4. Thanh: Kẻ hèn nhát thực sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Nè, - Ân ngừng xì xụp tô mì và mở to mắt nhìn tôi săm soi - Gò má sao mà bị sưng lên vậy hả.

- Không sao. - Tôi khoát khoát tay.

Ân lẩm bẩm.

- Tối hôm qua tớ có gặp Huy, mặt cậu ấy cũng có vài vết bầm tím đó. Tớ không nghĩ là người như cậu với Huy lại dính dáng gì tới mấy chuyện đánh nhau đó nha.

- Con trai mà, sao lại không chứ.

- Tôi trả lời dửng dưng.

Ai cũng có những bí mật giữ cho riêng mình thôi, như Ân có những điều chẳng nói mà thi thoảng trút ra trên Facebook thì tôi cũng có những bí mật riêng, như là... tình cảm thục sự của tôi dành cho cô ấy chẳng hạn.

Tôi dẫn Ân đi tàu lượn. Cảm giác từ trên cao đổ xuống với vận tốc nhanh như thế có thể khiến bạn thót tim mà tạm quên đi mọi vướng bận khác. Cần thiết cho cả hai lúc này. Suốt chuyến tàu, hai đứa chẳng kịp nói với nhau câu nào, chỉ biết nắm thật chặt thanh bám, để mặc cho gió ùa vào cơ thể và gió rít bên tai. Vậy mà trong đầu tôi vẫn bật ra câu nói của Huy lúc nó đấm trả tôi một quả và hét lớn. "Mày có thích Ân đúng không? Nếu An nói thì tao cũng sẽ nói rõ ràng tình cảm của tao cho bạn ấy. Còn mày thì sao? Nhát đến mức không thế nói rõ tình cảm của mình với một cô gái!"

Tôi nghĩ mình cũng chỉ là đứa chỉ giỏi nói, ngần ấy năm nhìn An thích thầm Huy, bực bội bảo An nên sớm nói ra, vậy mà rốt cục tôi cũng chính là đứa bấy nhiêu năm giữ tình cảm của mình trong yên lặng. Trên đường chở Ân về, An kéo kéo gấu áo tôi, đòi mua kem từ chiếc xe dừng bên kia đường. Lúc Ân băng qua đường cách tôi một đoạn khá xa, tôi tự hỏi mình có nỡ để Ân một mình như thế không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro