Chương 3.1 : Những thứ chưa thể đạt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết rằng mình không nên than thở, cách tốt nhất là kiên trì và nỗ lực.
Không rõ từ lúc nào suy nghĩ trở nên rất hỗn loạn, tôi phải mất vài phút để sắp xếp lại chúng.
Đôi khi cảm thấy mệt mỏi, tôi vẫn có người để chia sẻ nhưng sau những lần như thế, tôi sợ họ biết tỏng về tôi.
"Thì ra mày chật vật như thế"
Không, tôi không thể phủ nhận nên hãy giả vờ bằng vài câu an ủi qua loa, tôi sẽ rất biết ơn. Tôi không yếu đuối, nếu thấy tôi gục ngã bạn chỉ cần nhắm mắt lại. Đừng nhìn bộ dạng này của tôi, tôi sẽ lại ổn thôi.
Cuối cấp ba trước kì nghỉ Xuân, tôi đi trãi nghiệm hành trình sinh viên tập sự trường tổ chức. Đó là một ngôi trường đại học ngoài vùng ven của thành phố, phát triển nhưng không xô bồ, không khí cũng rất tốt.
Lần đi đó, tôi nhìn thấy những con đường sạch sẽ và rác chỉ là những chiếc lá khô; các máy tập thể dục ngoài trời; một sân bóng to với mặt cỏ xanh mát; một chiếc piano màu đen được đặt trước cửa hội trường, tại nơi đó lần đầu tôi tận mắt thấy người ta đánh đàn, dù anh ta đánh không tốt lắm nhưng nhìn vẫn rất phấn khích,...
Tôi được phát cái thẻ "sinh viên tập sự" để đeo trước ngực, cảm giác thực thích, nghĩ lại bao nhiêu lần vẫn thấy thích. Đó là lần duy nhất, đến một nơi phát triển, dạo quanh môi trường kiến thức, tiếp xúc những con người mang năng lượng tích cực, vỏn vẹn hai ngày.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi không học tiếp đại học mà đi làm. Nó không phải ác mộng mà là hiện thực, trong hiện thực ấy tôi đã gặp khá nhiều người theo thời gian tôi đã phân ra được một vài loại người cơ bản. Sau đó, tôi bắt đầu chán ghét con người và bản thân.
Những thứ đang diễn ra trong tâm lí tôi mỗi ngày đều đang nở ra, tôi không kiểm soát nội nổi chúng.
Tôi bị bỏ lại, tôi cô độc trong một căn phòng không ánh sáng. Bản năng của con người là sự thích nghi, và khi tôi thích nghi được căn phòng đó thì cuộc sống thực tế ngoài xã hội đã trở nên ngày một khó khăn.
Tôi muốn đi học tiếp, tôi muốn trở thành sinh viên.
Tôi muốn.

Không thực hiện được cũng không thể từ bỏ,canh cánh trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro