Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=== Chương 1:

Mùi thức ăn thoang thoảng trong chợ đêm, Diệp Dao thổi viên bạch tuộc trong tay rồi cắn một miếng.

"Ăn từ từ, cẩn thận nóng." Có người ôm vai cậu, một xiên khác đưa tới miệng Diệp Dao, "Thử cái này đi."

Người đàn ông cầm xiên cao và đẹp trai không chê vào đâu được, ngay cả khi đang xấu hổ cũng có thể bị phát hiện.

Bộ dạng nổi bật này khiến người xung quanh vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn cũng không thèm nhìn những người xung quanh, chỉ nhìn Diệp Dao đang chăm chú ôm lấy hắn, chắc chắn sẽ không ăn đồ ăn của hắn, hắn liền không có ý thu tay.

Diệp Dao mở miệng cắn một miếng: "Không sao đâu."

"Ừ." Lục Tầm lấy lại xiên thịt, cắn vào chỗ Diệp Dao cắn, không có biểu hiện gì.

Diệp Dao rũ mắt xuống, viên bạch tuộc trong tay Lục Tầm đã bị lấy đi. Khi hắn trả lại, phần trên của viên bạch tuộc mà hắn cắn đã biến mất.

Người gắp đồ ăn ậm ừ vui vẻ, tiếp tục ôm Diệp Dao đi lại trong vòng tay, như thể bàn tay của hắn đang mọc lên trên cơ thể Diệp Dao vậy.

*

Lục Tầm không dễ để người ngoài đến gần, hắn được nhiều người biết đến như một nam thần khó gần. Tuy nhiên, đối với Diệp Dao, cảm giác khoảng cách này là bằng không.

Bọn họ có thể ăn cùng một bát mì, mặc quần áo của nhau, ngủ chung giường, cậu muốn làm gì thì làm với Lục Tầm.

Bởi vì bọn họ là bạn thân nhất của nhau.

Trong lòng Diệp Dao biết, chỉ cần cậu không giẫm phải bãi mìn lớn nhất của Lục Tầm, Lục Tầm vĩnh viễn không cách nào rời xa cậu.

Và bãi mìn lớn nhất này...

"Thật trùng hợp, các cậu cũng chơi ở đây sao."

Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Diệp Dao dừng bước, quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của một thiếu niên tuấn tú. Dường như cậu đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó, Diệp Dao nghĩ tới, nhớ ra đây là bạn học mà Lục Tầm gặp sau khi vào đại học.

Nam sinh thanh tú trong miệng nói thật là khéo, biểu hiện trên mặt nhưng là mang theo ngụy trang vết tích kinh ngạc, thoạt nhìn không giống ngẫu nhiên gặp, cũng như là cố ý ở chỗ này chờ rất lâu.

"Có việc?" Lục Tầm hỏi.

Nam sinh không lập tức mở miệng nói chuyện, tầm mắt của hắn nhìn về phía Lục Tầm ôm chặt vai Diệp Dao, lại nhìn Diệp Dao, trong mắt hiện lên một tia địch ý.

Nhưng loại địch ý này rất nhanh bị đè xuống, hắn xấu hổ cười với Diệp Dao: "Có thể tránh ra một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với Lục ca."

Diệp Dao gật gật đầu, kéo tay Lục Tầm ra khỏi vai anh, sau đó chỉ về phía trung tâm mua sắm nhỏ cách đó không xa, nói với Lục Tầm: "Tôi qua bên kia chờ -- "

Nói còn chưa dứt lời, tay Diệp Dao đang chỉ về phía trung tâm mua sắm nhỏ đã bị nắm lấy.

Lục Tầm nắm tay Diệp Dao, vẻ mặt vui vẻ khi đối mặt với Diệp Dao đã hoàn toàn biến mất. Anh nhìn thiếu niên thanh tú với khuôn mặt vô cảm, cảm giác xa cách trong nháy mắt lộ ra qua đôi mày và đôi mắt sâu thẳm.

"Có chuyện gì thì cứ nói đi. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước." Lục Tầm nói thẳng.

Diệp Dao mơ hồ đoán được mục đích của chàng trai tới đây, cậu cố gắng rút tay ra khỏi tay Lục Tầm nhưng lại bị giữ chặt hơn.

Mắt thấy hai người kia sẽ không tách ra, thanh tú nam sinh khẽ cắn răng, vẫn là mở miệng.

Anh thấp hơn so với Lục Tầm gần như một cái đầu, khi anh ngước mắt nhìn Lục Tầm từ dưới lên trên, liền mang theo một luồng thanh thuần liền sạch sẽ cảm giác đáng thuơng.

"Lục ca... Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, cậu có thể cho tôi một cơ hội được không?"

Nam sinh thanh tú nhìn đôi mày đen láy của Lục Tầm, trong lòng cảm thấy căng thẳng.

Không phải anh không muốn tỏ tình khi Lục Tầm ở một mình, mà là anh và Lục Tầm đã quen nhau lâu như vậy, ngoại trừ trong giờ học, Lục Tầm hoặc là ở bên cạnh Diệp Dao hoặc là đang trên đường đến bên cạnh Diệp Dao.

Mà trên đường đến bên cạnh Diệp Dao, Lục Tầm sẽ không dừng lại nghe lời anh nói.Lục Tầm trong thanh âm không có chút cảm xúc nào: "Tôi tưởng rằng xung quanh mọi người đều biết tôi không thích nam nhân."

"Ừm..." Thanh tú nam sinh cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Diệp Dao.

Anh ta đương nhiên biết Lục Tầm là người kỳ thị đồng tính, nhưng hắn rất ghê tởm người cùng giới, vậy mà ngày nào hắn cũng dính lấy Diệp Dao như vậy, con ngươi dường như che chở?

Anh có một số nghi ngờ về xu hướng tính dục của Lục Tầm vì mối quan hệ giữa Lục Tầm và Diệp Dao. Và nếu anh không hành động, có thể hai người này sẽ trở thành một cặp.

Nam sinh thử lại lần nữa: "Tôi sẽ không quấy hai người ở chung, Lục ca, có thể hay không cho tôi một tuần lễ, thử một lần?"

Lục Tầm lười nói chuyện, hắn cúi đầu lấy điện thoại di động ra, ánh mắt lạnh lùng.

Nam sinh nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức lùi lại một bước, cười nói: "Nếu cậu không muốn thì tôi cũng không thể ép buộc. Tôi sẽ trở lại vị trí ban đầu và làm bạn của cậu."

Diệp Dao đứng ở bên cạnh Lục Tầm, chỉ cần quay người sang một bên, cậu có thể dễ dàng nhìn ra Lục Tầm đang làm gì.

Lục Tầm lại không chút do dự chặn hết thông tin liên lạc của người trước mặt. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, hắn ngước mắt nhìn nam sinh, khóe môi mỏng cong lên thành một vòng cung chán ghét.

"Tôi không chấp nhận một người bạn đồng giới thích tôi."

*

Hiện tại vẫn là giữa hè, nhưng tay Diệp Dao đã trở nên lạnh lẽo.

Trên đường quay lại trường, tay Diệp Dao vẫn bị nắm chặt.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tay của cậu lạnh như vậy?" Lục Tầm hỏi, "Ngã bệnh?"

"Không có gì, chỉ là tôi uống nước lạnh chưa điều chỉnh nhiệt độ cơ thể." Diệp Dao bình tĩnh điều chỉnh giọng nói trong khi cố gắng rút tay ra, "Đừng giữ nữa."

Sau khi vùng vẫy như thế, trái lại bị nắm càng chặt.

"Tôi nắm tay cậu thì làm sao, nắm không được a?" Lục Tầm tựa như cười mà không phải cười, trên tay cường độ một chút không thả lỏng.

Diệp Dao trầm mặc, một hồi lâu sau khe khẽ thở dài: " Cậu luôn ôm ôm ấp ấp tôi như vậy, người không biết sẽ hiểu lầm cậu thích con trai. Cho dù cậu đi làm rõ, họ cũng chỉ nghĩ rằng cậu đang che giấu xu hướng tính dục của mình, nên luôn có những chàng trai tỏ tình với cậu ".

Lời nói vừa dứt, Diệp Dao liền nhận được một cái ôm quen thuộc.

Chàng trai cao lớn ôm lấy cậu từ phía sau, thoả thích đem hô hấp thổ lộ bên tai da thịt cậu, khiến một mảng nhỏ da thịt trở nên nóng bừng.

Diệp Dao nghe thấy Lục Tầm ngậm lấy ý cười âm thanh: "Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, cũng không thể vì những người khác không hiểu lầm, tôi và cậu cũng không thể ôm nhau, đúng không?"

*

Khi trở lại ký túc xá, Lục Tầm vẫn đang nắm tay Diệp Dao.

Hai người bạn cùng phòng còn lại trong ký túc xá nhìn thấy liền bật cười.

"Ôi Lục ca, anh lại đi hưởng tuần trăng mật với Dao Dao à?"

"Đối với những cặp đôi khác, thà nói lời chia tay còn hơn là kết hôn. Điều đó tốt hơn cho hai người. Có thể kết hôn mỗi ngày mà không cần phải nói lời chia tay".

Lục Tầm, một chuyên gia kỳ thị đồng tính, không hề tức giận khi nghe thấy một trò đùa như vậy đối với mình và Diệp Dao, mà chỉ mỉm cười đặt món ăn khuya đang cầm lên bàn: "Ghen tị với tình yêu của bọn tôi? Tôi sẽ cho hai người một ít kẹo cưới, ăn đi."

Tiếng hoan hô vang lên, hai người bạn cùng phòng lập tức bắt đầu ăn uống không khách khí. Sau khi ăn hai miếng, Tiểu Bàn quay người, nở nụ cười tám răng với Lục Tầm Dạ Dao, giơ ngón tay cái lên: "Lục ca Diệp ca, trăm năm hảo hợp!"

Văn Kha đang mải mê ăn uống bên cạnh phản ứng lại, cũng cùng xoay người, giơ ngón tay cái lên: "Sớm sinh quý tử!"

Diệp Dao: "..."

Sinh ra sớm cái cây búa.

Lục Tầm hơi nhướng mày, ôm chầm eo Diệp Dao : "Đừng nghe bọn họ nói bậy."

Diệp Dao sửng sốt một chút, vừa định nói chuyện, liền thấy Lục Tầm lại cười, khôi phục bộ dạng rất có khả năng nói đùa .

Lục Tầm sờ sờ bụng Diệp Dao , nở nụ cười: "Không sinh con, chúng ta cũng ân ái cực kì."

"..." Diệp Dao không thể nhịn được nữa, dùng lòng bàn tay hất Lục Tầm ra, "Đi sang một bên!"

*

Tắm xong, mang theo một thân hơi nước, Diệp Dao nằm lên giường.

Trong ký túc xá, Tiểu Bàn và Văn Kha đang cười đùa chơi game. Diệp Diệu vùi mặt vào trong chăn, chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Trên đường trở về, cậu không chỉ có tay nguội lạnh, tâm cũng nguội lạnh.

Khi nhìn thấy Lục Tầm không ngần ngại chặn những người có thể gọi là bạn bè, đồng thời thẳng thừng tuyên bố sẽ không chấp nhận một người thích mình làm bạn, trong lòng anh nguội đi.

Bởi vì cậu... cũng yêu thích Lục Tầm.

Thậm chí cậu còn không nhận ra điều đó, tình bạn này đã lặng lẽ thay đổi. Đến lúc cậu nhận ra thì nó đã trở thành ngọn lửa thảo nguyên không thể dập tắt chứ đừng nói đến việc quay lại tình bạn.

Lục Tầm là một người đàn ông thẳng thắn, không hề nghi ngờ gì về điều đó, hắn có thể chấp nhận mọi trò đùa giỡn giữa hai người, nhưng hắn không thể chấp nhận tình yêu đồng giới nghiêm túc chút nào. Một khi Lục Tầm phát hiện ra suy nghĩ của cậu... mối quan hệ của họ sẽ kết thúc.

Đã đến giờ tắt đèn, ký túc xá tối om. Tiểu Bàn và Văn Kha cũng đã đi ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những tiếng nói trầm thấp từ phía họ, hiển nhiên là họ vẫn đang đeo tai nghe để chơi game.

Diệp Dao buồn bực mất tập trung nằm nhắm mắt , bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, khi cậu mở mắt ra, liền thấy chăn của mình đã được mở ra, một bóng người cao lớn từ dưới leo lên giường của cậu.

Diệp Dao dù cho mắt mù dùng chân đoán, đều có thể đoán ra cái người nửa đêm bò lên giường cậu là ai. Lục Tầm thành thục xốc chăn Diệp Dao lên, chui vào.

Chiếc giường đơn trong ký túc xá vốn dĩ không rộng nên hai người rất cao chen vào, khiến không gian cử động trở nên chật hẹp đến ngột ngạt.

Diệp Dao cố gắng tạo ra một khoảng trống để mình di chuyển, nhưng vừa khi một đôi cánh tay rắn chắc đặt lên eo cậu, cậu trong nháy mắt liền bị ràng buộc ở trong lồng ngực Lục Tầm.

Lục Tầm điều chỉnh một chút vị trí, tìm được một cái góc độ rất tốt, hài lòng dừng lại.

Diệp Dao chịu đựng điều đó, cố gắng coi đây là mối quan hệ bình thường giữa bạn bè và phớt lờ hành vi của Lục Tầm. Nhưng Lục Tầm đè cậu quá chặt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ bụng rắn chắc của Lục Tầm ép vào bụng mình.

Xuống chút nữa, chính là...

Người mình thích cứ như vậy cùng mình dán vào, muốn một chút phản ứng đều không có, không khỏi quá trái với nhân tính. Diệp Dao cảm giác thực sự không nhịn được, trước đem Lục Tầm đẩy ra chút trước khi Lục Tầm có thể nhận ra điều gì đó.

"Này, đang là mùa hè, cậu không ngại nóng sao." Diệp Dao nhỏ giọng mắng một câu.

"Này, học trò ngoan của chúng ta thô bạo quá." Lục Tầm khẽ cười một tiếng, cũng hạ thấp giọng, "Sao nóng thế? Bật điều hòa rồi, nếu cậu thật sự không cởi được một mảnh, tôi có thể giúp cậu cởi ra được không?"

Nhìn thấy Lục Tầm lại muốn lại gần mình, Diệp Yêu vội vàng đặt tay lên người Lục Tầm không cho hắn tới gần, cũng nỗ lực tiến hành đe dọa: "Sao cậu không cởi quần áo ra? Chuyện này, cẩn thận nếu có ngày tôi bị cậu dụ dỗ hoặc ban đêm tôi sẽ lén lút mò cậu."

Lục Tầm yên tĩnh lại, Diệp Dao nghĩ cái này đe dọa có phải là quá quá mức, đạp vào bãi mìn kỳ thị đồng tính của Lỗ Tấn, liền nghe Lục Tầm liền mở miệng.

Lục Tầm ngữ điệu hơi giương lên, trong thanh âm chẳng những không có bất kỳ tức giận, trái lại nghe tới rất sung sướng: "Còn có chuyện tốt như thế?"

Tay Diệp Dao bị nắm lấy, sau đó đặt lên cơ bụng rắn chắc của đối phương.

"Đến, mò."

Diệp Dao: "..."

Thiết thẳng nam thật là coi trời bằng vung.

Diệp Yêu nhịn không được thu tay lại, xoay người quay mặt vào tường, đưa lưng cho Lục Tầm. Như vậy coi như cậu có cái gì không nên có phản ứng, cũng sẽ không bị Lục Tầm nhất thời gian phát hiện, có thể cho cậu che giấu thời gian.

Lục Tầm nở nụ cười, lần thứ hai từ phía sau lưng ôm tới.

Bọn họ ôm nhau thân mật, Diệp Yêu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim Lục Tầm, khiến trái tim cậu hết lần này đến lần khác rung động.

Diệp Dao điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt lại.

Cậu nhất định phải đem tình cảm của chính mình hoàn toàn che giấu xuống dưới, dù có thích Lục Tầm đến đâu, cậu có thể biểu hiện ra, cũng chỉ có thể là tình bạn.

Hi vọng kỹ xảo của cậu đầy đủ tốt, sẽ không bộc lộ ra bất kỳ kẽ hở gì kẽ hở, bằng không... Cũng chỉ có thể cùng Lục Tầm giữ khoảng cách.

Hi vọng vĩnh viễn không có một ngày như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro