Cây củ cải biết nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tủ lạnh một cây củ cải xuýt xoa: "Ôi, ở trong này lạnh quá!" Cây củ cải khác thấy vậy mới kêu lên: "Ôi, cây củ cải này biết nói". Gọi cây củ cải xuýt xoa lạnh đầu tiên là cây củ cải số 1. Cây củ cải kêu lên sau đó là cây số 2. Các cậu nghe câu chuyện ấy thì có thể cười. Nhưng tớ thì không. Bởi vì chính tớ là cây củ cải số 1 ấy. - Minh nói và chúng tôi sững sờ, ngừng cười

-Thôi Minh, mày nói linh tinh rồi, mày nên đi ngủ đi! - Thắng gạt đi - Không, tớ làm sao ngủ được cơ chứ! - Mày cứ để yên cho Minh nói nào! - An nhăn mặt - nó muốn nói, giờ mày có bắt nó ngủ cũng không được đâu

Ba năm học cấp 3, chúng tôi luôn coi Minh khác với những đứa con trai cùng lớp. Nó học rất rất bình thường, như chính diện mạo của mình. Điểm thể dục cao nhất lớp, nhưng tôi không bao giờ thấy nó chơi một môn thể thao nào, và chắc nó cũng chẳng bao giờ thức đêm xem cúp C1 như chúng tôi. Nếu rủ nó chơi thì nó cũng gật đầu thôi, nhưng cái gật của nó làm cho người ta ngại không muốn rủ thêm lần thứ hai nữa, vì thấy nó có vẻ thờ ơ, không thích. Nó cực kì ít nói và mọi người cũng rất khó nói chuyện với nó. Thế nên với bọn con trai, nó như một sinh vật xa lạ, nhưng tầm thường.

Thực sự Minh chẳng có gì đáng quan tâm nếu như đến đầu học kỳ 2 năm lớp 12, nó bắt đầu có bạn gái. Là nàng. Nàng, chúng tôi nghĩ xưng như vậy là thích hợp nhất, học khác lớp chúng tôi và được xem là hoa khôi của trường. Nàng nổi tiếng vì học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, và là lớp trưởng, bí thư đoàn trường. Chúng tôi cảm thấy bất bình đến kinh ngạc khi thấy hai người bên nhau. Chúng tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đôi đó đã trở thành một chủ đề nóng trong một thời gian dài. Có lẽ, từ khi Minh có người yêu, nó đã nổi tiếng hơn ít nhất gấp 25 lần. Hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn nỗi bực dọc đã được đặt ra trong những lần "cánh đàn ông" chúng tôi nói chuyện với nhau. Hai người đó làm sao quen nhau? Nói gì với nhau? Đứa nào cũng mạnh miệng đoán già đoán non "rồi nàng sẽ bibi nó sớm thôi mà", nhưng trong bụng thì thằng nào cũng hoang mang một chút.

Một cảm giác khác - dễ gọi tên hơn - là sự ghen tị. Hẳn thế! Nàng càng đi với Minh, thì đối với mọi người, Minh càng trở nên xấu xí, ngớ ngẩn, và gây... ngứa mắt. Dẫu nó vẫn vậy: học chỉ kha khá, ít nói, không có gì đặc sắc nổi trội. Con trai lớp tôi ghen tị đã là một nhẽ, còn con trai lớp nàng, con trai cả trường nữa, có lẽ vậy, tất cả những ai nếu biết nàng, đều sẽ cảm thấy mọi chuyện thật phi lý.

Một ngày gần cuối năm, Minh đến lớp với cánh tay trái bó bột và khuôn mặt có những vết bầm tím, trông vừa đáng thương vừa xấu xí hơn mọi ngày. Bạn bè hỏi, nó chỉ gật gật đầu, rồi... im thít. Đến lượt thầy cô hỏi, nó phải nói, gọn lỏn "Em bị ngã xe".

Cũng từ hôm đó trở đi không thấy Minh đi cùng nàng nữa. "Aha, cuối cùng người nào, vật nào cũng về chỗ nấy!", một đứa nào đó hơi khờ, thốt lên. Những thằng khác, bớt khờ hơn, kiềm chế được sự mừng rỡ trong lòng, chỉ dọn ra ngoài một vẻ tỉnh bơ.

Nhưng dẫu vậy, chuyện lạ về Minh, từ ngày có bạn gái, đến ngày chia tay vẫn làm cho chúng tôi tò mò

***

Tháng 8, lớp chúng tôi vừa thi đại học xong và rủ nhau lên Mai Châu nghỉ xả hơi. Khi mọi người đã ngủ, lũ con trai, khoảng 10 người, tụ lại ở một phòng thức đêm chơi bài. Ai thua sẽ bị phạt bằng cách uống "sán nùng", một loại rượu dân tộc bọn tôi lén mua từ chiều. Một chút huênh hoang, một chút buông thả, tự cho phép mình xả hơi sau kỳ thi căng thẳng, một cảm giác tự do nơi núi rừng hoang lạnh... chúng tôi chọn hình thức phạt rượu một cách hào hứng.

Minh lần này cũng đi tham quan cùng với lớp. Thật bất ngờ, nhưng không chỉ có vậy, khi chúng tôi đề nghị, cho lịch sự thôi, nó còn đồng ý thức đêm chơi bài nữa. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai bảo ai, tự nơi nào đó trong ý thức đã nhắc cả bọn hợp nhau lại để Minh là người thua cuộc phải bị uống nhiều nhất Và lúc cần tới đã tới, khi chúng tôi chán trò chơi bài và Minh bị chuốc cũng vừa đủ, chúng tôi chưa cần hỏi, Minh đã bắt đầu lúng búng, bằng chuyện "cây củ cải biết nói"...

***

... Hoá ra cách nàng và Minh quen nhau cực kỳ cũ, rất quen thuộc với mọi kịch bản tình iu học trò vớ vẩn. Chỉ là sửa xe rồi quen nhau. Nhưng cách họ nhận ra nhau, rồi yêu nhau thì không thế

Nàng và Minh có điểm chung đầu tiên, họ đều không có bạn. Minh không có bạn là một nhẽ, ai nấy đều biết vì nó không cởi mở, nhưng với nàng thì tôi không thể hiểu được. Có lẽ những người bình thường chỉ thích làm bạn với những người bình thường khác. Trong khi nàng lại là một điều kỳ diệu. Và những người-bình-thường như chúng tôi vẫn nhen nhóm sợ nàng phát hiện ra mình-rất-bình-thường nên không dám thân thiện hơn.

Chính vì thế họ cô đơn. Dù lý do khác nhau nhưng họ vẫn cô đơn. Rồi một ngày, khi gặp nhau, họ thấy mình được chia sẻ - được nghe và lắng nghe. Hai người cảm thấy thoải mái khi chuyện trò bên nhau. Họ có quá nhiều điều để chia sẻ. Họ nói về mình, những nỗi lo lắng "bình thường" và về những giấc mơ...

Và họ trở thành người-đặc-biệt của nhau, một cách tự nhiên nhất, như không gì có thể đơn giản hơn. Nhưng mọi chuyện lại không được những người khác tiếp nhận một cách dơn giản. Kể từ khi là bạn gái của Minh, cả hai đã nhận được những lời đàm tiếu, và nàng phải chịu chúng nhiều hơn là Minh. Bắt đầu là thầy chủ nhiệm lớp nàng. Rồi sau đó là thầy phụ trách Đoàn trường. Thầy không cho nàng lên quận Đoàn họp như định kỳ, những công việc khác thì giao cho phó bí thư và các thành viên khác trong ban chấp hành. Đấy là còn chưa kể bạn bè nàng. Đấy là còn chưa kể những người theo đuổi nàng... Nàng không kể nhưng Minh biết "Họ cứ nghĩ rằng khi Viên (tên nàng) là bạn gái của tớ, thì thanh danh trường mình xấu đi vậy!" Minh chua chát nói (không phải vậy sao???)

"Còn nhớ lần tớ bị gãy tay chứ?" Minh hỏi, đôi mắt nó đỏ ngầu. Chúng tôi im lặng, chẳng ai có thể quên cả. Một gã nào đó, một trong những "cây si" đã "chơi" Minh theo cách đó. "Mày hãy để yên cho Viên!" - Gã gào lên trước khi rồ ga bỏ đi. "Nếu không Viên cũng không được yên vì mày đâu".

Tất nhiên, chẳng phải vì cú gẫy tay mà mà Minh quyết định chia tay. Nhưng nó lờ mờ nhận thấy rằng thằng kia nói đúng. Viên bị "ảnh hưởng" bởi nó. Chính bản thân nó nó còn không bảo vệ được, thì làm sao nó có thể bảo vệ được cho nàng. Nàng không chịu, Minh cũng mặc kệ. Thế mà giai đoạn khổ sở đó của hai người chúng tôi chẳng nhận ra. Chỉ thấy Minh vẫn im im như mọi bận...

"Làm mặt thờ ơ, tỉnh bơ thì tao giỏi lắm. Phải không?" Minh cười như mếu - Viên khóc nhiều lắm! Nhưng mặt tao vẫn tỉnh bơ như thế này này!" Minh lấy tay chỉ vào mặt nó rồi cười cười. Chúng tôi sợ hãi. Tay chân như cứng đờ. Bất thần, "nhân vật chính" ngừng lại, nằm vật ra. Nước mắt lăn trên má.

Câu chuyện đã kết thúc.

"Thôi, đi ngủ đi, trời sắp sáng rồi!" An cất tiếng một cách khó nhọc phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Thắng bặm môi. Phi vần vò cái mũ lưỡi trai như trút hết oán giận vào đó... Giá mà bọn tôi không bày ra trò này thì tốt hơn biết mấy. Tôi nhìn ra bên ngoài, trời bắt đầu có ánh trắng, sương mờ đục, lạnh lẽo.

***

An nằm chung giường với tôi, cả hai sau câu chuyện của Minh chẳng ai ngủ được. Nỗi xấu hổ day dứt len vào trong tâm trí mỗi đứa. Không ai muốn nói một câu nào nữa. Rồi tôi khó khăn thiếp đi mệt nhọc lúc nào không hay. Trong giấc mơ chập chờn của tôi những hình ảnh hiện ra, hỗn độn và buồn rầu, cây củ cải biết nói, đâu mắt đỏ ngầu đau đớn, nàng, tôi, Minh, bè lũ, nỗi cô độc, tiếng cười...

Bên ngoài trời đã sáng hẳn nhưng sương vẫn dày, đục trắng và lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đó có lẽ mãi về sau này tôi chẳng bao giờ quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tiz8x