Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu năm trước, tại thành phố Petropavlovstk-Kamchasky nằm trên vùng Viễn Đông của nước Nga.

Thời tiết vào mùa đông ở đây vô cùng khắc nghiệt và lạnh giá. Buổi tối, bầu trời rơi đầy tuyết phủ trắng xóa cả mặt đường...

Tám giờ tối, như mọi hôm Phượng Mịch đang lái xe băng băng trên đường từ công ty về nhà. Đột nhiên có thứ gì đó lao thẳng ra đường chắn trước xe của Phượng Mịch khiến cô phải thắng gấp.

KÍT!!!

Theo quán tính, cả người cô ngã về phía trước, nhờ có thắt dây an toàn mà lực ngã không đáng kể. Nhưng cô vẫn bị dọa đến hú hồn hú vía... Ngồi trong xe, hai tay cô giữ chặt vô lăng, tóc rối bời, miệng thở hổn hển. Phải mất một lúc để cô bình tĩnh lại được. Sau đó cô mở cửa bước ra khỏi xe xem thứ gì đã cản đường mình. Trong lòng cô hy vọng đó không phải là người, chỉ là con mèo hay con cún nhỏ gì đó thôi... Tuy nhiên, Phượng Mịch thất thần khi thấy một cậu thiếu niên tóc vàng khoảng mười ba, mười bốn trên người mặc trang phục ấm áp ngồi bệt trên đống tuyết lạnh, vẻ mặt rất sợ hãi khi nhìn đầu chiếc xe hơi suýt nữa thì đâm trúng người mình.

- Này, cậu bé! Em có bị thương không?"

Phượng Mịch vội vàng tới đỡ cậu thiếu niên dậy rồi hỏi han tình hình của cậu ta.

Chỉ thấy cậu ta ngờ nghệch một lúc rồi liên tục lắc đầu.

- Vậy thì tốt rồi. Lần sau khi qua đường thì phải cẩn thận xe cộ. Thời tiết sẽ dần lạnh hơn đấy. Em mau về nhà đi.

Trên người Phượng Mịch mặc tới bốn lớp áo dày mà vẫn thấy lạnh, mỗi khi nói chuyện thì đều thở ra một luồng khói trắng vì cái lạnh. Cô định quay trở lại xe nhưng bất ngờ bị cậu thiếu niên ôm chặt lấy eo. Sau đó cậu thiếu niên kia nước mắt chảy đầm đìa, giọng nức nở nói:

- Em... Em bị lạc rồi!!!

Phượng Mịch lắc đầu rồi khẽ thở dài một tiếng. Cô biết mình lại đụng trúng một rắc rối lớn rồi. Nhìn trang phục mà cậu thiếu niên này mặc thì cô đoán được cậu ta là con của một nhà giàu, ít khi ra ngoài một mình nên hôm nay xui xẻo đi ra ngoài và còn không nhớ đường về nhà...

- Được rồi được rồi... Trước hết thì buông tôi ra đã...

Cậu thiếu niên thả tay ra nhưng vẫn không ngừng khóc lóc.

- Vậy em có nhớ địa chỉ nhà em không?

Cậu ta lắc đầu nói:

- Em không biết...

"Ôi trời!!!" Phượng Mịch thầm than thở một câu.

- Hay là thế này, bây giờ em về nhà tôi ngủ lại một đêm rồi sáng mai tính tiếp. Chứ bây giờ tuyết ngày càng rơi nhiều và dày hơn đấy, đợi thêm lát nữa thì đến cả xe hơi cũng không đi nổi đâu.

Cậu ta vội vàng lấy hai tay lau nước mắt rồi mỉm cười nói với Phượng Mịch:

- C... Cảm ơn chị...

- Đi thôi!

Cả hai vào trong xe, cậu thiếu niên ngồi bên cạnh cô. Thắt dây an toàn xong, Phượng Mịch tra chìa khóa vào rồi nhưng vẫn ấn mật mã lên màn hình thì chiếc xe mới khởi động và chạy đi.

Về đến nhà, Phượng Mịch tháo giày và cởi áo khoác ngoài ra hỏi:

- Cậu bé, em chắc là chưa ăn tối đâu nhỉ?

- Vâng...

- Vậy có muốn ăn mỳ tôi nấu không?

Cậu thiếu niên ngần ngại trả lời:

- Có ạ...

Phượng Mịch mỉm cười nói:

- Vậy thì ngồi đợi tôi chút, khi nào tôi gọi thì vào phòng bếp ăn với tôi.

- Vâng...

Cậu thiếu niên ngồi trên sofa ở phòng khách. Nhìn ở bên ngoài thì ngôi nhà của Phượng Mịch không phải là quá lớn nhưng khi vào trong mọi nội thất trong phòng đều chẳng thiếu thứ gì, điều này khiến cậu ngạc nhiên. Cậu thấy trên bàn tivi có đặt một khung ảnh, trong bức ảnh đó chụp một người phụ nữ xinh đẹp và một cô bé xinh xắn, cả hai cùng có mái tóc bạch kim. Cậu ngồi chờ không lâu thì Phượng Mịch ra gọi cậu vào ăn tối. Cậu tò mò nên đã chỉ tay vào khung ảnh và hỏi cô:

- Đó là mẹ của chị phải không?

- Đúng vậy.

- Nhưng sao không thấy bà ấy ở nhà vậy?

- Đúng hơn thì mẹ tôi sẽ chẳng thể quay về nữa. Vì bà ấy mất cách đây 3 năm rồi.

Phượng Mịch rất bình tĩnh trả lời. Vẻ mặt cậu thiếu niên nghe xong thì có phần áy náy, giọng ngần ngại nói:

- Xin lỗi chị... em không nên...

- Không sao. Em hỏi như vậy là điều hiển nhiên mà. Thôi vào ăn mì đi không sẽ nguội mất!

- Vâng!

Lúc đầu thì cậu hơi khách sáo nhưng dần dần cũng làm quen và thân thiết hơn với Phượng Mịch. Ăn xong, cậu ở lại giúp cô dọn bàn và rửa bát đũa.

Xong xuôi, cả hai ra ngồi nghỉ trên sofa ở phòng khách, tiện thể bật tivi xem tin tức của ngày hôm nay.

"Ông James Heathcote, chủ tịch tập đoàn James Heathcote đã kí kết hợp đồng với bên Mỹ để thực hiện một dự án lớn và đã thành công. Ông James đã thu về nguồn lợi nhuận khủng khiếp..."

Bíp!

Phượng Mịch khuôn mặt âm trầm, tay cầm điều khiển ấn nút đổi sang chương trình khác. Cậu thiếu niên bên cạnh thấy lạ liền hỏi:"Chị sao vậy?"

Phượng Mịch tay vẫn cầm điều khiển liên tục đổi kênh, sắc mặt có chút giận dữ trả lời:"Tôi ghét ông ta!!!"

Hả???

Cậu thiếu niên nghe câu trả lời thì sắc mặt hoảng hốt nói:"Tại... tại sao... chị lại ghét ông ấy?"

Phượng Mịch dứt khoát nói:"Ông ta rất tệ bạc với nhân viên!"

"V... vậy chị là nhân viên của..."

"Không hẳn! Ông ta là chủ của chủ của một công ty tôi đang hợp tác. Nhưng do sự chèn ép của ông ta mà công ty đối tác của tôi sắp phá sản rồi!!!"

"Ra là vậy..." Cậu thiếu niên thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Mịch hỏi:"Em biết ông ta?"

"Không không không..." Cậu thiếu niên mặt mày bối rối, giọng ấp úng nói:" Em không quen biết ông ấy nhưng... người nổi tiếng như vậy thì ai mà không biết chứ..."

Phượng Mịch nghe xong thì gật đầu cho có lệ.

Phù... nếu... nếu chị ấy biết... mình là con trai của ông ấy... chắc sẽ giận tới mức đuổi mình ra khỏi nhà mất...

"Gì đây, James Heathcote đăng thông báo tìm người nhà. Để xem lão ta tìm ai?"

Phượng Mịch lướt điện thoại xem tin tức nhanh. Cậu thiếu niên nghe thấy thì bỗng dưng hét toáng lên:"AAA!!!"

Phượng Mịch giật mình quay sang hỏi:"Em sao vậy?"

"Em... em... chị có thể cho em mượn điện thoại để báo về cho người nhà biết được không?"

"Ừ." Phượng Mịch thản nhiên đáp rồi đưa điện thoại cho cậu. Thế nhưng tay cậu run run cầm điện thoại và chần chừ mãi không dám ấn số để gọi.

Nhưng Phượng Mịch một chút nghi ngờ cũng không có nên đứng dậy nói:"Tôi đi ngủ đây, phòng của em ở đằng kia nhé!"

Cậu thiếu niên nhìn theo hướng chỉ tay của Phượng Mịch rồi gật đầu đáp:"Vâng, chúc chị ngủ ngon!"

"Ừ, ngủ ngon."

...

Căn phòng ngủ mà Phượng Mịch cho cậu ngủ nhờ rất sạch sẽ, gọn gàng và cũng rất rộng rãi, thoải mái. Nhưng cậu lại cảm thấy khó ngủ. Cậu nằm lăn qua lăn lại trên giường cả tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không ngủ được. Thế là cậu quyết định xuống giường rồi bước tới phòng ngủ của Phượng Mịch.

Cậu tới gần và nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, nhưng đó không phải giọng của Phượng Mịch, đó là giọng nói phát ra từ TV.

Chị ấy chưa ngủ? Khuya vậy rồi mà chị ấy còn coi TV sao?

Cậu mở cửa rồi lén lút nhìn vào bên trong. Ngay sau đó, sắc mặt cậu chuyển xanh rồi lại chuyển trắng!

Đây... đây là...

"Nào nào, mau mở rộng cái lỗ bên dưới của ngươi ra!"

Cậu thấy... trên màn hình TV là hình ảnh một nữ nhân tay cầm roi da và quất mạnh lên thân thể trần trụi của một nam nhân nằm bên dưới. Đây chắc chắn là phim khiêu dâm 18+. Nữ nhân đó dùng những dụng cụ tình thú để tra tấn nam nhân nằm bên dưới, thế nhưng nhìn vẻ mặt của người nam nhân thì cực kì sung sướng và thỏa mãn, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ dâm đãng...

Khuôn mặt cậu thiếu niên đỏ bừng lên sau đó quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn màn hình nữa. Cậu đành phải nhón chân nhẹ nhàng rời đi và quên đóng cửa. Nhưng, Phượng Mịch đang chăm chú ngồi xem phim thì đột nhiên lên tiếng gọi:"Tới rồi thì cứ bước vào phòng đi."

Nói xong thì Phượng Mịch tắt TV. Cậu đứng ngoài lúc lâu sau đó mới bước vào. Mặt cậu vẫn đỏ bừng lên, khẽ nói:"Em... em có thể ngủ ở đây... em ngủ trên sofa cũng được..."

Thấy vẻ mặt khó xử của cậu như vậy thì Phượng Mịch bật cười:"Nếu không ngại thì em ngủ trên giường cùng tôi cũng được!"

"Thật... thật ạ!"

"Ừ, nhưng em lạ thật. Em không nghĩ tôi sẽ làm gì em sao?"

"Em... em chưa đủ 18..."

"Haha! Tôi chỉ đùa thôi mà, em tưởng là thật à?"

"Không..."

Cậu thiếu niên bị Phượng Mịch dọa sợ tới mức ngây người ra...

"Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."

"Vâng..."

Cậu đi tới cạnh giường ngủ và hai chân cậu dừng lại khi đứng gần bàn làm việc của Phượng Mịch. Ánh mắt cậu chú ý tới một lá thư đặt trên bàn. Cậu cầm nó lên xem rồi đọc thành tiếng:"Phượng Mịch."

Phượng Mịch chớp ánh mắt vì ngạc nhiên:"Em đọc được tiếng Trung Quốc hả?"

"À... vâng."

"Đó là tên của tôi."

"Còn họ thì sao ạ?" Cậu buột miệng hỏi.

"Ở Trung Quốc thì tôi không có họ."

"Sao... sao lại..."

"Chuyện nói ra thì dài dòng lắm."

Cậu thấy nụ cười đượm buồn trên môi cô thì lập tức cúi đầu nói:"Em xin lỗi... chị không cần nói đâu ạ..."

"Ừ."

...

Đêm hôm đó, hai người ngủ cùng với nhau rất yên bình. Sáng hôm sau khi Phượng Mịch thức dậy thì trên giường lại chỉ có một mình cô. Nhưng như thường lệ, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi làm. Cô thấy kì lạ khi có một tờ giấy viết dòng chữ nhắn gửi lại cho cô:"Cảm ơn chị, Phượng Mịch. Nhất định chúng ta sẽ lại gặp nhau."

Hai mắt cô tỏ ý nghi hoặc nhìn chằm chằm vào dòng chữ là tự hỏi:"Ai vậy?"

Phượng Mịch... hoàn toàn không hề nhớ về việc đã gặp cậu thiếu niên vào đêm qua. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với cô?

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro