Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô ấy sao rồi ? ".

Giảng Phong nhìn Quân Mộ, trầm giọng hỏi. Quân Mộ quen biết Giảng Phong đã nhiều năm nhưng chưa lần nào nhìn thấy Giảng Phong quan tâm người khác đến mức không thể kiềm chế được. Anh nhìn đôi bàn tay hắn không ngừng run rẩy, chỉ biết lắc đầu.

Anh thà rằng quen một Giảng Phong lý trí đến tàn nhẫn, đến mức không coi mạng sống của người khác ra gì. Chứ không phải một Giảng Phong như bây giờ, vì người phụ nữ này không biết bao nhiều lần tự chà đạp bản thân.

" Không chết được. Phong, trên người cô ta có rất nhiều vết thương, toàn bộ là vết thương trí mạng. Một bên chân bị chặt đi, không kịp thời chữa trị dẫn đến mất máu quá nhiều. Còn về việc bao giờ tỉnh, tôi không biết ".

Quân Mộ vỗ nhẹ lên vai Giảng Phong một cái rồi tránh đường cho hắn đứng sát bên cạnh giường bệnh. Quân Mộ là bác sĩ đứng đầu trong giới y học, nhưng trường hợp của Tĩnh Nhiên anh là lần đầu tiên gặp phải.

Vết thương nặng chồng chất vết thương nặng thế nhưng cô ta vẫn còn giữ lại được hơi thở cuối cùng, đúng là kỳ tích.

Quân Mộ đảo mắt nhìn sàn đá cẩm thạch, từng vũng máu loang lổ lưu lại hệt như vùng biển hoa bỉ ngạn nở đỏ rực nhịn không được mà dùng mình một cái.

Một cô gái rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiều chuyện khủng khiếp đến mức người không ra người ma không ra ma ?

Giảng Phong chết lặng đứng nhìn Tĩnh Nhiên. Hắn không biết cô đã xảy ra việc gì mà toàn thân chi chít vết thương. Kỳ Diêm yêu cô đến thế, làm sao nỡ để cô chịu tổn thương ? Còn bên chân phải kia, rốt cuộc là vì sao biết mất ?

Đưa cánh tay toan tính chạm lên gương mặt cô, nhưng đến cuối cùng Giảng Phong vẫn rụt tay về.

" Nhiên Nhi, xin lỗi em ".

Dường như ngay từ khi bắt đầu sự lựa chọn, hắn đã hoàn toàn sai trái. Đẩy cô từng bước về bên cạnh Kỳ Diêm, trơ mắt nhìn người đàn ông khác đoạt cô khỏi hắn, có lẽ hắn sai rồi !

Hắn vốn tưởng làm thế sẽ bảo vệ được cô, vốn tưởng chỉ cần làm thế cô sẽ được hạnh phúc nhưng không. Chính hắn, chính hắn đã đem lại cho cô sự thống khổ, sự đau đớn thấu tận tâm can !

Vuốt nhẹ mái tóc Tĩnh Nhiên, nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc kia trái tim hắn như thể bị người ta nhẫn tâm bóp nát. Giảng Phong khẽ nhắm mắt, một giọt lệ nóng hổi rơi trên gò má hắn.

" Xin lỗi ... ".

[ ... ]

" Kỳ tổng, Giảng Phong đến rồi ".

Người phục vụ đích thân đưa Giảng Phong vào phòng VIP của quán bar Nghiêm Hồng. Cánh cửa vừa bật mở, không khí dường như trở nên ngưng trọng gấp trăm lần.

Trong góc phòng, chỉ có một mình Kỳ Diêm vô lực ngồi uống rượu.

" Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi ".

Kỳ Diêm buông ly rượu trong tay, "choang" ... Âm thanh sắc lạnh vang lên, ly rượu vỡ toang thành trăm mảnh. Mui giầy của y vẫn còn lưu lại không ít chất lỏng màu đỏ sẫm của rượu.

" Sao lại muốn gặp tôi đến thế ? ".

Giảng Phong ngồi cách xa Kỳ Diêm đến năm bước chân. Hắn nhìn những ly rựou trống rỗng được xếp rải rãi trên mặt bàn chỉ biết lắc đầu.

" Theo lý mà nói cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh trai nhỉ ? ".

Kỳ Diêm rời mắt khỏi những mảnh thuỷ tinh rơi dưới chân. Y ngẩng đầu nhìn Giảng Phong. Hắn từ lớn lúc nào cũng như thế, đều là cái bộ dạng cao cao tại thượng mà người ta muốn dẫm nát !

" Kỳ Diêm, anh vốn không phải là con trai của ba tôi. Thế nên một tiếng anh trai này tôi nghĩ cũng không cần ".

Đối diện với đôi mắt ẩn chứa toàn thù hận, Giảng Phong vẫn rất bình tĩnh, cẩn thận mà nói.

" Tính lừa tôi ? Nực cười ! Giảng Phong, bảng xét nghiệm ADN năm đấy chính anh là người đọc đầu tiên. Nói tôi không phải con của ông ta, anh sợ tôi tranh giành quyền thừa kế Giảng thi sao ? ".

Giảng Phong giống như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn Kỳ Diêm.

" Tin hay không tin anh có thể hỏi quản gia Phùng. Chỉ dựa vào một mình anh mà đòi tranh giành quyền thừa kế với tôi ? Nếu không phải bao năm nay tôi âm thầm ra tay trợ giúp, đến Kỳ thị, phòng thí nghiệm của anh sớm đã bị đem ra đấu giá rồi ! ".

" Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói ? Giảng Phong, tôi của bây giờ đã khác xa tôi của ngày xưa rồi. Giao Tĩnh Nhiên ra đây ! ".

" Tôi đến đây gặp anh chính là muốn nói bắt đầu từ bây giờ trên thương trường hay phương diện tình cảm, tôi sẽ không nhường anh nữa ".

Giảng Phong toan tính rời khỏi đây thì lại bị câu nói của Kỳ Diêm làm cho dừng bước.

" Anh còn muốn hại cô ấy đến bao giờ ? Giảng Phong, chính vì anh nên cô ấy đã lựa chọn tự mình phế đi một chân, chỉ vì được ở cùng anh đến thể diện cũng không cần. Giảng Phong, nếu anh muốn tốt cho cô ấy thì đưa cô ấy về bên cạnh tôi ".

Giảng Phong sững người, hắn đứng chôn chân tại chỗ. Cô vì muốn ở bên cạnh hắn lại tự mình phế đi một bên chân. Cô ngốc này, còn muốn hắn lo lắng đến bao giờ ?

" Đưa cô ấy về bên cạnh anh để anh hành hạ cô ấy ư ? ".

Trong lúc Giảng Phong không để ý Kỳ Diêm đã cúi xuống lượm một mảnh thuỷ tinh từ bao giờ. Y cầm chắc mảnh thủy tinh trong tay, không nói nửa lời liền lao đến đâm từng nhát từng nhát vào người Giảng Phong.

Dẫu biết cách này không thể giết được hắn, giẫu biết Giảng Phong là một ma cà rồng sống hàng vạn năm. Nhưng chỉ có cách này mới xả được một chút hận ý trong lòng Kỳ Diêm.

Giảng Phong toàn thân đau đến mức chết đi sống lại. Hắn của hiện tại cơ thể nặng trĩu chỉ muốn thiếp đi. Nhưng thời điểm bây giờ hắn lại càng không thể để Kỳ Diêm biết một con ma cà rồng như hắn lại vì một cô gái mà sức khoẻ suy yếu.

Dồn hết lực, Giảng Phong ẩn mạnh Kỳ Diêm ra.

" Muốn dùng thứ này để giết tôi, Kỳ Diêm, anh đúng là một phế vật ! ".

Dứt lời, Giảng Phong liền rời khỏi quán bar Nghiêm Hồng.

Vừa chạm vào cửa xe, hắn liền thổ huyết.

Một ngụm máu lớn bắn lên cửa kính ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro