Câu Truyện Boss và Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng tối đen như mực. Toàn bộ cơ thể tôi đều bị đau nhói, mọi thứ có cảm giác như thể tôi vừa mới bị ngã sau một vụ tai nạn nghiệm trọng vậy. Dù thế, tôi vẫn có khả năng di chuyển và cử động chân tay một cách miễn cưỡng. Mặc kệ cho cơn đau buốt dữ dội, tôi bắt đầu lò mò và loay hoanh xung quanh để tìm công tắc điện thì bỗng dưng từ đâu đó, một tiếng động nhỏ nhẹ xuất hiện.

*Leng Keng... Leng Keng...*

Tiếng động đó ở rất gần, rất gần phía chỗ tôi. Bấy giờ, tôi mới chợt nhận ra và chạm nhẹ vào phần cổ còn đang đau rát và khó chịu tột cùng của bản thân. Tôi đã vô cùng hoảng loạn. Có một cái xích rất lớn đã quấn chặt lấy cổ tôi, và cái tiếng động leng keng khi nãy hoàn toàn là từ cái thứ này.

Tôi hoang mang và tự hỏi rốt cuộc tôi đang ở đâu. Hàng loạt các suy nghĩ mông lung bắt đầu đổ dồn vào bộ não nhỏ bé của tôi. "Tại sao mình lại ở đây? Chẳng nhẽ mình đã bị bắt cóc ư? Thế quái nào hắn lại xích mình như một con chó vậy?"

Nghĩ một hồi lâu, tôi biết rằng dù có lo lắng thế nào thì cũng không thể giải quyết được mọi việc. Tôi cố gắng sử dụng chút sức lực yếu đuối của mình để giật dây xích kia ra với một chút hi vọng rằng tôi có thể thoát ra khỏi đây. Nhưng tiếc thay tất cả những gì tôi nhận lại được chỉ là những tiếng động:

*Leng Keng... Leng Keng..."

Chết tiệt là hai từ duy nhất tôi có thể nghĩ được lúc này. Và điều tồi tệ hơn là tôi không thể nhớ được rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra với mình. Trong khi vẫn còn miên man bởi những suy nghĩ mông lung, có một tiếng động cót két đột nhiên xuất hiện. Tôi giật mình quay mặt sang phía bên trái và phát hiện tia sáng nhỏ lé loi từ một chiếc cửa đang mở ra một cách chậm rãi. Cái cảm giác vừa mừng rỡ nhưng cũng sợ hãi nảy sinh trong thâm tâm tôi. Tôi mừng  vì cuối cùng tôi cũng có được một chút ánh sáng trong cái màn đêm chết tiệt này. Nhưng tôi lại sợ hãi khi không biết rằng ai hay cái thứ gì đang chờ đón tôi đằng sau cánh cửa kia.

Sau cùng, linh tính mách bảo tôi rằng kẻ đã xích tôi thế này chắc chắn không thể nào có ý định tốt đẹp gì với tôi đâu. Cuối cùng điều gì đến cũng phải đến, hắn đã bước vào trong. Ngay tại khoảnh khắc đó, tôi ước rằng tất cả Chỉ Là Một Giấc Mơ.

Thứ xuất hiện trước mặt tôi không phải là một con người mà là một con chó. Nhưng con chó này đang đi bằng hai chân, đôi mắt của nó tràn đầy ánh nhìn lạnh lẽo khiến tôi phải sởn cả gai ốc. Toàn thân nó phủ một màu đen tuyền với đôi mắt màu vàng ánh kim lóe lên trong căn phòng tối. Điều đặc biệt là nó to lớn đến lạ thường, có lẽ phải cao đến hơn 2 mét. Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể nhìn nó trong bất động. Nó cũng nhìn lại tôi, cái miệng thì liên tục kêu lên những tiếng gầm gừ, tay cầm một bát sắt nhỏ.
Cuối cùng nó tiến lại sát gần phía tôi:

- Ăn đi.

Con chó để cái bát sắt xuống, thốt lên một câu rồi từ từ bước ra khỏi cánh cửa. May mắn thay lần này nó đã để cửa hở và không bỏ mặc tôi trong bóng tối. Tôi bấy giờ vẫn cứng đờ người và không hiểu rốt cuộc chuyện quái gì vừa xảy ra nữa.

Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong tâm trí tôi. Hoảng loạn có, tò mò có, sợ hãi có và nhẹ nhõm cũng có. Có lẽ sự nhẹ nhõm duy nhất ở đây chính là việc tôi tất cả chỉ ở là một giấc mơ mà thôi. Nhưng những cơn ê buốt, đau nhói rõ ràng thế này đang mách bảo tôi rằng mọi thứ là sự thật.

Tôi vò đầu bứt tai và cúi gầm mặt xuống đất với một tâm thế không thể bất ổn hơn. Bấy giờ, tôi mới để ý đến chiếc bát sắt đang ở ngay trước mặt tôi. Bên trong chiếc bát ấy là một tổ hợp những thứ thịt nhão nhoét bốc mùi hôi thối. Cảm giác như đó là mùi thịt của một con vật nào đó đã chết cả năm trời vậy. Không thể chịu được nổi cái mùi hôi thối đó, cùng là thứ Cảm xúc tiêu cực hiện tại. Tôi nhanh chóng hất đổ cái thứ chết tiệt trong bát sắt đó ra ngoài.

Tôi biết, có lẽ tôi thực sự sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm. Những thứ thịt nhầy nhụa đó văng ra khắp sàn nhà, khiến cho cái thứ mùi kinh khủng đó càng trở nên nồng nặc hơn và khiến tôi phát ốm. Sự lúng túng, khó chịu đã tràn ngập trong tâm trí tôi thì đột nhiên đập ngay vào mắt tôi là những giòng chữ kì lạ được in trên chiếc bát sắt đó. Chữ được viết rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể đọc được.

Những điều luật để sống sót và trở về nhà.

Như một tia hi vọng cuối cùng, tôi bắt đầu chăm chú đọc từng dòng chữ được khắc ghi trên bát.

1. Bạn đang ở một thế giới nơi loài người là chó và Chó là loài người. Tuy nhiên, sẽ có những sự khác biệt nghiêm trọng mà bạn cần phải chú tâm. Hãy lưu ý kỹ và đọc chúng thật cẩn thận nếu bạn muốn sống.

2. Trong thời gian ở đây bạn sẽ gặp vô số những con chó khác. Tuy nhiên, Bạn chỉ được tin tưởng duy nhất con chó đầu tiên mà bạn nhìn thấy. Hãy gọi nó là Boss.

3. Không đi lại một mình ở trong thế giới này mà không có Boss đi cùng bạn. Nếu không sẽ có những chuyện tồi tệ xảy ra.

4. Không được tiếp xúc với một con chó khác khi bạn ở một mình mà không có Boss bên cạnh. Nếu bạn làm trái, tỉ lệ sống sót của bạn sẽ gần như bằng không.

5. Trong trường hợp bất đắc dĩ, Nếu chẳng may bạn bắt gặp một con chó khác khi đang ở một mình. Hãy chạy thật nhanh đến chỗ boss hoặc trở về căn phòng nơi bạn tỉnh giấc.

6. Nếu có một con chó khác cố gắng tiếp cận bạn, hãy cố gắng ra ký hiệu cho Boss rằng con chó đó đang cố gắng muốn đánh cắp bạn. Bạn không thể nói chuyện trực tiếp với Boss vì nó sẽ không hiểu bạn nói gì đâu. Nhưng bù lại bạn có thể hiểu những gì Boss nói và hãy cố gắng lắng nghe nó.

7. Làm thân với Boss bằng các cử chỉ và hành động như khi bạn nuôi một con thú cưng cho đến khi Boss tháo chiếc vòng gắn xích trên cổ bạn. Đây là việc TỐI QUAN TRỌNG mà bạn bắt buộc phải làm được trong vòng một tháng nếu bạn muốn thoát khỏi thế giới này. Nếu hoàn thành được điều luật này, hãy đến với điều luật số 10.

8. Đừng làm Boss tức giận, Vì khi tức giận nó sẽ còn kinh khủng hơn cả những con chó khác. Đến lúc đó có Chúa mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra với bạn.

9. Hầu hết tất cả những con chó khác sẽ không thể làm gì bạn nếu có Boss ở bên cạnh. Tuy nhiên có một con chó đặc biệt to lớn hơn cả được gọi là *Trưởng Lão*. TUYỆT ĐỐI hãy tránh tiếp xúc với Trưởng Lão. Vì nếu Trưởng Lão có hứng thú với bạn, đến Boss cũng không thể bảo vệ được bạn.

10. Sau khi bạn đã làm thân và có đủ sự tin tưởng của Boss. Hãy nói với Boss câu "Về Nhà Thôi". Đó chính là ba từ duy nhất mà Boss có thể hiểu những gì bạn nói. Sau đó Boss sẽ giúp bạn trở về nhà.

11. Hãy nhớ rằng tuyệt đối chỉ thực hiện điều luật số 10 khi bạn đã hoàn thành được điều luật số 7, nếu không bạn sẽ không thể hình dung được điều gì sẽ xảy ra với bản thân đâu. Vì không chủ nhân nào muốn thú cưng của mình phản bội lại họ.

12. Về con người ở thế giới của loài chó. Khi bạn bắt gặp một con người khác ở thế giới này, đừng cố giao tiếp với họ hay đụng chạm tới họ. Hãy cứ lờ họ đi bởi vì đôi khi họ không thực sự là con người như bạn. Và tôi tin rằng bạn cũng không muốn trở thành một trong số họ chút nào đâu.

13. Hãy giữ cho Boss sống sót trong khoảng thời gian Boss giúp bạn chạy trốn.

14. Kể từ sau điều luật này, không được hoàn toàn tin tưởng vào các điều luật khác xuất hiện ở tương lai nữa.

Tôi vừa đọc vừa suy nghĩ trong hoang mang. Những điều luật quái dị gì đây, Tôi thực sự đang ở một thế giới khác ư? Ai đã viết ra những điều luật này? Liệu có phải là con chó tên Boss kia không? Nhưng một vài điều luật đã cho thấy nó không phải là người viết.

Chưa kịp định hình được tất cả những dữ liệu từ những điều luật trên thì con chó kia một lần nữa quay trở lại căn phòng. Nó và tôi lại nhìn chằm chằm nhau một lần nữa. Tuy nhiên biểu cảm của nó giờ đây trở nên vô cùng giận dữ. Tôi bấy giờ mới chợt nhận ra mà nhìn mọi thứ xung quanh. Những thứ thịt nhầy nhụa hôi thối đó đã vương vãi khắp căn phòng của nó.

Boss bắt đầu tiến lại gần tôi và nhe bộ răng nanh sắc Nhọn Của Nó ra. Những vết loằn đỏ từ đôi mắt của nó hiện rõ lên đầy vẻ tức giận, như một con thú hoang dại đang chờ trực để xông đến cấu xé tôi. Những chiếc móng vuốt to bằng cả ngón tay của nhô lên. Tôi biết chắc chắn rằng nó có thể xé xác tôi thành y hệt như những miếng thịt nhày nhụa đang nằm la liệt dưới sàn nhà đằng kia nếu nó muốn. Tôi chợt nhớ lại điều luật số 8: Đừng làm Boss tức giận

Ngay lúc này, tôi biết nếu tôi không làm gì đó... Tôi chắc chắn sẽ Chết. Và điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này để bảo toàn mạng sống của bản thân đó chính là phải giải quyết hết đống thịt nhày nhụa kia.

Không để cho Boss tiến lại gần, tôi nhanh chóng lê cái thân xác đau nhức của bản thân đi đến từng chỗ của miếng thịt hôi thối bốc mùi đó và.. ăn nó. Cái vị bốc mùi kinh tởm sộc thẳng lên mũi tôi. Thứ thịt đó còn kinh tởm hơn cả những gì tôi có thể tưởng tượng ra nữa. Tôi như muốn chớ ra ngoài ngay lập tức. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bị xé xác bởi Boss, tôi vẫn phải nắn răng chịu đựng mà ăn hết từng miếng thịt này đến miếng thịt khác.

*Nhóp nhép... nhóp nhép...*

Tôi có thể cảm thấy những con giòi đang nghe nguẩy trong kẽ răng của tôi

*Nhóp nhép... Nhóp nhép...*

Tôi có thể cảm thấy sự hôi thối đang ứ lại trong cổ họng tôi

*Nhóp nhép.. Nhóp nhép...*

Và cuối cùng tôi cũng đã ăn hết những miếng thịt đó.. Không chừa lại một miếng nào. Tôi nhìn về phía Boss với sự sợ hãi tột cùng. May mắn thay, có vẻ như nó đã bình tĩnh trở lại. Cuối cùng nó vẫn tiến về phía chỗ tôi và xoa đầu tôi, trên mặt nở một nụ cười quái dị.

- Ngoan lắm.

Boss ngay lập tức tháo chiếc xích còn đang buộc chặt tôi vào chân giường rồi kéo tôi ra khỏi cửa. Tuy rằng cơ thể tôi đang rất mệt mỏi và đau đớn nhưng tôi vẫn không thể làm gì khác ngoại trừ việc đi theo Boss. Chúng tôi bắt đầu tiến ra bên ngoài và thực hiện một cuộc đi dạo đầu tiên. Điều kì lạ ở đây là: Tôi là người bị xích và Boss là người đang dắt tôi.

Trên đường đi, tôi gặp vô số các con chó khác. Chúng đều rất to lớn y như Boss vậy. Điều oái oăm là chúng cứ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một miếng mồi ngon cho bọn chúng vậy. Tôi không dám làm gì, chỉ có thể lủi đi theo Boss. Đi được một lúc, Boss dừng lại và buộc xích của tôi vào một gốc cây rồi bỏ đi. Tôi nhìn Boss và cố gắng tạo ra cử chỉ níu kéo nhưng nó có vẻ không thực quan tâm đến tôi. Sự sợ hãi tràn ngập tâm trí tôi một lần nữa. Chỉ cần nhớ lại những ánh nhìn đầy hoang dã từ những con chó mà tôi mới gặp mấy phút trước cũng khiến tôi sởn gai ốc rồi.

- Chào bạn..

Bỗng dưng, một giọng nói xuất hiện sau lưng tôi. Và khi tôi quay lại, tôi có thể nhìn thấy một lồng gỗ cu kĩ. Ẩn sâu bên trong chiếc lồng đó chính là... Những con người khác như tôi.

- Chào đằng đó nhé!
- Cậu được ở bên ngoài à, thích thế!
- Bọn mình kết bạn với cậu được không?

Những con người đó bắt đầu nhốn nháo, bàn tán xì xào về tôi. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút. Chí ít, vẫn có những con người như tôi ở đây. Tôi tươi cười và đáp lại:

- Chào các bạn.

Tôi rạng rỡ nhìn về phía họ và họ cũng y như tôi, vui vẻ chào đón. Nhưng.. có cái gì đó lạ lắm. Dần dần, khuôn mặt của bọn họ như hòa làm một vậy. Từng cử chỉ hành động, đôi mắt, nếp nhăn , cùng với những tiếng cười kì dị.. Mọi thứ dần trở nên kì quái. Bọn họ bắt đầu cười ra tiếng, những nụ cười khúc khích đến quái đản khiến cho tôi sợ hãi vô cùng mà vô thức lùi xuống vài bước. Ngap lập tức, tôi chợt nhớ lại điều luật số 12: Đừng cố giao tiếp với loài người ở thế giới này.

- Hihihihi... Cậu nói được này!

Tôi không trả lời. Từng tế bào trên cơ thể tôi nhắc nhở tôi rằng tôi phải tuân theo các quy tắc, nếu không tôi chắc chắn sẽ chết. Không, một thứ cảm giác gì đó còn tệ hơn cả cái chết.

- Nè nè! Cậu giúp chúng tôi ra khỏi đây nhé.
Họ lại tiếp tục vừa cười đùa, vừa nói. Và tất nhiên tôi không trả lời.

- Này! Trả lời bọn tôi đi chứ?
- Sao cậu không nói gì thế?
Sau một hồi nói chuyện xì xào, bọn họ bắt đầu dần mất kiên nhẫn. Tông giọng của bọn họ đột nhiên trầm xuống đến lạ thường, như thể là một bản đồng thanh cùng lúc, họ gào lên:

- Làm ơn giúp chúng tôi đi.
Tôi không trả lời

- Thả bọn tôi ra đi mà.
Tôi không trả lời

- Thả bọn tao ra ngay.
Tôi không trả lời

- Thằng khốn phản bội, thả bọn tao ra. Cứu bọn tao ra mau. Thằng khốn nạn kia.
Tôi không trả lời

- Nếu mày không giúp bọn tao, bọn tao xé xé xác mày ra thằng khốn phản bội. Mày đến đây thằng mặt lồn kia.

Giọng điệu của bọn họ bắt đầu trở nên dữ dằn hơn. Chúng đều đồng thanh chửi rủa về sự hiện diện của tôi như thể tôi là một kẻ phản bội mặc cho tôi không biết rốt cuộc bọn họ là ai và muốn gì. Tiếng gào thét của họ ngày một lớn hơn khiến cho cơn đau đầu của tôi bộc phát. Khi tôi nghĩ tôi thực sự không thể chịu được nữa thì bỗng dưng, một con chó kì lạ từ đâu xuất hiện. Nó nhe nanh về phía đám người kia đe dọa.

- IM MỒM NGAY.

Tất cả đám người đó ngay lập tức im lặng không dám hó hé một lời... Ngoại trừ 1 người. Hắn ta có vẽ vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi và chửi rủa. Có lẽ, đây chính là sai lầm lớn nhất của hắn. Con chó kia ngay lập tức tiến gần tên lắm mồm kia và...

*Xoạc*

Một tiếng xé ngọt lịm, chỉ trong một tích tắc cái đầu của con người xấu số kia đã nằm gọn trong lòng bàn tay của con chó hung dữ. Con chó ngay lập tức nhìn chằm chằm vào cái đầu, miệng nở một nụ cười ma quái. Cái mồm nó mở rộng, quai hàm của nó như bị xé toạc ra ngoài, để lộ hàm răng sắc nhọn. Nó bắt đầu từ từ đưa cái đầu người vào trong miệng và nhai ngấu nghiến.

*Nhồm nhoàm... Nhồm nhoàm...*

Những giọt máu bắn tung tóe xung quanh hốc miệng của nó, mùi tanh và nồng bắt đầu tỏa ra khắp nơi. Tôi thậm chí có thể nghe thấy được những tiếng rắc rắc khi nó đang ngấu nghiến cái hộp sọ của người đàn ông xấu số kia. Chỉ trong thời gian ngắn nó đã nuốt chửng toàn bộ cái đầu cũng như phần cơ thể còn lại của người đàn ông đó. Sau khi ăn xong, quai hàm của nó trở lại bình thường.. như bao con chó khác.

Không thể giữ cho bản thân bình tĩnh trước cảnh tượng vừa xảy ra, tôi bắt đầu la hét lên và nôn mửa. Những thứ thịt mà tôi cố gắng nuốt ban nãy giờ đây đã bị thải ra hết qua đường miệng của tôi, một con giòi vẫn còn đang ngọ nguậy thoi thóp trong bãi nôn bốc mùi đó. Nước mắt tôi giàn giụa, cùng với đó là cái cảm giác kinh tởm, sự sợ hãi đang dần dần ăn mòn trong tâm trí tôi. Tôi cố gắng ngước nhìn lên phía trên một lần nữa, ngay lập tức tim tôi như muốn ngừng đập.

Con chó đó... đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đồng tử của nó dãn ra, nụ cười thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt của nó, xung quanh miệng của nó vẫn còn đang lởm chởm dính máu đỏ tươi.

- Mất một... Phải thêm một.

Con chó thì thầm gì đó. Nó ngó nhìn xung quanh kĩ càng, như thể xem có con chó nào khác gần đây không. Khi biết chắc rằng nó chỉ có một mình, nó từ từ tiến lại gần tôi với biểu cảm thèm khát. Tôi chợt nhớ lại điều luật số 4: Không được tiếp xúc với một con chó khác khi bạn ở một mình.

Tôi biết, giờ tôi đã biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi vi phạm điều luật đó. Cái chết... Không, tôi sẽ bị ăn sống nếu như thứ đó chạm vào tôi. Tôi... Tôi không muốn chết. Tôi cần phải...

Điều luật số 5: Hãy chạy ngay đến chỗ Boss hoặc căn phòng khi mà bạn đã tỉnh dậy. Như một bản năng sinh tồn, điều luật số 5 nảy số trong não tôi, và đôi chân tôi ngay lập tức di chuyển. Mặc cho cơ thể có đau đớn thế nào, tôi lao nhanh về phía ngược lại nhưng...

*Rắc*

Dây xích trói ở cổ tôi ngay lập tức khập lại khiến cho tôi ngã nhoài ra đất. Một cơn đau dữ dội chạy dọc sống lưng tôi. Có lẽ, tôi đã bị trật khớp cổ, nó khiến tôi đau đơn vô cùng. Nhưng điều đó không là gì so với thứ tôi đang phải đối diện hiện tại. Tôi ngước dậy và nhìn con chó kia một lần nữa, nó đã ở rất gần tôi rồi. Nó từ từ đưa  khuôn mặt với cái mõm dính đầy máu tươi của nó lại gần tôi và hít một hơi thật sâu. Nó cứ liên tục hít, miệng thì lẩm bẩm:

- Hàng tốt... hàng tốt. Là hàng nuôi... Không phải... công nghiệp. Rất bổ... rất ngon.

Tuy câu nói không liền mạch, nhưng tôi biết chắc nó đang có ý định gì, và điều đó khiến cho tôi phát hoảng. Nó bắt đầu đưa cái mõm đầy máu cùng với chiếc lưỡi dài từ từ áp sát vào mặt tôi. Quá sợ hãi, tôi chỉ có thể nhắm mắt lại. Cái lưỡi đầy máu tanh của nó bắt đầu len lỏi và liếm láp khắp khuôn mặt của tôi. Sự hôi tanh, nhớp nháp mà nó đem đến khiến cho tôi như muốn gào lên vì sợ hãi. Nó sẽ ăn tôi mất... Nó sẽ ăn tôi mất... Nó sẽ...

*Xoạc... Bẹt*

Và... Tôi không còn cảm thấy gì nữa. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn gió vậy. tôi không còn cảm thấy cái lưỡi nhớp nháp đó nữa, chỉ còn lại mùi hôi tanh nồng từ khứu giác của tôi. Tôi từ từ mở mắt... Và tôi thấy Boss.

Boss đang... Nghiền nát hộp sọ của con chó vừa mới tấn công tôi như bóp nát một quả cảm vậy. Boss vừa mới.. nghiền nát cái đầu từ một đồng loại của chính nó. Tôi không biết tôi có thể diễn tả cảm xúc của bản thân mình lúc này thế nào nữa. Sự khuây khỏa ư? Hay sự sợ hãi ư? Nhưng ít nhất, tôi biết Boss đã cứu tôi một mạng, và dù cho tôi có sợ nó thế nào.. Tôi vẫn biết ơn nó.

Những tiếng gầm gừ bắt đầu xuất hiện xung quanh chúng tôi. Tôi thoáng nhìn và phát hiện ra, có vẻ như cái chết của một con chó đã thu hút những con chó khác xuất hiện. Xong, bọn chúng có vẻ không hề chú ý đến Boss hay tôi, mà chúng hướng nhưng đôi mắt thèm khát tới cái lồng gỗ chứa đầy những con người bên trong kia. Boss đá xác của con chó đã chết qua một bên và từ từ tiến đến chỗ tôi, tháo xích từ gốc cây, quay người và dắt tôi đi.

Ngay khoảnh khắc Boss rời đi, những tiếng chạy sùng sục của những con chó ngay lập tức xổ thẳng tới đằng sau chiếc lồng gỗ phía sau chúng tôi. Những tiếng cào xé, nhồm nhoàm, la hét hỗn loạn bắt đầu dồn dập. Tôi biết.. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở ngay phía sau tôi. Nhưng tôi không dám quay đầu lại, tôi nghĩ nếu tôi chứng kiến khung cảnh đó... Tôi không chắc mình còn có thể giữ đầu óc bình tĩnh được nữa.

Những khoảng thời gian sau đó, tôi tiếp tục cuộc sống của bản thân trong ngôi nhà của Boss. Ban đầu, Boss có vẻ không mấy hứng thú với sự tồn tại của tôi và tôi cũng thực sự không muốn dính dáng gì đến nó. Nó chỉ mang thức ăn, nước uống cho tôi rồi rời đi vào buổi sáng, quay trở lại vào buổi chiều, dắt tôi đi dạo, về vào buổi tối và vòng lặp cứ thế liên tục suốt 1 tuần liên tiếp. Tôi cũng đã dần thích nghi với cách sống này, làm quen với thứ thịt thối kia.

Nhưng tôi biết... cái điều luật số 7 kia vẫn luôn ám ảnh trong đầu tôi. Thuần hóa con quái vật này là cách duy nhất để tôi có thể thoát ra khỏi chốn địa ngục này. Vào ngày đầu của tuần thứ 2, tôi bắt đầu mở lời và tiến lại gần Boss vào mỗi buổi tối. Nhờ theo giõi, tôi biết nó có sở thích là chơi với một quả bóng vải mỗi khi nó rảnh. Tôi đã quyết định chơi bóng với Boss vào tối hôm đó. Ban đầu, nó có vẻ cau mày khi tôi cố gắng tiếp cận nó... Nhưng ngay khi tôi ném quả bóng về phía nó và làm cử chỉ như thể tôi muốn chơi với nó, nó đã dần nguôi ngoai và tỏ ra vui vẻ với tôi.

Cứ như thế, chúng tôi chuyền đi chuyền lại quả bóng cho nhau. Nó có vẻ rất hài lòng, ừ thì tôi đoán chơi hai người vẫn vui hơn là chơi một mình đúng không? Có một sự thật là Boss khá giống với những con chó ở thế giới của tôi, chỉ là lớn và đáng sợ hơn thôi. Nó vẫn hay lè lưỡi, vẫy đuôi khi vui và gầm gừ khi khó chịu. Và một điều quan trọng nữa, giường như Boss không bao giờ ăn bất cứ thứ gì trước mặt tôi. Dù thi thoảng, tôi vẫn có thấy những vệt máu còn loang lở trên mõm của nó nhưng có vẻ như nó thực sự không muốn tôi chứng kiến khung cảnh đáng sợ đó khi nó ăn thịt đồng loại của tôi. Nhờ đó, sự sợ hãi trong tôi cũng bắt đầu giảm xuống mỗi khi ở cạnh nó.

Trong tuần thứ 2, Boss bắt đầu tháo gỡ dây xích trên cổ tôi xuống mỗi khi chúng tôi đi dạo. Tuy nhiên, chiếc vòng sắt thì vẫn kẹp chặt ở cổ tôi. Vì một lí do nào đó, Boss không bao giờ tháo chiếc vòng sắt đó ra khỏi cổ của tôi. Tôi không biết lí do tại sao, nhưng ít nhất tôi tin đây là một bước tiến lớn.

Bước sang tuần thứ 3. Tôi và Boss thực sự đã thân với nhau hơn trước rất nhiều. Nó đã để tôi xoa đầu nó mỗi khi nó muốn, tôi còn dạy cho nó cách tung hứng một quả bóng. Tôi cảm thấy thật may mắn vì tôi từng là một tay tiền đạo khá trong bộ môn bóng đá hồi còn học đại học. Boss cũng đã không còn mang những thứ thịt thối kinh khủng kia về nữa, thay vào đó tôi và nó đã ngồi ăn cùng nhau.

Dù rằng đây vẫn là thứ thịt sống nhưng ít nhất nó còn tươi và tôi biết nó là... thịt người. Tôi biết chứ, nhưng tôi phải sống, và tôi cũng không nghĩ cái lũ trong lồng gỗ ngày hôm đó là con người thực sự như tôi đâu. Ừ thì chúng cũng có nét tương đồng giống tôi đấy, và cũng có thể nói ngôn ngữ giống tôi nhưng... Chúng không giống một con người bình thường chút nào. Tuy nghe thật kinh tởm nhưng tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Tôi phải ăn để sống  Cuộc sống ở tuần thứ 3 cũng cứ thế tiếp diễn trôi qua và thậm chí có những lúc tôi thực sự nghĩ... Cuộc sống này cũng không quá tệ. Nhưng đó là cho đến khi tôi bước chân sang tuần thứ 4.

Ở ngay tối đầu tiên trong tuần, Boss bỗng dưng cảm thấy lo lắng khi nó trở về muộn hơn thường ngày. Tôi đã tới, xoa đầu nó và có ý định muốn chơi bóng cùng nó nhưng nó dường như không mảy may quan tâm tới tôi. Nó chỉ nằm một chỗ và ngủ thiếp đi. Ngày thứ hai cũng vậy, rồi đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm nó vẫn liên tục không có ý mảy may quan tâm đến tôi. Điều đó khiến tôi thực sự buồn và có đôi chút lo lắng. Nhưng tôi cũng đâu thể làm gì chứ, tôi không thể ép nó làm gì cả.

Cho đến ngày thứ sáu. Sau khi trở về vào buổi tối, cũng là buổi tối duy nhất tôi không mảy may chạy đến xoa đầu hay ngỏ ý chơi bóng với nó nữa. Thì nó đột nhiên lại rúc vào lòng tôi, dụi dụi dục tôi xoa đầu nó. Tuy có hơi bất ngờ nhưng tôi cũng làm theo những gì nó muốn. Trong lúc đó, nó cứ nhìn chằm chằm tôi một cách buồn bã, miệng kêu ư ử không thành tiếng. Tôi cũng không biết và không hiểu nó đang thực sự muốn gì... Nhưng tôi chỉ có thể làm những gì tôi vẫn hay làm thôi.

Khi còn đang mải mê suy nghĩ, đột nhiên nó đứng phắt dậy, lấy xích và lắp vào vòng sắt của tôi. Tôi bất ngờ và có ý chống cự nhưng Boss đã gầm gừ tỏ vẻ tức giận khiến tôi phải rè chừng mà chấp nhận. Đây là lần thứ hai nó tỏ vẻ tức giận trước mặt tôi rồi và tôi không muốn điều đó chút nào. Sau đó, nó bắt đầu dắt tôi đi trong đêm tối hôm đó, cũng là đêm đầu tiên mà tôi thực sự được bước chân ra ngoài.

Khung cảnh xung quanh tôi trở nên vô cùng ma mị và đen tối. Tôi hầu như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng có lẽ Boss thì khác. Đôi mắt của nó lóe sáng trong màn đêm. Có thể tôi đã nghĩ quá, nó xích tôi lại đơn giản chỉ vì nó không muốn tôi bị lạc chăng. Chúng tôi cứ thế đi mãi, đi mãi, đi mãi cho đến khi chúng tôi thấy được một chút ánh sáng đỏ từ đằng xa. Chỉ cần nhìn một phát tôi cũng biết, đó là Lửa.

Chúng tôi tiếp tục tiến tới đốm sáng đỏ đó và nó ngày càng lớn hơn. Khi đặt chân đến nơi, tôi phải bàng hoàng đến bất ngờ khi có rất rất nhiều những con chó khác đang ngồi xung quanh đám lửa khổng lồ mà tôi chủ cho là đốm sáng ban nãy. Dù tôi đã quen với việc nhìn thấy rất nhiều những con chó khác mỗi khi tôi đi dạo nhưng đây là lần đầu tôi thấy chúng tụ tập đông thế này.

Bọn chó bắt đầu ngoảnh mặt lại nhìn tôi và Boss, một vài con đã gầm gừ tỏ thái độ khó chịu, một vài con thì có ý định tiến tới chỗ chúng tôi nhưng đã dừng lại ngay lập tức khi thấy Boss gào lên một tiếng rất lớn như muốn đe dọa. Sau cùng, Boss và tôi đã ngồi vào một chỗ biệt lập hoàn toàn với lũ chó còn lại. Chúng tôi cứ thế ngồi nghỉ và chờ đợi, Boss không nói gì và tôi cũng vậy.

Tôi thậm chí chỉ dám cúi gằm mặt xuống đất vì mỗi khi ngẩng lên, tôi lại cảm thấy có thấy vô số những cặp mắt đói khát đang nhìn chằm chằm vào tôi. Sau một hồi, bỗng chốc những con chó đứng bật dậy, đồng thanh hú lên nhưng tiếng kêu rất lớn. Boss cũng hú theo bọn chúng còn tôi thì... chỉ có thể ngồi yên đấy không nhúc nhích.

- Húuuuu

Chí ít, tôi đã có thể quan sát xung quanh vì bọn chúng cũng không còn để ý đến tôi nữa. Tôi chợt nhận ra từ đằng xa, một hình bóng to lớn xuất hiện. Nó cực kỳ to lớn. Những con chó ở đây đều đã cao và to lớn hơn tôi rất nhiều rồi nhưng cái thứ kia thậm chí còn khủng khiếp hơn như vậy. Nó phải cao gấp hai... Không gấp ba lần những con chó khác bao gồm cả Boss. Nó khoác trên vai một cái lồng gỗ khổng lồ, bên trong đó chưa đựng rất nhiều những... con người.

Con chó khổng lồ kia nhanh chóng tiến vào sâu vòng tròn và đặt chiếc lồng chứa hàng trăm con người xuống bên cạnh đám lửa. Đồng thời lúc đó, những con chó khác cũng ngừng hú. Con chó khổng lồ kia bắt đầu kêu lên những thứ tiếng kì quặc gì đó mà thậm chí đến tôi cũng không hiểu được. Sau một vài phút gầm gừ, con chó khổng lồ ngay lập tức đập tan cái lồng gỗ, những con người bên trong bấy giờ bắt đầu nháo nhào hoảng loạn, hét toáng lên và chạy trốn.

Nhưng thật tệ làm sao, bọn họ cũng đã bị bao vây bởi hàng trăm con chó khác. Cảnh tượng sau đó là một vụ thảm sát. Không.. Là một khung cảnh diệt chủng đẫm máu. Những con chó nháo nhào vồ tới con mồi của mình, bọn chúng há to cái miệng và cắn nát các thi thể của những con người tội nghiệp đang cố gắng chạy trốn kia.

Máu đã đổ nhuốm đỏ mặt đất, những tiếng hét la thất thanh đi kèm với tiếng gầm rú và nhóp nhép của những con chó đang nhai ngấu nghiến thịt người. Mùi hôi tanh nồng nặc tỏa ra, những miếng nội tạng, ruột gan rơi lã tã trên mặt đất, tiếng sương gãy ròn tan vang vọng liên tục. Tất cả những con chó như đã hóa điên  ngoại trừ... Boss. Nó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ ngồi bên canh tôi thôi.

- Đừng nhìn... Đừng nghe... Không tốt. - Boss lẩm bẩm

Tuy rằng tôi không thể hiểu ngọn ngành câu nói của Boss, nhưng tôi vẫn hiểu những ý chính mà nó định nói. Nó thực sự quan tâm đến tôi. Tôi nhìn nó và cười, tôi tin rằng chỉ cần có Boss ở bên cạnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Tại sao... không... tham gia? Ngươi luôn...  Kẻ... Đầu tiên... Ăn.. Nhiều nhất

Một giọng nói ồm ồm bỗng dưng phát ra. Tôi quay mặt lại và thấy con chó khổng lồ kia đã đứng ngay trước mặt chúng tôi. Trên tay nó là một thi thể của một con người với cái ruột đà lòi lễ thễ ra ngoài, trải dài trên nền đất. Con chó khổng lồ há toạc cái miệng của nó ra và nuốt trọn cái xác kia trong một nốt nhạc rồi nhai ngấu nghiến trước sự kinh hãi của tôi. Máu và nội tạng chảy dài thành bãi trên mặt đất.

- Không đói... Tôi... Không... Tham gia - Boss lắp bắp

Con chó khổng lồ liếc nhìn về phía tôi rồi lại nhìn lên phía Boss. Ánh mắt của nó đầy vẻ bực tức.

- Vớ Vẩn... Hãy.. Ăn.... Thứ đó. - Con chó khổng lồ vừa gào lên vừa chỉ tay về phía tôi.

- Không phải... Đồ ăn... Là.... Bạn. - Boss cũng gầm gừ theo, khuôn mặt tỏ rõ sự phản kháng.

Con chó khổng lồ ngạc nhiên, nó lùi lại một bước và nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi. Nó cứ nhìn như vậy trong khi cả hai chúng tôi đều không động đậy gì. Nhưng tôi có thể cảm thấy Boss đang run lên vì sợ hãi. Cuối cùng, nó cứ thể bỏ qua và rời đi, nhưng tôi có thể thấy rõ trước khi quay mặt đi, nó đã nở một nụ cười ma quái. Nụ cười đó, hình dáng đó khiến cho tôi chợt nhớ lại một điều quan trọng mà tôi đáng nhẽ không bao giờ được quên. Điều luật số 9: ĐỪNG BAO GIỜ tiếp xúc với Trưởng Lão. Thứ đó... Chắc chắn là Trưởng Lão.

Boss ngay lập tức đứng dậy và kéo tôi đi. Chỉ khác lần này, Boss đã cõng tôi trên lưng và phi đi thật để rời khỏi cái bữa tiệc chết chóc kia. Chúng tôi nhanh chóng tiến về ngôi nhà quen thuộc. Bước vào trong căn phòng, tôi thấy Boss cầm một thanh củi rồi dùng móng vuốt của mình cào liên tục vào thanh gỗ với tốc độ cực nhanh, sau một lúc thanh gỗ đó đã bén lửa và trở thành một ngon đuốc. Boss đưa cây đuốc cho tôi, và rồi giơ nanh lên kề vào cổ tôi.

*Xoẹt!*
. . .
*Cheng!!!!*

Tôi giật mình mà ngã ngửa xuống đất. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác dễ chịu tràn ngập vào cơ thể tôi. Tôi chạm nhẹ vào cổ mình và phải nức lên vì hạnh phúc. Boss đã Phá chiếc vòng sắt trên cổ của tôi. Nó từ từ tiến lại chỗ tôi, liếm những vết bầm trên cổ tôi và thủ thỉ:

- Xin.. Lỗi

Ngay tại đây, ngay giây phút này tôi đã chính thức hoàn thành được nó. Điều luật mà tưởng chừng như bất khả thi. Điều luật số 7: Làm thân và đợi Boss tháo chiếc vòng sắt.

Ngay sau đó, nó đẩy tôi ra. Tay của nó run lên và gầm gừ với tôi:

- Chạy đi... Chạy... Càng xa... Càng.. Tốt.... Không... An toàn.

Tôi không nói gì, hay nói đúng hơn là tôi chưa thể kịp phản ứng với những gì đang diễn ra. Thấy tôi vẫn ngẩn người, Boss tiếp tục đẩy người tôi nhưng lần này Boss lại gào lên với tiếng gầm giận dữ.

- Chạy mau... Ở lại... Sẽ chết... Không muốn... Chết.

Tôi vẫn đứng đó.

- Không thể... Làm gì... Khác... Chạy đi... Làm ơn. - Boss gào lên một lần nữa, cùng với đó là những tiếng ư ử buồn bã.

- Về nhà thôi! - Tôi thì thầm vào tai Boss, đây chính là lúc mà tôi phải thực hiện nó. Điều luật số 10: Ngay khi hoàn thành điều luật số 7, hãy nói với Boss một câu nói duy

Boss ngay lập tức quay về phía tôi và nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tôi vừa mới làm một điều gì quá sức tưởng tượng của nó. Nó cứ nhìn tôi, miệng của nó lắp bắp không thành lời. Cuối cùng, nó nằm xuống và dụi vào lòng tôi đòi tôi xoa đầu. Tôi làm theo những gì nó muốn.

- Về... nhà thôi...

Ngay lập tức Boss nhảy bật dậy, nó chạy nhanh lên giường và loay hoay tìm một cái gì đó. Một lúc sau, nó đưa cho tôi thứ gì đó.

- Để... Phòng bị.

Thứ Boss đưa cho tôi là một con dao làm bằng Bạc. Nó vẫn còn rất mới và sáng, cứ như thể nó mới chỉ được hoàn thiện trong vài ngày gần đây vậy. Tôi nhận lấy con dao và ngay lập tức chúng tôi xông ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa, chúng tôi bỗng giật mình khi nhìn thấy có hàng loạt những đốm sáng trải dài thành một đoạn đường đang phóng thẳng đến chỗ chúng tôi với một tốc độ rất nhanh. Boss gầm gừ rồi nhìn tôi. Sau đó, Boss ngay lập tức cúi người xuống và ra hiệu cho tôi nhảy lên.

- Chúng ta... Phải đi... Ngay.

Tôi nhảy lên lưng Boss để chuẩn bị. Nó tiếp tục gầm gừ đáp lại.

- Vất... Đi... Không cần... Ánh sáng.

Tôi chợt nhận ra trên tay tôi vẫn còn cầm cái đuốc. Ngay lập tức tôi ném nó xuống đất. Trong một tích tắc, Boss gầm gừ một tiếng cuối:

- Bám.. Chặt.

Và cứ như thế, chúng tôi lao nhanh về phía trước trong màn đêm vô tận. Ừ thì là màn đêm với tôi thôi chứ tôi tin Boss có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ. Tuy vậy, những đốm sáng đằng sau vẫn dai dẳng đuổi theo chúng tôi. Tôi không biết làm cách nào mà bọn chúng có thể biết được chúng tôi đang đi đâu, có lẽ bọn chúng có thể đánh hơi được chúng tôi chẳng? Tôi không biết, nhưng Boss vẫn đang liên tục lao đi với một tốc độ chóng mặt, và tôi tin Boss sẽ làm được.

Chúng tôi.. Ý tôi là Boss cứ thế chạy mãi, chạy mãi, chạy mãi... Cho đến khi tôi đột nhiên có một cảm giác lạnh cả vai gáy. Chúng tôi đã đi đến một nơi nào đó, một nơi nào đó cực kì kì lạ. Nó chỉ như một cái chớp mắt, khung cảnh xung quanh chúng tôi đột nhiên hiện rõ. Chỉ khác là... Tất cả mọi thứ xung quanh chỉ còn hai màu đen trắng, cứ như tôi đang coi một thước phim ngắn từ những năm 60 vậy. Tôi nhìn xuống hai bàn tay tôi và nhìn qua Boss, vẫn chỉ là hai màu đen trắng. Tôi quay lại phía sau và... Không còn thấy lũ chó kia đuổi theo nữa. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, tôi dần dần mất đi ý thức.

. . .

- Chà! Nếu mày đã ở đây thì xem ra mày đã sống sót nhỉ? Mày đã tuân thủ the các điều luật phải không? Ngoại trừ diều luật số 9? Tao biết, tao biết. Vì dù gì mày cũng phải vi phạm quy tắc đó thì mày mới tới được đây mà. Suy cho cùng không có quy luật nào là hoàn hảo cả. Chắc là "nó" cũng đã nhắc mày về việc không được tin tưởng tao đúng chứ? Nhưng tùy ở mày thôi, vì khi mày đã đến "Vùng Tối", mày sẽ phải tuân theo các điều luật của tao.

Điều luật sống sót ở Vùng Tối.

1. Mạng sống của mày là SỐ MỘT. ĐỪNG QUAN TÂM tới mạng sống của kẻ khác vì mày không có thời gian để quan tâm những thứ vô bổ đâu.

2. Nếu mày gặp được tao, tốt nhất là CHẠY NHANH đi. Mày ĐÁNH KHÔNG LẠI tao đâu.

3. Có một con Sông Vàng ở Vùng Tối. Nếu mày tìm được nó, ĐI XUÔI theo giòng sông và mày có thể trở về thế giới thực của mày. Hãy NGHE THEO tiếng gọi của những giọng nói, chúng sẽ dẫn mày tới chỗ con Sông Vàng.

4. Hãy dùng CON DAO BẠC để tấn công các sinh vật của màn đêm. Nó là thứ vũ khí DUY NHẤT có thể giết được chúng.

5. Tuyệt đối không được GIAO CHIẾN với Trưởng Lão, lần này mày sẽ KHÔNG ĐƯỢC MAY MẮN như lần trước nếu gặp phải lão đâu. Lão ta vẫn đang tìm kiếm mày đó.

6. TIN TƯỞNG vào Boss và TUYỆT ĐỐI làm theo những gì Boss nói. Nếu làm được mày sẽ sống sót, nếu làm trái mày chắc chắn sẽ chết.

7. Mày sẽ thoát được, nhưng chỉ khi đó là một mình mày mà thôi.

Tôi bừng tỉnh sau một cơn choáng váng ê ẩm. Giọng nói đó, những điều luật trong Vùng Tối, mọi thứ vẫn còn rõ như in trong đầu tôi. Tôi chợt nhìn xung quanh và mọi thứ vẫn như vậy, một màu đen trắng. Nhưng tôi không thấy Boss đâu cả, tôi đang nằm tựa trên một gốc cây, xung quanh là những bụi cỏ màu xám xịt đã che cho tôi. Tôi lo lắng và cố gắng đứng dậy ngó nghiêng. Cơ thể của tôi có vẻ đã thực sự bình phục sau một tháng ở cùng với Boss từ lúc nào mà tôi không hay. Tôi vội vã di chuyển xung quanh để tìm kiếm Boss. Đi qua từng bụi rậm, từng ngọn cỏ. Cuối cùng tôi đã nhìn thấy Boss. Nhưng...

- Boss! - Tôi vội vàng hét mà lao tới.
Boss bị thương rất nặng. Những vết máu đen loang lở trên khắp cơ thể của nó, những vết xước và cào cấu chi chít trên ngực và mặt, nó thở hổn hển bên trên mặt đất một cách mệt mỏi. Nhưng điều kinh khủng hơn là xung quanh Boss đầy dẫy những xác chết nằm la liệt xung quanh. Những cái xác này có vô cùng quái dị, chúng chỉ có một màu đen tuyền với đôi mắt trắng bạch, không mũi, không miệng, có hình dáng y hệt như những con chó. Có lẽ đây là "Những sinh vật của màn đêm?" Nhưng chẳng phải theo điều luật 4: Những sinh vật của màn đêm chỉ có thể bị giê...

- Cẩn... Thận... Đằng sau... - Boss thở hổn hển, chỉ tay về phía sau tôi.

Ngay lập tức, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quay người lại ngay lập tức. Đứng trước tôi là một cái thứ đen xì với đôi mắt trắng bạch y như những thứ đang nằm trên sán, nhưng nó có vẻ bé hơn rất nhiều, hơn nữa ns tròn vo và chỉ to vỏn vẹn bằng một quả bóng. Đôi mắt trắng bạch của nó đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang quan sát con mồi vậy. Cả cơ thể tôi dựng đứng lên như đang thúc dục tôi phải chạy đi ngay lập tức, nếu không nó sẽ xé xác tôi ra mất nhưng... Boss đang ở đây, tôi không thể bỏ mặc nó mà chạy đi được. Tôi chớt nhớ điều luật số 1:
ĐỪNG QUAN TÂM tới mạng sống của người khác.

Tôi thực sự phải bỏ lại Boss sao? Nhưng...

- Đừng sợ... CON DAO BẠC... Dùng nó...

Tiếng của Boss thì thào khiến tôi bừng tỉnh khỏi sự sợ hãi.
- Con dao bạc ư? Liệu nó có thực sự có tác dụng?

Không kịp định hình, thứ đen xì kia ngay lập tức nhảy chồm lên người tôi khiên tôi ngã lăn ra đất. Thứ đó bắt đầu bám vào người tôi và dính chặt vào tôi. Tôi hét lên trong hoảng sợ và cố kéo nó ra khỏi người nhưng ngay khi tôi vừa chạm vào nó, nó ngay lập tức dính luôn bàn tay phải của tôi vào cơ thể nó. Tôi... Không còn cảm nhận được bàn tay phải của tôi nữa. Nước mắt bắt đầu ứa ra, tôi gào lên trong sợ hãi.

- Không... Tôi muốn sống... Tôi muốn sống.

- Con Dao Bạc... Bình tĩnh... Sử dụng. - Một lần nữa, tiếng thì thào của Boss đã đánh tan đi nỗi sợ trong tôi.

- Con Dao Bạc... Đúng vậy.

Tôi nhanh chóng dùng bàn còn lại của mình và rút ra con dao bạc từ phía túi quần. Cầm trên tay con dao, tôi đâm mạnh về phía sinh vật màu đen gớm ghiếc kia. Nó rít lên một tiếng và sau đó, nó tan chảy. Thứ đó chảy ra khỏi cơ thể của tôi như một dạng chất lỏng rồi nhanh chóng biến mất. Tôi khuỵu xuống vì mệt mỏi và sợ hãi nhưng cũng vô cùng khuây khỏa. Tôi thực sự đã giết được nó. Tôi chạy ngay về hướng Boss với một nụ cười hãnh diện như muốn khoe chiến tích của bản thân. Nó chỉ nhìn tôi và mỉm cười

- Giỏi.. Lắm.

Ngay sau đó, Boss bật dậy ngay lập tức và chúng tôi tiếp tục di chuyển. Tôi đã lo rằng Boss có thể kiệt sức nhưng giường như nó vẫn ổn và nhất quyết bảo tôi phải di chuyển. Chúng tôi cứ tiếp tục đi, đi và đi cho tới khi chúng tôi bắt gặp hai ngả đường khác nhau. Hai con đường này giống nhau y như đúc. Từng ngọn cỏ, cành cây, hướng gió, thậm chí là khung cảnh của một chiếc lá cây rơi cũng y như ngau. Chúng giống nhau đến từng chi tiết khiến tôi phải sởn cả da gà.

- Trái... Trái... Trái...

Giọng thì thầm nào đó khẽ xì xào vào tai tôi. Giọng nói này nhẹ nhàng và ngọt ngào đến mức khiến cho cho tôi cảm giác lâng lâng hạnh phúc vô cùng, thứ cảm xúc mà lâu lắm rồi tôi mới có thể đón nhận. Điều luật số 3: Hãy nghe theo tiếng gọi của NHỮNG GIỌNG NÓI. Tôi nhanh chóng dắt tay Boss rẽ về phía bên trái nhưng nó đã ngay lập tức chặn tôi lại.

- Đừng nghe... chúng... Rẽ Phải. - Boss quay về phía con đường bên trái và gằn giọng, tỏ vẻ thù địch.

Tôi thắc mắc và lắc đầu, tỏ vẻ không đồng  ý với Boss. Theo điều luật thì tôi phải nghe theo giọng nói.

- Lũ Quỷ... Dối trá... Rẽ phải. - Boss gầm gừ với tôi một lần nữa.

Điều luật số 6: TIN TƯỞNG vào Boss. Một lần nữa, não của tôi lại nhảy số về điều luật số 6. Những điều luật này đang ngày càng trở nên mâu thuẫn với nhau và khiến cho tôi cảm thấy đau đầu. Trừ khi... Điều luật số 14... !!!

Cuối cùng, tôi quyết định làm theo những gì Boss bảo. Vì tôi TIN TƯỞNG vào Boss và những suy đoán của tôi. Chúng tôi lại tiếp tục miệt mài đi, đi nữa, đi mãi và rồi cuối cùng một ánh sáng màu vàng thực sự đã xuất hiện. Chúng tôi nhìn nhau hạnh phúc và mau chóng chạy tới con Sông Vàng. Tưởng chừng như đây là sẽ đích đến, là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời tôi nhưng không... Có một thứ gì đó đang đứng trước mặt chúng tôi, một thứ vô cùng to lớn. Nụ cười quái dị của nọ hiện ra, sinh vật khổng lồ đó, nó là Trưởng Lão.

- Chạy... Chạy ngay đi. - Boss chỉ nhìn chằm chằm vào Trưởng Lão và gào lên.

Trong một cái nháy mắt, Trưởng Lão đã nhảy vồ về phía chúng tôi nhưng Boss đã nhanh hơn một nhịp mà lao lên trước và đâm mạnh khiến lão ngã lăn ra.

- Chạy... Đừng quay đầu lại... Làm ơn - Boss quay sang tôi gầm lên một lần nữa.

Dù cho muốn ở lại, nhưng cơ thể tôi không cho phép điều đó. Sự sợ hãi nhấn chìm đầu óc của tôi. Tôi ngay lập tức chạy dọc theo bờ Sông Vàng. Tôi vẫn có thể ngoảnh mặt lại lần cuối và nhìn Boss. Nó vẫn đứng đó nhìn tôi mặc cho Trưởng Lão đang dần dần đứng dậy. Đôi tai của bó cụp xuống, nhưng nụ cười của nó vẫn ở đó và hướng đến tôi.

- Hãy... Sống sót.

Đó là câu nói cuối cùng của Boss mà tôi có thể nghe thấy trước khi hình bóng của nó hoàn toàn biến mất.

<Từ bây giờ bạn sẽ có 2 sự lựa chọn, và nó sẽ dẫn đến 2 Ending khác nhau. Ừ thì lựa chọn này cũng khá là dễ đoán và đơn giản rồi. Nhưng mà tôi vẫn muốn làm 2 Ending cho nó đã. Vậy nhé!>

ENDING1 : Tiếp tục chạy

* * *

Tôi phải sống sót. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ trong đầu.

Điều luật số 1: Mạng sống của mày là SỐ MỘT

Điều luật số 5: Tuyệt đối không được GIAO CHIẾN với Trưởng Lão,

Điều luật số 6: TUYỆT ĐỐI làm theo những gì Boss nói. Nếu làm được mày sẽ sống sót, nếu làm trái mày CHẮC CHẮN sẽ chết.

Điều luật số 7: Mày sẽ thoát được, nhưng chỉ khi đó là một mình mày mà thôi.

Tôi cứ thế chạy, chạy, chạy với chút sức lực  còn sót lại. Cuối cùng, tôi nhìn thấy một cánh cổng phát sáng từ xa ở phía cuối con Sông Vàng. Đó Chắc chắn là đích đến cuối cùng của tôi. Không chần trừ, tôi nhảy qua cánh cổng.

*Roẹt*

Tất cả những gì tôi nhìn thấy là một khoảng không màu trắng voi tận, kéo theo sau đó là cơn buồn ngủ dữ dội.

- Mình... Phải sống sót.

. . .

Tôi bừng tỉnh sau một cơn miên man tột độ đến ngộp thở. Tôi liếc nhìn xung quanh. Khung cảnh, mọi thứ đã có màu sắc trở lại, và bầu không khí trong lành này. Tôi nhìn xuống dưới bãi cỏ xanh mởn dưới mặt đất. Quay sang phải là một túi đồ Camping ngoài trời. Quay sang trái là một bộ vỉ nướng với những miếng thịt đã nguội lạnh. Trước mặt tôi là một giòng sông với tiếng nước chảy rì rào. Tôi nhớ ra rồi, tôi đã tự thưởng cho bản thân một buổi dã ngoại độc thân vào cuối tuần sau những ngày làm việc mệt mỏi ở công ti. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Hóa ra... Tất cả chỉ là một giấc mơ ư?

Tôi tự cười thầm với bản thân. Quả là một giấc mơ kì cục và đáng sợ. Tôi thầm nghĩ tôi nên bớt xem phim kinh dị lại mới được. Xa xa, mặt trời đã bắt đầu nhú lên trên đỉnh núi. Tôi chỉ tặc lưỡi nhẹ một cái rồi thu dọn  sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị đi về. Khi đã dọn dẹp xong, tội bất chợt nhìn thấy một thứ lập lánh dưới làn cỏ xanh. Tôi vội vàng nhìn xuống và nhặt nó lên. Nó là một con Dao Bạc sáng loáng.
- . . .

Tôi chết lặng nhìn thẳng vào con Dao này trong khi hai hàng nước mắt của tôi chảy xuống ròng rã. Tôi bật òa ra mà khóc. Tôi khóc nức nở như thể tôi là một đứa trẻ vừa mới lên ba, tôi khóc như thể tôi chưa từng được khóc, tôi khóc khi biết chắc rằng tôi vừa mới đánh mất một điều gì đó thực sự quan trọng, người bạn thân nhất của tôi.  Không thể dừng lại, tôi cả cố ngăn cản bản thân nhưng tôi không thể dừng lại. Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra cùng với đó là một thứ cảm xúc tội lỗi. Giá như.. Giá như tôi có thể mạnh mẽ hơn, giá như tôi có thể thay đổi được mọi thứ. Giá nhứ... Giá như mình có thể giết được nó bằng chính đôi bàn tay này tuyệt đẹp này nhỉ?

Giữ con dao bạc trên ngực, tôi ngước nhìn xuống dưới giòng sông kinh tởm đầy màu sắc kia .

- Tạm biệt Boss!

*Nhe răng cười*

. . . . .

"VÀ SAU ĐÂY LÀ BẢN TIN NÓNG. Ở KHU VỰC NGOẠI Ô CẮM TRẠI TỰ DO CỦA THÀNH PHỐ X, THUỘC QUẬN Y  ĐÃ XUẤT HIỆN MỘT HIỆN TƯỢNG VÔ CÙNG KÌ LẠ. MỘT LÀN SƯƠNG ĐEN ĐÃ BAO PHỦ KHẮP MỘT VÙNG RỘNG LỚN CỦA KHU CẮM TRẠI VÀ TOÀN BỘ NHỮNG NGƯỜI Ở ĐÓ ĐÃ MẤT TÍCH MỘT CÁCH BÍ ẨN.

TỔNG CỘNG ƯỚC TÍNH CÓ ĐẾN 347 NGƯỜI ĐÃ MẤT TÍCH TÍNH ĐẾN THỜI ĐIỂM HIỆN TẠI. TRONG ĐÓ CÓ 221 KHÁCH HÀNG CẮM TRẠI TỰ DO, 104 NHÂN VIÊN HỖ TRỢ KHU VỰC VÀ 22 ĐẶC VỤ KIỂM SOÁT KHU VỰC. HIỆN CHÍNH PHỦ ĐANG LÊN PHƯƠNG ÁN CÁCH LI MÀN SƯƠNG BÍ ẨN NÀY VÀ ĐIỀU TRA THÊM VỀ VỤ VIỆC. VẪN CHƯA CÓ BẤT KÌ THÔNG TIN CHÍNH THỨC GÌ TỪ PHÍA BÊN TRONG LÀN SƯƠNG TỐI ĐEN KIA, NÓ CŨNG ĐÃ VÀ ĐANG LIÊN TỤC LAN RỘNG RA CÁC KHU VỰ C XUNG QUANH VÀ CÓ THỂ ẢNH HƯỞNG TỚI KHU DÂN CƯ TRONG MỘT THÁNG TỚI.

MỌI THÔNG TIN CHI TIẾT SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT VÀO 19 GIỜ  HÀNG NGÀY TRÊN BẢN TIN THỜI SỰ MỚI NHẤT CỦA CHÚNG TÔI. XIN CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO GIÕI VÀ CHÚC CÁC BẠN CÓ MỘT NGÀY LÀM VIỆC, HỌC TẬP VUI VẺ."

ENDING2: Trở lại

* * *

Không được. Tôi không thể. Dù cho bản năng của tôi mách bảo rằng tôi bắt buộc phải chạy trốn nhưng tôi không thể cứ thế bỏ lại Boss một mình được. Tôi phải quay trở lại, tôi phải cứu Boss. Ngay lập tức đổi chiều, tôi chạy ngược lại giòng sông với một mong ước duy nhất trong đầu "Làm ơn đừng quá muộn."

Điều luật số 13: Hãy giữ cho Boss sống sót trong khoảng thời gian Boss giúp bạn chạy trốn.

Điều luật số 14: Kể từ sau điều luật này, không được hoàn toàn tin tưởng vào các điều luật khác xuất hiện ở tương lai nữa.

Tôi nhanh chóng quay trở lại chỗ của Boss. Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi thật sự đã ngoài sự tưởng tượng của tôi. Boss đang đứng đối đầu với Trưởng Lão nhưng... Cậu ta đã mất mất một cách tay. Cái hàm răng rộng ngoác của tên Trưởng Lão đã và đang ngấu nghiến cánh tay của Boss. Máu của Boss đang không ngừng chảy ra, cậu ấy có vẻ như không thể đứng vững được nữa.

- Boss! - Tôi hét lớn

Boss giật mình ngoái sang phía tôi, đôi mắt của cậu tràn đầy sự lo lắng và sợ hãi.

-Tại sao... Quay lại... Chạy ngay đi. - Boss gào lên giận dữ.

Không, tôi sẽ không chạy trốn nữa.

- Mày muốn tao phải không? Có giỏi thì bắt tao đi? - Tôi hướng thẳng về phía Trưởng Lão và hét lên hết sức cứ như thể tôi chưa từng được hét vậy.

Trưởng Lão nở một nụ cười nham hiểm, mọi sự tập trung của hắn giờ đây đổ dồn về phía tôi. Khi hắn quay người và định đuổi theo tôi thì ngay lập tức Boss đã nhảy xổ vào hắn và cào rách một bên mắt của hắn.

- Chạy... Ngay đi!

Boss vẫn gào lên khi cói bám vào cổ Lão. Trưởng Lão gào lên đau đớn, nhưng sau đó hắn đã tóm lấy dược đầu của Boss. Với đôi bàn tay khổng0 lồ hắn siết chặt đầu của Boss khiến cậu gào thét trong đau đớn. Không thể đứng im nhìn mọi thứ, tôi rút ra con Dao Bạc và xông thẳng đến chỗ của Trưởng Lão.

*Phập!*

Con Dao của tôi cắm chặt về phía chân của Trưởng Lão, khiến cho lão gào lên điên cuồng. Lão mất phương hướng và ném Boss qua một bên đồng thời đá tôi lăn xa ra một đoạn. Cú đá đó là quá mạnh với tôi, và tôi nghĩ tôi đã bị gãy chân rồi.

Nhưng đó cũng là khoảng khắc mà tôi nhận ra có điều gì đó rất kì lạ, chân của Trưởng Lão đang tan chảy. Nó tan chảy ra y như những sinh vật của màn đêm. Lão đã phải ngay lập tức xé nát phần chân đó ra trước khi sư tan chảy lan ra toàn bộ cơ thể lão. Lão ta điên cuồng quay qua nhìn chằm chằm về phía tôi bằng con mắt căm giận. Dồn hết sự chút ý vào tôi, Lão ta liền bò xuống bằng ba chân và lao thẳng tới chỗ tôi.

Nhưng lão không ngờ rằng, Boss cũng đã thấy điều đó. Đứng ngay đằng sau, Boss nhảy lên, tay cầm lấy con Dao Bạc trên mặt đất và đâm một lần nữa vào cái chân còn lại cửa Trưởng Lão khiến cho hắn ngã khuỵa xuống. Hắn ta gào thét trong đau đớn một lần nữa. Tuy vậy, lão vẫn chưa bỏ cuộc. Đối diện với một Boss gần như không thể đứng vững, Lão ta lập tức xoay người bằng hai cánh tay còn lại và tạt Boss một cú cực kì mạnh khiến tôi cũng phải nghe rõ. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu gào của Boss.

Nhưng cũng cùng lúc đó, sự tan chảy đã bắt đầu lan nhanh và ăn mòn một nửa phần cơ thể của tên Trưởng Lão. Hắn không thể phản công được nữa mà chỉ có thể nằm bệt trên mặt đất. Chớp lấy thời cơ, mặc cho cơn đau dữ dội từ cú va chạm ban nãy cùng với cái chân đã gãy, tôi lao tới cầm lấy con Dao và nhảy lên ngực của lão.

*Phập!*

Tôi cắm thẳng con Dao Bạc vào trái tim của lão. Chỉ trong một thoáng chốc, lão đã hoàn toàn tan biến dưới bàn tay của tôi. Tôi nằm khuỵa xuống đất, nhắm chặt mắt lại vì mệt mỏi cùng với con Dao Bạc vẫn nắm chặt trên tay. Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ mở mắt. Khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Màu sắc đã trở lại. Một màu sắc ngọt ngào và lộng lẫy. Cuối cùng thì hai cái thứ màu đen trắng xấu xí bủn xỉn kia đã hoàn toàn biến mất. Nhưng...

- Boss! - Tôi gào lên thảm thiết khi nhìn về phía Boss đã bị ném văng ra từ đằng xa.

Dồn chút sức lực cuối cùng, tôi đứng dậy và cố lết đi bằng một chân, từ từ tiến lại gần Boss. Dù chỉ là vài chục mét thôi, nhưng cảm giác cứ như là cả vòng trái đất vậy. Nhưng có gì đó lạ lắm... Boss.

- Không thể nào! - Tôi hét lên

Càng tiến tới gần, tôi càng nhìn thấy một thứ gì đó nhỏ bé tròn tròn đang nằm khuất dưới mặt đất. Sự lo lắng và sợ hãi đổ dồn xuống tâm trí tôi.

- Không thể như thế được! - Tôi gào thét một lần nữa.

Tôi tiếp tục tiến bước, tiến bước và tiến bước. Mặc xác cái cơn đau chết tiệt này đi, mặc xác cái chân gãy chó má này đi. Tôi chỉ cần Boss lúc này thôi. Càng tiến tới gần, nhịp tim tôi càng đập mạnh cho đến khi tôi dừng lại và nhìn xuống Boss.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Boss giờ đây đã không còn to lớn như trước nữa, cậu ta đã biến thành một chú cún nhỏ. Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống và ôm Boss vào trong lồng ngực. Cậu ấy vẫn còn thở, cậu ấy vẫn còn sống.

Tôi khóc nức lên, khóc như chưa từng được khóc, khóc đến sưng vù cả mí mắt. Nhưng... Thật may quá, thật hạnh phúc làm sao. Tôi đã thực sự sợ hãi. Tôi không muốn đánh mất Boss một chút nào.

Tôi nhẹ nhàng nâng Boss lên và tiến thẳng theo hướng của giòng Sông Vàng. Bây giờ, chẳng còn cơn đau nào có thể ngăn cản tôi nữa, chẳng còn Trưởng Lão nào đuổi theo chúng tôi nữa, chỉ có tôi và Boss mà thôi. Chúng tôi sẽ về nhà. Chúng tôi cứ thế đi, đi và đi mãi. Chúng tôi đi qua một cánh cổng ở phía cuối của giòng Sông Vàng.

Mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc hoàn toàn biến thành một khoảng không trắng tinh. Cuối cùng, tôi gục xuống và mất ý thức. Nhưng tôi sẽ không bao giờ buông Boss khỏi lòng bàn tay của mình.

*Nhớp nháp*

Tôi bừng tỉnh vì một cảm giác nhớp nháp lạ kì đến sởn cả gai ốc. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là Puck, chú cho cưng đen tuyền yêu dấu của tôi. Cậu ta đang liếm láp khắp khuôn mặt tôi như thể muốn gọi tôi dậy. .

Tôi liếc nhìn xung quanh tôi. Khung cảnh này, mọi thứ thật quen thuộc, không khí thật trong lành. Tôi vội vàng nhìn xuống dưới bãi cỏ xanh mởn dưới mặt đất. Quay sang phải là một túi đồ Camping ngoài trời. Quay sang trái là một bộ vỉ nướng với những miếng thịt đã nguội lạnh. Trước mặt tôi là một giòng sông với tiếng nước chảy rì rào. Và ngay bên cạnh tôi thôi, là Puck. Tôi nhớ ra rồi, tôi đã tự thưởng cho bản thân một buổi dã ngoại độc thân vào hôm nay sau những ngày làm việc mệt mỏi ở công ti. Tôi dẫn Puck đi cùng, tất nhiên rồi hehe. Bạn gái có thể không có chứ chó thì phải có một em.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Hóa ra... Tất cả chỉ là một giấc mơ ư?

Tôi tự cười thầm với bản thân. Quả là một giấc mơ kì cục và đáng sợ. Tôi thầm nghĩ tôi nên bớt xem phim kinh dị lại mới được. Xa xa, mặt trời đã bắt đầu nhú lên từ đỉnh núi. Tôi tắc lưỡi một cái, định đứng dậy thì bỗng dựng

*Khập!*

- Á!! - Tôi hét toáng lên.

Tôi vội ngồi khụy xuống, nắn vào lòng bàn chân trái của tôi và phát hiện ra nó đau vô cùng.
- Chết tiệt! Hẳn là mình bị gãy chân rồi...

Ngay giây phút đó, tôi bỗng chốc giật mình và nhìn qua Puck. Nó vẫn đang ở đó và nhìn chằm chằm vào tôi nhưng...

- Trời ơi! - Tôi gào lên.

Puck chỉ còn lại ba cái chân, phần chi phải phía trước đã bị cụt lìa bởi một vết xé cực kì quái đản. Nhưng ít nhất, Puck không bị chảy máu mà chỉ bị ửng đỏ một chút thôi. Hơn thế, Puck trông cũng không có dấu hiệu gì mệt mỏi. Điều đó khiến tôi cảm thấy bớt lo phần nào. Tôi nhanh chóng đứng dậy. Tôi biết mình đang ở đâu, có một phòng nhân viên hỗ trợ chỉ cách đây 20m mà thôi. Tôi có thể đến đó và nhờ sự giúp đỡ.

Không muốn để cho Puck di chuyển với bộ dạng như vậy, tôi bẫng cậu ta lên ngực và tiến về phía trước. Trời ạ, đi bằng một chân đúng là khó thật đó.

- Về nhà thôi Boss!

. . .

"VÀ SAU ĐÂY LÀ BẢN TIN NÓNG. Ở KHU VỰC NGOẠI Ô CẮM TRẠI TỰ DO CỦA THÀNH PHỐ X, THUỘC QUẬN Y  ĐÃ XUẤT HIỆN MỘT HIỆN TƯỢNG VÔ CÙNG KÌ LẠ. MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG 28 TUỔI VÀ MỘT CHÚ CHÓ ĐƯỢC CHO LÀ ĐÃ MẤT TÍCH CÁCH ĐÂY MỘT THÁNG BỖNG CHỐC XUẤT HIỆN TRỞ LẠI MỘT CÁCH THẦN KÌ. TRƯỚC ĐÓ, CÁC CƠ QUAN ĐỊA PHƯƠNG ĐÃ TIỀN HÀNH RÀ SOÁT TOÀN BỘ KHU VỰC NHƯNG KHÔNG THỂ TÌM THẤY BẤT KÌ MANH MỐI NÀO.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY ĐÃ QUAY TRỞ LẠI VỚI THƯƠNG TÍCH KHÁ NẶNG NỀ. HIỆN TẠI CẬU ĐÃ BỊ GÃY CHÂN PHẢI , BẦM TÍM KHẮP CƠ THỂ, NGỘ ĐỘC THỰC PHẨM VÀ CÓ THỂ SẼ PHẢI NẰM VIỆN TRONG MỘT THỜI GIAN DÀI. CHÚ CHÓ CỦA CẬU CÓ TÊN LÀ BOSS, CŨNG ĐÃ GẶP MỘT TÌNH CẢNH ÉO LE KHÔNG KÉM. CHÚ CHÓ CŨNG BỊ THƯƠNG KHẮP CƠ THỂ VÀ MẤT ĐI MỘT CHIẾC CHI PHẢI PHÍA TRƯỚC. CHÚ CHÓ HIỆN CŨNG ĐÃ ĐƯỢC SƠ CỨU KỊP THỜI VÀ CÓ THỂ BẢO ĐẢM AN TOÀN TÍNH MẠNG.

KHI ĐƯỢC HỎI VỀ VỤ VIỆC, NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÃ TỪ CHỐI THẲNG THỪNG VÀ NÓI RẰNG CẬU KHÔNG CÓ BẤT KÌ MỘT CHÚT KÍ ỨC NÀO KHÁC TRONG KHOẢNG THỜI GIAN BỊ MẤT TÍCH. ĐÂY LÀ GIÒNG TÂM SƯ DUY NHẤT CỦA CẬU: 

- Tôi không rõ nữa. Đó có thể là một hành trình dài mang nhiều cảm xúc, cũng có thể là một địa ngục trần gian. Nhưng tôi vẫn cảm thật may mắn vì mọi thứ đã dừng lại. Và quan hơn hết, hiện tại tôi đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi đã về nhà an toàn cùng với Boss của tôi.

MỌI THÔNG TIN CHI TIẾT SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT VÀO 19 GIỜ  HÀNG NGÀY TRÊN BẢN TIN THỜI SỰ MỚI NHẤT CỦA CHÚNG TÔI. XIN CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO GIÕI VÀ CHÚC CÁC BẠN CÓ MỘT NGÀY LÀM VIỆC, HỌC TẬP VUI VẺ."

Hết ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro