chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp thôi nào
************************************
-Đến lúc em nên đi rồi, em đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi. Có lẽ em ra đi, ra đi bây giờ là cách giải quyết tốt nhất cho gia đình ta.

Ji-eun bàng hoàng, cô không còn nghe thấy gì nữa. Cô không muốn nghe nữa, không thể được, cậu không thể đi lúc này, cậu…cậu…Cô không muốn nghĩ gì hết, không! Không được…không!

-Kookie, nhìn thẳng vào mắt chị này, Kookie. Em nhìn đi.

Cô lay mạnh tay cậu, nước mắt cô lúc này chảy thành dòng trên khuôn mặt thanh tú của cô, mớ tóc dài trước trán bết lại vì mồ hôi do lo lắng và vì nước mắt đau thương.

-Em là em chị, nhà em đang ở là dành cho em, em không được đi đâu cả, em có nghe chị nói gì không? Kookie, em có hiểu chị đang nói gì không?

Chị hai đẩy mạnh vai cậu, nhìn thật sâu vào mắt cậu.

-Em là em chị, em không cần chị, nhưng chị cần em. Em không được đi đâu cả. Em hiểu không Kookie?

-Chị à, cho em khóc trong lòng chị một lần nhé, chỉ một lần này nữa thôi. Em hứa mà, em hứa với chị, sau hôm nay sẽ không bao giờ em khóc nữa. Em hứa mà…Vừa nói nó vừa gục đầu vào lòng chị mình, cả hai ôm nhau khóc.

Hai người ngồi nói chuyện mà không hay rằng trời đã đổ mưa từ bao giờ, mưa từng hạt, từng hạt một, mưa rơi đều đều, buồn như ai kia. Mưa đang rơi hay nỗi lòng của ai kia đang khóc…

Đứng ngay sau thân cây, chỗ hai chị em đang nói chuyện là một người thanh niên đẹp trai, tuấn tú nhưng mang một khuôn mặt thật buồn. Trên tay anh đang cầm chiếc ô che mưa, nhưng thế này thì chắc không cần nữa rồi. Anh lặng lẽ bước quay đi, mang theo mình một nỗi buồn vô hạn.

***

Thì ra là vậy, tưởng mình đã hiểu hết về nó, tưởng mình như vậy là đã đồng cảm với cậu, tưởng mình như vậy là đã yêu thương cậu. Không phải vậy, anh thật sự thấy khó thở. Với mỗi con người khi sinh ra đều xem gia đình như là một pháo đài kiên cố và vững chắc nhất, che chở bảo vệ tốt nhất cho chúng ta. Nhưng với cậu thì khác, cậu sống trong gia đình mình nhưng lúc nào cũng lo chuẩn bị tinh thần để ra đi. Cậu sống trong một gia đình nhưng không khi nào cảm thấy thật sự yên ổn và hạnh phúc. Cậu phải ra đi ư, thật sao?

Anh nhắm mắt lại, đau lòng khôn tả. Từ lúc anh nghe thấy những lời nói của cậu với Ji-eun anh luôn cảm thấy rằng cậu đang dần xa anh, trôi khỏi đôi tay anh. Dù anh biết cậu sẽ không sống được, nhưng anh vẫn luôn hy vọng điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng bây giờ thì anh hiểu rằng, dù điều kỳ diệu có thể xảy ra đi nữa thì anh vẫn phải xa cậu.

Hôm nay cậu xuất viện, các vết thương cũng đã lành lại nhiều, chỉ có tay gãy là vẫn phải bó bột. Cậu vui vẻ theo anh hai đón về.

-Kookie này, đi được không hay để anh cõng em nhé. Anh hai nhìn cậu cười kiểu gian ngoan.

-Thôi mà anh, cõng em rồi anh lại gãy xương sống đấy.

-Ê, thái độ gì đó, không tin hả được rồi…

Nói xong anh hai vứt hết đồ đạc của cậu lên tay Ji-eun, chưa kịp hiểu anh hai muốn gì chỉ thấy chị Ji-eun kêu oai oái.

-Trời, làm gì thế ông tướng, không cầm cho người ta lại còn…

-Chị cầm giúp em đi, nhé.

Bất ngờ anh hai quay lại, một tay vít vai cậu, tay còn lại anh nhấc bổng hai chân cậu lên. Mất đà cậu vội vàng đưa hai tay bám chặt lấy cổ anh. Anh cười sảng khoái khi thấy cậu như vậy. Cậu nhìn anh, không nói gì, chỉ cười ấm áp.

-Cháu gặp cô chút nhé.

Bất ngờ bà bác sĩ suất hiện, đưa mắt nhìn cậu, cái nhìn ấm áp đến lạ. Bà hất đầu về phía chị hai, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với chị. Lưỡng lự đôi chút nhưng chị cũng nhanh chóng gật đầu…

-Sao cháu thấy thế nào, được không?

Trong một quán café nhỏ trước cổng bệnh viện, hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau. Bà bác sĩ già đẩy cao gọng kính, nhìn Ji-eun như thúc giục.

-Chuyện này, chuyện này…cháu…cháu…

Cô không còn hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, bà ta là ai mà lại đòi nuôi em cô chứ. Bà ta có ý gì đây?

-Cháu đừng hiểu nhầm, cô không có ý gì đâu. Chắc cháu không biết chứ, cô là bạn thân với mẹ cháu, điều này cháu có thể hỏi ba để khẳng định. Cô không có ý gì cả, chỉ muốn đưa Jungkook về nhà để tiện chăm sóc thôi. Cháu biết đấy, trước khi má cháu qua đời đã nhờ cô chăm lo cho nó, nhưng vì cái chết của mẹ cháu đã khiến cô không có đủ tự tin để nhìn nó. Cô đã để nó khổ suốt 17 năm nay, cô không muốn nó khổ thêm nữa.

Bà bác sĩ già nói trong sự chân thành. Thật lòng bà thì bà muốn nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao bà chỉ có thể nói được như vậy. Bà muốn Ji-eun hiểu được những gì bà đang muốn nói, bà sợ cô không đồng ý.

-Cháu không biết nữa, dù sao thì Kookie cũng là em trai cháu, điều gì làm cô tin là cháu sẽ để cho cô nuôi em cháu. Và điều gì khiến cô chắc rằng cô sẽ chăm lo cho nó tốt hơn gia đình cháu.

ji-eun nói một hơi dài, cô sợ, phải, lúc này đây cô đang rất sợ, cô sợ mất cậu, nỗi sợ đó đã chiếm gần hết tâm trí của cô.

-Ji-eun, cô biết điều này thật khó chấp nhận đối với cháu, nhưng cháu hiểu cho cô, thương lấy em trai cháu. Nếu cứ để cho em trai cháu ở nhà chắc cháu cũng biết là nó sẽ không thể sống hạnh phúc với ba cháu được. Hơn nữa bệnh tình của nó, cháu biết rồi đấy, nó sống cũng không được bao nhiêu nữa.

Nghỉ một chút, bà nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp.

-Cháu nên hiểu rằng, việc bệnh tật của Jungkook rất khó nói, nếu cứ để nó sống như thế này cô không dám chắc là nó có thể sống thêm được quá 3 tháng nữa. Cô tin là cháu sẽ tự có quyết định của mình.

Nói xong bà vẫy tay gọi phục vụ.

-Cô về trước nhé, cháu suy nghĩ kỹ đi rồi sớm cho cô câu trả lời.

Bà rút tiền ra thanh toán hai cốc cà phê, sau đó nhanh nhẹn bước ra cửa. Khả Chi vẫn ngồi đó bất động. Trong đầu chị lúc này trống rỗng, không một tí thông tin nào làm chị quan tâm.

-À quên, cháu biết rằng nếu sống với cô, Jungkook sẽ được chăm sóc cẩn thận với những thiết bị y tế tốt nhất, hơn nữa cô là bác sĩ nếu có vấn đề gì xảy ra cô có thể can thiệp nhanh nhất.

Bà bác sĩ ra đến cửa bất chợt quay lại nói thêm.

Ji-eun ngước đầu nhìn lên rồi nhanh chóng cúi xuống. Mắt cô đã nhoà lệ, cô cũng không có ý định lau nó đi. Rất lâu sau cô mới đứng dậy được. Loạng choạng cô bước ra khỏi quán…

***

Vừa thấy bóng dáng cậu ngoài cổng, Bà Kim lao ra như tên bắn, rồi bà dừng khựng lại. Không nói được gì, bà khóc.

-Cô, con không sao mà, cô đừng vậy mà. Cậu nhìn bà an ủi

-Lần sau con phải cẩn thận nhé, đừng làm cô lo.

-Con hứa mà, cô à, con đói lắm, cô có gì cho con ăn không? Cậu bất chợt hỏi bà như muốn đánh trống lảng những chuyện mà cậu biết chắc sẽ bị bà tra khảo. Lúc nào mà chẳng vậy.

Thấy cậu đòi ăn, bà nhanh chóng chạy tất tả vào nhà bếp, bà mừng ra mặt. Từ trước đến giờ có mấy khi cậu đòi ăn đâu. Cả ngày may lắm thì bà ép cậu ăn được một chút.

Cánh cửa nhà mở ra, cậu được anh hai dìu vào trong.

-Con chào ba. Cậu cất tiếng, đây là lần đầu tiên cậu thấy ông kể từ khi cậu bị tai nạn. Nhưng cậu không biết rằng ông thì thường xuyên nhìn lén cậu . Với ông cậu vẫn là đứa con trai mà ông rứt ruột đẻ ra.

Không nhìn cậu, ông trả lời cộc lốc.

-Về rồi hả?

Cậu không nói thêm câu nào đi thẳng lên phòng, Anh hai cố giữ tay cậu lại nhưng nó vẫn quyết tâm đi lên. Anh hai nhanh hơn cậu quay người ôm chặt không cho cậu bước lên.

-Làm gì thế Kookie? Em giận anh sao?

Cậu hiểu anh hai định nói gì, nhưng lúc này cậu thấy thật sự khó thở, chóng mặt, cậu như không thể đứng được nữa. Thật lòng cậu không muốn bước lên phòng nhưng cậu không hề muốn ba thấy cậu mệt mỏi. Không muốn chút nào cả. Mắt cậu hoa lên, mọi thứ mờ nhạt đi.

-Buông nó ra, để cho nó thích đi đâu thì đi, buông ra ngay.

Ông Jeon bất chợt hét to. Namjoon giật mình thả tay ra. Anh bối rối nhìn ông, quay sang anh nhìn cậu ái ngại. Là con trai cả trong nhà, anh chưa bao giờ dám cãi lời ông, cũng vì tính khí ông thất thường mà anh không muốn làm phật lòng ông. Từ lâu rồi anh không muốn trong nhà này ông có thêm chuyện để bận tâm nữa.

Namjoon thả tay khỏi người cậu, anh đứng sững người kệ cho cậu bước lên tầng.

-Con xuống đây, ba có chuyện muốn nói. Ông Jeon gọi với lên chỗ Namjoon.

Vừa bước xuống được hai bước, anh giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh.

Cậu bất ngờ ngã nhào, thân thể cậu như một quả bóng lăn từ lưng chừng cầu thang xuống đất…

***

-Alô, sao, vâng tôi đến ngay. Âm thanh đứt quãng.

-TaeTae… TaeTae…xuống mẹ nhờ con

-Gì thế mẹ, trời ạ, để con mắc quần áo vào đã chứ, vừa tắm xong mà.

Hai người chạy hớt hải vào phòng cấp cứu, nghe thấy mẹ nói nhóc phải vào viện cấp cứu hắn lo quá. Ba đi công tác chưa về nên hắn được má đặc phái chở mình vào bệnh viện.

Trước cửa phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên. Thấy mặt ba cậu, bà bác sĩ già nhìn xéo ngang một cái rồi đẩy thẳng cửa vào phòng cấp cứu.

-Ba – Chị hai lên tiếng – Con biết là lúc này không thích hợp nhưng ba nghe con này…

Thấy Ji-eun như sắp phát điên, Namjoon lên tiếng ngăn lại.

-Chị, không phải lúc mà.

-Còn đợi lúc nào nữa, hay đợi lúc em nó chết đi rồi nói luôn nhé?

Chị không còn bình tĩnh được nữa, nước mắt trào ra, sống mũi cay xè.

-Ba, ba nghe này, Kookie bây giờ sắp không sống được nữa, không sống được nữa rồi. Ba biết không ?

Chị như điên lên, toàn thân nóng bừng, đau khổ, chị nói như hét vào mặt ông.

Ông Jeon ngồi ngây người, không nói được gì. Mặt ông chuyển dần từ đỏ sang trắng bệch rồi chuyển tiếp sang màu gì cũng không rõ nữa. Một lúc lâu sau ông mới lắp bắp.

-Con…con…con nói gì thế, nhắc lại cho ba nghe coi Ji-eun?

-Được rồi ba, ba bình tĩnh đi, mà chị nữa, chị cũng bình tĩnh đi mà.

Thấy không khí quá căng thẳng, Namjoon buộc phải chen ngang. Nhưng hình như chảo lửa không dịu bớt thì phải.

-Ba à, Kookie đang có một khối u trong não. Và chúng ta không thể làm gì được, không thể can thiệp được. Ba, thật sự ba không thể thương lấy em con một chút thôi sao ba. Thời gian sống của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba không thể cho nó một ngày hạnh phúc sao ba? Ba ơi…

Ji-eun nói một tràng dài, không biết mình đang nói gì nữa, chị khuỵ xuống ôm mặt khóc nức nở. Không khí như bị ai đó cô đọng lại, ngạt thở.

Khẽ đẩy cửa bước vào. Ông nhìn quanh căn phòng bệnh. Trên chiếc giường kê sát cửa sổ, cậu đang nằm thiếp đi trên đó. Xung quanh là cả một hệ thống các loại dây dợ lằng nhằng của các thiết bị y tế. Cậu nằm đó thở đều đều mệt nhọc dưới sự giúp đỡ của cả một hệ thống các thiết bị trợ giúp. Ông nhìn cậu, ứa nước mắt. Khuôn mặt cậu hốc hác, vết thương trên người chưa thôi rỉ máu. Cậu nằm đó, bất động.

Ông lại gần, cầm nhẹ đôi bàn tay vô hồn của cậu. Phải, đây là lần đầu tiên ông cầm đôi tay cậu, cầm nhẹ nhàng như một người cha nắm tay đứa con nhỏ dại của mình. Ông khẽ chạm nhẹ lên trán cậu, xoa nhẹ lên ngực cậu. Nước mắt ông rơi. Rơi ướt cả má cậu.

-Con ơi…

Ông gục đầu lên tay cậu, khóc như một đứa trẻ, ông gọi tên cậu trong nước mắt ân hận và đau khổ, nhưng đáp lại ông chỉ là tiếng chiếc quạt thông gió quay đều đều trên góc tường.
************************************
Thấy càng viết thấy càng tệ đi thui kệ đi ^^
#Đụtmamon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro