Cây xoài ma - Truyện Ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây xoài ma - Truyện Ma

Mọi sự khởi đầu khi gia đình tôi nhận được bức điện tín của luật sư Mão cho biết mẹ tôi được thừa hưởng một căn nhà do một bà cô để lại tại Thủ Đức. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi nhận được tin của bà cô này, vì từ sau ngày di cư, mẹ tôi bị mất liên lạc với bà và vẫn tưởng bà còn ỏ Hà Nội.

Tuy buồn vì mất một người thân, nhưng đối với mẹ tôi, đây là một cơ hội để xa lánh Sài Gòn vì từ lâu mẹ tôi vẫn than phiền là Sài Gòn quá ồn ào và bụi bặm.

Và thế là một hôm, sau khi hẹn trước với luật sư, ba tôi lái xe đưa mẹ tôi và tôi xuống Thủ Đức xem nhà.

Tới chợ Thủ Đức, chúng tôi ngưng lại văn phòng luật sư Mão. Ông tiếp đãi chúng tôi rất vui vẻ nhưng có vẻ dè dặt khi ba mẹ tôi hỏi về căn nhà mà chỉ nói là ông sẽ đưa ba mẹ tôi tới coi để tùy ba mẹ tôi nhận xét.

Sau khi chạy khoảng mười phút, chúng tôi quẹo vào một con đường nhỏ và ngưng lại trước một căn nhà hai từng cũ kỹ. Ba mẹ tôi nhìn nhau có vẻ thất vọng. Thấy thế, luật sư Mão lên tiếng:

- Căn nhà tuy cũ nhưng còn tốt lắm. Nền nhà rất chắc chắn và các rui kèo không bị mối mọt gì hết.

Sau khi coi nhà xong, ba mẹ tôi quyết định là căn nhà cần phải sửa lại khá nhiều mới có thể ở được. Luật sư Mão trao cho ba tôi tên tuổi và địa chỉ một công ty kiến trúc địa phương chuyên tân trang nhà cửa. Ông nói:

- Nếu muốn sửa sang cẩn thận, chắc cũng phải độ ba tháng nữa ông bà mới có thể dọn vào được.

Ngần ngừ một lúc, ông nói tiếp:

- Có lẽ ông bà nên ra coi vườn sau trước khi quyết định.

Chúng tôi theo ông ra vườn sau. Điều mà chúng tôi nhận thấy ngay là giữa ngôi vườn rộng chỉ có một cây xoài có vẻ cằn cỗi, ngoài ra không còn một cây nào khác. Cây xoài trơ trụi với những cành cây khẳng khiu như những cánh tay trơ xương đang vươn ra đau đớn. Mẹ tôi lắc đầu:

- Cây xoài này cằn cỗi quá, có lẽ nên đốn bỏ đi.

Luật sư Mão hơi giật mình:

- Có lẽ bà không nên làm như vậy.

Mẹ tôi có vẻngạc nhiên:

- Tại sao?

Ông Mão ngần ngại:

- Tôi sẽ nói cho ông bà nghe về cây xoài này, tuy nhiên câu chuyện có lẽ không được thích thú lắm đâu.

Mẹ tôi nói với giọng thăm dò:

- Luật sư nói có vẻ bí mật quá.

- Có lẽ chữ bí mật đúng là chữ dùng để chỉ cây xoài này.

Trong khi tất cả chúng tôi ngắm nghía cây xoài với vẻ tò mò, luật sư Mão bắt đầu kể:

- Cách đây khoảng tám mươi năm, một cô gái già tên là Nguyễn Thị Vân sống trong căn nhà này. Nhiều lần vào đúng nưã đêm, những người hàng xóm thấy cô đứng xõa tóc trong sân sau, một tay cầm bó nhang một tay bắt ấn, vừa chỉ trỏ bốn phương tám hướng vừa đọc những gì người ta nghe không rõ. Dân chúng trong vùng đồn rằng cô là một mụ phù thủy.

Thực ra cô Vân không phải chủ nhà mà chỉ là người mướn. Chủ nhà là ông Tám, một thương gia giàu có. Khi người bà con cuối cùng của cô Vân từ trần, cô gần như không còn một xu dính túi. Sau gần một năm cô không trả tiền nhà, ông Tám yêu cầu cô dọn đi. Cô ỏ lại thêm được vài tháng nữa, và khi ông Tám trục xuất cô khỏi ngôi nhà để nhường chỗ cho gia đình ông, cô nguyền rủa:

- Cả nhà ông sẽ chết vì bệnh đậu mùa.

Quả nhiên không lâu sau đó, cả nhà ông Tám bị bệnh đậu mùa khiến vợ và tất cả năm đứa con ông đều thiệt mạng. Dân địa phương cho rằng cô là một mụ phù thủy độc ác, và do sự thúc đẩy của ông Tám để trả thù cho vợ con ông, họ xúm lại dùng gậy gộc đánh chết cô. Trước khi thỏ hơi cuối cùng, cô gượng thều thào:

Xin hãy chôn tôi ỏ vườn sau căn nhà bị tôi nguyền rủa.

Ông Tám đồng ý, không phải ông tưœ tế gì mà là để ông có cơ hội trả thù bằng cách sáng sáng ra... tiểu lên ngôi mộ.

Ngày tháng trôi qua, sau khi ông Tám từ trần, vì ngôi mộ không có bia vì đã bị ông Tám san bằng, một người nào đó trồng một cây xoài mà người ta cho là ngay phía trên chỗ cô Vân yên nghỉ.

Sau một vài hiện tượng bất thường, thiên hạ đồn là cây xoài có ma, đồng thời baỏ nhau "ai mà phạm tới cái cây này, dù chỉ một cành nhỏ, cũng sẽ bị hồn ma hiện về bóp cổ".

Điều đáng nói là sau đó, tuy nhiều loại cây khác được trồng trong sân nhưng không một cây nào sống sót ngoại trừ cây xoài.

Luật sư Mão kết luận:

- Đó là lý do tại sao tôi nói là bà không nên đốn bỏ cây xoài này.

Cha mẹ tôi nhìn nhau rồi nhìn cây xoài với vẻ e dè trước khi mẹ tôi lên tiếng:

- Nếu cây xoài này đã được trồng ỏ đây lâu năm như vậy, có lẽ mình cũng không nên động đến làm gì.

Tuy mẹ tôi nói thế nhưng tôi biết mẹ tôi bị ảnh hưỏng bỏi câu chuyện của luật sư Mão.

Tôi thấy mấy người lớn hình như không được thoải mái lắm khi đứng gần cây xoài trong bầu không khí lặng ngắt như nghĩa trang sau câu chuyện của luật sư Mão. Riêng tôi, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng khi cha mẹ tôi cám ơn ông Mão trước khi lên xe ra về.

Thời gian kế tiếp là những ngày bận rộn. Trong khi mẹ tôi trông coi thợ sưã sang ngôi nhà thì tôi phụ cha tôi sắp xếp đồ đạc. Chưa đầy ba tháng sau, căn nhà đã tươm tất và gia đình tôi dọn vào.

Sau mấy tuần lễ, tôi cảm thấy thích ngôi nhà và đời sống yên tĩnh của vùng quê tuy không xa Sài Gòn là mấy, đồng thời tôi cũng cảm thấy sự ngự trị của cây xoài ỏ vườn sau. Tôi thường nghĩ tới câu nói của luật sư Mão "ai mà phạm tới cái cây này, dù chỉ một cành nhỏ, cũng sẽ bị hồn ma hiện về bóp cổ". Mỗi lần nghĩ tới câu nói đó tự nhiên tôi lại rùng mình. Rồi tôi thầm nghĩ "Vô lý! Bây giờ là thế kyœ 20, làm gì còn những chuyện ma quái đó nữa!". Tuy nhiên tôi vẫn luôn luôn bị câu chuyện của luật sư Mão - hay nói đúng hơn, cây xoài - ám ảnh, và tôi luôn luôn tự hỏi không biết việc gì sẽ xẩy ra nếu một người nào đó đụng chạm tới cây xoài.

Vào một buổi chiều nắng tốt, tôi quyết định tìm cho ra sự thật.

Tôi lấy một con dao xếp trong ngăn tủ ra và cố tỏ vẻ bình tĩnh bằng cách huýt sáo om xòm trong khi mỏ cưã sau bước ra vườn sau. Bật lưỡi dao ra, tôi hăm hỏ bước tới phía cây xoài. Đột nhiên tôi cảm thấy như cả thế giới đều im lặng khiến tôi bị ù tai, đồng thời tôi cũng cảm thấy rõ rệt như có hàng ngàn con mắt vô hình đang trừng trừng theo dõi từng hành động của tôi. Tôi rùng mình đứng khựng lại. Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới bao quanh tôi như một cơn lốc. Cơn lốc bất ngờ không những không khiến tôi sợ hãi mà lại khiến tôi bực bội nghĩ thầm "Hừ! Nó định dùng gió nhốt mình hay sao ý mà!" và tôi bước tới mấy bước, giơ cao lưỡi dao... Đột nhiên một luồng gió mạnh ào tới như muốn đẩy tôi lui lại và cổ tay cầm dao của tôi như bị một sức mạnh vô hình xiết chặt.

Tôi nghiến răng, gồng hai chân đứng thật vững và cố đè tay dao xuống. Tôi nhủ thầm là bất kỳ việc gì xẩy ra, tôi quyết định xúc tiến những gì đã định.

Thình lình bàn tay cầm dao của tôi nhẹ bỗng không còn bị kềm giữ gì nữa khiến tay tôi đâm mạnh xuống và nếu tôi không ngưng lại kịp thời, có lẽ lưỡi dao đã cắm phập vào bụng tôi. Tôi giận dữ nghĩ thầm "À, mày muốn đâm tao phải không? Để tao đâm mày cho mày biết" rồi ghim mạnh mũi dao vào thân cây xoài.

Tôi nghe rõ một tiếng đàn bà gào lên đau đớn đúng lúc một cơn gió mạnh nổi lên khiến cả cây xoài rung động mạnh giữa lúc những giọt nhựa màu trắng đục ứa ra từ vết đâm nhiểu xuống thân cây. Đột nhiên hai cành cây lớn phủ chụp xuống chỗ tôi đứng. Nhưng nhanh như cắt tôi đã nhảy lui lại rồi quay lưng chạy thẳng vào nhà giữa tiếng gió thét gào và tiếng người đàn bà gầm thét đuổi theo.

Đóng sập cưã sau lại, tôi vội vã cài chốt và đứng thỏ hổn hển giữa lúc cánh cưã bị một cơn gió mạnh thổi vào bần bật như muốn đẩy bung ra.

Đêm hôm đó, từ cưa sổ phòng ngủ trên lầu, tôi nhận thấy bóng cây xoài nằm dài tới nưã cái sân rộng và hướng về phía phòng ngủ của tôi. Tôi quan sát một lúc và thấy rõ là cái bóng cây trên mặt sân dường như bò lần tới hướng phòng ngủ của tôi một cách chậm chạp. Tôi nhún vai cho là do ảnh hưỏng của mặt trăng.

Ngày hôm sau tôi ỏ tịt trong nhà không dám bước ra vườn khi nhớ lại tiếng đàn bà thét gào đau đớn - mà tôi nghĩ là của cô Vân phù thủy.

Đêm hôm đó, tôi nhận thấy bóng cây xoài nằm dài tới hai phần ba sân và cũng như đêm trước, bò lần về phía phòng ngủ của tôi. Lần này tôi rùng mình nổi da gà khi nhớ lại câu chuyện của luật sư Mão. Có phải vết dao đâm của tôi đã mỏ đường cho hồn ma của cô Vân có lối thoát ra và tìm bóp cổ tôi hay không?

Tôi cố trấn an "Tầm bậy! Làm gì có chuyện đó! Thời buổi văn minh khoa học này làm gì có những chuyện phù thủy ma quái đó!".

Tuy nhiên tôi thầm nghĩ là đáng lẽ mình không nên đụng tới cây xoài.

Leo lên giường, tôi kéo mền che kín mặt mũi và cố thỏ thật nhẹ để nếu có gì xẩy ra, "cái gì đó" sẽ không nhìn thấy tôi và không biết tôi nằm đó.

Vào khoảng nưã đêm đột nhiên tôi bị đánh thức bỏi tiếng gió hú ghê rợn ngay bên cưã sổ. Tôi len lén kéo mền xuống, liếc nhìn và thấy rõ bóng cây đã leo lên tới cưã sổ trông giống như một bàn tay khổng lồ đang tìm cách mỏ cưã. Trong lúc tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và chưa biết phải làm gì thì bàn tay đã phủ kín khung cưã và từ từ biến thành hình một người đàn bà. Tôi thấy rõ đôi mắt bà ta là hai cái lỗ sâu hoắm nhưng lại sáng long lanh. Cái miệng đỏ lòm của bà ta mỏ ra khép lại một cách đau đớn và thoát ra những tiếng gào la điên dại. Hai bàn tay với mười cái móng nhọn hoắt cào xoèn xoẹt vào cưã sổ như muốn tìm đường chui vào. Rồi hai hàm răng bà ta nghiến lại thành những tiếng gầm gừ "Mày không thoát khỏi tay tao! Mày không thoát khỏi tay tao!"...

Đúng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang và bóng người đàn bà biến mất.

Tới lúc đó tôi mới phản ứng được bằng cách nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của ba mẹ tôi, vừa thỏ vừa thuật lại những gì xẩy ra.

Ba tôi vỗ vai tôi:

- Con biết rõ là thời buổi này làm gì có ma quỉ phải không? Ba nghĩ chắc là con vừa trải qua một cơn ác mộng.

Mẹ tôi vuốt tóc tôi:

- Ba con nói đúng đó. Hồi nhỏ mẹ cũng sợ ma, cũng nằm mơ thấy đủ thứ. Nhưng khi lớn lên mẹ mới biết là không hề có ma quỉ, và những chuyện ma mà thiên hạ thường kể chỉ là để dọa đàn bà con nít mà thôi.

Thôi con về ngủ đi, mẹ biết chắc là không có gì xẩy ra đâu.

Lời nói của ba mẹ tôi khiến tôi yên tâm phần nào khi tự trấn an là ba mẹ tôi nói đúng.

Dầu sao thì đêm hôm sau trước khi lên giường, tôi cũng kiểm soát cưã sổ thật kỹ và đóng chặt cả hai cánh cưa chớp bên ngoài.

Vào khoảng nưã đêm, tôi lại giật mình thức giấc vì tiếng gió hú ghê rợn bên ngoài cưã sổ. Trong lúc tôi còn đang mắt nhắm mắt mỏ thì mấy tiếng động ình ình vang lên và căn phòng có vẻ sáng hơn. Tôi dụi mắt nhìn ra cưã sổ thì thấy hai cánh cưã chớp đã bị gió thổi bung ra dù tôi đã cài chốt cẩn thận. Ngoài cưã kiếng, bàn tay khổng lồ đen thui lại xuất hiện, và lần này nó không tìm cách mỏ cưả mà bò vào qua kẽ hơ dưới cưa kiếng. Tôi kinh hoàng ngồi bật dậy nhìn không chớp mắt vào cái "giòng" bóng đen đang chảy vào phòng.

Cái bóng đen từ từ lọt qua khe cưã trong khi tôi quá sợ hãi ngồi bất động. Tôi muốn la lớn cho ba mẹ tôi hay nhưng không tài nào mơ miệng.

Rồi cái bóng đen từ trên thành cưã sổ bò lần xuống đất trước khi bò tới phía giường ngủ của tôi. Khi cái bóng tới sát chân giường và khoi sự bò lên thành giường thì tôi như tỉnh ngủ, và như một cái lò xo, nhẩy tung lên khỏi mặt giường, phóng xuống đất chạy tới một góc phòng.

Cái bóng vẫn từ từ bò lên giường, bò ngang giường rồi bò xuống giường phía đối diện, trước khi từ từ bò tới chỗ tôi đang đứng. Đột nhiên nó ngưng lại và như một làn khói, toa nhẹ lên không, xoay tròn như một cơn lốc, và ngay trước mắt tôi, một khuôn mặt đàn bà đầu tóc rũ rượi với cái miệng đỏ lòm xuất hiện. Rồi tới thân hình, đôi chân, và cuối cùng đôi tay dài thoòng, ốm tong teo với những cái móng nhọn hoắt chĩa thẳng về phía tôi khiến tôi run rẩy bước lui lại nhưng không được vì tôi đã đứng sát tường.

Khuôn mặt đàn bà - mà tôi biết là của cô Vân phù thủy - ngưa cổ ra phía sau lắc lư mấy cái trong khi cái miệng đỏ lòm phát ra tiếng cười ằng ặc thật ghê rợn. Trong cơn khủng khiếp, tôi thu hết can đảm phóng ra phía cưa. Như một trận cuồng phong, cô Vân phù thủy bay vụt theo tôi và tôi cảm thấy như bị bao phủ bởi một luồng hơi lạnh và cảm thấy bị hai cánh tay như hai cái vòi bạch tuộc trơn trợt quấn quanh cổ tôi khiến tôi gần ngộp thỏ.

Bản năng sinh tồn khiến tôi thu hết tàn lực bung ra thật mạnh khiến hai cái vòi bạch tuộc sút ra và tôi phóng như bay xuống cầu thang như bị... ma đuổi. Rồi tôi xô cưã phóng ra ngoài trước khi đóng sập lại.

Trong khi tôi đang đứng tựa cưã thỏ hổn hển thì từ khe cưả, cái đầu tóc rũ rượi của cô Vân phù thủy từ từ ló ra, rồi tới cái cổ, cái mình... Có lẽ tôi không thể trốn chạy được cái hồn ma khủng khiếp này!

Đột nhiên một ý nghĩ chợt loé lên trong óc tôi. Nếu tôi tìm cách tấn công cây xoài, chắc chắn hồn ma của cô Vân phù thủy phải trỏ về baỏ vệ. Và thế là trong khi bóng ma còn đang chui ra thì tôi đã chạy thật lẹ ra nhà kho sau vườn, lấy cái rìu bổ củi chạy thẳng tới phía cây xoài. Nhìn ngược lại phía sau, tôi thấy bóng ma cô Vân phù thủy đang lướt tới, khuôn mặt cô ta méo mó một cách khủng khiếp với vẻ đớn đau cùng cực. Không để chậm một giây, tôi giơ cái rìu lên khỏi đầu và chặt mạnh vào thân cây. Khi lưỡi búa vừa ghim vào thân cây, một tiếng gào khủng khiếp vang lên như xé nát màn đêm, cái cây rung lên bần bật, những cái cành khẳng khiu đập mạnh vào nhau và tôi thấy mình bị bao phủ bỏi một trận cuồng phong quái gỏ vì những ngọn gió sắc như những lưỡi dao đang thi nhau đâm mạnh vào đầu, vào mặt, và bụng, vào ngực, vào tay chân tôi từ bốn phía.

Đã tới tình trạng này, tôi phải chiến đấu tới cùng. Nghĩ thế, tôi giựt mạnh lưỡi rìu ra, giơ lên, liên tục chặt vào thân cây một cách điên cuồng tới khi một mảng lớn bị chặt bung ra, bay lên không trước khi rớt xuống ngay phía trên đầu tôi.

Tôi buông vội cái rìu, nhảy lui lại mấy bước.

Tôi nghĩ rằng mình đã tính đúng khi thấy bóng ma cô Vân phù thủy như một làn khói bị hút vào chỗ mảng cây vừa văng ra. Nhưng gió dường như thổi mạnh hơn khiến cái cây rung lên giận dữ hơn.

Tôi biết rằng đây là cuộc chiến một mất một còn mà tôi là người phải kết thúc để đem phần thắng về mình. Nghĩ thế, tôi bước tới, lượm lưỡi rìu lên. Dù cả thân mình tôi đau đớn vì bị những lưỡi dao gió ghim vào da thịt, dù hai tay tôi nhức buốt sau khi tung ra những nhát búa điên cuồng, dù đầu tôi nhức như búa bổ, dù ngực tôi nóng ran vì thiếu dưỡng khí, tôi biết là tôi phải tiếp tục.

Đột nhiên từ sau lưng tôi, hai bàn tay chụp lấy vai tôi. Phản ứng tự nhiên khiến tôi hất mạnh, quay vụt lại giơ rìu lên. Nhưng tôi hạ ngay lưỡi rìu xuống khi thấy người đang đứng trước mặt là ba tôi.

Ba tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ:

- Con làm cái gì đó?

Tôi vừa thỏ vừa nói với giọng van lơn:

- Thưa ba, ba chặt ngay cái cây này xuống cho con. Mình không có nhiều thì giờ nữa. Có một hồn ma trong cây này. Ba đốn cái cây này dùm con, con mệt quá rồi!

Ba tôi nhìn sững:

- Con nói cái gì vậy? Hồn ma trong cây xoài? Và con nhất định chặt cây giữa cơn giông? Con làm sao vậy? Bỏ rìu xuống, đi vào trong nhà.

Rõ rệt là ba tôi đang làm mất những phút giây quí báu nhất! Tôi toan quay lại tiếp tục ra tay thì mẹ tôi lốc xốc chạy ra, cố gào lên trong tiếng gió thét gầm:

- Cái gì thế này? Hai bố con làm gì ngoài sân vào nưã đêm, giữa lúc trời giông bão như thế này?

Tôi năn nỉ mẹ tôi:

- Con sẽ kể mẹ nghe. Mẹ nói ba đốn cái cây này cho con ngay bây giờ đi.

Đột nhiên gió thổi mạnh hơn nữa khiến chúng tôi đứng không muốn vững. Mẹ tôi nhìn tôi không chớp mắt với vẻ ngạc nhiên cực độ. Tôi gào lên:

- Mẹ, cái cây này có ma. Mẹ nói ba đốn nó ngay đi.

Mẹ tôi nhìn ba tôi la lớn:

- Anh làm những gì con nó muốn đi.

Ba tôi có vẻ ngần ngại nhưng rồi bước tới, lấy cái rìu trong tay tôi và khởi sự ghim những lưỡi rìu bén ngót vào thân cây. Những tiếng đàn bà gào thét vang lên giữa lúc những giòng nhựa đỏ như máu từ thân cây trào ra khiến mẹ tôi có vẻ sợ hãi, lui lại mấy bước.

Trong lúc cái cây rung lên giận dữ thì ba tôi như giận dữ hơn, vung tay chặt liên tục tới khi những tiếng răng rắc vang lên, thân cây như chao đi trước khi đổ ầm xuống, phủ lên mặt sân. Tôi la lớn:

- Đốt bỏ cái gốc còn lại đi ba.

Mẹ tôi cũng lên tiếng với vẻ khẩn cấp:

- Đốt ngay đi anh.

Rồi ba tôi và tôi bẻ mấy cành khô, chất quanh phần thân cây còn sót lại, cao khoảng nưã thước. Ba tôi vào nhà kho lấy chai dầu lưã ra, tưới lên và châm lưã. Ngọn lưã vừa bùng lên thì những tiếng gào la lại vang lên thật khủng khiếp khiến tôi nổi da gà, mẹ tôi run rẩy trong khi cha tôi chau mày lắc đầu.

Chúng tôi đứng nép vào nhau theo dõi lưỡi lưa bốc lên cao, nhảy múa trong cơn gió lúc này đã dịu dần.

Sáng hôm sau, tôi đào phần thân cây cháy đen còn sót lại trên mặt đất. Rồi ba tôi trộn xi măng, đổ lên chỗ cây xoài ma từng ngự trị.

Tôi tin rằng - và cầu mong - hồn cô Vân phù thủy đã trở về an nghỉ dưới lòng đất, nơi cô từng được an táng để chờ ngày siêu thoát. Dù sao thì những ngày sau đó, tôi không bao giờ ra sân một mình vào đêm tối nữa.

Nhưng thực ra, không ai có thể biết được tương lai. Có thể bây giờ một người nào đó đang cư ngụ trong căn nhà của ba mẹ tôi ỏ Thủ Đức, vì một sự thúc đẩy vô hình nào đó, đã trồng một cái cây khác lên chỗ cũ của cây xoài - vị trí trồng cây lý tương để đem lại bóng mát cho sân - và những rễ cây lại có thể làm động nắm xương tàn của cô Vân phù thủy đang nằm yên dưới lòng đất lạnh, đánh động hồn cô, khiến cô lại tiếp tục phải ở lại để hằng đêm xõa tóc ngồi vắt veỏ trên những tàng cây, ôn lại những gì đã xẩy ra cho cô trong những ngày - và đêm - dài thế kyœ...

... Cho tới một ngày nào đó, một đứa bé tinh nghịch như tôi bước ra sân với một lưỡi dao nhọn và câu chuyện lại khởi đầu!

Làm người hay làm ma - Truyện Ma

Khóc!? À không. Chỉ là nó đang gào thét.

Nhưng bạn sẽ cảm thấy thế nào khi muốn hét lên mà không thể?

Một là bạn bị căn bệnh không thể nói, tức là bạn bị câm.

Hai là bạn đang ở nơi không thể to tiếng, giả như bạn đang ngồi trong lớp. Một học sinh chăm ngoan như bạn ? Có cho vàng may ra dám hét lên một tiếng rồi được "mời" ra ngoài, "hoan hỉ" với "cục" vàng trong tay. Nhưng gào thét thì.. bạn có dám không ?

Và ba là bạn đã chết ..

Có cái gì đó đang cào xé lương tâm nó, đang chất vấn bản thân nó. Mà giờ cũng có còn là nó đâu cơ chứ. Nó muốn hét lên những tiếng gọi thân thương mà đã lâu lắm rồi nó chưa thốt ra. Vậy mà một tiếng cuối cùng cũng không thể. Sao bắt nó đi nhanh thế. Phũ phàng quá... Xa xăm quá... nó không còn là người của thế giới này nữa. Mà thế cũng tốt, nó không nghĩ mình lại bình tĩnh được thế. Nó không khóc hay là ma thì không thể khóc nhỉ? Ngày cuối cùng của nó đây sao ? Đơn giản nhỉ... Mọi cái chết đều đơn giản nhỉ ?

Nó ngó xuống nhìn lại mình lần cuối trước khi người ta che nó lại bằng mảnh vải trắng... Trắng khiến người ta phát bệnh. Một lớp vải mỏng là đã ngăn cách nó với thế giới của người sống... Nhưng có chắc đấy là những người sống không? Đó chỉ là sự công nhận của CON NGƯỜI với nhau rằng họ đang sống... Thế sống là như thế nào? Đơn giản là trái tim đang đập? Nó chỉ là một đám khói mờ ảo, nó không có trái tim để mà đập nữa... Nhưng nó cũng vẫn có thể suy nghĩ đấy thôi.. Vậy thì thế này gọi là chết... Nhưng cũng thế cả... Tốt thôi...

Người ta nói lại với bố nó, dấu đi sự mỉa mai bằng một giọng nói hết sức bình thường đến nỗi bất thường nhất mà họ có thể rằng nó đã chết bởi băng ngang qua chiếc xe tải nhưng không có kịp bằng một tốc độ cũng không nhỏ lắm... ^^. Nó nhớ lại.. Những cái xe lao vụt, nó cũng đang lao, rồi bỗng nhiên, kííttt, ánh sáng đèn pha loá lên một cái rồi... tắt phụt. Một vài tiếng ồn ào rồi im bặt. Và giờ nó ở đây. Một đứa con gái không Chắc họ nghĩ thật đáng đời mình. Mẹ nó không còn đủ tỉnh táo để nghe nữa.. Mà nó cũng thế. Nó bỏ đi.

Bên ngoài, những "chiến hữu" của nó đang khóc thương cho nó. Có cả mấy con bé kia nữa, sao tự dưng tốt thế. Rồi nó chợt thấy tim mình đau thắt, nhìn vào ánh mắt kia thân thương đến thế, nó chưa từng quan tâm đến... Nó nhẹ bước ah không phải nói là "lướt" đến, mấp máy một từ xin lỗi, nhẹ chạm và người ấy. Nhưng có lẽ là chưa đến mà có khi là xuyên qua cũng chưa biết chừng. Người đó khẽ rùng mình.. .Đau đớn thật. Nó bỏ đi.

Một nơi kinh tởm đầy mùi thuốc khử trùng. Một nơi mà khó kiếm lấy một tình cảm ấm áp. Thật khó.. Nó đã thoát ra được nơi đó. Nhưng thân xác nó thì vẫn nằm trong đó.. Nó thấy một chút xót xa cho mình. Giá như trước đây mình sống khác nhỉ? Bây giờ không còn là quá muộn nữa, mà phải nói là kết thúc rồi. 16 tuổi_có đáng không? Uhm... Có khi những đứa trẻ mới sinh ra không may đã chết ngay lại sướng hơn nó... Thà chẳng biết gì cả còn hơn biết một chút...

Nếu bạn chưa biết thì bây giờ bạn nên biết điều này : Với một linh hồn thì thời gian là vô nghĩa... Đã bao lâu ngày rồi kể từ khi nó chết nhỉ? 2, 3 ngày ? Hẳn mọi người mà theo nó nghĩ là thân quen đều đã nắm một vốc cát nhỏ ném xuống mộ cho nó, trước khi người ta thực sự lấy những đống cát lớn đắp lên nó. Chắc cũng chẳng nặng lắm đâu. Nhưng sẽ lạnh lẽo đấy. Vậy mà nó lại không đến dự lễ viếng chính nó. Tệ hại thật !

Mưa. Nó thấy những hạt mưa cứ đâm xuyên qua nó. Đau đớn và buốt lạnh _ giá như mà nó còn 2 thứ cảm giác ấy. Mưa mà chẳng ướt, ghét thật. Đến mưa còn trở nên vô nghĩa thì chẳng còn gì có ý nghĩa nữa . Trên đường, mọi người vẫn hối hả chuyển động, bất kể mưa hay nắng. Họ đang vướng bận với vài phép toán đơn giản. Và sau những con số đơn giản là những số 0 khổng lồ. 1 số 0 có thể thay đổi rất lớn đấy, mong họ đừng tính nhầm. Tiền cả mà.

Lạ thật! Mưa với nó vô nghĩa, mà mưa với họ cũng chỉ là khoác thêm cái áo mưa. Tức là chỉ khác nhau về bên ngoài, còn thực sự thì cũng giống nhau cả. Vậy là nó vẫn sống hay tất cả họ đã chết nhỉ ?

Một đôi trai gái phóng vụt qua. Vội vã hơn những người vội vã chăng ? Rồi một vài tiếng la ó, chửi bới. Chài, được nghe chửi thế, nó đã từng được. Nhưng hy vọng không có tai nạn nào xảy ra, à mà có cũng được, biết đâu nó có thêm bạn đồng hành.

Ở góc kia con đường, nó thấy một cụ già ngồi co ro dưới mái hiên. Ôm một đống rẻ rách của mình mà dường như là một kho tàng vậy. Cái áo mưa rách nát lượm được ở một nơi nào đó chẳng đủ để che hết những chỗ tím bầm của da thịt để lộ ra bởi cái áo cùng số phận. Nó đã từng ném đi nhiều hơn một cái áo mưa rất nhiều. không một chút gì gọi lag tiếc. Bạn có thể không? Rồi cánh cửa đằng sau chọt bị giật mạnh, người đàn bà trong nhà bước ra, nói thật nhẹ nhàng và lịch sự :

- Ôi chao. Ai đây? Một ông cụ tội nghiệp. Ông làm ơn đi khỏi đây dùm tôi với. Đứng lên và đi đi chứ.

- Mưa nặng hạt hơn, hình như nó hiểu nhầm ý định của bà ta. Ông cụ già lủi thủi bỏ đi. Trên tay ông cầm một cái bát còn lành. Người đi qua, người trú mưa khá đông. Nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi đi dọc hết con phố, cái bát trên tay khá nặng. Thực sự là một ngày mưa may mắn. Ông dừng lại, bên kia đường là một ngôi đền. Ông lật ngược cái bát. Đổ hết những cái gì có trên bát xuống đường. Nước! Ông bước từng bước chậm sang đường. Mưa tạnh hạt. Rũ bỏ cái áo mưa, ông kiếm một chỗ trống và ngồi xuống.Có lẽ không phải là ngày may mắn với ông như nó tưởng. Một con bé đi ngang qua vô tình đá phải cái bát của ông. Không một lần quay lại, con bé bật cười lớn rồi tiếp tục bỏ đi. Nó tự biện minh, có lẽ chỉ là vô tình thôi. Rồi nó bất giác thở dài. Nó đã từng như thế.

Và cứ tuần hoàn trên con phố đó, sống trong ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người. Đôi khi nhận được một chút tình thương ấm áp, những người hôm qua còn mỉm cười, hôm nay đã ra đi. Không một chút thức ăn dư thừa của người đời, ông cụ ấy đã lên thiên đàng. Trên đó sẽ có một cuộc sống tốt hơn. Cũng có xe đến khiêng cái xác đi, nhưng đổi xử thì thật tệ. Trên tay họ không phải là một con người mà là một con vật sao? Nó bỏ đi.

Nó về nhà. Căn nhà mà nó đã từng thấy chán ghét, thấy mệt mỏi. Thật lạ, sao giờ nó mong được cảm thấy mệt mỏi như xưa. Bởi đó thực sự là nơi yên bình nhất trong cả cái xã hội cũng chẳng lấy gì làm to lớn này. Đã lâu lắm rồi nó không dành cho bố mẹ nó sự quan tâm, những lời nói, đã lâu lắm rồi...

Sẽ không có "giá như", hẳn thế. Nó đã nằm trong lòng đất tối tăm, mãi mãi. Có thể linh hồn nó sẽ lên thiên đàng và gặm nhấm lại những tội lỗi của một con bé hư hỏng. Xem lại cuộc đời nó như một thước phim quay chậm. Sắp thôi, chỉ một lúc nữa..

Nó muốn nói một lời xin lỗi cuối cùng. Và nếu lúc nào đó bạn bất giác rùng mình. Đó chính là lúc bạn nhận được lời xin lỗi của nó, và hay tha thứ cho nó nếu bạn có thể.

STUMBLE IT!Ăn Kiêng Và Chết - Truyện Kinh Dị

Kính gởi Giáo sư khoa Thẩm mỹ Trường Đại học X... , Thưa ông, tôi là một tên sát nhân. Nhưng tôi không bao giờ thú tội trước cảnh sát vì bọn họ chỉ là những cục đất ngờ nghệch, không thể nào hiểu được sự nhạy cảm cũng như động cơ thúc đẩy tôi lần lượt giết chết hai người vợ yêu quý mà không một giây phút ăn năn. Tôi giết vợ không vì phản bội, vì chán ghét nàng, vì muốn chiếm đoạt tiền bạc hoặc vì những lý do thông thường khác - Tôi giết vợ để bảo vệ tính sáng tạo, óc thẩm mỹ và làm đẹp thêm đời sống mà thôi. (Tôi tin rằng, chỉ có những người trông xa hiểu rộng như ông mới thông cảm được tôi).

Trước khi nói đến cái chết của Yvette, người vợ đầu tiên của tôi, tôi xin kể sơ qua về mình. Tôi sinh trưởng trong một gia đình quý tộc. Bố tôi suốt đời bận bịu công việc kinh doanh. Mẹ tôi là một nghệ sỹ, lúc nào cũng muốn thấm nhuần trong lòng tôi tình yêu thơ ca và âm nhạc của bà. Dường như hầu hết quãng đời niên thiếu của tôi trôi qua trong các viện bảo tàng nghệ thuật, những cuộc họp mặt các văn nghệ sỹ. Mẹ tôi đi du lịch khắp nơi và thường dẫn tôi theo.

Tôi được học về ngôn ngữ, nghệ thuật và âm nhạc. Song tôi cảm thấy, mình sành về nghệ thuật thưởng thức hơn là nghệ thuật sáng tạo. Tôi vào được đại học nhưng vì điều kiện tổ chức ở đây quá tồi tệ, nhất là những bữa ăn nhạt nhẽo, cách pha chế gia vị vụng về đến nỗi tôi không chịu được, phải bỏ trường vào năm thứ hai.

Mẹ tôi và tôi lại tiếp tục những chuyến du lịch. Tôi thất bại về mặt học tập nhưng lại thành công trên lãnh vực khác. Tôi đã trở thành chuyên gia về ăn uống, ý kiến về nghệ thuật nấu ăn của tôi không chê vào đâu được. Bất cứ nơi nào chúng tôi đến, Paris, Rome hay Vienne, tôi đều có thể khám phá ra những nhà hàng nhỏ nằm khuất trong hẻm, ở đó có những món ăn thật độc đáo, tuyệt vời. Mẹ tôi và bạn bè của bà rất hài lòng về tôi.

Bố tôi mất. Sau đó mẹ tôi cũng qua đời để lại cho tôi một khoảng trống cô đơn và một gia sản hầu như đã cạn. Qua một loạt tình huống phức tạp khó thể kể ra, tôi kinh hoàng nhận thấy mình lạc lõng giữa New York bởi công việc đè nặng trên vai với đồng lương rẻ mạt. Quả thành phố náo nhiệt này không dành cho một người đa cảm như tôi!

Tôi hoàn toàn cô đơn. Đêm đêm, tôi lang thang qua những con đường nhỏ tìm kiếm những nơi phục vụ những món ăn đúng nghĩa. Nhưng vô ích. Tôi luôn luôn tức giận trước những món ăn dở dang, vô vị: nước xốt mặn chát, rau đậu nát nhừ, bánh ngọt trương phình, còn bánh mì thì cứng như da giày... Cuộc sống thật tệ hại. Tôi cảm thấy không thể chịu đựng được cho đến một hôm, tôi bắt gặp một quán ăn nhỏ tối tăm ảm đạm mang tên Chez Yvette trong một con hẻm ngoằn ngoèo. Tò mò, tôi bước vào quán và gọi một món ăn đơn giản: Cá bơn xốt cà. Khi cô hầu bàn mang đến khay thức ăn, nắp vịn mở ra, tôi nghe trong lòng mình dâng đầy hưng phấn. Tôi đã thấy được những gì mà bấy lâu nay tôi cố công sục tìm. Đó là một đầu bếp am hiểu hoàn toàn nghệ thuật nấu ăn. Không có món cá bơn nào ngon hơn được nữa với nước xốt tuyệt vời, gia vị thấm thía.

Sau khi nhấp cạn ly rượu nho, tôi đề nghị được gặp người đầu bếp để tỏ lòng ngưỡng mộ. Yvette hiện ra trước mắt tôi với dáng dấp to lớn, thô kệch trong chiếc áo đầm xám bạc thếch, gương mặt ngăm đen lấm tấm mồ hôi bên bếp lò đỏ rực. Dù trông nàng già hơn tôi nhiều, tôi vẫn thấy nàng thật đẹp và dè dặt đặt lên má nàng những nụ hôn cảm kích. Yvette rất vui mừng khi gặp được một khách hàng tri kỷ. Chúng tôi cùng hàn huyên đàm luận, cùng ngây ngất khám phá những điều kỳ diệu của nhau. Từ đó, tôi trở thành khách hàng thường xuyên của quán Chez Yvettẹ Nàng đã chăm chút cho tôi từng miếng ăn tuyệt hảo, bánh mì ngọt, tôm hùm, giò gà trống thiến... Nàng luôn ở bên tôi, và sau bữa ăn thường uống cùng tôi một cốc rượu hoặc một tách cà phê kèm với món bánh ngọt ngon nhất.

Yvette là một kho báu, đời tôi không thể thiếu nàng. Nhưng biết làm sao hơn khi món tiền dự trữ của tôi cạn dần, tôi không đủ tiền trả cho những món ăn ngon miệng ấy nữa. Có lẽ Yvette đã cảm nhận được sự bối rối của tôi, nên một hôm, nàng đề nghị tôi ở lại qua đêm. Sự tỏ tình của Yvette thẳng thắn và quả quyết, so với các cô gái mình hạc xương mai thì nàng sâu sắc hơn nhiều. Một tuần sau, chúng tôi cưới nhau. Thoạt đầu, cuộc hôn nhân rất hạnh phúc. Chúng tôi mở rộng quán thành nhà hàng và làm ăn càng lúc càng phát đạt nhờ những món ăn độc đáo do sự sáng tạo của hai vợ chồng chung sức chung lòng. Sự phồn thịnh của nhà hàng đã đưa tôi lên vị trí tầm vóc của một người đàn ông. Tôi yêu nhà hàng và tôi yêu nàng, bởi nàng là một phần đem lại sự hoàn hảo cho nhà hàng. Hạnh phúc biết bao!

Rồi thảm kịch bắt đầu. Một hôm Yvette ngất xỉu trong nhà bếp. Bác sĩ cho biết, trọng lượng quá tải của nàng dẫn đến tình trạng nghẽn mạch, kèm theo bệnh tiểu đường mới phát làm cho bệnh nàng càng phức tạp thêm. Yvette đã phản đối trước một thực đơn ăn kiêng rất khắc nghiệt. Nhưng vị bác sĩ lạnh lùng phán:

- Bà không còn cách lựa chọn nào khác. Hoặc là ăn kiêng, hoặc là chết.

Yvette đã tuân thủ lời bác sĩ một cách tuyệt đối. Nàng sụt ký rất nhanh. Trong vòng vài tháng, nàng không còn là bà vợ mập mạp vui vẻ của tôi nữa, mà trở nên thon thả, ưa nhìn. Vì bị tước mất niềm đam mê ăn uống, Yvette trở nên say sưa chăm chút vẻ bề ngoài của mình (điều mà trước đây nàng không màng đến), do đó tính tình của nàng cũng thay đổi theo. Từ hào phóng, nàng trở nên keo bẩn. Nàng hà tiện mua những vật liệu rẻ tiền để chế biến món ăn, đồng thời bán cho khách những khẩu phần ít hơn thường lệ, dần dần nàng từ chối phục vụ những món ăn cầu kỳ tinh tế khiến cho nhà hàng càng ngày càng vắng khách. Mặc cho khách hàng riêng của chúng tôi ra đi, Yvette chẳng hề bận tâm. Nàng đã có những vị khách đặc biệt cho riêng mình. Đó là những con người tầm thường, thực đơn lúc nào cũng chỉ bánh xăng uýt và rau xanh. Thêm vào đó, chế độ ăn kiêng đã làm cho Yvette mau mệt mỏi nên không đáp ứng được những sinh hoạt vợ chồng, quan hệ giữa chúng tôi tuột dốc nhanh chóng. Từ yêu thương, tôi trở nên căm ghét nàng, nhất là việc nàng không còn khả năng sửa soạn một bữa ăn hợp khẩu vị trong gia đình. Không đếm xỉa đến sự bực dọc của tôi, Yvette còn lên án tôi quá coi trọng miếng ăn và có những nhận xét xúc phạm về vòng eo càng ngày càng phình ra của tôi.

Để giải khuây, tôi thường rời nhà đi lang thang. Một hôm, tôi khám phá ra quán Golden Cock trong một tầng hầm tối có món xúp tôm cà chua tuyệt hảo nhất thành phố. Chủ quán là Germainẹ Nàng già và đẫy đà hơn cả Yvette trước kia, gương mặt khá đẹp, má mịn hồng, ánh mắt xanh xám, mái tóc mềm mại. Chúng tôi bị thu hút lẫn nhau bởi một sở thích chung trong nghệ thuật nấu ăn. Chúng tôi góp ý cách làm một món ăn, bổ sung hoàn chỉnh cho nhau. Một lần nữa, hạnh phúc đã đến với tôi.

Tuy nhiên, tôi là người đã có vợ. Yvette không bằng lòng việc tôi ăn tối ở ngoài. Nàng kiểm soát tiền bạc của tôi rất chặt chẽ. Những món ăn vô vị của nhà hàng Chez Yvette càng làm tôi chán vợ thêm. Tôi không thể ly dị được vì Yvette là tín đồ Thiên chúa giáo, nên đành chờ cơ hội thuận tiện để đến với Germaine mà thôi. Về sau, Yvette đã phá đám chúng tôi, nàng cạn tàu ráo máng với tôi bằng cách biến tôi thành một tên kiết xác, không đồng xu dính túi, buộc lòng tôi phải trở thành người làm công cho nàng, hằng ngày phải ăn những món cà bầm dập, thịt đông hôi mỡ, bánh mì hạ cấp... mà khi nuốt vào chỉ muốn ói ra.

Nàng đã đẩy tôi đến bước đường cùng nên buộc lòng tôi phải nghĩ đến cách loại trừ nàng. Ông nghĩ xem, có gì là quá đáng đâu. Ông thấy đó, tôi không phải là loại người thích bạo lực. Tôi rất sợ dùng súng, dao hay bất cứ hung khí nào. Thuốc độc là phương cách duy nhất tôi nghĩ đến để giải thoát tôi ra khỏi vòng vây kìm kẹp của Yvettẹ Tôi cân nhắc các khả năng của Asen (thạch tín), Cyanur... hai chất này cực độc nhưng rất dễ nhận biết. Vả lại, làm thế nào để bảo đảm hành động của mình không để lại dấu vết hoặc không gây nghi ngờ cho cảnh sát cơ chứ. Suốt một tháng trời, tôi nghiền ngẫm vấn đề đến gầy rạc người đi.

Trong phòng ngủ của chúng tôi, trên bàn trang điểm của Yvette chất đầy những lọ thuốc viên và thuốc con nhộng trợ giúp thêm vào thực đơn ăn kiêng và giảm cân của nàng. Một buổi sáng, có người bạn đi du lịch phía nam về, tặng Yvette một lọ thuốc viên nhãn hiệu Yarubex. Đây là loại thuốc giảm cân rất công hiệu được sản xuất ở Mexico, rất khó tìm ở Mỹ. Yvette rất mừng. Nhưng cùng ngày hôm đó, tờ thời báo New York in đậm bản tin của Bộ Y tế Hoa Kỳ: "Không nên dùng thuốc Yarubex. Những viên thuốc nhỏ đó có thể gây chết người khi uống với liều lượng cao. Đặc biệt gây nguy hiểm cho những người bị bệnh tiểu đường. Đã có 20 trường hợp tử vong vì loại thuốc giảm cân này." Yvette hoảng hồn quăng lọ thuốc vào thùng rác và tôi đã lén nhặt lên. Tôi quan sát rất kỹ. Những viên Yarubex nhỏ, có màu trắng giống hệt những viên Saccharine đựng trong hộp thuốc khảm vàng của Yvette để nơi bàn trang điểm. Không suy nghĩ, tôi trộn những viên Yarubex lẫn vào những viên Saccharine và chờ đợi, lòng không chút hy vọng cũng như mặc cảm tội lỗi nào.

Tôi không thể tin là mình đã thành công dễ dàng như vậy. Vài ngày sau, Yvette chết. Tôi về nhà vào buổi chiều và thấy nàng nằm sóng soãi trên giường ngủ, người còn nguyên quần áo. Sau khi kiểm tra, biết chắc tim nàng đã ngừng đập, tôi lục ví nàng tìm hộp thuốc khảm vàng, trút tất cả xuống cống và thay vào những viên Saccharinẹ Xong, tôi lấy lọ Yarubex để cạnh nàng, rồi gọi cảnh sát.

Tên trung úy cảnh sát Stevens phụ trách cuộc điều tra là một người cục mịch, thô lỗ, cứ nhìn chầm chập vào tôi, mắt thoáng vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, vì không tìm ra dấu vết cũng như bằng chứng, việc điều tra được xếp lại. Tên Yvette được liệt kê vào danh sách nạn nhân của những kẻ vô lương tâm trong ngành kinh doanh dược phẩm.

Tôi bán nhà hàng Chez Yvette và đến với Germainẹ Quán Golden Cock của nàng càng ngày càng nổi tiếng bởi các món ăn ngon đặc biệt, hợp khẩu vị với những người sành ăn. Sau một thời gian vừa đủ, chúng tôi cưới nhau. Tôi trở thành người tự mãn vì hạnh phúc quá tràn đầy. Tôi không hề nghĩ rằng, một cuộc sống quá êm đềm không thể lâu bền được. Cho nên, vào một ngày đẹp trời, Germaine đã sụt sùi bảo tôi:

- Anh yêu, bác sĩ bảo em phải ăn kiêng thôi!

Thưa ông, ông là người giàu trí tưởng tượng. Tôi không muốn làm ông nhàm chán bằng cách nhắc lại những chuyện đã kể. Điều này giống như một cuốn phim hay vở kịch truyền hình phát lại lần thứ hai, chán ngắt. Chỉ nói rằng, phản ứng của Yvette và Germaine rất giống nhau. Và dĩ nhiên sau đó, tôi gặp Suzane.

Khi sa vào bẫy của tên trung úy chết tiệt Stevens, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc lạ lùng khi dùng lại phương cách cũ - những viên thuốc Yarubex - để giải thoát cho mình. Tại sao tôi không nghĩ ra cách khác chứ. Vả lại, làm sao tôi tiên đoán được rằng, Stevens lại chuyển công tác về chỗ tôi đang sống?

Tuy nhiên, tôi vẫn tự hào về hành động của mình. Trên đời này, biết bao nhiêu kẻ sát nhân chỉ vì vài trăm đô la hoặc vì một mối hiềm khích vớ vẫn. Còn tôi, tôi chịu sự trừng phạt chỉ vì muốn bảo đảm những món ăn được nấu đúng nghệ thuật để phục vụ cho quý thực khách thân yêu. Người bị kết án có đặc quyền chọn thực đơn cho bữa ăn cuối cùng. Tôi nghĩ đến món sườn thỏ rừng sốt cam, bồ câu nhồi yến kiểu Trung Quốc, hay là gà hấp rượu anh đào. Nhưng thôi, những món này rất khó làm, phải tự tay tôi pha gia vị thì sự thơm ngon mới đạt tới đỉnh cao. Hẳn ông đồng ý với tôi? Xin chào ông - vĩnh biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro