Chương bảy : Em gái Kim Tại Hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm tinh mơ .
- Á...!!!! Chí Mẫn hốt hỏang .
Chính Quốc cả đêm không ngủ được , do bị cảm . Hai con mắt thâm quần , cái mặt thờ ơ xanh xao như xác sống đang ngồi trên giường .
- Tiểu Quốc , cậu bị ma nhập hả ? Chí Mẫn lây lây vai Chính Quốc
Chính Quốc hốt ra từng lời .
- Tớ bị cảm , cả đêm không ngủ được . Hắc xì !
- Để tớ lấy thuốc cho cậu , mới vừa hết bệnh giờ lại bị tiếp . À, mà còn vụ con ma nữ sao rồi , kể tớ nghe xem .
- Haizzz , chỉ là fan hâm mộ của Kim Tại Hưởng.
Chí Mẫn ngạc nhiên :
- Cậu chắc chứ ?
Chính Quốc bơ phờ kể lại mọi chuyện cho Chí Mẫn nghe .
- Mọi chuyện chỉ có vậy .
Chí Mẫn thở dài .
- Thật là , làm người ta tưởng là ma . Cậu nghỉ đi , tớ sẽ đi xin phép cho cậu nghỉ .
- Hử , hôm nay vào học lại mà tớ...
- Không sao , vì tấm lòng cao cả của cậu dám đi bắt ma , nên tớ phải có gì đền đáp chứ !
- Ờ được rồi , cậu xin phép giùm tớ đi , cảm ơn cậu !
- Tớ đi đây , cậu nghỉ ngơi đi . Bye cậu !
Chí Mẫn vừa đi xong , Chính Quốc mở vỉ thuốc giảm sốt . Thành phần thuốc có thuốc ngủ nên vừa uống xong Chính Quốc liền lăn ra ngủ .
Trong lớp học .
Chí Mẫn vừa bước vào lớp . Cả đám nam sinh xúm vào cậu . Cả đám chen vào để nghe chuyện hôm qua , có cả nam sinh lớp bên.
- Các cậu bình tĩnh , tớ sẽ kể các cậu nghe .
Cả đám nam sinh im lặng , lắng nghe .
- Hôm qua , tất cả các cậu đều về phòng chỉ còn mình tớ và Chính Quốc . Cả hai đi đến cuối hành lang thì ...
Cả đám chăm chú nghe : Thì sao?
- Thì có một cơn gió thổi ùa đến , Chính Quốc sợ quá liền chạy về phòng . Chỉ còn mình tớ ở lại , dù rất sợ . Rồi tớ đứng đấy , nhìn đằng xa có cái bóng trắng xẹc ngang qua . Tớ rất gan dạ , tiến lại con ma và cho nó mấy tát . Rồi nó sợ quá bỏ chạy . Chỉ có vậy!
Cả đám nam sinh trầm trồ :
- Bọn tớ phục cậu đấy , Chí Mẫn
Chí Mẫn cười tự tin .
- Tớ Chí Mẫn của các cậu đây , đến ma quỷ đều phải sợ . Haha !
- Chính Quốc cậu ấy đâu ? - - -
- Cậu ấy bị cảm nên hôm nay xin phép nghỉ .
Reng...reng .... Tiếng chuông vào học .
- Nói chuyện sau chúng ta vào học thôi , giải tán . Giọng Chí Mẫn hô lớn .
Tại phòng kí túc xá .
- Không biết phòng anh ấy ở đâu? Ở đây thì mọi người đi hết rồi .
Trong phòng , Chính Quốc vừa đi rửa mặt sau giấc ngủ . Cô bé đi ngang qua phòng cậu . Chính Quốc thấy bóng dáng rất quen .
- Nhã Đình ! Chính Quốc gọi cô bé.
Cô bé đứng yên :" Ai gọi mình vậy ". Rồi quay người lại, cô bé ngạc nhiên .
- Anh Chính Quốc !
Chính Quốc nhảy cẩn lên , rồi mời cô bé vào phòng .
- Rất vui được gặp lại em , Nhã Đình !
Cô bé mỉm cười :
- Em cũng vậy !
- Em đến đây làm gì vậy còn bộ đồng phục này ?
- À , em đến để tìm anh hai và em cũng chính thức là học sinh của trường Kim Bạch năm nhất .
Chính Quốc gãi đầu .
- Vậy à , mà anh em là ai để anh giúp em tìm .
- Anh em là Kim Tại Hưởng , anh có biết phòng anh ấy ở đâu không ?
Chính Quốc ngạc nhiên :" Không lẽ mình đóan không sai . Một người là Kim Tại Hưởng một người tên Kim Nhã Đình , không xem là anh em mới lạ ".
- Tại Hưởng sao ? Em là em gái cậu ta .
- Dạ vâng !
" Hai anh em , mỗi người một tính cách ". Chính Quốc lầm bầm.
- Để anh chỉ em , phòng cậu ấy ở cuối hành lang em cứ đi thẳng là đến .
- Cảm ơn anh !
- Anh cảm ơn em mới đúng !
Cô bé nhìn Chính Quốc .
- Sao anh lại cảm ơn em ?
- Anh cảm ơn em về bữa trước đã cho anh đi nhờ xe .
- Không có gì đâu . Là việc em nên giúp mà . Em đi nha , chào anh !
- Hừm , chào em !
Chính Quốc nhìn cô bé mà cười thầm :"cô bé đúng là dễ thương không như hắn lạnh lùng không coi ai ra gì ! ".
Kim Nhã Đình em gái Kim Tại Hưởng . Hồn nhiên , ngây thơ nhưng là một hủ nữ chính hiệu .
Luôn có mơ ước anh mình sẽ tìm được một tiểu thụ để thoả mãn tâm hồn .( Nhưng không thành vì cái bản tính lạnh lùng của anh ấy)
Học sinh năm nhất trường Kim Bạch vừa chuyển đến .
Cạch...
- Phòng anh hai có khác , gọn gàn sạch sẽ .
Cô bé thích thú , đi tham quan căn phòng .
- Anh Chính Quốc tốt thật đấy ! Mình thấy anh ấy cũng được có nên làm mai cho anh hai không ?
Nhã Đình ngồi suy nghĩ .
- Em vào đây làm gì ? Tại Hưởng vừa tan tiết về .
- Em đến thăm anh , với lại em bây giờ cũng là học sinh trường Kim Bạch rồi !
- Cha bảo em đến quản anh , đúng chứ ?
- Không , em trốn cha đấy ! Ở trường cũ tòan là nữ sinh không có nam sinh nên...
- Tùy em . Tại Hưởng thẳng thừng.
- Anh giận em sao , anh hai ! Nhã Đình kéo tay cậu ta.
- Mau về kí túc của em đi !
Cô bé mỉm cười .
- Vâng , em về đây . Khoang , em có đối tượng muốn làm mai cho anh đấy , anh hai !
- Em mau về đi , anh không thích mấy trò con nít mai mối gì của em .
Tại Hưởng kéo tay Nhã Đình ra ngòai .
Rầm....
- Anh hai này , cái tính không đổi mà ! Nhã Đình tức giận .
Chính Quốc đằng xa ngó đầu ra cửa nhìn .
- Tội nghiệp , cả em gái cậu ta mà cũng đối xử như vậy .
Trên sân trường .
- Haizzz. Chí Mẫn thở dài .
Doãn Khởi đi đằng xa , thấy Chí Mẫn . Cất tiếng chào hỏi :
- Sao vậy Chí Mẫn , chán lắm hay sao mà ngồi đây thở dài .
Chí Mẫn ngước lên nhìn .
- Doãn Khởi , Hạo Thạc cậu ấy có việc về nhà mấy ngày nữa mới quay về . Tớ nhớ cậu ấy !
Doãn Khởi trầm trồ .
- Nhớ lắm sao ?
- Hừm , nhớ lắm ! Ể...
Chí Mẫn đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh . Trông rất dễ thương .
- Này . Doãn Khởi đập vai Chí Mẫn .
- Cậu này , cô bé đấy là ai vậy ?
- Cô bé đấy là Kim Nhã Đình , học sinh mới đến .
- Trông dễ thương đấy !
- Thôi được rồi , mau về phòng đi. Doãn Khởi chào Chí Mẫn .
- Ờ chào !
Chí Mẫn chạy thật nhanh về phòng.
- Hộc...hộc...Mệt quá !
Chính Quốc vừa trong nhà vệ sinh ra , thấy Chí Mẫn đứng trước cửa thở hổn hển .
- Cậu sao vậy , ma đuổi sao ?
- Không có , tại tớ mới ngồi dưới sân trường nhìn thấy một cô bé nữ sinh rất dễ thương !
- Cậu biết tên không ?
- Nghe Doãn Khởi nói cô bé tên là Kim Nhã Đình !
Từ bên ngòai , có một giọng nói rất dễ thương lên tiếng :
- Anh biết tên em sao ?
Chính Quốc ngạc nhiên :
- Nhã Đình , em đến có việc gì không ?
Chí Mẫn há hốc mồm.
- Chính Quốc cậu ghê thật đấy , quen cả cô bé này .
Chính Quốc đạp Chí Mẫn .
- Ân nhân cứu mạng tớ hôm trước . Cậu hiểu chưa ?
- À thì ra là vậy , cảm ơn em đã cứu bạn anh .
Nhã Đình nở nụ cười , hai đồng tiền hiện lên má trông cô bé rất dễ thương .
- Không gì đâu , chuyện em nên làm mà ! Hi
Chí Mẫn vui vẻ :
- Anh tên Phác Chí Mẫn , hân hạnh biết em .
- Em cũng vậy !
Chính Quốc bị cho ra rìa :" Thật chẳng ra làm sao ?".
- Quên mất , anh Chính Quốc em có thể nhờ anh một việc được không ? Nhã Đình nhìn Chính Quốc .
- Được chứ , em muốn anh giúp gì ?
Nhã Đình giơ túi đồ lên trước mặt Chính Quốc .
- Anh mang túi đồ cho anh hai em được chứ ?
Chính Quốc ngớ người :
- Chuyện này , anh với Tại Hưởng đâu có thân nhau . Sao anh ...
Nhã Đình an ủi .
- Không sao ! Anh cứ tự nhiên là được .
Chí Mẫn không hiểu gì .
- Nhã Đình , cho anh hỏi em thích Tại Hưởng hả ?
Nhã Đình phì cười .
- Hihi !
- Sao em lại cười ? Chí Mẫn ngơ ngác .
Chính Quốc đứng mà chịu không nỗi đứa bạn Chí Mẫn. Đành lên tiếng :
-Nhã Đình là em gái Tại Hưởng ! Không phải người hâm mộ cậu ta.
Chí Mẫn đơ người .
- Em là em gái của Tại Hưởng ?
- Dạ vâng ,hi ! Anh Chính Quốc giúp em được chứ , em năn nỉ anh đấy !
Chính Quốc bất lực , đã hứa thì phải làm nam nhân đại trượng phu .
- Được rồi , anh sẽ giúp em !
Nhã Đình nhảy cẩn lên vui mừng:
- Em cảm ơn anh !
Chính Quốc cầm túi đồ , mặt hầm hầm đi ra .
- Tốt quá, mong là sẽ có tiến triển. Nhã Đình nói thầm .
- Tiến triển chuyện gì ? Chí Mẫn nghe được liền hỏi .
- Em muốn anh hai em với anh Chính Quốc quen nhau .
Chí Mẫn trầm trồ :
- Vậy à , cũng được đấy !
- Em cũng cần anh giúp em !
Chí Mẫn mỉm cười .
- Được chứ , anh sẽ giúp . Chúng ta cùng bắt tay , hợp tác vui vẻ !
- Dạ vâng !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro