởng không đầu không đuôi lôi đến đây căn bản không có thời gian chuẩn bị đồ ăn.

"Chúng ta ăn gì, ở đây chắc không thể giao đồ tới."

"Đói rồi?" nghe thấy Tại Hưởng quan tâm hỏi, Chung Quốc gật đầu: "Ừm, buổi sáng không ăn gì hết." Tại Hưởng nhặt lên một cành cây ném vào lòng Chung Quốc: "Cầm gặm đi." Chung Quốc tức giận dùng cành cây chỉ Tại Hưởng: "Em không phải là động vật! Có tin em thông chết anh không!" lúc đó sinh nhật bị Tại Hưởng trói đến đây, Chung Quốc cũng nói muốn thông chết Tại Hưởng, kết quả qua nhiều năm như vậy, Tại Hưởng vẫn như cũ bình an vô sự.

Lúc này, Chung Quốc nghe thấy tiếng động cơ xe hơi, biết nơi đây, có thể đến đây chỉ có mấy người mà thôi, lúc Chung Quốc còn đang đoán, nhìn thấy xe Quý Mộng chạy đến gần, cậu vội vàng đứng dậy, lau lau mặt, phủi bụi bẩn trên áo, thời gian ở bộ phận quan hệ xã hội lâu rồi, cậu dưỡng thành thói quen nghề nghiệp. Lái xe là Phó Thúc, Quý Mộng mở cửa ghế lái phụ, trong tay xách túi, trên mặt vẫn là loại biểu cảm như ấm áp như lạnh nhạt khiến người ta không đoán định được.

"Đem thức ăn đến cho hai người." cô nói xong, Chung Quốc vội vàng đi lên nhận lấy, dùng hai tay nhận lấy: "Làm sao có thể làm phiền giám đốc Quý đưa đồ ăn đến."

"Đây không phải là ở công ty, không cần cậu như vậy đâu."

"Đúng đúng, giám đốc Quý nói đúng, chúng ta là bạn bè, không cần xa cách đúng không."

"Cũng không đến trình độ bạn bè."

"Đúng đúng, giám đốc Quý nói đúng." Chung Quốc rất ít khi tiếp xúc riêng với Quý Mộng, nên không cách nào thuận lợi thay đổi cách thức, nếu nói chuyện giống như với Ellen hoặc Bạch Tiểu Tư, Chung Quốc làm không được, Quý Mộng tùy tiện liếc mắt một cái đều khiến người ta có cảm giác nói không được, Chung Quốc lúc đối diện luôn sẽ nhớ đến cảnh tượng cậu lúc học tiểu học bị thầy giáo gọi đến văn phòng giáo huấn.

"Thế nào rồi?" Phó Thúc nhìn căn nhà nhỏ hỏi, Tại Hưởng ngồi trên đồ gia dụng: "Trước tiên đem đồ bên trong chuyển ra ngoài." Chung Quốc nhiệt tình cùng Phó Thúc chào hỏi: "Phó Thúc, mấy dụng cụ và vật liệu này là anh tìm người chuyển đến sao, vất vả anh rồi." khả năng muốn lôi kéo Phó Thúc tuy rằng là 0, nhưng thử cũng không mất mát gì. Phó Thúc chỉ là cười với Chung Quốc một cái, không có ý muốn trao đổi, cậu thật sự muốn giải thích với Phó Thúc, trí thông minh của cậu không thấp, đừng có xuất hiện sự khác biệt với cậu. Phó Thúc và Tại Hưởng cùng nhau đi vào nhà gỗ, thảo luận gì đó, Chung Quốc đành phải bắt đầu ăn, vốn dĩ cậu và Tại Hưởng ở chung huyết áp đã đủ cao rồi, lại cộng thêm Phó Thúc và Quý Mộng, Chung Quốc cảm thấy mình giống như thỏ trắng nhỏ rơi vào khu dã thú. Lúc thì tưởng tượng mình là siêu nhân, lúc thì tưởng tượng mình là thỏ trắng nhỏ, Chung Quốc đây rốt cuộc tự kỷ hay là tự luyến.

Cậu vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng len lén quan sát xung quanh Quý Mộng, cô hôm nay rất hiếm khi không mang giày cao gót và tây trang, giày thể thao và đồ hưu nhàn khiến cô nhìn ra trẻ lên không ít, nếu như chụp tấm hình cho đồng nghiệp công ty xem, nhất định lại thu hút nhiệt liệt.

"Ở đây phong cảnh mùa hè cũng rất đẹp." Chung Quốc phá vỡ trầm mặc, tìm chủ đề, nói không chừng là cơ hội thăng chức, Chung Quốc làm sao bỏ qua, cậu vẫn chưa quên mục tiêu của cậu dán trên tường.

"Tôi đối với phong cảnh không hứng thú."

"Không chỉ phong cảnh, mùa hè ở đây cũng rất mát mẻ, cô có thể cùng Phó Thúc đến đây tránh nóng."

"Tôi không có nhiều thời gian rãnh như vậy." Quý Mộng không phải là đang cao ngạo cự tuyệt, mà cô hiếm khi thả lỏng hưởng thụ cuộc sống, ba mươi tuổi trở đi, thời gian của cô trở nên rất quý giá. Chung Quốc từ trong giọng nói của cô nghe ra gì đó, lại không chắc là cái gì, cậu vừa muốn nói chuyện, Tại Hưởng đã đi ra: "Họ Mạch kia, đừng chỉ lo nịnh bợ, mau ăn đi."

"Em không có nịnh bợ, em là thật lòng muốn kết bạn với giám đốc Quý, loại chuyện lấy lòng giám đốc Quý để cô ấy trước mặt lão tổng giúp em nói tốt, đem em đề bạt làm giám đốc bộ phận quan hệ xã hội em ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ tới." cậu đem chút tính toán tà ác trong lòng nói ra hết toàn bộ, cho nên nói Chung Quốc không thích hợp đi con đường tà ác, cậ uất dễ bị bại lộ.

"Em có lúc ngốc đến mức anh muốn đánh em."

"Anh tùy thời đều muốn đánh em!"

"Bởi vì em tùy thời đều rất ngốc."

Chung Quốc tức giận vùi đầu ăn cơm, Phó Thúc và Quý Mộng bọn họ không giống như bọn Chu Cách ở bên cạnh châm dầu vào lửa hay cười nhạo, bọn họ dường như đem mình xem như không thấy, Chung Quốc không rõ loại cảm giác nào khiến người ta khó chịu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro