THƠ: CỦA GIÓ CÓ MÂY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ta yêu nhau, nước là biển cả
Khi mất nhau rồi, sỏi đá chỉ để giẫm lên
Khi ta biết yêu, núi trên cao là cảnh
Khi biết thất tình, mây gió là hình ảnh của mưa...

Nước, ẻo lả êm đềm trên khúc sông
Lửa, cuồn cuộn tan chảy trong than củi
Anh, yêu rồi mới biết đến em
Em, mất anh rồi mới yêu chính mình

Định lý muôn thuở làm sao biết
Trăng trên kia nhớ mặt trời biết mấy
Mây nằm đó không muốn ngừng nghỉ không thôi...
Gió cứ dào dạt đưa mây trôi
Mây trôi một hồi làm mưa rớt
Bầu trời không còn xanh tốt
Thứ còn lại chỉ là bầu trời đêm
Mưa rơi xuống làm sao chảy ngược về trời
Mây đen rồi chỉ có mưa xuống mới hết thôi

Em chỉ là cô gái trăng tròn
Chỉ vỏn vẹn năm đẹp xuân thì
Còn anh là chàng trai mặt trời
Không vì em, anh cũng yêu vì ai khác
Em như mây, vốn an phận thủ thường
Anh như đá, cứng cỏi phi thường biết mấy
Em nóng như lửa, anh lạnh như nước
Uớc chừng không thể hoà hợp
Em có thể vì anh mà tắt lửa
Anh lại băng giá để nước đóng băng
Ta không thể nhìn nhau để sống
Ta chỉ có thể rời bỏ để tốt hơn.

Yêu không phải vì mây mưa là gió ngừng thổi
Hận không phải vì mây không yêu gió
Ghét không phải cảm giác đối phương không cần mình
Mà là tất cả, cuộc tình này đã hết yêu...

Yêu chính là biết cách yêu
Anh yêu em phải có em yêu anh
Hết yêu rồi, anh và em yêu người khác
Chia tay rồi có nghĩa đã từng yêu...

Anh biết mây là của ai không?
Mây không bắt đầu từ gió
Gió không bắt đầu từ ai
Nhưng mà ai cũng biết
Gió không phải của mây.

Anh là gió phải không?
Gió hay thổi lá cành
Gió thổi mây trôi nhanh
Đi đâu rồi cũng thế
Mây không phải của anh.

Quen nhau anh là gió
Em yêu gió mát, yêu mình anh
Vài lần gặp gỡ yêu nhanh
Lại vội vàng xa cách trở thành người dưng
Xa nhau có lẽ không ngừng nhớ
Xa nhau để yêu nhau hơn
Vậy mà ta bỏ lỡ
Cả đời ngoảnh mặt làm ngơ
Thế là trải qua một mối tình

Một người là yêu chính mình
Hai người là yêu đôi lứa
Ba người là yêu chung đứa
Muốn bền lâu chỉ hứa yêu một người.

Một mình làm sao hiểu được
Đôi lứa thề non hẹn biển
Đôi lứa tạo viền trái tim trên cát
Đôi lứa yêu nhau phát cẩu lương ngập trời
Đôi lứa nắm tay không rời ở bên nhau
Đôi lứa muốn hỏi trầu cau
Cưới nhau về đến sau này và mãi mãi
Nhưng ai mà ngờ trước được
Thề thốt làm gì khi ta cá cược cuộc tình này thua?

Yêu anh vì em lười
Vui cười với mỗi mình anh
Anh lạnh, em sẽ ấm áp
Tình yêu đẹp khi anh ngáp chào buổi sáng với em...

Nhưng anh làm sao biết
Đá cứng không phải vì nó cứng
Vì ta không đập được nó thôi
Búa bủa vây hòn đá
Bảo đá mềm đi rồi
Như tình yêu của ta thôi
Càng yêu càng phôi pha
Không phải vì không có nhà
Vì yêu, chỉ cần yêu đủ.

Em biết gió biết mây
Em biết yêu biết ghét
Em yêu anh, yêu anh
Yêu anh vạn năm không đủ
Nên anh từ bỏ em để ngủ
Ngủ với giấc mộng xa xôi, ngủ với bao hoài niệm và mong nhớ...

Anh quên rồi, tháng năm đó
Gió thổi rất nhiều lần, mây trôi ngập ngừng như muốn nghỉ
Anh không đếm được số lần em yêu anh
Nhưng anh vậy mà từ bỏ em
Yêu em đâu khó đến vậy
Chỉ là anh cậy em yêu anh
Từ bỏ em
Từ bỏ việc yêu em
Từ bỏ luôn cả tương lai của chúng mình

Gió vẫn đưa mây về trời
Anh cứ thế bỏ rơi em thôi
Rồi ta sẽ yêu một ai khác
Đáng tiếc không phải là chúng ta

Của gió có mây
Của mây có trời
Của trời có nắng
Của em vắng anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro