Cầu Vồng và Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Cầu Vồng và Mưa

Tác giả: Mưa (Sally)

Thể loại: tình cảm, lãng mạn, hài hước,…

Độ tuổi: K+

Cảnh báo: không.

Giới thiệu nhân vật:

Hoàng Nhã Phương: cô gái giàu lòng nhân ái, đáng yêu và thông minh.

Phạm Hải My: bạn của Nhã Phương, tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và học giỏi, nhiều mưu mẹo.

Vũ Đăng Phong: chàng trai lạnh lùng với đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc, bí ẩn và được mệnh danh là “Hoàng tử” của trường cấp 3 “Hoa Đào” bởi sự hoàn hảo của cậu.

Nguyễn Hoàng Tuấn: bạn của Đăng Phong, một chàng trai giỏi võ và được mọi người quý mến vì tốt bụng và hiền lành (không ngoại trừ “ai đó”).

Chương 1: Hello Nhã Phương!

8 : 00 P.m

Nhạc chuông “Love you and love me” réo ầm ĩ làm Nhã Phương giật nảy. Cô bé lim dim mắt nhìn màn hình điện thoại sáng trưng.

“Hải My đang gọi”

-Tớ nghe! – Nhã Phương uể oải kéo sụp mi mắt.

-Gì vậy? Giọng cậu ỉu xìu vậy? – Hải My lo lắng.

-Đâu có! Tại tớ đang bực mình thôi! Một kẻ ngông cuồng thích chí thở phì phò khói thuốc lá vào người phụ nữ mang bầu ngồi cạnh anh ta trên bus đã lớn tiếng với tớ rằng: “Hút thuốc là quyền của tôi! Các người đâu mua thuốc cho tôi mà dám ý kiến!?” – Nhã Phương nhíu mày kể lại, giọng cô bé tỏ rõ sự phẫn uất bên trong.

-Sao? Giờ số phận xui khiến gã đó đi đâu rồi? – Hải My thích thú reo lên. Cô bé chắc rằng con người vô phép đó đã không thoát khỏi kết cục bi đát khi chạm mặt kẻ đáng sợ hơn hắn gấp trăm lần. Và My cũng biết Nhã Phương là cô gái biết điều, cô bé chẳng bao giờ tha thứ cho những kẻ không biết “phép tắc cơ bản” mà một con người nên có.

-Tớ cho hắn ngồi uống café với cảnh sát rồi! Lẽ ra hắn nên cảm ơn tớ vì đã không gọi luật sư đến đấy! – Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt.

Hải My xua tay:

-Tớ chắc tên đó bỏ thuốc luôn ấy chứ! Vụ này hắn sẽ tởn đến già! Hihi – cô bé phá lên cười – À này! Giờ cậu đang ở đâu thế, Nhã Phương?

Cô gái nhỏ nghiêng người, chuyến đi kéo dài 5 tiếng đồng hồ làm cơ thể tê cứng.

Nhã Phương cười:

-Tớ đang ngồi taxi đến ngôi nhà nhỏ xinh xắn! Tớ háo hức quá!

-Bỏ chuyện xấu đi nhé! – Hải My phẩy tay – Cậu mau về đi nhé! Bây giờ tớ đến nhà cậu chờ! Tớ sẽ dẫn cậu đến một chỗ, gặp người này chắc chắn cậu sẽ vui lên ngay!

-Okay! 10p nữa gặp lại cậu nhé!

Nhã Phương tắt máy. Cô bé ngả lưng ra sau cho mỏi mệt tiêu tan. Mặc cho máy lạnh đang phả vào người những luồng mát mẻ.

Sau bao ngày xa cách, cuối cùng cô bé cũng được gặp lại Hải My – cô bạn đáng yêu và mưu mẹo. Có lẽ trong cuộc đời chưa bao giờ Phương gặp cô bạn nào tốt bụng và nhiệt tình với bạn bè như Hải My. Ngày chia tay cách đây 2 năm, Nhã Phương còn nhớ như in gương mặt đầm đìa đầy nước mắt của cô bạn luôn vỗ ngực tự hào: “Tớ là đứa con gái mạnh mẽ nhất quả đất này!”

Nhã Phương ngước mắt nhìn những vì sao lấp lánh trên nền trời đen đặc. Trong lòng cô bé có chút gì đó ấm áp lạ thường. Vỏ bọc lạnh lùng và trầm tính đang dần bị tháo gỡ. Trở lại những ngày vô tư mà một cô bé 17 tuổi nào cũng có. Phương lẩm bẩm: “Bởi bóng tối đen đặc nên mới nhìn thấy những vì sao lấp lánh!”, cô bé khẽ cười vu vơ.

*-*-*

Chiếc ô tô trắng đỗ trước cửa một ngôi nhà nhỏ có những dây leo xinh xắn cuốn quanh. Nơi ấy có một cô gái nhỏ đang chúi mũi vào màn hình điện thoại, khóe môi mỉm cười mà không biết có ai đó đang theo dõi từng cử chỉ của bản thân.

Nhã Phương cố mở to mắt ra nhìn. Cách cô bé không xa là một cô gái mặc áo pull in chiếc giày thể thao màu xanh rêu và quần bò lửng. Dưới chân là đôi giày vải màu đen và mái tóc ngắn ôm sát gương mặt thon. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt đen hai mí to tròn, sống mũi cao thanh thú và khuôn miệng xinh xắn màu hồng. Tất cả điều ấy khiến Nhã Phương ngỡ ngàng. Cô bé bước xuống xe, trân trân nhìn cô gái trước mặt. Trong lòng tự hỏi: “Đấy có phải là Hải My không?”

Chưa kịp định thần thì cô gái nữ tính kia ngẩng mặt lên nhìn Phương. Và nét vui mừng đã hiện rõ trên mặt cô gái. Cô vội lao tới ôm chầm lấy Nhã Phương còn đang mơ màng.

-Nhã Phương, tớ nhớ cậu quá! Trông cậu xinh hơn ngày xưa nhiều lắm!

Gióng nói này thì đúng là của Hải My rồi. Nhưng ngoại hình này thì…

-Ơ… Cậu… cậu là Hải My à?

-Hở? – Hải My tròn mắt nhìn cô bạn  đang ngơ ngác – Cậu không nhận ra tớ sao?

Nhã Phương thật thà lắc đầu.

Hải My cười toe, xoa đầu cô bạn.

-Cậu vẫn đáng yêu như ngày nào nhỉ!? Hihi

Nhã Phương vô thức đưa tay vuốt lại mái tóc dài bị My vò rối tung. Cái kiểu tùy tiện xoa đầu người khác này đúng là Hải My rồi. Thế nhưng…

-Ngoại hình cậu không giống Hải My chút nào!

Hải My cười:

-Tớ sẽ giải thích với cậu sau. Bây giờ tụi mình vào nhà đã nhé! Tớ mong xem ngôi nhà của cậu quá!

Nhã Phương gật đầu cái rụp. Nét đáng yêu này, vẫn của Hải My ngày xưa…

Hai cô gái nhỏ tung tăng bước vào nhà với đống hành lý to đùng của Nhã Phương. Bên trong ngôi nhà thật tuyệt!

-Woa! Đẹp quá! Dễ thương thật! – cả hai cùng đồng thanh.

Và đến lúc này, Phương không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là Hải My yêu quý. Có thể ngoại hình My thay đổi, dẫu gì cũng 2 năm rồi, lại đang ở tuổi ăn tuổi lớn nữa, cô bạn gái có ít nhiều khác lạ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng so với ngoại hình mũm mĩm cùng những bộ quần áo con trai thì Hải My ngày hôm nay thực sự đang làm Nhã Phương phải… hoang mang. Ngày xưa, mẹ My nhất quyết không cho cô bé cắt tóc ngắn vì lí do nào đó, nên mái tóc đen nhánh, dài thướt tha luôn được cô bạn tết sam hai bên đã đi vào tiềm thức của Nhã Phương. Nhưng bây giờ, Phương ngước nhìn, mái tóc của My chỉ còn ngắn cũn cỡn. Có lẽ mẹ Hải My đã thay đổi, hoặc…

Gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực sang một bên. Nhã Phương cùng Hải My thích thú ngắm nhìn ngôi nhà. Qủa thật ngôi nhà mà bố mẹ mua cho Phương dễ thương ngoài sức tưởng tượng của cô bé. Ngôi nhà nhỏ vẻn vẹn có 5 phòng. Một phòng khách dễ thương có bộ sô pha nhỏ màu café sữa, trên chiếc bàn kính tròn là lọ hoa baby trắng tinh khôi mà Nhã Phương mê tít. Và một vài đồ dùng khác được sắp xếp gọn gàng. Một phòng ăn được thiết kế theo kiểu hiện đại với tiện nghi đầy đủ. Hai phòng ngủ kề bên nhau, một là của Nhã Phương chất đầy gấu bông mà cô bé yêu thích, một phòng trống cho khách và Phương chắc rằng đó sẽ là phòng của Hải My. Một phòng tắm nhỏ có bồn tắm xinh xắn, trên mặt nước thả những cánh hoa hồng đỏ thắm. Ngoài sân còn trồng mấy cụm hoa đủ loại, đủ màu tuyệt đẹp. Điều mà Phương thích nhất đó là chiếc xích đu bằng gỗ được buộc bằng hai sợi thừng to dưới gốc cây phong lớn. Tất cả hệt như trong truyện cổ tích vậy.

Nhã Phương và Hải My thích quá, hai cô gái tung tăng khám phá khắp ngôi nhà tới mệt lử mới thôi. Cả hai lăn ra chiếc giường êm ái xếp đầy gấu bông của Phương mà mơ mộng.

-À! Cậu nói nốt đi! – Nhã Phương quay sang cô bạn.

Hải My cười, trong đáy mắt cô bé có một tia lấp lánh ánh lên.

Chưa kịp để My lên tiếng, chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ bên ngoài đã kịp điểm 9:00 P.m.

Hải My ngồi bật dậy, cô bé lôi tay Nhã Phương đi.

-Để chuyện đấy sau đi! Giờ tớ dẫn cậu đến chỗ này đã! Muộn là không kịp đâu!

Nhã Phương gục gặc đầu chạy theo cô bạn.

Hải My và Nhã Phương bắt chuyến xe bus cuối cùng của ngày đến trường cấp 3 “Hoa Đào” mà mấy hôm nữa Phương sẽ chuyển tới học cùng My.

Hải My dắt tay Nhã Phương tới chiếc ghế gần gốc cây hoàng lan già gần cổng trường. Cô bé mỉm cười:

-Cậu ngồi đây chờ tớ một lát nhé! Tớ ghé quán trà sữa bên kia đường mua nước đã!

-Ừ! Cậu đi đi!

Nhã Phương còn lại một mình giữa những ánh đèn lấp lánh. Cô bé thích thú ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Cho dù nhịp sống ở đây có vội vàng cũng thua xa cái tất bật, ồn ã ở California bấy lâu nay Phương gắn bó. Không khí cũng yên tĩnh hơn một chút, và cái Nhã Phương thích đó là những hàng ăn vặt bên đường lũ học sinh mê tít. Cô bé còn nhớ những ngày xưa đến trường, Nhã Phương luôn là đứa đầu têu rủ rê My đi ăn ốc luộc với nem rán, mặc dù giờ học cận kề. Để rồi hai đứa lại phải ngồi chép phạt trong văn phòng đoàn trường đến nỗi hai tay tê cứng. Thế nhưng vẫn cười toe đùa nghịch làm thấy phụ trách cáu tiết khi thấy văn phòng biến thành ổ lợn do hai đứa quỷ kia quậy phá.

Kí ức cứ ồ ạt ùa về làm Phương mỉm cười ấm áp. Cô bé thấy lòng bình yên đến lạ.

Chợt, Nhã Phương thấy đối diện trường có một căn nhà nhỏ bỏ hoang, tối om, toát lên vẻ bí ẩn hệt như trong truyện. Nhưng dù rất nhỏ, cô bé vẫn nghe thấy những tiếng rên vô cùng đau đớn phát ra sau bức tường đã bong vôi và đổ nát đôi chỗ. Trí tò mò thúc giục Nhã Phương và buộc cô bé phải đứng dậy. Vốn là con bé nhút nhát, sợ ma, nhưng ghìm bản tính hiếu kì xuống còn đáng sợ hơn nhiều đối với Phương.

Bốp!

Do sơ ý mà ai đó đã tông thẳng vào Nhã Phương lúc cô bé không hề để ý xung quanh. Người đó va mạnh làm cô bé ngã lăn ra đất. Đầu đau nhức.

-Bạn không sao chứ? Xin lỗi bạn! Mình vô ý quá!

Người đó tử tế vội vàng bò dậy và đỡ cô bé lên, mặc dù Phương biết người này cũng bị đau không kém cô bé.

-Mình không sao! – Nhã Phương lắc đầu.

Cháng trai có nụ cười ấm áp nhìn Phương với ánh mắt lo âu.

-Bạn không sao thật chứ? Sắc mặt bạn không ổn cho lắm!

-Mình không sao! – Cô bé mỉm cười đáp lại.

Đúng là một chàng trai tốt bụng.

Cậu bạn ấy cười:

-Vậy mình đi trước nhé! Mình đang có việc gấp! Chào bạn! Thành thật xin lỗi bạn!

-Chào bạn! – Phương mỉm cười.

Dù đầu vẫn hơi choáng váng do cú va đập mạnh. Nhưng cô bé không hề thấy giận mà trong lòng còn rất vui vì đó là cơ hội cho Phương thấy: xung quanh ta còn không ít người tốt bụng.

-Nụ cười thật đẹp! – Nhã Phương vô thức nhìn theo chàng trai đang vội vã rời đi trong ánh điện ngập dần.

“Ư… ư…”

Tiếng rên kia vội nhắc nhở mục đích Nhã Phương băng qua đường. Cô bé vội vã chạy đến, và trong một phút giây kinh hoàng tột độ, Nhã Phương sợ hãi không thốt lên lời. Bởi cảnh tượng rùng rợn sau bức tường đổ nát choán dần tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro