Chương 1: Bạch Nguyệt Quang muốn kết hôn? Chú Rể Không Phải Tôi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Bạch Nguyệt Quang muốn kết hôn? Chú Rể Không Phải Tôi?

“Cậu kết hôn sao?”

Trong không gian lịch sự, tao nhã của quán cà phê, hai nam nhân ngồi đối diện với nhau. Lời vừa ra khỏi miệng, Tiết Hận nhăn mày, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy sự nghi ngờ.

Ngồi đối diện với hắn là một nam nhân có gương mặt anh tuấn, mang theo sự vui vẻ không chút che giấu.

“ Đúng vậy, tôi sắp kết hôn rồi.”

Tiết Hận yên lặng nhìn Phương Việt Lan, mong muốn tìm thấy tia điểm khác trên mặt đối phương. Ví dụ như đây chỉ là một trò đùa, hoặc hôm nay là cá tháng tư.

Đáng tiếc, đây lại là sự vui mừng từ tận đáy lòng của  Phương Việt Lan.

“ Cậu có bạn trai khi nào?”

Gương mặt trắng nõn của Phương Việt Lan phớt hồng:

“ Người kia là mối tình đầu của tôi, chúng tôi...”

Khoé miệng của Tiết Hận giật giật, có chút cay đắng:

“ Tôi với cậu làm bạn nhiều năm như vậy, tôi lại không nghe cậu nhắc đến ‘mối tình đầu’?”.

Phương Việt Lan nghệ xong liền mím môi:

“ Bởi vì thời gian học Cao Trung rất bận, sau này lại không liên lạc, cho nên, tôi không thể nói cho cậu...”

“Cao Trung...”

Tiết Hận lẩm bẩm câu trả lời của Phương Việt Lan, nhất thời không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là cái gì. Từ khi học đại học, hắn liền thích Phương Việt Lan, hai người làm bạn tốt năm, sau năm, chưa từng nghĩ Phương Việt Lan thích ai.

Tiết Hận cho rằng, đây là vì người trong lòng của hắn thanh tao, thoát tục, để y trong lòng nhiều năm như vậy, thể nào mới có mấy tháng không liên lạc, người trong lòng kia lại cùng người khác kết hôn, hơn nữa lại còn là người yêu từ hồi cao trung.

“ Thực sự xin lỗi Tiểu Hận, gạt cậu là lỗi của tôi, chỉ là khoảng thời gian này cậu thực sự rất bận, tôi sợ sẽ làm phiền cậu.”

Tiết Hận duỗi tay, kéo kéo cà vạt. Quả thật khoảng thời gian này hắn rất bận, cùng bạn dốc sức mở phòng làm việc cách đây không, vô số công việc, số liệu cần hắn xử lý, thi thoảng lại đi xã giao, đi công tác, chiếm hết thời gian của hắn.

Cũng không biết có phải Tiết Hận bị xã hội mài giũa quá lâu rồi hay không. Chỉ thấy lúc người kia nói sắp kết hôn, trong lòng trừ bỏ cảm giác không cam tâm, cũng không có cảm xúc đặc biệt khác. Hắn sửa sang lại tâm trạng:

“ A Lan, cũng không phải lỗi của cậu.”

Phương Việt Lan thấy hắn không tức giận, mới yên tâm. Y biết, mình với Tiết Hận là bạn tốt của nhau, cư nhiên là hiểu biết hắn. Nhân lúc nhân viên vừa bưng cà phê lên, Phương Việt Lan nhanh tay bỏ thêm đường vào ly của Tiết Hận.

“ Dù thế nào, tôi vẫn phải xin lỗi cậu một tiếng.”

Phương Việt Lan đem ly cà phê đã khuấy xong đến trước mặt Tiết Hận. Y nói tiếp:

“ Cậu và tôi là bạn bè thân thiết, tôi hy vọng cậu có thể tham gia hội lễ của tôi.”

Mí mắt Tiết Hận nhảy nhảy, đối với ánh mắt mong chờ của Phương Việt Lan, hắn đành ngậm ngùi nuốt lại lời từ chối.

Do dự một lát, thế nào hắn bị Phương Việt Lan hiểu thành ý khác.

“ Hôn lễ này còn chưa định ngày cưới! Cậu xem ngày nào thì cậu có thể tới, tôi liền lấy ngày tổ chức lễ.”

“...” Nếu không phải do hắn hiểu rõ con người  y, hắn nhất định sẽ hiểu lầm. Tiết Hận nói:

“ Là hôn lễ của cậu, thế nào lại để tôi chọn ngày.”

Y chớp chớp đôi mắt: “ Bởi vì tôi hy vọng cậu có thể đến a.”

Tiết Hận thở dài trong lòng:” Chuyện hôn nhân đại sự, cậu để tôi chọn ngày làm gì!? Nên để cậu và người kia cùng chọn, sau đó cho tôi biết là được.”

Phương Việt Lan có chút cảm kích đối với Tiết Hận. Hắn lại kéo khoé miệng, không cười nổi.

Hai người lại không mawnk không nhạt mà hàn huyên một hồi, Tiết Hận cầm ly cà phê trong tay, uống hai ngụm.

Trong đầu Tiết Hận đột nhiên hiện lên một hình ảnh, một khuôn mặt anh tuấn đáng ghét:

“ Chuyện này họ Hạ kia có biết không?”

“ Họ Hạ?” Phương Việt Lan dừng một chút, xuýt chút đã hỏi người ấy là ai, lại có chút buồn cười mà nhớ lại:” Hắn cũng giống cậu, đều bận công việc nên hắn cũng không biết. Cậu là người đầu tiên biết đấy.”

Tiết Hận thoải mái, thoải mái xong lại hỏi:” Cậu sẽ mời hắn sao?”

Phương Việt Lan gật đầu:” Cau và hắn không thuận, nhưng tôi với hắn cũng là bạn tốt nga.”

Tiết Hận hừ lạnh một tiếng:” Hạ thiếu gia bận như vậy sẽ trích thời gian để đến sao? Người đáng tin cậy vẫn là tôi.”

“ Đúng đúng, là cậu đáng tin cậy, có muốn cùng người nhà của tôi ăn một bữa không?” Phương Việt Lan cười rồi đứng dậy.

Tiết Hận đứng lên, sửa lại tây trang rồi lắc đầu:” Tôi không đi nhìn hai người ân ái, về nhà tắm rửa đi ngủ.”

Phương Việt Lan cười thoải mái.

Tiết Hận cũng không làm như mình đã nói mà quay đầu đi quán bar.

Ở mấy cái quán bar này, Tiết Hận luôn độc Thân ở Yến Thị nhiều năm như vậy, tìm được một hai cái quán bar mua say dễ như trở bàn tay.

Pha chế ở đây là người quen của Tiết Hận, thấy hắn xuất hiện liền huýt sáo vài cái:” Đây không phải là Tiểu Tiết tổng sao? Ngọn gió nào đem ngài đến đây?”

Tiết Hận trợn mắt nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ tìm một góc ngồi xuống, chuẩn bị giải sầu.

Pha chế thấy hắn không vui, cũng thức thời mà ngậm miệng, dùng kĩ thuật cao siêu của mình vừa pha rượu, vừa nói:

“ Muốn hút thuốc sao? Cho cậu một điếu nhé?”

Tiết Hận lắc đầu từ chối:

“ Không cần.”

Người nọ nhún vai, đem ly rượu màu lam đưa đến trước mặt Tiết Hận:

“ Uống đi, tôi không quấy rầy cậu giải sầu, có chuyện gì gọi tôi một tiếng.”

Tiết Hận dùng giọng mũi ừ một tiếng, bưng chén rượu lên nhấp môi, không có nhiều(?) mùi rượu, giống bọt khí, là mùi vị mà Tiết Hận thích nhất.

Hắn không phải là người nghiện rượu, thời điểm mới khởi đầu có tiệc rượu liền đi uống, bởi như vậy có thể tiết kiệm được tiền của một bữa cơm.

Sau đó dựa vào trình độ thiên phú, Tiết Hận bị các đồng nghiệp cùng phòng mang theo uống rượu, tửu lượng từ từ cao lên.

Tiết Hận không oán trời trách đất, không oán người cha đã bỏ hắn đi, không oán người mẹ đã đặt cho hắn cái tên như vậy. Tiết Hận chính là liều mạng mà đi tới ngày hôm nay, kể từ lúc hắn rời cái trấn nhỏ kia đi, cả đời cũng không nghĩ mình sẽ trở lại.

Phương Việt Lan là người bạn hiếm hoi của hắn.

Khi nhận được thư báo của đại học, Phương Việt Lan đối với Tiết Hận rất tốt, nhà y có điều kiện, mang theo loại khí chất cao quý, ở cùng Tiết Hận cũng không tính toán gì, con người rộng rãi, phóng khoáng, đặc biệt rất trượng nghĩa . Trước kia Tiết Hận bị một tên vương bát đản làm khó làm dễ, y còn đứng ra bênh vực hắn.

Tiết Hận nhớ rõ, đó là hơn nữa năm ở đại học, hắn bị thầy giáo chuyên ngành gọi đi sửa sang lại các thiết bị thực nghiệm. Ngày hôm sau, trong phòng thiết bị có mười máy cái vi linh kiện bị trộm mất, đống camera theo dõi cũng bị phá mất.

Chuyện lần đó cũng không lớn, thẳng đến một hôm Tiết Hận bị bạn cùng phòng tố cáo, nói hắn cất trữ số linh kiện bị mất kia, trùng hợp thay, số thiết bị kia vừa bị trộm đi không lâu. Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả những chứng cứ đều chĩa về hương Tiết Hận.

Sự giá họa vụng về này hắn cũng lười để ý, hắn cũng thèm giải thích, thầy phụ đạo cũng tỏ vẻ tin tưởng, dẫu sao cũng là sinh viên ưu tú.

Cứ như vậy, sự việc này cũng không còn ai để ý. Nhưng đồn thời sự việc này để lại rất nhiều lời đồn, đồn rằng hắn là cái loại tay chân không sạch sẽ, nói hắn nghèo lại còn ăn trộm.

Tiết Hận sống lâu như vậy, cái dạng khổ gì hắn cũng đều nếm qua, đối với những ánh mắt ngày đó, hắn hoàn toàn không để ý, dùng lời để nói thì chính là: Có thời gian tức giận, chi bằng bỏ công để làm việc khác.

Thẳng đến khi lên năm hai đại học, hắn nhận được học bổng, chuyện này lại bùng lên. Năm đó hắn tích điểm chuyên nghiệp hạn nhất(?), với thành tích của hắn đạt được học bổng là điều hoàn toàn xứng đáng.

(?) ‘ngành học thành tích vẫn là tổng hợp đánh giá’: mình nghĩ nôm na sẽ giống như điểm trung bình môn.

Vốn tưởng mọi chuyện đã được quyết định.

Đến khi Tiết Hận nghe thầy phụ đạo đến: “Lãnh đạo bên kia nghe được tin tức không tốt của cậu. Xin lỗi cậu, là tôi xử lý không ổn thỏa.”

Tiết Hận cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, đỏ mắt.

Thầy phụ đạo thở dài:”Trò à, nghỉ hè đã tìm được công việc rồi à? Nếu không tìm được có thể tìm thầy.”

Tiết Hận há miệng thở dốc, lời nói nhưng bị nghẹn lại.

Cửa văn phòng bất chợt mở ra, Phương Việt Lan đi trước, sau lưng y còn có một người có gương mặt lạnh lùng.

Phương Việt Lan đi đến trước mặt thầy phụ đạo, tựa như biết được lý do Tiết Hận đến văn phòng: “Thưa thầy, em có thể chứng minh cậu ấy trong sạch.”

Phương Việt Lan nói với thầy phụ đạo, camera chỗ đó quả thật là bị hỏng, nhưng ở chỗ khác thì không, trước tiên y thông qua camera ở khu vực khác để xem xét sau cùng tìm ra kẻ đẽ giá họa cho Tiết Hận.

Kết quả điều tra đã xong, Tiết Hận cuối cùng đã nhận được học bổng. Người kia nhận được kết quả không mấy tốt đẹp.

Song, kẻ đó quả nhiên không biết hối cải, tìm người đánh hắn. Tiết Hận vốn là người không thích để bản thân chịu thiệt, đánh nhau cũng không thua kẻ nào. Hắn một thân một mình, cùng mấy người đánh một trận, giống như phát điên mà đánh. Cuối cùng, hắn đạp lên người tên kia, mắng :”Còn dám làm chuyện xằng bậy, lần sau tao đánh chết mày.”

Hắn lúc bấy giờ trông rất hung tợn.

Tiết Hận quyết định báo đáp ân tình của Phương Việt Lan. Đúng lúc sinh nhật của y, hắn cầm một nửa cái học bổng, mua cho y một bộ tây trang màu trắng. Phương Việt Lan rất thích hợp với bộ tây trang đó, mặc vào rất có khí chất của các vị tiên nhân.

Sau cùng ân tình lại biến thành tình yêu, dù thế nhưng Tiết Hận không có cách nào thổ lộ. Hắn lặng lẽ thích Phương Việt Lan, cũng lặng lẽ bảo vệ y. Cứ thế nhiều năm trôi qua.

Không thể nói, cũng không dám nói. Hắn không biết Phương Việt Lan có thích nữ hay không, chỉ là thân phận của hắn và y khác nhau một trời một vực.

Hắn vẫn luôn để ý đến Phương Việt Lan, ngoại trừ Tiết Hận còn có một tên vương bát đản, một tên vương bát đản có khí chất rất cường đại. Tên Hạ Khâm.

Tên này lớn lên cũng thành một tên nhân mô cẩu dạng, trong nhà cũng là loại có điều kiện, thành tích học tập cũng chỉ kém hắn một chút, nếu lần đó không có sự giúp đỡ của Phương Việt Lan, cái học bổng này liền rơi lên người Hạ Khâm.

Nguyên là ngày hôm đó Hạ Khâm đi theo Phương Việt Lan, vẻ mặt hầm hầm như đòi nợ thuê. Tiết Hận xem hắn như cái gai trong mắt, âm thầm ghen tị.

Thẳng đến bữa tiệc sinh nhật của Phương Việt Lan, hắn đưa cho y một món quà được đóng gói tỉ mỉ.

Hạ Khâm cũng không nhịn được nữa, nhân lúc Tiết Hận đi vệ sinh, hắn chặn người ở cửa toilet.

Tiết Hận liếc mắt nhìn, cũng không thèm để ý người kia. Ung dung rửa tay, sau đó rút một miếng giấy lau đi, trong lòng cảm thán một hồi, quả nhiên là khách sạn lớn có khác.

Hạ Khâm đứng ở phía sau mở miệng nói: “Cậu từ nay về sau cách xa Phương Việt Lan một chút.”

Hạ thiếu gia chính là Hạ thiếu gia, loại chuyện vô lý kiểu này cũng bị lời nói của hắn làm cho hợp tình hợp lý.

Tiết Hận cười nhạo một tiếng:”Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Hạ Khâm vẫn giữa ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Tiết Hận, đôi mắt kia thập phần không có thiện ý, nhưng Tiết Hận cũng không có bị doạ, xoay người rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro