Chương 4: Đưa bé Minh Trăn đến thôn trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xuân Phong Phất Hạm

Beta: vẫn là Hạm Hạm của mọi người đây chứ ai trồng khoai đất này nữa =))

Khi An Quốc công trở về từ dạ yến, đã gần đến giờ Hợi (21h-23h)

Ông cũng không đến chỗ La thị, thường sau khi say rượu, ông sẽ đến phòng Liên thị ngủ lại, hiện tại Liên thị đã bị đuổi đi, hai tiểu thiếp trẻ tuổi khác lại có thai, ông liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi được gã sai vặt hầu hạ tắm rửa thay quần áo, An Quốc công nằm ở trên giường, rất nhanh liền khép lại đôi mắt.

Nửa đêm nghe được tiếng khóc của nữ nhân, An Quốc công phủ thêm quần áo, nhìn nữ tử đang ngồi bên cửa sổ.

Người phụ nữ ấy mặc quần áo trắng, trên làn tóc đen chỉ điểm thêm một đóa bạch mai, nhưng lệ sầu khó nén, phảng phất như tiên cơ dưới trăng, đôi mắt đẹp của nàng ửng đỏ: "Con của ta đâu? Nó bị làm sao thế? Ta mơ thấy con bé bị người ta đánh chết."
An Quốc công thở dài: "Lan Cơ, là ta sai, ta đã không chăm sóc con gái muội cẩn thận."

Lan Cơ ôm ngực ho khan, khóe miệng tràn ra tơ máu tinh tế, quần áo tuyết trắng cũng nhiễm đỏ: "A Trăn sống trên đời chịu khổ, ta ở dưới đất cũng không nhắm được mắt."

Hạm Hạm: vcl phải tôi gặp cảnh này chắc tôi trùm chăn run thành gió sấy chứ gió xuân cái mẹ gì nữa =)))

Đương lúc chuyện trò, móng tay nàng đột nhiên mọc dài, hai mắt cũng đỏ tươi rỉ máu: "Ta sẽ đưa A Trăn đi, đưa đi rồi, con bé sẽ không phải chịu khổ nữa."

"Không cần!"

Minh Nghĩa Hùng kinh hãi bật thốt, đột nhiên mở mắt. Áo trong của ông ướt đẫm mồ hôi, mới phát hiện hóa ra tất cả chỉ là nằm mơ.

Xác thật là mơ, cũng chỉ có trong mơ, mới có thể nhìn thấy người như Lan Cơ rơi lệ, lại nói, sống vài thập niên, đây là lần đầu tiên Minh Nghĩa Hùng mơ thấy nữ nhân này. Ban ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, đại khái là ban ngày thấy Minh Trăn chịu khổ, ban đêm mới mơ thế này.

Ông khoác áo lên, rốt cuộc không ngủ lại được. Thị vệ gác đêm bên ngoài nghe thấy thanh âm: "Lão gia, ngài muốn đi tiểu đêm ư?"

Minh Nghĩa Hùng bình tĩnh lại: "Dư Trúc, ngươi vào đây."

Một thị vệ khoảng 30 tuổi thân mặc áo bào xanh đen đi tới.

Dư Trúc là một trong số những người thân tín nhất của Minh Nghĩa Hùng, tuy rằng thời gian ở cạnh Minh Nghĩa Hùng tương đối ngắn, nhưng trung thành và tận tâm với hắn, rất được Minh Nghĩa Hùng tín nhiệm.

Dư Trúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Minh Nghĩa Hùng một cái: "Lão gia, ngài có gì phân phó?"

Trên đầu Minh Nghĩa Hùng ướt mồ hôi lạnh, thoạt nhìn giống như gặp ác mộng. Thời niên thiếu, ông cũng là một viên mãnh tướng trấn thủ chiến trường, đi ra từ núi thây biển máu, trường hợp máu me cỡ nào cũng từng thấy, người thế nào cũng từng giết.
Dư Trúc phỏng đoán đối phương hẳn là mơ thấy lệ quỷ đòi mạng.

Minh Nghĩa Hùng nói: "Ngươi có còn nhớ Cửu tiểu thư?"

Dư Trúc gật gật đầu: "Nhớ rõ."

Bộ dáng của Cửu tiểu thư Minh Trăn đẹp đẽ, không hề giống với các tiểu thư khác của phủ An Quốc công, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã khiến người khác nhìn qua là khó quên.

Minh Nghĩa Hùng trầm ngâm một lát: "Qua đoạn thời gian nữa ta đưa nó đến thôn trang*, sẽ có nhũ mẫu nha hoàn cùng đi theo, ngươi cũng đi cùng đi, ngàn vạn đừng để tiểu thư gặp bất luận sơ suất gì."

Thôn trang có thể hiểu theo hai cách. Thứ nhất là quý tộc thời xưa thường được vua ban, hoặc tự bỏ tiền mua rất nhiều ruộng đất. Thường chỗ đất đó tập trung rải rác ở mấy thôn làng gần nhau và thuê thôn dân ở đó làm tá điền, hoặc chỗ đất đó rộng đến nỗi đủ để tá điền sống cụm lại thành một thôn làng luôn, xong họ sẽ xây ở đó một tòa biệt phủ, lâu lâu rảnh thì về đó chơi đổi không khí. Thứ hai là họ chọn một nơi bất kỳ có phong cảnh đẹp ở vùng ngoại ô để xây phủ, cũng để rảnh rỗi đi xả hơi.

Sắc mặt Dư Trúc hơi đổi: "Lão gia, chuyện này....."

"Ngươi không muốn?"

Dư Trúc quỳ xuống: "Mạng này của thuộc hạ là lão gia cứu, lão gia sai thuộc hạ làm bất kì điều gì, thuộc hạ có chết muôn lần cũng không từ chối. Chỉ là, người khác cũng có thể bảo vệ tiểu thư bình an, thuộc hạ muốn ở lại bên người lão gia bảo vệ ngài."

"Bởi vì coi trọng ngươi, cho nên mới để ngươi bảo vệ tiểu thư. Ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để tiểu thư gặp điều không hay."

Dư Trúc do dự một hồi: "Vâng."

...........

Đương kim thánh thượng có bảy người con, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều do cung phi cấp bậc thấp sinh ra, tư chất bình thường, không có thân thích bên ngoại chống đỡ, sau khi phân phủ nhận một chức quan nhàn tản.

Con thứ ba là Tần vương Kỳ Sùng, Kỳ Sùng là Hoàng hậu sinh ra, cũng là con vợ cả duy nhất của đương kim. Tần vương thông minh tính trời, văn võ song toàn, vốn nên được phong thành Thái tử. Nhưng, hoàng đế thiên vị quý phi, việc lập trữ cứ hoãn rồi lại hoãn, vì trấn an thế lực sau lưng Kỳ Sùng, sau khi Hoàng hậu chết bệnh, phong Kỳ Sùng thành Tần vương. Năm ấy Kỳ Sùng mười ba, rời cung xây phủ từ sớm, ở trong triều cũng có thực chức*.

Thực chức = chức quan có quyền lực, tầm ảnh hưởng thực sự.

Trước mắt, thị vệ thân tín Dư Trúc của An Quốc công Minh Nghĩa Hùng lại ở trong phủ Tần vương.
Lý phúc đi vào truyền lời: "Điện hạ, nhãn tuyến* xếp vào bên người Minh Nghĩa Hùng tới."

Nhãn tuyến: Perry 007 =))

Ba năm trước, Kỳ Sùng mới mười tuổi, còn ở trong cung, không có khả năng vươn tay quá dài, đem nhãn tuyến cắm ở bên người triều thần. Nhưng mà, hiện giờ Dư Trúc xác thật là thủ hạ của Kỳ Sùng, nhưng đây lại là một câu chuyện khác mà ta sẽ bàn đến sau.

"Để hắn vào."

Dư Trúc quỳ xuống cách bình phong như mọi khi: "Thuộc hạ thỉnh an Tần Vương điện hạ."

Kỳ Sùng mặc thường phục đen tuyền, đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng khí tràng lạnh thấu xương quanh thân hắn lại làm người khác không nhịn được muốn thần phục dưới chân người này, đôi mắt hắn chưa mở, lãnh đạm mở miệng: "An Quốc công có động tĩnh gì?"
Dư Trúc nói: "An Quốc công sắp xếp thuộc hạ đến thôn trang làm việc."

Lấy tâm tính của Minh Nghĩa Hùng, nếu phát hiện Dư Trúc là phản đồ, hắn khẳng định sẽ không điều người đi, mà là dùng khổ hình bức ra người làm chủ phía sau.

Hiện tại Dư Trúc cũng coi coi như trợ thủ đắc lực của Minh Nghĩa Hùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ông ta đột nhiên điều Dư Trúc đi?

Gần vua như gần hổ, hiện tại Kỳ Sùng không phải quân vương, nhưng tương lai nhất định sẽ, bản lĩnh xem mặt đoán ý của Lý Phúc là mạnh nhất, lão nhìn sắc mặt Kỳ Sùng, nói với Dư Trúc: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dư Trúc, ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ một chút."

Dư Trúc: "An Quốc công có một cô con gái nhỏ, vừa sinh ra đã mồ côi mẹ, nuôi ở chỗ thiếp thất, bị người đó ngược đãi. An Quốc công phu nhân không phải người lương thiện gì, ông ta sợ đặt con gái vào trong tay phu nhân không an toàn, liền phải đưa đến nông thôn."

Lý Phúc nhịn không được mà cười, lão nhìn Tần Vương: "Minh đại nhân này, suốt ngày hết khiến hoàng đế khó chịu lại khiến Tể tướng bực bội, thế mà ngay cả đứa con gái âu yếm cũng không giữ được?"

"Cũng không thấy đặc biệt yêu thích." Dư Trúc ăn ngay nói thật: "Khụ, vị tiểu thư này, vốn sinh ra đã yếu ớt, là một đứa ngốc."

Lý Phúc tò mò duỗi đầu: "Ồ? Mau nói rõ cho điện hạ đi."

Dư Trúc vắt hết óc sắp xếp từ ngữ để hình dung cô gái nhỏ ấy, hắn là người thô kệch, không biết mấy chữ, cũng không biết nói lời hay, chỉ có thể miêu tả bình thường: "Xinh đẹp đến mức không giống An Quốc công sinh, màu da trắng như tuyết rơi năm ngoái."

Một hồi im lặng.

Người đời đều biết, An Quốc công Minh Nghĩa Hùng màu da đen, lớn lên cao to thô kệch, chỉ có thể miễn cưỡng coi như anh tuấn.

Kỳ Sùng nhàn nhạt nói: "Nghe miêu tả này, giống bé gái nhìn thấy ở phủ Trưởng công chúa hôm đó."

Lý Phúc hồi tưởng một chút, nhịn không được cười: "Nếu là vị ấy, thì thật sự không giống Minh Nghĩa Hùng, bộ dáng của ông ta như môn thần*, sao có thể có một cô nương đẹp như vậy, nói không chừng không phải là con ruột."

Môn thần: Thần giữ cửa, có bộ dáng rất hung ác để xua đuổi tà ma.

Những năm gần đây, Minh Nghĩa Hùng vẫn luôn bảo trì trung lập, phe quý phi muốn mượn sức, Tần Vương cũng muốn thu ông ta về dưới trướng. Chuyện này, có lẽ là uy hiếp của Minh Nghĩa Hùng.

Tần Vương nói: "Chuyện này giao cho Uất Trì Tịnh điều tra. Dư Trúc, ngươi nghe theo An Quốc công sai phái, trước tiên mai phục bên người đứa bé này."

Dư Trúc chắp tay: "Thưa vâng."

Nửa tháng trôi qua, Tần Vương bên này mới nhận được tin tức thám tử truyền đến.

Lý Phúc mở tin ra, xem qua một lần, lắc lắc đầu, mở miệng: "Điện hạ, chuyện này phức tạp, Uất Trì Tịnh cũng không tìm hiểu được rõ ràng."

Kỳ Sùng như suy tư điều gì: "Ồ?"

Lý Phúc nói tiếp: "6 năm trước, Minh Nghĩa Hùng bị bệ hạ sắp xếp tuần tra bảy châu phương bắc, sau khi trở về từ Mẫn Châu, Minh Nghĩa Hùng liền mang theo một nữ tử, lai lịch thân thế của nữ tử này, tất cả đều không tra được, quan viên Mẫn Châu cũng không biết gì, chỉ nói một buổi sáng nọ, thấy chỗ ở của Minh Nghĩa Hùng nhiều thêm một người. Bởi vì nữ tử này dung mạo xinh đẹp, không ít người hoài nghi nàng ta là hồ yêu, cũng có người nghĩ nàng là thần tiên. Minh Nghĩa Hùng chỉ nói với người ngoài nữ tử này họ Bạch, là nữ tử ở thanh lâu đang gặp nạn."

Chữ viết của Uất Trì Tịnh qua loa, Kỳ Sùng luôn không thích đọc thư của hắn. Lý Phúc biết ăn nói, cơ bản đều là lão đứng một bên thuật lại.

Thấy Tần Vương có hứng thú với này, Lý Phúc nói tiếp: "Trong thư nói Bạch thị này vân dung nguyệt mạo*, như thiên tiên hạ phàm, sau khi được Minh Nghĩa Hùng mang về kinh thành ba tháng thì hạ sinh một đứa con gái..."

Vân dung nguyệt mạo: đẹp như mây như trăng trên trời.

Nói tới đây, Lý Phúc nhận ra có chỗ không đúng, lão bấm đốt ngón tay tính thời gian: "Hai người ở chung không đến sau tháng thì Bạch thị đã sinh con."

Kỳ Sùng cười lạnh: "Vậy mà cô* không biết An Quốc công lại thiện tâm như thế, tình nguyện nuôi con cho người khác."

Cô: cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến, hàm ý người đứng trên cao thì thường cô độc.

"Nếu nói là do sa vào sắc đẹp của Bạch thị thì cũng hợp lí, dù sao An Quốc công ham mê nữ sắc, trong phủ cơ thiếp đông đảo." Lý Phúc nói, "Thế nhưng, sau khi mang về kinh thành, An Quốc công chưa bao giờ ngủ lại phòng Bạch thị, hai người có vẻ cũng không ân ái, sau khi Bạch thị chết, An Quốc công trực tiếp hỏa táng, chôn tro cốt, đến cả bia mộ cũng không lập."

Kỳ Sùng thưởng thức ấn ngọc màu đen trong tay, tròng mắt hẹp dài hơi mở, để lộ vài phần nguy hiểm: "Lần này điều tra có kinh động đến ông ta không?"

Lý Phúc lật đến cuối bức thư: "Một vài quan viên biết chuyện năm ấy đều bị An Quốc công bịt miệng. Lần này nhờ Uất Trì Tịnh thần thông quảng đại, mới tra ra một chút, An Quốc công bên kia cũng có thể chú ý chặt chẽ. Nhưng mà, kể cả ông ta biết có người điều tra, cũng không biết là do ngài làm."

"An Quốc công có ý tứ." Kỳ Sùng hơi dùng sức, ấn ngọc giữa ngón tay vỡ thành bột mịn, dưới ánh đèn, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén của hắn nhu hòa vài phần, "Không cần tiếp tục điều tra Bạch thị, lúc này, cô muốn Uất Trì Tịnh điều tra An Quốc công một phen."

Lý Phúc ngạc nhiên: "Minh gia là trâm anh thế phiệt, ở dưới chân hoàng thành, ngoại trừ một chút việc nhà không muốn người khác biết, mấy chuyện còn lại hẳn là các nhà khác đều rõ. Chẳng lẽ, bọn họ còn có bí mật lớn gì?"

Tuổi tác Kỳ Sùng không lớn, Lý Phúc lại không dám coi lời của hắn là vui đùa, đây lại không phải chuyện nhỏ, Lý Phúc do dự nói: "Minh Nghĩa Hùng không phải nhân vật râu ria, hoàng đế đều sợ ông ta vài phần, điện hạ, nếu ông ta phát hiện ngài điều tra mình, hai bên trở mặt...."

"Uất Trì Tịnh làm việc sẽ không để lại nhược điểm."
Mệnh lệnh đã ban xuống, Lý Phúc chỉ có thẻ báo lại cho Uất Trì Tịnh. UẤt Trì Tịnh cũng là một trong số thủ hạ của Kỳ Sùng, Kỳ Sùng tuy niên thiếu, nhưng bản lĩnh mượn sức khống chế nhân tài chính là hạng nhất.

Lý Phúc vốn làm việc cho Hoàng Hậu, sau này mới chủ động đi theo Kỳ Sùng. Lý Phúc hầu hạ Kỳ Sùng, bởi vì lão cảm thấy Kỳ Sùng có tướng đế vương. Tuy mấy năm gần đây tình cảnh của Kỳ Sùng không tốt, Lý Phúc cũng chưa từng hối hận quyết định thuở ban đầu.

Kỳ Sùng thiếu niên lão thành*, lòng dạ sâu không thấy đáy, tâm địa tàn nhẫn, thủ đoạn cứng rắn, là thượng vị giả* trời sinh. Chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian, qua mấy năm nữa, đừng nói là Tứ hoàng tử vô dụng dưới gối Quý phi, kể cả đương kim Hoàng đế, cũng khó mà chơi lại hắn.

*Thiếu niên lão thành: ông cụ non =))

*Thượng vị giả: người ngồi trên cao, ý là có địa vị hơn người.

Kỳ Sùng lại nói: "Ngày mai cô muốn đến phủ An Quốc công một chuyến, Lý Phúc, ngươi nhớ dặn Dư Trúc."

"Nô tài đã biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung