Chương 1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://tangsu54650.lofter.com/post/4b5efabc_2ba16fd7a


《 Cây trúc đào 》· Não động toái toái niệm ( đã tu sửa )

All Cung Viễn Chủy/ Vũ Chủy / hơi Giác Chủy, kết cục Giác Chủy.

Nghiêm trọng ooc báo động trước, tư thiết tràn đầy. Cao HHH. H trên lofter bị mẹ ruột treo rồi không thấy được, mẹ kế tự động động não viết ra tới, tất cả đều chưa được cấp phép, làm vì mục đích thỏa mãn tiểu tâm cùng tặng cho CattinloveU  không hiểu hoặc cảm thấy không phù hợp sẽ tự động thay đổi, bản dịch chỉ khớp 60%, hi vọng đại gia đón nhận, không reup, không quá so sánh nếu đã đọc qua bản gốc, chưa đọc về sau mẹ kế sẽ đăng. Cầu bình luận nhưng chửi mắng sẽ không rep lại, dị ứng h vui lòng điểm x và rời đi, thân. H là tự thân vận động, không hợp xin bỏ qua cho.

1. Cung Tử Vũ nhân lúc Cung Thượng Giác không ở Cung Môn, đem Viễn Chủy đệ đệ lừa gạt lên giường.

2. Cung Tử Vũ bạch thiết hắc, vẫn luôn ở mơ ước Viễn Chủy đệ đệ, nhảy qua tra tìm nguyên nhân chết, đoạn cốt truyện kia cảm giác rất khó bình tâm, tư thiết là Cung Tử Vũ liên hợp Vụ Cơ phu nhân hại chết lão Chấp nhẫn

3. Viễn Chủy đệ đệ cái gì cũng đều không hiểu, là một cái cún con hắc thiết bạch, hơi X nghiện báo động trước. Có điểm ngược bảo.

4. Vũ Chủy be báo động trước, Cung Môn quá lãnh, cây trúc đào cũng muốn khô héo.





《 Cây trúc đào 》· 1
Cung Tử Vũ x Cung Viễn Chủy






Không có ai biết Cung Thượng Giác đêm đó vì cái gì muốn rời khỏi Cung Môn, cũng không có ai biết hắn đi hoàn thành cái nhiệm vụ gì, thẳng đến sau khi Cung Tử Vũ tiếp nhận chức vụ Chấp Nhẫn nhiều tháng hắn cũng không có trở về. Hắn không mang theo thiếp thân thị vệ, các phân bộ của Cung Môn cũng không liên hệ được với hắn, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian giống nhau.

“Nha, Chủy đệ đệ của chúng ta như thế nào lại muốn tới Vũ Cung của ta?” Cung Tử Vũ biết hắn là vì Cung Thượng Giác mà đến, cái hảo đệ đệ này của hắn đến bây giờ vẫn còn nghĩ chờ Cung Thượng Giác tới đem chính mình từ trên ghế chủ vị Chấp nhẫn túm xuống đi.

Cung Viễn Chủy không muốn cùng hắn vô nghĩa, thanh đao trực tiếp để ở trước mặt Cung Tử Vũ, “Cung Tử Vũ, ca ta đâu?”

“Đệ không biết ta như thế nào sẽ biết? Hắn trước khi đi chẳng lẽ không có nói cho đệ chính mình đi đâu sao?”

“Ngươi không phải Chấp nhẫn sao! Ngươi làm sao có thể không biết!” Cung Viễn Chủy mới không muốn thừa nhận cái phế vật ăn chơi trác táng này là Chấp nhẫn, nghiến răng nghiến lợi đem từng chữ một phun ra khỏi kẽ răng, trên mặt tràn ngập không tình nguyện.

“Nguyên lai Chủy đệ đệ biết ta là Chấp nhẫn, kia còn lấy đao uy hiếp ta. Không sợ ta nói cho viện Trưởng lão đem đệ bắt tới địa lao?” Cung Viễn Chủy hừ một tiếng thu hồi đao, khí thế giảm hơn phân nửa. Cung Tử Vũ mỉm cười, cái đệ đệ này của hắn hành sự âm ngoan độc ác, không ai dám tới gần, giống một gốc trúc đào cao cao ngạo ngạo, kỳ thật bên trong vẫn là một cái tiểu hài tử mà thôi. Vậy mà tiểu trúc đào cả người đầy độc này còn không biết, hắn đã vô thức đem nhụy hoa mềm mại của chính mình lộ ra tới, hắn đang sợ hãi.

“Chủy đệ đệ, đệ cả ngày hướng ta kêu đánh kêu giết, động lẫn bất động đều cầm đao chỉ ta, ta dựa vào cái gì giúp đệ a? Nếu ta đem Cung Thượng Giác tìm trở về, chẳng phải là thêm cho chính mình một cái địch nhân?.”

“Ngươi không giúp, ta có rất nhiều biện pháp làm ngươi phải giúp.”

“Muốn hạ độc ta?” Cung Tử Vũ mới không sợ hắn, sườn ỷ ở trên sạp ngáp một cái, hắn đã biết, làm thế nào để hái xuống đóa hoa trúc đào này. “Đệ có thể thử xem, xem chúng ta ai chết trước?”

Cung Viễn Chủy quả nhiên không có ra tay, hắn liều chết nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ, mày nhíu lại, trong mắt mơ hồ phiếm ra lệ quang, đại khái chính hắn cũng không biết dáng vẻ này của bản thân có bao nhiêu xinh đẹp, “Ngươi như thế nào mới có thể đi tìm ca ca ta.” Cung Tử Vũ lười biếng xê dịch thân thể, “Muốn ta ra tay tổng cũng trả chút đại giới đi, đệ đối với ta thất lễ như vậy, ta còn phải hảo hảo ngẫm lại nên phạt đệ như thế nào a.”

“Tùy ngươi!” Cung Viễn Chủy nước mắt đều muốn chảy ra, hắn từ nhỏ đã sợ đau, mà Cung Tử Vũ này còn muốn tra tấn hắn như thế nào không biết chừng, cố tình chính mình còn vô pháp phản bác hắn, thật là ủy khuất cực kỳ. Nếu không phải ca ca không ở, hắn mới không hướng tên gia hỏa Cung Tử Vũ này cúi đầu.

Mắc câu, đóa độc hoa làm hắn mơ ước nhiều năm này, vẫn là bị hắn hái xuống. Cung Tử Vũ hướng hắn vẫy vẫy tay, xem tiểu gia hỏa phiết miệng đi đến trước mặt chính mình, hắn gợi lên ngón tay kéo ra đai lưng đối phương, Cung Viễn Chủy trực tiếp ngây ngẩn cả người, rồi sau đó tức khí đỏ mặt, “Cung tử vũ! Ngươi muốn đánh cứ đánh, thoát quần áo ta làm cái gì? Ta lại không phải tiểu hài tử, cởi truồng để người đánh!”

Cung Tử Vũ cũng sửng sốt, sau đó phản ứng lại liền trực tiếp cười ra tiếng, Chủy đệ đệ của hắn cư nhiên vẫn là một trang giấy trắng, là một cái nụ hoa còn non đâu. Cung Viễn Chủy không biết Cung Tử Vũ đang cười cái gì, còn tưởng rằng hắn cười nhạo chính mình giống như tiểu hài tử, một tát liền hạ ở trên mặt Cung Tử Vũ. “Cung Tử Vũ, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Chủy đệ đệ của ta a…” Cung Tử Vũ cười đủ rồi, nắm lấy cổ tay hắn đem người kéo vào trong lòng ngực chính mình, trên thân thể thiếu niên ngây ngô còn mang theo chút hương bồ kết ngòn ngọt, Chủy đệ đệ của hắn so với hắn tưởng tượng càng mê người hơn.










《 Cây trúc đào 》· 2
Cung Tử Vũ ũ x Cung Viễn Chủy







“Chủy đệ đệ, ca ca dạy ngươi chơi một trò chơi hảo ngoạn đi.” Cung Tử Vũ thủ phục ở trên đầu vai Cung Viễn Chủy, hơi thở ướt nóng nhào vào cần cổ thiếu niên, gợi lên từng trận ngứa tinh mịn, “Cung Tử Vũ ngươi làm cái quỷ gì? Cái gì chơi trò chơi? Ngươi chơi ta đâu!” Cung Viễn Chủy không kiên nhẫn, lôi kéo đầu tóc Cung Tử Vũ đem người túm ra bên ngoài, Cung Tử Vũ ăn đau, một cái tát đánh vào trên mông tiểu hỗn đản trong lòng.

“Cung Tử Vũ!” Cung Viễn Chủy bị đánh đến nhất thời giật mình, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, trước nay đến Cung Thượng Giác còn chưa từng đem hắn lột quần đét mông, cái Cung Tử Vũ này thật là to gan lớn mật! Đợi sau khi tìm được người nhất định phải để ca ca hung hăng giáo huấn hắn một trận, hắn cũng muốn đem hỗn đản này lột quần đánh.

“Đệ không muốn tìm Cung Thượng Giác? Ngoan ngoãn nghe lời, bồi ca ca chơi cái trò chơi.” Cung Tử Vũ ngữ khí vi diệu mang theo vài phần uy hiếp, hắn giơ tay lau sạch nước mắt thiếu niên, lòng bàn tay hơi có chút cường ngạnh ở trên khuôn mặt non nớt vuốt ve, ấn ra một đạo vệt đỏ uốn lượn.

Cung Viễn Chủy mới không chịu hướng hắn yếu thế, lạnh mặt nhìn về phía nơi khác. Cung Tử Vũ cũng không giận, kéo lên thiếu niên ôm lấy, chuẩn bị đứng lên tiến về phía giường, sợi tóc của thiếu niên còn chỉnh tề thắt ở đai buộc trán, trung y huyền sắc lại nan kham treo ở trên khuỷu tay, lộ ra tảng lớn da thịt tuyết trắng. Địa phương phía trước bị bàn tay mơn trớn qua đều nổi lên phấn hồng, cố tình thiếu niên vẫn còn ngạo khí đầy mặt, đôi con ngươi thanh triệt thấy đáy.


[ H là của mẹ kế viết, về sau vẫn vậy ]

Cung Tử Vũ khẽ cười, ánh mắt đào hoa câu lên giống như đại nhân sủng nịch tiểu hài tử không nghe lời nhà mình, nhưng là đôi bàn tay lại không chút an phận, lực tay lớn tới mức Cung Viễn Chủy giãy dụa cũng không thoát ra được, vừa sinh khí vừa ủy khuất, còn chưa nghĩ ra tới rốt cục Cung Tử Vũ là muốn chơi cái trò chơi gì.

"Cung Tử Vũ ngươi buông" đột ngột bị nhấc cao lên Cung Viễn Chủy có chút hoảng loạn, thoáng chốc bỏ qua sự tồn tại to lớn đang đè ép đỡ dưới mông mình, một tay khác qua giây lát càng thêm lớn lối đã trườn vào trong lớp y phục lỏng lẻo vuốt ve vòng eo nhỏ trắng nõn.

"Cung Tử Vũ ngươi buông ta ra!" Cung Viễn Chủy nhất thời sinh khí đỏ mắt, nước mắt như châu ngọc lần nữa nghẹn không nổi loạch xoạch rơi xuống, phối với bộ dáng hoảng loạn thất thố càng khiến Cung Tử Vũ nóng lòng muốn nếm thử, thưởng thức đoá độc hoa khiến hắn ngày đêm mong nhớ này. Ánh mắt ám trầm không dấu vết ẩn dấu sau ý cười như xuân, bàn tay lại không ôn hoà vỗ mông nhỏ, tiếp sau đem người siết chặt lấy, âm sắc lạnh nhạt như nước.

"Đừng quên... Thượng Giác ca ca của đệ còn đang chờ chúng ta đâu.... Mà trò chơi này thật hảo ngoạn, sẽ không khiến đệ thất vọng."


"Ngươi hỗn đản!." Nghi thái được Cung Thượng Giác một tay bồi đắp từ nhỏ khiến Cung Viễn Chủy uất nghẹn đến đâu cũng không thể giống như người khác đem Cung Tử Vũ mắng đến cẩu huyết lâm đầu, ngược lại bị từng lời nói vô sỉ của hắn chế trụ giống như trúng định thân thuật, ngay cả ý đồ muốn dùng độc độc chết hắn cũng đương trường quên mất. Thân thể run rẩy nho nhỏ cố cường chống không qua nổi mắt Cung Tử Vũ đã sớm thành khách quen chốn hoa lâu.

"Chỉ cần Viễn Chủy ngoan ngoãn nghe lời, Ta liền giúp đệ tìm người." Cung Tử Vũ thở dài một hơi, nhàn nhạt dụ dỗ, không chờ người phản ứng lại đã hạ Cung Viễn Chủy xuống, thân thể to lớn áp đảo trên giường.



Cung Viễn Chủy đầu óc quay cuồng đáp xuống đệm giường mềm mại, chuông bạc gắn trên tóc theo cử động vang lên từng tiếng thanh thúy dễ nghe, Cung Tử Vũ nghĩ, âm thanh của Chủy đệ đệ so với tiếng chuông bạc có phải càng thêm câu hồn? Chỉ dung mạo lãnh diễm chưa tới nhược quán này đã dư sức khiến hắn động lòng.

Vẫn còn vựng vựng hồ hồ, thiếu niên thậm chí quên mất một thân công phu, chỉ biết theo bản năng dùng tứ chi vùng vẫy, mặc nhiên đem y phục xả rời càng thêm lỏng lẻo lộ liễu.


Chính là không đạt được chút thành quả nào còn cảm thấy một trận bủn rủn ập đến đè ép, trong người điểm điểm tà hoả kì quái chưa từng gặp qua vây đến hắn tứ chi mềm nhũn thoát lực, nóng nảy từ nơi sâu kín trong thân thể trào lên đem Cung Viễn Chủy dọa ngốc lăng mở tròn mắt.

Hắn làm sao vậy?

Đôi mắt uy hiếp mở lớn mang theo ánh nước, trong mắt Cung Tử Vũ mềm nhũn câu nhân như thỏ con kêu gọi thợ săn tới làm thịt, dụ hoặc đến mức hắn không lại nhiều lời trực tiếp hôn xuống, đoạt lấy lệ châu.



Uổng phí Cung Viễn Chủy được người khác ca tụng là thiên tài độc dược, ấy vậy mà lại bị Cung Tử Vũ hạ độc thủ lúc nào cũng không hay, hạ thân dưới sự cố ý vô tình đốt lửa của Cung Tử Vũ cuộn lên từng đợt sóng nhiệt, nơi tư mật phía sau càng thêm kì quái, ngứa ngáy không yên. Thân thể thon dài thoáng chốc bị dục hoả nhuộm đỏ, giống như trái sơn tra chín mọng mê người, nhìn tới liền khiến Cung Tử Vũ gấp gáp muốn ăn vào trong bụng.

Cung Tử Vũ cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, thủ đoạn cứng rắn còng lấy hai cổ tay nhỏ của Cung Viễn Chủy áp lên đỉnh đầu, thuận theo một thoáng đối phương khựng lại, bàn tay còn lại vận lực dứt khoát đem y phục cả hai thoát lui ném xuống sàn nhà, làn da trắng tuyết phấn nộn, hai khoả hồng anh mê người phập phồng kịch liệt mời gọi, tới vòng eo cũng tế nhuyễn chỉ cần một vòng tay liền có thể ôm hết. Mà phía dưới tiết khố... Cặp đùi ngọc tinh mịn thon dài đong đưa khe khẽ.... Cung Tử Vũ dục vọng độc chiếm theo ánh mắt ám trầm không ngừng ghim sâu trên mỗi tấc da thịt non mềm của Cung Viễn Chủy.


"Trò chơi này có tên là, đi tìm sung sướng.... Chỉ cần Viễn Chủy đệ đệ ngoan ngoãn cùng ta chơi xong ta đảm bảo, sẽ xuất toàn bộ nhân thủ Cung Môn giúp đệ tìm Cung Thượng Giác."

"Hức,... Nói lời giữ lời."

Qua giây lát, Cung Tử Vũ cảm nhận vùng vẫy yếu dần, khẽ nhếch lên cánh môi, đoá độc hoa kiêu ngạo cuối cùng cũng mềm yếu lộ ra lớp nhụy non mềm khuất phục dưới thân hắn, không tiếp tục nhiều lời liền hôn xuống đôi môi chỉ biết nói lời chán ghét kia. Cánh môi mềm ngọt như trong tưởng tượng, tiếng rên rỉ yếu ớt chối từ càng khiến người không rượu tự say.

Ngày nhỏ khiến người ta chán ghét, không nghĩ lớn lên rồi sẽ ngon miệng như vậy.


Cung Viễn Chủy vô lực giãy dụa, nước mắt sinh lý như hạt châu thi nhau rơi xuống. Cung Tử Vũ đáng ghét, cái này là trò chơi gì chứ! Cắn hắn đến đau. Nhưng là trốn không thoát, lý trí bị tình dược cùng động tác của Cung Tử Vũ bức bách tới mơ hồ, hoá thành tiểu cẩu bị bắt nạt, chỉ biết mở lớn đôi mắt thủy tinh trong suốt không chút lực sát thương ra doạ nạt kẻ thù.

Qua một hồi lâu môi lưỡi quấn quýt dây dưa,  Cung Viễn Chủy hai mắt cũng đã đẫm lệ mông lung, Cung Tử Vũ mới luyến tiếc buông tha tách ra, mĩ mãn nhìn sợi chỉ bạc hạ xuống cánh môi ướt đẫm mềm ngọt, vùi đầu vào cần cổ tinh mịn liếm mút, nơi yết hầu yếu ớt khẽ dây dưa, lưu lại từng đạo hồng ngân cùng dấu răng.

Nếu Cung Thượng Giác biết đệ đệ hắn yêu thương nhất giờ phút này vì hắn mà hạ mình dưới thân kẻ khác không biết sẽ có cảm giác gì. Nghĩ đến đây, Cung Tử Vũ ở trên xương quai xanh tinh tế của Cung Viễn Chủy cắn xuống, cảm nhận đối phương run rẩy thân mình lại cường chống không bật ra tiếng rên rỉ, ánh mắt tà ác cười.

Thân thể mẫn cảm như vậy, phản ứng càng hảo thú vị....

Cung Tử Vũ ác ý nghĩ, nếu hắn hàm trụ hai nhũ tiêm nho nhỏ này, liệu có được nghe Chủy đệ đệ của hắn thét chói tai? Hắn không chậm chạp suy nghĩ mà trực tiếp hành động, cúi đầu vươn lưỡi nhấm nháp đầu vú đã sớm nhô lên.

"A, hức,... " Cung Viễn Chủy giật nảy hô ra tới, hoảng loạn lấy tay che miệng, cắn môi không để âm thanh trào ra, hắn lần đầu tiên biết tới chính mình còn có thể kêu như vậy, lại hồ đồ không thể nghĩ ra vì sao... không lại cố sức truy lùng, trong khoái cảm như thủy triều vỡ đê vây quanh càng thêm kiều mị hô lên. Thân thể trong vô thức ngửa đầu ưỡn ngực, nhũ tiêm nho nhỏ còn lại như hiến dâng phơi bày ra trước mắt Cung Tử Vũ.

Một bàn tay lay động trêu đùa, nhéo ngắt vân vê, đầu lưỡi như lưỡi rắn ướt át trườn trên từng tấc da thịt tiến xuống tới ép bụng, kéo theo từng đoá trúc đào nở rộ tinh mĩ, cảm nhận được hạ phúc tế nhuyễn dồn dập gấp gáp, Cung Viễn Chủy cũng theo đó trầm trọng thở dốc, hắn cười thoả mãn, bên trong, hẳn sẽ càng kích thích hơn đi...

Cung Tử Vũ có chút khó lòng khống chế được tình cảm của chính mình, bất kể là ai khi có thể đem người mình mơ ước bấy lâu phô bày dưới thân như vậy hẳn đều sẽ có suy nghĩ giống hắn đi. Rõ ràng đã kinh qua vô vàn mĩ nhân, lại chưa từng có được cảm giác thoả mãn như vậy. Hắn thực sự yêu thích Cung Viễn Chủy, hết thảy.




Bàn tay nơi nhũ tiêm sau một hồi đùa giỡn chăm sóc tới chín đỏ run lên cuối cùng cũng rời đi, đi chuyển tới hạ thân, tiết khố đã sớm không còn, lộ ra ngọc khí nho nhỏ phấn hồng, có lẽ do chưa nhược quán đi, đến cả lông tơ cũng non mịm thưa thớt, yếu ớt ngẩng cao đầu khiến Cung Tử Vũ không khỏi cảm khái thật là đẹp mắt.

Nhiệt độ ôn hòa trong lòng bàn tay Cung Tử Vũ khiến ngọc khí nho nhỏ run rẩy lớn thêm một chút, tiếng thở gấp của Cung Viễn Chủy cũng theo đó dồn dập hơn, bản năng sợ hãi vội khép lại hai chân, nhưng vẫn chậm hơn Cung Tử Vũ một bước, bị hắn tách ra đùi ngọc quấn tới trên eo chính mình, thân thể di chuyển hôn cánh môi mím chặt, lại xê dịch hạ thể chuyển cự vật đã trướng lớn rỉ xuống trọc dịch của chính mình áp tới phân thân của Cung Viễn Chủy, bàn tay to lớn bao phủ lấy cả hai mạnh mẽ niết lộng.

"Ân, a ha.." đôi chân không khiến tự làm quấn chặt vòng eo rắn chắc của Cung Tử Vũ, nắm tay nhỏ siết chặt lọn tóc của Cung Tử Vũ, ngón chân càng là co quắp lại theo từng chuyển động.

"Trò chơi này cả ta lẫn đệ đều có lợi, ngoan." Cung Tử Vũ cười khẽ mang theo một tia đen tối, dưới động tác của hắn dục vọng của Cung Viễn Chủy chẳng chống đỡ được bao lâu mà run run xuất ra. Khoái cảm xạ lạ ập đến khiến Cung Viễn Chủy mê mang thở dốc, triệt để ý loạn tình mê.

Cung Tử Vũ nhẹ nhàng rời tay, đưa ngón tay còn vương dịch thể ấm nóng đảo qua trước mắt, song mâu suy tư như có như không, dưới ánh mắt rời rã sau cao trào của Cung Viễn Chủy khẽ vươn đầu lưỡi ra liếm tới. Nhìn đôi mắt tròn xoe kia hiện ra thần tình khiếp sợ ghét bỏ, đạt được ý nguyện tiến tới cánh mông căng tròn, đem nơi tư mật hoàn toàn tách ra.

"Viễn Chủy đệ đệ quả nhiên là kịch độc, hết thảy đều khiến ta trầm mê."

"Đồ điên. Buông ta ra." Cung Viễn Chủy vẫn mạnh miệng ghét bỏ vùng vẫy thân thể mềm nhũn, cuối cùng bị Cung Tử Vũ vỗ mông một cái mới ngây ngốc nghe lời. Còn chưa hết kinh sợ, phía sau đã bị một ngón tay tiến vào khai mở. "Đau, ngươi, hức, ngươi làm cái gì" Hắn sợ đau nhất, nhưng là cái đau này còn mang theo dị cảm kì quái... Cung Viễn Chủy nghểnh cổ lên nhìn cho rõ, chỉ thấy nơi tư mật bị Cung Tử Vũ trêu chọc, nơi ngón tay còn dính dịch đục xa lạ.

Hậu huyệt dưới tác động của ngón tay bị tách ra một lối nhỏ, bình thường không có gì bôi trơn sẽ rất đau, nhưng là Cung Viễn Chủy đã sớm hồ đồ trúng phải tình dược, chỉ cảm thấy trong đau đớn cũng có vui thích, không lại ngăn cản người khai mở, thực nghe lời. Cung Tử Vũ như ý hắn lần lượt tiến vào ba ngón tay, ác ý nơi nơi loạn đảo, khó chịu cùng vui thích dồn dập đến mức Cung Viễn Chủy ấm ức không yên mà vùng vẫy, "Ngươi mau lên." Âm thanh kiều nhuyễn ngập tràn sắc tình kèm theo thở dốc, Cung Viễn Chủy hai mắt mông lung chỉ mơ hồ ân a mắng không rõ lời, Cung Tử Vũ hỗn đản ....


Cảm nhận nơi mật huyệt không ngừng theo động tác ngón tay tiến vào rút ra khuấy đảo mà bắt đầu ướt át nhiều hơn, Cung Tử Vũ cười khẽ đem hai chân thiếu niên áp tới trước ngực, ép nơi tư mật phơi bày ra càng rõ ràng, cẩn thận nghiền ngẫm. Ngón tay đều đã rút ra mà nơi ấy vẫn khe khẽ khép mở như có như không gọi mời, huyệt khẩu ánh nước cũng càng thêm hồng nhuận dụ nhân.

Nơi này hẳn là đã có thể dung chứa được dục vọng của chính mình, Cung Tử Vũ đem côn thịt tráng kiện trướng đau khó nhịn của mình áp tới, dưới ánh nhìn kinh hô của Cung Viễn Chủy giữ chặt hai cánh mông đem dục vọng nóng như lửa đốt tiến vào. Nhưng là dù đã mở rộng, Cung Tử Vũ vẫn chỉ mới tiến vào được một chút, người dưới thân đã kinh sợ hô đau, nước mắt lã chã.

"Ô ô ngươi buông ta ra, ta không chơi nữa, không cần ngươi giúp nữa." Cung Viễn Chủy hoảng loạn khóc nấc lên cố siết chặt lối vào, nhất thời đem Cung Tử Vũ tập kích ngừng lại, thiếu chút thì bắn ra. Tiểu yêu tinh.

Cung Tử Vũ tự nhiên không có khả năng lên cung còn không bắn, hắn trừng phạt cúi đầu ngậm lấy cánh môi mỏng tước đoạt hô hấp cùng lực chú ý, từng chút một ma sát tiến vao. Rõ ràng là đau đớn, Cung Viễn Chủy lại bắt đầu cảm thấy được kích thích kì dị, ngưỡng cổ ngân lên theo chuyển động của dị vật, thậm chí còn mơ hồ hình dung ra sự to lớn hung ác của nó. "Ưm" tiếng rên rỉ nho nhỏ đột ngột mất khống chế vang lên, Cung Viễn Chủy như nai con thất thố vội vã lấy tay che kín miệng. Là Cung Tử Vũ đỉnh mạnh đem phân thân tiến nhập hoàn toàn, tràng vách nóng ấm chặt chẽ siết lấy cự vật, mang tới sung sướng tột cùng, đoá độc hoa của hắn quả nhiên là trân bảo.

"Ngoan, một lát sẽ không đau. Chơi xong ngày mai liền cùng đệ đi tìm ca ca." Cung Tử Vũ sủng nịch cười.

Lời an ủi giống như có hiệu quả, thân thể thon dài bặt đầu tự giác thả lỏng nghênh đón, Cung Tử Vũ vô cớ buồn bực, cúi xuống há miệng gặm cắn khoả hồng anh đáng thương sưng lên đã sớm phủ đầy dấu răng, đổi lại được một chuỗi rên rỉ áp lực nho nhỏ, hạ thân không tiếng động ma sát nghiền ép.

Tới khi tiếng thở dốc càng thêm nặng nề hơn, hai cơ thể xích loã phập phồng áp sát, đôi bàn tay đặt lên mặt đùi trong trơn nhuận như ngọc mới khẽ khàng mơn trớn, vận lực tách ra xa, côn thịt không thương tiếc rút ra đẩy vào.

Cung Tử Vũ khẽ rút ra một quãng liền mạnh mẽ đẩy hông đâm vào tận cùng, dẫn dắt thân thể thiếu niên nhấp nhô không yên, những sợi tóc dài rơi xuống trên người Cung Viễn Chủy lay động theo sự trừu sáp của hắn, chạm tới làn da mềm nhuyễn nhạy cảm của thiếu niên, ngứa ngáy khó tả mang đến một sự kích thích chưa từng có, Cung Viễn Chủy khó kìm nén nổi, miệng nhỏ hổn hểm rên rỉ, hô hấp nặng nhọc, chỉ biết mặc người đòi hỏi .


"Ưm. Ah..." Lại qua một hồi luật động mãnh liệt, Cung Tử Vũ trong thân thể Cung Viễn Chủy càn quét, chạm tới một điểm nào đó, Cung Viễn Chủy nháy mắt cả người mềm nhũn, âm điệu không kìm nén nổi hô cao, ngọc khí phấn nộn lại lần nữa xuất tới eo bụng Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ đương nhiên biết hắn vừa chạm tới nơi nào, càng thêm ác liệt đỉnh lộng vào sâu hơn, mỗi cú thúc đều chính xác điểm tới nơi đó, Cung Viễn Chủy rốt cục cũng không duy trì nổi, vật nhỏ run run lại dựng lên, bị cuốn sâu vào khoái cảm chỉ có thể rên rỉ cầu xin buông tha, huyệt động ướt nhẹp cắn chặt cự vật nóng bỏng.

"Tiểu Chủy ngoan, gọi một tiếng Vũ ca ca" nhìn người dưới thân đáng thương hề hề, Cung Tử Vũ nổi lên ác ý, hắn không tiếp tục kịch liệt ra vào, chỉ nhè nhẹ nhấn nhá ở nơi đó, dùng lý trí chống đỡ dục niệm thong thả trêu đùa. Thống khoái dừng lại đột ngột còn trêu cợt không buông khiến Cung Viễn Chủy dù không thanh tỉnh vẫn cảm thấy ủy khuất vô cùng, hai cánh mông căng mẩy đã phủ kín dấu tay cùng hôn ngân xanh xanh tím tím không ngừng nhúc nhích tự tìm an ủi, lại bị Cung Tử Vũ cố tình phớt lờ. Bất đắc dĩ, mơ mơ hồ hồ hô lên "ca, ca ca, hức.... Thượng Giác ca ca".

"...."

"Ha, ah... Không, từ bỏ, ca ca..."

Cung Tử Vũ ánh mắt trong thoáng chốc tối sầm, không nói một lời như vũ bão tiến công. Hắn chán ghét Cung Thượng Giác, nghe Cung Viễn Chủy khóc lóc xin tha cũng không chút động lòng, sau cùng mãnh liệt đưa đẩy một hồi, đem trọc dịch nóng bỏng toàn bộ phóng vào trong thân thể thiếu niên, cũng đem hạ phúc Cung Viễn Chủy rót đầy tới khẽ nhô lên.

Cung Viễn Chủy đã cao trào phóng thích qua mấy lần, ánh mắt ngốc lăng dại ra, đầu óc trống rỗng. Từ lớn đến bé được Cung Thượng Giác sủng trong lòng bàn tay tự mình dạy dỗ, chính là chưa từng dạy qua hắn nam nhân cũng có thể cùng nhau chơi trò chơi như thế này.... Nhưng là chưa kịp để Cung Viễn Chủy hồi sức, vật thể vẫn còn chôn sâu trong thân thể hắn đã từng chút một lớn lên....

Đêm, còn rất dài..... Chẳng biết Cung Tử Vũ đã làm bao nhiêu lần, Cung Viễn Chủy theo hắn hôn hôn tỉnh tỉnh, thay đổi thật nhiều tư thế, tình triều chưa kết thúc đã hôn mê bất tỉnh gục xuống trong ngực Cung Tử Vũ. Ngay cả khi đối phương đưa hắn đi tẩy rửa, ngón tay luồn vào moi móc dịch thể cũng chỉ ân a vài tiếng chứ không tỉnh. Cung Tử Vũ nhìn thiếu niên dịu ngoan mặc hắn bài bố, thoả mãn nhếch cao khóe môi.

Xong xuôi hết thảy, Cung Tử Vũ đem thiếu niên cuộn tròn trong nước lên kéo vào lòng ngực, ôn nhu hôn xuống giữa hai hàng lông mày của y, đai buộc trán sớm không biết đã bị ném vào cái góc nào “Viễn Chủy thật ngoan, ta sẽ phái người đi tìm Cung Thượng Giác. Chờ đệ nghỉ ngơi mấy ngày ta lại đến tìm đệ, nhớ kỹ, trò chơi này là bí mật giữa hai chúng ta.”




《 cây trúc đào 》· 3
Cung tử vũ x cung xa trưng


Cung Viễn Chủy hôn hôn trầm trầm ngủ say, tỉnh lại lại đã là buổi chiều, chính mình không biết khi nào bị đưa về Chủy cung. Hắn ngồi dậy, bên hông đau nhức lợi hại thiếu chút nữa làm hắn đổ xuống giường đi, cái Cung Tử Vũ này, cư nhiên lộng hắn thành như vậy, lần sau gặp mặt nhất định cho hắn điểm giáo huấn.

Thân mình không thoải mái, Cung Thượng Giác cũng không có tin tức, Cung Viễn Chủy càng lười ra khỏi cửa, liền ngâm mình ở dược phòng nghiên cứu độc dược. “Cây gai một tiền, dương kim hoa một tiền, bạc đan thảo tam tiền, long não nửa tiền……” Cung Viễn Chủy đem dược liệu nghiền thành phấn dung cho vào ấm, lửa nhỏ đun chậm nấu đến sền sệt, cuối cùng rót ra vại sứ liền ngưng tụ thành cao.

Nhiều thứ tốt như vậy đặt ở cùng nhau lại không tính là hạ độc, sẽ chỉ làm người sau khi tiếp xúc làn da sưng đau tê dại. Cung Viễn Chủy tưởng tượng đến Cung Tử Vũ bộ dáng đầy mặt sưng đỏ còn vô pháp gãi ngứa không dám ra cửa liền nhịn không được cười nhạo, Cung Tử Vũ, ngươi chờ xem.

Ở trong Chủy cung oa mấy ngày, Cung Viễn Chủy liền ngồi không được, Cung Tử Vũ ngoài miệng đáp ứng tìm ca ca cho hắn, như thế nào nhiều ngày như vậy cũng không có hồi âm, không phải là lừa hắn đi? Chính mình cư nhiên sẽ tin tưởng cái kia phế vật ăn chơi trác táng kia có thể tìm được ca ca? Xuẩn muốn chết! Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng giận, xách đao lên liền ra cửa, trước đó còn không quên đem "lễ vật" chính mình đặc chế cho Cung Tử Vũ mang lên.

“Cung Tử Vũ! Ngươi còn không có tìm được ca ta sao?” Cảnh tượng quen thuộc lại lần nữa trình diễn, Cung Tử Vũ liếc mắt đặt trên trường đao nơi cần cổ không khỏi sách thanh, “Chủy đệ đệ, đừng táo bạo như vậy được không.” Hắn liền biết Cung Viễn Chủy này tâm tính tiểu hài tử nhịn không được mấy ngày sẽ tới Vũ cung tìm chính mình, “Ta đã tra được manh mối.”

“Ta ca đi đâu?” “Trịnh gia.” Cung tử vũ giơ tay chống lại lưỡi đao, ngón tay rất có hứng thú mà ở trên thân đao gõ gõ, Cung Viễn Chủy ghét nhất cái bộ dáng cà lơ phất phơ này của hắn, mũi đao liền trực tiếp chụp ở trên mặt Cung Tử Vũ.

Thành công, sống dao bôi thuốc mỡ mới vừa chạm vào mặt Cung Tử Vũ, làn da nơi đó liền sưng lên, Cung Viễn Chủy đỡ đao cười đến thẳng không nổi thắt lưng.

“Cung Viễn Chủy?” Cung Tử Vũ không nghĩ tới tiểu hỗn đản này mang thù như vậy, trên mặt ngứa rát khó nhịn ẩn ẩn đau đớn, tay vừa chạm vào liền nóng rát đau nhói, “Dám hạ độc Chấp Nhẫn, ngươi gan lớn?”

“Này cũng không phải là độc dược, ta cấp Tử Vũ ca ca dùng đều là dược liệu tốt nhất, ai có thể nghĩ đến Tử Vũ ca ca yếu ớt như vậy? Ta cho rằng da mặt Tử Vũ ca ca đến so với tường thành còn dày hơn hơn ba phần đâu.”

Cung Viễn Chủy miệng không buông tha người, “Hiện tại thời tiết trở lạnh, con muỗi độc ác, thuốc mỡ này của ta chính là chuyên môn phối cho Tử Vũ ca ca, có thể tiêu trùng độc, toàn bộ Cung Môn chỉ duy nhất ngươi có đâu.” Cung Tử Vũ đều phải tức cười, trên mặt nơi sưng đỏ vừa đau vừa cay rát, tiểu hỗn đản này vì trả thù chính mình thật đúng là hao hết tâm tư.

“Nếu là Chủy đệ đệ chuyên môn phối chế cho ta, ta đây cũng không thể cô phụ một phen tâm ý của đệ, tất cả đều cho ta đi.” Cung Viễn Chủy bị nghẹn một chút, ném xuống ấm thuốc liền đi. Cung Tử Vũ vuốt ve ấm thuốc nheo lại đôi mắt, Chủy đệ đệ thật đúng là nghiên cứu ra được thứ ngoạn ý không tồi, “Kim Phồn, mang bút tới.”

Đêm nay liền cho tiểu trúc đào tốt nhất của ta sắc.


Chú ∶

Bạc đan thảo chính là bạc hà, dương kim hoa là mạn đà la, xa trưng đệ đệ thuốc mỡ ước tương đương tinh dầu bản tăng mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro