cau truyen cam dong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

câu truyện 1:

Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu

chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét

lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu

hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu

được từ trong rừng lại có người ghét cậu.

Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy

hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng

lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi,

đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận

điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù

ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.

âu truyện thứ 2

Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể

hả con?"

Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người

nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất

nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục

suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."

Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi

mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học

được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn

nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."

Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ

chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của

mẹ."

Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì

thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng

đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm

đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.

Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.

Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố

khóc như tôi.

Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời

chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ

nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.

Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,

phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."

Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"

Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa

vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc

sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để

mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."

Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải

là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

câu truyện thứ 3

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.

Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên

bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề

ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo

lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi

mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp

tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu

hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được

mẹ mình nói chuyện với cô giáo.

"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.

Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.

Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là

tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống

người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng

thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con

tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không

chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều

mình đã làm."

Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng

tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành

cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó..

câu truyện thứ 4:

Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như

sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.

Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác

phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của

các họa sỹ nổi tiếng.

Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền

lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của

mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như

mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu

chuyện xảy ra...

Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã

mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là

khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con

mình.

Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng

con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.

Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta

báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến

trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về

từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu

vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể

hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở

trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai

tay cầm một bọc lớn.

Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con

bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết

đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu

được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không

phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng

cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."

Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn

treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước

mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có

được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài

năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất

xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm

nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi

bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và

những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác

phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên

và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu

tiên sẽ là bức chân dung này..."

Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta

không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"

Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"

Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"

Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"

Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"

Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá

cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán

với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là

hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và

tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý

không?"

Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"

Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt

đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.

Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta

sẽ dừng tại đây!"

Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ

các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi

bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,

NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC

BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!".

Xin thầy hãy dạy cho con tôi

(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi

trường nơi con trai ông theo học)

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người

đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho

cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một

con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh

đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy

hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động

của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè

phố...

Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm

vui chiến thắng.

Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.

Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy

cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những

kẻ dễ bị đánh bại nhất...

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho

cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc

sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và

những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.

Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người

xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và

cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy

theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin

thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm

lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết

rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.

Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự

ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao

nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...

Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào

thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...

Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi

vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt

cứng rắn.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản

thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng

hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc

và may mắn.

Truyền thuyết về trái Đào.

Lâu lắm rồi ở miền Bắc Trung Quốc nọ có một làng nhỏ nằm heo hút trên

một ngọn núi cao chỉ vài gia đình sống ở đó.Trong làng ấy có một chàng trai

dũng cảm với trái tim tấm lòng nhân hậu tên là Đào tử. Mọi nguời trong làng

đều rất yêu mến chàng. Cũng ở trong làng ấy có một cô gái tên là Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ xinh đẹp, thông minh lại đàn hay hát giỏi. Đào Tử coi Tiểu Mỹ như

em gái mình. Họ hay cùng nhau nói chuyện và ca hát, dần dần họ yêu nhau

từ lúc nào cũng không hay. Tiểu Mỹ và Đào tử yêu nhau lắm nhưng khổ một

nỗi Tiểu Mỹ lại là một nàng tiên và chẳng bao lâu nữa sẽ phải về trời. Do

Tiểu Mỹ rất yêu Đào Tử nàng không muốn làm chàng đau khổ cho nên một

hôm Tiểu Mỹ lạnh lùng nói với Đào Tử rằng:Thực ra người mà em yêu phải

là người cực kỳ dũng cảm, nhưng anh lại không khống chế nổi tình cảm của

em điều này cho thấy anh không phải là người dũng cảm nhất. Khi nào anh

trở nên dũng cảm nhất em sẽ quay lai với anh.Thế rồi từ đó họ không gặp

nhau nữa.

Lời nói của Tiểu Mỹ in sâu vào trong lòng Đào Tử.Chàng ở vào thế tiến thoái

luỡng nan:Yêu Tiểu Mỹ nhưng nàng không yêu, cố quên nàng đi nhưng

không quên nổi.Trái tim chàng lúc đập rộn ràng lúc thì băng giá. Khuôn mặt

chàng đã mất dần màu máu,trái tim chàng đã bị cứng lại. Một hôm họ tình

cờ gặp nhau Đào Tử nói cho Tiểu Mỹ nỗi đau khổ của mình, chàng nói với

Tiểu Mỹ:'"Trái tim anh đã băng giá và khô cứng.anh rất yêu em, anh yêu em

bao nhiêu thì tim cứng bấy nhiêu. Anh không tin là em không yêu anh, anh

chỉ muốn xem xem, trái tim em có phải vì Tình yêu mà cũng băng giá. "Sống

trên cõi đời này không còn ý nghĩa gì đối với đôi trai gái này cho nên họ cùng

móc trái tim của mình ra cho nhau xem và cùng chết. Nguời dân cùng làng vì

cảm động trước mối tình của đôi trai gái cho nên đã chôn hai người cùng với

nhau. Cùng đêm đó có một trận mưa lớn suốt đêm,dân làng nghe thấy có

tiếng nói chuyện ở ngoài đường cái nhưng chẳng ai dám ra xem là có

chuyện gi? Thế rồi sáng hôm sau, trên ngôi mộ của đôi trai gái mọc lêm một

cái cây nhỏ, trên cây mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng nhạt. Hoá ra

là xác của Đào Tử mọc thành cái cây .Dân làng vì để tưởng nhớ tới Đào Tử

chàng trai dũng cảm đã lấy tên chàng đặt cho cái cây ấy. Còn về Tiểu

Mỹ,nàng đã hoá thành nhũng bông hoa màu hồng ấy. Sau khi chết linh hồn

của nàng bay về trời nhưng nàng vẫn còn lưu luyến với mối tình ở duới trần

gian Vương mẫu nương nương cảm động trước tình cảm ấy đã phong cho

nàng cái tên Đào hoa nương nương tượng trưng cho Tình yêu.

Hè năm đó, trên cái cây ấy kết đày những quả có có hình trái tim gắn liền

với nhau.Những người biết câu chuyện này thường sợ cây Đào đau cho nên

họ đợi cho quả Đào có màu đỏ và trở nên mềm thì mới ăn. Kỳ thứ trong quả

Đào còn có một cái hạt cứng bảo vệ trái tim đã hoá đá.

Từ năm đó trở đi nguời dân ở đây coi hoa Đào là loại hoa tượng trưng cho

Tình yêu, gỗ của cây Đào dùng làm bùa tránh tà.

Vòng tròn cuộc sống

Một buổi chiều nắng đẹp, người đàn ông nọ ra biển câu cá. Ông ta nằm thư giãn trên bãi biển, cắm cần câu trên cát trắng sợi dây câu dài vươn tít ra ngoài xa, bập bềnh với sóng xanh. Ông lim dim mắt tận hưởng nắng chiều ấm áp.

Đúng lúc đó, một nhà doanh nghiệp trẻ từ đằng xa đi tới. Nhìn thấy người đi câu, anh ta bèn lại gần để trò chuyện:

- Bằng cách này ông chẳng thể kiếm được nhiều cá đâu! Lẽ ra ông nên làm việc thì tốt hơn.

Người đi câu ngước nhìn lên:

- Vậy ư? Nếu tích cực làm việc thì tôi sẽ được những gì nào?

- Ông sẽ có tiền và có thể mua được tấm lưới lớn, bắt được nhiều cá hơn - Thương nhân trẻ tuổi đáp.

- Rồi sau đó?

- Ông sẽ kiếm được thêm nhiều tiền từ đó và có thể mua một chiếc tàu. Sản lượng đánh bắt cá sẽ càng cao thêm.

- Tôi còn có thể nhận được những gì nữa? - Người đi câu cười.

Nhà doanh nghiệp bắt đầu khó chịu với câu hỏi của người đi câu:

- Ông sẽ có thể mua được tàu đánh cá to hơn nữa và thuê người làm cho ông.

- Rồi sau đó?

- Ông có thể xây dựng cả một đội tàu đánh cá lớn, đi vòng quanh thế giới và để người lao động đánh bắt cá cho ông.

Một lần nữa người đi câu hỏi:

- Thế lúc đó tôi được gì?

Thương gia đỏ mặt vì giận dữ, hét toáng:

- Chẳng lẽ ông không hiểu? Lúc đó ông trở nên giàu có tới mức ông không bao giờ phải động chân động tay làm việc để kiếm sống nữa. Ông có thể ngồi cả ngày trên bãi biển xinh đẹp này và thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn. Ông sẽ không còn một lo lắng nào trên đời nữa.

Người câu cá vẫn mỉm cười, nhìn chàng thương gia trẻ với vẻ thương hại:

- Thế cậu thấy tôi đang làm gì đây?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thanhluan