43.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


43.Sai lệch_Cont

"Baek Baek, sao cậu còn chưa ngủ..."

Rạng sáng, Park Chanyeol đã ngủ được một giấc rồi, lúc trở mình thì mơ mơ màng màng nhìn Byun Baekhyun một chút, liền phát hiện người bên cạnh vẫn mở hai mắt thao láo, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề nên suy nghĩ miên man.

Vòng tay qua eo của Byun Baekhyun, giọng nói của Park Chanyeol có hơi lèo nhèo: "Lúc ăn cơm tối đã thấy cậu có gì đó là lạ. Làm sao vậy?"

Bắt lấy bàn tay của Park Chanyeol liền nắm thật chặt, Byun Baekhyun lắc đầu không có nói thật: "Không sao cả, thì... chỉ là nghĩ bậy một chút thôi."

"Gạt người."

Chống người ngồi dậy, Park Chanyeol ôm cổ của Byun Baekhyun, khẽ nói ở bên tai cậu ấy, khóe miệng cười cười, dường như là đang chờ Byun Baekhyun dần xấu hổ như thường ngày. Lần nào cũng giả vờ như muốn trốn tránh, cuối cùng lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cậu.

Lại không nghĩ rằng, Byun Baekhyun chỉ nhàn nhạt hỏi cậu một câu: "Cậu chưa từng lừa gạt tớ sao, Chan Chan?"

"Hả?"

"Từ trước đến giờ chưa từng lừa gạt tớ, chưa từng nói dối với tớ, cậu có thể đảm bảo không?"

"Baekhyun, sao cậu lại hỏi tớ như vậy? Lên cơn hả?"

Lời đến khóe miệng, Byun Baekhyun do dự một chút rồi lại nuốt xuống —— Cậu đương nhiên cảm thấy mất mát khi Park Chanyeol cắt bỏ những cảnh mà cậu muốn nói cho toàn thế giới biết khỏi bộ phim tình cảm của cả hai, có khó khăn nhưng vẫn phải chấp nhận, dù sao thì vẫn khá hơn chuyện cậu bị cắt bỏ hoàn toàn.

Nói tới nói lui, cái gì mà cuộc sống tốt hơn, thật ra chỉ là giấu tớ đi như giấu báu vật, sau đó bỏ vào trong cái lồng sắt tuyệt đẹp cùng những món trang sức khác, lại không để cho tớ đối mặt với thế giới thật sự thuộc về cậu.

Thế nhưng mà tớ vẫn nói không nên lời.

Park Chanyeol, vì sao cậu lại cắt bỏ phân cảnh của tớ? Sao lại cắt bỏ hồi ức của chúng ta?

Tớ cho cậu thời gian điều tiết, tớ luôn một lòng chờ đợi, nhưng sao lại chờ được một kết cục trở tay không kịp thế này, mà cậu thậm chí vẫn giấu giếm hay như vậy.

"Baekhyun, Baekhyun, sao cậu không nói gì hết? Có phải là tớ chọc giận cậu không?"

"... Không có, đã nói là do tớ nghĩ bậy mà. Ngủ đi."

Park Chanyeol không rõ ràng lắm, nhưng cậu cũng hiểu được là nếu như nói những lời an ủi qua loa vớ vẩn thì không có thành ý, thế nên xem im lặng là vàng, đưa đầu sang hôn nhẹ lên tai Byun Baekhyun một cái.

Cuối cùng, mới chậm rãi nói ra: "Baek Baek, cậu đừng như vậy. Cậu biết rõ tớ có thể chia sẻ cùng cậu, tất cả đều có thể."

... Gạt người.

Rạng sáng hôm sau Byun Baekhyun liền đi bệnh viện, nói là có một ca cấp cứu. Park Chanyeol ngủ được mơ mơ màng màng, cũng ừ ừ cho qua, lúc mở mắt ra, Oh Sehun đã cầm một cái bánh nướng đứng ở bên cạnh —— Hình như là nhìn lâu rồi.

Vì vậy, câu nói đầu tiên của Park baba trong buổi sáng ngày hôm nay không phải là "Goode Mao Ning", cũng không phải "O hai yo", mà là: "Cái gì nhân thịt vậy?"

"Bánh đậu."

"Còn món nào khác có nhân thịt không?"

"Còn có bánh nướng nhân thịt~"

"Được rồi, ba dậy ngay!"

Lúc sung sướng mà chạy về hướng nhà vệ sinh, Park Chanyeol mới đột nhiên nhớ ra, Byun Baekhyun đi làm, bánh nướng nhất định là Lu Han mua —— Ngoảnh đầu lại nhìn Oh Sehun từ trên xuống dưới, nó vẫn còn đang mặc áo ngủ, Lu Han đang hâm sữa tươi trong nhà bếp...

"Bạch Cửu, con đánh răng rửa mặt chưa?"

"... Con ăn xong đánh liền!"

"=V= Thằng nhóc rắm thối mau tới đây cho ba! Daddy không ở nhà một lát thì con liền lười biếng, tối nay ba sẽ méc với daddy của con... Đừng chạy!"

"Hing hing~ Baba, Bạch Cửu lần sau không dám nữa~~ Ba đừng rượt theo con, con sẽ ăn xong cái bánh nướng này ngay lập tức!!"

"Ai ép con ăn bánh nướng! Con mau đi đánh răng cho ba, có biết không!"

Cậu xem đi, cậu xem đi, chuyện không tìm được trọng điểm, nhất định là di truyền đó!

"Baekie làm sao vậy, sáng sớm đã đi làm?"

"Ừm, nói là có ca cấp cứu."

"Chẳng phái cậu ấy đã sớm được điều khỏi khoa cấp cứu rồi sao. . . Làm thế nào mà còn có ca cấp cứu nữa~ "

Nghe được lời Lu Han nói, Park Chanyeol dừng một chút, nuốt một họng sữa tuơi mới nói tiếp: "Hình như cậu ấy có chuyện không vui, em hỏi cậu ấy cũng không nói, không biết có phải là do em không."

"Anh cũng thấy tối qua cậu ấy là lạ... Nhưng mà gần đây cậu biểu hiện cũng không tệ, ngay cả chuyện cậu cầu hôn cầu thành cái dạng mẹ má kia mà cậu ấy cũng chưa từng trách cậu một chút xíu..."

"=V= Nhảy qua đề tài này đi. . ."

"Chú Xiao Lu, con mới vẽ thêm một baba nữa~~~ Chú xem, chú xem~~"

Oh Sehun sớm đã ăn xong bữa sáng nên rảnh rỗi vì không có việc gì làm, liền phát huy thiên phú của một họa sĩ nhí mà ngồi vẽ Chanyeol. Lần này. . . cực ngốc, là emo móc lỗ mũi trên QQ.

=口= Oh Sehun, con ngứa da hả. . . Thừa dịp daddy của con vẫn chưa về nhà thì chúng ta móc lỗ mũi, a bậy, chúng ta nói chuyện rõ ràng được không!!

"Ha ha ha ha. . . Sehun, con quá tuyệt vời, chú Lu cực kỳ thích con . . Quả thật là một tác phẩm thần thánh, giống như đúc a ha ha ha. . ." Lu Han còn làm quá tới mức để quyển sách kế bên mặt của Park Chanyeol so sánh một phen.

. . . Thật sự là quá xấu rồi!

"Anh cảm giác là anh không sống nổi tới ngày Sehun lớn lên. . . Ngày nào cũng có chuyện làm buồn cười gần chết. . . Xin các người cho anh một con đường sống a. . ."

=..= Cũng là anh tự nguyện mà!

"Ha ha ha mẹ của con ơi. . . Ứ, ứ? Ôi trời ơi, xong đời rồi~"

"Làm sao vậy anh Lu Han?"

"Hỏng bét. . . Quyển này hình như là quyển cậu tặng cho Baekhyun làm quà sinh nhật á, cậu xem ở đây còn viết mấy chữ nè, hoa cúc với tớ đi, ánh sáng của tớ. . ."

"Là kết hôn . . ."

"Đợi lúc Baekie trở về nhất định là càng thêm buồn bực trong lòng 〒▽〒. . . Sehun, nếu daddy của con mà biết được cũng không nên đá chú Lu ra khỏi nhà. . ."

Oh Sehun trưng ra vẻ mặt 'rất hiểu' mà ra dấu OK: "Dạ, đều là baba làm!"

Em. . . gái con. . .

Con thật là con của ba hả Oh Sehun! Thật ra con được ba lượm bên đường về á. . . Được rồi, hình như con được ba lượm bên đường về thật, nhưng mà cái thứ cùi chỏ uốn ra bên ngoài như con hay ho lắm sao?!

"Ơ~? Chanyeol a, sao quyển của Baekhyun không giống mấy quyển khác~"

"Sao?"

"Rõ ràng là quyển của Baekie đầy đủ hơn những quyển khác rất nhiều. Hôm qua anh đọc cũng đã thấy bực rồi, sao tình tiết thổ lộ quan trọng như vậy mà trong truyện lại không có? Cậu xem trong quyển của Baekie vốn là có mà, phía sau còn có những hình vẽ theo phong cách tây phương. . . "

Gãi gãi đầu, Park Chanyeol thoạt nhìn tựa như rất không muốn nói đến chuyện này.

"Ai~ Quyển cho Baekhyun vốn là sách mẫu, sau khi in xong quyển đó thì anh Yifan tìm em nói bản in chính thức không thể để vậy, cần phải lược bỏ vài chỗ."

"Hả? Tại sao?"

"Anh ấy nói mấy vị lãnh đạo trong tòa soạn sau khi xem qua bản in đó thì nói nội dung trong manga quá rõ ràng, lứa tuổi của độc giả phổ biến vẫn còn khá nhỏ, đăng nhiều kỳ trên mạng là chuyện khác, làm thành sách xuất bản đường đường chính chính phải tuân theo những quy tắc cần thiết. Cho nên có mấy chương phía sau đành phải cắt bỏ. . ."

"Vậy sao cậu lại bỏ chương thổ lộ . . . Chương đó rất hay mà. . ."

"Sau khi lãnh đạo tìm em, anh Yifan cũng nói chuyện với em một chút. Anh ấy nói không khuyến khích em đem những hình vẽ của Baekhyun ở phần cuối in vào sách. Baekhyun dù sao cũng là một người thật, không muốn cậu ấy bị người khác chú ý và truy tìm. Anh ấy nói tình yêu là chuyện giữa hai chúng em, bất kể thế nào cũng không thể đạt được lời chúc phúc và tán thành từ tất cả mọi người. Hơn nữa, lúc này cần phải bảo vệ mình thật tốt, không phải thông báo với cả thế giới."

". . . Cho nên. . .?"

"Em nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy chủ động bỏ chương thổ lộ kia ra. Em không muốn người khác chỉ trỏ vào tình yêu của chúng em. Em không sợ nói với người khác, nhưng mà em sợ Baekhyun bị thương."

"Như vậy. . ."

Lu Han cắn môi rơi vào trầm tư.

Mặc dù những lời Park Chanyeol nói là đúng, ai không muốn đem người mình yêu mến bảo vệ thật tốt. Cho nên bỏ những phân cảnh trong manga, coi như là có lý có cứ. . .

Nhưng khi nhìn vào phản ứng của Baekhyun, rõ ràng là. . . hiểu sai rồi. . .

Byun Baekhyun chạy đến hành tinh nào rồi, Lu Han không biết.

Park Chanyeol có đuổi theo kịp hay không, anh lại càng không biết.

Nhưng mà có một việc thầy giáo Lu vạn năng nhất định biết rõ —— Nếu không ra khỏi cửa, anh và Oh Sehun đều bị muộn rồi.

Không thể tới trễ. Không thể tới trễ a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#save