Từ Tư Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Em có biết, tôi đã từng trao cả tấm chân tình cho em? Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em,hạnh phúc đã xa rời tôi mãi mãi.

- Cuối cùng tôi cũng trở thành người mà em muốn nhưng em vẫn không thuộc về tôi.

- Tôi sẽ để cô ấy sống cuộc đời như cô ấy muốn.

- Các cậu đừng tự trách bản thân. Đáng sợ nhất trên thế giới này không phải số ít những người bị mắc bệnh tâm tý như chúng ta mà là đại đa số những người bình thường, là dục vọng của bọn họ. Chỉ có điều, chúng ta đã mất đi khả năng che giấu dục vọng, còn bọn họ có thể che giấu mà thôi.

- Cuộc đời mỗi con người đều không giống nhau, nhưng khác nhau ở điểm nào?Khi em ngẩng đầu ngắm bầu trời, khi em dõi mắt xuống mặt đất, có bao giờ em nhìn thấy tôi?Tôi bình thường như vậy, có lẽ sẽ sống hết cuộc đời tầm thường như mọi người .Nhưng đó cũng là tôi, người sợ hãi bị phụ lòng, người khao khát được trân trọng.Em có từng mơ thấy đôi mắt tôi? Em có từng nhớ tới đôi câu vài lời, nhớ tới đường nét mơ hồ của tôi?Em có từng chìm đắm trong giấc mộng đẹp,đến mức không muốn tỉnh dậy, không nỡ quay đầu như tôi?Em có biết, tôi đã từng trao cả tấm chân tình cho em? Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em, hạnh phúc đã rời xa tôi mãi mãi

- Người phụ nữ mà tôi yêu thương! Nếu vào thời khắc này, người phải đưa ra sự lựa chọn là tôi, chắc chắn tôi sẽ bất chấp tất cả lao về phía em

- Tô Miên, trong căn phòng đó không chỉ có em và Hàn Trầm, còn có một người cam tâm tình nguyện bước vào. Em chỉ nhìn thấy Hàn Trầm ở trước mặt, ngay cả trong giấc mơ, em cũng luôn tìm kiếm anh ta. Em không nhìn thấy người nằm ở đằng sau em là tôi.

- Tôi đã quên mất tên họ và quá khứ, quên mất đồng bọn và tín ngưỡng. Trong sinh mệnh vốn tăm tối của tôi chỉ lưu lại một tia sáng. Tôi sống một cuộc đời yên tĩnh và khô khan, chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của em.

- Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương em.

- Em đã quên mất tôi, quên mất chúng tôi, quên đi tình cảm của tôi. Cuộc đời tôi phải tiếp tục thế nào, kết thúc ra sao đây?

- Người con gái tôi yêu! Tiếng còi của em là dũng khí để anh ta sống, cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi

- Nếu ngày đó, tôi không phải là tội phạm, em không mất đi người cha chính trực, tôi và em gặp nhau, tất cả liệu có khác không?

- Tôi đã quên mất tên họ và quá khứ, quên mất đồng bọn và tín ngưỡng. Trong sinh mệnh vốn tăm tối của tôi chỉ lưu lại một tia sáng. Tôi sống một cuộc đời yên tĩnh và khô khan chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của em

- Người con gái tôi yêu, em có biết không? Dù mất đi trí nhớ, nhưng vào khoảnh khắc tỉnh lại, tôi đã nhận ra mình không giống những người khác. Tôi không có cảm xúc đối với con người nên mới luôn cô độc một mình. Tôi không nhiều lời với em, bởi vì một khi nói nhiều, em sẽ phát hiện khả năng ngôn ngữ của tôi thiếu sót và hỗn loạn.
Vì vậy, tôi mới luôn kiềm chế, không bày tỏ tình cảm với em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hey#yup