Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Quân Mộ rời đi người đàn ông đứng nấp trong tối mới chậm rãi bước ra. Ánh mắt nhìn Tĩnh Nhiên toàn là thống khổ, bi thương.

Người ấy chỉnh lại máy thở oxi cho cô, đau lòng vuốt nhẹ mái tóc đen óng của cô, một giọt nước mắt không kìm được mà nhẹ nhàng lăn xuống.

" Em thế này tôi làm sao yên tâm ? ".

Trái tim người ấy đau đớn như thể bị người ta tàn nhẫn nghiền nát không thương tiếc.

Gương mặt cô nghiêng sang một bên, để lộ gò má trắng bệch đến doạ người.

Người đàn ông càng lúc càng không khống chế được cảm xúc, những giọt lệ tiếp theo cứ nối tiếp mà rơi xuống.

" Tôi rời xa em còn chưa đầy một tháng ... Khi tôi quay về ... Lại nhìn em một thân thương tích ... ".

" Kỷ Mộc, đủ rồi ! ".

Người phụ nữ vốn hoà cùng bóng tối dường như không nhịn được nữa, lớn tiếng quát to. Trơ mắt đứng nhìn Kỷ Mộc nói lời tình cảm với Tĩnh Nhiên tựa như một lưỡi dao sắc nhọn đang chậm rãi đâm vào trái tim cô.

Kỷ Mộc thu lại ánh nhìn đau thương, anh đưa tay chạm lên gương mặt cũng không biết từ bao giờ nước mắt đã rơi nhiều như thế. Nhìn người phụ nữ trong tối dần dần bước ra ánh sáng, Kỷ Mộc vội vã lau đi. Gương mặt điển trai như được phác hoạ từ tượng gỗ nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.

" Rõ ràng em là cứu anh ... Rõ người có hôn ước với anh là em ... Anh vì sao lại yêu cô ta ? Cô ta là chị ... ".

Người phụ nữ còn chưa nói hết câu, Kỷ Mộc đã tức giận gạt cô ta sang một bên. Không nóng không lạnh nhìn thẳng vào cô ta mà nói.

" Cẩn Ngôn, là tôi phụ em. Cuộc sống về sau của tôi, tôi sẽ giành thời gian để trả cho em ".

Nhìn Kỷ Mộc cứ lẳng lặng lướt qua Hoài Cẩn Ngôn. Cô đau đớn ngồi thụp xuống, vội vàng đưa tay nắm thật chặt lớn bàn tay to lớn của Kỷ Mộc.

" Em không muốn anh như thế ! Kỷ Mộc, trao trái tim cho em khó thế sao ? ".

Cô ta khó khăn lắm mới có Kỷ Mộc ở bên cạnh, nhưng cô ta chỉ có thể xác anh chứ không có trái tim anh.

Năm Kỷ Mộc năm tuổi, từng nói đợi anh và cô trưởng thành sẽ đến Hoài gia cầu hôn cô. Cô vẫn đợi ... Chỉ là lời hứa năm xưa anh đã bỏ quên rồi ...

Kỷ Mộc dừng bước, quay đầu nhìn Hoài Cẩn Ngôn đang ngồi dưới chân mình. Chẳng hiểu sao nhìn Hoài Cẩn Ngôn của lúc này anh lại nhớ đến dáng vẻ suy sụp của Tĩnh Nhiên. Tháo tay cô khỏi tay mình, Kỷ Mộc đỡ Hoài Cẩn đứng dậy, thấp giọng nói.

" Đi thôi, nếu gặp phải người khác sẽ khó giải quyết lắm ".

Hoài Cẩn Ngôn cứ thế bị anh ôm đi. Anh rõ ràng ở ngay bên cạnh cô thế nhưng sao trái tim cô lại đau đến mức này ? Nhìn anh đứng trước giường bệnh của Tĩnh Nhiên khóc đến mức tâm tê liệt phế, cô của khi ấy dường như bị cơn đau hành hạ đến thở không nổi.

Kỷ Mộc, em phải làm sao mới có được trái tim anh ? Anh thông minh như thế không phải không biết trái tim Tĩnh Nhiên chỉ có Giảng Phong, anh tại sao vẫn cố chấp như thế ?

[ ... ]

Mặt trời còn chưa lên cao, đường phố vẫn còn chìm trong bóng tối, trên con đường quốc lộ rộng lớn cũng chỉ có mình xe của Giảng Phong lao đi vun vút.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại cạnh một căn nhà bên bãi biển.

" Ông là quản gia năm xưa của Tĩnh gia ? ".

Nhìn người đàn ông khoảng 55 đến 60 tuổi đang chuẩn bị lưới để ra khơi trong lòng Giảng Phong càng thêm chắc chắn người mà hắn muốn tìm chính là người này.

Người kia ngẩng đầu nhìn Giảng Phong một cái rồi tiếp tục công việc đang dang dở.

" Phải, cậu là ai ? ".

" Giảng Phong ".

Lưới trong tay ông lão kia vừa nghe thấy hai chữ 'Giảng Phong' liền rơi xuống. Ông vội vã quay đầu bỏ vào nhà nhưng lại bị Giảng Phong giữ lấy.

" Năm xưa Tĩnh gia vì sao lại bỏ đi đứa bé kia ? Vì sao ? ".

Giảng Phong càng nói ông lão càng lộ rõ vẻ hoảng sợ. Ông ta ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm.

" Tôi không biết ... Không biết ... ".

" Xin ông nói cho tôi, chuyện này có liên quan đến hạnh phúc đại tiểu thư của Tĩnh gia ".

" Tĩnh Nhiên ? ".

Đến lúc này, ông lão mới bình tĩnh, nhìn trực diện vào gương mặt của Giảng Phong.

" Phải ".

" Đứa bé ấy năm xưa bị thầy bói nói nếu giữ lại sẽ khiến Tĩnh gia lâm vào đường cùng, kẻ sống người chết. Thế nên ông bà chủ đã quyết định bỏ đứa bé ấy đi ".

Mọi chuyện vốn đã rõ ràng, lí do năm xưa Tĩnh gia vì sao lại nhờ quản gia Phùng nuôi dưỡng Kỳ Diêm hắn cũng đã biết. Kỳ Diêm là anh trai của Tĩnh Nhiên ... Chuyện này không thể không đối mặt ...

[ ... ]

Mới sáng sớm mọi việc dường như bị đảo lộn. Cổ phiếu của tập đoàn Giảng thị chỉ trong một đêm liền rớt giá thảm hại. Báo chí không ngừng đăng tin tập đoàn Giảng thị lần này sẽ không trụ nổi nữa.

Giảng Phong nhìn màn hình máy tính cũng không tức giận, hắn chỉ lẳng lặng cười.

Kỳ thị ngang nhiên cướp miếng đất quan trọng trong tay Giảng thị, tin tức này vừa lộ ra ngoài giống như một quả bom lớn nổ tung mọi thứ.

Tiểu Lôi ôm tài liệu đến báo cáo không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Giảng Phong thì thấy hơi lạ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng, tổng giám đốc thế mà còn có thể cười ?

Quả nhiên ...

Một tiếng sau, cổ phiếu tập đoàn Giảng thị lại tăng lên vun vút, giá bán ra còn cao hơn gấp năm lần so với giá ban đầu. Nhưng trái ngược với Giảng thị Kỳ thị lại giống như một ngọn lửa đứng trước đầu ngọn gió lớn. Cổ phiếu giảm đến mức không thể tả, từ nhân viên làm công ăn lương bình thường đến nhân viên cao cấp lần lượt đến đầu quân cho Giảng thị.

" Giảng Phong, anh lừa tôi ! ".

Chất giọng giận dữ của Kỳ Diêm truyền qua điện thoại dội vào tai Giảng Phong.

" Lừa anh ? Tôi đâu có bắt anh mua mảnh đất ấy ? ".

" Anh cho người đồn ra ngoài mảnh đất ấy đối với Giảng thị là thứ quan trọng lừa tôi mua nhưng thực tế nó chỉ là một thứ phế vật. Mảnh đất này vốn là của chính phủ không thể khai thác ! ".

Giảng Phong bật cười, cũng không có ý định giải thích nhiều. Lừa thì sao mà không lừa thì sao ? Trên thương trường chính là như thế !

" Kỳ Diêm, ván này anh thua rồi ! ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro