Hello

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xữa ngày xưa...

Xưa xưa lắm rồi...

Nghe đồn ở thôn Kim Giang, xã Đại Cường có phú ông Kim Nam Tuấn giàu nứt đố đổ vách, vàng bạc chất đống, đất đai bành trướng. Thôn nhỏ tổng cộng ba trăm hộ dân thì có tới hai trăm hộ làm mướn cho nhà phú ông.

Tính cả tuổi mụ thì năm nay phú ông bước sang tuổi ba tám, phú ông có hai vợ, vợ cả tên Kim Thạc Trân , ba mươi ba xuân xanh. Vợ hai là Trịnh Hạo Thạc, hơn vợ cả sáu tuổi. Thạc Trân, Thái Hanh với ông Tuấn ở dinh thự phía trên, Hạo Thạc cùng Doãn Kỳ ở túp lều tranh phía dưới.

Nói là trên dưới nhưng cơ ngơi của ông Tuấn rộng rãi khang trang, nhà phân gian lớn gian nhỏ nên cũng cách xa xa lắm. Một tháng may ra Hạo Thạc được chạm mặt chồng dăm bảy lần thôi. Có đợt này Thạc ốm liệt giường nên đây là lần thứ ba trong tuần ông Tuấn ghé qua thăm hỏi.

Hạo Thạc vốn là con gái của kẻ sát nhân, theo lệ thôn tất nhiên không được ở nhà ngói. Đã thế mỗi tháng còn chỉ được Thạc Trân phát cho có năm quan tiền nên cuộc sống khó khăn chật vật lắm.

Lẽ ra lão Tám quản gia mới là người phụ trách chi tiêu sổ sách trong nhà, nhưng mà ý của Trân là ý trời, lão nào dám cãi. Ông Tuấn lại chẳng để tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt nên không hề hay biết, chỉ là, nay ngẩng đầu lên quan sát kĩ càng mới thấy Thạc Trân nói đúng, Hạo Thạc ăn tiêu hoang quá.

Một tháng năm chục quan tiền mà không biết cân đối chi tiêu. Cái lều rách ngoài chum nước, chiếc chạn bát bằng tre cũ mèm với hai tấm phản mối mọt đục khoét gần hết thì chẳng còn gì đáng giá cả.

Cậu hai có người bu như vậy, quả thật tội nghiệp.

Hạo Thạc nửa lời cũng không dám tố cáo, thành ra Thạc Trân ngày càng giương oai tác quái. Ông Tuấn mới xuống với Thạc có nửa canh giờ thôi mà Thạc Trân đã điên lồng điên lộn, bà đi ra đi vào, bà bực bà bội, bà lên giọng bà gọi đầy tớ.

-"Bưởi...Bưởi đâu...Bưởi đâu lên đây bà biểu..."

-"Dạ, có con ạ."
Con Bưởi tới tấp chạy lên, cái giọng dạ dạ vâng vâng của nó ngọt xơn xớt luôn.

-"Bẩm Trân,con đây ạ, bà có gì sai bảo ạ?"

-"Đi gọi ông về cho Trân, bảo Trân ngã, mời ông về gấp."

-"Nhưng Trân đâu có ngã đâu ạ?"

Bưởi ngây thơ thắc mắc, Thạc Trân điên quá hoá hồ đồ, suýt thì quên con này nó bị thiểu năng. Nhưng mà thiểu năng cũng có cái giá trị của thiểu năng, nó không bao giờ biết nói dối cả, ngược lại còn rất nhẹ dạ cả tin, đặc biệt cực kỳ ngoan ngoãn biết điều. Trân là Trân vô cùng hài lòng khi có nó ở bên, Trân e hèm hắng giọng.-"Con này, cãi Trân à? Trân sắp ngã rồi, gọi ông về nhanh lên không không kịp."

-"Sắp là bao giờ ạ?"

-"Bây giờ."

Dứt lời Trân làm bộ sẩy chân đâm sầm xuống đất, Trân kêu Trân khóc, nước mắt giàn giụa. Bưởi sợ run cầm cập. Bưởi thương Trân ứa nước mắt, Bưởi co giò chạy một mạch, vừa chạy vừa hớt hải gọi ông.

-"Ới ông ơi...ới ông ơi Trân ngã dập mặt bố nó rồi...ới ông ơi mau về đi ông ơi..."

Ông Tuấn nghe tin dữ xót quặn cả ruột, mặc cho Hạo Thạc còn đang sốt sình sịch, ông quay sang sai thằng Quất đi mời thầy lang giỏi nhất thôn tới nhà rồi ngay lập tức quay về cùng con Bưởi.

Trân của ông, Kim Thạc Trân

của ông, có mệnh hệ gì ông sống sao nổi?
Cũng may thầy lang nói không sao cả, chắc Thạc Trân bị choáng chút thôi. Trân tủi thân Trân nức nở, ông ôm Trân vào lòng, lựa lời dỗ dành.

-"Ôi ôi em nín đi...nín đi nào...tôi xin...tôi xin...tôi thương em mà..."

-"Thầy nó có thèm quan tâm tới em đâu mà. Tưởng thầy nó bận hí húi với ai kia?"

Trân dỗi dỗi hờn hờn, ông ra sức vỗ về an ủi, ông bảo ông nào có muốn, nhưng người ta ốm chả nhẽ mình không đến thăm, dù sao cũng là tình chồng nghĩa vợ, đâu có lạnh nhạt được. Bà nghe không xuôi tai chút nào sất, bà xị mặt, bà giận.

Người đâu mà, giận cũng đẹp quá thể đáng.

Chả trách Tuấn mê Trân từ thuở Trân còn nằm nôi. Hồi ấy Tuấn năm tuổi, được thầy Tuấn dắt lên phố huyện chơi nhà quan lớn. Tuấn đổ Trân từ lúc Trân khóc oe oe luôn đó, Trân là con trai nhà quan nên hay nhõng nhẹo, đôi lúc cũng ương bướng khó chiều, nhưng kệ, Tuấn thích thì Tuấn nhích thôi.

Tuấn quanh quẩn bên Trân cả buổi, nịnh nọt tỉ tê đủ thứ chuyện Trân mới nguôi nguôi, lúc con Bưởi cùng đám đầy tớ trong nhà dọn cơm lên Tuấn nghiêm giọng hỏi.

-"Cậu cả đi đâu rồi?"

-"Dạ, bẩm ông, cậu đang ở gánh bún ngoài chợ, nhưng không phải cậu tới ăn đâu ông ạ...cậu...cậu đi cua trai á."

Trân chưa kịp ngăn cản thì con ranh nó đã ton hót mất rồi. Tuấn cười khà khà, ông quay sang bảo Trân.

-"Cậu năm nay cũng mười ba rồi còn gì, đến tuổi gả vợ rồi, nếu cậu thích thì sang tháng tôi với bu nó đem trầu cau xuống cuối thôn hỏi con trai cô bán bún cho cậu."

Bà cả nghe mà hết cả hồn, con trai bà anh tuấn ngời ngời, con trai nhà bán bún, làm gì có cửa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minimini